Tới tận giờ tôi mới biết như thế nào là nói mê công việc. 6giờ dự, má tôi hãi hùng thấy con trai đã chuẩn bị áo quần tươm tất, đầu tóc bóng lộn ngồi vểnh chân hút thuốc phì phèo ngoài phòng khách, đúng nét công chức gương vị thứ thiệt luôn. Đồng hồ mới điểm 7h, các tôi xăng xái xách con Max ghẻ Lào vèo ra đường, mặc bả đứng tần ngần phía cổng. Chắc tưởng bữa qua tôi sốt cao quá.Mấy cha nội bảo vệ cũng trợn mắt khi thấy thằng cha nhân viên làm biếng nhất công ty bữa nay tới sớm đột ngột, ánh mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Tôi khinh khỉnh ngó xây, không thèm tiếng ý, bước thẳng vô thang máy. Bữa nay đi làm coi bộ vui dữ à nha.Bước vô phòng chưa có ai hết trơn hết trọi. Tranh thủ làm luôn điếu thuốc, lát 2 con nhỏ tới nhịn hoài mệt mỏi dữ lắm. Đặng nhả khói mịt mù, thấy cửa mở cái roẹt. Em Trang! Ủa mà sao ẻm nhìn tôi lại giật mình một cái, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên nét mặt. Cái gì đây gọi? Không lẽ qua một đêm sự đẹp trai của tôi lại tăng thêm mấy cấp khiến ẻm phải sững sờ sao? Coi bộ không phải, bởi ẻm len lén đi vào, mắt cụp xuống đất, cái tướng đi bữa nay lạ dữ nha. Cái mông sao cứ nhỏng nhỏng ra sáu, háng banh rộng nhìn kỳ cục ghê. Không lẽ mốt mới là phải đi kiểu vầy mới giống dân chơi?– Em bị sao vậy Trang? Bộ tính đi làm người mẫu hay sao đi đứng nhìn ngộ vậy?Con nhỏ ngó tôi, cái nhìn căm phẫn pha chút sợ hãi:– Anh đừng giỡn ở đây nha anh Long. Anh tha cho tui đi.Tôi thở dài. Lòng tốt của tôi sao toàn bị người ta hiểu lầm vậy trời. Vỗ vỗ vào mông ẻm ra chiều an ủi, ấn vai ẻm ngồi xuống, la:– Đừng có lo, anh cũng đâu có giỡn em chỗ này làm chi…Ngó quanh ngó quất không có ai, tôi hạ giọng:– … nhưng làm thiệt có khi có đó.Con nhỏ mắt trừng lên căm hờn nhưng mau chóng xẹp lép khi thấy cái mặt của tôi đanh lại. Mình cũng có nét du đãng chớ bộ. Đang còn mỉm cười đắc ý thì thấy thêm một cái bóng tập tễnh nữa đi vào. Con nhỏ Huyền. Sao tướng đi 2 con nhỏ bữa nay giống nhau y chang vậy trời? Không lẽ nhỏ Huyền tối qua cũng mới … bị thông xong?Lo lắng ngó kỹ lại thì coi bộ không phải. Tay và má con nhỏ còn vết xước, mắt đỏ hoe. Tôi chạy lại gần. Cái áo trắng công sở của nhỏ lấm lem bùn đất, cái vai nhỏ xíu đang còn rung lên từng chặp. Tôi la:– Có chuyện gì đó Huyền? Sao bộ dạng em lại như vầy?
đang được dịch, vui lòng đợi..
