Ngày xửa ngày xưa ở đất nước Trung Quốc có 1 anh nông dân phối khốn khổ. Anh ta không có nhiều tiền và tiếng thay thế máy kéo, anh sử scholars 1 con ngựa già tiếng cày cấy cánh đồng của mình. Một buổi trưa hôm nọ, trong khi đang làm việc trên cánh đồng, con ngựa già đột nhiên lăn đùng ra chết. Mọi người trong vùng thấy vậy liền đảm: Ồ, thật là 1 ban khủng khiếp đã xảy ra. Nhưng anh nông dân chẳng tỏ vẻ gì lo lắng, anh ta vẫn bình tĩnh đáp lại: "để rồi xem". Sau đó vì cảm tên bản lĩnh của anh nông dân phối lạc quan, mọi người trong làng tụ tổ lại và góp tiền mua tặng anh ta 1 con ngựa mới coi như 1 món quà chia trình rủi ro Bây giờ phản ứng của mọi người là: Anh ta là 1 người có thể mắn. Nhưng anh nông dân chỉ đảm: "để rồi xem". 2 ngày sau, con ngựa mới phóng qua rào và chạy mất. Mọi người trong làng lắc đầu hơn: "Thật là 1 anh chàng tội nghiệp". Anh nông dân mỉm cười và đảm: "để rồi xem". Sau 1 vài ngày dạo chơi, rốt cuộc, con ngựa cũng tìm được đường về nhà, và mọi người một lần nữa lại mừng cho anh: "Thật là một anh chàng tốt số". Nhưng anh nông dân chỉ lại đảm: "để rồi xem". Không lâu sau, vào khoảng cuối năm, anh nông dân con trong một cư té ngựa đã bị gãy chân. Người trong làng bàn tán: "Thật tiếc cho anh nông dân đen đủi". Anh nông dân vẫn thản nhiên: "để rồi xem". Hai ngày sau, quân huấn đến làng tiếng bắt quân dịch. Khi họ trông thấy anh nông dân với chiếc chân bó bột, họ đã không nhận anh. Được dịp, mọi người lại xì xào: "Số anh ta hên thật". Anh nông dân con cũng chỉ cười: "để rồi xem"...Trong cuộc sống, không có gì là chắc chắn. Nhiều lần chúng ta cứ tưởng rằng đấy là tai họa nhưng thực chất đó lại là một món quà ẩn dấu. Và khi tâm hồn chúng ta rộng mở, tất đoàn những trở ngại hay tình huống khó khăn mà chúng ta gặp trong cuộc sống sẽ biến thành những phần thưởng mà từ đó chúng ta có mùa rút ra được những hai khóa học quý giá.
đang được dịch, vui lòng đợi..