THE EXISTENCE OF MATTERIN this chapter we have to ask ourselves whethe dịch - THE EXISTENCE OF MATTERIN this chapter we have to ask ourselves whethe Việt làm thế nào để nói

THE EXISTENCE OF MATTERIN this chap

THE EXISTENCE OF MATTER

IN this chapter we have to ask ourselves whether, in any sense at all, there is such a thing as matter. Is there a table which has a certain intrinsic nature, and continues to exist when I am not looking, or is the table merely a product of my imagination, a dream-table in a very prolonged dream? This question is of the greatest importance. For if we cannot be sure of the independent existence of objects, we cannot be sure of the independent existence of other people's bodies, and therefore still less of other people's minds, since we have no grounds for believing in their minds except such as are derived from observing their bodies. Thus if we cannot be sure of the independent existence of objects, we shall be left alone in a desert -- it may be that the whole outer world is nothing but a dream, and that we alone exist. This is an uncomfortable possibility; but although it cannot be strictly proved to be false, there is not the slightest reason to suppose that it is true. In this chapter we have to see why this is the case.

Before we embark upon doubtful matters, let us try to find some more or less fixed point from which to start. Although we are doubting the physical existence of the table, we are not doubting the existence of the sense-data which made us think there was a table; we are not doubting that, while we look, a certain colour and shape appear to us, and while we press, a certain sensation of hardness is experienced by us. All this, which is psychological, we are not calling in question. In fact, whatever else may be doubtful, some at least of our immediate experiences seem absolutely certain.
Descartes (1596-1650), the founder of modern philosophy, invented a method which may still be used with profit -- the method of systematic doubt. He determined that he would believe nothing which he did not see quite clearly and distinctly to be true. Whatever he could bring himself to doubt, he would doubt, until he saw reason for not doubting it. By applying this method he gradually became convinced that the only existence of which he could be quite certain was own. He imagined a deceitful demon, who presented unreal things to his senses in a perpetual phantasmagoria; it might be very improbable that such a demon existed, but still it was possible, and therefore doubt concerning things perceived by the senses was possible.
But doubt concerning his own existence was not possible, for if he did not exist, no demon could deceive him. If he doubted, he must exist; if he had any experiences whatever, he must exist. Thus his own existence was an absolute certainty to him. 'I think, therefore I am, ' he said (Cogito, ergo sum); and on the basis of this certainty he set to work to build up again the world of knowledge which his doubt had laid in ruins. By inventing the method of doubt, and by showing that subjective things are the most certain, Descartes performed a great service to philosophy, and one which makes him still useful to all students of the subject.
But some care is needed in using Descartes' argument. 'I think, therefore I am' says rather more than is strictly certain. It might seem as though we were quite sure of being the same person to-day as we were yesterday, and this is no doubt true in some sense. But the real Self is as hard to arrive at as the real table and does not seem to have that absolute, convincing certainty that belongs to particular experiences. When I look at my table and see a certain brown colour, what is quite certain at once is not 'I am seeing a brown colour', but rather, 'a brown colour is being seen'. This of course involves something (or somebody) which (or who) sees the brown colour; but it does not of itself involve that more or less permanent person whom we call 'I'. So far as immediate certainty goes, it might be that the something which sees the brown colour is quite momentary, and not the same as the something which has some different experience the next moment.
Thus it is our particular thoughts and feelings that have primitive certainty. And this applies to dreams and hallucinations as well as to normal perceptions: when we dream or see a ghost, we certainly do have the sensations we think we have, but for various reasons it is held that no physical object corresponds to these sensations. Thus the certainty of our knowledge of our own experiences does not have to be limited in any way to allow for exceptional cases. Here, therefore, we have, for what it is worth, a solid basis from which to begin our pursuit of knowledge.
The problem we have to consider is this: Granted that we are certain of our own sense-data, have we any reason for regarding them as signs of the existence of something else, which we can call the physical object? When we have enumerated all the sense-data which we should naturally regard as connected with the table have we said all there is to say about the table, or is there still something else -- something not a sense-datum, something which persists when we go out of the room? Common sense unhesitatingly answers that there is. What can be bought and sold and pushed about and have a cloth laid on it, and so on, cannot be a mere collection of sense-data. If the cloth completely hides the table, we shall derive no sense-data from the table, and therefore, if the table were merely sense-data, it would have ceased to exist, and the cloth would be suspended in empty air, resting, by a miracle, in the place where the table formerly was. This seems plainly absurd; but whoever wishes to become a philosopher must learn not to be frightened by absurdities.
One great reason why it is felt that we must secure a physical object in addition to the sense-data, is that we want the same object for different people. When ten people are sitting round a dinner-table, it seems preposterous to maintain that they are not seeing the same tablecloth, the same knives and forks and spoons and glasses. But the sense-data are private to each separate person; what is immediately present to the sight of one is not immediately present to the sight of another: they all see things from slightly different points of view, and therefore see them slightly differently. Thus, if there are to be public neutral objects, which can be m some sense known to many different people, there must be something over and above the private and particular sense-data which appear to various people. What reason, then, have we for believing that there are such public neutral objects?
The first answer that naturally occurs to one is that, although different people may see the table slightly differently, still they all see more or less similar things when they look at the table, and the variations in what they see follow the laws of perspective and reflection of light, so that it is easy to arrive at a permanent object underlying all the different people's sense-data. I bought my table from the former occupant of my room; I could not buy his sense-data, which died when he went away, but I could and did buy the confident expectation of more or less similar sense-data. Thus it is the fact that different people have similar sense-data, and that one person in a given place at different times has similar sense-data, which makes us suppose that over and above the sense-data there is a permanent public object which underlies or causes the sense-data of various people at various times.
Now in so far as the above considerations depend upon supposing that there are other people besides ourselves, they beg the very question at issue. Other people are represented to me by certain sense-data, such as the sight of them or the sound of their voices, and if I had no reason to believe that there were physical objects independent of my sense-data, I should have no reason to believe that other people exist except as part of my dream. Thus, when we are trying to show that there must be objects independent of our own sense-data, we cannot appeal to the testimony of other people, since this testimony itself consists of sense-data, and does not reveal other people's experiences unless our own sense-data are signs of things existing independently of us. We must therefore, if possible, find, in our own purely private experiences, characteristics which show, or tend to show, that there are in the world things other than ourselves and our private experiences.
In one sense it must be admitted that we can never prove the existence of things other than ourselves and our experiences. No logical absurdity results from the hypothsis that the world consists of myself and my thoughts and feelings and sensations, and that everything else is mere fancy. In dreams a very complicated world may seem to be present, and yet on waking we find it was a delusion; that is to say, we find that the sense-data in the dream do not appear to have corresponded with such physical objects as we should naturally infer from our sense-data. (It is true that, when the physical world is assumed, it is possible to find physical causes for the sense-data in dreams: a door banging, for instance, may cause us to dream of a naval engagement. But although, in this case, there is a physical cause for the sense-data, there is not a physical object corresponding to the sense-data in the way in which an actual naval battle would correspond.) There is no logical impossibility in the supposition that the whole of life is a dream, in which we ourselves create all the objects that come before us. But although this is not logically impossible, there is no reason whatever to suppose that it is true; and it is, in fact, a less simple hypothesis, viewed as a means of accounting for the facts of our own life, than the common-sense hypothesis that there really are objects independent of us, whose action on us causes our sensations.
The way in which simplicity comes in from supposing that there really are physical objects is easily seen. If the cat appears
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
SỰ TỒN TẠI CỦA VẬT CHẤTTRONG chương này chúng ta phải tự hỏi mình cho dù, trong bất kỳ ý nghĩa ở tất cả, có một điều như vậy như là vấn đề. Có một bảng mà đã có một số tính chất nội tại, và tiếp tục tồn tại khi tôi không tìm, hoặc là bảng chỉ đơn thuần là một sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi, một bảng ước mơ trong một giấc mơ rất dài? Câu hỏi này là tầm quan trọng lớn nhất. Nếu chúng tôi không thể chắc chắn về sự tồn tại độc lập của các đối tượng, chúng tôi không thể chắc chắn về sự tồn tại độc lập của các cơ quan của người khác, và do đó vẫn còn ít hơn cách suy nghĩ của người khác, kể từ khi chúng tôi đã không có căn cứ để tin vào tâm trí của họ ngoại trừ như có nguồn gốc từ quan sát các cơ quan. Vì vậy nếu chúng tôi không thể chắc chắn về sự tồn tại độc lập của các đối tượng, chúng tôi sẽ bị bỏ lại một mình trong một sa mạc - nó có thể là rằng hoàn toàn bên ngoài thế giới là không có gì nhưng một giấc mơ, và rằng chúng tôi một mình tồn tại. Đây là một khả năng khó chịu; Nhưng mặc dù nó không thể được hoàn toàn chứng minh là sai lầm, không phải là lý do nhỏ nhất để giả sử rằng nó là đúng. Trong chương này chúng ta phải nhìn thấy lý do tại sao đây là trường hợp.Trước khi chúng tôi bắt tay khi nghi ngờ các vấn đề, hãy cho chúng tôi cố gắng để tìm thấy một số điểm nhiều hơn hoặc ít hơn từ đó để bắt đầu. Mặc dù chúng tôi đang nghi ngờ sự tồn tại thể chất của bảng, chúng tôi không có nghi ngờ sự tồn tại của cảm giác-dữ liệu mà làm cho chúng tôi nghĩ rằng có một bảng; chúng tôi không có nghi ngờ rằng, trong khi chúng tôi xem xét, một màu sắc và hình dạng xuất hiện cho chúng tôi, và trong khi chúng tôi nhấn, một cảm giác nhất định của độ cứng là kinh nghiệm của chúng tôi. Tất cả điều này, đó là tâm lý, chúng tôi không gọi điện thoại trong câu hỏi. Trong thực tế, bất cứ điều gì khác có thể nghi ngờ, một số ít của chúng tôi kinh nghiệm ngay lập tức có vẻ hoàn toàn nhất định.Descartes (1596-1650), người sáng lập triết học hiện đại, đã phát minh ra một phương pháp mà vẫn có thể được sử dụng với lợi nhuận - phương pháp hệ thống nghi ngờ. Ông xác định rằng ông sẽ tin rằng không có gì mà ông không thấy khá rõ ràng và xác thực là đúng. Bất cứ điều gì ông có thể mang lại cho mình để nghi ngờ, ông sẽ nghi ngờ, cho đến khi ông thấy lý do để không nghi ngờ nó. Bằng cách áp dụng phương pháp này ông dần dần trở nên tin tưởng rằng chỉ tồn tại trong đó ông có thể là khá nhất định là của riêng. Ông tưởng tượng một con quỷ dối trá, người trình bày điều hư không để cảm giác của mình trong một phantasmagoria vĩnh viễn; nó có thể là rất improbable rằng như vậy là một con quỷ tồn tại, nhưng vẫn còn đó là có thể, và do đó nghi ngờ liên quan đến những điều cảm nhận của các giác quan là có thể.Nhưng nghi ngờ liên quan đến sự tồn tại của mình là không thể, cho nếu ông đã không tồn tại, không có con quỷ có thể đánh lừa ông. Nếu ông nghi ngờ, ông phải tồn tại; Nếu ông có bất kỳ kinh nghiệm bất cứ điều gì, ông phải tồn tại. Do đó sự tồn tại của mình là một sự chắc chắn tuyệt đối với anh ta. "Tôi nghĩ rằng, vì vậy tôi," ông nói (Cogito, vậy thì tổng hợp); và trên cơ sở này chắc chắn ông thiết lập để làm việc để xây dựng lại thế giới của kiến thức mà nghi ngờ của ông đã đặt trong đống đổ nát. Bởi phát minh ra phương pháp của sự nghi ngờ, và bằng cách hiển thị những điều chủ quan là hầu hết nhất định, Descartes thực hiện một dịch vụ tuyệt vời cho triết học, và một trong đó làm cho anh ta vẫn còn hữu ích cho các sinh viên tất cả các chủ đề.Nhưng một số chăm sóc là cần thiết trong việc sử dụng đối số của Descartes. 'Tôi nghĩ rằng, vì vậy tôi' nói khá nhiều hơn là chặt chẽ nhất định. Nó có vẻ như là mặc dù chúng tôi đã khá chắc chắn là người cùng một người đến ngày như chúng tôi đã vào ngày hôm qua, và điều này là không có nghi ngờ sự thật trong một ý nghĩa. Nhưng bản thực sự là khó để đi đến bảng thực sự và dường như không có mà chắc chắn tuyệt đối, thuyết phục thuộc về kinh nghiệm cụ thể. Khi tôi nhìn vào bàn của tôi và xem một số màu sắc nâu, những gì là khá nhất định cùng một lúc là không 'Tôi đang nhìn thấy một màu nâu', nhưng thay vào đó, 'một màu nâu được thấy'. Điều này tất nhiên bao gồm một cái gì đó (hoặc ai đó) mà (hoặc người) thấy màu nâu; nhưng nó không phải của chính nó liên quan đến người đó thường xuyên hơn mà chúng tôi gọi điện cho 'Tôi'. Cho đến nay là chắc chắn ngay lập tức đi, nó có thể là cái gì mà thấy màu nâu là khá tạm thời, và không giống như cái gì đó có một số khác nhau trải nghiệm giây phút tiếp theo.Vì vậy, nó là cụ thể suy nghĩ và cảm xúc mà có sự chắc chắn nguyên thủy của chúng tôi. Và điều này áp dụng cho những giấc mơ và ảo giác cũng như nhận thức bình thường: khi chúng tôi ước mơ hoặc nhìn thấy một con ma, chúng tôi chắc chắn có cảm giác chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi có, nhưng vì nhiều lý do nó tổ chức mà không có đối tượng vật lý tương ứng với những cảm giác. Vì vậy sự chắc chắn của chúng tôi kiến thức về kinh nghiệm riêng của chúng tôi không phải được hạn chế trong bất kỳ cách nào để cho phép cho trường hợp đặc biệt. Ở đây, do đó, chúng tôi có, cho những gì nó là giá trị, một cơ sở vững chắc từ đó để bắt đầu của chúng tôi theo đuổi kiến thức.Vấn đề chúng ta phải xem xét là đây: cấp rằng chúng tôi có một số riêng của chúng tôi ý thức dữ liệu, có chúng tôi bất kỳ lý do liên quan đến họ như là dấu hiệu của sự tồn tại của một cái gì đó khác, mà chúng tôi có thể gọi các đối tượng vật lý? Khi chúng tôi đã liệt kê tất cả các cảm giác-dữ liệu mà chúng tôi nên tự nhiên liên quan được kết nối với bảng, chúng tôi đã nói tất cả có là để nói về bảng, hoặc có vẫn còn một cái gì đó khác--một cái gì đó không phải là một cảm giác-datum, một cái gì đó mà vẫn tồn tại khi chúng tôi đi ra khỏi phòng? Thông thường unhesitatingly câu trả lời là có. Những gì có thể được mua và bán và đẩy về và có một miếng vải đặt trên nó, và như vậy, không thể là một bộ sưu tập chỉ cảm giác-dữ liệu. Nếu vải hoàn toàn ẩn bảng, chúng tôi sẽ lấy được cảm giác không có dữ liệu từ các bảng, và do đó, nếu bảng là chỉ đơn thuần là ý thức dữ liệu, nó sẽ đã không còn tồn tại, và vải sẽ bị đình chỉ trong không khí có sản phẩm nào, nghỉ ngơi, bởi một phép lạ, ở nơi mà bảng trước đây đã. Điều này có vẻ rõ ràng ngớ ngẩn; nhưng bất cứ ai mong muốn trở thành một nhà triết học phải tìm hiểu không để được sợ hãi bởi absurdities.Một lý do lớn tại sao nó cảm thấy rằng chúng ta phải bảo đảm một đối tượng vật lý ngoài các dữ liệu cảm giác, là chúng tôi muốn các đối tượng tương tự cho những người khác nhau. Khi mười người đang ngồi quanh bàn ăn, nó có vẻ lố bịch để duy trì rằng họ đang không nhìn thấy vải tương tự, các cùng một dao và dĩa và thìa và kính. Nhưng các dữ liệu cảm giác được tư nhân để mỗi người riêng biệt; những gì là ngay lập tức trình bày cho tầm nhìn của một không phải là ngay lập tức trình bày cho tầm nhìn của khác: họ tất cả nhìn thấy những thứ từ quan điểm hơi khác nhau, và do đó nhìn thấy chúng một cách hơi khác. Vì vậy, nếu có là khu vực đối tượng trung lập, mà có thể là m một số cảm giác được biết đến với nhiều người khác nhau, có phải là một cái gì đó quan tư nhân và cụ thể cảm giác-dữ liệu xuất hiện để những người khác nhau. Lý do gì, sau đó, có chúng tôi cho họ tin rằng không có các đối tượng trung lập công cộng?Câu trả lời đầu tiên tự nhiên xảy ra với một là rằng, mặc dù những người khác nhau có thể Hãy xem bảng một cách hơi khác, vẫn còn tất cả chúng đều nhìn thấy những điều tương tự hơn khi họ nhìn vào bảng, và các biến thể trong những gì họ thấy làm theo pháp luật của quan điểm và sự phản ánh của ánh sáng, do đó nó rất dễ dàng để đi đến một đối tượng thường nằm bên dưới tất cả những người khác nhau của ý nghĩa-dữ liệu. Tôi mua bàn của tôi từ occupant cũ của phòng của tôi; Tôi có thể không mua của mình cảm giác-data, đó qua đời khi ông ra đi, nhưng tôi có thể và đã mua những kỳ vọng tự tin hơn tương tự như ý thức-dữ liệu. Do đó, nó là một thực tế rằng những người khác nhau có ý nghĩa tương tự, dữ liệu, và rằng một người ở một vị trí nhất định tại thời điểm khác nhau có ý nghĩa-dữ liệu tương tự, mà làm cho chúng ta giả sử rằng quan dữ liệu cảm giác đó là một đối tượng khu vực vĩnh viễn nền tảng hoặc gây ra cảm giác dữ liệu của những người khác nhau vào các thời điểm khác nhau.Bây giờ trong cho đến nay như cân nhắc ở trên phụ thuộc vào giả sử rằng có những người khác bên cạnh việc bản thân, họ ăn xin câu hỏi rất tại vấn đề. Những người khác có đại diện cho tôi một số ý nghĩa-dữ liệu, chẳng hạn như tầm nhìn của họ hoặc những âm thanh của tiếng nói của họ, và nếu tôi đã có không có lý do để tin rằng có được vật lý các đối tượng độc lập của dữ liệu cảm giác của tôi, tôi cần phải có không có lý do để tin rằng những người khác tồn tại ngoại trừ như là một phần của ước mơ của tôi. Vì vậy, khi chúng tôi đang cố gắng để hiển thị rằng phải có các đối tượng độc lập của riêng của chúng tôi ý thức dữ liệu, chúng tôi không thể kháng cáo đến lời khai của những người khác, kể từ khi này lời khai tự nó bao gồm ý thức dữ liệu, và không tiết lộ kinh nghiệm của người khác trừ khi cảm giác-dữ liệu riêng của chúng tôi là dấu hiệu của sự vật tồn tại độc lập với chúng tôi. Chúng tôi phải do đó, nếu có thể, tìm thấy, trong kinh nghiệm hoàn toàn riêng của riêng của chúng tôi, đặc điểm đó hiển thị, hoặc có xu hướng để hiển thị, mà không có trong những thế giới khác hơn so với bản thân và kinh nghiệm riêng của chúng tôi.Trong một cảm giác, nó phải được thừa nhận rằng chúng tôi không bao giờ có thể chứng minh sự tồn tại của những thứ khác hơn so với bản thân và kinh nghiệm của chúng tôi. Ngớ ngẩn hợp lý không có kết quả từ hypothsis thế giới bao gồm bản thân mình và của tôi suy nghĩ và cảm xúc và cảm giác, và rằng tất cả mọi thứ khác là chỉ ưa thích. Trong giấc mơ một thế giới rất phức tạp có thể có vẻ để có mặt, và được trên thức dậy chúng tôi tìm thấy nó là một ảo tưởng; đó là để nói, chúng tôi thấy rằng các dữ liệu cảm giác trong giấc mơ xuất hiện để có tương ứng với các đối tượng vật lý như chúng tôi tự nhiên nên suy luận từ dữ liệu cảm giác của chúng tôi. (Đó là sự thật rằng, khi người ta cho thế giới vật lý, nó có thể tìm thấy nguyên nhân vật lý cho dữ liệu cảm giác trong những giấc mơ: một cửa đập, ví dụ, có thể gây ra chúng tôi ước mơ của một trận hải chiến. "Nhưng mặc dù, trong trường hợp này, đó là một nguyên nhân vật lý cho ý thức dữ liệu, không phải là một đối tượng vật lý tương ứng với các cảm giác dữ liệu theo cách mà trong đó một trận chiến Hải quân thực tế sẽ tương ứng.) Không có không có impossibility hợp lý trong giả thuyết cho rằng toàn bộ cuộc sống là một giấc mơ, trong đó chúng ta tạo ra tất cả các đối tượng mà đến trước khi chúng tôi. Nhưng mặc dù điều này không phải là không thể hợp lý, có là không có lý do bất cứ điều gì để giả sử rằng nó là đúng; và nó là, trong thực tế, một giả thuyết ít đơn giản, xem như là một phương tiện của kế toán cho các sự kiện của cuộc sống riêng của chúng tôi, hơn thông thường giả thuyết rằng có thực sự là các đối tượng độc lập của chúng tôi, mà hành động trên chúng tôi gây ra cảm giác của chúng tôi.Cách mà trong đó đơn giản đến từ giả sử rằng có thực sự là đối tượng vật lý dễ dàng nhìn thấy. Nếu các con mèo xuất hiện
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
CÁC VẤN ĐỀ TỒN TẠI CỦA IN chương này, chúng ta phải tự hỏi liệu trong bất kỳ ý nghĩa nào cả, có một điều như vậy là có vấn đề. Có một bảng trong đó có một bản chất cố hữu nào đó, và vẫn tiếp tục tồn tại khi tôi không tìm, hoặc là bảng chỉ đơn thuần là một sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi, một giấc mơ-bảng trong một giấc mơ rất dài? Câu hỏi này có tầm quan trọng lớn nhất. Vì nếu chúng ta không thể chắc chắn về sự tồn tại độc lập của các đối tượng, chúng ta không thể chắc chắn về sự tồn tại độc lập của các cơ quan của người khác, và do đó vẫn ít hơn của tâm trí của người khác, vì chúng ta không có căn cứ để cho rằng trong tâm trí của họ, ngoại trừ như được bắt nguồn từ việc quan sát cơ thể của họ. Vì vậy, nếu chúng ta không thể chắc chắn về sự tồn tại độc lập của các đối tượng, chúng ta sẽ bị bỏ rơi trong một sa mạc - đó có thể là cả thế giới bên ngoài là gì, nhưng một giấc mơ, và rằng chúng ta một mình tồn tại. Đây là một khả năng khó chịu; nhưng mặc dù nó không thể được chứng minh đúng là sai lầm, không có lý do nhỏ để cho rằng đó là sự thật. Trong chương này, chúng ta phải thấy lý do tại sao đây là trường hợp. Trước khi chúng tôi bắt tay vào nghi vấn, chúng ta hãy cố gắng tìm một số điểm nhiều hơn hoặc ít cố định từ đó để bắt đầu. Mặc dù chúng ta đang nghi ngờ về sự tồn tại vật chất của bảng, chúng tôi không có nghi ngờ về sự tồn tại của các giác quan, dữ liệu mà làm cho chúng tôi nghĩ rằng đã có một bảng; chúng tôi không nghi ngờ rằng, trong khi chúng ta nhìn, một màu nhất định và hình dạng xuất hiện với chúng ta, và trong khi chúng ta nhấn, một cảm giác nhất định độ cứng là kinh nghiệm của chúng tôi. Tất cả điều này, đó là tâm lý, chúng tôi không gọi điện thoại trong câu hỏi. . Trong thực tế, bất cứ điều gì khác có thể bị nghi ngờ, một số ít nhất của kinh nghiệm trực tiếp của chúng tôi dường như hoàn toàn chắc chắn Descartes (1596-1650), người sáng lập của triết học hiện đại, đã phát minh ra một phương pháp mà vẫn có thể được sử dụng với lợi nhuận - phương pháp nghi ngờ hệ thống . Ông xác định rằng ông sẽ tin rằng không có gì mà anh không nhìn thấy khá rõ ràng và rõ ràng là đúng. Dù ông có thể mang lại cho mình để nghi ngờ, ông ta sẽ nghi ngờ, cho đến khi anh nhìn thấy lý do để không nghi ngờ nó. Bằng cách áp dụng phương pháp này, ông dần dần bị thuyết phục rằng sự tồn tại duy nhất mà ông có thể khá chắc chắn là của riêng anh. Ông tưởng tượng một con quỷ gian dối, người đã trình bày những điều không thực tế để các giác quan của mình trong một cuộc triển lãm tranh ảo tưởng vĩnh viễn; nó có thể là rất không thể xảy ra rằng một con quỷ như vậy tồn tại, nhưng vẫn còn đó là có thể, và do đó nghi ngờ về điều cảm nhận của các giác quan là có thể. Nhưng nghi ngờ về sự tồn tại của mình là không thể, vì nếu anh không tồn tại, không có con quỷ có thể lừa dối anh ta. Nếu ông nghi ngờ, ông phải tồn tại; nếu ông có bất kỳ kinh nghiệm bất cứ điều gì, anh phải tồn tại. Như vậy sự tồn tại của ông là một sự chắc chắn tuyệt đối với anh ta. "Tôi nghĩ rằng, do đó tôi," ông nói (Cogito, ergo sum); và trên cơ sở của sự chắc chắn này, ông thiết lập để làm việc để xây dựng lại thế giới của kiến thức mà nghi ngờ của ông đã ngã trong đống đổ nát. Bằng cách đưa ra các phương pháp của nghi ngờ, và bằng cách hiển thị rằng điều chủ quan là chắc chắn nhất, Descartes thực hiện một dịch vụ tuyệt vời đến triết học, và một trong đó làm cho anh ta vẫn còn hữu ích cho tất cả học sinh của đối tượng. Nhưng một số chăm sóc là cần thiết trong việc sử dụng lập luận Descartes ' . "Tôi nghĩ rằng, do đó tôi 'nói khá hơn là đúng nhất định. Nó có vẻ như là mặc dù chúng tôi đã khá chắc chắn của một người đứng cùng ngày khi chúng tôi được ngày hôm qua, và điều này là không có nghi ngờ đúng trong một số ý nghĩa. Nhưng tự thực là khó khăn để đi đến như bảng thực và dường như không có mà tuyệt đối, thuyết phục chắc chắn thuộc về những kinh nghiệm cụ thể. Khi tôi nhìn vào bàn của tôi và thấy một màu nâu nhất định, những gì là khá chắc chắn cùng một lúc không phải là 'tôi nhìn thấy một màu nâu ", mà là" một màu nâu đang được nhìn thấy. Điều này tất nhiên liên quan đến một cái gì đó (hoặc ai đó) trong đó (hoặc những người) nhìn thấy màu nâu; nhưng nó không phải của chính nó liên quan đến việc đó nhiều hơn hoặc ít hơn người thường mà chúng ta gọi là "tôi". Vì vậy, xa như chắc chắn ngay lập tức đi, nó có thể là một cái gì đó mà thấy màu nâu là khá nhất thời, và không giống như một cái gì đó mà có một số kinh nghiệm khác nhau những giây phút tiếp theo. Vì vậy, nó là những suy nghĩ riêng của chúng tôi và cảm xúc mà có sự chắc chắn nguyên thủy . Và điều này được áp dụng cho những giấc mơ và ảo giác cũng như đến những nhận thức bình thường: khi chúng ta mơ hay thấy một con ma, chúng tôi chắc chắn có cảm giác chúng tôi nghĩ rằng chúng ta có, nhưng vì nhiều lý do nó được tổ chức mà không có đối tượng vật lý tương ứng với các cảm giác. Như vậy sự chắc chắn của kiến thức của chúng ta về những kinh nghiệm của chúng ta không phải chỉ giới hạn trong bất kỳ cách nào để cho phép trường hợp ngoại lệ. Ở đây, do đó, chúng ta có, cho những gì là giá trị, một cơ sở vững chắc để từ đó bắt đầu theo đuổi của chúng ta về kiến thức. Các vấn đề chúng ta phải xem xét điều này: Cứ cho rằng chúng ta là nhất định của riêng giác dữ liệu của chúng tôi, có chúng tôi bất kỳ lý do cho ý kiến xem đó là dấu hiệu của sự tồn tại của cái gì khác, mà chúng ta có thể gọi các đối tượng vật lý? Khi chúng tôi đã liệt kê tất cả các giác quan, dữ liệu mà chúng tôi tự nhiên nên coi như kết nối với bảng có chúng ta biết tất cả có thể nói về bàn, hay là vẫn còn cái gì khác - một cái gì đó không phải là một cảm giác-mốc, một cái gì đó vẫn còn tồn tại khi chúng tôi đi ra khỏi phòng? Lẽ thường không ngần ngại trả lời rằng có. Những gì có thể được mua và bán và đẩy về và có một miếng vải đặt trên nó, và như vậy, không thể là một bộ sưu tập đơn thuần của những dữ kiện cảm. Nếu vải hoàn toàn ẩn bảng, chúng ta sẽ lấy được không có ý nghĩa dữ liệu từ bảng, và do đó, nếu bảng chỉ đơn thuần là những dữ kiện cảm, nó sẽ không còn tồn tại, và vải sẽ được treo lơ lửng trong không khí rỗng, nghỉ ngơi, bằng một phép lạ, ở nơi bàn trước đây là được. Điều này có vẻ vô lý rõ ràng; nhưng bất cứ ai muốn trở thành một nhà triết học phải học cách không được sợ hãi vô lý. Một lý do tuyệt vời tại sao nó cảm thấy rằng chúng ta phải đảm bảo một đối tượng vật lý ngoài các giác quan, dữ liệu, là chúng tôi muốn cùng một đối tượng cho những người khác nhau. Khi mười người đang ngồi quanh một bữa ăn tối, nó có vẻ phi lý để duy trì rằng họ không nhìn thấy những tấm khăn trải bàn cùng, những con dao và nĩa cùng, thìa và đeo kính. Nhưng ý nghĩa dữ liệu là riêng tư cho từng người riêng biệt; những gì là ngay lập tức có mặt để khi nhìn thấy một không phải là ngay lập tức có mặt để trước mặt khác: họ tất cả mọi thứ từ điểm hơi khác nhau xem, và do đó thấy chúng hơi khác nhau. Vì vậy, nếu có là đối tượng trung lập nào, mà có thể là m một số ý nghĩa nhiều người biết đến khác nhau, có phải là một cái gì đó hơn và trên các giác quan, dữ liệu cá nhân và đặc biệt xuất hiện với những người khác nhau. Lý do gì, sau đó, có chúng tôi để tin rằng có những đối tượng trung tính công cộng như vậy? Câu trả lời đầu tiên mà tự nhiên xảy ra với ai đó, mặc dù những người khác nhau có thể xem bảng hơi khác nhau, vẫn còn tất cả đều nhìn thấy những thứ ít nhiều tương tự khi họ nhìn tại các bảng, và các biến thể trong những gì họ nhìn thấy theo pháp luật của các quan điểm và phản xạ ánh sáng, vì vậy nó rất dễ dàng để đi đến một vật thể cố định nằm dưới tất cả những dữ kiện cảm những người khác nhau. Tôi mua bàn của tôi từ những người cư ngụ trước đây của phòng mình; Tôi không thể mua của mình có ý nghĩa dữ liệu, mà qua đời khi anh ấy ra đi, nhưng tôi có thể và đã mua kỳ vọng tự tin nhiều hơn hoặc ít tương tự như những dữ kiện cảm. Vì vậy, nó là một thực tế rằng những người khác nhau có tương tự như những dữ kiện cảm, và rằng một người trong một nơi nhất định vào những thời điểm khác nhau có tương tự như những dữ kiện cảm, làm cho chúng ta giả sử rằng hơn và trên các giác quan, dữ liệu có một đối tượng công chúng vĩnh viễn mà nền tảng hoặc gây ra những dữ kiện cảm của những người khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Bây giờ ở xa như vậy cân nhắc ở trên phụ thuộc vào giả sử rằng có những người khác bên cạnh mình, họ cầu xin những câu hỏi rất ít vấn đề. Những người khác được đại diện cho tôi một số ý nghĩa dữ liệu, chẳng hạn như tầm nhìn của họ hoặc những âm thanh của tiếng nói của họ, và nếu tôi không có lý do để tin rằng có những đối tượng vật lý độc lập của giác dữ liệu của tôi, tôi sẽ không có lý do để tin rằng những người khác tồn tại, ngoại trừ như là một phần của giấc mơ của tôi. Vì vậy, khi chúng tôi đang cố gắng để cho thấy rằng phải có đối tượng độc lập của riêng giác dữ liệu của chúng tôi, chúng tôi có thể không hấp dẫn với lời khai của những người khác, vì lời khai này chính nó bao gồm những dữ kiện cảm, và không tiết lộ kinh nghiệm của người khác trừ khi chúng tôi riêng những dữ kiện cảm là những dấu hiệu của sự vật hiện hữu độc lập của chúng tôi. Chúng ta phải do đó, nếu có thể, tìm thấy, trong kinh nghiệm của riêng hoàn toàn tin của chúng tôi, đặc điểm đó cho thấy, hoặc có xu hướng thể hiện này, có những sự vật thế giới khác hơn bản thân mình và những trải nghiệm riêng của chúng tôi. Trong một ý nghĩa phải thừa nhận rằng chúng ta có thể không bao giờ chứng minh sự tồn tại của những thứ khác hơn bản thân mình và kinh nghiệm của chúng tôi. Không có kết quả vô lý logic từ hypothsis rằng thế giới bao gồm bản thân mình và suy nghĩ của tôi và cảm xúc và cảm giác, và rằng tất cả mọi thứ khác chỉ là sự tưởng tượng. Trong giấc mơ của một thế giới rất phức tạp có thể có vẻ để có mặt, nhưng trên thức dậy, chúng ta thấy đó là một ảo tưởng; đó là để nói, chúng ta thấy rằng những dữ kiện cảm trong giấc mơ dường như không có liên hệ với các đối tượng vật lý như chúng tôi tự nhiên nên suy ra từ những dữ kiện cảm của chúng tôi. (Đúng là, khi thế giới vật chất được giả định, nó có thể tìm thấy nguyên nhân vật lý cho các giác quan, dữ liệu trong những giấc mơ:. Một tiếng đập cửa, ví dụ, có thể khiến chúng ta mơ ước một cuộc hải chiến Nhưng mặc dù, trong này trường hợp, có một nguyên nhân vật lý cho các giác quan, dữ liệu, có không phải là một đối tượng vật lý tương ứng với các dữ kiện cảm tính trong cách thức mà một trận hải chiến thực tế sẽ tương ứng.) Không có bất khả thi hợp lý trong các giả thiết rằng toàn bộ cuộc sống là một giấc mơ, trong đó, chính chúng ta tạo ra tất cả các đối tượng mà đi trước chúng ta. Nhưng mặc dù điều này là không hợp lý không thể, không có lý do gì để cho rằng đó là sự thật; và nó là, trong thực tế, một giả thuyết không đơn giản, xem như là một phương tiện để chiếm được sự thật về cuộc sống riêng của chúng tôi, so với giả thuyết phổ biến ý thức rằng có thực sự là đối tượng độc lập của chúng tôi, có hành động trên chúng ta gây ra cảm giác của chúng tôi. Các cách thức mà sự đơn giản đến từ giả sử rằng có thực sự là những đối tượng vật lý được dễ dàng nhìn thấy. Nếu con mèo xuất hiện













đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: