Photographer Who Took Iconic Vietnam Photo Looks Back, 40 Years After  dịch - Photographer Who Took Iconic Vietnam Photo Looks Back, 40 Years After  Việt làm thế nào để nói

Photographer Who Took Iconic Vietna

Photographer Who Took Iconic Vietnam Photo Looks Back, 40 Years After the War Ended

Photographed from left, Phan Thanh Tam, brother of Kim Phuc, Phan Thanh Phouc, youngest brother of Kim Phuc, Kim Phuc, and Kim’s cousins, Ho Van Bon and Ho Thi Ting.
By Nick Ut/AP images.
Nick Ut’s photo of Kim Phuc was a transformative moment in a horrible conflict.
BY MARK EDWARD HARRISPHOTOGRAPHS BY MARK EDWARD HARRIS
“We were being shot at every day.” My good friend and fellow photographer Nick Ut was reminiscing about the drive up Highway 1 to Trang Bang, the village where he captured the horror of the Vietnam War in a single, Pulitzer Prize–winning frame of a young girl fleeing her village after being torched by napalm dropped by a South Vietnamese Air Force Skyraider.

Now, 40 years after the fall of Saigon and the unification of the country, Nick and I were traveling for the third time together through Vietnam and the first time in neighboring Cambodia. Eight of the days were spent sailing down the now tranquil waters of the Mekong River aboard a gracious riverboat named the River Orchid, giving us the opportunity to explore Southeast Asia’s most important river system and discuss his journey from the hell of war to Hollywood, where he continues to take photographs for the Associated Press.

Born Huynh Cong Ut in Long An, Vietnam, in 1951, Nick lost his brother Huynh Thanh My, a debonair fellow who postponed his movie career to cover the war as a photographer for the Associated Press, in October 1965, when a Viet Cong bullet abruptly ended his life. With the help of his beloved brother’s widowed wife, Nick secured a job in the AP’s darkroom the following year and a career was born.

Nick’s relationship with Vietnam is deeply personal. He’s documented the horrors of his native country at war and seen it rise from the ashes to become the vibrant country it is today. But he will never forget the events of June 8, 1972, which he recalled floating down the Mekong on the River Orchid and on our drive up Highway 1.

It was a bad day at Trang Bang. Not that there were many good ones, at least not during the Vietnam War. Highway 1 then, as it is now, was a vital artery connecting Saigon with Cambodia. That artery spewed blood throughout the “conflict” but on one particularly horrific day, June 8, 1972, it was the scene of one of the most tragic days of the war to be documented on film. There to record the unfolding events were a handful of reporters and cameramen, but it was Nick who captured what French photographer Henri Cartier-Bresson coined, “The Decisive Moment.” In an instant, life would end for some and change for many residents of the small village of Trang Bang, with a nine-year-old girl named Phan Thi Kim Phuc becoming the face of all that was wrong with the war.


Ho Van Bon and Ho Thi Ting, Kim Phuc’s cousins, to the right of Kim Phuc in the famous Nick Ut “napalm girl” photo, seen here in 2014 in Trang Bang.
Photograph by Mark Edward Harris.
Mark Edward Harris: Let’s go back to the morning of June 8, 1972.

Nick Ut: I left Saigon around seven A.M. by car and arrived outside of Trang Bang around 7:30 A.M. During the war, I traveled up and down Highway 1 all the time. There were no traffic lights on the highway back then. It was a very dangerous drive. The Viet Cong were hiding everywhere. After the Americans and South Vietnamese military shot the Viet Cong, they would leave dead bodies by the side of the road as a warning to not join or assist the Vietcong. Some Viet Cong were very young—15 years old.

June 8, 1972, was the second day of heavy fighting around Trang Bang. As I drove up there, I saw thousands of refugees coming down the road. I was an Associated Press photographer and there were many other media there that day—ABC News, CBS, BBC. More than 10 cameramen were there.

In the morning, there was very heavy fighting and bombing in the village, so some of the media left before they dropped the napalm because they thought they had gotten enough material. They dropped the napalm around 12:30 P.M.

What camera equipment did you bring with you that day?

I had four cameras: two Nikons and two Leicas, and 24-mm., 35-mm., 50-mm., 105-mm., 200-mm., and 300-mm. lenses. Forty years ago, you needed to carry around a lot of lenses. It’s not like now where we have very sharp and fast zoom lenses. I had around 50 rolls of Tri-X film and some color negative film and a couple of rolls of slide film.

When I first saw the napalm explosion, I didn’t think there were any civilians in the village. Four napalm bombs were dropped. In the previous two days, thousands of refugees had already fled the village. Then I started to see people come out of the fireball and smoke. I picked up my Nikon camera with a 300mm and started shooting. As they got closer I switched to my Leica. First there was a grandmother carrying a baby who died in front of my camera. Then I saw through the viewfinder of my Leica, the naked girl running. I thought, “Oh my God. What happened? The girl has no clothes.” I kept shooting with my Leica M2 with my 35-mm. f2 lens. That camera is now in the Newseum in Washington.

I took almost a roll of Tri-x film of her then I saw her skin coming off and I stopped taking pictures. I didn’t want her to die. I wanted to help her. I put my cameras down on the road. We poured water over this young girl. Her name was Kim Phuc. She kept yelling “nóng quá” (Too hot). We were all in shock.

Her uncle [asked if I would take all the children to the hospital]. I knew she would die soon if I didn’t help. I immediately said, “Yes.” Kim kept screaming, “I’m dying! I’m dying!” Her body was burned so badly. All her tears were coming out. I was sure she was going to die any minute in my car. When we arrived at the hospital in Cu Chi, nobody wanted to help her because there were so many wounded soldiers and civilians already there. The local hospital was too small. They asked me, “Can you take all the children to the hospital in Saigon?” I said, “No. She’s going to die any minute right here.” I showed them my AP media pass and said, “If one of them dies you’ll be in trouble.” Then they brought Kim Phuc inside first because she was so badly wounded. Then I went back to develop my film at the AP office in Saigon.


Kim Phuc with Nick Ut, photographed in Orange County.
Photograph by Mark Edward Harris.
Did you process the film yourself or was there a lab technician?

Me and the best darkroom person in Southeast Asia, Ishizaki Jackson, who was also an editor, went into the darkroom and rolled the film onto the spools. I had eight rolls of film. He asked me when I got to the office, “Nicky, what do you have?” I said, “I have very important film.” All the film was developed in about 10 minutes. Jackson looked at the pictures and asked, “Nicky, why is the girl naked?” I said because she was on fire from the napalm bombs. He heard that and clipped one negative and printed a five by seven of it. The editor on the desk at that time was Carl Robinson. “Oh no, sorry. I don’t think we can use this picture in America.”

Then Horst Faas, the AP Saigon photo editor, and Peter Arnett, the AP correspondent, came back after lunch. Horst saw my picture and asked, “Whose picture?” One of the editors said, “Nicky’s.” He asked me to tell the story. He then yelled at everyone, “Why’s the picture still here? Move the picture right away!” Then he started looking at all my film on the light table clipping the frames he wanted. The picture got out around three or four o’clock Saigon time. It went from Saigon to Tokyo then Tokyo to New York by radiophoto transmitter.

ADVERTISEMENT

How did the editors in New York react to the photo of Kim Phuc, since it contained nudity?

We got a call from New York saying my photo was an amazing picture and was being used around the world. The news value was so important, that in this case it was O.K. The next morning around 7:30 A.M., Horst Faas, Peter Arnett, and I went to Trang Bang village. At the time, [the South Vietnamese military] didn’t know who I was or that I took the picture of Kim Phuc. They got in a lot of trouble. The American military complained: “Why did you let photographers take that picture?”

Why did the South Vietnamese Air Force bomb the village?

Outside Kim Phuc’s house there were so many Viet Cong and North Vietnamese troops. When the bombing was over, they found their bodies everywhere. They dropped the bombs in exactly the right place. It was not an accident. They didn’t know civilians had been taking refuge in the Cao Dai temple. Before they dropped the napalm, the South Vietnamese army soldiers threw yellow smoke grenades to mark the target near the temple.

Had the civilians been warned to flee their village?

Nobody was officially warned, but the fighting had already gone on two days, so everybody thought all the townspeople had gotten out already. A lot of bombs had already been dropped but this was the first time in this battle that they dropped napalm.


Nick Ut with Kim Phuc’s late brother, Phan Thanh Tam—the boy on the left in the napalm photo—at Phan's restaurant in Trang Bang.
Photograph by Mark Edward Harris.
You were wounded yourself during the war so you knew what it was like to be a victim.

I was wounded three times. The first time, I was hit by shrapnel from a rocket in Cambodia. Then, I went to Trang Bang to do a follow up story on Kim Phuc three months after the napalm bombing and got wounded in the leg by a mortar. The third time was in Cambodia again. Many photographers covering the war carry permanent souvenirs of the war with them. I still have a small one in my leg.

[Ed. note: Nick had two other near-death experiences. He was in a car that drove over a land mine that did not explode, and was replaced by one of his colleagues at the last minute as a passenger in a Marine helicopter that was shot down in 1971.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nhiếp ảnh gia người đã Việt Nam mang tính biểu tượng ảnh sẽ trở lại, 40 năm sau khi chiến tranh kết thúcChụp ảnh từ trái, Phan Thanh tâm, anh trai của Kim phúc, Phan Thanh Phouc, em trai út của Kim phúc, Kim phúc, và Kim của người Anh em họ, Hồ Van Bon và hồ thị Ting.Bởi Nick Ut/AP hình ảnh.Nick Ut ảnh của Kim phúc là một khoảnh khắc biến đổi trong một cuộc xung đột khủng khiếp.BỞI MARK EDWARD HARRISPHOTOGRAPHS BỞI MARK EDWARD HARRIS"Chúng tôi đã bị bắn tại mỗi ngày." Người bạn tốt của tôi và người nhiếp ảnh gia Nick Ut reminiscing về lái xe lên Quốc lộ 1 đến Trang Bang, ngôi làng nơi ông chiếm được khủng khiếp của chiến tranh Việt Nam trong một khung giải Pulitzer-chiến thắng duy nhất, của một cô gái trẻ chạy trốn làng của cô sau khi bị đã thiêu rụi bởi bom napalm bỏ bởi một Skyraider không quân Nam Việt Nam.Bây giờ, 40 năm sau khi sự sụp đổ của Sài Gòn và thống nhất quốc gia này, Nick và tôi đã đi du lịch cho lần thứ ba với nhau thông qua Việt Nam và lần đầu tiên tại Campuchia giáp ranh. Tám người trong số những ngày đã được chi tiêu đi xuống nước bây giờ yên tĩnh của sông Mê Kông trên tàu một riverboat duyên dáng được đặt theo tên sông Orchid, cho chúng tôi cơ hội để khám phá hệ thống sông quan trọng nhất Đông Nam á và thảo luận về hành trình của mình từ các địa ngục của chiến tranh đến Hollywood, nơi ông tiếp tục chụp ảnh cho Associated Press.Sinh huỳnh công Ut Long An, Việt Nam, vào năm 1951, Nick mất của mình anh trai huỳnh Thanh của tôi, một thành viên debonair người hoãn sự nghiệp phim của mình để trang trải cuộc chiến tranh như là một nhiếp ảnh gia cho Associated Press, trong tháng 10 năm 1965, khi một viên đạn Việt cộng đột ngột kết thúc cuộc sống của mình. Với sự giúp đỡ của vợ góa của anh trai yêu quý của ông, Nick bảo đảm một công việc trong phòng tối của AP năm sau và một sự nghiệp được sinh ra.Nick của mối quan hệ với Việt Nam là sâu sắc cá nhân. Ông có tài liệu horrors của quê hương của ông chiến tranh và nhìn thấy nó tăng lên từ đống tro tàn để trở thành quốc gia sống động ngày nay. Nhưng ông sẽ không bao giờ quên các sự kiện của ngày 8 tháng 7 năm 1972, ông nhớ lại nổi xuống sông Mê Kông, sông Lan và chúng tôi lái xe lên Quốc lộ 1.Đó là một ngày xấu tại Trang Bang. Không rằng đã có nhiều người tốt, ít nhất không phải trong thời gian chiến tranh Việt Nam. Quốc lộ 1 sau đó, vì nó là bây giờ, là một động mạch quan trọng kết nối Saigon với Campuchia. Động mạch mà spewed máu trong suốt cuộc xung đột"" nhưng ngày một ngày đặc biệt là khủng khiếp, 8 tháng 6 năm 1972, đó là cảnh của một trong những ngày bi thảm nhất của cuộc chiến tranh để được tài liệu trên phim. Có để ghi lại các sự kiện unfolding đã là một số ít các phóng viên và quay phim, nhưng nó đã là Nick người bắt giữ những gì nhiếp ảnh gia Pháp Henri Cartier-Bresson đặt ra, "Thời điểm quyết định." Ngay lập tức, cuộc sống sẽ kết thúc cho một số và thay đổi cho nhiều cư dân của các làng nhỏ của Trang Bang, với một cô gái chín tuổi tên là Phan thị Kim phúc trở thành bộ mặt của tất cả những gì là sai với cuộc chiến tranh.Hồ Van Bon và hồ thị Ting, người Anh em họ Kim phúc, bên phải của Kim phúc trong các bức ảnh Nick Ut "napalm cô gái" nổi tiếng, nhìn thấy ở đây vào năm 2014 trong Trang Bang.Chụp ảnh bởi Mark Edward Harris.Mark Edward Harris: đi quay lại sáng ngày 8 tháng 6 năm 1972.Nick Ut: tôi rời Saigon khoảng bảy sáng bằng xe hơi và đi đến bên ngoài Trang Bang khoảng 7:30 sáng Trong chiến tranh, tôi đi lên và xuống đường cao tốc 1 tất cả thời gian. Có là không có đèn giao thông trên đường trở lại sau đó. Đó là một ổ đĩa rất nguy hiểm. Việt cộng đã ẩn ở khắp mọi nơi. Sau khi người Mỹ và Nam Việt Nam quân sự bắn Việt cộng, họ sẽ để lại chết bên cạnh đường như một lời cảnh báo không tham gia hoặc hỗ trợ các Việt cộng. Một số Việt cộng còn rất trẻ — 15 tuổi.8 tháng 6 năm 1972, là ngày thứ hai của cuộc chiến xung quanh thành phố Trang Bang. Như tôi đã lái xe lên đó, tôi thấy hàng ngàn người tị nạn đến xuống đường. Tôi là một nhiếp ảnh gia Associated Press và đã có rất nhiều các phương tiện khác có ngày hôm đó — tin tức ABC, CBS, BBC. Hơn 10 quay phim đã có.Vào buổi sáng, có rất nặng chiến đấu và ném bom trong làng, do đó, một số các phương tiện truyền thông để lại trước khi họ bỏ napalm vì họ nghĩ rằng họ đã nhận đủ vật liệu. Họ bỏ napalm khoảng 12:30 PMThiết bị máy ảnh những gì đã làm bạn mang theo với bạn ngày hôm đó?Tôi đã có bốn máy ảnh: hai Nikons và hai Leicas, và 24-mm., 35-mm., 50-mm., 105-mm., 200-mm., và 300-mm. ống kính. Bốn mươi năm trước đây, bạn cần phải mang theo rất nhiều ống kính. Nó không phải là giống như bây giờ mà chúng tôi có ống kính zoom rất sắc nét và nhanh chóng. Tôi đã có khoảng 50 cuộn Tri-X phim và một số bộ phim màu sắc tiêu cực và một vài cuộn phim slide.Khi tôi lần đầu tiên thấy vụ nổ bom napalm, tôi không nghĩ rằng đã có bất thường dân trong làng. Mang bốn bom Napan đã được giảm xuống. Trong hai ngày trước đó, hàng nghìn người tị nạn đã chạy trốn làng. Sau đó, tôi bắt đầu để xem người dân ra khỏi quả cầu lửa và khói. Tôi nhặt máy ảnh Nikon của tôi với một 300mm và bắt đầu bắn. Khi họ nhận gần gũi hơn tôi chuyển sang Leica của tôi. Lần đầu tiên đã có một bà mang một con người đã chết ở phía trước của máy ảnh của tôi. Sau đó tôi thấy thông qua kính ngắm của tôi Leica, các cô gái khỏa thân chạy. Tôi nghĩ rằng, "Oh my God. Điều gì đã xảy ra? Các cô gái đã không có quần áo." Tôi giữ chụp với Leica M2 của tôi với tôi 35-mm. f2 ống kính. Máy ảnh đó là bây giờ trong Newseum ở Washington.Tôi đã gần như một cuộn phim Tri-x của cô sau đó tôi thấy làn da của mình đến và tôi dừng lại chụp ảnh. Tôi không muốn cô ấy chết. Tôi muốn giúp cô. Tôi đặt máy ảnh của tôi trên đường. Chúng ta đổ nước trên này cô gái trẻ. Tên cô ấy là Kim phúc. Cô giữ la hét "nóng quá" (quá nóng). Chúng tôi đã tất cả trong cú sốc.Chú của cô [hỏi nếu tôi sẽ có tất cả các trẻ em đến bệnh viện]. Tôi biết cô sẽ chết sớm nếu tôi đã không giúp đỡ. Tôi ngay lập tức nói, "Có." Kim giữ la hét, "tôi đang chết! Tôi đang chết!" Cơ thể của cô đã bị đốt cháy rất tệ. Tất cả các nước mắt của cô đã sắp ra. Tôi đã chắc chắn cô ấy sẽ chết bất cứ lúc nào trong xe của tôi. Khi chúng tôi đến bệnh viện ở địa đạo Củ Chi, không ai muốn để giúp cô ấy bởi vì có rất nhiều người bị thương binh sĩ và dân thường đã có. Bệnh viện địa phương là quá nhỏ. Họ hỏi tôi, "Bạn có thể mất tất cả các trẻ em đến bệnh viện tại Sài Gòn?" Tôi đã nói, "không. Cô ấy sẽ chết bất cứ lúc nào ngay ở đây." Tôi đã cho thấy chúng tôi vượt qua phương tiện truyền thông AP và nói, "Nếu một trong số họ chết bạn sẽ gặp rắc rối." Sau đó họ đưa Kim phúc bên trong đầu tiên bởi vì cô đã bị thương nặng. Sau đó, tôi đã đi trở lại để phát triển bộ phim của tôi tại văn phòng AP tại Sài Gòn.Kim phúc với Nick Ut, chụp ảnh trong Quận Orange.Chụp ảnh bởi Mark Edward Harris.Đã làm bạn xử lý bộ phim mình hoặc đã có một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm?Tôi và người phòng tối tốt nhất ở đông nam á, Ishizaki Jackson, người cũng là một biên tập viên, đã đi vào phòng tối và cán bộ phim lên các cuộn. Tôi đã có tám cuộn phim. Ông hỏi tôi khi tôi đã đến văn phòng, "Nicky, bạn có những gì?" Tôi đã nói, "Tôi có phim rất quan trọng." Tất cả bộ phim đã được phát triển trong khoảng 10 phút. Jackson nhìn vào hình ảnh và hỏi, "Nicky, tại sao là cô gái nude?" Tôi đã nói bởi vì cô ấy đã trên lửa từ các quả bom napalm. Ông nghe nói rằng và cắt bớt một tiêu cực và in một năm bởi bảy của nó. Các biên tập viên trên bàn làm việc tại thời điểm đó là Carl Robinson. "Oh không có, xin lỗi. Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể sử dụng hình ảnh này ở Mỹ."Sau đó Horst Faas, trình biên tập ảnh AP Sài Gòn và Peter Arnett, phóng viên AP, đã trở lại sau khi ăn trưa. Horst thấy hình ảnh của tôi và hỏi, "Có hình ảnh?" Một trong các biên tập viên cho biết, "Nicky's." Ông hỏi tôi để kể câu chuyện. Ông sau đó hét lúc tất cả mọi người, "tại sao là hình ảnh vẫn còn ở đây? Di chuyển hình ảnh ngay lập tức!" Sau đó ông bắt đầu nhìn vào tất cả các bộ phim của tôi trên bảng ánh sáng clipping khung ông muốn. Bức tranh đã nhận ra khoảng ba hoặc bốn giờ thời gian Saigon. Nó đã đi từ Sài Gòn đến Tokyo sau đó Tokyo đến New York bởi radiophoto phát.QUẢNG CÁOLàm thế nào đã làm các biên tập viên tại New York phản ứng với các bức ảnh của Kim phúc, kể từ khi nó chứa ảnh khoả thân?Chúng tôi đã nhận một cuộc gọi từ New York nói rằng hình ảnh của tôi là một hình ảnh tuyệt vời và đã được sử dụng trên khắp thế giới. Giá trị tin tức là rất quan trọng, mà trong trường hợp này nó là OK Sáng hôm sau khoảng 7:30 sáng, Horst Faas, Peter Arnett, và tôi đã đi đến Trang Bang làng. At thời gian, [người Nam Việt quân sự] không biết tôi là ai hoặc rằng tôi đã lấy hình ảnh của Kim phúc. Họ đã ở rất nhiều rắc rối. Quân đội Mỹ phàn nàn: "Tại sao bạn đã để cho các nhiếp ảnh gia chụp ảnh đó?"Tại sao không quân Nam Việt Nam đánh bom làng?Bên ngoài Kim phúc nhà đã có rất nhiều Việt cộng và Bắc Việt Nam. Khi các vụ đánh bom đã qua, họ tìm thấy các cơ quan ở khắp mọi nơi. Họ bỏ các quả bom trong chính xác đúng nơi. Nó không phải là một tai nạn. Họ không biết thường dân đã lấy nơi ẩn náu trong đền thờ đạo Cao Đài. Trước khi họ bỏ bom napalm, các binh sĩ quân đội Nam Việt Nam đã ném lựu đạn khói màu vàng để đánh dấu mục tiêu gần ngôi đền.Các thường dân đã được cảnh báo để chạy trốn làng của họ?Không ai đã được chính thức cảnh báo, nhưng các cuộc giao tranh đã đi vào hai ngày, vì vậy tất cả mọi người nghĩ rằng tất cả những người dân thành phố đã nhận ra đã. Rất nhiều bom có đã được giảm xuống, nhưng đây là lần đầu tiên trong trận chiến này rằng họ bỏ bom napalm.Nick Ut với Kim phúc cuối anh, Phan Thanh tâm-cậu bé bên trái trong các bức ảnh napalm — tại Phan của nhà hàng tại Trang Bang.Chụp ảnh bởi Mark Edward Harris.Bạn bị thương mình trong cuộc chiến tranh để bạn biết những gì nó đã như là một nạn nhân.Tôi bị thương ba lần. Lần đầu tiên, tôi bị trúng shrapnel từ một tên lửa ở Campuchia. Sau đó, tôi đã đi đến Trang Bang để làm một theo dõi câu chuyện trên Kim phúc ba tháng sau khi ném bom napalm và đã bị thương ở chân của vữa một. Lần thứ ba là tại Campuchia một lần nữa. Nhiều nhiếp ảnh gia bao gồm các cuộc chiến tranh mang quà lưu niệm thường trực của cuộc chiến tranh với họ. Tôi vẫn còn có một nhỏ trong chân của tôi.[Lưu ý ed.: Nick có hai khác kinh nghiệm gần chết. Ông là trong một chiếc xe lái xe qua một mỏ đất mà không phát nổ, và được thay thế bởi một trong những đồng nghiệp của ông ở phút cuối cùng như một hành khách trên một chiếc trực thăng Marine đã bị bắn hạ vào năm 1971.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nhiếp ảnh gia Who Took Iconic Việt Nam Ảnh Hình Back, 40 năm sau khi chiến tranh kết thúc Chụp ảnh từ trái, Phan Thanh Tâm, anh trai của Kim Phúc, Phan Thanh Phước, em trai út của Kim Phúc, Kim Phúc, và người anh em họ của Kim, Hồ Văn Bon và Hồ Thị Ting. Bởi hình ảnh Nick Ut / AP. ảnh Nick Út của Kim Phúc là một khoảnh khắc biến đổi trong một cuộc xung đột khủng khiếp. BY MARK EDWARD HARRISPHOTOGRAPHS CỦA MARK EDWARD HARRIS "Chúng tôi đã bị bắn tại mỗi ngày." người bạn tốt của tôi và nhiếp ảnh gia đồng Nick Út đã hồi tưởng về các ổ đĩa lên quốc lộ 1 đến Trảng Bàng, ngôi làng nơi ông bắt sự khủng khiếp của chiến tranh Việt Nam trong một duy nhất, đoạt giải Pulitzer khung của một cô gái trẻ chạy trốn khỏi ngôi làng của mình sau khi bị đốt cháy bởi bom napalm giảm một Nam Việt Air Force Skyraider. Bây giờ, 40 năm sau sự sụp đổ của Sài Gòn, thống nhất đất nước, Nick và tôi đã đi du lịch lần thứ ba với nhau thông qua Việt Nam và lần đầu tiên ở nước láng giềng Campuchia. Tám trong số những ngày đã được chi thuyền xuống nước tại yên tĩnh của sông Mekong trên một riverboat duyên dáng tên là Orchid sông, tạo cho chúng tôi cơ hội để khám phá hệ thống sông quan trọng nhất khu vực Đông Nam Á và thảo luận về cuộc hành trình của mình từ địa ngục của chiến tranh để Hollywood, nơi ông tiếp tục chụp ảnh cho Associated Press. Sinh Huỳnh Công Út tại Long An, Việt Nam, năm 1951, Nick mất anh trai của ông Huỳnh Thanh Mỹ, một đồng nghiệp vui vẻ người hoãn sự nghiệp điện ảnh của mình để trang trải chiến tranh như là một nhiếp ảnh gia cho Associated Press , trong tháng 10 năm 1965, khi một viên đạn Việt Cộng đột ngột kết thúc cuộc sống của mình. Với sự giúp đỡ của người vợ góa của anh trai yêu quý của mình, Nick bảo đảm một công việc trong phòng tối của AP vào năm sau và một sự nghiệp đã được sinh ra. Mối quan hệ của Nick với Việt Nam là cá nhân sâu sắc. Ông đã điều tra những kinh hoàng của quê hương của mình tại chiến tranh và nhìn thấy nó tăng lên từ đống tro tàn để trở thành quốc gia sôi động như ngày nay. Nhưng anh sẽ không bao giờ quên những sự kiện của ngày 08 Tháng 6 năm 1972, trong đó anh nhớ lại trôi nổi trên sông Mekong trên Orchid sông và trên ổ đĩa của chúng tôi lên quốc lộ 1. Đó là một ngày tồi tệ tại Trảng Bàng. Không phải là có rất nhiều người tốt, ít nhất là không trong thời chiến tranh Việt Nam. Quốc lộ 1 sau đó, như bây giờ, là một động mạch quan trọng kết nối Sài Gòn với Campuchia. Động mạch phun máu ra ngoài "xung đột", nhưng vào một ngày đặc biệt khủng khiếp, 08 Tháng Sáu năm 1972, nó là cảnh của một trong những ngày bi thảm nhất của cuộc chiến tranh phải được ghi chép trên phim. Có để ghi lại các sự kiện xảy ra là một số ít các phóng viên và quay phim, nhưng nó là Nick đã chiếm những gì nhiếp ảnh gia người Pháp Henri Cartier-Bresson đặt ra, "The Moment Decisive." Trong một khoảnh khắc, cuộc sống sẽ kết thúc cho một số và thay đổi cho nhiều cư dân của ngôi làng nhỏ của Trảng Bàng, với một cô gái chín tuổi tên là Phan Thị Kim Phúc trở thành gương mặt của tất cả những gì đã xảy ra với các cuộc chiến tranh. Hồ Văn Bon và Hồ Thị Ting, người anh em họ của Kim Phúc, bên phải của Kim Phúc trong Nick Ut "napalm girl" ảnh nổi tiếng, nhìn thấy ở đây vào năm 2014 tại Trảng Bàng. Ảnh: Mark Edward Harris. Mark Edward Harris: Hãy trở lại vào buổi sáng của ngày 08 Tháng sáu 1972. Nick Ut: tôi rời Sài Gòn khoảng 07:00 bằng xe hơi và đến bên ngoài của Trảng Bàng khoảng 7:30 Trong chiến tranh, tôi đi lên và xuống Quốc lộ 1 tất cả các thời gian. Không có đèn giao thông trên đường cao tốc trở lại sau đó. Đó là một ổ đĩa rất nguy hiểm. Việt Cộng đã lẩn trốn khắp nơi. Sau khi quân đội Mỹ và Nam Việt bắn Việt Cộng, họ sẽ rời khỏi xác chết bên vệ đường như một cảnh báo để không tham gia hoặc hỗ trợ các Vietcong. Một số Việt Cộng rất trẻ-năm 15 tuổi. ngày 08 tháng sáu năm 1972, đã ngày thứ hai của chiến đấu hạng nặng khoảng Trảng Bàng. Khi tôi lái xe lên đó, tôi thấy hàng ngàn người tị nạn tới xuống đường. Tôi là một nhiếp ảnh gia Associated Press và có nhiều phương tiện truyền thông khác có ngày hôm đó, ABC News, CBS, BBC. Hơn 10 người quay phim ở đó. Trong buổi sáng, đã có chiến đấu rất nặng và ném bom trong làng, vì vậy một số các phương tiện truyền thông để lại trước khi họ bỏ bom napalm, vì họ nghĩ rằng họ đã nhận được đủ vật liệu. Họ bỏ bom Napan khoảng 12:30 ? camera gì thiết bị bạn đã mang theo ngày hôm đó tôi đã có bốn máy ảnh:... hai Nikon và hai Leicas, và 24 mm, 35 mm, 50 mm, 105 mm ., 200-mm., và 300-mm. ống kính. Bốn mươi năm trước đây, bạn cần phải mang theo rất nhiều ống kính. Nó không giống như bây giờ, nơi chúng tôi có ống kính zoom rất sắc nét và nhanh chóng. Tôi có khoảng 50 cuộn phim Tri-X và một số bộ phim âm màu và một vài cuộn phim slide. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy vụ nổ bom napalm, tôi đã không nghĩ rằng có bất kỳ thường dân trong làng. Bốn quả bom napalm đã được thả xuống. Trong hai ngày trước, hàng ngàn người tị nạn đã chạy trốn khỏi ngôi làng. Sau đó, tôi bắt đầu thấy mọi người đi ra của quả cầu lửa và khói. Tôi nhặt máy ảnh Nikon của tôi với một 300mm và bắt đầu chụp. Khi họ đến gần hơn, tôi chuyển sang Leica của tôi. Đầu tiên là một bà mang thai em bé đã chết trước máy ảnh của tôi. Sau đó, tôi nhìn thấy qua kính ngắm của Leica của tôi, các cô gái trần truồng chạy. Tôi nghĩ, "Ôi Chúa ơi. Chuyện gì đã xảy ra? Cô gái không có quần áo. "Tôi cứ chụp với Leica M2 của tôi với tôi 35-mm. ống kính f2. Camera mà bây giờ là trong Newseum ở Washington. Tôi mất gần một cuộn Tri-x phim của cô sau đó tôi thấy làn da của mình sắp tắt và tôi dừng lại chụp ảnh. Tôi không muốn cô ấy chết. Tôi muốn giúp đỡ cô. Tôi đưa máy ảnh của tôi xuống trên đường. Chúng tôi đổ nước lên cô gái trẻ này. Tên cô là Kim Phúc. Cô tiếp tục la hét "nóng quá" (Quá nóng). Chúng tôi đều kinh ngạc. Người chú của cô [hỏi nếu tôi sẽ có được tất cả các trẻ em đến bệnh viện]. Tôi biết cô ấy sẽ chết sớm nếu tôi không giúp đỡ. Tôi nói ngay: "Có." Kim hét lên, "Tôi sắp chết! Tôi sắp chết! "Thi thể của cô đã bị đốt cháy rất nặng. Tất cả những giọt nước mắt của cô đã sắp ra. Tôi cứ tưởng cô sẽ chết bất cứ lúc nào trong xe của tôi. Khi chúng tôi đến bệnh viện Củ Chi, không ai muốn giúp đỡ cô, vì có quá nhiều thương binh và dân thường đã có. Các bệnh viện địa phương là quá nhỏ. Họ hỏi tôi, "Bạn có thể thực hiện tất cả các trẻ em đến bệnh viện ở Sài Gòn?" Tôi nói, "số Cô sẽ chết bất cứ lúc nào ngay tại đây. "Tôi thấy họ vượt qua phương tiện truyền thông AP của tôi và nói," Nếu một trong số họ chết bạn sẽ gặp rắc rối. "Sau đó, họ đưa Kim Phúc bên trong vì cô đã quá bị thương nặng. Sau đó, tôi quay trở lại để phát triển các bộ phim của tôi tại văn phòng AP ở Sài Gòn. Kim Phúc với Nick Út, chụp ảnh ở Orange County. Ảnh: Mark Edward Harris. Bạn đã xử lý các bộ phim mình hoặc đã có một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm? Tôi và buồng tối tốt nhất người ở Đông Nam Á, Ishizaki Jackson, người cũng là một biên tập viên, đi vào phòng tối và cuộn phim vào cuộn. Tôi đã có tám cuộn phim. Ông hỏi tôi khi tôi đến văn phòng, "Nicky, những gì bạn có?" Tôi nói, "Tôi có phim rất quan trọng." Tất cả các phim được phát triển trong khoảng 10 phút. Jackson nhìn những hình ảnh và hỏi, "Nicky, tại sao lại là cô gái khỏa thân?" Tôi nói, vì cô đang cháy từ các quả bom napalm. Anh nghe thấy điều đó và cắt bớt những tiêu cực và in một năm bảy của nó. Các biên tập viên trên bàn làm việc tại thời điểm đó là Carl Robinson. "Ồ không, xin lỗi. Tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể sử dụng hình ảnh này ở Mỹ. " Sau đó, Horst Faas, biên tập viên ảnh AP Saigon, và Peter Arnett, phóng viên AP, đã trở lại sau khi ăn trưa. Horst thấy hình ảnh của tôi và hỏi, "ai tranh?" Một trong những biên tập viên cho biết, "Nicky." Ông yêu cầu tôi kể câu chuyện. Sau đó, ông mắng tất cả mọi người, "Tại sao là hình ảnh vẫn còn ở đây? Di chuyển các hình ảnh ngay lập tức! "Sau đó, ông bắt đầu tìm kiếm ở tất cả các bộ phim của tôi trên các bảng ánh sáng cắt các khung hình mà ông muốn. Những hình ảnh đã nhận ra khoảng ba hoặc thời gian 4:00 Sài Gòn. Nó đã đi từ Sài Gòn đến Tokyo sau đó Tokyo tới New York bởi radiophoto phát. ADVERTISEMENT Làm thế nào các biên tập viên ở New York phản ứng với các bức ảnh của Kim Phúc, vì nó chứa ảnh khoả thân? Chúng tôi đã nhận một cuộc gọi từ New York nói rằng hình ảnh của tôi là một hình ảnh tuyệt vời và đang được sử dụng trên khắp thế giới. Các giá trị tin tức rất quan trọng, mà trong trường hợp này nó là OK Sáng hôm sau khoảng 07:30, Horst Faas, Peter Arnett, và tôi đã đi đến ngôi làng Trảng Bàng. Vào thời điểm đó, [quân đội Nam Việt] không biết tôi là ai hay rằng tôi đã lấy hình ảnh của Kim Phúc. Họ đã ở rất nhiều rắc rối. Quân đội Mỹ than phiền: "Tại sao anh lại để cho các nhiếp ảnh gia chụp ảnh mà?" Tại sao không quân Việt Nam ném bom làng? Bên ngoài ngôi nhà của Kim Phúc có rất nhiều binh lính Việt Cộng và Bắc Việt. Khi các vụ đánh bom đã qua, họ đã tìm thấy thi thể của họ ở khắp mọi nơi. Họ bỏ bom chính xác theo đúng nơi. Nó không phải là một tai nạn. Họ không biết thường dân đã được quy y ở chùa Cao Đài. Trước khi họ bỏ bom Napan, những người lính quân đội Việt Nam đã ném lựu đạn khói màu vàng để đánh dấu các mục tiêu gần ngôi đền. Có những thường dân được cảnh báo phải rời bỏ ngôi làng của họ? Không ai được chính thức cảnh báo, nhưng giao tranh đã đi trên hai ngày, vì vậy tất cả mọi người nghĩ tất cả người dân thành phố đã nhận ra rồi. Rất nhiều quả bom đã được giảm xuống nhưng đây là lần đầu tiên trong trận đấu này mà họ bỏ bom napalm. Nick Út với cuối anh trai của Kim Phúc, Phan Thanh Tam-cậu bé trên bên trái trong napalm ảnh tại nhà hàng Phan tại Trảng Bàng . Ảnh: Mark Edward Harris. Bạn bị thương chính mình trong chiến tranh, do đó bạn biết những gì nó giống như là một nạn nhân. Tôi bị thương ba lần. Lần đầu tiên, tôi đã bị trúng mảnh đạn từ một tên lửa tại Campuchia. Sau đó, tôi đã đi đến Trảng Bàng để làm một theo dõi câu chuyện về Kim Phúc ba tháng sau vụ đánh bom napalm và bị thương ở chân do vữa. Lần thứ ba là ở Campuchia một lần nữa. Nhiều nhiếp ảnh bao gồm chiến tranh mang quà lưu niệm thường trực của các cuộc chiến tranh với họ. Tôi vẫn còn có một nhỏ ở chân. [Ed. lưu ý: Nick đã có hai kinh nghiệm cận tử khác. Anh đang ở trong một chiếc xe mà lái xe trên một mỏ đất mà không phát nổ, và đã được thay thế bằng một trong những đồng nghiệp của mình ở phút cuối cùng khi một hành khách trong một chiếc trực thăng Marine đó bị bắn rơi vào năm 1971.


































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: