The Chernobyl nuclear disasterOn April 26 1986, the No 4 reactor at th dịch - The Chernobyl nuclear disasterOn April 26 1986, the No 4 reactor at th Việt làm thế nào để nói

The Chernobyl nuclear disasterOn Ap

The Chernobyl nuclear disaster
On April 26 1986, the No 4 reactor at the Chernobyl power station in Ukraine blew up. Facing nuclear disaster on an unprecedented scale, Soviet authorities responded by sending thousands of ill-equipped men into the radioactive hell. A book by Russian journalist Svetlana Alexievich tells the stories of eyewitnesses who recall the terrible human cost of the catastrophe.
When a routine test at Chernobyl went catastrophically wrong, a chain reaction went out of control creating a fireball that blew off the reactor's 1,000-tonne steel-and-concrete lid. There were 31 fatalities as an immediate result of the explosion and acute (very serious; very great) radiation exposure would end the lives of hundreds of others in the days that followed.
Evacuation of local residents was delayed by the Soviet authorities' unwillingness to admit the gravity(importance) of the incident. Eventually, more than 100,000 people were evacuated from the surrounding area in Ukraine and Belarus.
Bags of sand were dropped on to the reactor fire from the open doors of helicopters (analysts now think this did more harm than good). When the fire finally stopped, men climbed on to the roof to clear the radioactive debris (pieces from sth that has been destroyed). The machines brought in broke down because of the radiation. The men barely lasted more than a few weeks, suffering lingering, painful deaths. But had this effort not been made, the disaster might have been much worse.
As a result of the accident 485 villages and settlements in the surrounding countryside became uninhabitable, and 70 of those had to be completely demolished, dug up and carried away in trucks to be buried.
What follows is the story of Lyudmilla Ignatenko, the wife of one of the firemen sent in to tackle the blaze on the night of the explosion.
We were newlyweds. We still walked around holding hands, even if we were just going to the store. I would say to him, "I love you." But I didn't know then how much. I had no idea. We lived next to the fire station where he worked. One night I heard a noise. I looked out the window. He saw me. "Close the window and go back to sleep. There's a fire at the reactor. I'll be back soon."
Everything was radiant. The whole sky. A tall flame. And smoke. The heat was awful.
They went off just as they were, in their shirt sleeves. No one told them that they needed special gear. They stamped on the bits of burning debris that had been shot into the fields by the explosion.
At seven in the morning I was told he was in the hospital. I ran there but the police had already encircled it, and they weren't letting anyone through, only ambulances. The policemen shouted: "The ambulances are radioactive stay away!"
I saw him. He was all swollen. You could barely see his eyes.
"He needs milk. Lots of milk," my friend said. "They should drink at least three litres each."
"But he doesn't like milk."
"He'll drink it now."
Many of the doctors and nurses in that hospital would get sick themselves and die. But we didn't know that then.
I couldn't get into the hospital that evening. The doctor came out and said, yes, they were flying to Moscow, but we needed to bring them their clothes. The clothes they'd worn at the station had been burned. The buses had stopped running already and we ran across the city. We came running back with their bags, but the plane was already gone. They had tricked us.
When I got back to the fire station they measured me with a dosimeter. My clothes, bag, purse, shoes - they were all "hot". And they took that all away from me right there. Even my underwear. The only thing they left was my money.
The hospital in Moscow was a special hospital, for radiology, and you couldn't get in without a pass. I gave some money to the woman at the door, and she said, "Go ahead." Then I had to ask someone else - to beg them. Finally I'm sitting in the office of the head radiologist. Right away she said: "All right, listen: his central nervous system is badly affected, and his skull."
OK, I'm thinking, so he'll be a little dizzy.
"And listen: if you start crying, I'll kick you out right away. No hugging or kissing. Don't even get near him. You have half an hour."
He looks so funny, he's got pyjamas on for a size 48, and he's a size 52. The sleeves are too short, the trousers are too short. But his face isn't swollen any more. They were given some sort of fluid. I say, "Where'd you run off to?" He wants to hug me. The doctor won't let him. "Sit, sit," she says. "No hugging in here."
He started to change; every day I saw him change. The burns started to come to the surface. In his mouth, on his tongue, his cheeks - at first there were little sores, and then they grew. The skin came off in layers - as white film ... the colour of his face ... his body ... blue, red, grey-brown.
The only thing that saved me was that it happened so fast; there wasn't any time to think, there wasn't any time to cry. It was a hospital for people with serious radiation poisoning. Fourteen days. In 14 days a person dies. When he turned his head, there'd be a clump of hair left on the pillow. I tried joking: "It's convenient, you don't need a comb." Soon they cut all his hair off.
I tell the nurse: "He's dying." And she says to me: "What did you expect? He got 1,600 roentgen. Four hundred is a lethal dose. You're sitting next to a nuclear reactor."
When they all died, they refurbished the hospital. They scraped down the walls and dug up the floor. When he died, they dressed him up in formal wear, with his service cap. They couldn't get shoes on him because his feet had swollen up. They buried him barefoot. My love.
Sergei Vasilyevich Sobolev - one of those responsible for constructing the shield over the Chernobyl power station.
There was a moment when there was the danger of a nuclear explosion, and they had to get the water out from under the reactor, so that a mixture of uranium and graphite wouldn't get into it - with the water, they would have formed a critical mass. The explosion would have been between three and five megatons. This would have meant that not only Kiev and Minsk, but a large part of Europe would have been uninhabitable. Can you imagine it? A European catastrophe.
So here was the task: who would dive in there and open the safety valve so we could pump out the water? They promised them a car, an apartment, aid for their families until the end of time. They searched for volunteers. And they found them! The boys dived, many times, and they pumped out the water, and the unit was given 7,000 roubles. They forgot about the cars and apartments they promised - that's not why they dived. These are people who came from a certain culture, the culture of the great achievement. They were a sacrifice.
And what about the soldiers who worked on the roof of the reactor? 3,600 soldiers worked on the roof to clear the debris and get it ready so we could build the concrete shield. These guys got it the worst. They had lead vests, but the radiation was coming from below, and they weren't protected there. They were wearing ordinary, cheap imitation-leather boots. They spent about a minute and a half, two minutes on the roof each day. They gathered fuel and graphite from the reactor, bits of concrete and metal. It took about 20-30 seconds to fill a wheelbarrow, and then another 30 seconds to throw the "garbage" off the roof. These special wheelbarrows weighed 40 kilos just by themselves. So you can picture it: a lead vest, masks, the wheelbarrows, and insane speed.
No one was really supposed to go up there. The job was supposed to be done by radio-controlled robots that the Americans and the Japanese gave us, but the radiation disrupted their electronics and they broke down after a few minutes.
The most reliable "robots" were the soldiers. They were christened the "green robots" [from the colour of their uniforms]. They slept on the ground in tents. They were young guys. These people don't exist any more, just the documents in our museum, with their names.
Arkady Filin - one of the so-called liquidators (people whose job it was to dig up and bury all the contaminated land and property in the huge area around Chernobyl)
You immediately found yourself in this fantastic world, where the apocalypse met the stone age. We lived in the forest, in tents, 200km from the reactor. There were between 25 and 40 of us; some of us had university degrees or diplomas. I'm a history teacher, for example. Instead of machine guns they gave us shovels. We buried trash heaps and gardens. The women in the villages watched us and crossed themselves. We had gloves, masks with respirators and white surgical robes.
The sun beat down on us. We showed up in their yards like demons. They didn't understand why we had to bury their gardens, rip up their vegetables when they looked just like ordinary vegetables. The old women would cross themselves and say, "Boys, what is this - is it the end of the world?"
In the house the stove's on, the meat is frying. You put a dosimeter to it, and you find it's not a stove, it's a little nuclear reactor. I saw a man who watched his house get buried. We buried houses, wells, trees. We buried the earth. We'd cut things down, roll them up into big plastic sheets. We buried the forest. We sawed the trees into 1.5m pieces and packed them in plastic sheets and threw them into graves.
Outside the villages we dug up the diseased top layer of soil, loaded it into trucks and took it to waste burial sites. I thought that a waste burial site would be a complex pice of engineering, but it turned out to be an ordinary pit. We picked up the earth and rolled it, like big carpets. We'd pick up the whole green mass of it, with grass, flowers, roots. It was work for madmen. If we weren't drinking like crazy every night, I doubt we'd have been able to take it. Our psyches would have broken down. We created hundreds of kilometres of torn-up, barren earth.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thảm họa hạt nhân ChernobylNgày 26 tháng 4 năm 1986, No 4 lò phản ứng tại nhà máy điện Chernobyl tại Ukraina thổi. Đối mặt với các thảm họa hạt nhân trên một quy mô chưa từng có, chính quyền Liên xô trả lời bằng cách gửi hàng nghìn người đàn ông bị bệnh, trang bị vào địa ngục phóng xạ. Một cuốn sách của nhà báo người Nga Svetlana Alexievich nói với những câu chuyện của nhân chứng thu hồi chi phí của con người khủng khiếp của thảm họa.Khi một bài kiểm tra thường xuyên tại Chernobyl đã hại sai, một phản ứng dây chuyền đi khỏi tầm kiểm soát việc tạo ra một quả cầu lửa mà thổi tắt của lò phản ứng 1.000 tấn thép và bê tông nắp. Đã có 31 người chết như là một kết quả ngay lập tức của sự bùng nổ và cấp tính (rất nghiêm trọng; rất lớn) phơi nhiễm bức xạ sẽ kết thúc cuộc sống của hàng trăm người khác trong những ngày tiếp theo sau.Di tản cư dân địa phương đã bị trì hoãn bởi chính quyền Liên Xô unwillingness để thừa nhận gravity(importance) sự kiện. Cuối cùng, hơn 100.000 người đã được sơ tán từ khu vực xung quanh tại Ukraina và Belarus.Túi cát đã được ném vào lửa lò phản ứng từ mở cửa của máy bay trực thăng (nhà phân tích bây giờ nghĩ rằng điều này đã làm hại nhiều hơn tốt). Khi ngọn lửa cuối cùng dừng lại, người đàn ông leo lên trên mái nhà để rõ ràng các mảnh vỡ phóng xạ (miếng từ sth đã bị phá hủy). Các máy lớn trong phá vỡ bởi vì sự phân tỏa ra. Những người đàn ông hiếm khi kéo dài hơn một vài tuần, bị tử vong lingering, đau đớn. Nhưng đã nỗ lực này không được thực hiện, thiên tai có thể có nhiều tồi tệ hơn.Là kết quả của tai nạn 485 làng và khu định cư tại các vùng nông thôn xung quanh trở thành kỉ, và 70 của những người đã được hoàn toàn bị phá hủy, đào lên và mang đi trong xe tải để được chôn cất.Điều gì sau là những câu chuyện của Lyudmilla Ignatenko, vợ của một trong các nhân viên cứu hỏa đã gửi để giải quyết ngọn lửa vào đêm của sự bùng nổ.Chúng tôi đã cặp mới cưới. Chúng tôi vẫn đi quanh nắm tay, ngay cả khi chúng tôi đã chỉ cần đi đến cửa hàng. Tôi sẽ nói với anh ta, "I love you." Nhưng tôi không biết sau đó bao nhiêu. Tôi không có ý tưởng. Chúng tôi sống bên cạnh trạm cứu hỏa, nơi ông làm việc. Một đêm tôi nghe thấy một tiếng ồn. Tôi nhìn ra cửa sổ. Ông thấy tôi. "Đóng cửa sổ và trở lại giấc ngủ. Đó là một đám cháy tại lò phản ứng. Tôi sẽ quay lại sớm."Tất cả mọi thứ được rạng rỡ. Bầu trời toàn bộ. Một ngọn lửa cao. Và hút thuốc lá. Nhiệt là khủng khiếp.Họ đã đi ra cũng giống như họ đã, trong tay áo áo sơ mi của họ. Không ai nói với họ rằng họ cần thiết bị đặc biệt. Họ đóng dấu trên các bit của đốt các mảnh vỡ đã bị bắn vào các lĩnh vực của sự bùng nổ.Tại bảy vào buổi sáng, tôi đã nói với ông là trong bệnh viện. Tôi chạy có nhưng cảnh sát đã có bao quanh nó, và họ không cho phép bất cứ ai thông qua, chỉ xe cứu thương. Cảnh sát hét lên: "các xe cứu thương là phóng xạ trú đi!"Tôi thấy anh ta. Ông sưng lên. Bạn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của mình."Ông cần sữa. Rất nhiều của sữa,"tôi nói. "Họ nên uống ít nhất ba lít.""Nhưng ông không thích sữa.""Anh ta sẽ uống nó bây giờ."Nhiều người trong số các bác sĩ và y tá trong đó bệnh viện sẽ nhận được bệnh bản thân mình và chết. Nhưng chúng tôi không biết điều đó rồi.Tôi không thể nhận được vào bệnh viện tối hôm đó. Bác sĩ ra đến và nói, Vâng, họ đã bay đến Moskva, nhưng chúng tôi cần thiết để mang lại cho họ quần áo của họ. Những bộ quần áo họ đã mòn tại trạm đã được đốt cháy. Các xe buýt đã ngừng chạy đã và chúng tôi chạy qua thành phố. Chúng tôi đã chạy trở lại với túi của họ, nhưng máy bay đã biến mất. Họ đã lừa chúng tôi.Khi tôi nhận trở lại trạm cứu hỏa họ đo tôi với một dosimeter. Của tôi quần áo, túi, ví, giày dép - họ đã tất cả "nóng". Và họ đã tất cả ra khỏi tôi phải có. Ngay cả đồ lót của tôi. Điều duy nhất họ còn lại là tiền của tôi.Bệnh viện ở Moscow là một bệnh viện đặc biệt, cho x-quang, và bạn không thể nhận mà không có một thông qua. Tôi đã cho một số tiền để người phụ nữ tại cửa, và cô nói, "đi." Sau đó, tôi đã phải nhờ người khác - xin họ. Cuối cùng, tôi đang ngồi trong văn phòng của radiologist đầu. Ngay lập tức, cô nói: "được rồi, nghe này: Hệ thống thần kinh trung ương của ông bị ảnh hưởng nặng, và xương sọ."OK, tôi đang nghĩ đến, do đó, ông sẽ có một chút chóng mặt."Và nghe: nếu bạn bắt đầu khóc, tôi sẽ đá bạn ngay lập tức. Không ôm hoặc hôn. Thậm chí không có được gần anh ta. Bạn có nửa giờ."Ông có vẻ rất buồn cười, anh ta có áo py ja ma cho một kích thước 48, và ông là một kích thước 52. Các tay áo quá ngắn, quần quá ngắn. Nhưng khuôn mặt của mình không phải là sưng lên bất kỳ chi tiết. Họ đã đưa ra một số loại chất lỏng. Tôi nói, "Nơi nào bạn chạy ra để?" Ông muốn ôm tôi. Bác sĩ sẽ không cho phép anh ta. "Ngồi, ngồi," cô nói. "Không có ôm ở đây."Ông bắt đầu thay đổi; mỗi ngày tôi thấy anh ta thay đổi. Các bỏng bắt đầu đến bề mặt. Trong miệng của mình, trên lưỡi của mình, má của mình - ban đầu đã có ít vết loét, và sau đó họ đã tăng trưởng. Những đến da ra trong lớp - như là phim trắng... màu sắc của mình phải đối mặt... ông cơ thể... màu xanh, đỏ, xám nâu.Điều duy nhất mà lưu lại cho tôi là rằng nó xảy ra quá nhanh; không có bất kỳ thời gian để suy nghĩ, không có bất kỳ thời điểm nào để khóc. Đó là một bệnh viện cho những người bị nhiễm độc phóng xạ nghiêm trọng. Mười bốn ngày. Trong 14 ngày một người chết. Khi ông quay đầu của mình, sẽ có một cụm tóc trái trên gối. Tôi đã cố gắng nói đùa: "It's thuận tiện, bạn không cần một lược." Sớm họ cắt tất cả các mái tóc của mình.Tôi nói với các y tá: "Ông là chết." Và cô ấy nói với tôi: "những gì đã làm bạn mong đợi? Ông có 1.600 roentgen. Bốn trăm là một liều gây chết người. Bạn đang ngồi bên cạnh một lò phản ứng hạt nhân."Khi tất cả họ đều chết, họ tân trang lại bệnh viện. Họ cạo xuống các bức tường và đào lên sàn nhà. Khi ông qua đời, họ mặc quần áo anh ta trong mặc chính thức, với nắp dịch vụ của mình. Họ không thể nhận được giày anh ta bởi vì chân của mình có sưng. Họ chôn cất ông chân trần. Em yêu của anh.Sergei Vasilyevich Sobolev - một trong những trách nhiệm xây dựng lá chắn trên trạm điều khiển Chernobyl.Đã có một thời điểm khi có sự nguy hiểm của một vụ nổ hạt nhân, và họ đã phải ra nước từ dưới lò phản ứng, do đó một hỗn hợp của urani và than chì sẽ không nhận được vào nó - với nước, họ sẽ có hình thành một khối lượng quan trọng. Vụ nổ đã giữa ba và năm Megaton. Điều này có thể có nghĩa rằng không chỉ Kiev và Minsk, nhưng một phần lớn của châu Âu đã có kỉ. Bạn có thể tưởng tượng nó? Một thảm họa châu Âu.Vì vậy, ở đây là nhiệm vụ: ai sẽ bổ nhào trong đó và mở các van an toàn vì vậy chúng tôi có thể bơm ra nước? Họ đã hứa với họ một chiếc xe, một căn hộ, hỗ trợ cho gia đình của họ cho đến khi kết thúc thời gian. Họ tìm kiếm các tình nguyện viên. Và họ tìm thấy họ! Các bé trai bổ nhào, nhiều lần, và họ bơm trong nước, và các đơn vị đã được đưa ra 7.000 roubles. Họ quên mất những chiếc xe và căn hộ họ đã hứa - đó là không phải tại sao họ bổ nhào. Đây là những người đến từ một văn hóa nhất định, các nền văn hóa của thành tích tuyệt vời. Họ đã là một sự hy sinh.Và những gì về những người làm việc trên mái nhà của lò phản ứng lính? 3.600 binh sĩ làm việc trên mái nhà để rõ ràng các mảnh vỡ và làm cho nó sẵn sàng để chúng tôi có thể xây dựng các tấm chắn bê tông. Những kẻ đã nhận nó tồi tệ nhất. Họ có áo khoác chì, nhưng các bức xạ đã đến từ phía dưới, và họ không được bảo vệ có. Họ đã đi bình thường, giá rẻ giả da giày. Họ đã dành khoảng một phút rưỡi, hai phút trên mái nhà mỗi ngày. Họ tập hợp nhiên liệu và than chì từ các lò phản ứng, bit của bê tông và kim loại. Phải mất khoảng 20-30 phút để điền vào một xe cút kít, và sau đó một 30 giây để ném rác"" ra khỏi mái nhà. Các wheelbarrows đặc biệt nặng 40 kg chỉ của mình. Vì vậy, bạn có thể hình ảnh nó: một vest chì, mặt nạ, wheelbarrows, và tốc độ mất trí.Không ai thực sự phải đi đó. Công việc đã được yêu cầu phải được thực hiện bởi đài phát thanh điều khiển robot mà người Mỹ và Nhật bản đã cho chúng tôi, nhưng phá vỡ các bức xạ điện tử của họ và họ phá vỡ sau một vài phút.Nhất đáng tin cậy "robot" là các binh sĩ. Họ đã đặt tên cho các "màu xanh lá cây robot" [từ màu sắc của đồng phục của họ]. Họ ngủ trên mặt đất trong lều. Họ là kẻ trẻ tuổi. Những người này không tồn tại nữa, chỉ là các tài liệu tại bảo tàng của chúng tôi, với tên của họ.Arkady Filin - một trong cái gọi là liquidators (người mà công việc nó là đào lên và chôn tất cả các bị ô nhiễm đất và bất động sản trong khu vực lớn xung quanh thành phố Chernobyl)Bạn ngay lập tức tìm thấy chính mình trong thế giới tuyệt vời này, nơi sự khải huyền gặp thời kỳ đồ đá. Chúng tôi sống trong rừng, trong lều, 200km từ lò phản ứng. Có từ 25 đến 40 của chúng tôi; một số người trong chúng ta có văn bằng đại học hoặc văn bằng. Tôi là một giáo viên lịch sử, ví dụ. Thay vì súng máy họ đã cho chúng tôi cái xẻng. Chúng tôi chôn rác heaps và khu vườn. Phụ nữ trong các làng dõi chúng tôi và vượt qua chính mình. Chúng tôi đã có găng tay, mặt nạ mặt nạ và trang bị áo choàng phẫu thuật da trắng.Mặt trời đánh bại xuống trên chúng tôi. Chúng tôi cho thấy trong của m như quỷ. Họ không hiểu tại sao chúng tôi phải chôn khu vườn của mình, sao lên rau của họ khi họ trông giống như rau quả bình thường. Old phụ nữ nào vượt qua chính mình và nói, "cậu bé, những gì là điều này - là nó kết thúc của thế giới?"Trong nhà bếp, thịt chiên. Bạn đặt một dosimeter với nó, và bạn tìm thấy nó không phải là một bếp, nó là một lò phản ứng hạt nhân nhỏ. Tôi thấy một người đàn ông đã theo dõi hắn có được chôn cất. Chúng tôi chôn nhà, wells, cây. Chúng tôi chôn trái đất. Chúng tôi sẽ cắt giảm những thứ, cuộn chúng thành tấm nhựa lớn. Chúng tôi chôn rừng. Chúng tôi xẻ cây thành 1.5 m miếng và đóng gói chúng trong tấm nhựa và ném chúng vào ngôi mộ.Bên ngoài các làng chúng tôi đào lên bệnh lớp trên cùng của đất, nạp nó vào xe tải và lấy nó để lãng phí chôn cất các trang web. Tôi nghĩ rằng một trang web chất thải chôn cất sẽ là một pice phức tạp kỹ thuật, nhưng nó bật ra là một hố bình thường. Chúng tôi nhặt trái đất và cán nó, như thảm lớn. Chúng tôi sẽ nhận khối lượng toàn bộ màu xanh lá cây của nó, với cỏ, Hoa, rễ. Nó là làm việc cho madmen. Nếu chúng tôi không uống rượu như điên mỗi đêm, tôi nghi ngờ chúng tôi đã có thể mất nó. Psyches của chúng tôi sẽ có phá vỡ. Chúng tôi tạo ra hàng trăm cây số trái đất mặc rách, cằn cỗi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Thảm họa hạt nhân Chernobyl
Ngày 26 tháng tư năm 1986, các lò phản ứng số 4 tại nhà máy điện Chernobyl ở Ukraine nổ tung. Đối mặt với thảm họa hạt nhân trên quy mô chưa từng có, chính quyền Liên Xô đã trả lời bằng cách gửi hàng ngàn người đàn ông bị bệnh được trang bị vào địa ngục phóng xạ. Một cuốn sách của nhà báo Nga Svetlana Alexievich kể về câu chuyện của các nhân chứng người nhớ lại những chi phí nhân lực khủng khiếp của thảm họa.
Khi kiểm tra thường xuyên tại Chernobyl đã hư hại sai, một phản ứng dây chuyền đã đi ra ngoài tầm kiểm soát việc tạo ra một quả cầu lửa lớn thổi bay ra khỏi lò phản ứng 1.000 tấn nắp thép và bê tông. Có 31 trường hợp tử vong là một kết quả trực tiếp của sự bùng nổ và cấp tính (rất nghiêm trọng, rất tuyệt vời). Tiếp xúc với bức xạ sẽ kết thúc cuộc sống của hàng trăm người khác trong những ngày tiếp theo sau
di tản của người dân địa phương đã bị trì hoãn do thiếu thiện chí chính quyền Xô Viết 'thừa nhận trọng lực (quan trọng) của vụ việc. Cuối cùng, hơn 100.000 người đã được sơ tán khỏi khu vực xung quanh ở Ukraine và Belarus.
túi cát đã được thả xuống để ngọn lửa lò phản ứng từ những cánh cửa mở của máy bay trực thăng (nhà phân tích nghĩ rằng điều này đã làm hại nhiều hơn lợi). Khi ngọn lửa cuối cùng đã dừng lại, người đàn ông trèo lên mái nhà để xóa các mảnh vỡ phóng xạ (các phần của sth đã bị phá hủy). Các máy mang trong bị phá vỡ do bức xạ. Những người đàn ông chỉ kéo dài hơn một vài tuần, kéo dài đau khổ, cái chết đau đớn. Tuy nhiên, nỗ lực này đã không được thực hiện, thảm họa có thể đã tồi tệ hơn nhiều.
Như một kết quả của vụ tai nạn 485 làng và các khu định cư ở vùng lân cận đã trở thành không thể ở được, và 70 của những người đã được hoàn toàn bị phá hủy, đào lên và mang đi bằng xe tải được chôn cất.
câu chuyện của Lyudmilla Ignatenko, vợ của một trong những người lính cứu hỏa gửi để giải quyết ngọn lửa trong đêm xảy ra vụ nổ Sau đây là.
Chúng tôi mới cưới. Chúng tôi vẫn đi vòng quanh nắm tay, ngay cả khi chúng tôi chỉ cần đi đến các cửa hàng. Tôi muốn nói với anh, "Anh yêu em." Nhưng tôi không biết sau đó bao nhiêu. Tôi không có ý kiến. Chúng tôi sống bên cạnh các trạm cứu hỏa nơi ông làm việc. Một đêm tôi nghe thấy một tiếng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông nhìn thấy tôi. "Đóng cửa sổ và đi ngủ trở lại. Có một đám cháy tại lò phản ứng. Tôi sẽ quay lại ngay."
Mọi thứ đều rạng rỡ. Toàn bộ bầu trời. Một ngọn lửa cao. Và khói. Nhiệt là khủng khiếp.
Họ đã đi hết chỉ cần như họ, trong tay áo sơ mi của họ. Không ai nói với họ rằng họ cần thiết bị đặc biệt. Họ đóng dấu trên các mảnh vụn đã được bắn vào các lĩnh vực của sự bùng nổ cháy.
Bảy vào buổi sáng tôi đã nói với ông là trong bệnh viện. Tôi chạy ở đó, nhưng cảnh sát đã bao vây nó, và họ đã không để cho bất cứ ai thông qua, chỉ có xe cứu thương. Các cảnh sát hét lên: "Các xe cứu thương có tính phóng xạ ở lại đi"
tôi thấy anh ta. Ông được tất cả sưng lên. Bạn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của mình.
"Ông ta cần sữa. Rất nhiều sữa", bạn tôi nói. "Họ nên uống từng ít nhất ba lít."
"Nhưng anh ấy không thích sữa."
"Anh ấy sẽ uống nó ngay bây giờ."
Nhiều người trong số các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đó sẽ bị bệnh và chết mình. Nhưng chúng tôi đã không biết rằng sau đó.
tôi không thể nhận được vào bệnh viện tối hôm đó. Bác sĩ bước ra và nói, vâng, họ đã bay tới Moscow, nhưng chúng tôi cần thiết để mang lại cho họ quần áo của họ. Những bộ quần áo mà họ đã mặc ở nhà ga đã bị đốt cháy. Những chiếc xe buýt đã ngừng hoạt động và chúng tôi đã chạy khắp thành phố. Chúng tôi đã hoạt động trở lại với túi của họ, nhưng máy bay đã ra đi. Họ đã lừa chúng tôi.
Khi tôi trở lại trạm cứu hỏa họ đo tôi với một máy đo. My quần áo, túi xách, ví, giày - tất cả họ đều "nóng". Và họ đã có tất cả xa tôi ngay tại đó. Ngay cả đồ lót của tôi. Điều duy nhất họ để lại là tiền của tôi.
Các bệnh viện ở Moscow là một bệnh viện đặc biệt, cho X-quang, và bạn không thể có được trong mà không có một đường chuyền. Tôi đưa cho một số tiền để người phụ nữ ở cửa, và cô ấy nói, "Đi đi." Sau đó, tôi đã phải nhờ người khác - để cầu xin cho họ. Cuối cùng, tôi đang ngồi trong văn phòng của bác sĩ quang tuyến đầu. Ngay lập tức cô nói: "Được rồi, nghe:. Hệ thống thần kinh trung ương của ông là bị ảnh hưởng, và hộp sọ của mình"
OK, tôi nghĩ, vì vậy ông sẽ có một chút chóng mặt.
"Và nghe: nếu bạn bắt đầu khóc, tôi sẽ đá bạn ra ngay lập tức. Không ôm hoặc hôn. Thậm chí không nhận được gần anh ta. Bạn có nửa giờ. "
Anh ấy trông rất buồn cười, anh ta có bộ đồ ngủ vào cho một kích thước 48, và ông là một kích thước 52. tay áo là quá ngắn, quần quá ngắn. Nhưng khuôn mặt của mình không bị sưng nữa. Họ đã đưa ra một số loại chất lỏng. Tôi nói, "Cậu chạy đi?" Anh muốn ôm tôi. Các bác sĩ sẽ không để cho anh ta. "Ngồi, ngồi," cô nói. ". Không ôm ở đây"
Anh bắt đầu thay đổi; mỗi ngày tôi nhìn thấy anh ấy thay đổi. Các vết bỏng bắt đầu đến bề mặt. Trong miệng, trên lưỡi, má - lúc đầu có vết loét nhỏ, và sau đó họ đã lớn. Da rơi ra khỏi lớp - là bộ phim trắng ... màu sắc của khuôn mặt của mình ... cơ thể của mình ... màu xanh, màu đỏ, màu xám nâu.
Điều duy nhất mà cứu tôi là nó xảy ra quá nhanh; là không có bất kỳ thời gian để suy nghĩ, không có bất kỳ thời gian để khóc. Đó là một bệnh viện dành cho người bị nhiễm độc phóng xạ nghiêm trọng. Mười bốn ngày. Trong 14 ngày một người chết. Khi anh quay đầu lại, có muốn được là một chùm lông còn lại trên gối. Tôi đã cố gắng nói đùa: "Đó là thuận tiện, bạn không cần một chiếc lược." . Ngay sau đó họ cắt mái tóc của mình ra khỏi
tôi nói với y tá: "Ông ấy chết." Và cô ấy nói với tôi: "Điều gì đã làm bạn mong đợi Ông có 1.600 roentgen Bốn trăm là một liều thuốc gây chết người bạn đang ngồi bên cạnh một lò phản ứng hạt nhân?..."
Khi họ chết, họ tân trang lại bệnh viện. Họ cạo xuống các bức tường và đào lên sàn. Khi ông qua đời, họ mặc quần áo anh ta lên trong mặc chính thức, với nắp dịch vụ của mình. Họ không thể có được đôi giày cho Ngài vì chân của ông đã sưng lên. Họ chôn chân trần. Tình yêu của tôi.
Sergei Sobolev Vasilyevich -. một trong những người chịu trách nhiệm xây dựng lá chắn trong các nhà máy điện Chernobyl
Có một thời điểm khi có sự nguy hiểm của một vụ nổ hạt nhân, và họ đã phải lấy nước từ dưới lò phản ứng, do đó một hỗn hợp của uranium và than chì sẽ không nhận được vào nó - với các nước, họ đã có thể hình thành một khối lượng quan trọng. Vụ nổ đã có từ ba đến năm megaton. Điều này sẽ có nghĩa là không chỉ Kiev và Minsk, nhưng một phần lớn của châu Âu sẽ là không thể ở được. Bạn có thể tưởng tượng nó? . Một thảm họa châu Âu
Vì vậy, đây là nhiệm vụ: người sẽ lặn trong đó và mở van an toàn để có thể bơm hết nước ra ngoài? Họ hứa hẹn cho họ một chiếc xe, một căn hộ, hỗ trợ cho các gia đình của họ cho đến khi kết thúc thời gian. Họ tìm kiếm tình nguyện viên. Và họ đã tìm thấy họ! Các chàng trai lặn xuống, nhiều lần, và họ bơm ra khỏi nước, và các đơn vị đã được trao 7.000 rúp. Họ quên về những chiếc xe và căn hộ họ đã hứa - đó không phải là lý do tại sao họ lặn. Đây là những người đến từ một nền văn hóa nhất định, nền văn hóa của các thành tích tuyệt vời. Họ là một sự hy sinh.
Và những gì về những người lính đã từng làm việc trên mái nhà của lò phản ứng? 3.600 binh sĩ làm việc trên mái nhà để xóa các mảnh vỡ và làm cho nó sẵn sàng vì vậy chúng tôi có thể xây dựng lá chắn bê tông. Những anh chàng này đã nhận nó tồi tệ nhất. Họ đã có áo khoác dẫn đầu, nhưng các bức xạ phát ra từ bên dưới, và họ không được bảo vệ ở đó. Họ đã mặc bình thường, giá rẻ khởi động giả-da. Họ đã dành khoảng một phút rưỡi, hai phút trên mái nhà mỗi ngày. Họ thu thập nhiên liệu và than chì từ các lò phản ứng, những mảnh bê tông và kim loại. Phải mất khoảng 20-30 giây để điền vào một chiếc xe cút kít, và sau đó thêm 30 giây để ném những "rác" ra khỏi mái nhà. Những xe cút kít đặc biệt nặng 40 kg chỉ của mình. Vì vậy, bạn có thể hình dung nó: một áo chì, mặt nạ, các xe cút kít, và tốc độ điên cuồng.
Không ai thực sự phải đi trên đó. Các công việc được cho là được thực hiện bởi các robot điều khiển bằng radio rằng người Mỹ và người Nhật đã cho chúng tôi, nhưng các bức xạ gián đoạn điện tử của họ và họ bị phá vỡ sau một vài phút.
Các "robot" đáng tin cậy nhất là những người lính. Họ đã được làm lễ rửa tội là "robot xanh" [từ màu sắc của đồng phục của họ]. Họ ngủ trên mặt đất trong các lều trại. Họ là những chàng trai trẻ. Những người này không còn tồn tại nữa, chỉ cần các tài liệu trong bảo tàng của chúng tôi, với tên của họ.
Arkady Filin - một trong những cái gọi là thanh lý (những người mà công việc của họ là đào lên và chôn tất cả đất và tài sản bị ô nhiễm rất lớn khu vực xung quanh Chernobyl)
Bạn ngay lập tức tìm thấy chính mình trong thế giới tuyệt vời này, nơi mà sự khải huyền gặp thời kỳ đồ đá. Chúng tôi sống trong rừng, trong các lều trại, 200km từ lò phản ứng. Có từ 25 đến 40 của chúng ta; một số người trong chúng ta đã có trình độ đại học hoặc văn bằng. Tôi là một giáo viên lịch sử, ví dụ. Thay vì súng máy họ đã cho chúng tôi xẻng. Chúng tôi chôn rác đống và các khu vườn. Những người phụ nữ trong làng nhìn chúng tôi và vượt qua chính mình. Chúng tôi đã có găng tay, mặt nạ với mặt nạ và áo choàng phẫu thuật trắng.
Mặt trời đánh xuống trên chúng ta. Chúng tôi xuất hiện trong sân của họ như quỷ. Họ không hiểu tại sao chúng tôi phải chôn vườn của mình, xé rau của họ khi họ trông giống như các loại rau thông thường. Những phụ nữ lớn tuổi sẽ vượt qua chính mình và nói, "Boys, cái gì đây - là nó kết thúc của thế giới"
Trong ngôi nhà trên của bếp, thịt được chiên. Bạn đặt một máy đo với nó, và bạn tìm thấy nó không phải là một bếp, đó là một lò phản ứng hạt nhân nhỏ. Tôi thấy một người đàn ông theo dõi ngôi nhà của mình bị chôn vùi. Chúng tôi chôn cất nhà ở, giếng nước, cây xanh. Chúng tôi chôn cất trái đất. Chúng tôi muốn cắt giảm mọi thứ, cuộn chúng thành tấm nhựa lớn. Chúng tôi chôn cất rừng. Chúng tôi xẻ cây vào 1.5m mảnh và đóng gói chúng trong tấm nhựa và ném chúng vào ngôi mộ.
Bên ngoài ngôi làng chúng tôi đào lên lớp trên cùng bệnh của đất, nạp nó vào xe tải và lấy nó để lãng phí các bãi chôn lấp. Tôi nghĩ rằng một bãi chôn lấp chất thải sẽ là một pice phức tạp về kỹ thuật, nhưng nó lại là một hố bình thường. Chúng tôi nhặt trái đất và lăn nó, giống như tấm thảm lớn. Chúng tôi nhận khối lượng toàn bộ màu xanh lá cây của nó, với cỏ, hoa, rễ. Đó là công việc cho điên khùng. Nếu chúng ta không uống rượu như điên mỗi đêm, tôi nghi ngờ chúng tôi đã có thể mang nó. Tâm lý của chúng tôi đã có thể bị phá vỡ. Chúng tôi tạo ra hàng trăm km rách lên, đất cằn cỗi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: