It was only the next morning when I awoke to that awful sound-someone  dịch - It was only the next morning when I awoke to that awful sound-someone  Việt làm thế nào để nói

It was only the next morning when I

It was only the next morning when I awoke to that awful sound-someone pounding on our door. They were here. I knew it. I had tried to tell Father. But he wouldn't listen. And now it would be too late. They'd take us all away...

"Mr. Friedman?" A voice resonated through the flat.

"Which one?" I could hear Father say. "I am Joseph Friedman. My brother is Isaac."

"It's Isaac Friedman we're looking for. We have a warrant for his arrest."

I heard rustling and doors slamming. I peeked out of the tiny room I shared with Marta. There were two policemen in the hall. Uncle Isaac was putting on his hat. He turned and saw me. He winked. Then he was gone. I threw on my clothes and ran out after him. Mother called after me to stay inside, but I ignored her. I remembered his words to me soon after we'd arrived. "Don't ever be a mug," he'd said to me. "Your father plays by

the rules. Won't get him anywhere in this world. Stick with me, kid."

I ran to the police station and arrived covered in sweat and puffing so hard I could barely speak. Once I knew for sure that he was at the station, I raced home to get Father. We both went back down there, but it was hours until we were finally allowed to see Uncle Isaac.

"Ben," he said to me, "you know my associates." He passed me a small piece of paper. "You can find them at this address. They'll make my bail."

"Don't worry, Uncle Isaac," I said. "I'll do it right away."

"Don't give me that look," he said to Father. Father just shook his head and said nothing.

Uncle Isaac's associates told me not to worry, they'd take care of it. One of them, the one I couldn't understand, gave me a dollar. And sure enough, Uncle Isaac came home that night, long after I was supposed to be asleep.

I started to think about what would happen if I needed to fight or even run. I was just a big blob. I decided that after school I was going to run on the track, and I was going to run every day from then on.

Two days later, John missed school. The next day at lunch, I asked him why he'd been away.

"They arrested Father. His business is importing and exporting Japanese goods, so they say he might be a spy! We're worried. What does it all mean?"

I'd been trying to remain optimistic. I'd been telling myself that Mother was right and I'd been letting my imagination run away with me. But when John told me about his dad something inside me snapped, and the fear I'd managed to squeeze into a small kernel grew in my stomach until it felt like my whole stomach would burst. I felt nauseated. I put down the sandwich I'd been eating. I grabbed John's wrist.

"Whatever happens, if they want to send you away, don't go!" I whispered. "Run away. Maybe they'll send you to a camp. No one gets out of those camps alive."

"This isn't Nazi Germany," John objected, twisting his wrist out of my grasp and giving me a strange look. "They aren't going to kill us." He looked around nervously to see if anyone had overheard me, but we were all alone at our table-a fact that should have told him something. When we first made friends there were always others sitting with us.

"That's what we Jews said," I replied. "We said, 'This is Germany! This is a civilized country. With laws.' But no one ever comes back from those camps. Except as ashes. In urns. It doesn't happen right away. It never does. I know all about that. First, you can't vote. Then you aren't citizens. Then you have to carry special ID cards. Then you're expelled from school. Then you have a curfew and can only sneak out at certain hours as if you are criminals."

"This is different," John insisted.

"Then they arrest innocent people and say they are spies; that's so the population will be afraid. Fear is the government's friend because the more afraid people are, the more you can make them listen to you. They get everyone to spy on everyone else. The Nazis burned the Reichstag and blamed it on their political opponents and got into power that way. They made ordinary Germans afraid-afraid of everything and everyone, including other countries. They used us Jews as scapegoats and said the economic problems were all because of us, because Jews controlled the banks. And the thing is, no one said, 'That's just silly, they are our friends and our neighbors.' No, everyone believed the Nazis. And isn't that what's happening with the Japanese here? And if it's happening to you, why not us next? They take away your rights in tiny little slices and you don't even feel it-well, you feel a small nick, and it doesn't hurt that much, but they keep slicing and slicing and suddenly there's no freedom left, there's just bullies left, bullies."

"Ben," John said, his voice low, "even if you are right, what on earth could I do about it? You're making me nervous." He stopped talking and I felt just awful. He was right. What good would it do him at this point, even if all my worst fears came true? Would he run off and leave his mother? Never.

"I'm sorry," I said, suddenly embarrassed by my outburst. "It brings back bad memories, that's all," I added.

"I know," he said. "But I'm not giving up. Nothing bad will happen to us."

I hoped desperately that he was right.

"I'm going to Canada, Ben," Uncle Isaac told me. "Don't want the police breathing down my neck. The only reason I'm out of jail is because I'm an American. But I won't get a fair trial."

"Can I come with you, Uncle Isaac?" I pleaded.

"Sorry, kid. Your dad would never forgive me."

"But he won't listen to me. What if it's us who get rounded up next? We have to escape! And anyway, he won't fight if it happens."

"Who's he gonna fight, kid?"

He wrote down the address where he was going. "If you do need to get away, you can all come to Canada, you hear?"

"They won't let John's father out," I said to him. "And he's not even getting a trial."

"That's because he's probably not an American," Uncle Isaac said. "Wouldn't say there's much hope for him."

"Spy! Traitor! Enemy!" Four tenth-graders were shouting as they beat up John in the schoolyard. I raced over and took them all on at once. So they started in on me. "Nazi! Jew!" They got a few good licks in. But the running I'd started doing on the track at lunchtime and after school was starting to pay off. I was getting faster, as well as stronger; not by much, but every little bit helped. I guess they weren't interested in getting hurt, so finally they gave up. I figured I'd have to keep closer tabs on John and try not to let him out of my sight.

It occurred to me that John might not like me hanging around him because it made him stick out more, but I figured it worked both ways. He never asked me to get lost, but if I ever thought he'd be better off without me, well, I'd make myself scarce. But the truth is, the only thing that stops a bully is the chance they might get hurt themselves. They're such cowards! Would those Brownshirts have beat up Jews if the Jews had fought back? But the Jews were too civilized. They weren't organized. They should have fought from the beginning. Instead it was, "Oh, this is Germany. Our country. The model of civilization. Everyone will come to their senses. It can't last. It can't last. It can't last."

What lasts longer than death, I'd like to know?

The morning paper reported that a Chinese man had been found with his head almost cut off. The paper said that he was probably mistaken for a Japanese man.

At school, John looked terrible, like he hadn't slept.

"They've sent my father away," he said so only I could hear. "To a camp called Fort Missoula in Montana."

I didn't know what to say. That I wasn't surprised? And yet part of me was-the part of me that had thought it really wouldn't happen here. And if they'd sent his father away, probably John and the rest of his family would be next, and then they'd go after the Germans. Us.

We were standing in line. It was raining. We'd been ordered to turn in our radios and cameras because we were German. Japanese and Italians had to do it too. But apparently we were allowed to keep our guns, if we had any. That was so odd it was almost funny.

"Maybe they're afraid we'll kill people by knocking them on the head with our radios! Or conking them with our cameras," I said.

"You can see their point of view," Father said. "If we were spies, we'd need the radio to get our coded messages. We could take pictures of troops at the docks with our cameras."

I didn't answer. Let him make excuses for them.

"Don't you think we need to get away?" I asked him again.

"Where?" he sighed. "Back to Europe? Where can we go?"

"Canada," I said, remembering Uncle Isaac's words.

"Canada won't be any safer," he said. "It's not the same as before, Ben," he added. "Hitler isn't in power here. They're fighting Hitler now. This is the best place
5000/5000
Từ: Anh
Sang: Việt
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó đã chỉ sau buổi sáng khi tôi thức dậy để âm thanh khủng khiếp-ai đó đập cửa của chúng tôi. Họ đã ở đây. Tôi biết nó. Tôi đã cố gắng để nói với cha. Nhưng ông sẽ không lắng nghe. Và bây giờ nó sẽ là quá muộn. Họ sẽ đưa chúng tôi tất cả đi... "Ông Friedman?" Một giọng nói vang dội đến thông qua căn hộ. "Một trong những?" Tôi có thể nghe cha nói. "I 'm Joseph Friedman. Anh tôi là Isaac." "Nó là Isaac Friedman chúng tôi đang tìm kiếm. Chúng tôi có lệnh bắt giữ ông." Tôi nghe nói rustling và cửa dập. Tôi peeked ra khỏi phòng nhỏ mà tôi chia sẻ với Marta. Đã có hai cảnh sát tại thiền đường. Chú Isaac đã đưa vào mũ của mình. Ông quay lại và nhìn thấy tôi. Ông winked. Sau đó ông đã biến mất. Tôi đã ném trên quần áo của tôi và chạy ra sau khi anh ta. Mẹ gọi là sau khi tôi ở lại bên trong, nhưng tôi để ý tới cô ấy. Tôi nhớ lời tôi ngay sau khi chúng tôi đã đến. "Không bao giờ là một mug," ông đã nói với tôi. "Cha chơi bởi Các quy tắc. Sẽ không có được anh ta bất cứ nơi nào trong thế giới này. Gắn bó với tôi, bé." Tôi chạy đến đồn cảnh sát và đến được bảo hiểm trong mồ hôi và puffing khó khăn như vậy tôi hầu như không có thể nói. Một khi tôi biết chắc chắn rằng ông đã tại nhà ga, tôi đua nhà để có được cha. Cả hai chúng tôi đã đi trở lại xuống đó, nhưng nó là giờ cho đến khi chúng tôi cuối cùng đã được cho phép để xem chú Isaac. "Ben," ông nói với tôi, "bạn biết cộng sự của tôi." Ông đã cho tôi một mảnh giấy nhỏ. "Bạn có thể tìm thấy chúng tại địa chỉ này. Họ sẽ làm cho bảo chứng của tôi." "Đừng lo lắng, chú Isaac," tôi nói. "Tôi sẽ làm điều đó ngay lập tức." "Không cho tôi mà nhìn," ông nói với cha. Cha chỉ lắc đầu và không nói gì. Chú Isaac nhân viên nói với tôi không phải lo lắng, họ sẽ chăm sóc nó. Một trong số họ, là một trong tôi không thể hiểu, đã cho tôi một đồng đô la. Và chắc chắn đủ, chú Isaac trở về nhà đêm đó, lâu sau khi tôi đã yêu cầu được ngủ. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu tôi cần thiết để chiến đấu hoặc thậm chí chạy. Tôi đã là chỉ là một đốm màu lớn. Tôi quyết định rằng sau giờ học, tôi đã đi để chạy trên đường, và tôi đã đi để chạy mỗi ngày từ đó về sau. Hai ngày sau đó, John bỏ qua trường học. Ngày hôm sau lúc ăn trưa, tôi hỏi ông tại sao ông đã đi. "Họ bắt cha. Kinh doanh của mình nhập khẩu và xuất khẩu hàng hóa Nhật bản, do đó, họ nói rằng ông có thể có một điệp viên! Chúng tôi đang lo lắng. Những gì nó có nghĩa là tất cả?" Tôi đã cố gắng để duy trì lạc quan. Tôi đã nói cho bản thân mình rằng mẹ đã đúng và tôi đã cho phép trí tưởng tượng của tôi chạy đi với tôi. Nhưng khi John nói với tôi về cha của mình một cái gì đó bên trong tôi gãy, và lo sợ tôi đã quản lý để siết chặt vào một hạt nhân nhỏ lớn trong dạ dày của tôi cho đến khi nó cảm thấy như toàn bộ Dạ dày của tôi sẽ nổ. Tôi cảm thấy nôn. Tôi đặt xuống bánh sandwich tôi đã ăn uống. Tôi nắm lấy cổ tay của John. "Bất cứ điều gì xảy ra, nếu họ muốn gửi cho bạn đi, đừng đi!" Tôi thì thầm. "Chạy trốn. Có lẽ họ sẽ gửi cho bạn đến một trại. Không ai được ra khỏi các trại sống." "Đây không phải là phát xít Đức," John phản đối, xoắn cổ tay của mình ra khỏi nắm của tôi và cho tôi một cái nhìn lạ. "Họ không sẽ giết chúng ta." Ông nhìn xung quanh thành phố nervously để xem nếu bất cứ ai đã nghe tôi, nhưng chúng tôi đã chỉ có một mình chúng tôi bảng-một thực tế rằng nên có nói với anh ta một cái gì đó. Khi chúng tôi lần đầu tiên làm bạn có luôn luôn người khác ngồi với chúng tôi. "Đó là những gì chúng tôi người Do Thái nói," tôi trả lời. "Chúng tôi đã nói, ' đây là Đức! Đây là một đất nước văn minh. Với luật.' Nhưng không ai bao giờ trở lại từ các trại. Trừ khi đống tro tàn. Trong urns. Nó không xảy ra ngay lập tức. Nó không bao giờ làm. Tôi biết tất cả về điều đó. Trước tiên, bạn không thể bỏ phiếu. Sau đó, bạn không phải là công dân. Sau đó bạn phải mang theo thẻ đặc biệt. Sau đó bạn đang bị trục xuất khỏi trường. Sau đó bạn có một lệnh giới nghiêm, và có thể chỉ sneak ra vào những giờ nhất định như nếu bạn là tội phạm." "Điều này là khác nhau," John khẳng định. "Sau đó họ bắt giữ những người vô tội và nói rằng họ là điệp viên; đó là vì vậy dân số sẽ được sợ. Lo sợ là người bạn của chính phủ bởi vì những người sợ hơn là, càng có nhiều bạn có thể làm cho họ lắng nghe bạn. Họ có được tất cả mọi người để theo dõi tất cả mọi người khác. Đức Quốc xã bị đốt cháy Reichstag và đổ lỗi cho nó trên đối thủ chính trị của họ và đã nhận ra sức mạnh như vậy. Họ thực hiện bình thường Đức sợ-sợ tất cả mọi thứ và tất cả mọi người, bao gồm cả các quốc gia khác. Họ sử dụng chúng tôi người Do Thái như scapegoats và cho biết các vấn đề kinh tế đã tất cả bởi vì chúng tôi, bởi vì người Do Thái kiểm soát các ngân hàng. Và điều này, không có ai nói, 'Đó là chỉ ngớ ngẩn, họ là bạn bè của chúng tôi và hàng xóm của chúng tôi.' Không, tất cả mọi người tin rằng phát xít. Và không phải là những gì đang xảy ra với người Nhật ở đây? Và nếu nó đang xảy ra với bạn, lý do tại sao không phải chúng tôi tiếp theo? Họ lấy đi quyền lợi của bạn trong nhỏ ít lát và bạn thậm chí không cảm thấy nó-tốt, bạn cảm thấy một nick nhỏ, và nó không đau mà nhiều, nhưng họ giữ slicing và slicing và đột nhiên có là không có tự do trái, có chỉ bắt nạt bắt nạt trái,." "Ben," John nói, thấp giọng nói của mình, "ngay cả khi bạn là đúng, những gì trên trái đất tôi có thể làm gì về nó? Bạn đang làm tôi lo lắng." Ông ngừng nói chuyện và tôi cảm thấy khủng khiếp chỉ. Ông ấy đã đúng. Những gì tốt đẹp nào nó làm anh ta tại thời điểm này, ngay cả khi tất cả nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của tôi đã thành sự thật? Ông sẽ chạy ra và để lại mẹ? Không bao giờ. "Tôi xin lỗi," tôi đã nói, đột nhiên xấu hổ bởi sự trồi lên của tôi. "Nó mang lại những kỷ niệm xấu, đó là tất cả," tôi nói thêm. "Tôi biết," ông nói. "Nhưng tôi không cho lên. Không có gì xấu sẽ xảy ra cho chúng tôi." Tôi hy vọng tuyệt vọng rằng ông đã đúng. "Tôi sẽ đến Canada, Ben," chú Isaac nói với tôi. "Không muốn cảnh sát thở xuống cổ của tôi. Lý do duy nhất tôi ra khỏi tù là bởi vì tôi là người Mỹ. "Nhưng tôi sẽ không nhận được một phiên xử công bằng." "Có thể tôi đến với bạn, chú Isaac?" Tôi kêu gọi. "Xin lỗi, kid. Bố sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi." "Nhưng ông sẽ không lắng nghe tôi. Nếu nó là chúng ta những người có được làm tròn lên kế tiếp? Chúng ta phải thoát khỏi! "Và dù sao, ông sẽ không chiến đấu nếu nó xảy ra." "Ai ông sẽ chiến đấu, đứa trẻ?" Ông đã viết xuống địa chỉ nơi ông đã đi. "Nếu bạn cần để có được đi, bạn có thể đi đến Canada, bạn nghe?" "Họ sẽ không cho cha của John ra," tôi nói với ông. "Và ông thậm chí không nhận được một thử nghiệm." "Đó là bởi vì ông có lẽ không phải là một người Mỹ," chú Isaac nói. "Sẽ không nói có rất nhiều hy vọng cho anh ta." "Gián điệp! Kẻ phản bội! Kẻ thù!" Học sinh lớp thứ mười bốn reo hò khi họ đánh bại lên John trong bộ schoolyard. Tôi đua trên và đã đưa họ tất cả trên cùng một lúc. Vì vậy, họ bắt đầu trên tôi. "Phát xít! Người Do Thái!" Họ có một vài tốt liếm trong. Nhưng các hoạt động tôi đã bắt đầu việc về ca khúc tại buổi trưa và sau khi trường học đã bắt đầu trả hết. Tôi đã nhận được nhanh hơn, cũng như mạnh mẽ hơn; không phải bởi nhiều, nhưng mỗi chút chút giúp. Tôi đoán họ không quan tâm đến việc bị tổn thương, do đó, cuối cùng họ đã từ bỏ. Tôi đoán tôi sẽ phải giữ gần tab trên John và cố gắng không để cho anh ta ra khỏi cảnh của tôi. Nó xảy ra với tôi rằng John có thể không thích tôi treo xung quanh bởi vì nó làm cho anh ta dính ra nhiều hơn, nhưng tôi figured nó đã làm việc cả hai cách. Ông không bao giờ yêu cầu tôi để có được mất, nhưng nếu tôi bao giờ nghĩ rằng ông sẽ giảm giá tốt hơn mà không có tôi, tốt, tôi sẽ làm cho bản thân mình khan hiếm. Nhưng sự thật là, điều duy nhất mà dừng lại một kẻ bắt nạt là cơ hội mà họ có thể nhận được đau đớn mình. Bọn hèn nhát như vậy! Nào những Brownshirts đã đánh bại lên người Do Thái nếu người Do Thái đã chiến đấu trở lại? Nhưng những người Do Thái đã được văn minh quá. Họ không tổ chức. Họ nên đã chiến đấu từ đầu. Thay vào đó, nó đã là, "Oh, điều này là Đức. Đất nước của chúng tôi. Các mô hình của nền văn minh. Tất cả mọi người sẽ đến để giác quan của họ. Nó không thể kéo dài. Nó không thể kéo dài. Nó không thể kéo dài." Những gì kéo dài lâu hơn so với cái chết, tôi muốn biết? Buổi sáng giấy báo cáo rằng một người đàn ông Trung Quốc đã được tìm thấy với hầu như cắt đứt đầu của mình. Bài báo nói rằng ông đã có thể bị nhầm lẫn với một người đàn ông Nhật bản. Ở trường, John trông khủng khiếp, như ông đã không ngủ. "Họ đã gửi cha đi," ông nói chỉ vì vậy tôi có thể nghe thấy. "Đến một trại gọi là Fort Missoula ở Montana." Tôi không biết phải nói gì. Rằng tôi đã không ngạc nhiên? Và được một phần của tôi là-các phần của tôi đã nghĩ rằng nó thực sự sẽ không xảy ra ở đây. Và nếu họ đã gửi cha đi, có lẽ John và phần còn lại của gia đình sẽ tiếp theo, và sau đó họ đã đi sau khi người Đức. Chúng tôi. Chúng tôi đã đứng trong đường dây. Nó đã mưa. Chúng tôi đã được lệnh phải bật trong Radio và máy ảnh của chúng tôi bởi vì chúng tôi là tiếng Đức. Nhật bản và người ý đã phải làm điều đó quá. Nhưng dường như chúng tôi được phép giữ súng của chúng tôi, nếu chúng tôi đã có bất kỳ. Đó là lẻ đến nó đã hầu như funny. "Có lẽ họ đang sợ chúng tôi sẽ giết người bằng cách gõ chúng trên đầu với Radio của chúng tôi! "Hoặc conking họ với máy ảnh của chúng tôi," tôi nói. "Bạn có thể nhìn thấy điểm của họ xem," cha nói. "Nếu chúng tôi là điệp viên, chúng tôi sẽ cần các đài phát thanh để có được thông điệp mã hoá của chúng tôi. Chúng tôi có thể chụp ảnh của quân đội tại các bến cảng với máy ảnh của chúng tôi." Tôi đã không trả lời. Để cho anh ta làm cho bào chữa cho họ. "Bạn không nghĩ rằng chúng ta cần phải đi?" Tôi hỏi ông một lần nữa. "Ở đâu?" ông thở dài. "Back to Europe? Có thể chúng ta đi đâu?" "Canada," tôi cho biết, ghi nhớ chú Isaac từ. "Canada sẽ không an toàn hơn," ông nói. "Nó là không giống như trước, Ben," ông nói thêm. "Hitler không nằm trong quyền lực ở đây. Họ đang chiến đấu Hitler bây giờ. Đây là nơi tốt nhất
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đó là chỉ sáng hôm sau khi tôi thức dậy để mà khủng khiếp âm thanh-ai đó đập vào cửa của chúng tôi. Họ đến đây. Tôi biết mà. Tôi đã cố gắng để nói với Chúa Cha. Nhưng anh không nghe. Và bây giờ nó sẽ là quá muộn. Họ muốn đưa tất cả chúng ta đi ... "Ông Friedman?" Một giọng nói vang vọng qua các căn hộ. "Cái nào?" Tôi có thể nghe Cha nói. "Tôi là Joseph Friedman. Anh trai tôi là Isaac." "Đó là Isaac Friedman, chúng tôi đang tìm kiếm. Chúng tôi có một lệnh bắt giam anh." Tôi nghe xào xạc và cửa đóng sầm. Tôi thò đầu ra khỏi căn phòng nhỏ xíu tôi đã chia sẻ với Marta. Có hai cảnh sát trong hội trường. Bác Isaac được đặt trên chiếc mũ của mình. Ông quay lại và nhìn thấy tôi. Anh nháy mắt. Rồi bỏ đi. Tôi đã ném vào quần áo của tôi và chạy ra sau khi anh ta. Mẹ gọi với theo tôi để ở bên trong, nhưng tôi phớt lờ cô. Tôi nhớ lại những lời của ông cho tôi ngay sau khi chúng tôi đến. "Đừng bao giờ là một mug," anh nói với tôi. "Cha của bạn đóng bởi các quy tắc. Sẽ không có được anh ta bất cứ nơi nào trên thế giới này. Gắn bó với tôi, đứa trẻ. " Tôi chạy đến đồn cảnh sát và đến ướt đẫm mồ hôi và ưỡn khó khăn như vậy tôi chỉ có thể nói chuyện. Một khi tôi biết chắc chắn rằng ông đã được tại các trạm, tôi chạy nhanh về nhà để có được Chúa Cha. Cả hai chúng tôi quay trở lại xuống đó, nhưng đó là giờ cho đến khi chúng tôi đã cuối cùng đã được phép gặp Bác Isaac. "Ben", ông nói với tôi, "bạn biết liên kết của tôi." Ông đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ. "Bạn có thể tìm thấy chúng ở địa chỉ này. Họ sẽ làm cho tại ngoại của tôi." "Đừng lo lắng, Bác Isaac," tôi nói. "Tôi sẽ làm điều đó ngay lập tức." "Đừng bỏ tôi mà nhìn," ông nói với Cha. Cha chỉ lắc đầu không nói gì. Bác cộng Isaac nói với tôi không phải lo lắng, họ sẽ chăm sóc nó. Một trong số họ, là tôi không thể hiểu được, đã cho tôi một đồng đô la. Và chắc chắn, Bác Isaac trở về nhà đêm đó, rất lâu sau khi tôi được cho là đang ngủ. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu tôi cần thiết để chống lại hoặc thậm chí chạy. Tôi chỉ là một đốm lớn. Tôi quyết định rằng sau giờ học tôi sẽ chạy trên đường đua, và tôi đã đi để chạy hàng ngày từ đó. Hai ngày sau, John phải nghỉ học. Ngày hôm sau lúc ăn trưa, tôi hỏi anh tại sao anh đã đi. "Họ bắt Cha. kinh doanh của ông là nhập khẩu và xuất khẩu hàng hóa Nhật Bản, do đó, họ nói rằng ông có thể là một gián điệp! Chúng tôi đang lo lắng. Điều gì sẽ làm tất cả có nghĩa gì? " Tôi đã cố gắng để vẫn lạc quan. Tôi đã nói với bản thân rằng mẹ đã đúng và tôi đã được để cho trí tưởng tượng của tôi chạy đi với tôi. Nhưng khi John nói với tôi về một cái gì đó của ông cha trong tôi ngắt lời, và nỗi sợ hãi Tôi muốn quản lý để chui vào một hạt nhân nhỏ lớn lên trong dạ dày của tôi cho đến khi nó cảm thấy như toàn bộ dạ dày của tôi sẽ nổ tung. Tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi đặt xuống các bánh sandwich tôi đã được ăn. Tôi nắm lấy cổ tay của John. "Bất cứ điều gì xảy ra, nếu họ muốn gửi cho bạn đi, không đi!" Tôi thì thầm. "Chạy đi. Có lẽ chúng tôi sẽ gửi cho bạn một trại. Không ai được ra khỏi những trại còn sống." "Đây không phải là phát xít Đức," John phản đối, vặn cổ tay mình khỏi tay tôi và đưa cho tôi một cái nhìn kỳ lạ. "Họ sẽ không muốn giết chúng ta." Anh nhìn xung quanh lo lắng xem có ai tình cờ nghe tôi, nhưng chúng tôi chỉ có một mình ở bảng-một thực tế là chúng tôi nên đã nói với anh điều gì đó. Khi chúng tôi lần đầu tiên đã làm bạn luôn luôn có những người khác ngồi với chúng tôi. "Đó là những gì chúng ta người Do Thái nói," tôi trả lời. "Chúng tôi nói, 'Đây là Đức! Đây là một đất nước văn minh. Với luật." Nhưng không ai bao giờ trở lại từ những trại. Trừ khi tro bụi. Trong bình đựng di cốt. Nó không xảy ra ngay lập tức. Nó không bao giờ làm. Tôi biết tất cả về điều đó. Đầu tiên, bạn không thể bỏ phiếu. Sau đó, bạn không phải là công dân. Sau đó, bạn phải mang theo thẻ ID đặc biệt. Sau đó, bạn đang bị đuổi học. Sau đó, bạn có giờ giới nghiêm và chỉ có thể lẻn ra ngoài vào những giờ nhất định, nếu như bạn là tội phạm. " "Điều này là khác nhau," John khẳng định. "Sau đó, họ bắt giữ người dân vô tội và nói rằng họ là gián điệp;... đó là vì vậy người dân sẽ sợ Sợ hãi là bạn của chính phủ bởi vì người ta sợ hơn là, bạn càng có thể làm cho họ lắng nghe bạn Họ có được tất cả mọi người để theo dõi tất cả mọi người khác Các xít đốt Reichstag và đổ lỗi cho đối thủ chính trị của họ và đã vào sức mạnh như vậy. Họ làm người Đức bình thường sợ-sợ tất cả mọi thứ và tất cả mọi người, kể cả những nước khác. Họ sử dụng chúng như con dê tế thần người Do Thái và cho biết các vấn đề kinh tế là tất cả bởi vì chúng ta, vì Do Thái kiểm soát các ngân hàng. Và điều này là, không ai nói, 'Đó chỉ là ngớ ngẩn, họ là bạn của chúng tôi và hàng xóm của chúng tôi. " Không, tất cả mọi người tin rằng Đức quốc xã. Và không phải là những gì đang xảy ra với người Nhật ở đây? Và nếu nó xảy ra với bạn, tại sao không cho chúng tôi tiếp theo? Họ lấy đi quyền lợi của bạn trong lát nhỏ bé và bạn thậm chí không cảm thấy nó giếng , bạn cảm thấy một nick nhỏ, và nó không làm tổn thương nhiều như thế, nhưng họ tiếp tục cắt lát và cắt và đột nhiên không có tự do để lại, đó chỉ là kẻ bắt nạt trái, bắt nạt. " "Ben", John nói, giọng anh thấp, "thậm chí nếu bạn là đúng, những gì trên trái đất tôi có thể làm gì về nó? Bạn đang làm cho tôi lo lắng. " Ông ngừng nói chuyện và tôi cảm thấy chỉ là khủng khiếp. Ông đã đúng. Những gì tốt nó sẽ làm cho anh ta vào thời điểm này, ngay cả khi tất cả những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi đã thành sự thật? Anh sẽ chạy ra và để lại mẹ của mình? Không bao giờ. "Tôi xin lỗi", tôi nói, đột nhiên cảm thấy xấu hổ bởi sự bột phát của tôi. "Nó mang lại những kỷ niệm xấu, đó là tất cả," tôi nói thêm. "Tôi biết," ông nói. "Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Không có gì xấu sẽ xảy ra với chúng tôi." Tôi hy vọng một cách tuyệt vọng rằng ông đã đúng. "Tôi sẽ Canada, Ben," Bác Isaac nói với tôi. "Không muốn cảnh sát thở xuống cổ tôi. Lý do duy nhất tôi ra khỏi tù là bởi vì tôi là một người Mỹ. Nhưng tôi sẽ không có được xét xử công bằng." "Tôi có thể đến với bạn, Bác Isaac? " Tôi cầu xin. "Xin lỗi, cậu bé. Cha của bạn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi." "Nhưng anh sẽ không lắng nghe tôi. Nếu đó là chúng ta những người có được làm tròn lên tiếp theo? Chúng ta phải thoát khỏi! Và dù sao, anh sẽ không phải chiến đấu nếu nó sẽ xảy ra. " "Ai là ông gonna chiến đấu, nhóc?" Ông đã viết xuống địa chỉ mình đang đi đâu. "Nếu bạn không cần phải thoát ra, tất cả các bạn có thể đến Canada, nghe không?" "Họ sẽ không để cho cha của John ra," Tôi nói với anh ta. "Và ông ấy thậm chí không nhận được một thử nghiệm." "Đó là vì ông có lẽ không phải là một người Mỹ," Bác Isaac nói. "Sẽ không nói là có nhiều hy vọng cho anh ta." "Enemy Spy! Kẻ phản bội!" Bốn học sinh lớp mười đã hét lên khi họ đánh bại John lên ở sân trường. Tôi chạy qua và mất tất cả trên cùng một lúc. Vì vậy, họ bắt đầu ở trên tôi. "Phát xít! Người Do Thái!" Họ đã có một vài liếm tốt. Nhưng chạy Tôi đã bắt đầu làm trên đường đua vào giờ ăn trưa và sau giờ học đã bắt đầu trả hết. Tôi đã nhận được nhanh hơn, cũng như mạnh mẽ hơn; không nhiều, nhưng mỗi chút giúp. Tôi đoán họ không quan tâm đến việc bị tổn thương, nên cuối cùng họ đã bỏ cuộc. Tôi nghĩ tôi sẽ phải giữ các tab gần hơn về John và cố gắng không để cho anh ta ra khỏi tầm nhìn của tôi. Nó xảy ra với tôi rằng John có thể không thích tôi treo xung quanh anh ta, vì nó làm cho anh ta dính ra nhiều hơn, nhưng tôi nghĩ nó đã làm việc cả cách. Ông không bao giờ hỏi tôi để có được mất, nhưng nếu tôi đã bao giờ nghĩ rằng ông muốn được tốt hơn mà không có tôi, tốt, tôi muốn làm cho bản thân mình khan hiếm. Nhưng sự thật là, điều duy nhất mà dừng lại một kẻ bắt nạt là những cơ hội mà họ có thể bị tổn thương chính mình. Họ là những kẻ hèn nhát như vậy! Những Brownshirts sẽ đánh đập người Do Thái nếu người Do Thái đã chiến đấu trở lại? Nhưng những người Do Thái đã quá văn minh. Họ đã không được tổ chức. Họ nên đã chiến đấu từ đầu. Thay vào đó là, "Ồ, đây là Đức. Đất nước chúng ta. Các mô hình của nền văn minh. Mọi người sẽ đi đến giác quan của họ. Nó không thể kéo dài. Nó không thể kéo dài. Nó không thể kéo dài." Những gì kéo dài lâu hơn cả cái chết , tôi muốn biết? Các tờ báo buổi sáng đưa tin rằng một người đàn ông Trung Quốc đã được tìm thấy với cái đầu của ông gần như bị cắt đứt. Tờ báo cho biết rằng ông có thể nhầm lẫn với một người đàn ông Nhật Bản. Ở trường, John nhìn khủng khiếp, giống như cậu không thể ngủ. "Chúng tôi đã gửi cha tôi đi," ông nói như vậy duy nhất tôi có thể nghe thấy. "Để một trại gọi là Fort Missoula ở Montana." Tôi không biết phải nói gì. Điều đó tôi không hề ngạc nhiên? Và một phần của tôi là-các phần trong tôi đã nghĩ rằng nó thực sự sẽ không xảy ra ở đây. Và nếu họ muốn gửi cha của mình đi, có lẽ John và phần còn lại của gia đình sẽ là tiếp theo, và sau đó họ sẽ đi sau khi người Đức. Chúng tôi. Chúng tôi đang đứng trong hàng. Trời đang mưa. Chúng tôi đã được lệnh phải quay trong radio và máy ảnh của chúng tôi bởi vì chúng tôi là người Đức. Ý Người Nhật và đã phải làm điều đó quá. Nhưng dường như chúng tôi được phép giữ súng của chúng tôi, nếu chúng ta có bất kỳ. Điều đó thật kỳ lạ nó đã gần như buồn cười. "Có lẽ họ sợ chúng tôi sẽ giết người bằng cách gõ chúng vào đầu bằng radio của chúng tôi! Hoặc conking chúng với máy ảnh của chúng tôi," tôi nói. "Bạn có thể thấy quan điểm của họ, "Cha nói. "Nếu chúng tôi là gián điệp, chúng tôi cần các đài phát thanh để có được các thông điệp được mã hóa của chúng tôi. Chúng tôi có thể đưa hình ảnh của quân đội tại các bến cảng với máy ảnh của chúng tôi." Tôi không trả lời. Hãy để anh ta làm cho bào chữa cho họ. "Ông không nghĩ rằng chúng ta cần phải có được đi?" Tôi hỏi anh ta một lần nữa. "Ở đâu?" ông thở dài. "Trở lại châu Âu? Chúng ta có thể đi đâu?" "Canada", tôi nói, nhớ lời Bác Isaac. "Canada sẽ không được an toàn hơn," ông nói. "Nó không giống như trước, Ben," ông nói thêm. "Hitler không phải là quyền lực ở đây. Họ đang chiến đấu Hitler bây giờ. Đây là địa điểm tốt nhất



























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: ilovetranslation@live.com