In the modern formal bullfight or corrida de toros there are usually s dịch - In the modern formal bullfight or corrida de toros there are usually s Việt làm thế nào để nói

In the modern formal bullfight or c

In the modern formal bullfight or corrida de toros there are usually six bulls that are killed by three different men. Each man kills two bulls. The bulls by law are required to be from four to five years old, free from physical defects, and well armed with sharp-pointed horns. They are inspected by a municipal veterinary surgeon before the fight. The veterinary is supposed to reject bulls that are under age, insufficiently armed or with anything wrong with their eyes, their horns or any apparent disease or visible bodily defect such as lameness.
The men who are to kill them are called matadors and which of the six bulls they are to kill is determined by lot. Each matador or killer, has a cuadrilla, or team, of from five to six men who are paid by him and work under his orders. Three of these men who aid him on foot with capes, and, at his orders place the banderillas, three-foot wooden shafts with harpoon points, are called peones or banderilleros. The other two, who are mounted on horses when they appear in the ring, are called picadors.
No one is called a toreador in Spain. That is an obsolete word which was applied to those members of the nobility who, in the days before professional bullfighting, killed bulls from horseback for sport. Any one who fights bulls for money, whether as a matador, banderillero or a picador is called a torero. A man who kills them on horseback with a javelin, using trained thoroughbred horses, is called a rejoneador or a caballero en plaza. A bullfight in Spanish is called a corrida de toros or a running of bulls. A bull ring is called a plaza de toros.
In the morning before the bullfight the representatives of each matador, usually their oldest or most trusted banderilleros, meet at the corrals of the plaza de toros where the bulls that are to be fought that afternoon are quartered. They look over the bulls, compare their size, weight, height, the length of their horns, width of horns, sharpness of horns, and the condition of their coats. This last is as good an indication as any of their physical condition and probable bravery. There is no sure sign by which bravery may be determined although there are many indications of probable cowardice. The confidential banderilleros question the herder or vaquero who has travelled from the ranch with the bulls and who, while he is in charge of them, is called the mayoral, about the qualities and probable disposition of each bull. The bulls must be divided into three lots of two bulls each by common consent of the representatives assembled and the effort is to have one good bull and one bad bull, good and bad from the bullfighter's standpoint, in each lot. A good bull for the bullfighter is not too big, not too strong, not too much horns, not too much height at shoulder, but above all with good vision, good reaction to color and movement, brave and frank to charge. A bad bull, for the bullfighter, is too big a bull, too old a bull, too powerful a bull, with too wide horns; but above all a bad bull is one with no reaction to color or movement or with defective courage and lack of sustained viciousness, so that the bullfighter cannot tell when, whether or how he will charge. The representatives, usually short men in caps, not yet shaven for the day, with a great variety of accents, but all with the same hard eyes, argue and discuss. They say the number 20 has more horns than the 42, but the 42 weighs two arrobas (fifty pounds) more than the 16. The 46 is as big as a cathedral, one calls to him and he raises his head from where he has been feeding, and the 18 is roan colored and may be as cowardly as a steer. The lots are made up after much arguing and the numbers of two bulls, those branded on their flanks, are written on three different cigarette papers and the papers rolled up into balls and dropped into a cap. The roan-colored probable coward has been paired with a medium-weight, black bull with not too long horns and a glossy coat. The cathedral-sized 46 is coupled with the 16 which, being just barely big enough to be passed by the veterinaries and without salient characteristics, is the ideal of the half-bull that looks like a bull but lacks the full development of muscle and knowledge of how to use his horns, that all the representatives have hoped to get for their bullfighter. The number 20 with the wide horns with the needle points is balanced by the 42 which is the next smallest to the 16. The man who holds the cap shakes it and each representative puts in a brown hand and draws out a tight-rolled cigarette paper. They unroll them, read them, perhaps take a final look at the two bulls they have drawn and go off to the hotel to find the matador and tell him what he has to kill.
The matador decides in which order he prefers to take his bulls. He may take the worst one first and hope to rehabilitate himself with the second in case his work with the first turns out badly. Or if he is third in the order to kill he may take the best one first knowing that he will be killing the sixth bull and if it should be getting dark and the crowd wanting to leave he will be pardoned an attempt to finish quickly and in the easiest way possible should his bull turn out to be difficult.
The matadors kill their bulls in turn in the order of their seniority; this dating from their presentation as a matador de toros in the Plaza of Madrid. If any matador is gored so that he is unable to return from the infirmary his bulls were formerly all killed by the senior-ranking matador of those remaining in the ring. Now they are divided between the remaining matadors.
The bullfight usually takes place at five o'clock or five-thirty in the afternoon. At a half hour past noon of the day of the fight the apartado takes place. This is the sorting out of bulls in the corrals with the aid of steers and, by the use of swinging doors, runways and trap doors, separating them and trapping them into the individual pens or chiqueros where they are to stay and rest until they come out into the ring in the order in which it has been determined they are to be fought. Bulls are not deprived of food and water before fighting as one may read in various guides to Spain, nor are they kept in a dark pen for several days. They are in the chiqueros in a dim light for not more than four hours before the bullfight commences. They are not fed there after they leave the corral any more than a boxer would be fed immediately before a fight, but the reason for placing them in the small dimly lighted pens is to have some way of getting them promptly into the ring, and to rest them and keep them quiet before the fight.
Usually only the matadors, their friends and representatives, the bull ring management, the authorities, and a very few spectators attend the apartado. It is usually the first time the matador sees the bulls he is to kill that afternoon. The number of spectators is kept down in most places by putting the price of tickets at five pesetas. The bull ring management wants few people at the sorting in order that the bulls may not have their attention attracted by the spectators who want to see action and so call to the bulls to excite them that they may charge the doors or the walls or each other. If they charge in the corrals they run a risk of injuring their horns or of goring each other and the management would have to replace them in the ring at the expense of a couple of hundred dollars apiece. Many bullfight spectators and hangers-on have a belief that they can talk to the bulls as well or better than the bullfighters. Protected by the high fence or the wall of the corral they try to catch the bull's eye and they utter the guttural "huh!-huh!-huhs!" that the herders and toreros use to call the bull's attention. If the bull in the pen below raises his great head with the wide horns, solid looking as wood and smoothly pointed and the hump of muscle in his neck and shoulders, heavy and wide in repose, rises in a great swelling crest under the black, hairy sheen of his hide and his nostrils widen and he lifts and jerks his horns as he looks toward the spectator then the amateur speaker of bull talk has had a success. If the bull should really charge, driving his horns into the wood, or tossing his head at the talker it would be a triumph. To hold down the number of successes and avoid triumphs the management puts the tickets at five pesetas on the theory that any one able to pay five pesetas to see bulls sorted will be too dignified to try to talk to bulls before bullfights.
There is no way they can be sure of this, and at some places in the country where they have bulls only once a year you see men at the apartado who pay five pesetas only in order to have a better opportunity to exercise their powers as talkers to bulls. But in general the five pesetas reduces the amount of sober talking. The bulls pay little attention to a drunk. I have many times seen drunken men shout at bulls and never seen the bulls pay any attention. The five-peseta atmosphere of dignity in a town like Pamplona, where a man can be drunk twice and eat a meal at the horse fair on five pesetas, gives an almost religious hush to the apartado. No one spends five pesetas there to see the bulls sorted unless he is very rich and dignified. But the atmosphere of the sorting can be very different in other places. I have never seen it quite the same in any two towns. After the sorting everybody goes to the caf'e.
The bullfight itself takes place in a sand-covered ring enclosed by a red wooden fence a little over four feet high. This red wooden fence is called a barrera. Behind it is a narrow circular passageway that separates it from the first row of seats in the amphitheatre. This narrow runway is called the callejon. In it stand the sword handlers with their jugs of water, sponges, piles of folded muletas and heavy leather sword cases, the bull ring servants, the venders of cold beer and gaseosas, of iced fruits in
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong hiện đại chính thức bullfight hoặc corrida de toros có là thường sáu con bò bị giết bởi ba người đàn ông khác nhau. Mỗi người đàn ông giết hai con bò đực. Bò của pháp luật được yêu cầu phải từ bốn đến năm năm tuổi, miễn phí từ Khuyết tật thể chất, và cũng trang bị cánh sharp sừng. Họ được kiểm tra bởi một bác sĩ phẫu thuật thú y municipal trước khi cuộc chiến. Thú là nghĩa vụ phải từ chối bò có tuổi, trang bị không đầy đủ hoặc với bất cứ điều gì sai với đôi mắt của mình, sừng của họ hoặc bất kỳ bệnh rõ ràng hoặc có thể nhìn thấy cơ thể khiếm khuyết chẳng hạn như lameness.Những người đàn ông đang giết chúng được gọi là matadors và trong số sáu con bò họ phải giết được xác định bởi nhiều. Mỗi matador hoặc kẻ giết người, có một cuadrilla, hoặc nhóm, của từ năm đến sáu người đàn ông những người được trả tiền bởi anh ta và làm việc theo đơn đặt hàng của mình. Ba trong số những người đàn ông đã giúp anh ta đi bộ với mũi đất, và, tại đơn đặt hàng của mình đặt banderillas, ba-chân gỗ trục quay có điểm săn bắt cá voi, được gọi là peones hoặc banderilleros. Hai chiếc khác đã được đặt trên con ngựa khi chúng xuất hiện trong vòng, danh xưng trong tiếng Pháp là picadors.Không ai được gọi là một toreador tại Tây Ban Nha. Đó là một từ đã lỗi thời mà đã được áp dụng cho những thành viên của giới quý tộc người, trong những ngày trước khi chuyên nghiệp bullfighting, giết bò từ cưỡi cho thể thao. Bất kỳ một người đấu bò cho tiền, cho dù là một matador, banderillero hoặc một picador được gọi là một torero. Một người đàn ông đã giết chết họ trên lưng ngựa với một cái lao, bằng cách sử dụng con ngựa lai được đào tạo, được gọi là một rejoneador hoặc một caballero en plaza. Bullfight tiếng Tây Ban Nha được gọi là một corrida de toros hoặc chạy của bulls. Một Bullring được gọi là một plaza de toros.Vào buổi sáng trước khi bullfight các đại diện của mỗi matador, thường có của họ lâu đời nhất hoặc đặt đáng tin cậy banderilleros, gặp gỡ tại corrals plaza de toros nơi bò phải được chiến đấu chiều hôm đó vàng. Họ nhìn qua bò, so sánh kích thước của chúng, trọng lượng, chiều cao, chiều dài của sừng, chiều rộng của sừng, độ sắc nét của sừng, và các điều kiện của áo khoác của họ. Điều này cuối là một dấu hiệu như tốt như bất kỳ tình trạng thể chất và có thể xảy ra dũng cảm của họ. Có là không có dấu hiệu chắc chắn mà dũng cảm có thể được xác định, mặc dù có nhiều dấu hiệu có thể xảy ra hèn nhát. Bí mật banderilleros câu hỏi herder hoặc vaquero người đã đi từ trang trại với bò và những người, trong khi ông là phụ trách họ, được gọi là mayoral, về những phẩm chất và bố trí có thể xảy ra của mỗi bull. Bò phải được chia thành ba lô của hai bò mỗi bởi phổ biến sự đồng ý của các đại diện lắp ráp và những nỗ lực là có một bull tốt và một xấu bull, tốt và xấu từ quan điểm của người đấu bò, trong mỗi lô. Một con bò tốt nhất người đấu bò không phải là quá lớn, không quá mạnh, không quá nhiều sừng, không quá nhiều chiều cao vai, nhưng trên tất cả với tầm nhìn tốt, các phản ứng tốt với màu sắc và phong trào, dũng cảm và thẳng thắn để tính phí. Một con bò xấu, cho người đấu bò, là quá lớn một bull, quá cũ một bull, quá mạnh một con bò, với quá nhiều sừng; nhưng trên tất cả một con bò xấu là một với không có phản ứng để màu sắc hoặc chuyển động hoặc với lòng dũng cảm lỗi và thiếu duy trì viciousness, vì vậy mà người đấu bò không thể biết khi nào, cho dù hoặc làm thế nào ông sẽ tính phí. Đại diện, người đàn ông thường ngắn trong mũ, chưa được shaven cho ngày, với một loạt các dấu, nhưng tất cả đều có cùng một đôi mắt cứng, tranh luận và thảo luận. Họ nói số 20 có sừng thêm hơn là 42, nhưng arrobas 42 nặng hai (50 pounds) nhiều hơn với 16. Chiếc 46 là lớn như một nhà thờ, một cuộc gọi đến anh ta và ông đã làm tăng đầu từ nơi ông đã cho ăn, và 18 roan màu và có thể như hèn nhát như một chỉ đạo. Rất nhiều được tạo ra sau khi nhiều tranh cãi và những con số của hai con bò đực, những nhãn hiệu trên hai bên sườn của, được viết trên ba giấy tờ khác nhau của thuốc lá và các giấy tờ cán lên vào quả bóng và bị bỏ vào một nắp. Kẻ hèn nhát roan màu có thể xảy ra đã được kết hợp với một bull trọng lượng trung bình, màu đen với sừng không quá lâu và một cái áo bóng. Kích cỡ nhà thờ 46 được kết hợp với 16 chỉ vừa đủ lớn, đủ để được thông qua bởi các veterinaries và không có đặc điểm nổi bật, là lý tưởng của một nửa-bull mà trông giống như một con bò nhưng thiếu sự phát triển đầy đủ của cơ bắp và kiến thức về làm thế nào để sử dụng sừng của mình, mà tất cả các đại diện có hy vọng để có được cho người đấu bò của họ. Số 20 với sừng rộng với điểm kim được cân bằng bởi là 42 là tiếp theo nhỏ nhất 16. Người giữ nắp lắc nó và đại diện mỗi đặt trong một tay nâu và rút ra khỏi một chặt chẽ cán giấy thuốc lá. Họ cuộn chúng, đọc chúng, có lẽ có một cái nhìn cuối cùng lúc bò hai họ đã rút ra và đi đến khách sạn để tìm matador và nói với ông những gì ông đã giết.Matador quyết định theo thứ tự mà ông thích để có bò của mình. Ông có thể đi theo một tồi tệ nhất đầu tiên và hy vọng sẽ phục hồi chức năng tự với thứ hai trong trường hợp công việc của mình với người đầu tiên chỉ ra nặng. Hoặc nếu ông là thứ ba theo thứ tự để giết ông có thể đi tốt nhất một lần đầu tiên biết rằng hắn sẽ giết các bull thứ sáu và nếu nó nên được nhận tối và đám đông mong muốn để lại ông sẽ được ân xá một nỗ lực để hoàn thành một cách nhanh chóng và một cách dễ nhất có thể nên con bò của ông lần lượt ra được khó khăn.Các matadors giết bò của họ lần lượt theo thứ tự của họ thâm niên; hẹn hò này từ trình bày của họ như là một matador de toros tại Plaza Madrid. Nếu bất kỳ matador húc do đó, rằng ông là không thể trở về từ trạm xá bò của ông đã là trước đây là tất cả bị giết bởi matador cấp cao cấp của những người còn lại trong vòng. Bây giờ họ được phân chia giữa matadors còn lại.Bullfight thường mất nơi lúc 5 giờ hoặc 5-30 vào buổi chiều. Tại một nửa giờ qua trưa trong ngày của cuộc đấu tranh apartado diễn ra. Điều này là phân loại ra khỏi bò trong corrals với sự giúp đỡ của steers, và bằng cách sử dụng cửa swinging, đường băng và cái bẫy cửa, tách chúng và bẫy chúng vào cá nhân bút hoặc chiqueros nơi họ đang ở và phần còn lại cho đến khi họ đi ra vào vòng theo thứ tự mà trong đó nó đã được xác định họ phải được chiến đấu. Bò không bị tước đoạt của thực phẩm và nước trước khi chiến đấu như một trong những có thể đọc các hướng dẫn khác nhau để Tây Ban Nha, cũng không phải họ được lưu giữ trong một cây bút tối trong nhiều ngày. Họ đang có trong chiqueros trong một dim ánh sáng không quá bốn giờ trước khi bullfight bắt đầu. Họ không đưa ra có sau khi họ rời khỏi corral bất kỳ nhiều hơn một võ sĩ quyền Anh sẽ được ăn ngay lập tức trước khi một cuộc chiến, nhưng lý do cho việc đặt chúng trong nhỏ lờ mờ thắp sáng cây viết là để có một số cách để nhận được chúng nhanh chóng vào vòng, và để phần còn lại chúng và giữ cho chúng im lặng trước khi cuộc chiến.Usually only the matadors, their friends and representatives, the bull ring management, the authorities, and a very few spectators attend the apartado. It is usually the first time the matador sees the bulls he is to kill that afternoon. The number of spectators is kept down in most places by putting the price of tickets at five pesetas. The bull ring management wants few people at the sorting in order that the bulls may not have their attention attracted by the spectators who want to see action and so call to the bulls to excite them that they may charge the doors or the walls or each other. If they charge in the corrals they run a risk of injuring their horns or of goring each other and the management would have to replace them in the ring at the expense of a couple of hundred dollars apiece. Many bullfight spectators and hangers-on have a belief that they can talk to the bulls as well or better than the bullfighters. Protected by the high fence or the wall of the corral they try to catch the bull's eye and they utter the guttural "huh!-huh!-huhs!" that the herders and toreros use to call the bull's attention. If the bull in the pen below raises his great head with the wide horns, solid looking as wood and smoothly pointed and the hump of muscle in his neck and shoulders, heavy and wide in repose, rises in a great swelling crest under the black, hairy sheen of his hide and his nostrils widen and he lifts and jerks his horns as he looks toward the spectator then the amateur speaker of bull talk has had a success. If the bull should really charge, driving his horns into the wood, or tossing his head at the talker it would be a triumph. To hold down the number of successes and avoid triumphs the management puts the tickets at five pesetas on the theory that any one able to pay five pesetas to see bulls sorted will be too dignified to try to talk to bulls before bullfights.Không có cách nào họ có thể chắc chắn về điều này, và ở một số nơi ở quốc gia nơi họ có bò chỉ một lần một năm mà bạn nhìn thấy người đàn ông tại apartado đã trả pesetas năm chỉ để có một cơ hội tốt hơn để tập thể dục quyền hạn của mình như talkers để bò. Nhưng nói chung pesetas năm giảm số lượng của tỉnh táo nói. Bò phải ít quan tâm đến một say rượu. Tôi có nhiều lần nhìn thấy người đàn ông say rượu kêu la lúc con bò đực và không bao giờ nhìn thấy các bò trả bất kỳ sự chú ý. Không khí năm-peseta của nhân phẩm trong một thành phố như Pamplona, nơi một người đàn ông có thể được say rượu hai lần và ăn một bữa ăn tại ngựa hội chợ vào năm pesetas, cung cấp cho một hush gần như tôn giáo để apartado. Không ai dành năm pesetas có để xem bò được sắp xếp trừ khi ông là rất phong phú và trang nghiêm. Nhưng bầu không khí của các phân loại có thể rất khác nhau ở những nơi khác. Tôi chưa bao giờ thấy nó khá giống nhau trong bất kỳ hai thị trấn. Sau khi các phân loại tất cả mọi người đi vào Café.Bullfight chính nó diễn ra trong một vòng bao phủ cát bị bao quanh bởi một hàng rào gỗ đỏ một ít hơn bốn feet cao. Hàng rào gỗ đỏ này được gọi là một barrera. Phía sau nó là một đoạn hẹp thông tư chia tách nó từ hàng ghế trong amphitheatre, đầu tiên. Đường băng hẹp này được gọi là callejon. Trong nó đứng xử lý thanh kiếm với của thùng nước, bọt biển, cọc muletas gấp và da nặng thanh kiếm trường hợp, công chức vòng bull, venders bia lạnh và gaseosas, đá trái cây trong
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong các trận đấu bò chính thức hiện đại hay corrida de toros thường có sáu con bò được giết bởi ba người khác nhau. Mỗi người đàn ông giết chết hai con bò đực. Những con bò của pháp luật phải có từ bốn đến năm tuổi, các khuyết tật về thể chất, và cũng được trang bị những chiếc sừng nhọn nhọn. Chúng được kiểm tra bởi một bác sĩ phẫu thuật thú y thành phố trước khi chiến đấu. Các thú y được cho là từ chối con bò đực mà không đủ tuổi, không đủ vũ trang hoặc với bất cứ điều gì sai trái với con mắt của họ, sừng của họ hoặc bất kỳ bệnh rõ ràng hoặc khiếm khuyết của cơ thể có thể nhìn thấy như què quặt.
Những người đàn ông là người để giết chúng được gọi là matadors và đó của các sáu con bò đực họ giết được xác định bởi rất nhiều. Mỗi Matador hay kẻ giết người, có một cuadrilla, hoặc nhóm, của 5-6 người đàn ông được trả tiền bởi ông và làm việc theo lệnh của ông. Ba trong số những người đàn ông giúp anh ta đi bộ với bộ áo choàng, và, theo đặt hàng của mình đặt banderillas, ba chân thân gỗ với điểm harpoon, được gọi là peones hoặc banderilleros. Hai người còn lại, những người đang gắn trên ngựa khi chúng xuất hiện trong vòng, được gọi là picadors.
Không ai được gọi là một người đấu bò ở Tây Ban Nha. Đó là một từ đã lỗi thời mà đã được áp dụng cho những thành viên của giới quý tộc người, trong những ngày trước khi đấu bò chuyên nghiệp, giết bò đực từ trên lưng ngựa cho thể thao. Bất kỳ một trong những người chiến đấu bò với tiền bỏ ra, cho dù là một Matador, banderillero hay Picador được gọi là một torero. Một người đàn ông đã giết chết chúng trên lưng ngựa với một phóng lao, sử dụng con ngựa thuần chủng được đào tạo, được gọi là một rejoneador hoặc một Caballero en plaza. Một trận đấu bò ở Tây Ban Nha được gọi là một corrida de toros hoặc một hoạt động của con bò đực. Một chiếc nhẫn bò được gọi là một plaza de toros.
Trong buổi sáng trước khi trận đấu bò đại diện của mỗi Matador, thường banderilleros lâu đời nhất hoặc đáng tin cậy nhất của họ, gặp nhau tại bãi quây của quảng de toros nơi những con bò mà là để được chiến đấu chiều hôm đó là làm tư. Họ xem qua các con bò đực, so sánh kích thước, cân nặng, chiều cao, chiều dài của sừng, chiều rộng của sừng, độ sắc nét của sừng, và tình trạng của áo khoác của họ. Điều này cuối cùng là như một dấu hiệu tốt như bất kỳ các điều kiện vật chất của họ và lòng dũng cảm có thể xảy ra. Không có dấu hiệu chắc chắn của sự dũng cảm mà có thể được xác định mặc dù có rất nhiều dấu hiệu của sự hèn nhát có thể xảy ra. Các banderilleros bí mật đặt câu hỏi về chó chăn gia súc hoặc vaquero người đã đi từ trang trại với những con bò và người, trong khi ông phụ trách của họ, được gọi là thị trưởng, về những phẩm chất và bố có thể xảy ra của mỗi con bò đực. Những con bò phải được chia thành ba lô của hai con bò đực từng theo thoả thuận chung của đại diện tập và nỗ lực là phải có một con bò và một con bò là tốt xấu, tốt và xấu từ quan điểm của dũng sĩ đấu bò, trong từng lô. Một con bò tốt cho các dũng sĩ đấu bò không phải là quá lớn, không quá mạnh, không quá nhiều sừng, không quá nhiều chiều cao vai, nhưng trên hết, với tầm nhìn tốt, phản ứng tốt với màu sắc và chuyển động, dũng cảm và thẳng thắn để sạc. Một con bò xấu, cho dũng sĩ đấu bò, là một con bò quá lớn, quá già một con bò, quá mạnh mẽ một con bò, có sừng quá rộng; nhưng trên hết là một con bò xấu là một không có phản ứng với màu sắc hay chuyển động hoặc với sự can đảm khiếm khuyết và thiếu nghiệt kéo dài, do đó các dũng sĩ đấu bò không thể nói khi nào, hay làm thế nào ông sẽ tính phí. Các đại diện, thường là đàn ông ngắn trong mũ, chưa râu trong ngày, với một loạt các dấu trọng âm, nhưng tất cả với đôi mắt cứng giống nhau, tranh luận và thảo luận. Họ nói rằng con số 20 có sừng nhiều hơn 42, nhưng 42 nặng hai arrobas (£ 50) nhiều hơn 16. 46 là lớn như một nhà thờ, một cuộc gọi đến anh ta và ông đặt đầu của mình từ nơi ông đã được cho ăn, và 18 là màu loang nâu và có thể là hèn nhát như một chỉ đạo. Các lô được tạo thành sau nhiều tranh cãi và những con số của hai con bò đực, những thương hiệu trên hai cánh của họ, được viết trên ba tờ báo lá khác nhau và các loại giấy tờ được cuộn lại thành quả bóng và thả vào một nắp. Những kẻ hèn nhát có thể xảy loang nâu màu đã được ghép nối với một trung cân, bò đen có sừng không quá dài và một chiếc áo khoác bóng. Nhà thờ có kích thước 46 được kết hợp với 16 đó, là chỉ vừa đủ lớn để được thông qua bởi các veterinaries và không có đặc điểm nổi bật, là lý tưởng của nửa-bull mà trông giống như một con bò nhưng lại thiếu sự phát triển đầy đủ của cơ bắp và kiến thức làm thế nào để sử dụng sừng của mình, mà tất cả các đại biểu đã hy vọng để có được cho dũng sĩ đấu bò của họ. Số 20 với sừng rộng với các điểm kim là sự cân bằng của 42 là nhỏ nhất bên cạnh 16. Người giữ nắp lắc nó và mỗi puts đại diện trong một bàn tay màu nâu và rút ra một giấy thuốc lá chặt chẽ cán . Họ gỡ chúng, đọc chúng, có lẽ có một cái nhìn cuối cùng tại hai con bò đực họ đã rút ra và đi ra khỏi khách sạn để tìm các Matador và kể lại những gì anh phải giết.
The Matador quyết định trong đó để anh thích lấy con bò đực của mình . Ông có thể mất những tồi tệ nhất đầu tiên và hy vọng để cải tạo bản thân mình với thứ hai trong trường hợp công việc của mình với người đầu tiên quay ra xấu. Hoặc nếu anh là người thứ ba trong thứ tự để giết anh ta có thể mất một trong những tốt nhất đầu tiên khi biết rằng anh ta sẽ bị giết chết con bò thứ sáu và nếu nó phải được bắt đầu tối và đám đông muốn rời bỏ anh ta sẽ được ân xá một nỗ lực để hoàn thành một cách nhanh chóng và trong cách dễ nhất có thể nên con bò của ông lần lượt ra được khó khăn.
Các matadors giết bò của họ lần lượt theo thứ tự thâm niên; này hẹn hò từ bài thuyết trình của họ như là một Matador de toros trong Plaza của Madrid. Nếu bất kỳ Matador là húc để ông không thể trở về từ bệnh xá bò đực của ông trước đây đã chết bởi Matador cấp cao cấp của những người còn lại trong vòng. Bây giờ họ đang chia giữa matadors còn lại.
Các trận đấu bò thường diễn ra vào 05:00 hoặc năm giờ ba mươi vào buổi chiều. Tại một nửa giờ quá trưa trong ngày của cuộc chiến Apartado diễn ra. Đây là phân loại ra các con bò trong chuồng với sự trợ giúp của những bê và, bằng việc sử dụng các cửa đong đưa, đường băng và cửa ra vào bẫy, tách họ và giữ chúng vào chuồng cá nhân hoặc chiqueros nơi họ đang ở lại và nghỉ ngơi cho đến khi họ đến ra vào vòng trong thứ tự mà nó đã được xác định họ là để được chiến đấu. Bulls không bị tước đoạt thực phẩm và nước trước khi chiến đấu như người ta có thể đọc trong hướng dẫn khác nhau đến Tây Ban Nha, cũng không phải là họ giữ trong một cây bút đen tối trong nhiều ngày. Họ đang ở trong chiqueros trong một ánh sáng mờ không quá bốn giờ trước khi trận đấu bò bắt. Họ không ăn ở đó sau khi họ rời khỏi nò sáo nhiều hơn bất kỳ một võ sĩ quyền Anh sẽ được cho ăn ngay trước khi một cuộc chiến, nhưng lý do cho việc đặt chúng trong chuồng lờ mờ sáng nhỏ là có một số cách để nhận được phản ánh kịp thời vào vòng, và để nghỉ ngơi họ và giữ chúng yên tĩnh trước khi chiến đấu.
Thông thường chỉ có các matadors, bạn bè và người đại diện của họ, việc quản lý vòng bull, chính quyền, và một số rất ít khán giả tham dự Apartado. Thông thường đây là lần đầu tiên Matador thấy các con bò đực ông là để giết chết buổi chiều hôm đó. Số lượng khán giả được giữ lại ở hầu hết các địa điểm bằng cách đặt giá vé tại năm pesetas. Việc quản lý vòng bò muốn vài người ở các phân loại theo thứ tự mà các con bò đực có thể không có sự chú ý của họ bị thu hút bởi các khán giả, những người muốn nhìn thấy hành động và do đó, gọi đến các con bò đực để kích thích họ rằng họ có thể tính các cửa ra vào hoặc các bức tường hoặc mỗi khác . Nếu họ tính trong bãi quây họ chạy một nguy cơ bị thương sừng mình hoặc của Göring nhau và việc quản lý sẽ phải thay thế chúng trong vòng tại các chi phí của một vài trăm đô la mỗi chiếc. Nhiều khán giả trận đấu bò và móc treo-on có một niềm tin rằng họ có thể nói chuyện với các con bò đực cũng như hoặc tốt hơn so với các bullfighters. Bảo vệ bởi hàng rào cao hoặc tường của nò sáo họ cố gắng để bắt mắt của con bò và họ thốt ra giọng cổ "huh! -huh! -huhs!" rằng người chăn nuôi và toreros sử dụng để gọi sự chú ý của con bò. Nếu con bò trong chuồng dưới đây tăng trưởng tuyệt vời của mình với những chiếc sừng rộng, rắn tìm kiếm như gỗ và trơn tru nhọn và cái bướu của cơ bắp ở cổ và vai của mình, nặng và to, nghỉ ngơi, mọc ở ngọn sưng lớn dưới màu đen, ánh lông của ẩn của mình và lỗ mũi của ông mở rộng và nâng anh và giật cái sừng của anh khi anh nhìn về phía khán giả sau đó các diễn giả nghiệp dư của con bò nói chuyện đã có một thành công. Nếu xu thực sự nên thu phí, lái xe sừng của mình vào gỗ, hoặc tung đầu trước người nói chuyện nó sẽ là một chiến thắng. Để giữ số lần thành công và tránh những chiến thắng quản lý đặt vé tại năm pesetas trên lý thuyết mà bất kỳ ai có thể trả năm pesetas để xem con bò đực được sắp xếp sẽ là quá trang nghiêm để cố gắng nói chuyện với con bò đực trước khi trận đấu bò.
Không có cách nào họ có thể chắc chắn về điều này, và ở một số nơi trong cả nước, nơi họ có con bò đực chỉ một năm một lần bạn nhìn thấy người đàn ông ở Apartado người trả năm pesetas chỉ để có một cơ hội tốt hơn để thực hiện quyền hạn của họ như là người nói chuyện với con bò đực. Nhưng nói chung trong năm pesetas làm giảm lượng tỉnh táo nói chuyện. Những con bò ít chú ý đến một say rượu. Tôi đã nhiều lần nhìn thấy người đàn ông say rượu hét vào con bò đực và không bao giờ nhìn thấy các con bò đực chú ý. Không khí năm PESETA của nhân phẩm trong một thị trấn như Pamplona, ​​nơi một người đàn ông có thể uống hai lần và ăn một bữa ăn tại hội chợ ngựa trên năm pesetas, mang đến một sự im lặng gần như tôn giáo đến Apartado. Không ai dành năm pesetas đó để xem con bò đực được sắp xếp, trừ khi ông là rất phong phú và trang nghiêm. Nhưng bầu không khí của các phân loại có thể rất khác nhau ở những nơi khác. Tôi chưa bao giờ thấy nó khá giống nhau ở bất kỳ hai thị trấn. Sau khi tất cả mọi người sắp xếp đi vào caf'e.
Các trận đấu bò tự nó diễn ra trong một vòng cát phủ kín bởi một hàng rào bằng gỗ đỏ cao một ít hơn bốn chân. Hàng rào bằng gỗ đỏ này được gọi là một Barrera. Đằng sau nó là một hành lang hẹp tròn mà tách nó từ hàng đầu tiên của ghế trong rạp hát. Đường băng hẹp này được gọi là Callejon. Trong đó nổi bật các trình xử lý thanh kiếm với bình của họ về nước, bọt biển, đống muletas gấp và nặng da trường hợp thanh kiếm, các công chức vòng bull, những người bán dạo các bia lạnh và gaseosas, các loại trái cây trong đá
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: