About an hour after we woke up, we were out of the hotel room and into dịch - About an hour after we woke up, we were out of the hotel room and into Việt làm thế nào để nói

About an hour after we woke up, we

About an hour after we woke up, we were out of the hotel room and into the autumn air in the streets of Andong and went out to eat brunch super quick. We conversed about anything, really. While we were eating, Mark asked, "so when am I going to officially meet your mom?"
Of course not my real mom. I told him to call my auntie Mom because she was basically my mom.
"Actually, I was trying to tell you last night that we were going to visit her today, but you..inturrupted me," I replied poking my food around and lightly blushing at the thought of last nights (tiny) intimate scene.
"Ohh yeahh. Sorry," Mark apologize while trying to act innocent flashing me an eye smile before continuing to eat.
"You know, you can't just do stuff like that out of nowhere. Especially not without my permission--what if I'm not in the mood and stuff" I argued.
"Well, I didn't need to ask for permission that night. And you never told me you didn't like it," he said cocking an eyebrow at me.
Damnit. He's got a point.
"Ahh~ admit it, you don't mind at all," he teased and smiled. I got flustered, so I just gave him a scowl and pouted. At this point, we were done eating and just waiting for the check.
"It's okay angel, at least I know you want me...but not as much as I want you," he said while winking and scanning me from top to bottom. I didn't want to admit this, but he looked pretty sexy leaned back against the seat with one arm being supported by the other one crossed over his chest, stroking his chin with his supported hand. This gesture made him look so dark and mysterious..BUT THIS WAS NOT THE TIME NOR PLACE FOR ENDEAVORS LIKE THIS.
"Mark, we're in public," I said frantically while slightly looking around and smiling nervously at a family walking by hoping they didn't witness anything. Mark chuckled at my flustered self and leaned forward to tuck a stray hair that fell from behind my ear. His eyes held passion, desire, lust-- I saw a spark in his eyes. I swear if we weren't in public, we would have taken each other right here and now considering the intense stare down we were giving each other. Omg what's gotten over me lately? Is it this pregnancy thing??
After what felt like an eternity, our moment was inturrupted by the waitor giving a small cough making his presence known to us. He asked us if we wanted anything else before accepting our money. I could tell this poor boy felt uncomfortable under Mark's intense glare that could burn holes into this boy's body, so I quickly began to reply, "No, thank you we--"
"don't want anything on the menu." Mark abruptly cut in giving the waitor a sarcastic smile.
I scoffed and shaded my embarassed face from the waitor who was probably giving us a confused look. I know Mark didn't mean that in an innocent way at all, and I'm glad this waitor was too innocent to understand.
•••
We exited the cafe and made our way to the bus stop a couple blocks down the road hand in hand.
"You know, you didn't need to be so innapropriate back there. He was probably just an innocent high schooler," I said giving Mark a peck on the cheek to calm him down.
"What was innappropriate? All I said was that we didn't want anything on the menu," was all Mark said with a wink.
I laughed and playfully punched his arm as we approached the bus stop.
•••
The long awaited 45 minute bus ride was finally over, but now I had to deal wihvmy anxious nerves running throughout my body. This was almost the same feeling I went through when Mark found out I was pregnant.
Being here reignited the feeling of nostalgia. I felt so many emotions run through me.

*flashback*
Mijoo packed up the last of her travel bags and let out a sigh. She would be leaving her aunt's house to live on her own in Seoul to attend college. Mijoo brought out her last bag and sat at the dining table to share her last meal in Andong (for a while) with her sister and aunt. The trio talked for hours and shared their previous memories together and reminisced about the good days until it was time to depart because the drive would be close to an hour and Mijoo's train leaves in an hour and a half. At the station, Mijoo checked in and the three sat at a booth inside the station's cafeteria.
"Oh no! I will be back really quick, I forgot something in the car," Mijoo's aunt exclaimed.
"Ahhh~ typical mom, huh?" Mijoo's sister, Eunji expressed with her angelic laughter that could make anyone fall head over heels for (which is what her boyfriend probably did hehehe). Although she tried her best not to make this departure a dramatic one, Mijoo couldn't help but feel a rush of sadnes. She didn't want to leave her aunt alone, but she insisted that they shouldn't worry about her.
"Yah! Lee Mijoo, don't give me that face. You've been wanting to go to this school ever since you were in middle school. I know you don't want to leave mom, but it's time for you to live your own life too. That woman (real mom) took away our freedom, and now mom has given it back to us. So, chin up baby girl! You deserve this opportunity. I didn't get the chance to go to college because I didn't work as hard as you in school. You got a full ride to this school, and I wish I was able to do that if I didn't spend high school living with that woman. You were lucky enough to have mom now that took us in before you graduated, haha. Besides, you won't be alone on this journey, you'll have me and mom in spirit," when she said that, she put a small fist up near her head and grabbed Mijoo's hands sitting on the table.
Mijoo wanted to cry so badly, but held her tears back at her sister's loving comment. She was never one to be touchy and lovey like this, so this was something she was not used to. Just on time, their aunt came back and set a small box down in front of Mijoo before taking a seat next to her.
Mijoo looked up shocked. "It's okay! This is for you. Your sister's right. We will always be there with you in spirit and here's a token to remind you that in case you forget."
Mijoo was speechless. She carefully unwrapped the small bow that compiled the box together. Mijoo glanced at her aunt before continuing to open the box and she took the top off and reached in. She fingered the necklace she grabbed out with one hand and covered her mouth with her other. On this circle pendant, the three of their initials were carved in elegant cursive on the back while the front had a beautiful embroider of floral patterns carved into the silver metal. Inside of the locket was a small picture of the three of them gardening outside of their aunt's house. Gardening was something that the three of them liked to do on their free time..well it's what their aunt liked to do, and the sisters did it because it made her happy.
With glossy eyes and a warm laugh, Mijoo finally spoke her first words upon arrival at the station. "Eomma! Why did you choose this picture where Eunji's eyes are closed?"
"BWO? EOMMAAA! WAE??!?" said Eunji while snatching the locket from Mijoo's fingers.
"Thank you eomma. Really--I just--ah..mianhe--I just want to say--" Mijoo was trying to speak her sentence, but kept choking up and stopping because she didn't want to cry.
"Aigoo, I love you too, Mijoo," her aunt said wiping her tears away and pulling her in an embrace.
"Oh, yeobo, you called just in time! Mijoo's train leaves in 15 minutes, what did you want to say to her?" Eunji asked enthusiastically flipping the camera to selfie mode and moving her chair to Mijoo's side. They didn't even know she was on facetime. Eunji handed her the phone then put the necklace around Mijoo's neck.
"Oh! Annyeonghaseyo, Hoya beoblyul!" Mijoo said cheerfully and waved back at the screen.
"Annyeong Mijoo-ah! Have fun in college and stay healthy! Sorry I couldn't be there, I'm at work and just got off!"
"It's okay! Thank you for calling us! Don't work too hard and please take care of eonni and eomma for me! Bye byee~" they waved him off and started walking Mijoo to her train that just announced that passengers could aboard.
"Call us when you get there baby girl, take your vitamins, don't talk to anyone strange, eat properly, if you need anything just call--" Eunji started babbling to Mijoo.
"Arasso arasso eonni! I have to go now. Bye for now," Mijoo said giving her sister one last hug before moving on to her aunt.
"Eomma. Thank you for everything you have provided me. We wouldn't know what to do if it weren't for you! Thank you, thank you, thank you. Please take care of yourself while I'm gone. Take your vitamins, don't open your door at night, eat properly, if anything happens, call one of us--"
"YAH! THAT'S WHAT I SAID TO YOU!" Eunji expressed feigning anger. Mijoo chuckled and everyone was in a small fit of laughter for the last time. They gave a group hug and waved bye one last time before separating. Mijoo sighed and braced herself for the next chapter of her life. She entered the train and put her luggage in the luggage area in the front of the train and took a seat inside the first booth where she saw Eunji wrap an arm around their aunt. The train was starting to leave and Mijoo saw her aunt pull out a tissue to wipe her little tears while smiling and waving; her sister was frantically waving with one arm and gave a huge smiling while wiping her tears as well. Mijoo was truly independent now.
These trains were like some Harry Potter type of interior. There were walls separating every room that would seat 4 people. Mijoo walked through the isle with hands in her hoodie pockets trying to find a new seat away from the annoying kid who kept slapping the wall behind her. She peeked inside of a section thinking it was empty, but ended up laying eyes upon a familiar face.
"Mark?!" Mijoo yelled, obviously shocked.
"Hm?" this familiar figure muttered looking away from his book to turn to look at who the voice belonged to.
"Oh! Annyeong Mijoo," said Mark with the biggest smile ever.
*flashback end*
This was surely a place my aunt wanted to retire in. I braced myself fo
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Khoảng một giờ sau khi chúng tôi tỉnh dậy, chúng tôi đã ra khỏi phòng khách sạn và vào trong không khí mùa thu trong các đường phố của Andong và đi ra ngoài để ăn bưa ăn siêu nhanh chóng. Chúng tôi conversed về bất cứ điều gì, thực sự. Trong khi chúng tôi đã ăn, Mark hỏi, "vì vậy khi tôi sẽ chính thức gặp mẹ của bạn?"Tất nhiên không thực mẹ. Tôi nói với ông để gọi mẹ dì của tôi bởi vì cô là về cơ bản là mẹ tôi."Trên thực tế, tôi đã cố gắng để nói với anh tối qua rằng chúng tôi sẽ đến thăm cô ấy vào ngày hôm nay, nhưng bạn... inturrupted tôi, "tôi trả lời poking thực phẩm của tôi xung quanh và nhẹ đỏ mặt tại nghĩ cuối đêm (nhỏ) thân mật cảnh."ồ vâng. Xin lỗi,"Mark xin lỗi trong khi cố gắng hành động nhấp nháy vô tội tôi một nụ cười mắt trước khi tiếp tục để ăn."Bạn biết, bạn không thể chỉ làm công cụ như vậy ra khỏi hư không. Đặc biệt là không mà không có sự cho phép của tôi - nếu tôi không phải trong tâm trạng và thứ"tôi lập luận."Vâng, tôi không cần phải xin phép đêm đó. "Và bạn không bao giờ nói với tôi bạn không thích nó," ông nói cocking một lông mày vào tôi.Damnit. Anh ta có một điểm."Ahh ~ thừa nhận nó, bạn không quan tâm ở tất cả," ông chọc ghẹo và mỉm cười. Tôi đã nhận flustered, vì vậy tôi chỉ cho ông một scowl và pouted. Tại thời điểm này, chúng tôi đã được thực hiện ăn uống và chỉ cần chờ đợi cho việc kiểm tra."It's okay angel, ít nhất tôi biết bạn muốn me...but không nhiều như tôi muốn bạn," ông nói trong khi nháy mắt và chức năng quét tôi từ trên xuống dưới. Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng ông trông khá sexy cúi quay lại chống lại chỗ ngồi với một cánh tay được hỗ trợ bởi một trong những khác vượt qua ngực của mình, vuốt ve cằm của ông với tay được hỗ trợ. Cử chỉ này làm cho anh ta trông rất tối và bí ẩn... NHƯNG ĐIỀU NÀY ĐÃ KHÔNG THỜI GIAN CŨNG NHƯ NƠI CHO NỖ LỰC NHƯ THẾ NÀY."Đánh dấu, chúng tôi đang ở nơi công cộng," tôi nói điên cuồng trong khi hơi nhìn xung quanh và mỉm cười nervously tại một gia đình đi bộ bởi hy vọng họ không chứng kiến bất cứ điều gì. Mark chuckled tại của tôi flustered tự và cúi về phía trước để tuck một mái tóc đi lạc đã giảm từ phía sau tai của tôi. Đôi mắt của ông tổ chức niềm đam mê, mong muốn, ham muốn--tôi thấy một tia lửa trong mắt ông. Tôi thề nếu chúng tôi đã không ở nơi công cộng, chúng tôi đã có thể lấy nhau ngay ở đây và bây giờ xem xét stare dữ dội xuống chúng tôi đã cho nhau. OMG những gì nhận được hơn tôi gần đây? Nó có phải là điều này mang thai?Sau khi những gì cảm thấy như một vĩnh cửu, thời điểm chúng tôi đã là inturrupted bởi waitor cho một ho nhỏ làm cho sự hiện diện của ông được biết đến với chúng tôi. Ông yêu cầu chúng tôi nếu chúng tôi muốn bất cứ điều gì khác trước khi chấp nhận tiền của chúng tôi. Tôi có thể nói với cậu bé nghèo này cảm thấy không thoải mái dưới ánh sáng chói của Mark dữ dội mà có thể đốt cháy lỗ vào cơ thể của cậu bé này, do đó, tôi nhanh chóng bắt đầu trả lời, "không, cảm ơn chúng tôi...""không muốn bất cứ điều gì trên menu." Mark đột ngột giảm cho waitor một nụ cười mỉa mai.Tôi scoffed và bóng mờ khuôn mặt embarassed của tôi từ waitor người có lẽ đã đem lại cho chúng tôi một cái nhìn nhầm lẫn. Tôi biết Mark không có ý đó một cách vô tội ở tất cả, và tôi vui mừng này waitor là quá vô tội để hiểu.•••Chúng tôi đã thoát các quán cà phê và làm theo cách của chúng tôi để xe buýt dừng lại một vài khối xuống đường đôi."Bạn biết, bạn không phải là như vậy innapropriate trở lại có. Ông là có lẽ chỉ một vô tội đứa học ba à,"tôi nói cho Mark peck một trên má để bình tĩnh anh ta."Những gì đã là innappropriate? Tất cả tôi biết là rằng chúng tôi không muốn bất cứ điều gì trên menu,"là tất cả Mark cho biết: với một wink.Tôi cười và playfully đấm cánh tay của mình khi chúng tôi tiếp cận xe buýt.•••Dài chờ đợi 45 phút đi xe buýt cuối cùng là hơn, nhưng bây giờ tôi đã phải đối phó wihvmy lo lắng dây thần kinh chạy khắp cơ thể của tôi. Đây là hầu như cùng một cảm giác tôi đã đi qua khi Mark phát hiện ra tôi đã mang thai.Đây reignited cảm giác của nỗi nhớ. Tôi cảm thấy rất nhiều cảm xúc chạy thông qua tôi. flashback *Mijoo đóng gói lên cuối cùng của túi du lịch của mình và để cho ra một sigh. Cô sẽ rời khỏi nhà dì của mình để sinh sống của riêng mình tại Seoul để tham dự Đại học. Mijoo đưa ra túi cuối của mình và ngồi tại bàn ăn để chia sẻ bữa ăn cuối cùng của cô ở Andong (cho một trong khi) với chị em và dì của mình. Bộ ba đã nói chuyện trong giờ và chia sẻ những kỷ niệm trước đó của họ với nhau và reminisced về những ngày tốt cho đến khi nó đã là thời gian khởi hành vì ổ đĩa sẽ gần gũi với một giờ và Mijoo của tàu lá trong một giờ và một nửa. Tại ga, Mijoo kiểm tra và ba ngồi ở một gian hàng bên trong quán cà phê của nhà ga."Oh không! Tôi sẽ trở lại thực sự nhanh chóng, tôi quên điều gì đó trong xe "của Mijoo cô kêu lên."Ahhh ~ điển hình mẹ, hả?" Em gái của Mijoo, Eunji bày tỏ với cô ấy cười thiên thần có thể làm cho bất cứ ai ngã đầu trên gót (đó là những gì bạn trai của cô có lẽ đã làm hehehe). Mặc dù cô đã cố gắng tốt nhất của mình không để làm cho này khởi hành một ấn tượng, Mijoo không thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy một cơn sốt của sadnes. Cô ấy không muốn rời khỏi dì của mình một mình, nhưng cô khẳng định rằng họ không nên lo lắng về cô ấy."Yah! Lee Mijoo, không cung cấp cho tôi mà phải đối mặt. Bạn đã muốn đi học này kể từ khi bạn đã học trung học. Tôi biết bạn không muốn để lại mẹ, nhưng nó là thời gian cho bạn để sống cuộc sống riêng của bạn quá. Người phụ nữ đó (bất mẹ) đã lấy đi quyền tự do của chúng tôi, và bây giờ mẹ đã cho nó trở lại với chúng tôi. Vì vậy, cằm lên con gái! Bạn xứng đáng cơ hội này. Tôi đã không nhận được cơ hội để đi học đại học bởi vì tôi đã không làm việc như cứng như bạn trong trường học. Bạn có một chuyến đi đầy đủ đến trường này, và tôi muốn tôi đã có thể làm điều đó nếu tôi không chi tiêu trung học sống với người phụ nữ đó. Bạn đã may mắn, đủ để có mẹ bây giờ mà đã cho chúng tôi trước khi bạn tốt nghiệp, haha. Bên cạnh đó, bạn sẽ không được một mình trên cuộc hành trình này, bạn sẽ có tôi và mẹ trong tinh thần,"khi cô nói rằng, cô đặt một nắm tay nhỏ lên gần đầu của cô và nắm lấy bàn tay của Mijoo ngồi trên bảng.Mijoo muốn khóc vì vậy nặng, nhưng tổ chức nước mắt của mình trở lại lúc chị của yêu thương bình luận. Cô đã không bao giờ một để được nhạy cảm và Ju như thế này, do đó, đây là một cái gì đó nó không được sử dụng để. Chỉ cần vào thời gian, dì của họ trở lại và đặt một hộp nhỏ xuống ở phía trước của Mijoo trước khi tham gia một chỗ ngồi bên cạnh mình.Mijoo nhìn lên bị sốc. "It's okay! Điều này là dành cho bạn. Em gái của bạn là đúng. Chúng tôi sẽ luôn luôn có với bạn trong tinh thần và đây là một mã thông báo để nhắc nhở bạn rằng trong trường hợp bạn quên."Mijoo đã được speechless. Nó một cách cẩn thận unwrapped mũi nhỏ biên soạn hộp với nhau. Mijoo glanced tại dì của mình trước khi tiếp tục để mở hộp và nó đã diễn đầu ra và đến trong. Cô fingered necklace cô nắm lấy ra bằng một tay và miệng bọc khác của bà. Trên mặt dây vòng tròn này, ba tên viết tắt của họ được chạm khắc trong cursive thanh lịch trên mặt sau trong khi phía trước có một embroider đẹp của Hoa chạm vào kim loại bạc. Bên trong cái mề đay là một hình ảnh nhỏ của ba người làm vườn bên ngoài ngôi nhà của cô. Làm vườn là một cái gì đó mà ba của họ thích để làm trên thời gian miễn phí của họ... Vâng đó là những gì của cô thích làm, và các chị em đã làm nó vì nó làm cho cô ấy hạnh phúc.Với bóng mắt và một cười ấm áp, Mijoo cuối cùng đã nói từ đầu tiên của cô khi đến nhà ga. "Eomma! Tại sao bạn chọn hình ảnh này, nơi Eunji của mắt đóng cửa?""BWO? EOMMAAA! WAE??!? ", ông Eunji trong khi giật cái mề đay từ ngón tay của Mijoo."Cảm ơn bạn eomma. Thực sự - tôi chỉ--ah... mianhe - tôi chỉ muốn nói--"Mijoo đã cố gắng để nói cô câu, nhưng giữ nghẹt thở và dừng lại vì cô ấy không muốn khóc."Aigoo, anh yêu em quá, Mijoo," dì của cô nói lau nước mắt của cô đi và kéo cô ấy trong một ôm hôn."Oh, yeobo, you called just in time! Mijoo's train leaves in 15 minutes, what did you want to say to her?" Eunji asked enthusiastically flipping the camera to selfie mode and moving her chair to Mijoo's side. They didn't even know she was on facetime. Eunji handed her the phone then put the necklace around Mijoo's neck."Oh! Annyeonghaseyo, Hoya beoblyul!" Mijoo said cheerfully and waved back at the screen."Annyeong Mijoo-ah! Have fun in college and stay healthy! Sorry I couldn't be there, I'm at work and just got off!""It's okay! Thank you for calling us! Don't work too hard and please take care of eonni and eomma for me! Bye byee~" they waved him off and started walking Mijoo to her train that just announced that passengers could aboard."Call us when you get there baby girl, take your vitamins, don't talk to anyone strange, eat properly, if you need anything just call--" Eunji started babbling to Mijoo."Arasso arasso eonni! I have to go now. Bye for now," Mijoo said giving her sister one last hug before moving on to her aunt."Eomma. Thank you for everything you have provided me. We wouldn't know what to do if it weren't for you! Thank you, thank you, thank you. Please take care of yourself while I'm gone. Take your vitamins, don't open your door at night, eat properly, if anything happens, call one of us--""YAH! THAT'S WHAT I SAID TO YOU!" Eunji expressed feigning anger. Mijoo chuckled and everyone was in a small fit of laughter for the last time. They gave a group hug and waved bye one last time before separating. Mijoo sighed and braced herself for the next chapter of her life. She entered the train and put her luggage in the luggage area in the front of the train and took a seat inside the first booth where she saw Eunji wrap an arm around their aunt. The train was starting to leave and Mijoo saw her aunt pull out a tissue to wipe her little tears while smiling and waving; her sister was frantically waving with one arm and gave a huge smiling while wiping her tears as well. Mijoo was truly independent now.These trains were like some Harry Potter type of interior. There were walls separating every room that would seat 4 people. Mijoo walked through the isle with hands in her hoodie pockets trying to find a new seat away from the annoying kid who kept slapping the wall behind her. She peeked inside of a section thinking it was empty, but ended up laying eyes upon a familiar face."Mark?!" Mijoo yelled, obviously shocked."Hm?" this familiar figure muttered looking away from his book to turn to look at who the voice belonged to."Oh! Annyeong Mijoo," said Mark with the biggest smile ever.*flashback end*This was surely a place my aunt wanted to retire in. I braced myself fo
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Khoảng một giờ sau khi chúng tôi thức dậy, chúng tôi đã ra khỏi phòng khách sạn và vào không khí mùa thu trên đường phố Andong và đi ra ngoài ăn bữa sáng và trưa siêu nhanh. Chúng tôi trò chuyện về bất cứ điều gì, thực sự. Trong khi chúng tôi đang ăn, Mark hỏi, "vì vậy khi nào tôi sẽ chính thức gặp mẹ của bạn?"
Tất nhiên là không mẹ thực sự của tôi. Tôi nói với anh ấy gọi cho mẹ dì tôi bởi vì cô đã được cơ bản mẹ tôi.
"Trên thực tế, tôi đã cố gắng để cho bạn biết đêm qua mà chúng tôi đã đi thăm cô ấy ngày hôm nay, nhưng you..inturrupted tôi," Tôi replied chĩa ra xung quanh và thực phẩm của tôi nhẹ đỏ mặt khi nghĩ đến đêm qua (nhỏ) cảnh thân mật.
"Ohh yeahh. Xin lỗi," Mark xin lỗi trong khi cố gắng hành động vô tội nhấp nháy cho tôi một nụ cười mắt trước khi tiếp tục ăn.
"Bạn biết không, bạn có thể không chỉ làm công cụ như đó ra khỏi hư Đặc biệt là không phải không có sự cho phép của tôi -. những gì nếu tôi không ở trong tâm trạng và các công cụ "tôi
cãi." Vâng, tôi đã không cần phải xin phép đêm đó Và bạn không bao giờ nói với tôi bạn didn '. t thích nó ", ông nói nghiêng một bên mày nhìn tôi.
Damnit. Anh ấy có một điểm.
"Ahh ~ thừa nhận nó, bạn không nhớ gì cả," anh trêu chọc và cười. Tôi đã bối rối, vì vậy tôi chỉ cho ông một vẻ mặt cau có và bĩu môi. Tại thời điểm này, chúng tôi đã ăn xong và chỉ cần chờ đợi cho việc kiểm tra.
"Đó là thiên thần không sao, ít nhất tôi biết bạn muốn tôi ... nhưng không nhiều như tôi muốn bạn", ông nói trong khi nháy mắt và quét tôi từ trên xuống phía dưới. Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng ông trông khá sexy ngả lưng vào ghế với một cánh tay đang được hỗ trợ bởi một trong những khác khoanh trước ngực mình, vuốt cằm của mình với bàn tay hỗ trợ của mình. Cử chỉ này làm cho anh ta trông rất tối và mysterious..BUT NÀY KHÔNG PHẢI LÚC NOR PLACE cho những cố gắng như thế này.
"Mark, chúng tôi đang ở công cộng," tôi nói trong khi hơi điên cuồng nhìn xung quanh và mỉm cười một cách lo lắng ở một gia đình đi bộ của hy vọng họ đã không chứng kiến bất cứ điều gì. Mark cười thầm tự bối rối của tôi và nghiêng người về phía trước để gài tóc đi lạc đã bị rơi xuống từ phía sau tai tôi. Đôi mắt của ông được tổ chức niềm đam mê, ham muốn, lust-- tôi thấy một tia lửa trong mắt anh. Tôi thề là nếu chúng ta không công khai, chúng tôi đã có thể lấy nhau ngay tại đây và bây giờ xem xét ánh mắt dữ dội xuống, chúng ta đã cho nhau. Omg những gì ta nhận được hơn tôi gần đây? Có điều thai này ??
Sau những gì cảm thấy như vô tận, thời điểm chúng tôi đã inturrupted bởi waitor cho ho nhỏ làm cho sự hiện diện của ông được biết đến với chúng tôi. Ông hỏi chúng tôi nếu chúng tôi muốn bất cứ điều gì khác trước khi chấp nhận tiền của chúng tôi. Tôi có thể nói với cậu bé nghèo này cảm thấy không thoải mái dưới ánh sáng chói mãnh liệt của Mark có thể ghi lỗ vào cơ thể của cậu bé này, vì vậy tôi nhanh chóng bắt đầu trả lời, "Không, cảm ơn bạn we--"
"không muốn bất cứ điều gì trên menu." Mark đột ngột cắt trong việc đưa ra các waitor một nụ cười mỉa mai.
Tôi chế giễu và bóng mờ khuôn mặt xấu hổ của tôi từ waitor những người có thể đã đem lại cho chúng ta một cái nhìn bối rối. Tôi biết Mark không có nghĩa là trong một cách vô tội ở tất cả, và tôi vui mừng waitor này là quá ngây thơ để hiểu.
•••
Chúng tôi đã thoát cafe và làm theo cách của chúng tôi để các xe buýt dừng lại một vài khối xuống Mặt đường trong tay.
"Bạn biết đấy, bạn không cần để được như vậy ko hợp phá lại ở đó. Anh ấy có lẽ chỉ là một học sinh trung học ngây thơ," Tôi nói cho Mark một nụ hôn lên má để anh bình tĩnh xuống.
"Những gì đã innappropriate? Tất cả tôi nói là chúng tôi không muốn bất cứ điều gì trên menu, "là tất cả Mark nói với một cái nháy mắt.
Tôi cười và tinh nghịch đấm cánh tay của mình như chúng tôi đến gần trạm xe buýt.
•••
Các dài chờ đợi 45 phút đi xe bus cuối cùng chấm dứt, nhưng bây giờ tôi đã phải đối phó thần kinh lo lắng wihvmy chạy khắp cơ thể của tôi. Điều này đã gần như cùng một cảm giác tôi đã đi qua khi Mark phát hiện ra mình có thai.
Là ở đây khơi lại cảm giác hoài cổ. Tôi cảm thấy rất nhiều cảm xúc chạy qua tôi. * Flashback * Mijoo đóng gói cuối cùng của túi du lịch của mình và để cho ra một tiếng thở dài. Cô sẽ rời khỏi ngôi nhà của bà ta để sống một mình ở Seoul để học đại học. Mijoo đưa ra túi cuối cùng của mình và ngồi vào bàn ăn để chia sẻ bữa ăn cuối cùng của mình ở Andong (một thời) với em gái và dì của cô. Bộ ba đã nói chuyện trong nhiều giờ và chia sẻ những kỷ niệm trước đây của họ với nhau và hồi tưởng về những ngày tốt đẹp cho đến khi nó là thời gian để khởi hành vì các ổ đĩa sẽ được gần một giờ và tàu Mijoo của lá trong một giờ và một nửa. Tại nhà ga, Mijoo kiểm tra trong và ba ngồi tại một gian hàng bên trong tiệm cà phê của nhà ga. "Ồ không! Tôi sẽ trở lại thực sự nhanh chóng, tôi quên mất một cái gì đó trong xe," dì Mijoo của kêu lên. "Ahhh ~ mẹ điển hình, huh? " Chị Mijoo của, Eunji bày tỏ với tiếng cười thiên thần của cô có thể làm cho bất cứ ai rơi đầu trên giày cao gót cho (đó là những gì bạn trai của cô có lẽ đã làm hehehe). Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để không làm cho khởi này một kịch, Mijoo không thể không cảm thấy một luồng sadnes. Cô không muốn để lại cô một mình, nhưng cô khẳng định rằng họ không nên lo lắng về cô ấy. "Yah! Lee Mijoo, không cho tôi khuôn mặt đó. Bạn đã muốn đi đến trường này từ bao giờ bạn đã học trung học. Tôi biết bạn không muốn để lại mẹ, nhưng đó là thời gian để bạn có thể sống cuộc sống riêng của bạn quá. Đó là người phụ nữ (mẹ thực) đã lấy đi sự tự do của chúng tôi, và bây giờ mẹ đã cho nó trở lại với chúng ta. Vì vậy, , cằm lên baby girl! Bạn xứng đáng được cơ hội này. Tôi đã không có cơ hội để đi học đại học bởi vì tôi đã không làm việc chăm chỉ như bạn ở trường. Bạn có một chuyến đi đầy đủ để ngôi trường này, và tôi muốn tôi đã có thể để làm điều đó nếu tôi không dành trung học sống với người phụ nữ đó. Bạn có đủ may mắn để có mẹ bây giờ mà chúng tôi đã mất trước khi bạn tốt nghiệp, haha. Bên cạnh đó, bạn sẽ không đơn độc trong cuộc hành trình này, bạn sẽ có tôi và mẹ trong tinh thần ", khi bà nói rằng, cô đặt một nắm tay lên gần đầu và nắm lấy tay ​​Mijoo của ngồi trên bàn. Mijoo muốn khóc rất tệ, nhưng vẫn giữ được những giọt nước mắt của cô lại comment yêu thương chị gái mình. Cô chưa bao giờ một là nhạy cảm và lovey như thế này, vì vậy đây là một cái gì đó cô không được sử dụng để. Chỉ cần thời gian, dì của họ đã trở lại và thiết lập một hộp nhỏ xuống trước mặt Mijoo trước khi tham gia một chỗ ngồi bên cạnh cô. Mijoo nhìn lên sốc. "Không sao đâu! Cái này dành cho bạn. Bên phải của em gái của bạn. Chúng tôi sẽ luôn ở đó với bạn trong tinh thần và đây là một dấu hiệu để nhắc nhở bạn rằng trong trường hợp bạn quên." Mijoo không nói nên lời. Cô cẩn thận tháo cây cung nhỏ mà biên soạn các hộp với nhau. Mijoo liếc nhìn dì của cô trước khi tiếp tục để mở hộp và cô mất đầu ra và đạt được trong. Cô ngón tay vòng cổ cô nắm lấy ra bằng một tay và bịt miệng cô với cô khác. Trên mặt dây chuyền vòng tròn này, ba chữ cái đầu của họ được tạc trong chữ thảo thanh lịch trên lưng trong khi mặt trước có thêu đẹp của hoa văn chạm khắc vào kim loại bạc. Bên trong của mề đay là một bức tranh nhỏ của ba trong số họ làm vườn bên ngoài của ngôi nhà dì của họ. Làm vườn là một cái gì đó mà ba người họ thích làm trên time..well miễn phí của họ đó là những gì dì họ thích làm, và chị em đã làm nó bởi vì nó làm cho cô ấy hạnh phúc. Với đôi mắt bóng loáng và một nụ cười ấm áp, Mijoo cuối cùng đã nói cô đầu tiên từ khi đến nhà ga. "Eomma! Tại sao bạn chọn hình ảnh này, nơi mắt Eunji của đang đóng cửa?" "BWO? EOMMAAA WAE! ??!?" nói Eunji khi vồ lấy cái mặt dây chuyền từ ngón tay của Mijoo. "Cảm ơn bạn eomma Really -. Tôi chỉ - ah..mianhe - Tôi chỉ muốn say--" Mijoo đã cố gắng để nói câu nói của mình, nhưng vẫn giữ nghẹn lên và dừng bởi vì cô không muốn khóc. "Aigoo, tôi yêu em quá, Mijoo," dì của cô cho biết lau nước mắt đi và kéo cô ấy trong vòng tay. "Oh, yeobo, bạn được gọi là chỉ trong thời gian! tàu Mijoo của lá trong 15 phút, bạn đã muốn nói với cô ấy? " Eunji hỏi nhiệt tình lật máy ảnh sang chế độ selfie và di chuyển chiếc ghế của mình sang một bên Mijoo của. Họ thậm chí còn không biết cô ấy là trên FaceTime. Eunji đưa cho cô điện thoại sau đó đặt chiếc vòng quanh cổ của Mijoo. "Annyeonghaseyo Oh!, Hoya beoblyul!" Mijoo vui vẻ nói và vẫy tay ​​lại vào màn hình. "Annyeong Mijoo-ah! Hãy vui vẻ ở trường đại học và luôn khỏe mạnh! Xin lỗi tôi không thể có mặt ở đó, tôi đang ở nơi làm việc và chỉ nhận ra!" "Không sao đâu! Cảm ơn bạn gọi cho chúng tôi! Đừng làm việc quá sức và hãy chăm sóc eonni và eomma cho tôi! Bye BYEE ~ ", họ vẫy tay ​​anh ta ra và bắt đầu đi bộ Mijoo để tàu của mình mà chỉ cần thông báo rằng hành khách có thể lên tàu." Hãy gọi chúng tôi khi bạn nhận được ở đó bé gái, có sinh tố của bạn, không nói chuyện với bất cứ ai xa lạ, ăn uống đúng cách, nếu bạn cần bất cứ điều gì chỉ call-- "Eunji bắt đầu bập bẹ để Mijoo." Arasso arasso eonni! Tôi phải đi bây giờ. Bye cho bây giờ, "Mijoo nói cho em gái mình một cái ôm cuối cùng trước khi chuyển sang dì của cô. "Eomma. Cảm ơn bạn cho tất cả mọi thứ bạn đã cung cấp cho tôi. Chúng tôi sẽ không biết phải làm gì nếu nó không được cho bạn! Cảm ơn bạn, cảm ơn bạn, cảm ơn bạn . Hãy chăm sóc bản thân trong khi tôi đang đi. ​​Hãy vitamin của bạn, không mở cửa vào ban đêm, ăn uống đúng cách, nếu bất cứ điều gì xảy ra, gọi một trong us-- "" YAH! ĐÓ LÀ ĐIỀU TÔI NÓI VỚI BẠN! " Eunji bày tỏ sự giả vờ tức giận. Mijoo cười và mọi người trong một cơn nhỏ của tiếng cười cho thời gian qua. Họ đã ôm nhau và vẫy tay ​​chào tạm biệt một lần cuối trước khi chia. Mijoo thở dài và chuẩn bị tinh thần mình cho chương tiếp theo trong cuộc đời cô. Cô bước vào xe lửa và đưa hành lý của mình trong khu vực hành lý ở phía trước của tàu và ngồi trong phòng đầu tiên mà cô nhìn thấy Eunji quấn tay quanh người dì. Đoàn tàu đã bắt đầu để lại và Mijoo thấy dì của cô kéo ra một mô để lau nước mắt nhỏ của mình trong khi mỉm cười và vẫy tay ​​chào; Em gái của cô đã điên cuồng vẫy tay ​​với một cánh tay và đã đưa ra một lớn mỉm cười trong khi lau nước mắt là tốt. Mijoo đã thực sự độc lập hiện nay. Những đoàn tàu là như một số loại Harry Potter của nội thất. Có những bức tường ngăn cách mỗi căn phòng đó sẽ ngồi 4 người. Mijoo đi qua các hòn đảo với hai bàn tay vào túi áo của cô cố gắng để tìm một chỗ ngồi mới ra khỏi đứa trẻ gây phiền nhiễu những người giữ tát tường phía sau cô. Cô lén nhìn bên trong của một phần suy nghĩ nó là trống rỗng, nhưng cuối cùng lại đặt mắt khi một khuôn mặt quen thuộc. "Mark ?!" Mijoo hét lên, rõ ràng là bị sốc. "Hm?" con số quen thuộc này lẩm bẩm rời mắt khỏi cuốn sách của mình để quay lại nhìn người lồng tiếng áp đảo thuộc về. "Oh Annyeong Mijoo," Mark nói với nụ cười lớn nhất bao giờ hết. * flashback cuối * Đây chắc chắn là một nơi dì tôi muốn nghỉ hưu ở . Tôi trấn tĩnh fo


























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: