FanFictionJust InCommunityForumMoreIn the Devil's Teeth by eprime Anim dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreIn the Devil's Teeth by eprime Anim Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
In the Devil's Teeth by eprime
Anime » Finder Series Rated: M, English, Angst & Drama, Words: 72k+, Favs: 481, Follows: 367, Published: May 12, 2012 Updated: Dec 19, 2013
540 Chapter 1: Curse His Better Angel From His Side
Chapter Rating: PG-13

Pairing: Asami/Akihito

Spoilers: None. Takes place at some point post Pray in Abyss when they've better established a relationship.

Contains: violence, angst

Disclaimer: These characters belong to Yamane Ayano, not me.

Author's Note: You know those stories you make up in your own mind at night before you sleep, where you let yourself be over the top and super angsty and emotional and torture your characters so you can have lots of hurt/comfort and cathartic release and a happy ending after all? Yeah, this is one of those. Normally, I wouldn't share my guilty pleasure id-fic with the public, but ptw30 and I got to talking about it a couple of months ago and she convinced me to start writing it down, so I indulged her. This is all her fault. (That being said, my over-the-topness/angst comfort level is lower than most, so this fic actually doesn't get too traumatizing, haha. And, well, if my mind does occasionally go to Defcon 1 angst levels, I'm not admitting it, and I'm not writing that down. Some things are better left buried in the dark recesses of my subconscious. *g*)

P.S. I know there really are a lot of angsty fics out right now! There must be something in the air. ;) Mine wasn't sparked by the latest chapter of Pray in the Abyss, though. I started writing this a couple of months ago, and I have about half of it written so far. Now, I'm going to search for fluff. J

Akihito wasn't expecting to see Asami home at this time of day, nor was he expecting Kirishima and Suoh to be looking so grim, standing to either side of Asami and staring at Akihito with carefully blank expressions. His heart sped up.

"Did something happen? What's wrong?" His eyes raked over Asami, but the man appeared to be fine. He breathed a little easier, and moved closer. "Asami?"

"You evaded your surveillance today. Where were you?"

"What?" Akihito frowned. "You mean that guy you always have following me? I don't see why you're asking about it now. I do that all the time, don't I?"

"Yes," Asami said coldly. "You do."

"Yeah, then..." Akihito cocked his head, looking at Asami oddly. "You seem mad."

"Do I?"

"Yeah..."

"Then hadn't you better answer my question?"

Akihito scowled. "What is this? I don't know what crawled up your-"

A pained grunt escaped him as Asami shoved him against the nearest wall. He'd moved so fast, Akihito had been too shocked to react.

"Asami! What the hell!"

His eyes went wide as Asami reached for his throat, not squeezing, but holding him there firmly.

"I'll ask one more time. Where were you?" His cold gaze pinned Akihito in place.

His heart was going wild now, beating against his rib cage with painful intensity. "I-I was at a friend's studio, you asshole!"

"I see." Face impassive, Asami studied him. "And what were you doing there?"

Shit.

Akihito ducked his head, his cheeks flushing. "I don't have to tell you that."

Immediately, the fingers around his neck tightened a fraction. He looked back up at Asami in shock.

"You will tell me what I wish to know."

Akihito glared. "You're not my boss, bastard! I'll do whatever the hell I want, and I don't have to tell you anything!"

He was on the floor cupping one bruised cheekbone before he even knew what happened. Stunned, he looked up in disbelief. Even Kirishima and Suoh looked almost shaken. Asami's open hand was still raised, knuckles red from the force of the backhand he'd dealt. His face was utterly blank, though his eyes seemed to shimmer with some turbulent emotion.

It was silent for several seemingly long seconds, until Asami turned away, the hand going into the pocket of his slacks.

"You're right." Akihito stared almost uncomprehendingly at his back as he spoke. "I'm not your boss. I'm your owner. I possess you completely, and though I've been remiss in teaching you that, rest assured that from now I will thoroughly imprint that fact into every fiber of your mind, body, and soul." His chin jerked. "Take him to his new home."

Kirishima and Suoh loomed over Akihito, ignoring his struggles, his curses and pleas to Asami, as they captured his arms and began to lead him away. Asami never turned around.

One, two, three, four, five, six, seven, eight, nine.

Turn.

One, two, three, four, five, six, seven, eight, nine, ten, eleven, twelve.

Turn.

One, two, three...

Akihito fell to his knees on the bare floor. Unmarked by any clock-his watch and phone had been taken from him along with the rest of his personal effects-the minutes passed, his shoulders gradually slumped, the minutes turning into hours, numbness and exhaustion subduing him.

His throat was raw from yelling, his hands bruised from the pounding of his fists against the door, the walls, the window. If anyone had heard they hadn't come. The door was locked from the outside, and the one window wouldn't open at all. He'd even tried to break it with the only thing in the apartment that had seemed strong enough for the job-a small square coffee table that was the only piece of furniture other than a tiny sofa. He'd only succeeding in breaking the table, it lay in pieces beneath the apparently shatter-proof window.

If he had managed to break it, he wasn't sure what he would have done anyway. There was no manageable way down. He was on the high floor of some building of some neighborhood, God only knew where. Suoh had blindfolded him and tied his wrists behind him before they had gotten in the car, and he had sat in silence once he had realized that they both would ignore anything he had to say, or even shout. Only the sound of Kirishima coughing occasionally as they drove broke the heavy silence.

His initial panic and hurt and fear had been overridden by his shock, but then the gut-wrenching emotions had begun seeping through again. Despite himself, despite his wounded pride and anger, his blindfold had grown wet. He'd turned toward the window, holding his breath to keep in the sobs that wanted to force their way out of his chest. A litany of denial and questions had filled his thoughts. How could Asami have hit him? Why? There must be some misunderstanding. Asami would show up and explain and then everything would be all right again.

"Kirishima," he had whispered. "Kirishima, I don't understand."

He had felt the man stiffen beside him. He had heard an inhale as if Kirishima was going to speak, but there had been only the rustle of the man shifting position and then stillness and silence again.

Blindly, he'd been led to this room, Suoh's hand around his bicep. He hadn't tried to run. It was only when they'd removed the blindfold and he'd realized that they were going to leave him there, lock him up in that barren space that amounted to one small room and a tiny kitchenette in one corner had he started fighting again.

"You can't! You can't just leave me here!" he'd shouted. "Please, just tell me what I did! Let me talk to Asami!" He'd clung to Kirishima's sleeve while Suoh's bulk had blocked the door. "Please, Kirishima...tell me why. How long are you going to keep me here?"

He had thought Kirishima would ignore him again. He hadn't turned to face him, but Akihito had seen him glance out of the corner of his eye. "That's not for me to say."

"Please."

"Takaba-kun..." Kirishima had exhaled, Suoh a silent sentry by the door, then his face had turned fully away. "There is food in the kitchen. It is for you, and it is your responsibility to clean up after yourself. You will find a clothes hamper in the bathroom. Once a week, your food will be restocked and your laundry taken to be cleaned. This apartment is sound-proofed. Asami-sama owns the building. There is no one else on this floor nor the one beneath you. Please do not think you have any chance of escape. I'm sure you understand that other security precautions have been put in place. Behave."

"Once-once a week?" Akihito had gasped. "What does that mean? You can't keep me here that long! I have a job! I have a life! My friends...my parents...they'll come looking for me. I...I-"

"Takaba-kun," Kirishima's measured voice had overridden his panicked words. "You need to understand. All that you have now is what Asami-sama allows you. For the foreseeable future, that is existence in this room. The sooner you come to accept this, the better."

"What? What are you saying? No!" Akihito had run toward the door, his fists batting ineffectually at Suoh. "I'll never accept it! Let me go!" He hadn't stopped screaming as Kirishima slipped from sight, Suoh's impassive face staring down at him as he'd reeled back from the firm but mild push Suoh had dealt him.

"Let me go!" He had flown forward again, beating at the door, calling their names in desperate pleas. They hadn't come back, but Akihito had rampaged around the tiny room, unable to accept-to process-all that had occurred.

Even when his fight had dimmed, he hadn't been able to stop pacing, his thoughts cycling over and over. And now, he was reduced to this pitiful, useless thing.

Get up, his spirit urged. Find some way out. But his body rebelled, his mind dulled by pain and exhaustion.

He slumped further. Doubled over, his forehead rested on the floor and he finally slept, his unconscious body curling into a fetal position as dreams plagued him.

Ch 1 of 16 Next »

Review

Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL
Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơnTrong the Devil's răng bởi eprime Anime» Finder loạt xếp: M, tiếng Anh, Angst & Drama, từ: 72 k +, yêu thích: 481, sau: 367, xuất bản: ngày 12 tháng 9 năm 2011 Cập Nhật: ngày 19 tháng 8 năm 2013 540 chương 1: lời nguyền của mình Angel tốt hơn từ bên mìnhĐánh giá chương: PG-13Kết nối: Asami/AkihitoTấm lái ngang: không có. Diễn ra tại một số điểm đăng Pray trong Abyss khi họ đã tốt hơn thành lập một mối quan hệ.Chứa: bạo lực, angstDisclaimer: Các ký tự thuộc về Yamane Ayano, không phải tôi.Lưu ý của tác giả: bạn biết những câu chuyện bạn thực hiện lên trong tâm trí của riêng của bạn vào ban đêm trước khi bạn ngủ, nơi bạn để cho mình trên đầu trang và siêu angsty và tình cảm và tra tấn các nhân vật của bạn để bạn có thể có rất nhiều đau/thoải mái và cathartic phát hành và một kết thúc hạnh phúc sau khi tất cả? có, đây là một trong những người. Thông thường, tôi sẽ không chia sẻ fic id của tôi niềm vui tội lỗi với công chúng, nhưng ptw30 và tôi đã nhận để nói về nó một vài tháng trước và cô đã thuyết phục tôi để bắt đầu viết nó xuống, do đó, tôi indulged mình. Điều này là tất cả các lỗi của cô ấy. (Điều đó đang được nói, mức độ thoải mái hơn-the-đỉnh/angst của tôi là thấp hơn so với hầu hết, do đó, fic này thực sự không nhận được quá traumatizing, haha. Và, Vâng, nếu tâm trí của tôi thường xuyên đi đến Defcon 1 angst cấp, tôi không thừa nhận nó, và tôi không viết mà. Một số điều là tốt hơn trái bị chôn vùi trong recesses tối của tiềm thức của tôi. * g *)P.S. I know there really are a lot of angsty fics out right now! There must be something in the air. ;) Mine wasn't sparked by the latest chapter of Pray in the Abyss, though. I started writing this a couple of months ago, and I have about half of it written so far. Now, I'm going to search for fluff. JAkihito wasn't expecting to see Asami home at this time of day, nor was he expecting Kirishima and Suoh to be looking so grim, standing to either side of Asami and staring at Akihito with carefully blank expressions. His heart sped up."Did something happen? What's wrong?" His eyes raked over Asami, but the man appeared to be fine. He breathed a little easier, and moved closer. "Asami?""You evaded your surveillance today. Where were you?""What?" Akihito frowned. "You mean that guy you always have following me? I don't see why you're asking about it now. I do that all the time, don't I?""Yes," Asami said coldly. "You do.""Yeah, then..." Akihito cocked his head, looking at Asami oddly. "You seem mad.""Do I?""Yeah...""Then hadn't you better answer my question?"Akihito scowled. "What is this? I don't know what crawled up your-"A pained grunt escaped him as Asami shoved him against the nearest wall. He'd moved so fast, Akihito had been too shocked to react."Asami! What the hell!"His eyes went wide as Asami reached for his throat, not squeezing, but holding him there firmly."I'll ask one more time. Where were you?" His cold gaze pinned Akihito in place.His heart was going wild now, beating against his rib cage with painful intensity. "I-I was at a friend's studio, you asshole!""I see." Face impassive, Asami studied him. "And what were you doing there?"Shit.Akihito ducked his head, his cheeks flushing. "I don't have to tell you that."Immediately, the fingers around his neck tightened a fraction. He looked back up at Asami in shock."You will tell me what I wish to know."Akihito glared. "You're not my boss, bastard! I'll do whatever the hell I want, and I don't have to tell you anything!"He was on the floor cupping one bruised cheekbone before he even knew what happened. Stunned, he looked up in disbelief. Even Kirishima and Suoh looked almost shaken. Asami's open hand was still raised, knuckles red from the force of the backhand he'd dealt. His face was utterly blank, though his eyes seemed to shimmer with some turbulent emotion.It was silent for several seemingly long seconds, until Asami turned away, the hand going into the pocket of his slacks."You're right." Akihito stared almost uncomprehendingly at his back as he spoke. "I'm not your boss. I'm your owner. I possess you completely, and though I've been remiss in teaching you that, rest assured that from now I will thoroughly imprint that fact into every fiber of your mind, body, and soul." His chin jerked. "Take him to his new home."Kirishima and Suoh loomed over Akihito, ignoring his struggles, his curses and pleas to Asami, as they captured his arms and began to lead him away. Asami never turned around.One, two, three, four, five, six, seven, eight, nine.Turn.One, two, three, four, five, six, seven, eight, nine, ten, eleven, twelve.Turn.One, two, three...Akihito fell to his knees on the bare floor. Unmarked by any clock-his watch and phone had been taken from him along with the rest of his personal effects-the minutes passed, his shoulders gradually slumped, the minutes turning into hours, numbness and exhaustion subduing him.His throat was raw from yelling, his hands bruised from the pounding of his fists against the door, the walls, the window. If anyone had heard they hadn't come. The door was locked from the outside, and the one window wouldn't open at all. He'd even tried to break it with the only thing in the apartment that had seemed strong enough for the job-a small square coffee table that was the only piece of furniture other than a tiny sofa. He'd only succeeding in breaking the table, it lay in pieces beneath the apparently shatter-proof window.If he had managed to break it, he wasn't sure what he would have done anyway. There was no manageable way down. He was on the high floor of some building of some neighborhood, God only knew where. Suoh had blindfolded him and tied his wrists behind him before they had gotten in the car, and he had sat in silence once he had realized that they both would ignore anything he had to say, or even shout. Only the sound of Kirishima coughing occasionally as they drove broke the heavy silence.His initial panic and hurt and fear had been overridden by his shock, but then the gut-wrenching emotions had begun seeping through again. Despite himself, despite his wounded pride and anger, his blindfold had grown wet. He'd turned toward the window, holding his breath to keep in the sobs that wanted to force their way out of his chest. A litany of denial and questions had filled his thoughts. How could Asami have hit him? Why? There must be some misunderstanding. Asami would show up and explain and then everything would be all right again."Kirishima," he had whispered. "Kirishima, I don't understand."He had felt the man stiffen beside him. He had heard an inhale as if Kirishima was going to speak, but there had been only the rustle of the man shifting position and then stillness and silence again.Blindly, he'd been led to this room, Suoh's hand around his bicep. He hadn't tried to run. It was only when they'd removed the blindfold and he'd realized that they were going to leave him there, lock him up in that barren space that amounted to one small room and a tiny kitchenette in one corner had he started fighting again."You can't! You can't just leave me here!" he'd shouted. "Please, just tell me what I did! Let me talk to Asami!" He'd clung to Kirishima's sleeve while Suoh's bulk had blocked the door. "Please, Kirishima...tell me why. How long are you going to keep me here?"
He had thought Kirishima would ignore him again. He hadn't turned to face him, but Akihito had seen him glance out of the corner of his eye. "That's not for me to say."

"Please."

"Takaba-kun..." Kirishima had exhaled, Suoh a silent sentry by the door, then his face had turned fully away. "There is food in the kitchen. It is for you, and it is your responsibility to clean up after yourself. You will find a clothes hamper in the bathroom. Once a week, your food will be restocked and your laundry taken to be cleaned. This apartment is sound-proofed. Asami-sama owns the building. There is no one else on this floor nor the one beneath you. Please do not think you have any chance of escape. I'm sure you understand that other security precautions have been put in place. Behave."

"Once-once a week?" Akihito had gasped. "What does that mean? You can't keep me here that long! I have a job! I have a life! My friends...my parents...they'll come looking for me. I...I-"

"Takaba-kun," Kirishima's measured voice had overridden his panicked words. "You need to understand. All that you have now is what Asami-sama allows you. For the foreseeable future, that is existence in this room. The sooner you come to accept this, the better."

"What? What are you saying? No!" Akihito had run toward the door, his fists batting ineffectually at Suoh. "I'll never accept it! Let me go!" He hadn't stopped screaming as Kirishima slipped from sight, Suoh's impassive face staring down at him as he'd reeled back from the firm but mild push Suoh had dealt him.

"Let me go!" He had flown forward again, beating at the door, calling their names in desperate pleas. They hadn't come back, but Akihito had rampaged around the tiny room, unable to accept-to process-all that had occurred.

Even when his fight had dimmed, he hadn't been able to stop pacing, his thoughts cycling over and over. And now, he was reduced to this pitiful, useless thing.

Get up, his spirit urged. Find some way out. But his body rebelled, his mind dulled by pain and exhaustion.

He slumped further. Doubled over, his forehead rested on the floor and he finally slept, his unconscious body curling into a fetal position as dreams plagued him.

Ch 1 of 16 Next »

Review

Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL
Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Trong Răng của ma quỷ bằng cách eprime Anime »Finder Dòng Rated: M, Anh, Angst & Drama, Words: 72k +, favs: 481, Như Sau: 367, Công bố: ngày 12 tháng 5 năm 2012 Cập nhật: 19 tháng 12 năm 2013 540 Chương 1: Lời nguyền Thiên thần tốt hơn của ông Từ Side của ông Chương Rating: PG-13 Pairing: Asami / Akihito Spoilers: Không có. Diễn ra tại một số điểm bài Cầu nguyện trong Abyss khi họ đã thiết lập một mối quan hệ tốt hơn. Chứa: bạo lực, angst Disclaimer: Các nhân vật thuộc về Yamane Ayano, không phải tôi. Tác giả của Lưu ý: Bạn có biết những câu chuyện mà bạn tạo nên trong tâm trí của riêng bạn tại tối trước khi ngủ, nơi bạn có để cho mình được qua các nhân vật hàng đầu của bạn và siêu angsty và tình cảm và tra tấn vì vậy bạn có thể có rất nhiều tổn thương / thoải mái và phóng thích thuốc tẩy và một kết thúc hạnh phúc sau tất cả? Vâng, đây là một trong những người. Thông thường, tôi sẽ không chia sẻ niềm vui tội id-fic của tôi với công chúng, nhưng ptw30 và tôi đã nói về nó một vài tháng trước và cô đã thuyết phục tôi để bắt đầu viết nó xuống, vì vậy tôi đam mê của mình. Tất cả là lỗi của cô. (Điều đó đang được nói, mức độ thoải mái hơn-the-topness / angst của tôi là thấp hơn so với hầu hết, nên fic này thực sự không nhận được quá thương tích nặng nề, haha. Và, tốt, nếu tâm trí của tôi không thỉnh thoảng đi đến mức Defcon 1 cảm giác lo lắng, tôi 'm không thừa nhận điều đó, và tôi không viết mà xuống. Một số điều tốt hơn còn lại bị chôn vùi trong các hốc tối của tiềm thức của tôi. * g *) PS Tôi biết có thực sự là rất nhiều fics angsty ra ngay bây giờ! Có phải là một cái gì đó trong không khí. ;) Mine đã không được gây ra bởi các chương mới nhất của Cầu nguyện trong Abyss, mặc dù. Tôi bắt đầu viết này một vài tháng trước đây, và tôi có khoảng một nửa của nó được viết cho đến nay. Bây giờ, tôi sẽ tìm kiếm các lông tơ. J Akihito đã không mong đợi để xem Asami nhà vào thời điểm này trong ngày, hay ông hy vọng Kirishima và Suoh được tìm kiếm rất nghiệt ngã, đứng hai bên của Asami và nhìn chằm chằm vào Akihito với các biểu thức cẩn thận trống. Trái tim anh tăng tốc lên. "Có chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì vậy?" Mắt anh cào trên Asami, nhưng người đàn ông xuất hiện để được tốt. Anh thở một chút dễ dàng hơn, và tiến gần hơn. "Asami?" "Bạn trốn giám sát của bạn ngày hôm nay. Bạn đã ở đâu?" "Cái gì?" Akihito cau mày. "Bạn có nghĩa là anh chàng bạn luôn phải đi theo tôi? Tôi không thấy lý do tại sao bạn đang hỏi về nó bây giờ. Tôi làm điều đó tất cả các thời gian, tôi không?" "Có," Asami lạnh lùng nói. "Bạn làm gì." "Ừ, thì ..." Akihito nghiêng đầu, nhìn Asami kỳ quặc. "Bạn có vẻ điên." "Do tôi?" "Ừ ..." "Sau đó, đã không trả lời tốt câu hỏi của tôi?" Akihito cau có. "Này là gì? Tôi không biết những gì bò lên your-" A grunt đau đớn chạy thoát như Asami đẩy anh vào tường gần nhất. Anh đã chạy quá nhanh, Akihito đã quá sốc để phản ứng. "Asami! Cái quái gì!" Mắt anh mở to như Asami đạt cho cổ họng của mình, không ép, nhưng giữ anh ta ở đó chắc chắn. "Tôi sẽ yêu cầu thêm một thời gian. Bạn đã ở đâu? " Ánh mắt lạnh lùng của anh gắn Akihito tại chỗ. Trái tim anh đã đi hoang dã hiện nay, đánh bại chống lại cái lồng xương sườn ông với cường độ đau đớn. "II là tại phòng thu của một người bạn, bạn khốn!" "Tôi biết." Đối mặt bình thản, Asami nghiên cứu anh ta. "Và những gì đã làm gì đó?" Shit. Akihito cúi đầu, hai má đỏ bừng của mình. "Tôi không phải nói với bạn rằng." Ngay lập tức, các ngón tay quanh cổ anh siết chặt một phần nhỏ. Anh nhìn lại tại Asami bị sốc. "Bạn sẽ nói với tôi những gì tôi muốn biết." Akihito nhìn trừng trừng. "Bạn không phải là ông chủ của tôi, tên khốn! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì các địa ngục tôi muốn, và tôi không phải nói với bạn bất cứ điều gì!" Ông đang ở tầng một giác gò má thâm tím trước khi ông thậm chí còn biết những gì đã xảy ra. Choáng váng, anh nhìn lên trong sự hoài nghi. Ngay cả Kirishima và Suoh trông gần như rung chuyển. Mở tay của Asami vẫn lớn lên, đốt ngón tay đỏ từ các lực lượng của trái tay anh xử lý. Khuôn mặt anh ta hoàn toàn trống, mặc dù đôi mắt anh dường như ánh sáng lung linh với một số cảm xúc hỗn loạn. Nó im lặng trong vài giây dường như dài, cho đến khi Asami quay lưng, tay đi vào túi quần của mình. "Anh nói đúng." Akihito nhìn gần như uncomprehendingly ở lưng khi anh nói. "Tôi không phải ông chủ của bạn. Tôi là chủ sở hữu của bạn. Tôi có bạn hoàn toàn, và mặc dù tôi đã thiếu sót trong việc giảng dạy bạn rằng, hãy yên tâm rằng từ bây giờ tôi sẽ triệt để dấu ấn thực tế là vào mỗi sợi của tâm trí, cơ thể của bạn , và tâm hồn. " Cằm giật. "Mang nó đến nhà mới của mình." Kirishima và Suoh lờ mờ hiện trên Akihito, bỏ qua cuộc đấu tranh của mình, nguyền rủa và những lời cầu xin của mình để Asami, khi họ bắt tay và bắt đầu dẫn dắt anh đi. Asami không bao giờ quay lại. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín. Rẽ. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai. Bật . Một, hai, ba ... Akihito quỳ gối trên sàn trần. Đánh dấu bằng bất kỳ đồng hồ của mình đồng hồ và điện thoại đã bị lấy đi cùng với phần còn lại của các hiệu ứng của cá nhân mình phút trôi qua, vai anh dần dần giảm xuống, những phút biến thành giờ, tê và kiệt sức chinh phục anh ta. cổ họng của ông là nguyên từ la hét , tay thương nhẹ từ các đập của nắm đấm của mình vào cánh cửa, các bức tường, cửa sổ. Nếu ai đã nghe nói họ đã không đến. Cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, và một cửa sổ sẽ không mở được. Ông thậm chí còn muốn cố gắng để phá vỡ nó với điều duy nhất trong căn hộ mà có vẻ mạnh mẽ đủ cho công việc-một bàn cà phê nhỏ hình vuông đó là mảnh duy nhất của đồ nội thất khác hơn là một chiếc ghế sofa nhỏ. Anh sẽ chỉ thành công trong việc phá vỡ bảng, nó nằm trong phần bên dưới các đập được chứng minh rõ ràng cửa sổ. Nếu ông đã quản lý để phá vỡ nó, ông không chắc chắn những gì ông ta đã làm anyway. Không có cách nào quản lý được xuống. Ông đã được trên tầng cao của một số tòa nhà của một số khu phố, Thiên Chúa chỉ biết ở đâu. Suoh đã bịt mắt anh ta và buộc cổ tay của mình đằng sau anh ta trước khi họ nhận được trong xe, và ông đã ngồi trong im lặng khi anh nhận ra rằng cả hai sẽ bỏ qua bất cứ điều gì ông đã nói, hoặc thậm chí hét lên. Chỉ có âm thanh của Kirishima ho đôi khi họ lái xe đã phá vỡ sự im lặng nặng nề. hoảng loạn đầu tiên của ông và làm tổn thương và sợ hãi đã bị ghi đè bởi cú sốc của mình, nhưng sau đó những cảm xúc ruột-khổ đã bắt đầu rỉ ra qua một lần nữa. Mặc dù bản thân mình, mặc dù niềm tự hào của ông bị thương và giận dữ, bịt mắt của ông đã phát triển ướt. Anh đã quay về phía cửa sổ, giữ hơi thở của mình để giữ trong những tiếng nấc mà lại muốn ép theo cách của họ ra khỏi lồng ngực của mình. Một kinh cầu từ chối và câu hỏi đã điền suy nghĩ của mình. Làm thế nào có thể Asami đã đánh anh? Tại Sao? Phải có một số hiểu lầm. Asami sẽ xuất hiện và giải thích và sau đó mọi thứ sẽ phải một lần nữa. "Kirishima," anh thì thầm. "Kirishima, tôi không hiểu." Ông đã cảm thấy người đàn ông cứng lại bên cạnh anh. Ông đã nghe một hít như Kirishima đã đi để nói chuyện, nhưng đã có chỉ có tiếng sột soạt của những người đàn ông chuyển đổi vị trí và sau đó sự yên tĩnh và im lặng một lần nữa. Nhắm mắt, anh đã dẫn đến căn phòng này, tay Suoh quanh bicep của mình. Ông đã không cố gắng để chạy. Nó chỉ là khi họ muốn loại bỏ bịt mắt và anh nhận ra rằng họ sẽ rời khỏi anh ta ở đó, nhốt anh ta trong không gian trống để tiến tới một căn phòng nhỏ và một nhà bếp nhỏ ở một góc đã anh bắt đầu chiến đấu một lần nữa. "Bạn có thể không! Bạn có thể không chỉ để lại cho tôi đây!" anh hét lên. "Xin vui lòng, chỉ cho tôi biết những gì tôi đã làm! Hãy để tôi nói chuyện với Asami!" Ông muốn bám lấy tay ​​áo Kirishima trong khi số lượng lớn của Suoh đã bị chặn cửa. "Xin vui lòng, Kirishima ... cho tôi biết tại sao. Bao lâu thì bạn sẽ giữ tôi ở đây?" Anh đã nghĩ Kirishima sẽ bỏ qua anh ta một lần nữa. Anh đã không quay lại đối mặt với anh, nhưng Akihito đã thấy anh ấy nháy mắt ra khỏi khóe mắt. "Đó không phải là cho tôi để nói." "Làm ơn." "Takaba-kun ..." Kirishima đã thở hắt ra, Suoh một lính gác im lặng bên cửa, sau đó khuôn mặt của mình đã biến hoàn toàn đi. "Có thức ăn trong bếp. Nó là dành cho bạn, và nó là trách nhiệm của bạn để làm sạch sau khi chính mình. Bạn sẽ tìm thấy một số quần áo cản trở trong phòng tắm. Mỗi tuần một lần, thực phẩm của bạn sẽ được kịp bổ sung và giặt ủi của bạn chụp được làm sạch . Căn hộ này được cách âm. Asami-sama sở hữu tòa nhà. Không có ai khác trên sàn này cũng không phải là một bên dưới bạn. Xin đừng nghĩ rằng bạn có bất kỳ cơ hội thoát ra. Tôi chắc chắn bạn hiểu rằng biện pháp phòng ngừa an ninh khác đã được đưa ra. Hãy xử sự. " "Một khi một lần một tuần?" Akihito đã thở hổn hển. "Điều đó có nghĩa là gì? Bạn không thể giữ tôi ở đây lâu! Tôi có một công việc! Tôi có một cuộc sống! Các bạn của tôi ... cha mẹ của tôi ... họ sẽ đến tìm tôi. Tôi ... I- " "Takaba-kun," giọng đo Kirishima của đã ghi đè từ hoảng loạn của mình. "Bạn cần phải hiểu. Tất cả những gì bạn có bây giờ là những gì Asami-sama cho phép bạn. Trong tương lai gần, đó là sự tồn tại trong căn phòng này. Việc sớm hơn bạn đến để chấp nhận điều này, thì tốt hơn." "gì gì anh đang nói? ? Không! " Akihito đã chạy về phía cửa, nắm đấm của mình chớp chớp ineffectually tại Suoh. "Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nó! Hãy để tôi đi!" Anh đã không ngừng la hét khi Kirishima trượt khỏi tầm mắt, khuôn mặt bình thản của Suoh nhìn chằm chằm xuống anh như anh lảo đảo trở về từ việc đẩy mạnh công ty nhưng nhẹ Suoh đã xử lý anh ta. "Để tôi đi!" Ông đã bay về phía trước một lần nữa, đập vào cánh cửa, gọi tên của họ trong lời cầu khẩn tuyệt vọng. Họ đã không trở lại, nhưng Akihito đã rampaged xung quanh căn phòng nhỏ, không thể chấp nhận để xử lý-tất cả những gì đã xảy ra. Ngay cả khi cuộc chiến của anh đã mờ đi, ông đã không thể ngừng nhịp, suy nghĩ của mình đạp xe qua và hơn. Và bây giờ, ông đã được giảm xuống đáng thương, điều này vô dụng. Hãy đứng dậy, tinh thần của ông thúc giục. Tìm cách nào đó ra. Nhưng cơ thể của mình nổi loạn, tâm trí của mình dulled bởi đau đớn và kiệt sức. Ông sụt giảm hơn nữa. Tăng gấp đôi, lên trán mình nghỉ ngơi trên sàn nhà và cuối cùng anh ngủ, uốn cơ thể vô thức của mình vào một vị trí của thai nhi như những giấc mơ ám ảnh anh. Ch 1 của 16 Tiếp theo » Đánh giá Chia sẻ: Email. Facebook. Twitter Story: Thực hiện theo yêu thích Tác giả: Thực hiện theo yêu thích Contrast: Dark. Ánh sáng Font: Nhỏ. Trung bình. Lớn. XL Desktop / Tablet Mode. Blog. Twitter. Trợ giúp. Đăng Ký





























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: