Europe & the Islamic Mediterranean AD 700–1600Rock crystal ewer, Egypt dịch - Europe & the Islamic Mediterranean AD 700–1600Rock crystal ewer, Egypt Việt làm thế nào để nói

Europe & the Islamic Mediterranean

Europe & the Islamic Mediterranean AD 700–1600
Rock crystal ewer, Egypt, probably Cairo, 1000–1050. Museum no. 7904-1862
Rock crystal ewer, Egypt, probably Cairo, 1000–1050. Museum no. 7904-1862
The religion of Islam was revealed to the Prophet Muhammad in the early 7th century. Muhammad was a political leader as well as a religious guide, and after his death in 632, his successors established a vast empire. By conquest and conversion, the new religion spread quickly westwards through the territories of the Byzantine empire. By the 640s, Muslim forces were advancing across North Africa, conquering Sicily in 652 and the Iberian Peninsula in 711. By the early 8th century, Islamic territories had almost encircled the Mediterranean.

The Mediterranean has always been a linking sea, and as Islam became established as a power to be reckoned with, contacts developed with the Christian-ruled states of Europe. These were sometimes the product of conflict, but more often occurred through diplomacy and trade. The Islamic side of the Mediterranean was the terminus of ancient trading networks between East and West Asia, and the Muslim states controlled other routes along which precious commodities were carried back and forth. In Europe, the main destination for these luxury imports was Italy. The city republics of Venice, Florence and Genoa controlled maritime trade in the Mediterranean, and their merchants were principally responsible for the movement of Islamic goods around its coasts.

These objects were prized, because at least initially the materials and techniques used to make them were far more sophisticated than anything being made in Europe at the time. Medieval Islamic objects made from rock crystal, for example, were thought to have magical properties because they were so clear and transparent, compared with the glass then made in Europe. These objects were given as precious gifts to church treasuries where they sometimes stored holy relics. One reason why some types of medieval Islamic objects survive at all is precisely through their reuse in Christian contexts.

Rock crystal
Naturally-occurring rock crystals were used by craftsmen from Iraq and Egypt to make objects of supreme beauty and elegance. Objects like the Egyptian ewer were made to be royal possessions of the Fatimid rulers of Egypt (969–1171). They were prized for their clarity, which was thought to combine the qualities of air and water, and for the great skill required to hollow the crystal to a thickness of only 2mm in places, and then polish its surface, without breaking or blemishing it. Most of the surviving Fatimid rock crystal ewers were preserved in important church treasuries, such as the basilicas of Saint Mark in Venice and Saint Denis in Paris.

The tiny rock crystal flask in the shape of a fish may originally have held a precious perfume. It is believed to have been made in Egypt, where rock crystal was used to make precious possessions for the ruling dynasty, the Fatimids (969–1171). It found its way to Europe where it was made into a pendant with silver-gilt and niello mounts. These bear the Latin inscription, Ave Maria Gracia Plena ('Hail Mary Full of Grace'), suggesting that it was worn as a personal talisman. The cavity inside the flask may also have been used to hold a tiny relic.

Until the 14th century, objects in rock crystal were imported into Europe ready-made from the Islamic world. European admiration for these objects, and for the clarity of the crystal they were made from, was so great that, around 1300, the French began to import the raw material from the Islamic world, and to carve their own versions. These copied the pear-shaped form of the Egyptian ewers, but their surface decoration was never as elaborate as the Islamic objects. Instead, decoration was concentrated in the silver-gilt mounts, which here feature Gothic ornaments in the most fashionable style.

Rock-crystal flask mounted as a pendant, possibly from Egypt, 900–1000. The mounts probably from France, about 1300. Museum no. M.110-1966
Rock-crystal flask mounted as a pendant, possibly from Egypt, 900–1000. The mounts probably from France, about 1300. Museum no. M.110-1966
Rock crystal ewer, with silver-gilt and enamel mounts, France, probably Paris, 1340–50. Museum no. 15-1864
Rock crystal ewer, with silver-gilt and enamel mounts, France, probably Paris, 1340–50. Museum no. 15-1864
Import & imitation
Gilded and enamelled glass perfume sprinkler, 1295–6, probably Syria. Museum no. C.153-1936
Gilded and enamelled glass perfume sprinkler, 1295–6, probably Syria. Museum no. C.153-1936
European admiration for sophisticated Islamic wares led to their imitation. Exotic raw materials such as rock crystal and ivory were imported from the Islamic world, and local craftsmen were commissioned to re-work copies of them in a more familiar style or for a specific local function. Other imported items made of less precious materials were also imitated locally, sometimes inspiring the creation of new industries.

Muslim-ruled countries like southern Spain, Turkey and Egypt, produced fine carpets which were exported to Europe from the 14th century. They were sought after as luxurious furnishings in palaces and churches, and their high status is shown by the many European paintings in which they are prominently depicted. In fact some types of Turkish carpet are sometimes known after the 16th-century European painters who included them in their paintings, such as Hans Holbein (about 1497–1543) and Lorenzo Lotto (about 1480–1556).

European craftsmen imitated the patterns they so admired in Islamic imports, especially complex floral scrolls which they called arabesques, geometric interlacing, and even the Arabic inscriptions which decorated many items of Islamic art. Certain imported shapes were so closely copied that their eastern origins were quickly forgotten. Gradually the Europeans learned the techniques themselves, and started to apply their own styles of decoration to them. These began to challenge the supremacy of the exotic imports, and Islamic production started to lose ground to European wares. In some instances, however, Islamic craftsmen seized back the initiative from their European competitors, as with the Ottoman imitations of Italian velvets.

Islamic Spain
Capital with stylised decoration, Spain, 1370-80. Museum no. 341-1866
Capital with stylised decoration, Spain, 1370-80. Museum no. 341-1866
Spain, and to a lesser extent Portugal, was the most important meeting place between the Christian and Muslim worlds of the Mediterranean. In 711 the armies of Islam conquered the Iberian Peninsula, which now became the westernmost outpost of the Islamic empire. Most of the Peninsula remained under Islamic rule until the early 13th century.

The great golden age of Islamic Spain was the 10th century, during the heyday of the Umayyad caliphate (756–1031). At this time the capital, Córdoba, was the largest and most sophisticated city in Europe; an international centre of learning, an entrepôt for trade, and a production centre for luxury arts. The caliph al-Hakam II (reigned 961–76) was a great cultural patron, and went to enormous lengths to collect books and objects from all over the known world, even asking the Byzantine emperor for a copy of Dioscorides' treatise on the medicinal properties of plants, and for glass mosaic tesserae to adorn the mihrab (prayer niche) of Córdoba's Great Mosque.

Between 1160 and 1238 the North African Almohad dynasty unified Spain with Morocco, but by 1258 they had been defeated by the Christian crusaders of the Reconquista (reconquest). Islamic territory was picked off by land-hungry Christian kingdoms, leaving only the small state of the Nasrid sultanate in the south-eastern corner of the peninsula, with its capital at Granada. This last outpost of Islamic rule on the peninsula flourished until its conquest in 1492 by the Catholic monarchs Ferdinand and Isabella.

Islamic culture was present in Europe for nearly 800 years. Muslims continued to live in Spain until they were expelled in the early 17th century, but their cultural influence lived on far longer, since after so many centuries of interaction and assimilation, the Islamic origins of, for example, architectural tilework or the use of carpets had been forgotten.

Marble column capitalIvory casketIvory casketIvory plaque from the front of a casketFragment of silk textileFragment of silk textile with gold threadTin-glazed earthenware bowl
Islamic influence in Sicily and Southern Italy
Dish with bird design, Orvieto, Italy, 1270–1330. Museum no. C.202-1928
Dish with bird design, Orvieto, Italy, 1270–1330. Museum no. C.202-1928
The island of Sicily, at the heart of the Mediterranean, is a natural stopping place for sea travellers. Sicily is close to Tunisia on the North African coast, and this proximity has played an important role in the island's history. Conquered by armies from Tunisia in 652, it was ruled by Muslim dynasties until the Norman conquest in 1071. Like Spain, Sicily is a region that though now part of Europe, was, for several centuries, part of the Islamic world.

Under the Normans, Islamic cultural influences remained strong on the island. These were constantly reinforced by the goods which arrived in Sicily and southern Italy through trade and the close diplomatic contacts maintained between the Norman kings and the Fatimid caliphs in Cairo. Arabic was spoken by several of the Norman kings of Sicily, and remained one of the languages spoken at court in Palermo. Objects and buildings created in Sicily were adorned with Arabic inscriptions, and Arab scholars wrote poetic and historical works dedicated to the Norman kings.

These influences were particularly strong in the 12th century, during the reigns of Roger II (1130–54) and his grandson William II (1166–89). In 1143 Roger was crowned in the Palatine Chapel which he erected in Palermo, wearing a
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Châu Âu và địa Trung Hải Hồi giáo quảng cáo 700-1600Pha lê thiên nhiên ewer, Ai Cập, có lẽ Cairo, 1000-1050. Bảo tàng số 7904-1862Pha lê thiên nhiên ewer, Ai Cập, có lẽ Cairo, 1000-1050. Bảo tàng số 7904-1862Tôn giáo của Hồi giáo đã được tiết lộ để tiên tri Muhammad đầu thế kỷ thứ 7. Muhammad là một nhà lãnh đạo chính trị cũng như một hướng dẫn tôn giáo, và sau khi ông qua đời năm 632, người thừa kế của ông thành lập một đế chế rộng lớn. Bởi cuộc chinh phục và chuyển đổi, tôn giáo mới lây lan nhanh chóng về phía tây qua vùng lãnh thổ của Đế chế Byzantine. Bởi 640s, lực lượng Hồi giáo đã tiến qua Bắc Phi, chinh phục Sicily trong 652 và bán đảo Iberia trong 711. Đầu thế kỷ thứ 8, Hồi giáo vùng lãnh thổ đã gần như bao quanh địa Trung Hải.Địa Trung Hải luôn luôn là một biển liên kết, và khi hồi giáo trở thành thành lập như là một sức mạnh để được reckoned với, địa chỉ liên hệ phát triển với Christian cai trị quốc gia châu Âu. Đây là đôi khi sản phẩm xung đột, nhưng thường xuyên hơn xảy ra thông qua ngoại giao và thương mại. Bên Địa Trung Hải, Hồi giáo là ga cuối cổ đại mạng kinh doanh giữa Đông và Tây á, và các quốc gia Hồi giáo kiểm soát các tuyến đường khác dọc theo đó quý giá hàng hóa đã được tiến hành trở lại và ra. Ở châu Âu, điểm đến chính cho các nhập khẩu sang trọng là ý. Nước Cộng hòa thuộc thành phố Venice, Florence và Genoa kiểm soát thương mại hàng hải ở địa Trung Hải và các thương gia của họ đã chủ yếu chịu trách nhiệm về sự chuyển động của Hồi giáo hàng xung quanh bờ biển của nó.Các đối tượng được đánh giá cao, bởi vì ít ban đầu các tài liệu và kỹ thuật được sử dụng để làm cho họ được thêm rất nhiều phức tạp hơn bất cứ điều gì được thực hiện ở châu Âu vào lúc đó. Các đối tượng Hồi giáo thời Trung cổ làm từ pha lê thiên nhiên, ví dụ, đã được suy nghĩ để có phép thuật thuộc tính bởi vì họ đã như vậy rõ ràng và minh bạch, so với kính sau đó được thực hiện ở châu Âu. Các đối tượng đã được trao là món quà quý giá cho kho bạc nhà thờ nơi họ đôi khi lưu trữ di tích Thánh. Một lý do tại sao một số loại của các đối tượng Hồi giáo thời Trung cổ tồn tại ở tất cả là chính xác thông qua tái sử dụng của họ trong bối cảnh Thiên Chúa giáo.Pha lê thiên nhiênTinh thể đá nguồn gốc tự nhiên được sử dụng bởi thợ thủ công từ Iraq và Ai Cập để làm cho các đối tượng của tối cao vẻ đẹp và sang trọng. Các đối tượng như ewer Ai Cập đã được thực hiện cho là Hoàng gia tài sản của những người cai trị Fatimid của Ai Cập (969 – 1171). Họ được đánh giá cao nhất của sự rõ ràng, đó suy nghĩ để kết hợp những phẩm chất của không khí và nước, và cho những kỹ năng cần thiết để rỗng các tinh thể với độ dày chỉ 2mm ở những nơi, và sau đó đánh bóng bề mặt của nó, mà không phá vỡ hoặc blemishing nó. Hầu hết khách sạn Fatimid pha lê thiên nhiên ewers còn sống sót được bảo quản tại kho bạc nhà thờ quan trọng, chẳng hạn như basilicas của Saint Mark ở Venice và Saint Denis ở Paris.Bình tiny pha lê thiên nhiên trong hình dạng của một con cá có thể ban đầu đã tổ chức một nước hoa quý giá. Nó được cho là đã được thực hiện ở Ai Cập, nơi pha lê thiên nhiên được sử dụng để làm cho các tài sản quý giá nhất nhà cầm quyền, các Fatimid (969 – 1171). Nó tìm thấy con đường của nó sang châu Âu nơi nó đã được dựng thành một mặt dây chuyền với bạc-gilt và niello gắn kết. Chúng mang dòng chữ Latin, Ave Maria Gracia Pla ('Mary mưa đá đầy đủ của ân sủng'), gợi ý rằng nó được đeo như một talisman cá nhân. Khoang bên trong flask này có thể cũng đã được sử dụng để giữ một di tích nhỏ.Cho đến thế kỷ 14, các đối tượng trong pha lê thiên nhiên được nhập khẩu vào châu Âu làm sẵn từ thế giới Hồi giáo. Ngưỡng mộ châu Âu cho các đối tượng, và rõ ràng của các tinh thể họ đã được thực hiện từ, là tuyệt vời như vậy, xung quanh thành phố 1300, người Pháp bắt đầu nhập khẩu nguyên liệu từ thế giới Hồi giáo, và khắc Phiên bản riêng của họ. Những sao chép hình thức hình quả lê ewers Ai Cập, nhưng của trang trí bề mặt không bao giờ xây dựng như các đối tượng Hồi giáo. Thay vào đó, trang trí được tập trung tại gắn kết bạc-gilt, mà ở đây đặc trưng với kiến trúc Gothic ornaments trong phong cách thời trang nhất.Pha lê thiên nhiên bình gắn kết như là một mặt dây, có thể từ Ai Cập, 900 – 1000. Gắn kết có thể là từ Pháp, khoảng năm 1300. Bảo tàng không có. M.110-1966Pha lê thiên nhiên bình gắn kết như là một mặt dây, có thể từ Ai Cập, 900 – 1000. Gắn kết có thể là từ Pháp, khoảng năm 1300. Bảo tàng không có. M.110-1966Đá tinh thể ewer, với bạc-gilt và men gắn kết, Pháp, có lẽ Paris, 1340-50. Bảo tàng số 15-1864Đá tinh thể ewer, với bạc-gilt và men gắn kết, Pháp, có lẽ Paris, 1340-50. Bảo tàng số 15-1864Nhập khẩu & giảMạ vàng và men thủy tinh dầu thơm phun, 1295-6, có lẽ Syria. Bảo tàng không có. C.153-1936Mạ vàng và men thủy tinh dầu thơm phun, 1295-6, có lẽ Syria. Bảo tàng không có. C.153-1936Các ngưỡng mộ châu Âu cho các sản phẩm tinh vi của Hồi giáo đã dẫn đến giả của họ. Kỳ lạ nguyên liệu thô như pha lê thiên nhiên và ngà đã được nhập khẩu từ thế giới Hồi giáo, và thợ thủ công địa phương đã được ủy nhiệm để tái làm việc bản sao của họ trong một phong cách quen thuộc hơn hoặc cho một chức năng địa phương cụ thể. Các mặt hàng nhập khẩu làm bằng vật liệu ít quý giá được cũng bắt chước tại địa phương, đôi khi cảm hứng sáng tạo của ngành công nghiệp mới.Người Hồi giáo cai trị nước như Tây Ban Nha, Thổ Nhĩ Kỳ và Ai Cập, sản xuất thảm tốt mà đã được xuất khẩu sang châu Âu từ thế kỷ 14. Họ đã được sau khi tìm như đồ nội thất sang trọng trong cung điện và nhà thờ, và tình trạng cao của họ được thể hiện bằng nhiều bức tranh châu Âu, trong đó họ nổi bật được mô tả. Trong thực tế một số loại thảm Thổ Nhĩ Kỳ đôi khi được gọi theo các họa sĩ châu Âu thế kỷ 16 người bao gồm chúng trong bức tranh của họ, chẳng hạn như Hans Holbein (khoảng năm 1497-1543) và Lorenzo Lotto (khoảng 1480-1556).Châu Âu thợ thủ công bắt chước các mô hình họ rất ngưỡng mộ nhập khẩu Hồi giáo, đặc biệt là phức tạp Hoa scrolls mà họ gọi là arabesques, xen kẽ hình học, và thậm chí là các chữ khắc ả Rập mà trang trí nhiều mặt hàng của nghệ thuật Hồi giáo. Một số hình dạng nhập khẩu đã được như vậy chặt chẽ sao chép rằng nguồn gốc đông của họ đã được nhanh chóng quên. Dần dần người châu Âu đã học được các kỹ thuật chính mình, và bắt đầu áp dụng phong cách riêng của họ của trang trí cho họ. Chúng bắt đầu để thách thức các uy quyền của nhập khẩu kỳ lạ, và bắt đầu sản xuất Hồi giáo để mất mặt đất để pha lê châu Âu. Trong một số trường hợp, Tuy nhiên, thợ thủ công Hồi giáo chiếm lại sáng kiến từ của đối thủ cạnh tranh châu Âu, như với đá Ottoman ý nhung.Hồi giáo Tây Ban NhaThủ đô với trang trí cách điệu, Tây Ban Nha, 1370-80. Bảo tàng số 341-1866Thủ đô với trang trí cách điệu, Tây Ban Nha, 1370-80. Bảo tàng số 341-1866Tây Ban Nha, và đến một mức độ thấp hơn Bồ Đào Nha, là nơi gặp gỡ quan trọng nhất giữa các thế giới Kitô giáo và hồi giáo của địa Trung Hải. Năm 711 quân Hồi giáo chiếm bán đảo Iberia, bây giờ đã trở thành các tiền đồn phía tây của Đế chế Hồi giáo. Hầu hết bán đảo vẫn dưới sự cai trị Hồi giáo cho đến đầu thế kỷ 13.Tuổi vàng tuyệt vời của Hồi giáo Tây Ban Nha là thế kỷ thứ 10, trong thời hoàng kim của Umayyad caliphate (756 – 1031). Tại thời điểm này thủ đô, Córdoba, là thành phố lớn nhất và phức tạp nhất tại châu Âu; một trung tâm quốc tế của học tập, một entrepôt cho thương mại, và một trung tâm sản xuất nghệ thuật sang trọng. Khalip al-Hakam II (trị vì 961-76) là một người bảo trợ tuyệt vời của văn hóa, và đã đi đến độ dài lớn để thu thập sách và các đối tượng từ khắp nơi trên thế giới nổi tiếng, thậm chí yêu cầu hoàng đế Byzantine cho một bản sao của Dioscorides' luận về tính chất dược liệu thực vật, và cho thủy tinh Kham tesserae để tô điểm cho mihrab (cầu nguyện thích hợp) của nhà thờ Hồi giáo lớn của Córdoba.Giữa 1160 và 1238 nhà Bắc Phi Almohad thống nhất Tây Ban Nha với Ma-Rốc, nhưng bởi 1258 họ đã bị đánh bại bởi quân thập tự chinh Thiên Chúa giáo của Reconquista (việc tái chiếm). Hồi giáo lãnh thổ được chọn bởi Vương quốc Thiên Chúa giáo đất-đói, để lại chỉ là tiểu bang nhỏ của Vương quốc Hồi giáo Nasrid ở góc đông nam của bán đảo, với thủ phủ tại Granada. Này tiền đồn cuối cùng của các quy tắc hồi giáo trên bán đảo phát triển mạnh cho tới cuộc chinh phục năm 1492 bởi công giáo vua Ferdinand và Isabella.Văn hóa Hồi giáo đã có mặt tại châu Âu gần 800 năm. Người Hồi giáo tiếp tục sống ở Tây Ban Nha cho đến khi họ bị trục xuất trong đầu thế kỷ 17, nhưng ảnh hưởng văn hóa của họ sống nay còn, kể từ khi sau khi rất nhiều thế kỷ của sự tương tác và đồng hóa, nguồn gốc Hồi giáo, ví dụ, kiến trúc tilework hoặc sử dụng thảm bị quên lãng.Cột bằng đá cẩm thạch capitalIvory casketIvory casketIvory mảng bám từ mặt trước của một casketFragment textileFragment lụa của dệt lụa với đất nung bằng kính threadTin vàng bátHồi giáo ảnh hưởng ở Sicily và ItaliaMón ăn với thiết kế chim, Orvieto, ý, 1270-1330. Bảo tàng không có. C.202-1928Món ăn với thiết kế chim, Orvieto, ý, 1270-1330. Bảo tàng không có. C.202-1928Đảo Sicilia, ở trung tâm của địa Trung Hải, là một nơi tự nhiên dừng cho khách du lịch biển. Sicilia là gần gũi với Tunisia ở bờ biển phía Bắc Phi, và vùng lân cận này đã đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử của đảo. Chinh phục bởi quân đội từ Tunisia ở 652, nó được cai quản bởi triều đại hồi giáo cho đến khi cuộc chinh phục Norman năm 1071. Giống như Tây Ban Nha, Sicilia là một khu vực rằng mặc dù một phần của châu Âu, là, đối với nhiều thế kỷ, một phần của thế giới Hồi giáo.Theo Norman, Hồi giáo ảnh hưởng văn hóa vẫn mạnh trên đảo. Những liên tục được tăng cường bởi các hàng hoá đến Sicilia và Nam ý thông qua thương mại và các quan hệ ngoại giao gần duy trì giữa các vị vua Norman và vua hồi Fatimid tại Cairo. Tiếng ả Rập được nói bởi một số các vị vua Norman của Sicily, và vẫn là một trong các ngôn ngữ nói ở tòa án tại Palermo. Các đối tượng và các tòa nhà tạo ra tại Sicily được trang trí bằng ký tự ả Rập, và các học giả ả Rập đã viết thơ và lịch sử tác phẩm dành riêng cho các vị vua Norman.Những ảnh hưởng đặc biệt là mạnh trong thế kỷ 12 trong thời gian cầm quyền của Roger II (1130-54) và cháu trai của ông William II (1166-89). Ở 1143 Roger đăng quang tại nhà thờ Palatine ông dựng lên ở Palermo, mặc một
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Châu Âu và Hồi giáo Địa Trung Hải AD 700-1600
Pha lê cái bình đựng nước, Ai Cập, có lẽ Cairo, 1000-1050. Bảo tàng không có. 7904-1862
Pha lê cái bình đựng nước, Ai Cập, có lẽ Cairo, 1000-1050. Bảo tàng không có. 7904-1862
Islam đã được tiết lộ cho nhà tiên tri Muhammad trong những năm đầu thế kỷ thứ 7. Muhammad là một nhà lãnh đạo chính trị cũng như một hướng dẫn tôn giáo, và sau khi ông qua đời năm 632, người kế nhiệm của ông thành lập một đế quốc rộng lớn. By chinh phục và chuyển đổi, các tôn giáo mới lây lan nhanh chóng về phía tây qua các vùng lãnh thổ của đế quốc Byzantine. Đến 640s, lực lượng Hồi giáo đã tiến trên khắp Bắc Phi, Sicily chinh phục vào năm 652 và bán đảo Iberia trong 711. Đến đầu thế kỷ thứ 8, vùng lãnh thổ Hồi giáo đã gần như bao quanh Địa Trung Hải. Địa Trung Hải đã luôn luôn là một biển liên kết, và như đạo Hồi trở thành thành lập như là một quyền lực được tính đến, liên lạc phát triển với các quốc gia Kitô giáo cai trị của châu Âu. Đây là đôi khi các sản phẩm của cuộc xung đột, nhưng thường xảy ra thông qua ngoại giao và thương mại. Phía Hồi giáo của Địa Trung Hải là ga cuối của mạng lưới giao dịch cổ nằm giữa Đông và Tây Á, và các quốc gia Hồi giáo kiểm soát các tuyến đường khác dọc theo đó hàng hóa quý giá đã được tiến hành qua lại. Tại châu Âu, các điểm đến chính cho các hàng nhập khẩu sang trọng là Italy. Các nước cộng hòa thành phố Venice, Florence và Genoa kiểm soát thương mại hàng hải ở Địa Trung Hải, và các thương gia của họ là chủ yếu chịu trách nhiệm cho sự di chuyển của hàng hóa Hồi giáo xung quanh bờ biển của họ. Những đối tượng này đã được đánh giá cao, bởi vì ít nhất ban đầu của vật liệu và kỹ thuật được sử dụng để làm cho họ là đến nay phức tạp hơn bất cứ điều gì đang được thực hiện ở châu Âu vào thời điểm đó. Đối tượng Hồi giáo thời trung cổ làm từ đá pha lê, ví dụ, được cho là có đặc tính ma thuật bởi vì họ đã rất rõ ràng và minh bạch, so với thủy tinh sau đó được thực hiện ở châu Âu. Các đối tượng này được cho là quà tặng quý giá đối với Kho bạc nhà thờ nơi mà đôi khi chúng được lưu trữ di vật thánh. Một lý do tại sao một số loại đối tượng Hồi giáo thời trung cổ còn tồn tại, chính là thông qua việc tái sử dụng của họ trong bối cảnh Kitô giáo. Pha lê thiên nhiên xảy ra các tinh thể đá được sử dụng bởi các thợ thủ công từ Iraq và Ai Cập để làm cho đối tượng của vẻ đẹp tối cao và sang trọng. Đối tượng như cái bình đựng nước Ai Cập đã được thực hiện cho được tài sản hoàng gia của các nhà lãnh đạo Fatimid của Ai Cập (969-1171). Họ được đánh giá cao vì sự rõ ràng của họ, được cho là kết hợp những phẩm chất của không khí và nước, và cho những kỹ năng tuyệt vời phải rỗng tinh thể với độ dày chỉ 2mm ở những nơi, và sau đó đánh bóng bề mặt của nó, mà không vi phạm hoặc blemishing nó. Hầu hết các sót Fatimid bình đựng nước đá pha lê đã được bảo quản trong kho bạc nhà thờ quan trọng, chẳng hạn như các basilicas của Saint Mark ở Venice và Saint Denis ở Paris. Các bình đá pha lê nhỏ trong hình dạng của một cá thể ban đầu đã tổ chức một loại nước hoa quý. Nó được cho là đã được thực hiện ở Ai Cập, nơi mà tinh thể đá được sử dụng để làm cho tài sản quý giá cho các nhà cầm quyền, các Fatimid (969-1171). Nó được tìm thấy đường đến châu Âu, nơi nó được làm thành một mặt dây chuyền bằng bạc mạ vàng và gắn kết hình khảm men huyền trên đồ vàng bạc. Những dòng chữ Latin, Ave Maria Gracia Plena ('Hail Mary Full của Grace'), cho thấy rằng nó đã được đeo như một lá bùa cá nhân. Các khoang bên trong bình cũng có thể được sử dụng để giữ những di tích nhỏ. Cho đến thế kỷ thứ 14, các đối tượng trong đá pha lê đã được nhập khẩu vào châu Âu đã tạo sẵn từ thế giới Hồi giáo. Ngưỡng mộ châu Âu cho các đối tượng này, và cho sự trong sáng của các tinh thể họ đã làm từ, lớn đến nỗi, khoảng năm 1300, người Pháp bắt đầu phải nhập khẩu nguyên liệu từ thế giới Hồi giáo, và để khắc phiên bản của riêng mình. Những sao chép dưới dạng hình quả lê của bình đựng nước Ai Cập, nhưng trang trí bề mặt của họ chưa bao giờ được xây dựng như là các đối tượng Hồi giáo. Thay vào đó, trang trí được tập trung ở các gắn kết bạc mạ vàng, mà ở đây được trang bị đồ trang trí Gothic trong phong cách thời trang nhất. Flask Rock-tinh thể gắn kết như là một mặt dây chuyền, có thể từ Ai Cập, 900-1000. Gắn kết có thể là từ Pháp, khoảng 1300. Bảo tàng không có. M.110-1966 bình Rock-tinh thể gắn kết như là một mặt dây chuyền, có thể từ Ai Cập, 900-1000. Gắn kết có thể là từ Pháp, khoảng 1300. Bảo tàng không có. M.110-1966 Pha lê cái bình đựng nước, với bạc mạ vàng và men gắn kết, Pháp, có lẽ Paris, 1340-1350. Bảo tàng không có. 15-1864 Pha lê cái bình đựng nước, với bạc mạ vàng và men gắn kết, Pháp, có lẽ Paris, 1340-1350. Bảo tàng không có. 15-1864 nhập giả mạ vàng và tráng men thủy tinh nước hoa phun nước, 1295-6, có lẽ Syria. Bảo tàng không có. C.153-1936 Gilded và kính tráng men nước hoa phun nước, 1295-6, có lẽ Syria. Bảo tàng không có. C.153-1936 ngưỡng mộ châu Âu cho sứ Hồi giáo phức tạp dẫn đến giả của họ. Nguyên liệu ngoại nhập như pha lê và ngà voi được nhập khẩu từ thế giới Hồi giáo, và thợ thủ công địa phương được giao nhiệm lại, làm các bản sao của chúng trong một phong cách quen thuộc hơn hoặc cho một chức năng cụ thể của địa phương. Các mặt hàng nhập khẩu khác làm bằng vật liệu ít quý cũng đã bị bắt chước địa phương, đôi khi tạo cảm hứng cho sự sáng tạo của các ngành công nghiệp mới. Quốc gia Hồi giáo cai trị như miền nam Tây Ban Nha, Thổ Nhĩ Kỳ và Ai Cập, được sản xuất thảm tốt mà đã được xuất khẩu sang châu Âu từ thế kỷ thứ 14. Họ được sau khi tìm đồ đạc như sang trọng trong cung điện và nhà thờ, và địa vị cao của họ được thể hiện bằng những bức tranh nhiều nước châu Âu, trong đó họ được nổi bật miêu tả. Trong thực tế một số loại thảm Thổ Nhĩ Kỳ đôi khi được biết đến sau khi các họa sĩ châu Âu thế kỷ 16 người bao gồm trong các bức tranh của họ, chẳng hạn như Hans Holbein (khoảng 1497-1543) và Lorenzo Lotto (khoảng 1480-1556). Thợ thủ công châu Âu bắt chước các mô hình chúng rất ngưỡng mộ trong nhập khẩu Hồi giáo, cuộn hoa đặc biệt phức tạp mà họ gọi là arabesques, xen kẽ hình học, và thậm chí là dòng chữ tiếng Ả Rập mà được trang trí nhiều mặt hàng của nghệ thuật Hồi giáo. Một số hình nhập khẩu đã được sao chép chặt chẽ như vậy mà nguồn gốc phía đông của họ đã nhanh chóng bị lãng quên. Dần dần những người châu Âu đã học được những kỹ thuật chính mình, và bắt đầu áp dụng phong cách riêng của họ về trang trí cho họ. Những bắt đầu thách thức uy quyền của nhập khẩu kỳ lạ, và sản xuất Hồi giáo bắt đầu để mất đất để đồ châu Âu. Tuy nhiên, trong một số trường hợp, những người thợ Hồi giáo bị bắt giữ lại các sáng kiến từ các đối thủ châu Âu của họ, như với các mô phỏng Ottoman của nhung Ý. Hồi giáo Tây Ban Nha vốn với các trang trí cách điệu, Tây Ban Nha, 1370-1380. Bảo tàng không có. 341-1866 Capital với trang trí cách điệu, Tây Ban Nha, 1370-1380. Bảo tàng không có. 341-1866 Tây Ban Nha, và đến một mức độ thấp hơn Bồ Đào Nha, làm nơi hội họp quan trọng nhất giữa các Kitô hữu và người Hồi giáo thế giới của Địa Trung Hải. Trong 711 quân đội của Hồi giáo chinh phục bán đảo Iberia, mà bây giờ đã trở thành tiền đồn phía tây của đế chế Hồi giáo. Nhất của bán đảo vẫn nằm dưới quyền cai trị Hồi giáo cho đến đầu thế kỷ 13. Độ tuổi vàng lớn của Hồi giáo Tây Ban Nha là thế kỷ 10, trong thời hoàng kim của Caliphate Umayyad (756-1031). Tại thời điểm này vốn, Córdoba, là thành phố lớn nhất và phức tạp nhất ở châu Âu; một trung tâm quốc tế của việc học, một trung chuyển thương mại, và một trung tâm sản xuất cho nghệ thuật sang trọng. Caliph al-Hakam II (trị vì 961-76) là một người bảo trợ văn hóa vĩ đại, và đã đi đến độ dài lớn để thu thập sách và các đối tượng từ khắp nơi trên thế giới biết đến, thậm chí yêu cầu các hoàng đế Byzantine cho một bản sao của bản luận Dioscorides 'trên dược của các cây trồng, và thủy tinh mosaic Tesserae để tô điểm cho các mihrab (cầu nguyện niche) của Nhà thờ Hồi giáo của Córdoba lớn. Giữa năm 1160 và 1238 các triều đại Bắc Almohad Phi thống nhất Tây Ban Nha với Maroc, nhưng do năm 1258 họ đã bị đánh bại bởi quân viễn chinh Christian của Reconquista (tái chinh phục). Lãnh thổ Hồi giáo đã được chọn ra bởi vương quốc Christian đất đói, chỉ để lại các bang nhỏ của vương quốc Nasrid ở góc đông nam của bán đảo, với thủ đô là Granada. Đây tiền đồn cuối cùng của luật Hồi giáo trên bán đảo phát triển mạnh mẽ cho đến cuộc chinh phục của mình vào năm 1492 bởi các quốc vương Công giáo Ferdinand và Isabella. Văn hóa Hồi giáo đã có mặt tại châu Âu trong gần 800 năm. Người Hồi giáo vẫn tiếp tục sống ở Tây Ban Nha cho đến khi họ bị trục xuất vào những năm đầu thế kỷ 17, nhưng ảnh hưởng văn hóa của họ sống trên lâu hơn, vì sau nhiều thế kỷ của sự tương tác và đồng hóa, nguồn gốc Hồi giáo, ví dụ, tilework kiến trúc hoặc việc sử dụng của thảm đã bị lãng quên. cột Marble capitalIvory casketIvory casketIvory mảng bám từ phía trước của một casketFragment của textileFragment lụa tơ tằm dệt bằng vàng threadTin-glazed đất nung bát ảnh hưởng Hồi giáo ở Sicily và miền Nam nước Ý Dish với thiết kế chim, Orvieto, Ý, 1270-1330. Bảo tàng không có. C.202-1928 Dish với thiết kế chim, Orvieto, Ý, 1270-1330. Bảo tàng không có. C.202-1928 Các đảo Sicily, tại trung tâm của vùng Địa Trung Hải, là một nơi dừng chân tự nhiên cho du khách đường biển. Sicily gần Tunisia trên bờ biển Bắc Phi, và gần đây đã đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử của hòn đảo. Chinh phục bởi đội quân từ Tunisia vào năm 652, nó được cai trị bởi các triều đại Hồi giáo cho đến cuộc chinh phục Norman trong 1071. Giống như Tây Ban Nha, Sicily là một khu vực mà dù nay là một phần của châu Âu, là, trong nhiều thế kỷ, một phần của thế giới Hồi giáo. Dưới Normans , ảnh hưởng văn hóa Hồi giáo vẫn mạnh trên đảo. Những cũng liên tục được tăng cường bởi các hàng hóa mà đến Sicily và miền nam Italy thông qua thương mại và tiếp xúc ngoại giao gần duy trì giữa các vị vua Norman và khalip Fatimid ở Cairo. Arabic được nói bởi một số các vị vua Norman của Sicily, và vẫn là một trong những ngôn ngữ được nói ở tòa án ở Palermo. Đối tượng và các tòa nhà tạo ra trong Sicily được trang trí bằng chữ viết tiếng Ả Rập, và các học giả Ả Rập đã viết tác phẩm thi ca và lịch sử dành riêng cho các vị vua Norman. Những ảnh hưởng này là đặc biệt mạnh mẽ trong thế kỷ 12, trong thời gian trị vì của Roger II (1130-1154) và cháu trai của mình William II (1166-1189). Trong năm 1143 Roger đã đăng quang ở Palatine Chapel mà ông đã dựng lên ở Palermo, mặc một












































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: