The Future of Economic and Political RelationsBetween the European Uni dịch - The Future of Economic and Political RelationsBetween the European Uni Việt làm thế nào để nói

The Future of Economic and Politica

The Future of Economic and Political Relations
Between the European Union and the United States
John Bruton, European Union Ambassador to the United States
Next Sunday, on March 25, 2007, the European Union will be fifty years in existence. I am delighted to
celebrate that event for the European Union, which I now represent by coming to Notre Dame, this
little part of Ireland in the middle of the United States, for the first time. As I said earlier to some
people I met here, from the very first moment I came to the United States—on a visit back in 1970
after very recently being elected to the Dáil—people asked me “Well, have you been to Notre Dame?
Have you not been to Notre Dame?” as if, really, one had not visited the United States of America at
all unless one had been to Notre Dame. Well now I am here, and I feel that the next part of my life—
the remainder of my life—will be much richer for the fact that I have now been here, and hopefully I’ll
come back. Anyway, I am going to talk to you about the European Union—what it is, what it does and
does not do, why it matters to Indiana and to the United States, and what some of those things are
that we Europeans and Americans need to do together in order to make the world a safer and a better
place for you and for your children in their time.
First of all, I want to say that the European Union is the only multi-national democracy in the
world. We have the United Nations, but there is no parliament of the United Nations. You cannot
vote for the secretary-general of the United Nations, and there is no direct election for the people
who run the U.N. We have the World Trade Organization, which does very important work, but it is
a diplomatic organization just like the United Nations. Its work and its decisions are negotiated,
frequently in secret, between diplomats and ministers. There is no direct participation by the people in
the W.T.O. through directly elected representatives, or in the World Health Organization, the World
Patent Organization, the world organization dealing with education (UNESCO), and so forth. There is
only one organization—a multi-national organization consisting in this instance of twenty-seven
nations—where the people directly elect the parliament that makes decisions that govern that
collective area.
Every five years, the twenty-seven nations of the European Union each have an election in
which they elect the members of the European Parliament. When European Union legislation comes to
be made, it is proposed by the European Commission, which is a bit like the administration here in the
United States. In fact, in Europe only the administration may propose legislation; individual members of
the parliament cannot do it. Whenever legislation is proposed by the European Commission—which is
the equivalent of the U.S. administration—that legislation, which will apply to twenty-seven member
states, must be passed by two bodies. It must be passed not only by the Council of Ministers, which is
comprised of twenty-seven ministers representing the twenty-seven countries, but also by the
European Parliament, which has over seven hundred members, every one of whom has been directly
elected by the people of Europe in proportion to the population of each part of Europe from which
those members come. So, we have a parliamentary democracy governing twenty-seven countries. It is
something without precedent in world history, and it is proving to be a very good model, a very
attractive model, that many other countries want to join. In this decade, since 2004, the European
Union has increased its membership by twelve countries. We have gone from having fifteen countries
on December 31, 2003 to having twenty-seven members on January 1, 2007. We have increased our
entire membership—our entire population—to 500 million people, making us about twice the size of
the United States in terms of population, and this has been done with the unanimous agreement of all
of the existing members.
To illustrate to an American audience what this enlargement of the European Union means, it
would be good to imagine a parallel situation here in North America. What we have done would be - 2 -
similar to what the U.S. would have done if, in the last four years, each one of the fifty states of the
United States—from Hawaii to Vermont—had individually agreed to merge with the thirty-two states
of the Estados Unidos Mexicanos (Mexico). Instead of 100 senators meeting in Washington or
somewhere like that, there were now 164 senators, 64 of whom were Spanish-speaking and who
represented, 2 each, the Mexican states. The administration had been adjusted, and a lot of people who
had held important positions in the U.S. administration lost their jobs to make room for Mexicans. A
lot of Mexicans who had held important jobs in Mexico City lost their jobs to make way for U.S.
citizens. Furthermore, the voting power of any individual state in the United States had been reduced,
because that state was now one of eighty-two states instead of one of fifty states. As a result of the
merge, there was now a commitment that every person from Chiapas in southern Mexico could seek a
job in any one of the fifty states of the U.S. as well as in the other thirty-two states of Mexico. Equally,
any person from Indiana in the United States now had, as of right, the ability to take a job anywhere in
the thirty-two states of Mexico.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tương lai của mối quan hệ kinh tế và chính trịGiữa liên minh châu Âu và Hoa KỳJohn Bruton, liên minh châu Âu Đại sứ tại Hoa KỳTiếp theo chủ nhật, ngày 25 tháng 3 năm 2007, liên minh châu Âu sẽ là năm mươi năm tồn tại. Tôi rất vui mừng kỷ niệm sự kiện này cho liên minh châu Âu, tôi bây giờ đại diện cho đến để Notre Dame, điều này phần nhỏ của Ai-Len ở giữa Hoa Kỳ, lần đầu tiên. Như tôi đã nói trước đó cho một số những người tôi đã gặp ở đây, ngay từ lúc đầu tiên tôi đã đến Hoa Kỳ-một chuyến viếng thăm trở lại năm 1970 sau khi rất mới được bầu Dáil — người hỏi tôi "Vâng, bạn đã để Notre Dame? Bạn đã không để Notre Dame?"như thể, thực sự, một trong những đã không truy cập của Hoa Kỳ tại Tất cả trừ khi một đã đến nhà thờ Đức bà. Vâng bây giờ tôi đang ở đây, và tôi cảm thấy rằng các phần tiếp theo của cuộc sống của tôi-phần còn lại của cuộc sống của tôi-sẽ nhiều phong phú hơn cho một thực tế mà tôi bây giờ đã ở đây, và hy vọng rằng tôi sẽ Quay lại. Dù sao, tôi sẽ nói chuyện với bạn về liên minh châu Âu — nó có là gì đi nữa, những gì nó làm và không không làm, tại sao nó quan trọng để Indiana và Hoa Kỳ, và những gì một số trong những điều chúng ta người châu Âu và người Mỹ cần phải làm với nhau để làm cho thế giới một an toàn hơn và tốt hơn Đặt cho bạn và cho trẻ em của bạn trong thời gian của họ.Trước hết, tôi muốn nói rằng liên minh châu Âu là các nền dân chủ chỉ đa quốc gia trong các thế giới. Chúng tôi có liên hiệp quốc, nhưng có là không có quốc hội Liên Hiệp Quốc. Bạn có thể không bỏ phiếu cho tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, và có không có cuộc bầu cử trực tiếp cho người dân người chạy liên hợp quốc Chúng tôi đã tổ chức thương mại thế giới, mà thực hiện công việc rất quan trọng, nhưng nó là một tổ chức ngoại giao cũng giống như Liên Hiệp Quốc. Công việc của mình và quyết định của nó được thương lượng, thường xuyên trong bí mật, giữa các bộ trưởng và các nhà ngoại giao. Có là không có sự tham gia trực tiếp của những người trong W.T.O. thông qua đại diện được bầu trực tiếp, hoặc trong các tổ chức y tế thế giới, thế giới Bằng sáng chế tổ chức, tổ chức thế giới đối phó với giáo dục (UNESCO), và vv. Có chỉ có một tổ chức — một tổ chức đa quốc gia bao gồm trong trường hợp này trong hai mươi bảyQuốc gia-nơi những người dân trực tiếp bầu nghị viện mà làm cho quyết định quản mà khu tập thể.Mỗi năm, các quốc gia hai mươi bảy của liên minh châu Âu mỗi có một cuộc bầu cử trong mà họ chọn các thành viên của nghị viện châu Âu. Khi liên minh châu Âu pháp luật nói đến thực hiện, nó được đề xuất bởi Ủy ban châu Âu, là một chút như chính quyền ở đây ở các Hoa Kỳ. Trong thực tế, ở châu Âu chỉ chính quyền có thể đề xuất pháp luật; Các thành viên cá nhân của nghị viện không thể làm điều đó. Bất cứ khi nào pháp luật được đề xuất bởi Ủy ban châu Âu — đó là tương đương với chính quyền Mỹ — đó pháp luật, mà sẽ áp dụng cho hai mươi bảy thành viên Kỳ, phải được thông qua bởi hai cơ quan. Nó phải được thông qua không chỉ bởi Hội đồng bộ trưởng, mà là bao gồm 27 bộ trưởng đại diện cho quốc gia 27, mà còn bởi các Nghị viện châu Âu, nơi có hơn bảy trăm thành viên, mỗi một người trong số họ đã trực tiếp bầu bởi người châu Âu theo tỷ lệ dân số mỗi một phần của châu Âu từ đó những thành viên đi. Vì vậy, chúng tôi có một nền dân chủ nghị viện quản 27 quốc gia. Nó là một cái gì đó mà không có tiền lệ trong lịch sử thế giới, và nó chứng minh là một mô hình tốt, một rất Mô hình hấp dẫn, nhiều quốc gia khác muốn tham gia. Trong thập kỷ này, kể từ năm 2004, người châu Âu Liên minh đã tăng lên thành viên của mười hai quốc gia. Chúng tôi đã đi từ có mười lăm quốc gia ngày 31 tháng 12 năm 2003 để có 27 thành viên ngày 1 tháng 1 năm 2007. Chúng tôi đã tăng của chúng tôi toàn bộ thành viên-toàn bộ dân số của chúng tôi — 500 triệu người, làm cho chúng tôi hai lần kích thước của Hoa Kỳ trong điều khoản của dân số, và điều này đã được thực hiện với sự thoả thuận thống nhất của tất cả Các thành viên hiện tại.Để minh họa cho một đối tượng người Mỹ điều này mở rộng của liên minh châu Âu có nghĩa, nó sẽ được tốt để tưởng tượng một tình huống song song ở đây ở Bắc Mỹ. Những gì chúng tôi đã thực hiện sẽ là - 2-tương tự như những gì Hoa Kỳ đã có thể thực hiện nếu, trong bốn năm qua, mỗi một trong các 50 tiểu bang của các Hoa Kỳ-từ Hawaii đến Vermont — riêng đã đồng ý để sáp nhập với ba mươi hai kỳ của các Estados Unidos Mexicanos (Mexico). Thay vì thượng nghị sĩ 100 cuộc họp tại Washington hoặc một nơi nào đó như thế, có là bây giờ thượng nghị sĩ 164, 64 người đã nói Tây Ban Nha và người ««đại diện, 2 mỗi, các tiểu bang Mexico. Chính quyền đã được điều chỉnh, và rất nhiều những người có tổ chức các vị trí quan trọng trong chính quyền Hoa Kỳ bị mất công việc của họ để nhường chỗ cho người Mexico. A nhiều người Mexico những người đã tổ chức các công việc quan trọng tại Mexico City mất công việc của họ để mở đường cho Hoa Kỳ công dân. Hơn nữa, quyền bỏ phiếu của bất kỳ nhà nước cá nhân tại Hoa Kỳ đã được giảm, bởi vì nhà nước mà bây giờ là một trong tám mươi hai kỳ thay vì một trong 50 tiểu bang. Như là kết quả của các sáp nhập, bây giờ có một cam kết rằng mọi người từ Chiapas ở miền nam Mexico có thể tìm kiếm một công việc trong bất kỳ một trong 50 tiểu bang của Hoa Kỳ cũng như trong các khác ba mươi hai bang của Mexico. Tương tự, bất kỳ người nào từ Indiana ở Hoa Kỳ bây giờ đã có, theo quyền, khả năng để có một công việc bất cứ nơi nào trong ba mươi hai bang của Mexico.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Future of Economic and Political Relations
Between the European Union and the United States
John Bruton, European Union Ambassador to the United States
Next Sunday, on March 25, 2007, the European Union will be fifty years in existence. I am delighted to
celebrate that event for the European Union, which I now represent by coming to Notre Dame, this
little part of Ireland in the middle of the United States, for the first time. As I said earlier to some
people I met here, from the very first moment I came to the United States—on a visit back in 1970
after very recently being elected to the Dáil—people asked me “Well, have you been to Notre Dame?
Have you not been to Notre Dame?” as if, really, one had not visited the United States of America at
all unless one had been to Notre Dame. Well now I am here, and I feel that the next part of my life—
the remainder of my life—will be much richer for the fact that I have now been here, and hopefully I’ll
come back. Anyway, I am going to talk to you about the European Union—what it is, what it does and
does not do, why it matters to Indiana and to the United States, and what some of those things are
that we Europeans and Americans need to do together in order to make the world a safer and a better
place for you and for your children in their time.
First of all, I want to say that the European Union is the only multi-national democracy in the
world. We have the United Nations, but there is no parliament of the United Nations. You cannot
vote for the secretary-general of the United Nations, and there is no direct election for the people
who run the U.N. We have the World Trade Organization, which does very important work, but it is
a diplomatic organization just like the United Nations. Its work and its decisions are negotiated,
frequently in secret, between diplomats and ministers. There is no direct participation by the people in
the W.T.O. through directly elected representatives, or in the World Health Organization, the World
Patent Organization, the world organization dealing with education (UNESCO), and so forth. There is
only one organization—a multi-national organization consisting in this instance of twenty-seven
nations—where the people directly elect the parliament that makes decisions that govern that
collective area.
Every five years, the twenty-seven nations of the European Union each have an election in
which they elect the members of the European Parliament. When European Union legislation comes to
be made, it is proposed by the European Commission, which is a bit like the administration here in the
United States. In fact, in Europe only the administration may propose legislation; individual members of
the parliament cannot do it. Whenever legislation is proposed by the European Commission—which is
the equivalent of the U.S. administration—that legislation, which will apply to twenty-seven member
states, must be passed by two bodies. It must be passed not only by the Council of Ministers, which is
comprised of twenty-seven ministers representing the twenty-seven countries, but also by the
European Parliament, which has over seven hundred members, every one of whom has been directly
elected by the people of Europe in proportion to the population of each part of Europe from which
those members come. So, we have a parliamentary democracy governing twenty-seven countries. It is
something without precedent in world history, and it is proving to be a very good model, a very
attractive model, that many other countries want to join. In this decade, since 2004, the European
Union has increased its membership by twelve countries. We have gone from having fifteen countries
on December 31, 2003 to having twenty-seven members on January 1, 2007. We have increased our
entire membership—our entire population—to 500 million people, making us about twice the size of
the United States in terms of population, and this has been done with the unanimous agreement of all
of the existing members.
To illustrate to an American audience what this enlargement of the European Union means, it
would be good to imagine a parallel situation here in North America. What we have done would be - 2 -
similar to what the U.S. would have done if, in the last four years, each one of the fifty states of the
United States—from Hawaii to Vermont—had individually agreed to merge with the thirty-two states
of the Estados Unidos Mexicanos (Mexico). Instead of 100 senators meeting in Washington or
somewhere like that, there were now 164 senators, 64 of whom were Spanish-speaking and who
represented, 2 each, the Mexican states. The administration had been adjusted, and a lot of people who
had held important positions in the U.S. administration lost their jobs to make room for Mexicans. A
lot of Mexicans who had held important jobs in Mexico City lost their jobs to make way for U.S.
citizens. Furthermore, the voting power of any individual state in the United States had been reduced,
because that state was now one of eighty-two states instead of one of fifty states. As a result of the
merge, there was now a commitment that every person from Chiapas in southern Mexico could seek a
job in any one of the fifty states of the U.S. as well as in the other thirty-two states of Mexico. Equally,
any person from Indiana in the United States now had, as of right, the ability to take a job anywhere in
the thirty-two states of Mexico.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: