PART A: INTRODUCTION Rationale With the trend of globalization and int dịch - PART A: INTRODUCTION Rationale With the trend of globalization and int Việt làm thế nào để nói

PART A: INTRODUCTION Rationale With

PART A: INTRODUCTION Rationale With the trend of globalization and integration, cross-border contacts appear more and more frequent. However, differences among cultures are one of the biggest barriers for successful cross-cultural communication. It is widely accepted that English has been an international language in the world. In Vietnam, for the past few decades, we have witnessed a dramatic change in English teaching and learning. Communicative approach plays a key role in that big change. That is to say, language in use is paid more attention and becomes a core in language teaching and learning for learners’ benefit. Language is part of a culture and also its reflection. Therefore, teaching a language means teaching its culture. It is obvious that learners cannot master a language without grasping its culture. In England, when greeting someone, people tend to use two questions: health questions (How are you? How are you doing?) and work questions (How are things?) as greeting routines while the Vietnamese ask food questions (what do you have today?), display questions (Are you reading books?) besides health and work questions. Or at the first meeting, the Vietnamese often ask about others’ age, marital status or income which can be seen as DON’Ts to Western people. If it is not observed with the understanding of Vietnamese culture – a positive politeness oriented culture, it is easily misinterpreted as curious and nosy behavior, thus threatening others’ faces. According to Lado (1957), to be successful in another language learning and to communicate effectively, linguistics knowledge is not enough. Besides that, interacting skills and cultural knowledge are required. As a result, to raise learners’ awareness of cross-cultural differences is essential to avoid culture shock or communication breakdown. As Brembeck rightly puts it, “To know another’s language and not his culture is a very good way to make a fluent fool of one’s self”. Aims of the study The aims of study are: To find out safe and unsafe topics for the first encounter in Vietnamese and Anglophone cultures. To examine politeness strategies employed by Vietnamese and Anglophone informants under the influence of age, gender and power. To point out cross-cultural similarities and differences. Methodology Quantitative method is mainly exploited for the practical aspects of the cross-cultural interaction under study. The following methods are used: Survey questionnaire Analysis of the collected data: statistic, descriptive, interpretive, comparative and contrastive Reference to home and foreign publication Consultation with supervisor, Vietnamese and foreign colleagues. Scope of the study Non-verbal factors are believed to be very important for keeping face at the first encounter. However they are beyond the scope of this study. The study only focuses on the verbal aspects and the data analysis of politeness and safe and unsafe topics. The study is limited within the first encounter conversation in five groups and 3 situations The survey questionnaires are given to 100 native speakers of Vietnamese (NSVs) people and 100 native speakers of English (NSEs) people. However, 50 questionnaires of the NSVs and 50 questionnaires of NSEs are selected for. Design of the study The study consists of 3 parts: Part A: Introduction Part B: development Chapter 1: Theoretical Preliminaries Chapter 2: Methodology Chapter 3: Results and discussion Part C: conclusion PART B: DEVELOPMENT CHAPTER I: THEORETICAL PRELIMINARIES I.1. Culture and communication I.1.1. What Culture? Up to now, there have been many definitions of “culture”. It can be defined as “what makes you a stranger when you are away from home. It includes all those beliefs and expectations about how people should speak and act which have become a kind of second nature to you as a result of social learning. When you are with members of a group who share your culture, you do not have to think about it, for you are all viewing the world in pretty much the same way and you all know, in general terms, what to expect of one another” (Bock, 1970:1). According to Claire Kramsch, “culture can be defined as membership in a discourse community that shares a common social space and history, and common imaginings. Even when they have left that community, its members may retain, wherever they are, a common system of standards for perceiving, believing, evaluating and acting.” (1998: 10). Actually, people in one community acquire common ways of viewing the world, common attitudes, beliefs and values… through their interactions. They “share the same background (for example, national, ethnic, religious) resulting from a common language and communication style, customs, beliefs, attitudes and values” (Quang, N, 1998: 3). However, we can hardly see the influence of culture on each individual as “it refers to the informal and often hidden patterns of human interactions, expressions, and viewpoints that people in one culture share” (Quang, N, 1998: 3) Adapted from Levine 1987:42) I.1.2. What Communication? Communication is “the process of sharing meaning through verbal and nonverbal behavior” (Quang, N, 1998: 3). Communication is also defined as “any process in which people share information, ideas, and feeling. That process involves not only the spoken and written word, but also the body language, personal mannerism and style, the surroundings – anything that adds meanings to a message” (Hybels and Weaver, 1992: 5). In a communication, meaning can be shared directly to hit the issues or indirectly to avoid issues. It is called direct communication and indirect communication respectively. They all concern the relation between the speakers’ communicative intention, the interlocutors’ expectation of the message and the communicative effects of the message. Problems in communication, especially cross-cultural communication can fall into two types: Non-communication – where no message is communicated; and Miscommunication - where an unintended message is communicated (Clyne, 1994: 26) It is the fact that for successful communication, the communicative effects should be matched to the intention, therefore, there should be sensitiveness and understanding of others’ production and the way they play with various identities which are available to them. Hence, it is so important for a good communicator to realize the surrounding of others’ identities. I.1.3. Culture shock in communication. As discussed above, culture is “a complex whole which includes knowledge, belief, art, morals, law, customs and any other capabilities and habits acquired by man as a member of society” (Tylor, 1978: 59, cited in Holliday, Hyde and Kullman, 2004). Living in the same society, we do not think about our culture for we all see it in the same way. Moreover, we can also expect other’s behavior without surprising. We cannot separate our life from cultures. Cultures impact on our daily activities in general and on our communication styles in particular. This is all too obvious when we communicate with others who do not share the same culture. Actually, communication styles can and do create misunderstanding and shock in conversations among people from different cultural backgrounds. This can be illustrated with one example below: “The Italian made a strong political statement with which he knew his American friend would disagree. The Italian wanted to involve the American in a lively discussion. The American, rather than openly disagreeing, said, “Well, everyone is entitled to an opinion. I accept that your opinion is different than mine.” The Italian responded, “That’s all you have to say about it? In general, the American did not enjoy verbal conflicts over politics or anything else. The Italian actually became angry when the American refused to get involved in the discussion. He later explains to the American, “a conversation isn’t fun unless it becomes heated” (cited in Quang, N, 1998: 40) With this example, it is obvious that communication is much influenced by cultures. Before we arrive in a new land, we can think much about the new things which will happen differently there. However, no matter how much we are prepared for the new culture, we find it hard to understand and accept the unfamiliar behaviors and sometimes hard to overcome the new situations. The result is we still feel shocked. “Culture shock is neither good nor bad, necessary nor unnecessary. It is a reality that many people face when in strange and unexpected situations” (Harris and Moran, 1998: 226). Culture shock is related to the feelings in the hearers (Hs) or speakers (Ss) of “estrangement, anger, hostility indecision, frustration, unhappiness, sadness, loneliness, homesickness and even physical illness” (Valdes, 1995: 35). I.1.4. Communicative Competence (C.C) CC is understood as the knowledge that interlocutors need in communication. It is not only the grammatical forms but also the knowledge which is the ability for both Ss and Hs to use in the appropriate way in any contexts. It is a whole of knowledge and many other elements concerned in communication in general and in the intercultural communication in particular. Saville – Troike (1985: 215) assumes: Communicative competence extends to both knowledge and expectation of who may or may not speak in certain settings, when to speak and when to remain silent, whom one may speak to, how one may talk to persons of different statuses and roles, what appropriate nonverbal behaviors are in various contexts, what the routines for turn – taking are in the conversation, how to ask for and give information, how to give commands, how to enforce discipline, and the like – in short, everything involving the use of language and the other communicative dimensions in particular social settings. Along the line, Richards et al. (1992: 65) gives out his definition of CC which consists of: a, knowledg
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
PHẦN một: giới thiệu lý do với xu thế toàn cầu hóa và hội nhập, số liên lạc qua biên giới xuất hiện thường xuyên hơn và nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa các nền văn hóa là một trong những rào cản lớn nhất cho thành công nền văn hóa giao tiếp. Nó được chấp nhận rộng rãi rằng tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế trên thế giới. Tại Việt Nam, trong vài thập kỷ qua, chúng tôi đã chứng kiến một sự thay đổi đáng kể trong giảng dạy và học tiếng Anh. Phương pháp tiếp cận giao tiếp đóng một vai trò quan trọng trong đó sự thay đổi lớn. Đó là để nói, ngôn ngữ sử dụng là trả tiền nhiều sự chú ý và sẽ trở thành một lõi trong ngôn ngữ giảng dạy và học tập cho người học lợi ích. Ngôn ngữ là một phần của một nền văn hóa và cũng có thể phản chiếu của nó. Vì vậy, việc giảng dạy một có nghĩa là ngôn ngữ giảng dạy văn hóa của nó. Nó là hiển nhiên rằng học không thể nắm vững một ngôn ngữ mà không nắm bắt văn hóa của nó. Ở Anh, khi chào ai đó, những người có xu hướng sử dụng hai câu hỏi: câu hỏi sức khỏe (như thế nào là bạn? Thế nào rồi?) và làm việc câu hỏi (làm thế nào những điều?) là lời chào thói quen trong khi thực phẩm hỏi người Việt Nam (những gì bạn có ngày hôm nay?), Hiển thị câu hỏi (là bạn đọc sách?) bên cạnh câu hỏi sức khỏe và làm việc. Hoặc tại cuộc họp đầu tiên, người Việt Nam thường hỏi về những người khác tuổi tác, tình trạng hôn nhân hay thu nhập mà có thể được xem như là những điều nên tránh cho người phương Tây. Nếu nó không phải là quan sát với sự hiểu biết về văn hóa Việt Nam-một nền văn hóa Thái độ lịch sự tích cực theo định hướng, nó dễ dàng misinterpreted là hành vi tò mò và tò mò, do đó đe dọa khuôn mặt của người khác. Theo Lado (1957), để thành công trong một ngôn ngữ học tập và giao tiếp hiệu quả, ngôn ngữ học kiến thức không phải là đủ. Bên cạnh đó, tương tác kỹ năng và kiến thức văn hóa được yêu cầu. Kết quả là nâng cao nhận thức người học của nền văn hóa khác biệt là cần thiết để tránh cú sốc văn hóa hoặc thông tin liên lạc mất. Như Brembeck đúng đặt nó, "để biết ngôn ngữ của người khác và không phải là văn hóa của mình là một cách rất tốt để làm cho một kẻ ngốc thông thạo của một là tự". Mục tiêu của nghiên cứu nhằm mục đích của nghiên cứu là: để tìm hiểu các chủ đề an toàn và không an toàn cho cuộc gặp gỡ đầu tiên trong nền văn hóa Việt Nam và nói tiếng Anh. Để kiểm tra Thái độ lịch sự chiến lược làm việc của Việt Nam và nói tiếng Anh informants dưới ảnh hưởng của tuổi tác, giới tính và sức mạnh. Để chỉ ra các nền văn hóa tương đồng và khác biệt. Phương pháp định lượng phương pháp chủ yếu là khai thác cho các khía cạnh thực tế của sự tương tác văn hóa đang được nghiên cứu. Các phương pháp sau đây được sử dụng: bảng câu hỏi khảo sát phân tích các dữ liệu thu thập: thống kê, mô tả, nghệ thuật trình diễn, so sánh và contrastive tài liệu tham khảo để công bố và ngoài nước tham khảo ý kiến với giám sát viên, đồng nghiệp Việt Nam và nước ngoài. Phạm vi của các yếu tố nghiên cứu không lời được cho là rất quan trọng để giữ khuôn mặt tại các cuộc gặp gỡ đầu tiên. Tuy nhiên, họ là vượt ra ngoài phạm vi của nghiên cứu này. Nghiên cứu chỉ tập trung vào các khía cạnh bằng lời nói và phân tích dữ liệu của Thái độ lịch sự và các chủ đề an toàn và không an toàn. Nghiên cứu được giới hạn trong các trò chuyện cuộc gặp gỡ đầu tiên trong năm nhóm và 3 tình huống câu hỏi khảo sát được cho 100 người bản ngữ của người dân Việt Nam (NSVs) và 100 người bản ngữ tiếng Anh (NSEs) người. Tuy nhiên, 50 câu hỏi của các NSVs và các câu hỏi 50 của NSEs được chọn cho. Thiết kế của nghiên cứu nghiên cứu bao gồm 3 phần: phần một: giới thiệu một phần B: phát triển chương 1: lý thuyết chuẩn chương 2: phương pháp chương 3: kết quả và kết luận một phần C: cuộc thảo luận phần B: phát triển chương I: lý thuyết chuẩn I.1. Văn hóa và truyền thông I.1.1. Những gì văn hóa? Đến nay, đã có nhiều định nghĩa của "nền văn hóa". Nó có thể được định nghĩa là "những gì làm cho bạn một người lạ khi quý vị xa nhà. Nó bao gồm tất cả những niềm tin và sự mong đợi về cách mọi người nên nói và hành động mà đã trở thành một loại bản chất thứ hai cho bạn là kết quả của xã hội học tập. Khi bạn với các thành viên của một nhóm những người chia sẻ văn hóa của bạn, bạn không cần phải suy nghĩ về nó, cho bạn đang xem tất cả thế giới trong khá nhiều theo cùng một cách và tất cả các bạn biết, nói chung thuật ngữ, những gì mong đợi của nhau"(Bock, 1970:1). Theo Claire Kramsch, "văn hóa có thể được định nghĩa là các thành viên trong một cộng đồng discourse chia sẻ một không gian chung của xã hội và lịch sử, và phổ biến imaginings. Ngay cả khi họ đã để lại rằng cộng đồng, các thành viên có thể giữ lại, bất cứ nơi nào họ đang có, một hệ thống chung của các tiêu chuẩn cho nhận thấy, tin tưởng, đánh giá và hành động." (1998: 10). Trên thực tế, người dân trong một cộng đồng có được cách phổ biến của xem thế giới, phổ biến thái độ, niềm tin và giá trị... thông qua tương tác của họ. Họ "chia sẻ cùng một trong nền (ví dụ, quốc gia, dân tộc, tôn giáo) gây ra bởi một phong cách phổ biến ngôn ngữ và thông tin liên lạc, Hải quan, niềm tin, Thái độ và giá trị" (Quang, N, 1998:3). Tuy nhiên, chúng tôi có thể hầu như không thấy ảnh hưởng của văn hóa trên mỗi cá nhân như "nó dùng để chỉ các mô hình không chính thức và thường ẩn của con người tương tác, biểu hiện, và quan điểm mà mọi người chia sẻ một văn hóa" (Quang, N, 1998:3) chuyển thể từ Levine 1987:42) I.1.2. Giao tiếp những gì? Giao tiếp là "quá trình chia sẻ ý nghĩa thông qua hành vi bằng lời nói và nonverbal" (Quang, N, 1998:3). Thông tin liên lạc cũng được định nghĩa là "bất kỳ quá trình trong đó mọi người chia sẻ thông tin, ý tưởng và cảm giác. Rằng quá trình bao gồm không chỉ là lời nói và viết, nhưng cũng là ngôn ngữ cơ thể, cá nhân mannerism và phong cách, môi trường xung quanh-bất cứ điều gì đó cho biết thêm ý nghĩa để thư"(Hybels và Weaver, 1992:5). Trong một giao tiếp, có nghĩa là có thể được chia sẻ trực tiếp để đạt các vấn đề hoặc gián tiếp để tránh vấn đề. Nó được gọi là giao tiếp trực tiếp và gián tiếp truyền thông tương ứng. Tất cả đều liên quan đến mối quan hệ giữa ý định giao tiếp những người nói, interlocutors' kỳ vọng của tin nhắn và các hiệu ứng giao tiếp của thư. Vấn đề trong giao tiếp, đặc biệt là văn hóa giao tiếp có thể rơi vào hai loại: phòng không-giao-mà không có thông báo được truyền đạt; và truyền đạt hiểu lầm - một thông báo không mong đợi ở đâu (Clyne, 1994:26) nó là một thực tế rằng giao tiếp thành công, giao tiếp hiệu quả nên được kết hợp với ý định, do đó, không nên có sensitiveness và sự hiểu biết về sản xuất của người khác và cách họ chơi với danh tính khác nhau mà có sẵn cho họ. Do đó, nó là rất quan trọng cho một communicator tốt để nhận ra xung quanh danh tính của người khác. I.1.3. cú sốc văn hóa trong giao tiếp. Như được thảo luận ở trên, văn hóa là "một toàn thể phức tạp bao gồm kiến thức, niềm tin, nghệ thuật, đạo Đức, luật, Hải quan và bất kỳ các khả năng và thói quen được mua lại bởi người đàn ông là một thành viên của xã hội" (Tylor, 1978:59, trích dẫn trong Holliday, Hyde và Kullman, năm 2004). Sống trong xã hội tương tự, chúng tôi không nghĩ về văn hóa của chúng tôi cho chúng tôi tất cả nhìn thấy nó trong cùng một cách. Hơn nữa, chúng tôi cũng có thể mong đợi của các hành vi mà không đáng ngạc nhiên. Chúng tôi không thể tách rời cuộc sống của chúng tôi từ nền văn hóa. Nền văn hóa tác động đến các hoạt động hàng ngày nói chung và trên phong cách giao tiếp của chúng tôi đặc biệt. Điều này là tất cả quá rõ ràng khi chúng tôi liên lạc với những người không chia sẻ cùng một nền văn hóa khác. Trên thực tế, phong cách giao tiếp có thể tạo ra sự hiểu lầm và sốc trong cuộc hội thoại trong số những người từ các nền văn hóa khác nhau. Điều này có thể được minh họa bằng một ví dụ dưới đây: "ý thực hiện một tuyên bố chính trị mạnh mẽ mà ông biết người bạn Mỹ của ông sẽ không đồng ý. Tiếng ý muốn liên quan đến Hoa Kỳ trong một cuộc thảo luận sôi động. Các người Mỹ, chứ không phải công khai disagreeing, nói, "Vâng, tất cả mọi người có quyền để một ý kiến. Tôi chấp nhận rằng ý kiến của bạn là khác nhau hơn của tôi." Tiếng ý trả lời, "đó là tất cả các bạn có thể nói về nó? Nói chung, người Mỹ đã không tận hưởng những cuộc xung đột bằng lời nói trong chính trị, hay bất cứ điều gì khác. Người ý thực sự trở nên tức giận khi người Mỹ từ chối tham gia vào các cuộc thảo luận. Ông sau đó giải thích cho người Mỹ, "một cuộc trò chuyện không phải là thú vị trừ khi nó trở thành nước nóng" (trích dẫn trong Quang, N, 1998:40) với ví dụ này, nó là rõ ràng rằng giao tiếp nhiều chịu ảnh hưởng của nền văn hóa. Trước khi chúng tôi đến một vùng đất mới, chúng tôi có thể suy nghĩ nhiều về những điều mới mà sẽ xảy ra một cách khác nhau ở đó. Tuy nhiên, không có vấn đề bao nhiêu, chúng tôi đang chuẩn bị cho nền văn hóa mới, chúng tôi tìm thấy nó khó để hiểu và chấp nhận những hành vi không quen thuộc và đôi khi rất khó để vượt qua những tình huống mới. Kết quả là chúng tôi vẫn cảm thấy bị sốc. "Cú sốc văn hóa là tốt hay xấu, cần thiết cũng như không cần thiết. Nó là một thực tế rằng nhiều người phải đối mặt khi trong tình huống kỳ lạ và bất ngờ"(Harris và Moran, 1998:226). Cú sốc văn hóa liên quan đến các cảm xúc trong việc (Hs) hoặc loa (Ss) của "mâu, giận dữ, thù nghịch indecision, thất vọng, bất hạnh, nỗi buồn, cô đơn, nhớ và bệnh thậm chí lý" (Valdes, 1995:35). I.1.4. giao thẩm quyền (C.C) CC được hiểu là những kiến thức mà interlocutors cần trong giao tiếp. Nó là không chỉ là hình thức ngữ pháp mà còn là kiến thức đó là khả năng cho cả hai Ss và Hs sử dụng một cách thích hợp trong bối cảnh bất kỳ. Nó là một toàn bộ kiến thức và nhiều yếu tố khác quan tâm trong giao tiếp nói chung và trong giao tiếp liên văn đặc biệt. Saville-Troike (1985:215) giả định: năng lực giao tiếp mở rộng kiến thức và kỳ vọng của những người có thể hoặc có thể không nói trong một số cài đặt, khi nói chuyện và khi nào thì vẫn im lặng, mà một trong những có thể nói chuyện với, làm thế nào một có thể nói chuyện với người của các trạng thái khác nhau và vai trò, những gì thích hợp hành vi nonverbal là trong bối cảnh khác nhau, những gì các thói quen lượt-tham gia là trong cuộc đàm thoại , làm thế nào để yêu cầu và cung cấp thông tin, làm thế nào để cung cấp cho lệnh, làm thế nào để thi hành kỷ luật, và như thế-trong ngắn hạn, tất cả mọi thứ liên quan đến việc sử dụng ngôn ngữ và các giao tiếp kích thước cụ thể thiết lập xã hội. Dọc theo đường, Richards et al. (1992:65) đưa ra của ông định nghĩa của CC bao gồm: một, knowledg
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
PHẦN A: GIỚI THIỆU Cơ sở Với xu hướng toàn cầu hoá và hội nhập, liên lạc qua biên giới xuất hiện nhiều hơn và thường xuyên hơn. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa các nền văn hóa là một trong những rào cản lớn nhất đối với giao tiếp đa văn hóa thành công. Nó được chấp nhận rộng rãi rằng tiếng Anh đã là một ngôn ngữ quốc tế trên thế giới. Ở Việt Nam, trong vài thập kỷ qua, chúng tôi đã chứng kiến ​​một sự thay đổi đáng kể trong việc dạy và học tiếng Anh. Phương pháp giao tiếp đóng một vai trò quan trọng trong sự thay đổi lớn. Đó là để nói, ngôn ngữ sử dụng được chú ý nhiều hơn và trở thành một cốt lõi trong việc giảng dạy ngôn ngữ và học tập cho lợi ích của người học. Ngôn ngữ là một phần của một nền văn hóa và cũng phản ánh của nó. Vì vậy, dạy một ngôn ngữ có nghĩa là dạy văn hóa của nó. Rõ ràng là người học không thể nắm vững một ngôn ngữ mà không hiểu văn hóa của nó. Ở nước Anh, khi chào hỏi một người nào đó, mọi người có xu hướng sử dụng hai câu hỏi: Các câu hỏi về sức khỏe (?? Làm thế nào bạn bạn thế nào) và câu hỏi công việc (? Làm thế nào là những điều) như thói quen chào hỏi trong khi Việt đặt câu hỏi thực phẩm (những gì bạn có ngày hôm nay?), câu hỏi hiển thị (bạn đang đọc sách?) bên cạnh câu hỏi về sức khỏe và công việc. Hoặc tại cuộc họp đầu tiên, Việt thường hỏi về tuổi tác, tình trạng hôn nhân của người khác hoặc thu nhập có thể được xem như là điều nên tránh để người phương Tây. Nếu nó không được quan sát với sự hiểu biết về văn hóa Việt Nam - một nền văn hóa lịch sự dương tính định hướng, người ta dễ dàng hiểu sai như là hành vi hiếu kỳ và tò mò, đe dọa đến khuôn mặt của người khác. Theo Lado (1957), để thành công trong một học ngôn ngữ và giao tiếp hiệu quả, ngôn ngữ học tri thức là không đủ. Bên cạnh đó, kỹ năng giao tiếp và kiến ​​thức văn hóa được yêu cầu. Kết quả là, nâng cao nhận thức của người học về sự khác biệt giữa các văn hóa là điều cần thiết để tránh những cú sốc văn hóa hay truyền tin. Như Brembeck đặt nó một cách đúng đắn, "Để biết một ngôn ngữ khác và không phải văn hóa của ông là một cách rất tốt để làm cho một kẻ ngốc thạo của một người tự". Mục đích của nghiên cứu Mục đích của nghiên cứu là: Để tìm ra các chủ đề an toàn và không an toàn cho các cuộc gặp gỡ đầu tiên trong nền văn hóa Việt và Anglophone. Để kiểm tra các chiến lược lịch sự làm việc cung cấp thông tin Việt và Anglophone dưới ảnh hưởng của tuổi tác, giới tính và sức mạnh. Để chỉ ra sự tương đồng đa văn hóa và sự khác biệt. Phương pháp luận Phương pháp định lượng được khai thác chủ yếu cho các khía cạnh thực tế của sự tương tác giao lưu văn hóa được nghiên cứu. Các phương pháp sau đây được sử dụng: Khảo sát bảng câu hỏi Phân tích các dữ liệu thu thập được: Thống kê, mô tả, diễn giải, so sánh và đối chiếu tham khảo cho nhà và công bố tư vấn nước ngoài với người giám sát, Việt và các đồng nghiệp nước ngoài. Phạm vi của các yếu tố tự học Non-verbal được cho là rất quan trọng để giữ cho khuôn mặt tại cuộc gặp gỡ đầu tiên. Tuy nhiên họ không thuộc phạm vi của nghiên cứu này. Nghiên cứu này chỉ tập trung vào các khía cạnh bằng lời nói và việc phân tích dữ liệu của sự lịch sự và các chủ đề an toàn và không an toàn. Cuộc nghiên cứu được giới hạn trong các cuộc trò chuyện gặp gỡ đầu tiên trong năm nhóm và 3 tình huống Các bảng câu hỏi điều tra được trao cho 100 người bản ngữ nói tiếng Việt (NSVs) người và 100 người nói tiếng Anh bản xứ (NSEs) người. Tuy nhiên, 50 câu hỏi của NSVs và 50 câu hỏi của NSEs được chọn để. Thiết kế của nghiên cứu Nghiên cứu này gồm 3 phần: Phần A: Giới thiệu Phần B: phát triển Chương 1: Lý luận Chuẩn Chương 2: Phương pháp Chương 3: Kết quả và thảo luận Phần C: Kết luận PHẦN B: Chương PHÁT TRIỂN I: LÝ THUYẾT sơ bộ I.1 . Văn hóa và truyền thông I.1.1. Văn hóa là gì? Đến nay, đã có nhiều định nghĩa về "văn hóa". Nó có thể được định nghĩa là "những gì làm cho bạn một người lạ khi bạn đang ở xa nhà. Nó bao gồm tất cả những niềm tin và kỳ vọng về cách mọi người nên nói và hành động mà đã trở thành một loại chất thứ hai cho bạn như là một kết quả của việc học xã hội. Khi bạn đang có với các thành viên của một nhóm người chia sẻ văn hóa của bạn, bạn không cần phải suy nghĩ về nó, cho bạn xem được tất cả các thế giới trong khá nhiều cách giống nhau và tất cả các bạn đã biết, trong điều kiện chung, những gì mong đợi của nhau "(Bock, 1970: 1). Theo Claire Kramsch, "văn hóa có thể được định nghĩa như là thành viên trong một cộng đồng ngôn mà chia sẻ một không gian chung xã hội và lịch sử, và trí tưởng tượng thông thường. Ngay cả khi họ đã để lại mà cộng đồng, các thành viên của nó có thể giữ lại, bất cứ nơi nào họ đang có, một hệ thống chung của các tiêu chuẩn về nhận thức, tin tưởng, đánh giá và hành động "(1998: 10).. Trên thực tế, người dân ở một cộng đồng có được những cách phổ biến của việc xem thế giới, thái độ chung, niềm tin và giá trị ... thông qua các tương tác của họ. Họ "chia sẻ cùng một nền (ví dụ, quốc gia, dân tộc, tôn giáo), kết quả một ngôn ngữ phổ biến và phong cách giao tiếp, phong tục, tín ngưỡng, thái độ và giá trị" (Quang, N, 1998: 3). Tuy nhiên, chúng ta khó có thể thấy ảnh hưởng của văn hóa trên mỗi cá nhân là "nó đề cập đến các hình thức và thường ẩn của tương tác của con người, biểu thức, và quan điểm rằng người trong một phần văn hóa" (Quang, N, 1998: 3) Phỏng theo Levine 1987: 42) I.1.2. Truyền thông là gì? Giao tiếp là "quá trình chia sẻ ý nghĩa thông qua các biểu hiện bằng lời và không lời" (Quang, N, 1998: 3). Truyền thông cũng được định nghĩa là "bất kỳ quá trình mà trong đó mọi người chia sẻ thông tin, ý tưởng và cảm xúc. Quá trình đó không chỉ bao gồm các ngôn ngữ nói và viết, nhưng cũng có những ngôn ngữ cơ thể, thói cầu cá nhân và phong cách, môi trường xung quanh - bất cứ điều gì mà thêm ý nghĩa với một tin nhắn "(Hybels và Weaver, 1992: 5). Trong một thông tin liên lạc, ý nghĩa có thể được chia sẻ trực tiếp để đạt các vấn đề hoặc gián tiếp để tránh các vấn đề. Nó được gọi là giao tiếp trực tiếp và truyền thông gián tiếp tương ứng. Tất cả họ đều liên quan đến các mối quan hệ giữa 'ý định giao tiếp, những người đối thoại' diễn giả kỳ vọng của các tin nhắn và các hiệu ứng truyền thông của các tin. Vấn đề trong giao tiếp, đặc biệt là truyền thông đa văn hóa có thể được chia thành hai loại: Non-truyền thông - nơi không có thông điệp được truyền đạt; và hiểu lầm - nơi một thông ngoài ý muốn được truyền đạt (Clyne, 1994: 26) Đó là một thực tế rằng đối với giao tiếp thành công, các hiệu ứng giao tiếp nên được kết hợp với những ý định, do đó, cần có sự nhạy cảm và hiểu biết về sản xuất của người khác và cách họ chơi với bản sắc khác nhau trong đó có sẵn cho họ. Do đó, nó là rất quan trọng cho một người giao tiếp tốt để nhận ra xung quanh các bản sắc của người khác. I.1.3. Sốc văn hóa trong giao tiếp. Như đã thảo luận ở trên, văn hóa là "một tổng thể phức tạp bao gồm kiến ​​thức, tín ngưỡng, nghệ thuật, đạo đức, luật pháp, phong tục và bất kỳ khả năng và thói quen mua lại bởi người đàn ông là một thành viên của xã hội khác" (Tylor, 1978: 59, trích dẫn trong Holliday, Hyde và Kullman, 2004). Sống trong cùng một xã hội, chúng tôi không nghĩ về nền văn hóa của chúng tôi cho tất cả chúng ta nhìn thấy nó trong cùng một cách. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể mong đợi hành vi khác mà không có gì đáng ngạc nhiên. Chúng ta không thể tách rời cuộc sống của chúng tôi từ các nền văn hóa. Nền văn hóa ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày của chúng tôi nói chung và về phong cách giao tiếp của chúng tôi nói riêng. Đây là tất cả các quá rõ ràng khi chúng ta giao tiếp với những người không chia sẻ cùng một văn hoá. Trên thực tế, phong cách giao tiếp và có thể làm tạo ra sự hiểu lầm và xung kích trong các cuộc trò chuyện giữa những người từ các nền văn hóa khác nhau. Điều này có thể được minh họa bằng một ví dụ dưới đây: "Các người Ý đã thực hiện một tuyên bố chính trị mạnh mẽ mà ông biết người bạn Mỹ của ông sẽ không đồng ý. Ý muốn liên quan đến Mỹ trong một cuộc thảo luận sôi nổi. Mỹ, chứ không phải công khai không đồng ý, nói, "Vâng, tất cả mọi người có quyền có ý kiến. Tôi chấp nhận rằng ý kiến ​​của bạn là khác với tôi. "Ý trả lời:" Đó là tất cả các bạn có thể nói về nó? Nói chung, người Mỹ không thích xung đột bằng lời nói hơn chính trị hoặc bất cứ điều gì khác. Ý thực sự đã nổi giận khi Mỹ từ chối tham gia vào các cuộc thảo luận. Sau đó, ông giải thích cho người Mỹ, "một cuộc trò chuyện không vui, trừ khi nó trở nên nóng bỏng" (trích trong Quang, N, 1998: 40) Với ví dụ này, rõ ràng là giao tiếp được nhiều ảnh hưởng của nền văn hóa. Trước khi chúng tôi đến một vùng đất mới, chúng ta có thể suy nghĩ nhiều về những điều mới mà sẽ xảy ra khác nhau ở đó. Tuy nhiên, không có vấn đề bao nhiêu chúng tôi đang chuẩn bị cho các nền văn hóa mới, chúng tôi tìm thấy nó khó khăn để hiểu và chấp nhận các hành vi không quen thuộc và đôi khi rất khó để vượt qua những tình huống mới. Kết quả là chúng tôi vẫn cảm thấy bị sốc. "Sốc văn hóa là không tốt cũng không xấu, cần thiết và không cần thiết. Đó là một thực tế mà nhiều người gặp phải khi trong những tình huống kỳ lạ và bất ngờ "(Harris và Moran, 1998: 226). Sốc văn hóa có liên quan đến những cảm xúc trong người nghe (Hs) hoặc loa (Ss) của "ghẻ lạnh, giận dữ, thù địch do dự, thất vọng, bất hạnh, nỗi buồn, sự cô đơn, nỗi nhớ nhà và thậm chí cả bệnh thể chất" (Valdes, 1995: 35). I.1.4. Giao tiếp Thẩm (CC) CC được hiểu là những kiến ​​thức mà người đối thoại cần trong giao tiếp. Nó không chỉ là hình thức ngữ pháp mà còn là kiến ​​thức mà là khả năng cho cả Ss và Hs để sử dụng một cách phù hợp trong bất kỳ hoàn cảnh. Nó là một tổng thể của kiến ​​thức và nhiều yếu tố khác có liên quan trong giao tiếp nói chung và trong giao tiếp liên văn hóa nói riêng. Saville - Troike (1985: 215) cho rằng: thẩm quyền giao tiếp mở rộng đến cả kiến ​​thức và kỳ vọng của những người có thể hoặc không có thể nói chuyện trong các cài đặt nhất định, khi nói và khi giữ im lặng, người ta có thể nói chuyện với, làm thế nào người ta có thể nói chuyện với người các trạng thái khác nhau và vai trò, những gì thích hợp hành vi phi ngôn ngữ trong ngữ cảnh khác nhau, những gì các thói quen cho turn - lấy được trong cuộc trò chuyện, làm thế nào để yêu cầu và cung cấp thông tin, làm thế nào để cung cấp cho các lệnh, làm thế nào để thi hành kỷ luật, và như thế - trong Tóm lại, tất cả mọi thứ liên quan đến việc sử dụng ngôn ngữ và kích thước khác giao tiếp trong môi trường xã hội cụ thể. Dọc theo đường, Richards et al. (1992: 65) đưa ra định nghĩa về CC trong đó bao gồm: a, knowledg
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: