Before she could reply, the kitchen door swung open, and Harry’s cousi dịch - Before she could reply, the kitchen door swung open, and Harry’s cousi Việt làm thế nào để nói

Before she could reply, the kitchen

Before she could reply, the kitchen door swung open, and Harry’s cousin
Dudley lumbered into the room. He was even larger than Harry
remembered, and his face looked tired and drawn. His eyes opened wide
with shock upon seeing Harry, and he began gaping like a fish.
“What’s he doing here?” Dudley demanded, pointing a porky finger at
Harry. Harry was pleased to notice the slight tremor in Dudley’s hand.
After years of being the victim of Dudley’s bullying behavior, it was
nice to have the shoe on the other foot, so to speak.
“Hey, Duds,” Harry said, grinning widely. “You’re home from school
early, too. Did they chuck you out?” Harry asked, throwing Aunt
Petunia’s taunt back at his cousin.
Harry was surprised when Dudley ignored Harry completely and turned his
panic-stricken eyes upon his mother. “Thought you’d get him to look me
over, did you? Trying to compare and see if he’s infected me? It’s all
his fault, anyway. You know that. Him and that freak of an old man who
took him the last time – they did this to me. You know they did
something. He threatened you, I heard him.”
“Now, now, Popkin,” Aunt Petunia said soothingly, but Harry couldn’t
help but notice the tremor in her voice. “Don’t get yourself upset. You
know what happens when you get too fussed.”
Dudley’s eyes nearly bulged out of the sockets, and he grasped his
mother’s forearms with enough force to leave red marks. “Mummy! Don’t
let it happen again,” he whimpered.
Aunt Petunia pulled her arm away and began patting Dudley on the back
and cooing softly as she led him into the parlor. Once she sat him on
the couch and calmed him down, she turned back towards Harry. Her eyes
were filled with such intense loathing that Harry found himself taking
a step back involuntarily. What was going on here?
“Sit down and don’t dirty the sofa. I’m going to get Duddy a glass of
lemonade,” she hissed, scurrying from the room. “Don’t upset him.”
Harry looked over at Dudley and furrowed his eyebrows. “What’s got your
knickers in such a twist, Dud?”
“What are you doing here? Did they ask you to come look at me? I won’t
have you or any of your freak friends pawing at me. Don’t think I can’t
get that ruddy thing away from you, and when I do…” Dudley’s face
matched the purple color that Harry usually associated with Uncle
Vernon.
“Take it easy, Dud. You’re going to burst something. Why don’t you tell
me what’s going on here? What is this all about?” Harry asked.
His mind was racing, trying to remember all the details from his last
trip to Privet Drive. It seemed like another lifetime ago. Professor
Dumbledore had been pleasant, even though it was obvious to Harry that
he had been upset by the way that the Dursleys had treated Harry.
Still, he didn’t think that was something the Dursleys would have
picked up. Harry’s comfort and well-being had never been one of their
considerations.



Dudley appeared to be under the impression that Professor Dumbledore
had threatened them, however. How would Dudley’s mind have formed that
idea? Of course, being the bully he was, Dudley probably assumed
everyone was threatening him, since he spent most of his time
threatening others. Still, Harry tried to recall the conversation from
the previous year to work out what had wound up his relatives so much.
Staring at Dudley sitting crouched into himself on the couch brought
Dumbledore’s words back into Harry’s mind. He had said something about
leaving a note for the Dursleys when he’d dropped Harry on their
doorstep all those years ago.
“You did not do as I asked. You have never treated Harry as a son. He
has known nothing but neglect and often cruelty at your hands. The best
that can be said is that he has at least escaped the appalling damage
you have inflicted upon the unfortunate boy sitting between you.”
Was that what Dudley thought was a threat? How could it be, though?
Another memory arose in Harry’s mind of a Howler sent to Aunt Petunia
after the Dementor attack on Harry and Dudley in the alley before his
fifth year.
“Remember my last.”
The last must have been this same letter. Harry was burning with
curiosity to know exactly what the letter had said. He held little hope
that Aunt Petunia would tell him, however. Why is she so worried about
Dudley being upset, anyway? Not that she ever likes to see her little
popkin upset, Harry thought with a grimace.
Only one thing to do for it, then.
“So what’s this about Professor Dumbledore doing something to you last
time, Duds? Are you sprouting a tail again? I didn’t even see him do
it. Of course, he has no problem with non-verbal spells, so you never
know what he could have been up to,” Harry said casually, forcing down
the painful lump that lodged itself in his throat when speaking as if
Professor Dumbledore were still alive.
Dudley cowered away from Harry and scrambled off the couch faster than
his bulk should have allowed. His hands instinctively searching his
massive behind for, Harry assumed, the return of a pig’s tail. “Stay
away from me! I mean it…you stay away!”
Harry stood up and began walking towards Dudley with a determined
stride. “What’s wrong, Dud? Why are you so skittish all of a sudden?
Lost your nerve, have you? Is this what’s got you acting like such a
little girl?” Harry asked, drawing his wand from his sleeve.
“Put it away,” Dudley screeched, backing into a corner. Harry would
have laughed if it weren’t so pathetic. This was the great git of a
bully who had regularly made Harry’s life a living hell when he was
small?
“I mean it, Potter, put that thing away,” Dudley growled.



“Or what, Dud? What are you going to do?” Harry couldn’t help his
morbid fascination, wondering how far he could push before Dudley would
strike back.
Before Dudley could answer him, however, the vase on the table next to
him started shaking violently. It rattled on the table as it moved
closer to the edge. Harry stared at it in surprise. He really wasn’t
that upset, not about this, anyway. Why was his magic reacting so
strongly?
“Oh, no,” Dudley moaned before the vase flew from the table and went
careening towards Harry’s head.
Harry was so shocked that he never had time to move. The heavy ceramic
vase slammed into the side of his face with enough force to knock him
from his feet. The vase and Harry both landed on the floor with a heavy
thud, the vase shattering in several large chunks.
Alerted by the noise, Aunt Petunia hurried back into the room and
screeched at the destruction. “What have you done?” she spat, stepping
over Harry to retrieve the broken pieces of her vase.
“It happened again, Mummy,” Dudley wailed. “He did it! I know he did.”
Aunt Petunia leapt to her feet and hurried over to Dudley. “There,
there, now, sweetums. Mummy’s here. Everything will be all right. Come
into the kitchen, and I’ll make you a nice snack. I’ll take care of
everything.”
As she ushered Dudley from the room, she turned back towards Harry, who
was still struggling to rise from the floor. “Stay here. I’ll be right
back. I warned you not to upset him,” she hissed, her eyes nearly
glowing with a burning intensity.
Harry groaned as he sat up and put a hand to his throbbing cheekbone.
What is going on here? He pulled himself to his feet unsteadily and
shook his head in an attempt to clear it.
Bad idea.
The entire room swam before his eyes, and he had to grasp the arm of
the couch to remain upright. He tentatively moved his jaw from side to
side, testing how much damage had been done to his face. He didn’t
think anything was broken, but the pain was enough to make him wish for
one of Madam Pomfrey’s potions.
This would be no ordinary stay at Privet Drive.
He’d done accidental magic before, but not in a long time. He didn’t
remember ever hurting himself with it before, either. Something wasn’t
right. He glanced out the window apprehensively, wondering if he’d be
receiving a reprimand from the Ministry.
Great. That’s all I need.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trước khi cô có thể trả lời, nhà bếp cửa đu mở, và người Anh em họ của HarryDudley lumbered vào phòng. Ông là ngay cả lớn hơn Harrynhớ, và khuôn mặt của mình trông mệt mỏi và rút ra. Đôi mắt của mình mở rộngvới cú sốc khi nhìn thấy Harry, và ông bắt đầu gaping như một cá."Ông ấy làm gì ở đây?" Dudley yêu cầu, chỉ một ngón tay như lúcHarry. Harry đã vui mừng nhận thấy run nhẹ trong tay của Dudley.Sau nhiều năm là nạn nhân của hành vi bắt nạt của Dudley, nó đãrất vui được có giày trên bàn chân khác, vì vậy để nói chuyện."Hey, ngân phiếu giả," Harry nói, grinning rộng rãi. "Bạn đang về nhà từ trường họcsớm, quá. Đã làm họ chuck bạn?" Harry hỏi, ném dìPetunia của taunt trở lại tại Anh em họ của mình.Harry đã ngạc nhiên khi Dudley bỏ qua Harry hoàn toàn và bật của mìnhhoảng sợ mắt khi mẹ. "Nghĩ rằng bạn sẽ có được anh ta để tìm tôihơn, đã làm bạn? Cố gắng để so sánh và xem nếu ông đã nhiễm tôi? Đó là tất cảlỗi của mình, dù sao. Bạn biết điều đó. Anh ta và rằng freak một tuổi người đàn ông ngườiAnh ta mất thời gian qua-họ đã làm điều này với tôi. Bạn biết họ đã làmmột cái gì đó. Ông đe dọa bạn, tôi nghe ông.""Bây giờ, bây giờ, Popkin," dì Petunia nói soothingly, nhưng không thể Harrythể không nhận thấy run trong giọng nói của cô. "Không có được cho mình buồn bã. Bạnbiết những gì sẽ xảy ra khi bạn nhận được quá kiểu cách."Dudley của mắt gần phần ra khỏi các ổ cắm, và ông nắm của mìnhmẹ của các cánh tay với đủ lực lượng để lại nhãn hiệu màu đỏ. "Xác ướp! Khôngcho nó xảy ra một lần nữa,"ông whimpered.Dì Petunia kéo cánh tay của cô đi và bắt đầu patting Dudley trên mặt sauvà cooing nhẹ nhàng như cô đã dẫn anh ta vào parlor. Một khi cô ngồi anh ta trênghế và bình tĩnh anh ta xuống, cô quay trở lại đối với Harry. Đôi mắt của côđã được lấp đầy với sự không ưa mạnh mẽ như vậy rằng Harry thấy mình tham giamột bước trở lại không tự nguyện. Những gì đã xảy ra ở đây?"Ngồi và không bẩn ghế sofa. Tôi sẽ nhận được Duddy một lynước chanh,"cô hissed, scurrying từ phòng. "Đừng lo lắng anh ta."Harry nhìn qua tại Dudley và nhăn lông mày của mình. "Những gì có của bạnLucky chap trong twist một, Dud?""Bạn làm gì ở đây? Họ đã yêu cầu bạn đến xem xét tôi? Tôi sẽ khôngcó bạn hoặc bất kỳ người bạn freak pawing tôi. Không nghĩ rằng tôi có thể khôngnhận được rằng điều ruddy đi từ bạn, và khi tôi làm... " Khuôn mặt của Dudleykết hợp màu tím Harry thường liên quan với chúVernon."Mang nó dễ dàng, người siêng năng. Bạn sẽ nổ tung một cái gì đó. Sao anh không nói vớitôi những gì đang xảy ra ở đây? Đây là gì tất cả về?" Harry hỏi.Tâm trí của mình đua, cố gắng để nhớ tất cả các chi tiết từ cuối cùng của ôngchuyến đi đến Privet Drive. Nó có vẻ giống như một đời trước. Giáo sưGiáo sư Dumbledore đã tốt, mặc dù nó đã được rõ ràng để Harry màông đã được bằng cách buồn bã rằng các Dursleys đã điều trị Harry.Tuy nhiên, ông đã không nghĩ rằng đó là một cái gì đó các Dursleys sẽ cónhặt. Harry's thoải mái và hạnh phúc chưa bao giờ là một trong của họcân nhắc. Dudley dường như là theo ấn tượng rằng giáo sư Dumbledoređã đe dọa chúng, Tuy nhiên. Làm thế nào nào tâm trí của Dudley đã hình thành màý tưởng? Tất nhiên, là những kẻ bắt nạt ông đã, Dudley có thể giả địnhTất cả mọi người đã đe dọa anh ta, kể từ khi ông đã dành hầu hết thời gian của mìnhđe dọa những người khác. Tuy nhiên, Harry đã cố gắng để nhớ lại cuộc đàm thoại từnăm trước để tìm ra những gì có vết thương lên người thân của mình rất nhiều.Nhìn chằm chằm Dudley ngồi crouched vào mình trên chiếc ghế dài đưa vàoDumbledore từ trở lại vào tâm trí của Harry. Ông đã nói một cái gì đó vềđể lại một lưu ý cho các Dursleys khi ông đã giảm xuống Harry trên của họbậc cửa tất cả những năm trước đây."Bạn không đã làm khi tôi hỏi. Bạn không bao giờ có coi Harry là một con trai. Ôngđã biết không có gì nhưng bỏ bê và thường đối xử tàn ác ở bàn tay của bạn. Tốt nhấtmà có thể được cho biết là ông ít đã thoát khỏi những thiệt hại kinh khủngbạn đã khiến cậu bé không may ngồi giữa bạn."Đó có phải là những gì Dudley nghĩ là một mối đe dọa? Làm thế nào nó có thể, mặc dù?Một bộ nhớ đã phát sinh trong tâm trí của Harry của một vấp cho dì Petuniasau khi cuộc tấn công Dementor trên Harry và Dudley trong hẻm trước của mìnhnăm thứ năm."Nhớ cuối cùng của tôi."Cuối cùng phải có là cùng một lá thư này. Harry đốt cháy vớitò mò để biết chính xác những gì bức thư đã nói. Ông đã tổ chức rất ít hy vọngrằng dì Petunia sẽ nói với anh ta, Tuy nhiên. Tại sao cô lo lắng vềDudley buồn bã, dù sao? Rằng cô không bao giờ muốn xem của cô ítPopkin buồn bã, Harry nghĩ rằng với một sự nhăn mặt.Chỉ có một điều để làm cho nó, sau đó."Vì vậy những gì là điều này về giáo sư Dumbledore làm một cái gì đó cho bạn cuốithời gian, ngân phiếu giả? Bạn đang mọc lên một đuôi một lần nữa? Tôi thậm chí không nhìn thấy anh ta làmnó. Tất nhiên, ông đã không có vấn đề với phép thuật phòng không bằng lời nói, vì vậy bạn không bao giờbiết những gì ông có thể có tính đến,"Harry nói tình cờ, buộc xuốngkhối u đau đớn nộp bản thân trong cổ họng của mình khi nói như thểGiáo sư Dumbledore đã được vẫn còn sống.Dudley cowered ra khỏi Harry và tranh giành ra khỏi chiếc ghế dài nhanh hơnsố lượng lớn của mình nên đã cho phép. Bàn tay của ông bản năng tìm kiếm của mìnhlớn phía sau cho, Harry giả định, sự trở lại của một con lợn đuôi. "Ở khách sạnra khỏi người tôi! Tôi có nghĩa là nó... Đừng đi! "Harry đứng dậy và bắt đầu đi bộ về phía Dudley với một quyết tâmstride. "Những gì là sai, Dud? Tại sao bạn có như vậy hay thay đổi tất cả của một bất ngờ?Bị mất thần kinh của bạn, có bạn? Đây là những gì có bạn hoạt động như như vậy mộtcô gái nhỏ?" Harry hỏi, vẽ cây đũa phép của mình từ tay áo của mình."Đặt nó đi," Dudley screeched, sao lưu vào một góc. Harry nàocó cười nếu nó không như vậy pathetic. Đây là git tuyệt vời của mộtbully người đã thường xuyên thực hiện của Harry cuộc sống một địa ngục sống khi ôngnhỏ?"Tôi có nghĩa là nó, Potter, đặt nó đi," Dudley growled. "Hoặc những gì, Dud? Những gì bạn sẽ làm?" Harry không thể giúp mìnhniềm đam mê morbid, tự hỏi làm thế nào đến nay ông có thể đẩy trước khi Dudley nàotấn công trở lại.Trước khi Dudley có thể trả lời đi, Tuy nhiên, bình trên bảng bên cạnhông bắt đầu lắc khốc liệt. Nó rattled trên bàn khi nó di chuyểngần gũi hơn với các cạnh. Harry stared vào nó trong bất ngờ. Ông thực sự không phải làmà khó chịu, không phải là về điều này, dù sao. Tại sao kỳ diệu của ông phản ứng như vậymạnh mẽ?"Ồ, không," Dudley moaned trước khi chiếc bình bay vào từ bảng và đicareening hướng tới của Harry đầu.Harry đã bị sốc vì vậy ông không bao giờ có thời gian để di chuyển. Gốm sứ nặngBình nhảy vào phía bên của khuôn mặt của mình với lực lượng đủ để hạ anh tatừ bàn chân của mình. Bình và Harry cả hai đã hạ cánh trên sàn nhà với một nặngté nghe cái bịch, bình shattering trong một số khối lớn.Cảnh báo bằng tiếng ồn, dì Petunia vội vã trở lại vào phòng vàscreeched tại sự tàn phá. "Bạn đã làm gì?" cô nhổ, bướctrên Harry để lấy các mảnh vỡ của bình hoa của cô."Nó đã xảy ra một lần nữa, xác ướp," Dudley thét. "Ông đã làm nó! Tôi biết ông đã làm."Dì Petunia nhảy cho đôi chân của mình và vội vã trên để Dudley. "Có,có, bây giờ, sweetums. Xác ướp của ở đây. Tất cả mọi thứ sẽ tất cả các quyền. Đếnvào nhà bếp, và tôi sẽ làm cho bạn một món ăn tốt đẹp. Tôi sẽ chăm sóc củamọi thứ."Như nó mở ra Dudley từ Phòng, cô quay trở lại đối với Harry, ngườivẫn còn đấu tranh để tăng từ sàn nhà. "Ở đây. Tôi sẽ được quyềntrở lại. Tôi cảnh báo bạn không phải lo lắng anh ta,"cô hissed, đôi mắt của cô gầnphát quang với một cường độ đốt.Harry groaned khi ông ngồi lên và đặt một bàn tay phải của ông đó throbbing.Chuyện gì vậy? Ông kéo mình để bàn chân của mình unsteadily vàbắt đầu trong một nỗ lực để xóa nó.Ý tưởng tồi.Toàn bộ phòng bơi trước mắt của ông, và ông đã nắm được cánh tay củaghế để giữ thẳng đứng. Ông không chắc chắn di chuyển hàm của mình từ bên đểSide, kiểm tra bao nhiêu thiệt hại đã được thực hiện để khuôn mặt của mình. Ông đã khôngnghĩ rằng bất cứ điều gì đã bị hỏng, nhưng cơn đau đã đủ để làm cho anh ta muốn chomột trong Madam Pomfrey potions.Điều này sẽ là không bình thường trú của họ tại Privet Drive.Ông đã làm việc kỳ diệu trước khi, nhưng không phải trong một thời gian dài. Ông đã khôngnhớ bao giờ tổn thương mình với nó trước khi, hoặc là. Điều gì đó khôngphải. Ông liếc nhìn ra cửa sổ apprehensively, tự hỏi nếu ông sẽnhận được một khiển trách của bộ.Tuyệt. Đó là tất cả tôi cần.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trước khi cô có thể trả lời, cánh cửa nhà bếp bật mở, và anh em họ của Harry
Dudley lumbered vào phòng. Ông thậm chí còn lớn hơn Harry
nhớ, và khuôn mặt của mình trông mệt mỏi và rút ra. Mắt anh mở to
vì sốc khi nhìn thấy Harry, và ông bắt đầu hổng giống như một con cá.
"Có gì anh làm gì ở đây?" Dudley hỏi, chỉ một ngón tay mập tại
Harry. Harry rất hài lòng khi nhận được những chấn động nhẹ trong tay của Dudley.
Sau nhiều năm là nạn nhân của hành vi bắt nạt của Dudley, nó là
tốt đẹp để có những chiếc giày trên chân kia, vậy để nói chuyện.
"Hey, ngân phiếu giả," Harry nói, cười toe toét rộng rãi . "Bạn đang từ trường về nhà
sớm, quá. Họ có chuck bạn ra? "Harry hỏi, ném dì
taunt Petunia lại người anh em họ của mình.
Harry đã rất ngạc nhiên khi Dudley bỏ qua Harry hoàn toàn và biến mình
đôi mắt hoảng sợ khi mẹ của ông. "Nghĩ rằng bạn muốn có được anh ta nhìn tôi
hơn, phải không? Đang cố gắng để so sánh và xem nếu anh ta bị nhiễm tôi? Đó là tất cả
là lỗi của anh, dù sao. Bạn biết điều đó. Ngài và là freak của một ông già người
đã đưa anh lần cuối cùng - họ đã làm điều này với tôi. Bạn biết họ đã làm
một cái gì đó. Ông ta đe dọa bạn, tôi nghe anh.
"" Bây giờ, bây giờ, Popkin, "dì Petunia nói dịu dàng, nhưng Harry không thể
không nhận thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô. "Đừng làm cho mình khó chịu. Bạn
biết những gì sẽ xảy ra khi bạn nhận được quá kiểu cách.
"Đôi mắt của Dudley gần như tróc ra khỏi ổ cắm, và anh ta ôm chặt mình
cánh tay của người mẹ với lực lượng đủ để lại dấu vết đỏ. "Mummy! Đừng
để cho nó xảy ra một lần nữa, "anh rên rỉ.
Dì Petunia kéo tay cô ra và bắt đầu vỗ Dudley trên lưng
và thủ thỉ nhẹ nhàng như cô đã dẫn ông vào phòng khách. Khi cô ngồi anh trên
chiếc ghế dài và bình tĩnh anh ta xuống, cô quay trở lại đối với Harry. Đôi mắt cô
đã được lấp đầy với sự ghê tởm mãnh liệt như vậy mà Harry thấy mình lấy
lại một bước không tự nguyện. Điều gì đã xảy ra ở đây?
"Ngồi xuống và không bẩn ghế sofa. Tôi sẽ có được Duddy một ly
nước chanh, "cô rít lên, vội vã ra khỏi phòng. "Đừng buồn anh ta."
Harry nhìn qua Dudley và nhíu mày. "Chuyện gì đang có của bạn
knickers trong một twist như vậy, Dud?"
"Anh đang làm gì ở đây? Họ đã yêu cầu bạn đến nhìn anh? Tôi sẽ không
có bạn hoặc bất kỳ người bạn kỳ dị của bạn gãi tôi. Đừng nghĩ rằng tôi không thể
nhận được rằng điều hồng hào xa bạn, và khi tôi làm ... "Khuôn mặt của Dudley
phù hợp với màu tím mà Harry thường gắn liền với Bác
Vernon." Take it easy, Dud.
Bạn đang đi đến phá vỡ một cái gì đó. Tại sao không nói cho
tôi biết những gì đang xảy ra ở đây? Đây là những gì tất cả về? "Harry hỏi.
Tâm trí anh đã đua, cố nhớ lại tất cả những chi tiết cuối cùng của ông từ
chuyến đi đến đường Privet Drive. Nó có vẻ như một kiếp sống khác trước. Giáo sư
Dumbledore đã là dễ chịu, mặc dù nó là hiển nhiên đối với Harry rằng
ông đã cảm thấy khó chịu bởi cách mà gia đình Dursley đã đối xử với Harry.
Tuy nhiên, ông đã không nghĩ rằng đó là một cái gì đó gia đình Dursley sẽ
nhặt. Harry thoải mái và hạnh phúc chưa bao giờ là một trong những họ
cân nhắc. Dudley xuất hiện để được theo ấn tượng rằng Giáo sư Dumbledore đã đe dọa họ, tuy nhiên. Làm thế nào xin tâm trí của Dudley đã hình thành mà ý tưởng? Tất nhiên, là kẻ bắt nạt anh, Dudley có thể giả định tất cả mọi người đã đe dọa anh, kể từ khi ông dành phần lớn thời gian của mình đe dọa người khác. Tuy nhiên, Harry cố nhớ lại cuộc trò chuyện từ những năm trước để làm ra những gì đã lên vết thương người thân của mình rất nhiều. Nhìn chằm chằm vào Dudley ngồi thu mình vào chính mình trên chiếc ghế dài mang lời cụ Dumbledore trở lại vào tâm trí của Harry. Ông đã nói gì đó về để lại một lưu ý cho các gia đình Dursley khi ông muốn giảm Harry trên của họ trước cửa nhà của tất cả những năm trước đây. "Bạn đã không làm như tôi hỏi. Bạn đã bao giờ đối xử Harry như một đứa con trai. Ông đã được biết đến không có gì mà không chú ý và thường tàn ác ở bàn tay của bạn. Điều tốt nhất mà có thể nói là ông đã ít nhất đã thoát khỏi sự thiệt hại kinh khủng bạn đã gây ra khi cậu bé bất hạnh ngồi giữa bạn. "Đó có phải là những gì Dudley nghĩ là một mối đe dọa? Làm sao có thể, mặc dù? Bộ nhớ khác nảy sinh trong tâm trí của Harry trong một cơn thịnh nộ gửi đến dì Petunia sau cuộc tấn công giám ngục vào Harry và Dudley trong hẻm trước khi ông năm thứ năm. "Hãy nhớ cuối cùng của tôi." Cuối cùng phải có được cùng một lá thư này . Harry đã được đốt cháy với sự tò mò để biết chính xác những gì các thư đã nói. Ông đã tổ chức rất ít hy vọng rằng dì Petunia sẽ nói cho anh ta, tuy nhiên. Tại sao cô ấy rất lo lắng cho Dudley bị đảo lộn, dù sao? Không phải vì cô từng thích nhìn thấy ít cô buồn bã Popkin, Harry nghĩ với một cái nhăn mặt. Chỉ có một điều để làm cho nó, sau đó. "Vì vậy, những gì này về Giáo sư Dumbledore làm gì đó cho bạn qua thời gian, tiền giả? Bạn có mọc một cái đuôi một lần nữa? Tôi thậm chí còn không nhìn thấy anh ta làm điều đó. Tất nhiên, anh không có vấn đề với phép thuật phi ngôn ngữ, vì vậy bạn không bao giờ biết những gì ông có thể đã được tính đến, "Harry nói tình cờ, buộc xuống cấp một lần đau đớn mà nại chính nó trong cổ họng của mình khi nói như Giáo sư Dumbledore vẫn còn sống . Dudley co rúm lại xa Harry và tranh giành ra khỏi chiếc ghế nhanh hơn so với số lượng lớn của mình nên đã cho phép. Bàn tay của ông theo bản năng tìm kiếm của mình đằng sau đồ sộ cho, Harry cho rằng, sự trở lại của một cái đuôi lợn. "Ở xa tôi ra! Tôi có nghĩa là nó ... bạn ở lại đi! "Harry đứng dậy và bắt đầu đi về phía Dudley với một quyết tâm sải chân. "Sai, Dud là gì? Tại sao các bạn rất hay thay đổi tất cả của một đột ngột? Mất thần kinh của bạn, có bạn? Này những gì đang có bạn hành động như một ví dụ là cô bé? "Harry hỏi, rút cây đũa phép của mình từ tay của mình." Đặt nó đi, "Dudley rít lên, sao lưu vào một góc. Harry sẽ có cười nếu nó không quá thảm hại. Đây là git tuyệt vời của một kẻ bắt nạt người đã thường xuyên làm cho cuộc sống của Harry một cuộc sống địa ngục khi ông nhỏ? "Tôi nói thật đấy, Potter, đặt điều đó đi," Dudley gầm gừ. "Hoặc, Dud? Bạn sẽ làm gì? "Harry không thể giúp mình niềm đam mê bệnh hoạn, tự hỏi làm thế nào đến nay ông có thể đẩy trước khi Dudley sẽ tấn công trở lại. Trước khi Dudley có thể trả lời anh ta, tuy nhiên, chiếc bình trên bàn bên cạnh anh ta bắt đầu lắc dữ dội. Nó rung trên bàn khi nó di chuyển gần hơn để cạnh. Harry nhìn chằm chằm vào nó trong sự ngạc nhiên. Ông thực sự không phải là khó chịu, không phải về việc này, dù sao. Tại sao phép thuật của mình đã phản ứng rất mạnh mẽ? "Oh, không," Dudley rên rỉ trước khi chiếc bình đã bay khỏi bàn và đi careening về phía đầu của Harry. Harry đã rất sốc rằng ông không bao giờ có thời gian để di chuyển. Gốm nặng bình đâm sầm vào mặt bên của khuôn mặt của mình với lực lượng đủ để hạ gục anh ta từ đôi chân của mình. Các bình và Harry vừa hạ cánh trên sàn nhà với một nặng uỵch, chiếc bình vỡ tan trong một số khối lượng lớn. Cảnh báo của tiếng ồn, dì Petunia vội vã trở lại vào phòng và rít lên phá hoại. "Ông đã làm gì?", Cô nhổ, bước qua Harry để lấy các mảnh vỡ của chiếc bình của mình. "Nó xảy ra một lần nữa, Mummy," Dudley vào lòng mà khóc. "Anh ấy đã làm được! Tôi biết anh ấy đã làm. "Dì Petunia nhảy dậy và vội đến Dudley. "Có, có, bây giờ, sweetums. Mummy ở đây. Tất cả mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Hãy vào bếp, và tôi sẽ làm cho bạn một món ăn tốt đẹp. Tôi sẽ chăm sóc của tất cả mọi thứ. "Khi cô mở ra Dudley khỏi phòng, cô quay trở lại đối với Harry, người vẫn đang đấu tranh để tăng từ sàn nhà. "Ở đây. Tôi sẽ đến ngay lại. Tôi đã cảnh báo không để buồn bã, "cô rít lên, mắt cô gần như phát sáng với cường độ cháy. Harry rên rỉ khi ông ngồi dậy và đặt một tay vào gò má nhói của mình. Những gì đang xảy ra ở đây? Ông kéo mình đứng lên không vững và lắc đầu trong một nỗ lực để xóa nó. Bad ý tưởng. Toàn bộ căn phòng bơi trước mắt anh, và anh buộc phải nắm vào tay vịn của chiếc ghế dài để giữ thẳng đứng. Ông dự kiến chuyển hàm của mình từ bên này sang bên kia, thử nghiệm bao nhiêu thiệt hại đã được thực hiện để khuôn mặt của mình. Ông không nghĩ rằng bất cứ điều gì đã bị hỏng, nhưng nỗi đau, đủ để làm cho anh ta muốn cho một trong potions Madam Pomfrey của. Điều này sẽ không có nghỉ bình thường ở đường Privet Drive. Cậu đã làm tình cờ ma thuật trước đây, nhưng không phải trong một thời gian dài. Ông không nhớ đã bao giờ làm tổn thương chính mình với nó trước, một trong hai. Có điều gì đó không đúng. Ông liếc nhìn ra ngoài cửa sổ cách sợ hãi, tự hỏi nếu ông muốn được nhận một lời khiển trách từ Bộ. Great. Đó là tất cả tôi cần.




























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: