His eyes opened.What came into his vision was a strange ceiling. It wa dịch - His eyes opened.What came into his vision was a strange ceiling. It wa Việt làm thế nào để nói

His eyes opened.What came into his

His eyes opened.

What came into his vision was a strange ceiling. It was made with stone and had white glowing objects embedded in it. He tried to look around to understand how he got there, but realized his head wouldn’t move at all. No, it was not just his head, but he couldn’t move his entire body. It was as if something was tied around his wrists, ankles, waist, and chest.

This incomprehensible situation filled him with fear and he wanted to scream, but something was stuck in his mouth, so he could not speak nor close his mouth fully.

When he desperately tried to look around by straining his eyes, a voice spoke.

“Oh my, you’re awake now?”

It was a guttural voice. It was difficult to tell whether the voice belonged to a man or a woman.

The one that appeared in his unmoving sight was a disgusting monster.

It had the body of a human, but the head of a deformed octopus. The six long, squirming tentacles attached to its head extended all the way down to its thighs.

The skin colour was milky white, like the waxy flesh of someone who had drowned. On the bloated, corpse-like body was clothing made with black leather which barely covered anything. The cloth wrapped tightly around its body, like butcher’s twine tying up a piece of meat, and it could be described as nothing but grotesque. If a beauty had worn it, it would have been attractive, but on a monster like this was nauseating.

On each hand were four webbed fingers. It had long fingernails, with strange and bizarre nail art on them.

This strange heteromorphic being turned its pupil-less milky blue eyes on him.

“Fufufu, did you sleep well?”

“Hff, hff, hff hff.”

Fear and panic. Gripped by those two emotions, he could only let out a harsh breathing noise. The monster touched his cheek softly like a mother trying to calm a scared child. But the cold and mushy feelings of the hand sent chills all over his body.

It would have made perfect sense if the pungent smell of blood or rotten flesh had wafted over, but the creature smelled like aromatic flowers. This only amplified his fear.

“My, to think it’d shrink this much. There’s no need to be scared.”

The monster’s gaze was towards his lower body. From the sensation of air on his skin, he realized that he was naked.

“Hmm, mind if I ask your name?”

It tapped its slender finger on its cheek and tilted its head while asking. The pose would have looked good if it was a beauty, but a monster that looked like a drowned corpse with an octopus for a head only evoked disgust and fear.

“……”

The monster smiled at him, who could only move his eyes. The tentacles covered its mouth and its expression barely changed. Despite that, he knew it was smiling because its bead like eyes had narrowed.

“Ufufu, you don’t want to speak right? How cute. Don’t be so shy.”

The monster’s fingertip slid across his chest as if it was writing something, but all he could feel was fear that felt as if his heart was being ripped out.

“Onee-san will tell you her name F.I.R.S.T.”

It was a seductive and sweet tone of voice that sounded as if heart marks would pop out of them.

“I’m the Great Tomb of Nazarick’s Special Information Gatherer, Neuronist. Hehe, they also call me the “Interrogator”.”

The long tentacles squirmed apart and revealed a circular mouth at their base of the tentacle. Amidst rows of razor sharp teeth, a tube that resembled a tongue came out. It truly looked like a red straw.

“I’ll suck you dry with this in a bit.”

What did it mean by “suck dry”? He tried to move his panic-stricken body, but it was tightly clamped down.

“Now, now. You were captured by us.”

That was right. His last memory was of Greenham and the rogue disappearing from right in front of him. Then he blacked out and woke up to his current predicament.

“You should know where you are, right?”

Neuronist laughed before continuing.

“This is the Great Tomb of Nazarick. The place where the last of the 41 Supreme Beings, Momon— I mean Ainz-sama, resides. It is the most holy of places.”

“Heinhu sawa?”

“Yes, Ainz-sama.”

Neuronist understood him perfectly despite his inability to speak properly and slid her hand across his skin.

“One of the 41 Supreme Beings. He ruled over the other Supreme Beings in the past, and he is very, very cool. If you look at him once, you’ll want to swear loyalty with all your heart, too. If Ainz-sama ever calls me over to his bed, I don’t mind offering my first time to him.”

She fidgeted, no, jiggled as if she was embarrassed.

“Hey, do you want to hear something?”

Like a timid girl playing with her finger, she traced letters across his naked body.

“There was this one time Ainz-sama was staring at my body. It was the stare of a male selecting a target for his hunt. Then he turned his face away as if he was embarrassed. It made my chest tighten and sent chills down my back.”

It stopped suddenly and brought its face closer as if trying to look deep into his eyes. He tried with all his might to get away from the grotesque face, but he couldn't move his body at all.

“Even though that brat Shalltear and that ugly pumpkin Albedo are aiming for Ainz-sama’s attention, I’m still more attractive. Don’t you think so?”

“Wevs E wnph mahs hoo” (Yes, I think so, too.)
What would happen if he dared to disagree? That fear forced him to grunt his muffled agreement.

Neuronist clasped her hands and looked up happily into the air. It looked like a zealot praying up into the sky.

“Fufufu, you’re a good boy. Or are you telling the facts as they are? But why isn’t Ainz-sama calling for me… Ah~ Ainz-sama… Even your abstinence is amazing…”

The way her body twitched in delight called to mind the writhing movements of a giant, squirming maggot.

“…Ha, it makes my body feel electrified. Ara, I’m sorry. I’ve been talking only about myself.”

Don’t mind me. Neuronist ignored his thoughts and continued.

“Now, should I tell you about your fate? Do you know what a choir is?”

He blinked at the unexpected question. Looking at his surprised expression, Neuronist assumed he did not know what a choir was and explained.

“A choir is a group of people that sings hymns praising god’s love and glory. I want you to become one of them, along with all your little friends.”

If that was all, then it wasn’t much. He wasn’t very confident in his singing, but he was not tone deaf either. But was this monster really talking about something like singing? He could not hide his unease that rose like the tide and eyed Neuronist.

“That’s right, a choir. Even fools like you that haven’t sworn loyalty to Ainz-sama can dedicate their voices to sing his praises. The goal is a chorus. Ah, how electrifying! It’s Neuronist’s gospel music dedicated to Ainz-sama.”

A cloudy colour spread in its revolting eyes. Was that because it was excited by its thoughts? Its fingers wiggled like worms.

“Fufufufu, now I’ll introduce you to the ones who will support you in your chorus.”

As if they had been waiting in a corner, several figures came into view.

He stopped breathing the moment he saw them. It was obvious that they were evil creatures.

Black leather aprons that clung tightly to their figures. Their skin was ghastly pale, almost transparent, and purple veins were visible as if their blood was purple.

They wore tight black leather masks with no visible openings, which made him curious how they could see or breathe. Their arms were long as well. They were about two meters in height, but their arms were long enough to reach their knees.

Each of them had a belt on their waist, with numerous tools hanging off them.

There were four of them in total.

“They’re ‘Torturers’. They’re going to help me help you sing a beautiful song.”

A dangerous premonition. He finally realized what it meant by singing and struggled to escape. However, he still could not move.

“It’s no use~. It’s not going to break from someone of your strength. They’ll cast healing magic over and over, so you can get plenty of opportunity to practice.”

Neuronist said this as though she were extending the hand of mercy to him, but she did so in the most evil of tones.

“Thnd du mus!” (Don’t do this!)

“Mmm? Why do you say that? Do you want us to stop?”

Neuronist asked softly to the man who had tears rolling down from his eyes. Then the six tentacles squirmed.

“Listen well. Because he remained, we, who were created by the 41 Supreme Beings, were allowed to exist. Our very existence is to serve him. Do you think we’ll show even a shred of mercy to some filthy thieves that tracked mud into the holy place where such an exalted being lives? Do you really think that?”

“Auf lirru gwpph!” (I’m really sorry!)”
“Hehehe, that’s right. Regret is a valuable thing.”

Neuronist picked up a thin rod from somewhere. At the end of the rod were spikes that were roughly five millimeters long.

“Let’s start with this.”

Neuronist kindly explained every little detail to the man who didn’t understand anything about the tool.

“My creator used to suffer from a little problem called ‘kidney stones’. To pay respects to that, we’ll start with this. Since it became so small, I don’t think we’ll have much problem putting it in.”

“Thnd du mus!”

Neuronist took its face closer to the man who was screaming out in realization of what would happen to him.

“We’re going to spend a long, long time together. You shouldn’t start crying, because this is only the beginning.”

Part 3

Despite each team picking their own path at the crossroads, Eruya’s baseless assumption that stronger enemies would be in the deeper part of the tomb was why he chose to keep going straight ahead.

He came across countless corners and stone doors, but he silently walked on. In fact, he was bored that there was nothing happening. Not a single monster nor a trap. Maybe he picked the wrong route. Er
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đôi mắt của mình mở.Những gì đi vào tầm nhìn của ông là một trần lạ. Nó đã được thực hiện với đá và có trắng glowing đối tượng nhúng trong nó. Ông đã cố gắng để tìm hiểu để hiểu làm thế nào ông đã có, nhưng nhận ra đầu sẽ không di chuyển ở tất cả. Không, nó không phải chỉ đầu của mình, nhưng ông không thể di chuyển toàn bộ cơ thể của mình. Nó là như thể một cái gì đó đã được gắn xung quanh cổ tay, mắt cá chân, thắt lưng và ngực của mình. Này tình hình không thể hiểu đầy anh ta sợ hãi và ông muốn hét lên, nhưng một cái gì đó đã bị mắc kẹt trong miệng của mình, do đó, ông không có thể nói chuyện hay đóng miệng của mình hoàn toàn. Khi ông tuyệt vọng cố gắng để nhìn xung quanh bởi căng thẳng đôi mắt của mình, một giọng nói nói. "Oh của tôi, bạn đang tỉnh táo bây giờ?"Đó là một giọng nói guttural. Nó là rất khó để nói cho dù tiếng nói đã thuộc với một người đàn ông hoặc một người phụ nữ. Một trong đó xuất hiện trong tầm nhìn unmoving của ông là một con quái vật kinh tởm. Đô thị này có cơ thể của một con người, nhưng người đứng đầu của một bạch tuộc bị biến dạng. Các sáu dài, squirming tua gắn liền với đầu của nó mở rộng tất cả các con đường xuống đùi của nó.Màu da đổi màu trắng sữa, như thịt sáp của một người đã chết đuối. Trên cơ thể cồng kềnh, giống như xác chết là quần áo được làm bằng da đen mà hiếm khi bảo hiểm bất cứ điều gì. Vải bọc chặt chẽ xung quanh cơ thể của nó, như quanh co của thịt kiểu gõ lên một miếng thịt, và nó có thể được mô tả như là không có gì nhưng kỳ cục. Nếu một vẻ đẹp đã đeo nó, nó sẽ có được hấp dẫn, nhưng trên một con quái vật như thế này là kinh tởm.On each hand were four webbed fingers. It had long fingernails, with strange and bizarre nail art on them. This strange heteromorphic being turned its pupil-less milky blue eyes on him.“Fufufu, did you sleep well?”“Hff, hff, hff hff.”Fear and panic. Gripped by those two emotions, he could only let out a harsh breathing noise. The monster touched his cheek softly like a mother trying to calm a scared child. But the cold and mushy feelings of the hand sent chills all over his body. It would have made perfect sense if the pungent smell of blood or rotten flesh had wafted over, but the creature smelled like aromatic flowers. This only amplified his fear. “My, to think it’d shrink this much. There’s no need to be scared.”The monster’s gaze was towards his lower body. From the sensation of air on his skin, he realized that he was naked. “Hmm, mind if I ask your name?”It tapped its slender finger on its cheek and tilted its head while asking. The pose would have looked good if it was a beauty, but a monster that looked like a drowned corpse with an octopus for a head only evoked disgust and fear. “……”The monster smiled at him, who could only move his eyes. The tentacles covered its mouth and its expression barely changed. Despite that, he knew it was smiling because its bead like eyes had narrowed. “Ufufu, you don’t want to speak right? How cute. Don’t be so shy.”
The monster’s fingertip slid across his chest as if it was writing something, but all he could feel was fear that felt as if his heart was being ripped out.

“Onee-san will tell you her name F.I.R.S.T.”

It was a seductive and sweet tone of voice that sounded as if heart marks would pop out of them.

“I’m the Great Tomb of Nazarick’s Special Information Gatherer, Neuronist. Hehe, they also call me the “Interrogator”.”

The long tentacles squirmed apart and revealed a circular mouth at their base of the tentacle. Amidst rows of razor sharp teeth, a tube that resembled a tongue came out. It truly looked like a red straw.

“I’ll suck you dry with this in a bit.”

What did it mean by “suck dry”? He tried to move his panic-stricken body, but it was tightly clamped down.

“Now, now. You were captured by us.”

That was right. His last memory was of Greenham and the rogue disappearing from right in front of him. Then he blacked out and woke up to his current predicament.

“You should know where you are, right?”

Neuronist laughed before continuing.

“This is the Great Tomb of Nazarick. The place where the last of the 41 Supreme Beings, Momon— I mean Ainz-sama, resides. It is the most holy of places.”

“Heinhu sawa?”

“Yes, Ainz-sama.”

Neuronist understood him perfectly despite his inability to speak properly and slid her hand across his skin.

“One of the 41 Supreme Beings. He ruled over the other Supreme Beings in the past, and he is very, very cool. If you look at him once, you’ll want to swear loyalty with all your heart, too. If Ainz-sama ever calls me over to his bed, I don’t mind offering my first time to him.”

She fidgeted, no, jiggled as if she was embarrassed.

“Hey, do you want to hear something?”

Like a timid girl playing with her finger, she traced letters across his naked body.

“There was this one time Ainz-sama was staring at my body. It was the stare of a male selecting a target for his hunt. Then he turned his face away as if he was embarrassed. It made my chest tighten and sent chills down my back.”

It stopped suddenly and brought its face closer as if trying to look deep into his eyes. He tried with all his might to get away from the grotesque face, but he couldn't move his body at all.

“Even though that brat Shalltear and that ugly pumpkin Albedo are aiming for Ainz-sama’s attention, I’m still more attractive. Don’t you think so?”

“Wevs E wnph mahs hoo” (Yes, I think so, too.)
What would happen if he dared to disagree? That fear forced him to grunt his muffled agreement.

Neuronist clasped her hands and looked up happily into the air. It looked like a zealot praying up into the sky.

“Fufufu, you’re a good boy. Or are you telling the facts as they are? But why isn’t Ainz-sama calling for me… Ah~ Ainz-sama… Even your abstinence is amazing…”

The way her body twitched in delight called to mind the writhing movements of a giant, squirming maggot.

“…Ha, it makes my body feel electrified. Ara, I’m sorry. I’ve been talking only about myself.”

Don’t mind me. Neuronist ignored his thoughts and continued.

“Now, should I tell you about your fate? Do you know what a choir is?”

He blinked at the unexpected question. Looking at his surprised expression, Neuronist assumed he did not know what a choir was and explained.

“A choir is a group of people that sings hymns praising god’s love and glory. I want you to become one of them, along with all your little friends.”

If that was all, then it wasn’t much. He wasn’t very confident in his singing, but he was not tone deaf either. But was this monster really talking about something like singing? He could not hide his unease that rose like the tide and eyed Neuronist.

“That’s right, a choir. Even fools like you that haven’t sworn loyalty to Ainz-sama can dedicate their voices to sing his praises. The goal is a chorus. Ah, how electrifying! It’s Neuronist’s gospel music dedicated to Ainz-sama.”

A cloudy colour spread in its revolting eyes. Was that because it was excited by its thoughts? Its fingers wiggled like worms.

“Fufufufu, now I’ll introduce you to the ones who will support you in your chorus.”

As if they had been waiting in a corner, several figures came into view.

He stopped breathing the moment he saw them. It was obvious that they were evil creatures.

Black leather aprons that clung tightly to their figures. Their skin was ghastly pale, almost transparent, and purple veins were visible as if their blood was purple.

They wore tight black leather masks with no visible openings, which made him curious how they could see or breathe. Their arms were long as well. They were about two meters in height, but their arms were long enough to reach their knees.

Each of them had a belt on their waist, with numerous tools hanging off them.

There were four of them in total.

“They’re ‘Torturers’. They’re going to help me help you sing a beautiful song.”

A dangerous premonition. He finally realized what it meant by singing and struggled to escape. However, he still could not move.

“It’s no use~. It’s not going to break from someone of your strength. They’ll cast healing magic over and over, so you can get plenty of opportunity to practice.”

Neuronist said this as though she were extending the hand of mercy to him, but she did so in the most evil of tones.

“Thnd du mus!” (Don’t do this!)

“Mmm? Why do you say that? Do you want us to stop?”

Neuronist asked softly to the man who had tears rolling down from his eyes. Then the six tentacles squirmed.

“Listen well. Because he remained, we, who were created by the 41 Supreme Beings, were allowed to exist. Our very existence is to serve him. Do you think we’ll show even a shred of mercy to some filthy thieves that tracked mud into the holy place where such an exalted being lives? Do you really think that?”

“Auf lirru gwpph!” (I’m really sorry!)”
“Hehehe, that’s right. Regret is a valuable thing.”

Neuronist picked up a thin rod from somewhere. At the end of the rod were spikes that were roughly five millimeters long.

“Let’s start with this.”

Neuronist kindly explained every little detail to the man who didn’t understand anything about the tool.

“My creator used to suffer from a little problem called ‘kidney stones’. To pay respects to that, we’ll start with this. Since it became so small, I don’t think we’ll have much problem putting it in.”

“Thnd du mus!”

Neuronist took its face closer to the man who was screaming out in realization of what would happen to him.

“We’re going to spend a long, long time together. You shouldn’t start crying, because this is only the beginning.”

Part 3

Despite each team picking their own path at the crossroads, Eruya’s baseless assumption that stronger enemies would be in the deeper part of the tomb was why he chose to keep going straight ahead.

He came across countless corners and stone doors, but he silently walked on. In fact, he was bored that there was nothing happening. Not a single monster nor a trap. Maybe he picked the wrong route. Er
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mắt anh mở ra. Những gì được đưa vào tầm nhìn của ông là một trần lạ. Nó được làm bằng đá và đã có đối tượng phát sáng màu trắng nhúng trong nó. Ông đã cố gắng nhìn xung quanh để hiểu làm thế nào cậu đứng đó, nhưng nhận ra người đứng đầu của ông sẽ không cử động được. Không, nó không chỉ là người đứng đầu của ông, nhưng ông không thể di chuyển toàn bộ cơ thể của mình. Đó là, nếu một cái gì đó đã được buộc quanh mình cổ tay, cổ chân, eo và ngực. Tình hình khó hiểu này làm ông sợ hãi và anh muốn hét lên, nhưng một cái gì đó đã bị mắc kẹt trong miệng của mình, vì vậy anh không thể nói cũng không ngậm miệng đầy đủ. Khi ông tuyệt vọng cố gắng nhìn xung quanh bằng cách căng mắt mình, một giọng nói cất lên. "Ôi trời, bạn đang tỉnh táo bây giờ?" Đó là một giọng nói giọng cổ. Thật khó để nói cho dù giọng nói thuộc về một người đàn ông hoặc một người phụ nữ. Một trong đó xuất hiện trong tầm nhìn bất động của ông là một con quái vật kinh tởm. Nó có cơ thể của một con người, nhưng người đứng đầu của một con bạch tuộc bị biến dạng. Sáu dài, xúc tu loay hoay gắn vào đầu của nó mở rộng tất cả các con đường xuống đùi của nó. Các màu da là màu trắng sữa, giống như xác thịt sáp của một người đã chết đuối. Trên cồng kềnh, cơ thể là quần áo xác chết giống như được làm bằng da màu đen mà hầu như không được bảo hiểm bất cứ điều gì. Các vải quấn chặt xung quanh cơ thể của nó, giống như sợi xe bán thịt của kiểu gõ lên một miếng thịt, và nó có thể được mô tả như là không có gì nhưng kỳ cục. Nếu một người đẹp đã mặc nó, nó đã hấp dẫn, nhưng trên một con quái vật như thế này là buồn nôn. Trên mỗi bàn tay bốn ngón tay có màng. Nó đã móng tay dài, với nghệ thuật móng tay kỳ lạ và kỳ quái trên chúng. Dị hình kỳ lạ này đang được bật đôi mắt màu xanh học sinh ít sữa của mình vào anh ta. "Fufufu, bạn đã ngủ ngon?" "HFF, HFF, HFF HFF." Sợ hãi và hoảng loạn . Nắm chặt bởi hai cảm xúc, ông chỉ có thể thốt ra một tiếng thở khắc nghiệt. Con quái vật chạm vào má anh nhẹ nhàng như một người mẹ cố gắng bình tĩnh một đứa trẻ sợ hãi. Nhưng những cảm giác lạnh và ủy mị của Mặt gửi ớn lạnh khắp cơ thể. Nó sẽ có ý nghĩa hoàn hảo nếu mùi cay nồng của máu hoặc thịt thối đã toả hơn, nhưng các sinh vật có mùi hoa thơm. Đây chỉ khuếch đại sự sợ hãi của mình. "My, để nghĩ rằng nó muốn thu nhỏ này nhiều. Không cần phải sợ hãi. "Ánh mắt của con quái vật đã hướng tới phần dưới cơ thể của mình. Từ cảm giác của không khí trên làn da của mình, ông nhận ra rằng ông đang trần truồng. "Hmm, nhớ nếu tôi hỏi tên của bạn?" Nó gõ ngón tay thon thả của mình lên má của nó và nghiêng đầu của mình trong khi yêu cầu. Các tư thế đã có thể nhìn tốt nếu đó là một vẻ đẹp, nhưng một con quái vật trông giống như một cái xác chết đuối với một con bạch tuộc cho một người đứng đầu chỉ gợi lên sự ghê tởm và sợ hãi. "......" Con quái vật mỉm cười với anh, những người chỉ có thể di chuyển đôi mắt của mình. Các xúc tu che miệng của mình và biểu hiện của nó hầu như không thay đổi. Mặc dù vậy, ông biết nó đang mỉm cười vì hạt của nó giống như đôi mắt đã thu hẹp. "Ufufu, bạn không muốn nói chuyện phải không? Thật dê thương. Đừng quá nhút nhát. "Ngón tay của con quái vật trượt trên ngực mình như thể nó đang viết một cái gì đó, nhưng tất cả anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi mà cảm thấy như tim mình đã bị gạt ra ngoài." Onee-san sẽ cho bạn biết tên của cô FIRST "Đó là một giọng quyến rũ và ngọt ngào của giọng nói nghe có vẻ như là nếu vết tim sẽ bật ra khỏi họ." Tôi là Tomb Đại Thông tin đặc biệt lượm Nazarick của, Neuronist. Hehe, họ cũng gọi tôi là "thẩm vấn". "Các xúc tu dài quằn quại ngoài và tiết lộ một cái miệng tròn tại cơ sở của họ về các xúc tu. Giữa hàng dao cạo hàm răng sắc nhọn, một ống giống như một lưỡi ra. Nó thực sự trông giống như một ống màu đỏ. "Tôi sẽ hút bạn khô với điều này trong một chút." Có ý nghĩa gì bởi "hút khô"? Ông đã cố gắng để di chuyển cơ thể hoảng sợ của mình, nhưng nó đã được kẹp chặt xuống. "Bây giờ, bây giờ. Bạn đã bị bắt giữ bởi chúng tôi. "Điều đó đã đúng. Bộ nhớ cuối cùng của ông là của Greenham và rogue biến mất khỏi ngay trước mặt anh. Sau đó, ông ngất đi và tỉnh dậy với tình trạng khó khăn hiện tại của mình. "Bạn nên biết bạn đang ở đâu, phải không?" Neuronist cười trước khi tiếp tục. "Đây là lăng mộ lớn của Nazarick. Nơi cuối cùng của 41 đấng tối cao, Momon- tôi là Ainz-sama, cư trú. Nó là thiêng liêng nhất của nơi đó. "" Heinhu Sawa? "" Vâng, Ainz-sama. "Neuronist hiểu ông hoàn hảo mặc dù không có khả năng của mình để nói chuyện đúng và trượt tay mình trên làn da của mình." Một trong số 41 đấng tối cao. Ông cai trị các đấng tối cao khác trong quá khứ, và anh là rất, rất mát mẻ. Nếu bạn nhìn vào anh ấy một lần, bạn sẽ muốn tuyên thệ trung thành với tất cả trái tim của bạn, quá. Nếu Ainz-sama bao giờ gọi tôi đến gần bên giường của mình, tôi không nhớ cung cấp thời gian đầu tiên của tôi với anh ấy. "Cô bồn chồn, không, jiggled như thể cô ấy rất bối rối." Hey, bạn có muốn nghe một cái gì đó? "Giống như một cô gái nhút nhát chơi với ngón tay của cô, cô bắt nguồn từ chữ cái trên khắp cơ thể trần truồng của mình. "Có một lần này Ainz-sama đã nhìn chằm chằm vào cơ thể của tôi. Đó là cái nhìn của một người đàn ông lựa chọn một mục tiêu cho săn của mình. Rồi ông quay mặt đi như thể anh ấy rất bối rối. Nó làm lồng ngực tôi thắt chặt và gửi ớn lạnh xuống lưng tôi. "Nó đột ngột dừng lại và đưa khuôn mặt của mình gần hơn như thể cố gắng nhìn sâu vào mắt anh. Ông đã cố gắng hết sức mình để có được ra khỏi khuôn mặt kỳ cục, nhưng anh không thể di chuyển cơ thể của mình cả. "Mặc dù đó nhóc Shalltear và bí ngô Albedo xấu xí đang hướng sự chú ý Ainz-sama, tôi vẫn còn hấp dẫn hơn . Đừng có nghĩ vậy không? "" Wevs E mahs wnph Hoo "(Vâng, tôi nghĩ vậy.) Điều gì sẽ xảy ra nếu ông dám không đồng ý? Mối lo ngại đó buộc ông phải grunt thỏa thuận bị bóp nghẹt mình. Neuronist siết chặt tay cô và nhìn lên hạnh phúc vào không khí. Nó trông giống như một người cuồng tín cầu nguyện lên trời. "Fufufu, bạn là một chàng trai tốt. Hoặc là bạn nói sự thật là họ đang có? Nhưng tại sao không phải là gọi điện thoại Ainz-sama cho tôi ... Ah ~ Ainz-sama ... Thậm chí kiêng của bạn là tuyệt vời ... "Cách cơ thể cô co rúm trong vui sướng gọi là nhớ tới những phong trào quằn quại của một người khổng lồ, loay hoay sâu non." ... Ha, nó làm cho cảm giác cơ thể của tôi có điện. Ara, tôi xin lỗi. Tôi đã nói chuyện chỉ về bản thân mình. "Đừng để ý đến tôi. Neuronist bỏ qua suy nghĩ của mình và tiếp tục. "Bây giờ, tôi sẽ cho bạn biết về số phận của bạn? Bạn có biết những gì một dàn hợp xướng là? "Anh chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ. Nhìn vào biểu hiện ngạc nhiên của mình, Neuronist cho rằng ông không biết những gì một dàn hợp xướng đã được và giải thích. "Một ca đoàn là một nhóm người mà hát bài thánh ca ca ngợi tình yêu và vinh quang của thần. Tôi muốn bạn trở thành một trong số họ, cùng với tất cả bạn bè của bạn ít. "Nếu đó là tất cả, sau đó nó là không nhiều. Ông không tự tin vào giọng hát của mình, nhưng ông đã không giai điệu điếc hoặc. Tuy nhiên, con quái vật này thực sự nói về một cái gì đó giống như ca hát? Anh không thể che giấu sự khó chịu của mình mà tăng như thủy triều và nhìn Neuronist. "Đúng vậy, một dàn hợp xướng. Ngay cả kẻ ngu như bạn đã không tuyên thệ trung thành với Ainz-sama có thể dành tiếng nói của họ để hát ca ngợi mình. Mục tiêu là một điệp khúc. Ah, cách điện khí! Đó là âm nhạc gospel Neuronist của dành riêng cho Ainz-sama. "Một màu mây lây lan trong mắt ghê tởm của nó. Được điều đó bởi vì nó đã được kích thích bởi những suy nghĩ của mình? Ngón tay của nó ngọ nguậy như con giun. "Fufufufu, bây giờ tôi sẽ giới thiệu bạn với những người sẽ hỗ trợ bạn trong điệp khúc của mình." Như thể họ đã chờ đợi trong một góc, một vài con đã vào xem. Anh ngừng thở giây phút anh nhìn thấy chúng. Rõ ràng họ là những sinh vật ác. Tạp dề da đen mà bám rất chặt vào con số của họ. Da của họ là khủng khiếp nhạt, gần như trong suốt và tĩnh mạch màu tím có thể nhìn thấy, nếu như máu của họ là màu tím. Họ đeo mặt nạ da đen bó với không có lỗ có thể nhìn thấy, khiến anh tò mò làm thế nào họ có thể nhìn thấy hoặc thở. Tay họ dài là tốt. Họ là khoảng hai mét chiều cao, nhưng cánh tay của họ đã đủ dài để đạt được đầu gối của họ. Mỗi người trong số họ đã có một vành đai thắt lưng của họ, với rất nhiều công cụ treo tắt chúng. Có bốn trong số họ trong tổng số. "Họ đang 'tra tấn '. Họ sẽ giúp tôi giúp bạn hát một bài hát đẹp. "Một linh cảm nguy hiểm. Cuối cùng anh cũng nhận ra điều đó bằng cách hát và đấu tranh để thoát khỏi. Tuy nhiên, ông vẫn không thể di chuyển. "Nó không sử dụng ~. Nó sẽ không phá vỡ từ một người nào đó về sức mạnh của bạn. Họ sẽ bỏ chữa bệnh kỳ diệu hơn và hơn, vì vậy bạn có thể nhận được rất nhiều cơ hội để thực hành. "Neuronist nói điều này như thể cô đã được mở rộng bàn tay của lòng thương xót cho anh, nhưng cô đã làm như vậy là ác nhất của nhạc." Thnd du mus! "(Đừng làm điều này!)" Mmm? Tại sao bạn nói như vậy? Bạn có muốn chúng tôi dừng lại? "Neuronist hỏi nhẹ nhàng với người đàn ông đã có những giọt nước mắt lăn xuống từ đôi mắt của mình. Sau đó, sáu xúc tu quằn quại. "Nghe tốt. Bởi vì anh ấy vẫn còn, chúng tôi, những người đã được tạo ra bởi 41 đấng tối cao, đã được phép tồn tại. Sự tồn tại của chúng tôi là phục vụ Ngài. Bạn có nghĩ rằng chúng ta sẽ thấy ngay cả một mảy may thương xót cho một số kẻ trộm bẩn thỉu mà theo dõi bùn vào nơi thánh, nơi đó một tôn lên được cuộc sống? Bạn có thực sự nghĩ như vậy? "" Auf lirru gwpph! "(Tôi thực sự xin lỗi!)" "Hehehe, đúng thế. Regret là một điều có giá trị. "Neuronist nhặt một que mỏng từ một nơi nào đó. Vào cuối của thanh là gai đó là khoảng dài năm milimét. "Hãy bắt đầu với điều này." Neuronist vui lòng giải thích từng chi tiết nhỏ để những người đàn ông không hiểu gì về công cụ này. "Nhà sáng tạo của tôi từng bị một chút vấn đề gọi là "sỏi thận". Để tỏ lòng tôn kính đó, chúng ta sẽ bắt đầu với điều này. Kể từ khi nó trở nên quá nhỏ, tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ có nhiều vấn đề đặt nó trong. "" Thnd du mus! "Neuronist mất khuôn mặt của nó gần gũi hơn với những người đàn ông đã la hét ra trong thực hiện điều gì sẽ xảy ra với anh ta." Chúng tôi sẽ dành một thời gian lâu dài với nhau. Bạn không nên bắt đầu khóc, bởi vì đây chỉ là khởi đầu. "Phần 3 Mặc dù mỗi đội chọn con đường riêng của họ tại các ngã tư, giả định vô căn cứ Eruya của những kẻ thù mạnh hơn sẽ có trong phần sâu của ngôi mộ là lý do tại sao ông đã chọn để tiếp tục đi thẳng về phía trước. Anh ấy đã đến vô số góc và cửa ra vào bằng đá, nhưng ông lặng lẽ bước đi. Trong thực tế, ông đã chán mà chẳng có gì xảy ra. Không phải là một con quái vật duy nhất cũng không phải là một cái bẫy. Có lẽ ông đã chọn con đường sai. Phòng cấp cứu



































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: