so that his cry to Maria bursts from his soul like an outcry of profou dịch - so that his cry to Maria bursts from his soul like an outcry of profou Việt làm thế nào để nói

so that his cry to Maria bursts fro

so that his cry to Maria bursts from his soul like an outcry of profound dismay." Here we shall not attempt a dis- quisition on the value or valuelessness of the Paris revision. We shall only point out that dramatically—especially in the economy of the scenic arrangement—the first act, which
originally was divided into two balanced sec- tions, lost that balance in the later version, with the result that the overextended first half undeniably impairs our impressionability for the charm of the second part. But note one important point: As to the first half of Act I, Wagner characterized this entire section as simply one tremendous intensification of effect up to the decisive outcry, "Maria!" And this "Maria!" ought to burst forth with such poignant energy, that "from it flows swift apprehension of the instantly following mar- vellous disencharming of the Venusberg, and of the translocation to the home-valley, as the necessary fulfilment of an imperative demand by a heart driven to desperate decision." Surely, there are but few situations in the dramatic literature of all periods and peoples, that may be compared with this thrilling moment in "Tannhauser." Let us examine, exclusively from the standpoint of dramatic construction, how Wagner prepares this moment, and how he builds up the second scene in the first act. The very first gesture in this scene clearly reveals the situation at the beginning—Tannhauser raises his head convulsively, as if starting up out of a dream; Venus caressingly draws him back. This brings before our eyes the most vital contrast within the scene—the discontent of Tannhau- ser, sated with the pleasures of the Venusberg, and the still unwavering love of the goddess, who will not for the world allow her favorite knight to depart. From this opposition of wills arises the conflict of the scene and its final result: Tannhauser's will wins the day, but the curse of the goddess pursues him and never lets him find peace. (We have to admit that we do not divine the effectiveness of the goddess's curse until the opening of the second act, where the menacing Motive of the Curse intrudes like a spectre into the joyous orchestral prelude.) Between begin- ning and end are all stages of transition, and it is quite in keeping with dramatic truth that it seems at moments (for heightening the suspense) as if Tannhauser had renounced his purpose and yielded to the desire of the goddess. This always appears in the first half of his praise-song, but in the second half of the song he as regularly returns to his longing for freedom. Within the scene its division into grand intensifications is clearly marked by the triple repetition of the praise- song (raised by a semitone each time, be it noted), in which, after celebrating the goddess, Tannhauser vents his longing for liberty with ever-increasingvehemence. Now,itismostin- structive, dramatically, to observe how Venus reacts each time. Before the first strophe of the song she does not take Tannhauser's plaints all too tragically. She replies to him with a couple of trifling phrases in the tone of an aggrieved coquette, ending with an appeal to sing the praises of lpve and the goddess of love. Then follows the first strophe of the song, whose close always runs: "Aus deinem Reiche muss ich fliehn, o Konigin, Gottin, lass mich ziehn!" (From thy domain I must flee: O queen, goddess, let me go!) Whereas Tannhauser before had only mournfully asked: "Shall I ne'er -hear them, never see them more?" we now hear for the first time his firm decision to abandon Venus for ever. Accordingly, she answers in a more serious tone, yet still thinking she has to do with a mere momentary whim, a fit of de- pression; she coaxes him much as a mother coaxes her spoiled darling, and questions herself: "Wherein was my love remiss?" Tannhauser responds with yet more glowing
praise of the goddess of love—but also with stillmorevehementdesireforfreedom. There- upon Venus starts up passionately, wounded in her profoundest affections, and hurls at him the reproach:
Thou darest to scorn my love?
Thou praisest it, and still wouldst flee from it? My charm has now grown wearisome to thee?
With fine feminine instinct Venus has found the true reason for his enigmatic attitude, al- though she is mistaken in supposing that Tannhauser "scorns" her, for it is only the war of emotions that drives him to his strangely contradictory behavior. And for a moment he attempts to pacify the goddess, calling her "lovely," and declaring the very excess of her charms to be the reason that he must go— supposedly a sort of "compliment" for Venus. She, however, is not deceived by mere phrases born of embarrassment. While calling him a traitor, hypocrite, thankless wretch, she none the less reveals in the same breath, in truly feminine fashion, that she will not let him go. But now, when Tannhauser warmly and openly avows:
Ne'er was my manhood fuller, never truer, Than now, when I must part from thee forever!
she changes her tone. She knows that an unfaithful man is more effectively controlled by loving allurement than by reproaches, and of the former she is past-mistress. At her beck is disclosed the blissful grotto:
A feast of joy shall celebrate our union,
In our rejoicing let love's rites be crowned!
Bring thou to love no timid sacrifice
Nay! with love's goddess taste the ecstasy of bliss.
From afar sounds the -seductive song of the Sirens, and it seems as though Tannhauser, lost in blissful fascination, were unable to carryouthisdeterminationtodepart. Venus herself, gently urging him on, asks half-jest- ingly, half-seductively, "My knight, my lover, wilt thou go?" And he, in bewildering , en- ravishment, sweeps his harpstrings with ecstatic mien and for the third time sings the praise of Venus's charms. And Venus, like the uninitiate beholder, feels no doubt that this time, intoxicated by love's allurements, Tannhauser will finally forfeit his freedom to the goddess. And yet—take note of the tremendous dramatic revulsion—in the second half of the praise-song Tannhauser once more intones his longing for liberty; so steadfast is his will that only for a moment can it be made to waver, but remains unbroken. For the third time he implores the goddess, "Let me go!" AndatthisjunctureVenus'sdemeanor likewise changes; till now only the loving woman, she reveals herself as the haughty, ireful goddess. Prophetically she foresees Tannhauser's wretchedness out in "the world": "What thou desirest, be thy lot! Depart!" She feels that sometime he will return, remorse- ful and broken. Tannhauser's pride hurls back the defiance: "Ne'er shall I return to thee!" Thereupon—again how wonderful a contrast!—the goddess, but now so majestical, once more becomes the loving woman that sees herself bereft of her last hope ("Ha! shouldst thou ne'er return to me"), and there- fore in utmost desperation launches a curse upon the whole world—none of humankind shall enjoy love, if the goddess of love herself must sigh in vain. And now comes the grand intensification; Venus plays her last
trump:
Venus:—O come, come back to me again! Tannhauser:—No more may me love's joy delight! Venus:—Come back, whene'er thy heart shall plead!
Tannh.:—Thy lover leaves thee now for aye! Venus:—And if they all should spurn thee forth? Tannh.:—Repentance lifts the curse from me. Venus:—Forgiveness ne'er shall make thee whole!
Return, when naught can save thy soul! Tannh.—My soul—my soul confides in Mary!
{Venus cowers to earth with a cry, and vanishes. The scene changes with lightning-like swiftness.)
Observe how in this intensification—so brief in point of time, so overwhelming in effect —all the elements in the subsequent develop- ment of the Tannhauser drama are already anticipated:
"And if they all should spurn thee forth" (Act II).
"Repentance lifts the curse from me" (Act II, close).
"Forgiveness ne'er shall make thee whole" (T.'s pilgrimage).
"My soul confides in Mary" (Elisabeth's pleading, and martyr-death, in Act III).
One can admire the genius of the youthful Wagner, who here intuitively found the right path, only the more unreservedly when one notes how the later Wagner played the mis- chief, dramatically, with his own creation in the Paris version. As Wagner remarked to Rockel: "But how little can the artist expect to see his own intention fully reproduced in any interpretation, when he himself is con- fronted by his art-work as by an enigma, concerning which he may be as readily de- ceived as others!" Compare with the above quotation the following version1 of the same situation:
Venus:—Comebacktome! Believeme, My fondest love thou'lt find!
Tannhauser:—Goddess, whoe'er doth leave thee, Leaves love for aye behind.
Venus:—Resist no longing proudly That leads thee back to me!
Tannh.:—My longing is for battle; I seek no bliss, no joys,
Goddess, mark me rightly,
'Tis death alone I prize! Venus:—If even Death avoid thee,
Were there no grave for thee! Tannh.:—My heart shall find thro' penance
Its death and grave in peace. Venus:—-Peace ne'er shall be thy portion,
Nor safety for thy soul! Come back to me and rest thee,
My love shall make thee whole! Tannh.:—Goddess of rapture, not in thee
For peace my soul trusteth in Mary! {Terrible crash. Venus vanishes.)
J As given in the "Gesammelte Schriften und Dichtungen," this being the real poetic version; for actual performance according to the Paris version, there is used a poor retransla- tion of the French text to which Wagner wrote the music.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
so that his cry to Maria bursts from his soul like an outcry of profound dismay." Here we shall not attempt a dis- quisition on the value or valuelessness of the Paris revision. We shall only point out that dramatically—especially in the economy of the scenic arrangement—the first act, which
originally was divided into two balanced sec- tions, lost that balance in the later version, with the result that the overextended first half undeniably impairs our impressionability for the charm of the second part. But note one important point: As to the first half of Act I, Wagner characterized this entire section as simply one tremendous intensification of effect up to the decisive outcry, "Maria!" And this "Maria!" ought to burst forth with such poignant energy, that "from it flows swift apprehension of the instantly following mar- vellous disencharming of the Venusberg, and of the translocation to the home-valley, as the necessary fulfilment of an imperative demand by a heart driven to desperate decision." Surely, there are but few situations in the dramatic literature of all periods and peoples, that may be compared with this thrilling moment in "Tannhauser." Let us examine, exclusively from the standpoint of dramatic construction, how Wagner prepares this moment, and how he builds up the second scene in the first act. The very first gesture in this scene clearly reveals the situation at the beginning—Tannhauser raises his head convulsively, as if starting up out of a dream; Venus caressingly draws him back. This brings before our eyes the most vital contrast within the scene—the discontent of Tannhau- ser, sated with the pleasures of the Venusberg, and the still unwavering love of the goddess, who will not for the world allow her favorite knight to depart. From this opposition of wills arises the conflict of the scene and its final result: Tannhauser's will wins the day, but the curse of the goddess pursues him and never lets him find peace. (We have to admit that we do not divine the effectiveness of the goddess's curse until the opening of the second act, where the menacing Motive of the Curse intrudes like a spectre into the joyous orchestral prelude.) Between begin- ning and end are all stages of transition, and it is quite in keeping with dramatic truth that it seems at moments (for heightening the suspense) as if Tannhauser had renounced his purpose and yielded to the desire of the goddess. This always appears in the first half of his praise-song, but in the second half of the song he as regularly returns to his longing for freedom. Within the scene its division into grand intensifications is clearly marked by the triple repetition of the praise- song (raised by a semitone each time, be it noted), in which, after celebrating the goddess, Tannhauser vents his longing for liberty with ever-increasingvehemence. Now,itismostin- structive, dramatically, to observe how Venus reacts each time. Before the first strophe of the song she does not take Tannhauser's plaints all too tragically. She replies to him with a couple of trifling phrases in the tone of an aggrieved coquette, ending with an appeal to sing the praises of lpve and the goddess of love. Then follows the first strophe of the song, whose close always runs: "Aus deinem Reiche muss ich fliehn, o Konigin, Gottin, lass mich ziehn!" (From thy domain I must flee: O queen, goddess, let me go!) Whereas Tannhauser before had only mournfully asked: "Shall I ne'er -hear them, never see them more?" we now hear for the first time his firm decision to abandon Venus for ever. Accordingly, she answers in a more serious tone, yet still thinking she has to do with a mere momentary whim, a fit of de- pression; she coaxes him much as a mother coaxes her spoiled darling, and questions herself: "Wherein was my love remiss?" Tannhauser responds with yet more glowing
praise of the goddess of love—but also with stillmorevehementdesireforfreedom. There- upon Venus starts up passionately, wounded in her profoundest affections, and hurls at him the reproach:
Thou darest to scorn my love?
Thou praisest it, and still wouldst flee from it? My charm has now grown wearisome to thee?
With fine feminine instinct Venus has found the true reason for his enigmatic attitude, al- though she is mistaken in supposing that Tannhauser "scorns" her, for it is only the war of emotions that drives him to his strangely contradictory behavior. And for a moment he attempts to pacify the goddess, calling her "lovely," and declaring the very excess of her charms to be the reason that he must go— supposedly a sort of "compliment" for Venus. She, however, is not deceived by mere phrases born of embarrassment. While calling him a traitor, hypocrite, thankless wretch, she none the less reveals in the same breath, in truly feminine fashion, that she will not let him go. But now, when Tannhauser warmly and openly avows:
Ne'er was my manhood fuller, never truer, Than now, when I must part from thee forever!
she changes her tone. She knows that an unfaithful man is more effectively controlled by loving allurement than by reproaches, and of the former she is past-mistress. At her beck is disclosed the blissful grotto:
A feast of joy shall celebrate our union,
In our rejoicing let love's rites be crowned!
Bring thou to love no timid sacrifice
Nay! with love's goddess taste the ecstasy of bliss.
From afar sounds the -seductive song of the Sirens, and it seems as though Tannhauser, lost in blissful fascination, were unable to carryouthisdeterminationtodepart. Venus herself, gently urging him on, asks half-jest- ingly, half-seductively, "My knight, my lover, wilt thou go?" And he, in bewildering , en- ravishment, sweeps his harpstrings with ecstatic mien and for the third time sings the praise of Venus's charms. And Venus, like the uninitiate beholder, feels no doubt that this time, intoxicated by love's allurements, Tannhauser will finally forfeit his freedom to the goddess. And yet—take note of the tremendous dramatic revulsion—in the second half of the praise-song Tannhauser once more intones his longing for liberty; so steadfast is his will that only for a moment can it be made to waver, but remains unbroken. For the third time he implores the goddess, "Let me go!" AndatthisjunctureVenus'sdemeanor likewise changes; till now only the loving woman, she reveals herself as the haughty, ireful goddess. Prophetically she foresees Tannhauser's wretchedness out in "the world": "What thou desirest, be thy lot! Depart!" She feels that sometime he will return, remorse- ful and broken. Tannhauser's pride hurls back the defiance: "Ne'er shall I return to thee!" Thereupon—again how wonderful a contrast!—the goddess, but now so majestical, once more becomes the loving woman that sees herself bereft of her last hope ("Ha! shouldst thou ne'er return to me"), and there- fore in utmost desperation launches a curse upon the whole world—none of humankind shall enjoy love, if the goddess of love herself must sigh in vain. And now comes the grand intensification; Venus plays her last
trump:
Venus:—O come, come back to me again! Tannhauser:—No more may me love's joy delight! Venus:—Come back, whene'er thy heart shall plead!
Tannh.:—Thy lover leaves thee now for aye! Venus:—And if they all should spurn thee forth? Tannh.:—Repentance lifts the curse from me. Venus:—Forgiveness ne'er shall make thee whole!
Return, when naught can save thy soul! Tannh.—My soul—my soul confides in Mary!
{Venus cowers to earth with a cry, and vanishes. The scene changes with lightning-like swiftness.)
Observe how in this intensification—so brief in point of time, so overwhelming in effect —all the elements in the subsequent develop- ment of the Tannhauser drama are already anticipated:
"And if they all should spurn thee forth" (Act II).
"Repentance lifts the curse from me" (Act II, close).
"Forgiveness ne'er shall make thee whole" (T.'s pilgrimage).
"My soul confides in Mary" (Elisabeth's pleading, and martyr-death, in Act III).
One can admire the genius of the youthful Wagner, who here intuitively found the right path, only the more unreservedly when one notes how the later Wagner played the mis- chief, dramatically, with his own creation in the Paris version. As Wagner remarked to Rockel: "But how little can the artist expect to see his own intention fully reproduced in any interpretation, when he himself is con- fronted by his art-work as by an enigma, concerning which he may be as readily de- ceived as others!" Compare with the above quotation the following version1 of the same situation:
Venus:—Comebacktome! Believeme, My fondest love thou'lt find!
Tannhauser:—Goddess, whoe'er doth leave thee, Leaves love for aye behind.
Venus:—Resist no longing proudly That leads thee back to me!
Tannh.:—My longing is for battle; I seek no bliss, no joys,
Goddess, mark me rightly,
'Tis death alone I prize! Venus:—If even Death avoid thee,
Were there no grave for thee! Tannh.:—My heart shall find thro' penance
Its death and grave in peace. Venus:—-Peace ne'er shall be thy portion,
Nor safety for thy soul! Come back to me and rest thee,
My love shall make thee whole! Tannh.:—Goddess of rapture, not in thee
For peace my soul trusteth in Mary! {Terrible crash. Venus vanishes.)
J As given in the "Gesammelte Schriften und Dichtungen," this being the real poetic version; for actual performance according to the Paris version, there is used a poor retransla- tion of the French text to which Wagner wrote the music.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
để khóc của mình để Maria vỡ từ linh hồn của mình giống như một phản đối kịch liệt của mất tinh thần sâu sắc. "Ở đây chúng ta sẽ không cố gắng một quisition thảo trên giá trị hoặc valuelessness của việc sửa đổi Paris. Chúng tôi chỉ có trách nhiệm chỉ ra rằng đáng kể, đặc biệt là trong nền kinh tế các danh lam thắng cảnh sắp xếp, hành động đầu tiên, mà
ban đầu được chia thành hai phần có tions cân bằng, mất rằng sự cân bằng trong các phiên bản sau này, với kết quả là nửa xài quá trớn đầu tiên không thể phủ nhận suy yếu có thể in dấu của chúng tôi cho sự quyến rũ của phần thứ hai. Nhưng lưu ý một điểm quan trọng: "Maria" Như với nửa đầu của Đạo Luật I, Wagner đặc trưng toàn bộ phần này là chỉ đơn giản là một tăng cường rất lớn của hiệu ứng lên đến phản đối kịch liệt quyết định, "! Maria" Và điều này nên để bật ra với năng lượng sâu sắc như vậy, mà "từ nó chảy lo sợ nhanh chóng của vellous disencharming thị ngay lập tức sau đây của Venusberg, và của sự chuyển đến nhà thung lũng, như việc thực hiện cần thiết của một nhu cầu cấp bách của một trái tim hướng đến quyết định tuyệt vọng." Chắc chắn, có nhưng vài tình huống trong các tài liệu ấn tượng của tất cả các thời gian và dân tộc, có thể được so sánh với thời điểm ly kỳ này trong "Tannhauser." Hãy để chúng tôi kiểm tra, chỉ từ quan điểm của xây dựng kịch tính, làm thế nào Wagner chuẩn bị cho thời điểm này, và làm thế nào ông xây dựng lên thứ hai cảnh trong hành động đầu tiên. Các cử chỉ đầu tiên trong cảnh này cho thấy rõ tình hình ngay từ đầu, Tannhauser tăng đầu convulsively, như thể bắt đầu ra khỏi một giấc mơ; Venus caressingly thu hút anh ta trở lại. Điều này mang lại trước mắt chúng ta sự tương phản quan trọng nhất trong cảnh-sự bất mãn của Tannhau- ser, thỏa mãn với những niềm vui của Venusberg, và tình yêu vẫn còn vững chắc của nữ thần, những người sẽ không cho thế giới cho phép các hiệp sĩ yêu thích của cô để khởi hành. Từ sự phản đối này của ý chí phát sinh các xung đột hiện trường và kết quả cuối cùng của nó: sẽ Tannhauser của chiến thắng ngày, nhưng lời nguyền của nữ thần theo đuổi anh ta và không bao giờ cho phép anh ta tìm thấy hòa bình. (Chúng ta phải thừa nhận rằng chúng tôi không phải siêu phàm hiệu quả của lời nguyền của nữ thần cho đến khi khai mạc của hành động thứ hai, nơi Motive đe dọa của Curse xen giống như một bóng ma vào khúc dạo đầu cho dàn nhạc vui vẻ.) Giữa begin- hoạch và kết thúc là tất cả các giai đoạn của quá trình chuyển đổi, và nó là khá phù hợp với sự thật ấn tượng rằng nó có vẻ ở những khoảnh khắc (đối với nâng cao sự hồi hộp) như Tannhauser đã từ bỏ mục đích của mình và mang lại cho những mong muốn của các nữ thần. Điều này luôn luôn xuất hiện trong nửa đầu của lời khen ngợi giọng hát của mình, nhưng trong nửa thứ hai của bài hát như ông thường xuyên trở về với khao khát của mình cho tự do. Trong bối cảnh phân chia của nó vào intensifications lớn được đánh dấu rõ ràng bởi sự lặp lại ba của bài hát praise- (nuôi dưỡng bởi một semitone mỗi thời gian, có thể là ghi nhận), trong đó, sau khi cử hành các nữ thần, Tannhauser trút khao khát của mình cho tự do với ever- increasingvehemence. Bây giờ, itismostin- structive, đáng kể, để quan sát Venus phản ứng mỗi lần. Trước khi các khổ thơ đầu tiên của bài hát chị ấy không phàn Tannhauser của tất cả các quá bi thảm. Cô trả lời với anh ta với một vài cụm từ tầm thường trong giai điệu của một đàn bà hay làm dáng bị thiệt hại, kết thúc với một lời kêu gọi để hát những lời khen ngợi của lpve và nữ thần của tình yêu. Sau đó, sau những khổ thơ đầu tiên của bài hát, mà gần luôn luôn chạy: "Aus deinem Reiche fliehn vô trật tự ich, o Konigin, Göttin, lass mich ziehn!" (Từ miền ngươi tôi phải chạy trốn: O nữ hoàng, nữ thần, hãy để tôi đi!) Trong khi đó Tannhauser trước đã chỉ buồn bã hỏi: "Tôi có ne'er -hear họ, không bao giờ nhìn thấy chúng nữa không?" bây giờ chúng tôi nghe lần đầu tiên quyết định công ty của ông phải từ bỏ Venus cho bao giờ hết. Theo đó, cô trả lời bằng một giọng nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn nghĩ rằng cô đã làm với một ý muốn nhất thời chỉ, một sự phù hợp của pression triển; cô coaxes anh nhiều như một người mẹ coaxes yêu hư hỏng của cô, và câu hỏi mình: "đó là tình yêu cẩu thả của tôi?" Tannhauser đáp ứng với chưa nhiều sáng
lời khen ngợi của các nữ thần của tình yêu mà còn với stillmorevehementdesireforfreedom. There- khi Venus khởi động nhiệt tình, bị thương trong tình cảm sâu sắc nhất của mình, và hurls anh sự sỉ nhục:
Ngươi darest để khinh miệt tình yêu của tôi?
Ngươi praisest nó, và vẫn wouldst chạy trốn khỏi nó? Sự quyến rũ của tôi bây giờ đã phát triển mệt mỏi cho ngươi?
Với bản năng nữ tính tốt Venus đã tìm thấy lý do thực sự cho thái độ bí ẩn của mình, mặc dù cô là sai lầm trong giả định rằng Tannhauser "scorns" của mình, cho nó chỉ là cuộc chiến của những cảm xúc đó khiến hắn hành vi lạ lùng mâu thuẫn của mình. Và một lúc ông cố gắng để làm yên lòng các nữ thần, gọi cô là "đáng yêu", và tuyên bố thừa rất quyến rũ của cô là lý do mà ông phải Go-cho là một loại "khen" cho Venus. Cô ấy, tuy nhiên, không bị lừa dối bởi cụm từ chỉ sinh ra xấu hổ. Trong khi gọi anh là một kẻ phản bội, kẻ đạo đức giả, khốn nạn bạc bẽo, cô không ít cho thấy trong cùng một hơi thở, trong thời trang thực sự nữ tính, rằng cô sẽ không để cho anh ta đi. Nhưng bây giờ, khi Tannhauser nồng nhiệt và cởi mở avows:
ne'er là đầy đủ hơn nam tính của tôi, không bao giờ thật hơn, Than bây giờ, khi tôi phải một phần từ ngươi mãi mãi!
cô thay đổi giai điệu của mình. Cô biết rằng một người đàn ông không chung thủy được kiểm soát hiệu quả hơn bằng cách yêu thương hơn bởi sự quyến rủ reproaches, và của cựu cô là quá khứ, tình nhân. Tại beck của cô được tiết lộ hang hạnh phúc:
Một bữa tiệc của niềm vui được chào mừng đoàn của chúng tôi,
trong niềm vui của chúng tôi cho các nghi lễ của tình yêu được trao vương miện!
Mang ngươi yêu không có sự hy sinh nhút nhát
Không! với nữ thần tình yêu của hương vị ngất ngây hạnh phúc.
Từ xa âm thanh bài hát -seductive của Sirens, và nó có vẻ như là mặc dù Tannhauser, mất đi trong niềm đam mê hạnh phúc, không thể carryouthisdeterminationtodepart. Venus mình, nhẹ nhàng thúc giục ông về, hỏi nửa jest- ingly, nửa quyến rũ, "hiệp sĩ của tôi, người yêu của tôi, héo ngươi đi?" Và ông, trong bối rối, cướp đoạt en-, quét harpstrings của mình với vẻ mặt ngây ngất và lần thứ ba hát ca ngợi sự quyến rũ của sao Kim. Và Venus, như khán giả uninitiate, cảm thấy không có nghi ngờ rằng thời gian này, say sưa allurements tình yêu, Tannhauser cuối cùng sẽ bị mất tự do của mình cho nữ thần. Tuy nhiên, lưu ý các điểm to lớn đáng kể sự lây bệnh trong nửa thứ hai của lời khen ngợi ca khúc Tannhauser một lần nữa intones khao khát của mình cho tự do; nên kiên định là chúc của mình rằng chỉ trong một khoảnh khắc nó có thể được thực hiện để dao động, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Đây là lần thứ ba ông nài xin nữ thần, "Hãy để tôi đi!" AndatthisjunctureVenus'sdemeanor tương tự như vậy thay đổi; cho đến bây giờ chỉ có người phụ nữ yêu thương, cô tiết lộ mình là kiêu ngạo, nữ thần ireful. Tiên tri dự đoán cô khốn khổ của Tannhauser ra trong "thế giới": "Ngươi desirest, có rất nhiều ngươi Khởi hành!" Cô cảm thấy rằng đôi khi ông sẽ trở lại, remorse- ful và bị hỏng. Niềm tự hào Tannhauser của hurls lại thách thức: "ne'er tôi sẽ trở lại cho ngươi" Khi nghe-một lần nữa như thế nào một sự tương phản tuyệt vời! -the Nữ thần, nhưng bây giờ để majestical, một lần nữa trở thành người phụ nữ yêu thương mà thấy mình hoàn toàn tuyệt vọng cuối cùng của mình ("Ha! Shouldst ngươi trở lại ne'er với tôi"), và do fore trong tuyệt vọng nhất ra mắt một lời nguyền trên toàn thế giới không-của nhân loại được hưởng tình yêu, nếu là nữ thần của tình yêu mình phải thở dài trong vô vọng. Và bây giờ đến việc tăng cường lớn; Venus chơi cuối cùng của cô
trump:
Venus: -O đến, quay lại với tôi một lần nữa! Tannhauser: -Không hơn có thể cho tôi niềm vui niềm vui của tình yêu! Venus: trở lại -Come, whene'er tim ngươi sẽ cầu xin!
Tannh: -. người yêu Thy lá ngươi ngay bây giờ cho aye! Venus: -Và nếu tất cả họ nên cự tuyệt ngươi ra? Tannh: -. Ăn năn nâng lời nguyền từ tôi. Venus: ne'er -Forgiveness sẽ làm cho ngươi cả!
Quay trở lại, khi thất bại, có thể tiết kiệm linh hồn! Tannh.-My linh hồn, linh hồn của tôi tâm sự với Mary!
{Venus cowers trái đất với một tiếng kêu, và biến mất. Khung cảnh thay đổi với sự nhanh nhẹn nhanh như chớp).
Quan sát cách trong này tăng cường, nên ngắn gọn về thời gian, vì vậy áp đảo trong hiệu ứng-tất cả các yếu tố trong sự phát triển tiếp theo của bộ phim truyền hình Tannhauser đã dự đoán:
"Và nếu họ tất cả nên cự tuyệt ngươi ra "(Act II).
"Ăn năn nâng lời nguyền từ tôi" (Act II, gần).
"Tha thứ ne'er sẽ làm cho ngươi toàn bộ" (cuộc hành hương của T.).
"Linh hồn tôi tâm sự với Mary" (Elisabeth cầu xin, và liệt sĩ chết, trong Act III).
Người ta có thể chiêm ngưỡng thiên tài của Wagner trẻ trung, người ở đây trực giác tìm thấy con đường đúng đắn, chỉ có lựa chọn hoàn hảo hơn khi người ta ghi như thế nào sau Wagner chơi trưởng mệnh, đáng kể , với sự sáng tạo của mình trong phiên bản Paris. Như Wagner nhận xét ​​với Rockel: "Nhưng làm thế nào ít nghệ sĩ có thể mong đợi để xem ý định của mình sao chép đầy đủ trong bất kỳ giải thích, khi bản thân ông đang dựng đứng đầu là nghệ thuật-công việc của mình như bởi một bí ẩn, liên quan mà ông có thể được như dễ dàng bỏ - ceived như những người khác "! So sánh với báo giá trên version1 sau của cùng một tình huống:
Venus: -Comebacktome! Believeme, trìu mến nhất của tôi yêu thou'lt tìm thấy!
Tannhauser: -Goddess, whoe'er thuần phục rời khỏi ngươi, Lá tình yêu dành cho aye phía sau.
Venus: -Resist không khao khát tự hào đó sẽ dẫn ngươi trở lại với tôi!
Tannh: -. khao khát của tôi là cho trận chiến; Tôi không tìm kiếm hạnh phúc, không có niềm vui,
Nữ thần, tôi đánh dấu một cách đúng đắn,
'Tis chết một mình tôi giải thưởng! Venus: -Nếu thậm chí chết tránh ngươi,
Đã không có mộ cho ngươi! Tannh: -. Trái tim tôi sẽ tìm thấy xuyên qua đền tội
chết và ngôi mộ của nó trong hòa bình. Venus: - Hòa bình ne'er được phần ngươi,
cũng không an toàn cho các linh hồn! Quay lại với tôi và phần còn lại ngươi,
tình yêu của tôi sẽ làm cho ngươi cả! Tannh: -. Nữ thần của sự sung sướng, không phải trong ngươi
Đối với hòa bình nương náu tâm hồn tôi trong Mary! {Vụ tai nạn khủng khiếp. Venus biến mất).
J Như được đưa ra trong "Gesammelte Schriften und DICHTUNGEN," đây là phiên bản thơ sản; cho hiệu suất thực tế theo phiên bản Paris, có được sử dụng một sự retransla- nghèo của văn bản tiếng Pháp mà Wagner đã viết nhạc.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: