FanFictionJust InCommunityForumMoreDunhills by sonderling Anime » Find dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreDunhills by sonderling Anime » Find Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
Dunhills by sonderling
Anime » Finder Series Rated: T, English, Humor & Romance, Words: 1k+, Favs: 46, Follows: 18, Published: Jun 24, 2013
14
I'm sorry I always do this! I swear I'm not dead! Also, this is probably the least smutty thing I will ever write for this fandom, I promise.

Takaba Akihito paces around his boyfriend/lover/whatever's penthouse. He walks on the furniture and pushes things over, like expensive-looking vases.

And it serves Asami Ryuichi right, he thinks. To leave Akihito here while he jets off to Europe in that private plane full of giggling stewardesses in skimpy outfits, to bar him from leaving the apartment. It just serves him right if Akihito topples over the CD rack, which is now mostly full of Akihito's own CDs, but he can't be bothered with details right now.

Akihito has been stuck in the penthouse on his own for three days and the kitchen is only as clean as it is because Suoh has tried in vain to straighten it up. Akihito smirks, thinking Asami will probably have to replace the counter for how much food is caked to it. He has, of course, contemplated escaping, but he finds it much more satisfying to stay in and destroy the place. Serves Asami right.

Besides, Akihito has no idea when Asami will come back and if he's not there when he does, there will be punishment, likely taken out of Akihito's ass.

And so what if maybe, maybe, he misses Asami a little? A very little.

Akihito drops onto the couch he had just been standing on. He huffs. He frowns. He looks around. Despite Suoh's best efforts, the kitchen and living room are sufficiently trashed. Akihito's fake room, or rather, Akihito's closet is untouched, neater than usual, actually and he intends to keep it that way.

But Asami's room has potential.

With a devilish grin, Akihito stalks into the room as if he expects Asami to be there. Everything is tidy, except for the bed which Akihito has only been sleeping in because it's more comfortable and not because he misses Asami. Even a little.

He starts with the closet. It's more complicated than it should be with buttons and moving racks. It'd be a lie for Akihito to say he's never gone through it, but it's all just boring suits anyway. To the right are shelves containing stacks of crisp, clean, neatly folded shirts. Does the man always have to look so impeccable?

Akihito stares down at his own clothing. Ripped jeans - and not fashionably ripped - and a tank top with some words in English Akihito doesn't know how to read. He glances back to Asami's shirts and at his own attire before stripping down to nakedness, having long given up on wearing any kind of underwear. He yanks out a shirt from the middle of one of the stacks, causing the ones on top to fall to the floor.

He pulls the shirt around his shoulders and buttons it. Honestly, it isn't as big on him as he thought it would be and Asami is more imposing in person than his shirt, but it smells like him and Akihito pulls the cuff over his hand and presses it to his nose and inhales.

High on Asami's scent, he flings the rest of the shirts from the closet and they flutter to the floor around his feet.

Akihito grins wildly and mashes the button that turns the racks of trousers and suit jackets until it whirrs and whines and finally stops altogether. He mashes it two more times for good measure, but it does nothing. He laughs and tugs down a black jacket and slides it on over the shirt he's wearing. Then he tears whatever else he can reach from the hangers and they too fall to the floor.

Serves him right.

He whirls around to face the giant king-size bed they do not share because Akihito has his own room, kind of. He dives into the sheets, wanting to smell more of Asami, except he's been gone for three days and now it smells more like Akihito's own self than anything else.

Annoyed, he tosses all of the pillows to the carpet and peels the sheets and blankets off, only to heave them unceremoniously onto the bare mattress. He throws himself on top of the pile and reaches over to Asami's night table. There is very little in the drawer.

Lube.

Vibrator.

Cock ring.

Cigarettes.

Cigarettes. Akihito brings the opened package to his nose, taking a good long whiff. He gazes at the sleek black package, stroking the side of it with his thumb rather absently. He can only read one word on the box and it's the name, "Dunhill". His hand dives back into the drawer and fishes out shiny, silver Zippo lighter with Asami's romaji initials engraved on it.

With the pack clutched in one hand, Akihito turns the lighter over in the other. It's obviously a gift and he can't help but wonder who gave it to Asami. Accidentally on purpose, he flips it and the flame snaps on. Akihito holds the flame, watches it flicker. Entranced, he flicks the lighter on and off and makes his way back to the living room. Asami's shirt barely covers him and the suit jacket falls just short of mid-thigh.

Akihito flips down on the couch and plunks his feet down on the coffee table, still playing with the lighter.

His other hand tips and a single cigarette slides out. Akihito tugs it out completely and places it between his lips. It feels strange there. He has never considered the thought of smoking in his life and he even chides Asami for "sucking on cancer sticks" on a fairly regular basis.

Yet, here he is, bringing the lighter to the end of the cigarette and half hoping he burns the whole building down.

The end of it smolders for a moment before smoke invades Akihito's lungs and he coughs violently, pulling the cigarette from his mouth and resisting the urge to gag. He taps the ashes off as he's seen Asami do and they flitter down on the fine leather of the couch. He places the cigarette back between his lips and attempts with only slightly more success to control the amount of smoke he inhales.

It's disgusting, he thinks. The whole process is disgusting and yet underneath the initial intensity of the tobacco and smoke is the taste of Asami. Akihito feels an anxiety he wasn't previously aware of leaving him. He holds the cigarette away and taps it against the elegant glass ashtray on the coffee table, instead of over the couch. He takes another puff and coughs slightly less.

By the third cigarette, he's more or less got the hang of it. Snuggling himself into the couch, he puffs away at it, clutching the ashtray in his lap. It's starting to feel good and all the tension he didn't know he'd been feeling melts away each time he inhales. He's almost completely relaxed when the door opens.

"Enjoying yourself?" Asami asks.

Akihito immediately jumps up and the ashtray thunks to the carpet, spilling ashes everywhere. He sweeps the pack and lighter off the table and hides the lit cigarette behind his back."Ha, ha. Hey Asami. How was your trip?"

Asami simply strides over, grabs Akihito's arm and plucks the cigarette out of his hand and snuffs it out between his own fingers, "What was it you called these? 'Cancer sticks?' You do know these are rather outside your pay grade, don't you?"

Akihito glares back at Asami's smirk, "Maybe somebody should increase my allowance before jetting off to Europe with a bunch of bimbos."

Asami laughs and kisses Akihito quickly, but long enough to taste and momentarily contemplates letting Akihito continue to smoke because his favorite tobacco has never tasted so good as it does on his boy's tongue. "I'm told you did not leave the apartment. I'd ask if that were true but," Asami surveys the damage in the living room, "I can see that it is."

Akihito looks around as if seeing the damage for the first time himself. "Oh, yeah... um, about that. I uh..."

"No need to explain. Clearly you have separation anxiety, like any good pet." Asami pulls Akihito to him and kisses him deep and bruising. "Don't worry, I won't be gone again for awhile." He strokes his boy's hair back from his face and enjoys how Akihito leans into his touch. "As for your punishment, I am fresh out of rolled up newspaper, but I'm certain we'll make do."

Thanks for reading!


Review
Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL
Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơnDunhills bởi sonderling Anime» Finder loạt xếp: T, tiếng Anh, hài hước và lãng mạn, từ: 1 k +, yêu thích: 46, sau: 18, xuất bản: ngày 24 tháng 8 năm 2013 14Rất tiếc vì tôi luôn luôn làm điều này! Tôi thề tôi không chết! Ngoài ra, điều này có lẽ là điều ít nhất là smutty tôi sẽ bao giờ viết cho mộ này, tôi hứa.Takaba Akihito bộ xung quanh thành phố của mình bạn trai/người yêu/cái_gì của căn hộ penthouse. Ông đi bộ trên các đồ nội thất và đẩy những điều trên, như đắt tiền, tìm kiếm bình.Và nó phục vụ Asami Ryuichi quyền, ông nghĩ. Để lại Akihito ở đây trong khi ông máy bay đi đến châu Âu trong máy bay riêng đầy đủ các cười tiếp viên trong trang phục thiếu vải, để thanh anh ta từ rời khỏi căn hộ. Nó chỉ phục vụ ông phải nếu Akihito topples trên rack CD, mà bây giờ chủ yếu là đầy đủ của đĩa CD của Akihito, nhưng ông không thể bực với chi tiết ngay bây giờ.Akihito đã bị mắc kẹt trong căn hộ penthouse tự cho ba ngày và nhà bếp là mình chỉ sạch như nó là bởi vì Nanano đã cố gắng vô ích để thẳng lên. Akihito smirks, suy nghĩ Asami sẽ rất có thể phải thay thế các truy cập cho bao nhiêu thực phẩm caked để nó. Ông có, tất nhiên, có thể dự tính thoát, nhưng ông thấy nó nhiều hơn đáp ứng để ở lại và tiêu diệt nơi. Phục vụ Asami quyền.Bên cạnh đó, Akihito đã không có ý tưởng khi Asami sẽ quay trở lại và nếu anh ta không có khi anh ta, sẽ có hình phạt, có khả năng đưa ra khỏi Akihito của ass.Và vì vậy những gì nếu có thể, có lẽ, ông bỏ lỡ Asami một chút? Một rất ít.Akihito giọt lên chiếc ghế mà ông đã chỉ đứng trên. Ông huffs. Ông frowns. Ông nhìn xung quanh. Mặc dù của Nanano tốt nhất nỗ lực, nhà bếp và phòng khách đủ vào thùng rác. Akihito của giả Phòng, hay đúng hơn, tủ quần áo của Akihito là hoang sơ, neater hơn bình thường, thực sự và ông muốn giữ nó như vậy.Nhưng của Asami phòng có tiềm năng.Với một grin devilish, Akihito cuống vào phòng như nếu ông hy vọng Asami phải có. Mọi thứ đều gọn gàng, ngoại trừ đáy mà Akihito đã chỉ ngủ trong bởi vì nó là thoải mái hơn và không phải vì ông bỏ lỡ Asami. Thậm chí một chút.Ông bắt đầu với tủ quần áo. Nó đã phức tạp hơn nó nên với nút và di chuyển kệ. Nó sẽ là một lời nói dối cho Akihito để nói rằng ông không bao giờ đi qua nó, nhưng nó là tất cả phù hợp với chỉ nhàm chán anyway. Ở bên phải là kệ có ngăn xếp của các áo sơ mi sắc nét, sạch sẽ, gọn gàng gấp. Không người đàn ông luôn luôn phải nhìn hoàn hảo vì vậy?Akihito nhìn quần áo của mình. Tách quần jean - và không fashionably tách - và một bể đầu với một số từ trong tiếng Anh Akihito không biết làm thế nào để đọc. Ông glances quay lại áo sơ mi của Asami và trang phục riêng của mình trước khi tước để nakedness, có dài cho đến ngày mặc bất kỳ hình thức nào của đồ lót. Ông yanks ra một áo sơ mi từ giữa một trong những ngăn xếp, gây ra những người trên đầu trang để rơi xuống sàn nhà.Ông kéo áo xung quanh vai của mình và các nút đó. Trung thực, nó không phải là lớn về anh ta như ông nghĩ rằng nó sẽ là và Asami là áp đặt thêm trong người hơn áo của mình, nhưng nó có mùi giống như anh ta và Akihito kéo dải quấn trong tay và máy ép nó với mũi và inhales của mình.Cao trên mùi hương của Asami, ông cuối phần còn lại của các áo sơ mi từ tủ quần áo và họ rung xuống sàn nhà xung quanh bàn chân của mình.Akihito grins wildly và mashes nút đó lần lượt các kệ của quần và phù hợp với áo khoác cho đến khi nó whirrs và whines và cuối cùng dừng hoàn toàn. Ông mashes nó hai lần nữa cho biện pháp tốt, nhưng nó không có gì. Ông cười và kéo xuống một chiếc áo khoác đen và trình bày nó vào trong áo ông ta mặc. Sau đó ông nước mắt bất cứ điều gì khác ông có thể đạt được từ các móc và họ quá rơi xuống sàn nhà.Phục vụ ông phải.Ông whirls xung quanh thành phố phải đối mặt với giường cỡ King khổng lồ họ không chia sẻ vì Akihito có phòng riêng của mình, loại. Ông lặn vào các tấm, mong muốn ngửi thấy nhiều hơn nữa của Asami, ngoại trừ ông đi trong ba ngày và bây giờ nó có mùi hơn của Akihito tự hơn bất cứ điều gì khác.Khó chịu, ông tung tất cả các gối để thảm và mặt nạ khăn trải giường và chăn ra, chỉ để kéo lên nào họ unceremoniously lên nệm trần. Ông ném mình trên đầu trang của các cọc và đạt trên của Asami đêm bảng. Có rất ít trong ngăn kéo.Bôi trơn.Rung.Con gà trống vòng.Thuốc lá.Thuốc lá. Akihito mang lại các gói phần mềm mở cho mũi của mình, lấy một whiff dài tốt. Ông đầu đen gói kiểu dáng đẹp, vuốt ve mặt của nó với ngón tay cái của mình là absently. Ông chỉ có thể đọc một từ trên hộp và nó là tên, "Dunhill". Tay lặn trở lại vào ngăn kéo và cá sáng bóng, bạc Zippo nhẹ với tên viết tắt của Asami romaji khắc trên nó.Với các gói cắp trong một tay, Akihito biến nhẹ hơn trong các khác. Nó là rõ ràng là một món quà và ông không thể giúp đỡ, nhưng tự hỏi những người đã đưa nó cho Asami. Vô tình về mục đích, ông lật nó và ngọn lửa snaps ngày. Akihito giữ ngọn lửa, xem nó flicker. Entranced, ông chấm nhẹ hơn và tắt và làm cho theo cách của mình trở lại để phòng. Áo sơ mi của Asami hầu như không bao gồm ông và áo phù hợp với rơi ngắn của giữa đùi.Akihito flips xuống trên chiếc ghế dài và plunks đôi chân của mình xuống trên bàn uống cà phê, vẫn còn chơi với nhẹ hơn.Các mẹo bàn tay của mình và một slide đơn thuốc lá ra. Akihito kéo nó ra hoàn toàn và đặt nó giữa đôi môi của mình. Nó cảm thấy lạ có. Ông đã không bao giờ coi là những suy nghĩ của thuốc trong cuộc sống của mình và ông thậm chí chides Asami cho "sucking trên ung thư gậy" khá thường xuyên.Tuy vậy, ở đây ông là, đưa nhẹ hơn đến đầu của thuốc lá và một nửa hy vọng ông bỏng toàn bộ xây dựng xuống.Kết thúc của nó smolders cho một thời điểm trước khi khói xâm nhập Akihito của phổi và ông ho dữ dội, kéo các điếu thuốc lá từ miệng của mình và chống lại việc đôn đốc để gag. Ông vòi nước tro ra như ông đã nhìn thấy Asami làm và họ flitter xuống trên da ghế, Mỹ. Những nơi ông thuốc lá trở lại giữa ông môi và nỗ lực với chỉ hơn một chút thành công để kiểm soát lượng khói ông ta.Thật kinh tởm, ông nghĩ. Toàn bộ quá trình là kinh tởm và Tuy nhiên, bên dưới cường độ ban đầu của thuốc lá và hút thuốc lá là những hương vị của Asami. Akihito cảm thấy một sự lo lắng ông đã không được trước đó nhận thức được để lại anh ta. Ông có thuốc lá đi và chống sét nó chống lại gạt tàn kính thanh lịch trên bàn cà phê, thay vì trên chiếc ghế dài. Ông đã mất một puff và ho một chút ít.Bởi thuốc lá thứ ba, ông đã nhiều hơn hoặc ít hơn có hang của nó. Snuggling mình vào ghế, ông puffs đi vào nó, ôm gạt tàn trong vòng của mình. Nó bắt đầu cảm thấy tốt và tất cả những căng thẳng mà ông không biết ông đã có cảm giác tan ra đi mỗi khi ông ta. Ông là gần như hoàn toàn thoải mái khi cửa mở."Thưởng thức chính mình?" Asami yêu cầu.Akihito ngay lập tức nhảy lên và gạt tàn thunks để thảm, tràn tro ở khắp mọi nơi. Ông quét các gói và nhẹ hơn ra khỏi bàn và ẩn điếu thuốc thắp sáng phía sau lưng." Ha ha. Hey Asami. Làm thế nào là chuyến đi của bạn?"Asami simply strides over, grabs Akihito's arm and plucks the cigarette out of his hand and snuffs it out between his own fingers, "What was it you called these? 'Cancer sticks?' You do know these are rather outside your pay grade, don't you?"Akihito glares back at Asami's smirk, "Maybe somebody should increase my allowance before jetting off to Europe with a bunch of bimbos."Asami laughs and kisses Akihito quickly, but long enough to taste and momentarily contemplates letting Akihito continue to smoke because his favorite tobacco has never tasted so good as it does on his boy's tongue. "I'm told you did not leave the apartment. I'd ask if that were true but," Asami surveys the damage in the living room, "I can see that it is."Akihito looks around as if seeing the damage for the first time himself. "Oh, yeah... um, about that. I uh...""No need to explain. Clearly you have separation anxiety, like any good pet." Asami pulls Akihito to him and kisses him deep and bruising. "Don't worry, I won't be gone again for awhile." He strokes his boy's hair back from his face and enjoys how Akihito leans into his touch. "As for your punishment, I am fresh out of rolled up newspaper, but I'm certain we'll make do."Thanks for reading! ReviewShare: Email . Facebook . TwitterStory: Follow FavoriteAuthor: Follow FavoriteContrast: Dark . Light Font: Small . Medium . Large . XLDesktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Dunhills bởi sonderling Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, hài hước và lãng mạn, Words: 1k +, favs: 46, Như Sau: 18, Xuất bản: 24 tháng 6 năm 2013 14 Tôi xin lỗi tôi luôn luôn làm điều này ! Tôi thề là tôi không chết! Ngoài ra, đây có lẽ là điều bẩn thỉu nhất tôi sẽ bao giờ viết cho fandom này, tôi hứa. Takaba Akihito đi tới đi lui quanh bạn trai / người yêu / bất cứ điều gì của penthouse. Anh đi trên các đồ nội thất và đẩy những điều trên, như nhà lọ đắt trai. Và nó phục vụ Asami Ryuichi đúng, anh nghĩ. Để thoát khỏi Akihito ở đây trong khi anh tắt máy bay đến châu Âu vào chiếc máy bay tư nhân đầy đủ của cười khúc khích tiếp viên trong trang phục thiếu vải, để thanh anh rời khỏi căn hộ. Nó chỉ phục vụ anh ta ngay nếu Akihito bị ngã rack CD, mà bây giờ chủ yếu là đầy đủ các đĩa CD của riêng Akihito, nhưng ông không thể bị làm phiền với các chi tiết ngay bây giờ. Akihito đã bị mắc kẹt trong căn hộ penthouse trên riêng của mình trong ba ngày và bếp chỉ là sạch như đó là vì Suoh đã cố gắng trong vô vọng để thẳng nó lên. Akihito cười tự mãn, nghĩ Asami có lẽ sẽ phải thay thế các bộ đếm cho bao nhiêu thực phẩm được đóng bánh cho nó. Ông có, tất nhiên, dự tính thoát, nhưng ko thấy nó nhiều hơn nữa đáp ứng ở lại và phá hủy nơi. Phục vụ Asami phải. Bên cạnh đó, Akihito không có ý tưởng khi Asami sẽ trở lại và nếu anh ta không có ở đó khi anh ấy làm, sẽ có hình phạt, có khả năng đưa ra khỏi ass Akihito. Và vì vậy những gì nếu có thể, có lẽ, anh nhớ Asami một chút? A rất ít. Akihito giọt vào chiếc ghế ông đã chỉ được đứng trên. Ông huffs. Ông cau mày. Ông nhìn xung quanh. Bất chấp những nỗ lực tốt nhất của Suoh, nhà bếp và phòng khách được vào thùng rác đủ. Giả phòng Akihito, hay đúng hơn, tủ quần áo Akihito là hoang sơ, gọn gàng hơn bình thường, thực sự và ông dự định sẽ giữ nó như vậy. Nhưng phòng Asami của có tiềm năng. Với một nụ cười quỷ quái, Akihito cuống vào phòng như thể ông hy vọng Asami là có . Tất cả mọi thứ gọn gàng, ngoại trừ chiếc giường mà Akihito đã chỉ được ngủ trong vì nó thoải mái hơn và không phải vì anh nhớ Asami. Ngay cả một chút. Ông bắt đầu với tủ quần áo. Nó phức tạp hơn nó nên được với các nút và giá đỡ di chuyển. Nó muốn được một lời nói dối trong Akihito nói ông không bao giờ đi qua nó, nhưng đó là tất cả phù hợp chỉ nhàm chán anyway. Bên phải là kệ chứa ngăn xếp của các sắc nét, sạch sẽ, gọn gàng áo sơ mi gấp lại. Có những con người luôn phải nhìn quá hoàn hảo? Akihito nhìn xuống quần áo của riêng mình. Ripped jeans - và không hợp thời trang xé - và tank top với một số từ bằng tiếng Anh Akihito không biết làm thế nào để đọc. Ông liếc lại áo sơ mi Asami và ở trang phục của mình trước khi tước xuống trần truồng, đã lâu từ bỏ mặc bất kỳ loại đồ lót. Ông yanks ra một chiếc áo từ giữa một trong các giá sách, gây ra những cái trên đầu trang để rơi xuống sàn nhà. Ông kéo chiếc áo lên vai và các nút đó của ông. Thành thật mà nói, nó không phải là lớn trên ông là ông nghĩ rằng nó sẽ được và Asami là hoành tráng hơn ở người so với chiếc áo của mình, nhưng nó có mùi giống như anh và Akihito kéo cuff qua bàn tay của mình và ép nó vào mũi và hít. cao về mùi hương Asami, anh vứt cái thùng còn lại của những chiếc áo từ tủ quần áo và họ rung lên tầng trên đôi chân của mình. Akihito cười hoang dại và mashes nút đó lần lượt các giá đỡ của quần và áo khoác phù hợp cho đến khi nó whirrs và rên và cuối cùng dừng lại hoàn toàn. Ông mashes nó hai lần nữa cho các biện pháp tốt, nhưng nó không làm gì. Anh cười và giật xuống một chiếc áo khoác màu đen và trượt nó vào trong áo anh mặc. Sau đó, anh nước mắt bất cứ điều gì khác mà anh có thể đạt được từ móc và họ cũng rơi xuống sàn nhà. Phục vụ anh ta ngay. Ông đem những lại đối mặt với giường king-size khổng lồ họ không chia sẻ vì Akihito có phòng riêng của mình, loại. Ông lặn vào tờ, muốn ngửi nhiều Asami, ngoại trừ ông đã biến mất trong ba ngày và bây giờ nó có mùi giống như chính bản thân Akihito hơn bất cứ điều gì khác. Bực mình, ông quăng tất cả những chiếc gối để thảm và lột tấm và chăn tắt, chỉ để dơ lên chúng unceremoniously lên nệm trần. Ông ném mình trên đầu của cọc và đạt trên bàn đêm Asami của. Có rất ít trong ngăn kéo. Lube. Vibrator. Cock ring. Thuốc lá. Thuốc lá. Akihito mang đến cho các gói mở ra cho mũi của mình, lấy một luồng hơi dài tốt. Anh nhìn chằm chằm vào các gói màu đen kiểu dáng đẹp, vuốt ve mặt của nó với ngón tay cái của mình chứ không phải lơ đãng. Ông chỉ có thể đọc một từ trên hộp và đó là tên, "Dunhill". Bàn tay anh lặn trở lại vào ngăn kéo và cá ra sáng bóng, bạc bật lửa Zippo với tên viết tắt của romaji Asami khắc trên đó. Với gói chặt trong một tay, Akihito biến nhẹ hơn trong khác. Đó rõ ràng là một món quà và anh không thể không tự hỏi ai đã đưa nó cho Asami. Vô tình có mục đích, anh lật nó và ngọn lửa dính vào. Akihito cầm giữ ngọn lửa, đồng hồ nó nhấp nháy. Mê, anh búng nhẹ vào và tắt và làm theo cách của mình trở lại phòng khách. Áo Asami của hầu như không bao gồm ông và áo khoác rơi chỉ ngắn đến giữa đùi. Akihito flips xuống trên chiếc ghế dài và plunks chân của mình xuống trên bàn cà phê, vẫn chơi với bật lửa. mẹo tay khác của ông và một điếu thuốc duy nhất trượt ra. Akihito giật nó ra khỏi hoàn toàn và đặt nó giữa đôi môi của mình. Nó cảm thấy kỳ lạ đó. Ông đã không bao giờ được coi là tư tưởng của việc hút thuốc trong cuộc sống của mình và thậm chí anh chides Asami cho "ngậm gậy ung thư" trên một cách khá thường xuyên. Tuy nhiên, ở đây ông được, đưa nhẹ đến hết điếu thuốc và một nửa hy vọng anh bỏng Toàn bộ tòa nhà xuống. Sự kết thúc của nó âm ỉ một lúc trước khi khói xâm nhập phổi Akihito và ông ho dữ dội, kéo điếu thuốc từ miệng và kháng cự để bịt miệng. Ông vòi tro như anh đã thấy Asami làm và họ bay từng chận ngắn xuống trên da mịn của chiếc ghế dài. Ông đặt điếu thuốc trở lại giữa môi và nỗ lực của mình chỉ với một chút thành công hơn để kiểm soát lượng khói hít ông. Đó là kinh tởm, anh nghĩ. Toàn bộ quá trình là kinh tởm nhưng bên dưới cường độ ban đầu của thuốc lá và khói thuốc là hương vị của Asami. Akihito cảm thấy một sự lo lắng ông trước đây không nhận thức được để lại cho ông. Ông giữ điếu thuốc đi và vòi nó lên kính gạt tàn thanh lịch trên bàn cà phê, thay vì trên chiếc ghế dài. Ông mất phun khác và ho chút ít. By điếu thuốc thứ ba, anh ấy nhiều hơn hoặc ít có các hang của nó. Rúc mình vào chiếc ghế dài, ông bập bập đi vào nó, ôm chặt lấy cái gạt tàn trong lòng của mình. Nó bắt đầu cảm thấy tốt và tất cả những căng thẳng anh không biết anh đã cảm thấy tan đi mỗi lần hít. Anh ấy gần như hoàn toàn thoải mái khi cánh cửa mở ra. "Thưởng thức chính mình?" Asami hỏi. Akihito ngay lập tức nhảy lên và thunks gạt tàn đến thảm, đổ tro ở khắp mọi nơi. Ông quét các gói và nhẹ hơn ra khỏi bàn và giấu thuốc lá sáng sau lưng. "Ha, ha. Hey Asami. Làm thế nào là chuyến đi của bạn?" Asami chỉ đơn giản là bước tiến lên, nắm lấy cánh tay Akihito và gảy những điếu thuốc ra khỏi bàn tay của mình và snuffs nó ra giữa các ngón tay của mình, "Có gì gậy ung thư? 'là nó, bạn được gọi là những? Bạn làm biết đây là những thay bên ngoài lớp lương của bạn, phải không? " Akihito trừng mắt lại nụ cười của Asami, "Có lẽ ai đó nên tăng trợ cấp của tôi trước khi bắn vọt ra đến châu Âu với một loạt các bimbos." Asami cười và hôn Akihito một cách nhanh chóng, nhưng cũng đủ dài để nếm và chiêm ngắm giây lát để cho Akihito tiếp tục hút thuốc lá vì yêu thích của mình đã bao giờ nếm thử rất tốt cũng như trên những lưỡi trai mình. "Tôi đã nói với bạn không để lại căn hộ. Tôi muốn hỏi nếu điều đó là đúng, nhưng," Asami khảo sát những thiệt hại trong phòng khách, "Tôi có thể thấy rằng nó được." Akihito nhìn xung quanh như thể nhìn thấy những thiệt hại cho lần đầu tiên mình. "Oh, yeah ... um, về điều đó. Tôi uh ..." "Không cần phải giải thích. Rõ ràng bạn có sự lo lắng, giống như bất kỳ con vật cưng tốt." Asami kéo Akihito với anh ta và hôn cậu sâu và bầm tím. "Đừng lo, tôi sẽ không được đi một lần nữa cho một lúc." Anh vuốt nhẹ tóc cậu bé của mình trở lại từ khuôn mặt của mình và được hưởng như thế nào Akihito nghiêng vào xúc của anh. "Đối với hình phạt của bạn, tôi mới ra khỏi tờ báo cuộn lại, nhưng tôi chắc chắn chúng tôi sẽ làm gì." Thanks for reading! Xem lại Chia sẻ: Email. Facebook. Twitter Story: Thực hiện theo yêu thích Tác giả: Thực hiện theo yêu thích Contrast: Dark. Ánh sáng Font: Nhỏ. Trung bình. Lớn. XL Desktop / Tablet Mode. Blog. Twitter. Trợ giúp. Đăng Ký























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: