on whose side he is.       There were moments where Sehun just wanted  dịch - on whose side he is.       There were moments where Sehun just wanted  Việt làm thế nào để nói

on whose side he is. There we

on whose side he is.







There were moments where Sehun just wanted time to move quicker.



Moments like now.




When Sehun received a message from Lu Han saying that he needed immediate help, Sehun rushed from the library to the hallway where Lu Han was. He expected Lu Han to have injured himself or feel unwell but instead he was told something totally different. Lu Han was sitting on the floor with his phone on his hand. He most likely still didn't put it away after texting the other. It took him about two seconds to notice his boyfriend.



After sliding his phone into his pocket, Lu Han raised both of his hands:




"Carry me I'm tired."




Silence.





Pretending that he had never heard that, Sehun turned away and walked off to the direction of their former clubroom. They were anyway supposed to go there in order to discuss their future as they refused to disband. If Lu Han's team would have won, would the other team have refused to disband too? Probably not since they seemed like well-mannered students except that one Tao kid. He was too rude for his own good. Speaking of members, who was even there? There was Kris, Lay, Chen and Tao. But there had to more.




Lu Han said that they were about six.




They could be more hidden members or Lu Han just couldn't count.





"Sehun! I beg you! Help me!"




Lu Han was on his knees and helplessly stretched one arm out. He had been going around for so long and his legs seriously ached. A little help would be gladly appreciated but he was dating a merciless idiot who couldn't even do anything. It's not like Lu Han asked every day to be carried, he never did. So now when he needed some help, shouldn't he get? In situations like these it was better to have Kai around. Compared to Sehun, he knew when it was appropriate to help someone.




As if Sehun could read his thoughts, he came back.




"Stop thinking about Kai." Sehun muttered and turned around while kneeling down so Lu Han could get on his back. Not believing that this was happening, Lu Han jumped on Sehun's back and more or less strangled him. Perhaps Lu Han had spoken his thoughts out loud, it didn't matter anyway. Sehun positioned his hands on Lu Han's under thighs and pushed him slightly to be able to hold him better.




Of course, Sehun would end up listening to Lu Han.




Satisfied, Lu Han smiled for a second as Sehun was carrying him to meet the other members.



He couldn't resist the temptation and leaned forwards to quickly kiss Sehun's right cheek. "Thank you Sehun. But you are a bit slow."




"Because you are fat."




"Ah~ don't say that! It makes self-conscious!" Pretending to pull Sehun in a headlock was halted because a teacher passed them with a do-not-do-anything-dirty look. It was no secret to teachers that they were dating because they always caught them in the weirdest moments. Lu Han didn't care much but Sehun did. Lu Han still didn't know why Sehun wanted it to be kept a secret. If his mother knew then who else was there to oppose? The school was the only place where Lu Han and Sehun kept their distance from each other.


Did it have to do with the person who had waved at them?



Because of him, Sehun was quieter than usually and to some extent stayed away from Lu Han. It would be good if Sehun would actually say something instead of keeping everything a secret. Whenever Lu Han asked him who that person was, Sehun changed the subject or didn't reply. Maybe it was something Lu Han really shouldn't know. He couldn't judge the situation because he barely knew something.



"Sehun why were you upset at that time? You can tell me." Another try that was doomed to fail was started by Lu Han. He really wanted to know.



"Nothing happened."



"But you were angry." Lu Han strongly insisted and was pushed a little up.



"I was in a bad mood." Sehun sighed and secretly hoped that the other would take that and shut his mouth.




"No, you are always in a bad mood. But at that time you were really in a bad mood."



"Sunshine do you want to get bubble tea with me? I know a really nice place." This was Sehun's attempt to change the topic and like always it worked. Lu Han forgot his other thoughts and demanded to know where that place was and when they could go. Sometimes Sehun hated it how easy it was to manipulate Lu Han. That meant that anyone could do that to him. Not only Sehun but he was most likely the only one who dared to do that.






Especially when he said the nickname that secretly caused Lu Han's heart to flutter.










-x-











Seeing the door open was a strange sight.




Because usually this guy called Tao who always made fun of them was blocking them from going in. However this time the door was open and it seemed like it was purposely left open. Were the other members already inside? It seemed like it so the longer they stood there the slower the conversation would be. He dropped Lu Han down who wasn't prepared for that and let out a yelp. Couldn't Sehun like warn him?




"Be quiet and follow me." Sehun whispered, pushing the door completely open so that Lu Han could also go in.




When they walked in they saw their beloved clubroom looking like it used to do. There was still Kai's furniture, the blackboard and the desks. It was like they purposely didn't touch anything. But the actual reason was that whenever they tried to move Kai's furniture like the couch, Kai said that he didn't want it in that moment. The reason for that was that he needed to have an explanation to come and claim their room back. He did that for a total of two months.




"Why are you guys so slow? Was it Lu Han's fault or what?!" Baekhyun who literally laying on the couch, had this aggravated expression and waved them over to come. Chanyeol was sitting on a random chair, playing his game while Kai was talking with Kyungsoo about a plan to win their room. Kyungsoo didn't understand a word so he politely nodded and awkwardly smiled. At some parts though he found himself listening.




"Yo people!"




Lu Han laughed and ran towards the other four. In particular Chanyeol whom he wanted to be still friends with. It was obvious that they had to start talking at some point and couldn't be awkward with each other. It was actually only Chanyeol who ignored Lu Han and not the other way around.




"Hey Chanyeol! How are you today?" With a bright smile Lu Han leaned over Chanyeol's desk and expected him to answer. Even one single word could be enough for him. He just needed to hear something. He already knew that Chanyeol wouldn't change overnight as he looked away. He also gave Lu Han the not-you-again look. It was so irritating how persistent Lu Han was and wouldn't leave him even for a day alone.



Lifting his head to have a better look Baekhyun frowned when he saw Lu Han's effort, "Leave that poor guy alone! He doesn't want to talk to you."



"Hey! Don't talk to Lu Han like that!" Kai stopped his explanation to turn around and point accusingly at Baekhyun. He couldn't stand it that they were all picking on his crush. What did he do to them?



"You better stop living in your fantasy that you are going to marry Lu Han! You will be greatly disappointed." Baekhyun smirked and this was when Sehun decided that he had to beat him up later, "I mean look at poor Kyungsoo." Baekhyun elaborated and all the attention was on Kyungsoo who didn't quite know what was going on. Well Baekhyun knew about everything and he wouldn't let this all continue. The thing was that also Kyungsoo didn't know what the hell 'poor Kyungsoo' meant in the first place.




Gazing genuinely confused at Baekhyun, Kai took a step forwards. "What are you talking about? I'm serious...I have no idea..."




Everyone else, including Chanyeol were also interested in the matter and waited for an answer.



Unfortunately Baekhyun only sighed and turned around to pretend to sleep, "Forget it..." He yawned followed by closing his eyes.





Kai's eye twitched.





"TELL MEEE!" He then yelled and literally grabbed Baekhyun's ankle to draw him off the couch. He couldn't stand it when things weren't finished. Especially when it was as important as that. How could Baekhyun just stop? Was he crazy or what? The other boys were all on Kai's side because they didn't think of helping Baekhyun who was shrieking for help. They only wanted to know what Baekhyun's words meant though he had other problems. Problems like trying to stand up.




"Kai, force him more quietly, we are going to get into trouble because it's so loud." Kyungsoo warned him and when Kai heard that he made an 'ok' sign with his thumb and index-finger. He sat on Baekhyun's back and then eventually turned him around so that he sat on his stomach. They were facing each other and the curiosity was written over Kai's face. That made it all even funnier for Baekhyun who tried to contain his laughter.




"Come on Kai! Hit him!" Lu Han loudly cheered and got a little push on his head from Sehun.



"You do realise that this is not a fight."




"Oh....still Kai HIT HIM!"






"What is this all about?"






Six pairs of eyes were focused on the open door where Chen had come through.






"Uh...we are having a discussion about music."




This worst liar of course had to speak up and everyone else fought the urge to tape Lu Han's mouth shut. Why did he have to speak? Slowly, Kai got up from Baekhyun and nervously laughed. It was impossible for Chen to not see behind that obvious lie. He had to be on Lu Han's level in terms of dumbness if he would be fine with that. Chen kept on staring so that Baekhyun sat back down on the couch. The other looked all into different directions and could only count on their luck. They didn't want to come across as weirdos, especially not Sehun.




He didn't care about the others because they were all kind of weird.





"Oh. Cool." Chen smiled and didn't s
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
bên mà ông là. Có những khoảnh khắc mà Sehun chỉ muốn thời gian để di chuyển nhanh hơn. Những khoảnh khắc như hiện nay.Khi Sehun nhận được một tin nhắn từ Lu Han nói rằng ông cần giúp đỡ ngay lập tức, Sehun đổ xô từ thư viện để các hành lang nơi Lu Han là. Ông dự kiến sẽ Lu Han có thương mình hoặc cảm thấy không khỏe nhưng thay vào đó ông đã nói với một cái gì đó hoàn toàn khác nhau. Lu Han ngồi trên sàn với điện thoại của mình trên bàn tay của mình. Ông có nhiều khả năng vẫn không đặt nó đi sau khi nhắn tin khác. Anh ta mất khoảng 2 giây để thông báo bạn trai của mình. Sau khi trượt điện thoại của mình vào túi của mình, Lu Han lớn lên cả hai bàn tay của mình: "Thực hiện tôi tôi mệt mỏi."Im lặng. Giả vờ rằng ông đã không bao giờ nghe nói rằng, Sehun quay lưng và bước đi tắt theo hướng của clubroom cũ. Họ không phải đến đó để thảo luận về tương lai của họ khi họ từ chối để disband. Nếu Lu Han đội sẽ có chiến thắng, các đội khác nào đã từ chối để disband quá? Có lẽ không kể từ khi họ có vẻ như các sinh viên lịch sự tốt ngoại trừ một đứa trẻ Tao. Ông là quá thô lỗ cho tốt của riêng mình. Phát biểu của thành viên, những người đã thậm chí không? Đã có Kris, Lay, Chen và Tao. Nhưng có nhiều hơn nữa. Lu Han cho biết rằng họ đã về sáu. Họ có thể là thêm thành viên ẩn hoặc Lu Han chỉ không thể truy cập. "Sehun! Tôi cầu xin bạn! Giúp tôi!"Lu Han trên đầu gối của mình và helplessly kéo dài một cánh tay. Ông đã đi khắp nên dài và chân của mình nghiêm túc ached. Một chút giúp đỡ sẽ được đánh giá sẵn sàng nhưng ông đã hẹn hò với một idiot tàn nhẫn người thậm chí không thể làm bất cứ điều gì. Nó đã không giống như Lu Han yêu cầu mỗi ngày để được thực hiện, ông không bao giờ đã làm. Vì vậy bây giờ khi ông cần sự giúp đỡ, không nên ông có được? Trong những tình huống như thế này nó là tốt hơn để có Kai xung quanh. So với Sehun, ông biết khi nó là thích hợp để giúp đỡ người. Nếu như Sehun có thể đọc những suy nghĩ của mình, ông đã trở lại. "Ngừng suy nghĩ về Kai." Sehun muttered và quay trong khi quỳ xuống để Lu Hán có thể nhận được trên lưng. Không tin tưởng rằng điều này đã xảy ra, Lu Han nhảy lên mặt sau của Sehun và nhiều hơn hay ít bóp cổ ông. Có lẽ Lu Han đã nói suy nghĩ của mình thành tiếng, nó không vấn đề anyway. Sehun vị trí bàn tay của mình trên Lu Han dưới đùi và đẩy anh ta hơi để có thể giữ anh ta tốt hơn. Tất nhiên, Sehun sẽ kết thúc nghe Lu Han. Hài lòng, Lu Han mỉm cười một chút như Sehun mang anh ta để đáp ứng các thành viên khác. Ông không thể cưỡng lại sự cám dỗ và cúi về phía trước một cách nhanh chóng hôn má bên phải của Sehun. "Cảm ơn bạn Sehun. "Nhưng bạn là một chút chậm." "Bởi vì bạn là chất béo.""Ah~ don't say that! It makes self-conscious!" Pretending to pull Sehun in a headlock was halted because a teacher passed them with a do-not-do-anything-dirty look. It was no secret to teachers that they were dating because they always caught them in the weirdest moments. Lu Han didn't care much but Sehun did. Lu Han still didn't know why Sehun wanted it to be kept a secret. If his mother knew then who else was there to oppose? The school was the only place where Lu Han and Sehun kept their distance from each other. Did it have to do with the person who had waved at them? Because of him, Sehun was quieter than usually and to some extent stayed away from Lu Han. It would be good if Sehun would actually say something instead of keeping everything a secret. Whenever Lu Han asked him who that person was, Sehun changed the subject or didn't reply. Maybe it was something Lu Han really shouldn't know. He couldn't judge the situation because he barely knew something. "Sehun why were you upset at that time? You can tell me." Another try that was doomed to fail was started by Lu Han. He really wanted to know. "Nothing happened.""But you were angry." Lu Han strongly insisted and was pushed a little up. "I was in a bad mood." Sehun sighed and secretly hoped that the other would take that and shut his mouth. "No, you are always in a bad mood. But at that time you were really in a bad mood." "Sunshine do you want to get bubble tea with me? I know a really nice place." This was Sehun's attempt to change the topic and like always it worked. Lu Han forgot his other thoughts and demanded to know where that place was and when they could go. Sometimes Sehun hated it how easy it was to manipulate Lu Han. That meant that anyone could do that to him. Not only Sehun but he was most likely the only one who dared to do that. Especially when he said the nickname that secretly caused Lu Han's heart to flutter. -x- Seeing the door open was a strange sight. Because usually this guy called Tao who always made fun of them was blocking them from going in. However this time the door was open and it seemed like it was purposely left open. Were the other members already inside? It seemed like it so the longer they stood there the slower the conversation would be. He dropped Lu Han down who wasn't prepared for that and let out a yelp. Couldn't Sehun like warn him? "Be quiet and follow me." Sehun whispered, pushing the door completely open so that Lu Han could also go in.When they walked in they saw their beloved clubroom looking like it used to do. There was still Kai's furniture, the blackboard and the desks. It was like they purposely didn't touch anything. But the actual reason was that whenever they tried to move Kai's furniture like the couch, Kai said that he didn't want it in that moment. The reason for that was that he needed to have an explanation to come and claim their room back. He did that for a total of two months.



"Why are you guys so slow? Was it Lu Han's fault or what?!" Baekhyun who literally laying on the couch, had this aggravated expression and waved them over to come. Chanyeol was sitting on a random chair, playing his game while Kai was talking with Kyungsoo about a plan to win their room. Kyungsoo didn't understand a word so he politely nodded and awkwardly smiled. At some parts though he found himself listening.




"Yo people!"




Lu Han laughed and ran towards the other four. In particular Chanyeol whom he wanted to be still friends with. It was obvious that they had to start talking at some point and couldn't be awkward with each other. It was actually only Chanyeol who ignored Lu Han and not the other way around.




"Hey Chanyeol! How are you today?" With a bright smile Lu Han leaned over Chanyeol's desk and expected him to answer. Even one single word could be enough for him. He just needed to hear something. He already knew that Chanyeol wouldn't change overnight as he looked away. He also gave Lu Han the not-you-again look. It was so irritating how persistent Lu Han was and wouldn't leave him even for a day alone.



Lifting his head to have a better look Baekhyun frowned when he saw Lu Han's effort, "Leave that poor guy alone! He doesn't want to talk to you."



"Hey! Don't talk to Lu Han like that!" Kai stopped his explanation to turn around and point accusingly at Baekhyun. He couldn't stand it that they were all picking on his crush. What did he do to them?



"You better stop living in your fantasy that you are going to marry Lu Han! You will be greatly disappointed." Baekhyun smirked and this was when Sehun decided that he had to beat him up later, "I mean look at poor Kyungsoo." Baekhyun elaborated and all the attention was on Kyungsoo who didn't quite know what was going on. Well Baekhyun knew about everything and he wouldn't let this all continue. The thing was that also Kyungsoo didn't know what the hell 'poor Kyungsoo' meant in the first place.




Gazing genuinely confused at Baekhyun, Kai took a step forwards. "What are you talking about? I'm serious...I have no idea..."




Everyone else, including Chanyeol were also interested in the matter and waited for an answer.



Unfortunately Baekhyun only sighed and turned around to pretend to sleep, "Forget it..." He yawned followed by closing his eyes.





Kai's eye twitched.





"TELL MEEE!" He then yelled and literally grabbed Baekhyun's ankle to draw him off the couch. He couldn't stand it when things weren't finished. Especially when it was as important as that. How could Baekhyun just stop? Was he crazy or what? The other boys were all on Kai's side because they didn't think of helping Baekhyun who was shrieking for help. They only wanted to know what Baekhyun's words meant though he had other problems. Problems like trying to stand up.




"Kai, force him more quietly, we are going to get into trouble because it's so loud." Kyungsoo warned him and when Kai heard that he made an 'ok' sign with his thumb and index-finger. He sat on Baekhyun's back and then eventually turned him around so that he sat on his stomach. They were facing each other and the curiosity was written over Kai's face. That made it all even funnier for Baekhyun who tried to contain his laughter.




"Come on Kai! Hit him!" Lu Han loudly cheered and got a little push on his head from Sehun.



"You do realise that this is not a fight."




"Oh....still Kai HIT HIM!"






"What is this all about?"






Six pairs of eyes were focused on the open door where Chen had come through.






"Uh...we are having a discussion about music."




This worst liar of course had to speak up and everyone else fought the urge to tape Lu Han's mouth shut. Why did he have to speak? Slowly, Kai got up from Baekhyun and nervously laughed. It was impossible for Chen to not see behind that obvious lie. He had to be on Lu Han's level in terms of dumbness if he would be fine with that. Chen kept on staring so that Baekhyun sat back down on the couch. The other looked all into different directions and could only count on their luck. They didn't want to come across as weirdos, especially not Sehun.




He didn't care about the others because they were all kind of weird.





"Oh. Cool." Chen smiled and didn't s
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
mà trên mặt anh ta. Có những khoảnh khắc mà Sehun chỉ muốn có thời gian để di chuyển nhanh hơn. Moments như bây giờ. Khi Sehun nhận được một tin nhắn từ Lu Han nói rằng ông cần sự giúp đỡ ngay lập tức, Sehun vội vã từ thư viện đến hành lang nơi Lu Han đã. Ông dự kiến Lu Han đã bị thương hoặc cảm thấy không khỏe nhưng thay vào đó anh đã nói với một cái gì đó hoàn toàn khác nhau. Lu Han đang ngồi trên sàn với chiếc điện thoại của mình vào bàn tay của mình. Ông có lẽ vẫn không đưa nó đi sau khi gửi tin nhắn cho người khác. Phải mất khoảng hai giây để nhận thấy bạn trai của mình. Sau khi trượt điện thoại vào túi, Lu Han giơ cả hai bàn tay của mình: ". Bế em tôi mệt mỏi". Im lặng Giả vờ rằng anh chưa bao giờ nghe nói rằng, Sehun quay đi và đi off với hướng clubroom cũ của mình. Họ được dù sao phải đi đến đó để thảo luận về tương lai của họ khi họ từ chối giải tán. Nếu đội Lu Han đã giành chiến thắng, sẽ đội khác đã từ chối giải tán quá? Có lẽ không phải vì họ có vẻ như sinh viên lịch sự, ngoại trừ một Tao đứa trẻ. Ông đã quá thô lỗ có lợi cho mình. Phát biểu của các thành viên, những người thậm chí còn ở đó không? Có Kris, Lay, Chen và Tao. Nhưng có phải hơn. Lu Han nói rằng họ là khoảng sáu. Họ có thể là thành viên ẩn hơn hoặc Lu Han chỉ là không thể đếm được. "Sehun! Tôi cầu xin bạn! Help me!" Lu Han đã được trên đầu gối của mình và bất lực kéo dài một cánh tay ra. Ông đã đi khắp nơi từ rất lâu và chân của mình đau nhói một cách nghiêm túc. Một chút giúp đỡ sẽ được vui vẻ đánh giá cao nhưng anh đang hẹn hò với một thằng ngốc tàn nhẫn những người thậm chí không thể làm bất cứ điều gì. Nó không giống như Lu Han hỏi mỗi ngày được tiến hành, ông không bao giờ làm. Vì vậy, bây giờ khi anh cần sự giúp đỡ, không nên anh nhận được? Trong những tình huống như thế này nó là tốt hơn để có Kai xung quanh. So với Sehun, anh biết khi nó là thích hợp để giúp đỡ người khác. Như nếu Sehun có thể đọc được suy nghĩ của mình, ông đã trở lại. "Dừng suy nghĩ về Kai." Sehun lẩm bẩm và quay xung quanh trong khi quỳ xuống để Lu Han có thể nhận được trên lưng. Không tin rằng điều này đã xảy ra, Lu Han nhảy lên lưng của Sehun và nhiều hơn hoặc ít bóp cổ anh ta. Có lẽ Lu Han đã nói suy nghĩ của mình thì thôi, nó không quan trọng anyway. Sehun đặt tay lên Lu Han dưới đùi và đẩy anh một chút để có thể giữ anh ta tốt hơn. Tất nhiên, Sehun sẽ kết thúc nghe Lu Han. Hài lòng, Lu Han mỉm cười cho một thứ hai là Sehun đã mang anh đến gặp người kia các thành viên. Anh không thể cưỡng lại sự cám dỗ và nghiêng người về phía trước để nhanh chóng hôn vào má phải của Sehun. "Cảm ơn bạn Sehun. Nhưng bạn là một chút chậm." "Bởi vì bạn béo." "Ah ~ không nói thế! Nó làm tự ý thức!" Giả vờ để kéo Sehun trong một headlock bị dừng vì một giáo viên vượt qua họ với một cái nhìn không-được-làm-gì-bẩn. Đó là không có bí mật với giáo viên rằng họ đang hẹn hò bởi vì họ luôn luôn bắt gặp họ trong những khoảnh khắc kỳ lạ nhất. Lu Han không quan tâm nhiều nhưng Sehun đã làm. Lu Han vẫn không biết lý do tại sao Sehun muốn nó được giữ bí mật. Nếu mẹ biết sau đó người nào khác để phản đối? Nhà trường là nơi duy nhất mà Lu Han và Sehun giữ khoảng cách với nhau. Nó có phải làm gì với người đã vẫy tay ​​với họ? Bởi vì anh, Sehun là êm hơn so với thường và ở một mức độ nào đó ở lại đi từ Lu Han . Nó sẽ là tốt nếu Sehun thực sự sẽ nói điều gì đó thay vì giữ tất cả mọi thứ là một bí mật. Bất cứ khi nào Lu Han hỏi ông rằng người đó là, Sehun thay đổi chủ đề hoặc không trả lời. Có lẽ nó là một cái gì đó Lu Han thực sự không nên biết. Anh không thể đánh giá tình hình, vì anh hầu như không biết một cái gì đó. "Sehun là lý do tại sao bạn khó chịu tại thời điểm đó? Bạn có thể cho tôi biết." Một thử mà đã cam chịu thất bại đã được bắt đầu bởi Lu Han. Anh ấy thực sự muốn biết. "Không có gì xảy ra." "Nhưng anh là tức giận." Lu Han mạnh mẽ khẳng định và đã được đẩy lên một chút. "Tôi ở trong một tâm trạng xấu." Sehun thở dài và thầm hy vọng rằng người khác sẽ lấy đó và ngậm miệng lại. "Không, bạn luôn trong một tâm trạng xấu. Nhưng lúc đó bạn đã thực sự trong một tâm trạng xấu." "Sunshine nào bạn muốn để có được trà bong bóng với tôi? Tôi biết một nơi thực sự tốt đẹp. " Đây là nỗ lực của Sehun để thay đổi chủ đề và như mọi khi nó làm việc. Lu Han quên suy nghĩ khác của mình và yêu cầu được biết nơi đó là nơi và khi họ có thể đi. Đôi khi Sehun ghét nó như thế nào dễ dàng là để thao tác Lu Han. Điều đó có nghĩa là bất cứ ai có thể làm điều đó với anh. Không chỉ Sehun nhưng ông rất có thể là người duy nhất dám làm điều đó. Đặc biệt là khi ông nói các biệt danh mà bí mật gây ra tim Lu Han để rung động. -x- Nhìn thấy cánh cửa mở là một cảnh tượng kỳ lạ. Bởi vì anh chàng này thường được gọi là Tao người luôn luôn làm cho niềm vui của chúng đã được ngăn chặn họ đi vào. Tuy nhiên lần này cửa mở ra và nó có vẻ như nó đã cố tình bỏ ngỏ. Là những thành viên khác đã được bên trong? Nó có vẻ như nó vậy còn họ đứng đó chậm hơn cuộc trò chuyện sẽ được. Ông đã bỏ Lu Han xuống những người đã không chuẩn bị cho điều đó và lên một tiếng. Không thể Sehun như cảnh báo anh ta? "Hãy im lặng và đi theo tôi." Sehun thì thầm, đẩy cánh cửa mở hoàn toàn để Lu Han cũng có thể đi vào. Khi họ bước vào họ thấy clubroom yêu quý của họ trông như nó được sử dụng để làm. Hiện vẫn còn là đồ nội thất của Kai, bảng đen và bàn. Nó giống như là họ cố tình không chạm vào bất cứ điều gì. Nhưng lý do thực tế là bất cứ khi nào họ đã cố gắng để di chuyển đồ đạc của Kai như chiếc ghế dài, Kai nói rằng ông không muốn nó trong thời điểm đó. Lý do cho điều đó là ông cần phải có một lời giải thích đến và yêu cầu bồi thường của họ trở lại phòng. Ông đã làm điều đó cho một tổng của hai tháng. "Tại sao các bạn rất chậm? Có phải là lỗi của Lu Han hay cái gì ?!" Baekhyun người theo nghĩa đen đang nằm trên chiếc ghế dài, có biểu hiện trầm trọng này và vẫy tay ​​chào họ cho đi. Chanyeol đang ngồi trên một chiếc ghế ngẫu nhiên, chơi trò chơi của mình trong khi Kai đang nói chuyện với Kyungsoo về một kế hoạch để giành chiến thắng phòng của họ. Kyungsoo không hiểu một từ nên ông lịch sự gật đầu và mỉm cười ngượng nghịu. Tại một số nơi mặc dù anh thấy mình nghe. "Người Yo!" Lu Han cười và chạy về phía bốn người kia. Đặc biệt Chanyeol mà ông muốn là vẫn còn bạn bè với. Đó rõ ràng là họ đã phải bắt đầu nói chuyện tại một số điểm và có thể không được lúng túng với nhau. Đó là thực sự chỉ Chanyeol người bỏ qua Lu Han và không phải là cách khác xung quanh. "Hey Chanyeol! Làm thế nào bạn có ngày hôm nay?" Với một nụ cười tươi sáng Lu Han cúi xuống bàn Chanyeol và dự kiến anh trả lời. Thậm chí một từ duy nhất có thể là đủ cho anh ta. Ông chỉ cần nghe một cái gì đó. Ông đã biết rằng Chanyeol sẽ không thay đổi qua đêm khi anh quay đi. Ông cũng đã cho Lu Han không-bạn-một lần nữa nhìn. Nó đã rất khó chịu như thế nào dai dẳng Lu Han đã và sẽ không bỏ anh ta ngay cả đối với một ngày một mình. Nâng đầu của mình để có một cái nhìn tốt hơn Baekhyun cau mày khi nhìn thấy nỗ lực Lu Han, "Hãy để anh chàng nghèo một mình! Anh không muốn để nói chuyện với bạn. "" Này! Đừng nói chuyện với Lu Han như thế! " Kai dừng lại lời giải thích của mình để quay lại và chỉ buộc tội tại Baekhyun. Anh không thể chịu đựng được rằng tất cả họ đều chọn vào lòng mình. Anh ta đã làm gì cho họ? "Bạn tốt hơn dừng lại sống trong tưởng tượng của bạn mà bạn đang sắp kết hôn với Lu Han! Bạn sẽ rất thất vọng." Baekhyun cười và điều này là khi Sehun quyết định rằng ông đã phải đánh bại anh ta lên sau đó, "Tôi có nghĩa là nhìn vào nghèo Kyungsoo." Baekhyun lập và tất cả sự chú ý mang về Kyungsoo người không thực sự biết những gì đang xảy ra. Vâng Baekhyun biết về tất cả mọi thứ và anh sẽ không để cho tất cả điều này tiếp tục. Có điều là cũng Kyungsoo không biết những gì địa ngục 'nghèo Kyungsoo' có nghĩa là ở nơi đầu tiên. Nhìn thực sự bối rối Baekhyun, Kai đã bước một bước về phía trước. "Anh đang nói về cái gì? Tôi đang nghiêm trọng ... Tôi không có ý tưởng ..." Mọi người khác, bao gồm cả Chanyeol cũng thích vấn đề này và chờ đợi một câu trả lời. Thật không may Baekhyun chỉ thở dài và quay lại giả vờ ngủ "Hãy quên nó đi ..." Anh ngáp theo sau nhắm mắt lại. mắt Kai giật giật. "TELL meee!" Sau đó, ông hét lên và nắm lấy mắt cá chân theo nghĩa đen của Baekhyun để vẽ anh ta ra khỏi chiếc ghế. Anh không thể chịu đựng được khi mọi thứ đã không hoàn thành. Đặc biệt là khi nó cũng quan trọng như vậy. Làm thế nào có thể Baekhyun chỉ dừng lại? Là anh điên hay sao? Các chàng trai khác đều đứng về phía Kai vì họ đã không nghĩ đến giúp Baekhyun người đã thét lên để được giúp đỡ. Họ chỉ muốn biết những gì từ Baekhyun của nghĩa mặc dù anh có vấn đề khác. Các vấn đề như cố gắng đứng lên. "Kai, buộc anh lặng lẽ hơn, chúng ta sẽ gặp rắc rối vì nó quá lớn." Kyungsoo cảnh báo ông và khi Kai nghe nói rằng ông đã có một dấu hiệu 'ok' bằng ngón tay cái và chỉ số ngón tay. Anh ngồi trên lưng Baekhyun và sau đó cuối cùng ông quay lại để ông ngồi trên bụng của mình. Họ đã phải đối mặt với nhau và sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt của Kai. Điều đó đã làm cho nó tất cả thậm chí buồn cười cho Baekhyun người đã cố gắng để ngừng cười. "Thôi nào Kai Hit anh ta!!" Lu Han lớn tiếng reo hò và có một cú hích nhẹ vào đầu mình từ Sehun. "Bạn nhận ra rằng đây không phải là một cuộc chiến." "Oh .... vẫn Kai HIT HIM!" "Này là gì tất cả về?" Sáu cặp con mắt đều ​​tập trung vào cánh cửa mở nơi mà Chen đã đi qua. "Uh ... chúng tôi đang có một cuộc thảo luận về âm nhạc." Điều này nói dối tồi tệ nhất của khóa học đã phải lên tiếng và mọi người khác đã chiến đấu các yêu cầu để băng Lu Han miệng đóng. Tại sao anh ấy phải nói? Dần dần, Kai đứng dậy từ Baekhyun và lo lắng cười. Đó là không thể cho Chen để không nhìn thấy đằng sau đó nói dối hiển nhiên. Cậu phải trên mức Lu Han về ngu đần nếu ông sẽ được sử dụng tốt với điều đó. Chen tiếp tục nhìn chằm chằm để Baekhyun ngồi xuống trên chiếc ghế dài. Các khác nhìn vào tất cả các hướng khác nhau và chỉ có thể đếm trên may mắn của họ. Họ không muốn đi qua như những kẻ lập dị, đặc biệt là không Sehun. Anh không quan tâm đến những người khác vì họ là tất cả các loại kỳ lạ. "Oh. Cool." Chen mỉm cười và không s


























































































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: