All governments are haunted by spectres - their own failures, their hi dịch - All governments are haunted by spectres - their own failures, their hi Việt làm thế nào để nói

All governments are haunted by spec

All governments are haunted by spectres - their own failures, their hidden, shameful secrets, their fears about the future.

But the Labour government elected on Thursday, 7 June 2001, is haunted by an army of specific, individual spectres living ordinary lives, people who will march alongside every day of its journey.


It was Labour, easily returned to power, which had the most to worry about as it pondered that massive abstention

They are the 5,563,800 people who did not bother to vote. Actually, there were many more than that. Had every citizen entitled to vote done so, another 18m people would have taken part.

My lower figure is based on the turnout for the 1997 election, plus the extra population growth since then. However you slice it, however you explain it, at least five million people turned their backs on electoral politics.

Labour won a landslide - the number of their MPs in the Commons barely changed - on a smaller vote than it got in 1992, when it lost.

Humiliation for politics

The turnout, 59.4%, was the lowest in Britain's democratic history.

Yes, the outcome was never really in doubt.

Yes, turnout was higher in constituencies facing a real fight. But frankly, this was a humiliation for the body politic.

John Prescott in his punch incident
Prescott's punch was the abiding election image
The Tories under William Hague had banked on getting back the Thatcherite true believers, with a mix of Eurosceptic anti-Brussels policies and a tough line on asylum seekers, criminals and trendies.

They probably did stop a complete collapse in their core vote happening but they also completely failed to win new voters over.

The Liberal Democrats, fighting a rather old-fashioned campaign highlighting the case for higher taxes, did rather better than expected; their leader Charles Kennedy was an unexpected star of the campaign.

But it was Labour, easily returned to power, which had the most to worry about as it pondered that massive abstention.

Self-congratulation punctured

The first Blair government had certainly raised expectations very high very early, and then made some awful mistakes.

Its self-congratulatory "Cool Britannia" period was punctured by the failure of the Dome, a series of ministerial resignations (above all, Peter Mandelson's duo), ham-fisted attempts to exert control over devolved politics in Wales and London, and a series of policy failures in the health service and transport.


The Tories may not give Labour the simple left-right battle on public services that Mr Blair had expected.

There had also been notable successes - the Northern Ireland peace process, the Kosovo conflict and, most important of all, Gordon Brown's management of the economy which, based on his famous prudence and semi-independence for the Bank of England, produced low inflation, low unemployment and rising applause.

But the final year of the first Blair administration was dogged by the fuel protests, the fury of pensioners over derisory rises in the basic state pension and then the agonising and hugely expensive disaster of foot and mouth disease.

Small wonder, perhaps, that when the delayed election finally came, Mr Blair found it hard to stir up much enthusiasm.

Prescott's thump-up

The election campaign itself was not devoid of excitement or interest.

The prime minister was verbally skewered by a furious woman, Sharron Storer, outside a Birmingham hospital on the same day that his deputy John Prescott thumped a protester who had thrown an egg at him.

Yet none of this, nor the clever slogans and wheezes of advertising companies, nor the speeches and tours of the leaders, aroused the interest of the missing voters.

If the electors' message could be summed up in a sentence it might be: We're not much impressed with New Labour but - luckily for that grinning bloke Blair - we think the Tories are even worse.

Operations in a UK hospital
The public are demanding results on health
Tony Blair's own analysis accepted that people had not been impressed.

He seemed to take the spectres seriously: he thought that his government had not changed enough in their daily lives to arouse their loyalty or enthusiasm.

This basic belief drove his second term agenda as it unfolded in the months after the election.

Again, to pare it down to the essentials, the prime minister thought that only a long and substantial injection of new money, plus the use of private companies to help, plus internal reforms, could save Britain's public services.

This would involve him, inevitably, in a punch-up with the trade union movement.

But the alternative would be failure and the return, sooner or later, of a radical Conservative government dedicated to a new round of privatisation.

This Labour government of 2001-5 would go down as the one which saved public services with radical changes, or it would be a failure. That was the Blair view.

Tory shake-up

The Tories, meanwhile, had also decided that the future of public services was crucial to the politics of the next few years.

William Hague had resigned immediately and the party, faced with a choice of exciting but divisive figures like Kenneth Clarke and Michael Portillo, had opted instead for the quiet, bone-dry Eurosceptic Iain Duncan Smith.

Michael Howard
Howard changed the Tory line on tax and public services
Politics, however, is rarely predictable. Mr Duncan Smith appointed Michael Howard as his new shadow chancellor and Mr Howard quickly proclaimed himself a convert to the view that tax cuts must now take second place to better schools, hospitals and railways.

Instead of lurching further right, the Tories began a careful examination of how other European and American social systems worked.

They may not give Labour the simple left-right battle on public services that Mr Blair had expected.

World crisis

On 11 September, as the prime minister was preparing to confront his trade union critics in Brighton, all this was blown off the front pages by the hideous terror attacks on New York's World Trade Center and the Pentagon.

In a mood of global crisis not experienced since the worst days of the Cold War, the hunt against terror dominated every other issue.

Right from the start, Mr Blair unambiguously associated Britain with America, and himself with new Republican President George W Bush who in other circumstances might have been regarded as a political foe.

The World Trade Center collapses
The terror attacks turned politics upside down
The prime minister threw himself into the creation of a world coalition of countries against the terrorists of al-Qaeda, travelling some 35,000 miles to capitals as unlikely as Damascus, Gaza, Riyadh, Moscow, Islamabad and Cairo.

In a speech of staggering ambition at Labour's autumn conference, he suggested there was a chance to build a new world order from the ashes of the New York attack, re-engaging with Africa as well as Asia, resolving the Middle East peace process and striking new deals with Russia, Iran and other old enemies.

Once the war in Afghanistan got going, and despite the worst fears of many sceptics, the Taleban collapsed quickly across the north of the country.

British special forces were involved in the hunt for Osama Bin Laden and the RAF helped support US bombing raids, but there was no mass deployment of British ground forces.

Washington, where Mr Blair had been feted for his staunch support, did not seem nearly as concerned about the humanitarian agenda as the British government - and distinctly cool about the wider ambitions for a new world order too.

Until Osama Bin Laden and his organisation were destroyed, President Bush had a single focus and a single interest.

Blows to optimism

Meanwhile, as a putative new government for wretched Afghanistan was being agreed, the Middle East erupted into a new cycle of terrifying violence - Palestinian suicide bombers provoking massive Israeli retaliation.

Mr Blair was relearning the old lesson that optimists usually retire hurt.

Now, as the year ends, the domestic agenda is slowly returning, though not in the way Mr Blair might have hoped.


Despite its huge parliamentary majority, this is a haunted Government that finally feels its own mortality

He and his chancellor were again seen to be at odds over the details of funding the Health Service - though, remarkably, the Treasury was in favour of a new injection of tax money. Their relationship seemed as raw, fraught and unpredictable as ever.

Mr Blair still hopes to argue Britain into the euro, which becomes a practical daily reality from January, with a referendum sometime in the next two years. His chancellor seems as dubious and massive an object to move as ever.

More generally, New Labour had not shrugged off its reputation as a spin-obsessed and somewhat cynical organisation.

Jo Moore, transport special adviser
Moore added to the Railtrack controversy
Stephen Byers, the new transport secretary, did not sack his adviser Jo Moore for suggesting that the 11 September attack was a good moment to release and bury bad news.

He was deeply entangled in a complex row about the circumstances in which he had pulled down the private company Railtrack.

Life in government is very hard. Cynicism about the ability of politicians to deliver anything has become deeply ingrained in Britain.

It is proving much easier to talk about reforming services than actually demonstrating real changes to sceptical patients, parents and commuters.

After demonstrating that it could run the economy, Labour now faces its first serious downturn - and at a time when it needs even more money.

But this time, it has no choice. If a real improvement in Britain's public services is not experienced by most of us, that spectral army of non-voters will grow even bigger.

And the lower the turnout, the less predictable politics becomes.

New Labour is new no longer. Despite its huge parliamentary majority, this is a haunted government that fina
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tất cả chính phủ bị ám ảnh bởi spectres - thất bại của riêng của họ, bí mật ẩn, đáng xấu hổ của họ, nỗi sợ của họ về tương lai.Nhưng chính phủ lao động được bầu vào thứ năm, ngày 7 tháng 6 năm 2001 bị ám ảnh bởi một đội quân của cụ thể, cá nhân spectres sống cuộc sống bình thường, những người sẽ march bên cạnh mỗi ngày của cuộc hành trình của nó.Nó là lao động, dễ dàng trở lại nắm quyền lực, đã có hầu hết các phải lo lắng về khi nó pondered rằng phiếu lớnHọ là những người 5,563,800 đã không bận tâm để bỏ phiếu. Trên thực tế, đã có nhiều hơn đó. Mọi công dân có quyền bỏ phiếu đã làm như vậy, một 18m người nào đã tham gia.Tôi con số thấp hơn dựa trên turnout cho cuộc bầu cử năm 1997, cộng với sự phát triển dân số phụ kể từ đó. Tuy nhiên bạn cắt nó, Tuy nhiên bạn giải thích nó, ít nhất là 5 triệu người bật lưng trên bầu cử chính trị.Lao động đã giành một thắng lợi lớn - số của nghị sĩ ở hầu như không thay đổi - trên một cuộc bỏ phiếu nhỏ hơn nó có năm 1992, khi nó mất.Nhục cho chính trịTurnout, 59.4%, là thấp nhất tại Anh của dân chủ lịch sử.Có, kết quả là không bao giờ thực sự nghi ngờ.Có, turnout là cao hơn trong khu vực bầu cử phải đối mặt với một cuộc chiến thực sự. Nhưng thành thật mà nói, đây là một sự sỉ nhục cho chính trị cơ thể. John Prescott trong vụ việc cú đấm của mìnhCú đấm của Prescott là hình bầu cử tuân thủTories theo William Hague có banked ngày nhận được trở lại các tín hữu thật sự Thatcherite, với một kết hợp của Eurosceptic Brút-xen chống chính sách và một đường khó khăn trên người xin tị nạn, tội phạm và trendies.Họ có thể đã ngăn chặn một sự sụp đổ hoàn toàn trong bỏ phiếu cốt lõi của họ xảy ra nhưng họ cũng hoàn toàn thất bại để giành chiến thắng cử tri mới hơn.Đảng dân chủ tự do, chiến đấu một chiến dịch khá cũ thời làm nổi bật trường hợp cho các loại thuế cao, đã làm khá tốt hơn so với dự kiến; lãnh đạo của họ Charles Kennedy là một ngôi sao bất ngờ của chiến dịch.Nhưng đó là lao động, dễ dàng trở lại nắm quyền lực, đã có hầu hết các phải lo lắng về khi nó pondered rằng phiếu lớn.Tự chúc mừng thủngChính phủ đầu tiên của Blair đã chắc chắn nêu ra những kỳ vọng rất cao rất sớm, và sau đó thực hiện một số sai lầm khủng khiếp.Của nó self-congratulatory "mát mẻ Britannia" giai đoạn được thủng bởi sự thất bại của mái vòm, một loạt các ham-fisted bộ trưởng chức (trên tất cả, Peter Mandelson đôi), cố gắng phát huy kiểm soát devolved chính trị tại Wales, London và một loạt các chính sách thất bại trong các dịch vụ y tế và giao thông vận tải.Các Tories có thể không cung cấp cho lao động trái-phải trận đơn giản về dịch vụ công cộng ông Blair đã dự kiến.Hiện cũng đã là những thành công đáng chú ý - trình hòa bình của Bắc Ai-Len, Kosovo xung đột, và quan trọng nhất của tất cả, Gordon Brown quản lý của nền kinh tế mà, dựa trên sự khôn ngoan nổi tiếng và bán độc lập của mình cho ngân hàng Anh, sản xuất lạm phát thấp, tỷ lệ thất nghiệp thấp và tăng vỗ tay.Nhưng năm cuối cùng của chính quyền Blair đầu tiên được dogged bởi các nhiên liệu các cuộc biểu tình, giận dữ của người về hưu trong derisory tăng trong trợ cấp nhà nước cơ bản và sau đó là cực kỳ tốn kém và các thảm họa của bệnh chân và miệng.Nhỏ tự hỏi, có lẽ, rằng khi bị trì hoãn cuộc bầu cử cuối cùng đã đến, ông Blair tìm thấy nó khó để khuấy lên sự nhiệt tình nhiều.Prescott của thump mặcChiến dịch bầu cử chính nó đã không không có hứng thú hoặc quan tâm.Chính phủ được nướng xiên bằng lời nói của một phụ nữ tức giận, Sharron Storer, bên ngoài bệnh viện Birmingham trong cùng một ngày mà phó của ông John Prescott thumped một người biểu tình đã ném một quả trứng vào anh ta.Nhưng không ai trong số này, cũng không phải những khẩu hiệu thông minh và khè của công ty quảng cáo, cũng không phải các bài phát biểu và tour du lịch của các nhà lãnh đạo, đánh thức sự quan tâm của các cử tri mất tích.Nếu tin nhắn cử tri có thể được tóm tắt trong một câu, nó có thể là: chúng tôi không phải là nhiều ấn tượng với mới lao động nhưng - may mắn cho rằng bloke grinning Blair - chúng tôi nghĩ rằng các Tories là thậm chí tệ hơn. Hoạt động tại một bệnh viện UKCông chúng yêu cầu kết quả về sức khỏePhân tích riêng của Tony Blair chấp nhận rằng người dân đã không được ấn tượng.Ông dường như coi các spectres: ông nghĩ rằng chính phủ của ông đã không thay đổi đủ trong cuộc sống hàng ngày của họ để khơi dậy lòng trung thành hay sự nhiệt tình của họ.Này lái xe cơ bản niềm tin của ông thứ hai thuật ngữ chương trình nghị sự vì nó mở ra trong vài tháng sau cuộc bầu cử.Một lần nữa, để pare nó xuống đến các yếu tố cần thiết, thủ tướng nghĩ rằng chỉ một tiêm dài và đáng kể của giàu, cộng với việc sử dụng các công ty tư nhân để giúp đỡ, cộng với cải cách nội bộ, có thể tiết kiệm Anh của khu vực dịch vụ.Điều này sẽ liên quan đến anh ta, chắc chắn, trong một punch-up với phong trào công đoàn thương mại.Nhưng sự thay thế sẽ thất bại và sự trở lại, sớm hay muộn, một chính phủ bảo thủ cực đoan dành riêng cho một vòng mới của tư nhân hoá.Chính phủ lao động này năm 2001-5 sẽ đi như một trong đó lưu dịch vụ công cộng với thay đổi triệt để, hoặc nó sẽ là một sự thất bại. Đó là quan điểm Blair.Tory shake-upTories, trong khi đó, cũng quyết định tương lai của dịch vụ công cộng đã có quyết định chính trị của vài năm tới.William Hague đã từ chức ngay lập tức và bên, phải đối mặt với một sự lựa chọn thú vị nhưng các con số chia rẽ như Kenneth Clarke và Michael Portillo, đã chọn để thay thế cho sự yên tĩnh, bone-dry Eurosceptic Iain Duncan Smith. Michael HowardHoward đã thay đổi dòng Tory về thuế và dịch vụ công cộngChính trị, Tuy nhiên, là hiếm khi dự đoán được. Ông Duncan Smith bổ nhiệm Michael Howard là thủ tướng bóng mới của mình và ông Howard nhanh chóng tuyên bố mình một chuyển đổi diện rằng cắt giảm thuế phải bây giờ diễn ra thứ hai tốt hơn trường học, bệnh viện và đường sắt.Thay vì lurching thêm ngay, các Tories bắt đầu một cuộc kiểm tra cẩn thận của hệ thống xã hội châu Âu và Mỹ khác đã làm việc như thế nào.Họ có thể không cho lao động trái-phải trận đơn giản về dịch vụ công cộng ông Blair đã dự kiến.Thế giới khủng hoảngNgày 11 tháng 9, khi chính phủ đã chuẩn bị để đối đầu với phê bình công đoàn của mình tại Brighton, tất cả điều này đã thổi bay ra khỏi các trang phía trước của cuộc thanh trừng hideous tấn công vào Trung tâm thương mại thế giới của New York và Lầu năm góc.Trong một tâm trạng của khủng hoảng toàn cầu không có kinh nghiệm kể từ những ngày tồi tệ nhất của cuộc chiến tranh lạnh, săn chống khủng bố thống trị mọi vấn đề khác.Ngay từ đầu, ông Blair rõ ràng liên quan đến Anh Mỹ, và mình với mới Đảng Cộng hòa tổng thống George W Bush người trong trường hợp khác có thể đã được coi như một kẻ thù chính trị. Trung tâm thương mại thế giới sụp đổCác cuộc tấn công khủng bố bật chính trị lộn ngượcChính phủ đã ném mình vào việc tạo ra một liên minh thế giới của các quốc gia chống lại bọn khủng bố al-Qaeda, đi du lịch khoảng 35.000 dặm đến thủ đô không như Damascus, Gaza, Riyadh, Moscow, Islamabad và Cairo.Trong một bài phát biểu của kinh ngạc tham vọng tại hội nghị mùa thu của lao động, ông có đề nghị một cơ hội để xây dựng một trật tự thế giới mới từ đống tro tàn của cuộc tấn công New York, tái tham gia với châu Phi cũng như châu á, giải quyết tiến trình hòa bình Trung Đông và tấn công mới thoả thuận với Nga, Iran và kẻ thù cũ khác.Sau khi chiến tranh tại Afghanistan đã xảy ra, và mặc dù sự sợ hãi tồi tệ nhất của nhiều sceptics, Taleban sụp đổ nhanh chóng qua phía bắc của đất nước.Lực lượng đặc biệt anh tham gia vào việc săn lùng Osama Bin Laden và RAF đã giúp hỗ trợ chúng tôi cuộc ném bom, nhưng có là không có bố trí lực lượng Anh trên hàng loạt.Washington, nơi ông Blair đã được feted cho hỗ trợ trung thành của mình, không có vẻ gần như là có liên quan về chương trình nghị sự nhân đạo như chính phủ Anh - và rõ rệt mát mẻ về tham vọng rộng hơn cho một trật tự thế giới mới quá.Cho đến khi Osama Bin Laden và tổ chức của ông đã bị phá hủy, tổng thống Bush đã có một tập trung vào duy nhất và một mối quan tâm duy nhất.Thổi để lạc quanTrong khi đó, theo một chính phủ mới giả định cho không may Afghanistan đã được thoả thuận, Trung Đông nổ ra vào một chu kỳ mới của bạo lực đáng sợ - máy bay ném bom tự sát Palestine kích động lớn để trả đũa Israel.Ông Blair relearning bài học cũ lạc quan thường nghỉ hưu tổn thương.Bây giờ, khi năm kết thúc, chương trình nghị sự trong nước là từ từ trở lại, mặc dù không phải trong cách ông Blair có thể có hy vọng.Mặc dù đa số nghị viện lớn của họ, đây là một chính phủ bị ám ảnh mà cuối cùng đã cảm thấy tỷ lệ tử vong của riêng của nóÔng và thủ tướng của ông đã được thấy một lần nữa để được ở tỷ lệ cược trên các chi tiết của tài trợ dịch vụ y tế - Tuy nhiên, đáng chú ý, kho bạc đã ủng hộ một tiêm tiền thuế mới. Mối quan hệ của họ có vẻ như nguyên, đầy và không thể đoán trước như bao giờ hết.Ông Blair vẫn còn hy vọng sẽ cho anh vào đồng euro trở thành một thực tế hàng ngày thực tế từ tháng một, với một cuộc trưng cầu đôi khi trong hai năm tiếp theo. Thủ tướng của ông có vẻ như đáng ngờ và lớn một đối tượng để di chuyển như bao giờ hết.Nói chung, lao động mới không có shrugged ra danh tiếng của mình như là một tổ chức ám ảnh quay và một chút hoài nghi. Jo Moore, vận chuyển cố vấn đặc biệtMoore thêm vào những tranh cãi rayStephen Byers, bộ trưởng giao thông vận tải mới, không phải đã làm bao của ông cố vấn Jo Moore cho rằng vụ tấn công 11 tháng 9 là một thời điểm tốt để phát hành và chôn tin xấu.Ông sâu sắc vướng vào một hàng phức tạp về các trường hợp trong đó ông đã kéo xuống công ty tư nhân ray.Cuộc sống trong chính phủ là rất khó khăn. Hoài nghi về khả năng của chính trị gia để cung cấp bất cứ điều gì đã trở thành sâu sắc ăn sâu vào Anh.Nó chứng minh dễ dàng hơn để nói về cải cách dịch vụ hơn thực sự thể hiện thực sự thay đổi để không tin bệnh nhân, phụ huynh và người.Sau khi chứng minh rằng nó có thể chạy trong nền kinh tế, lao động bây giờ phải đối mặt với suy thoái nghiêm trọng đầu tiên của nó - và tại một thời điểm khi nó cần thêm tiền.Nhưng thời gian này, nó đã không có sự lựa chọn. Nếu một cải tiến thực sự trong dịch vụ công cộng của anh không phải là kinh nghiệm của hầu hết chúng ta, mà quân đội phổ phòng không cử tri sẽ phát triển lớn hơn.Và càng thấp turnout, chính trị ít dự đoán sẽ trở thành.Mới lao động là mới không còn. Mặc dù đa số nghị viện lớn của họ, đây là một chính phủ bị ám ảnh đó fina
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tất cả các chính phủ đang bị ám ảnh bởi bóng ma -. Thất bại của mình, ẩn, bí mật xấu hổ của họ, nỗi sợ của họ về tương lai Nhưng chính phủ Lao động bầu vào ngày thứ năm 7 tháng 6, 2001, bị ám ảnh bởi một đội quân cụ, bóng ma cá nhân sống cuộc sống bình thường, mọi người người sẽ diễu hành cùng với mỗi ngày trong cuộc hành trình của mình. Đó là lao động, dễ dàng trở lại nắm quyền, trong đó có nhiều nhất để lo lắng vì đó suy nghĩ rằng bỏ phiếu trắng khổng lồ Họ là 5.563.800 người không bận tâm để bỏ phiếu. Trên thực tế, đã có nhiều hơn thế. Đã mọi công dân có quyền bầu cử được thực hiện như vậy, một người 18m đã có thể lấy một phần. con số thấp hơn của tôi là dựa trên các cử tri đi bầu cho các cuộc bầu cử năm 1997, cộng với sự gia tăng dân số thêm kể từ đó. Tuy nhiên bạn cắt nó, tuy nhiên bạn giải thích nó, ít nhất năm triệu người quay lưng lại với chính trị bầu cử. Lao động giành một vụ lở đất - số nghị sĩ của họ trong Commons hầu như không thay đổi - trên một phiếu nhỏ hơn nó có vào năm 1992, khi nó bị mất. sỉ nhục cho chính trị Các cử tri đi bầu, 59,4%, là mức thấp nhất trong lịch sử dân chủ của nước Anh. Vâng, kết quả là không bao giờ thực sự nghi ngờ. Có, cử tri đi bầu cao hơn ở khu vực bầu cử phải đối mặt với một cuộc chiến thực sự. Nhưng thẳng thắn mà nói, đây là một sự sỉ nhục đối với cơ thể chính trị. John Prescott trong vụ đấm của mình đấm Prescott là hình ảnh bầu cử tuân thủ Đảng Bảo thủ dưới William Hague đã đắp vào nhận lại những tín đồ chính Thatcher, với một kết hợp của các chính sách chống Brussels và Eurosceptic quan điểm cứng rắn về tị nạn người tìm kiếm, bọn tội phạm và trendies. Họ có lẽ đã ngăn chặn một sự sụp đổ hoàn toàn trong cuộc bỏ phiếu diễn ra cốt lõi của họ nhưng họ cũng hoàn toàn thất bại trong việc giành cử tri mới hơn. Đảng Dân chủ Tự do, chiến đấu một chiến dịch khá cũ làm nổi bật các trường hợp cao hơn thuế, đã làm khá tốt hơn so với dự kiến; lãnh đạo của họ Charles Kennedy là một ngôi sao bất ngờ của chiến dịch. Nhưng đó là lao động, dễ dàng trở lại nắm quyền, trong đó có nhiều nhất để lo lắng vì đó suy nghĩ rằng bỏ phiếu trắng khổng lồ. Tự chúc mừng thủng Chính phủ Blair đầu tiên chắc chắn đã làm tăng kỳ vọng rất cao rất sớm, và sau đó thực hiện một số sai lầm khủng khiếp. nó tự chúc mừng "Cool Britannia" thời gian đã bị đâm thủng bởi sự thất bại của Dome, một loạt các vụ từ chức Bộ (trên tất cả, bộ đôi Peter Mandelson của), nỗ lực ham-fisted để kiểm soát lên . chính trị được phân cấp ở xứ Wales và London, và một loạt các thất bại chính sách trong các dịch vụ y tế và giao thông vận tải . Đảng Bảo thủ có thể không cung cấp cho Lao động cuộc chiến trái-phải đơn giản về các dịch vụ công cộng mà ông Blair đã mong đợi Cũng đã có những thành công đáng chú ý - Bắc tiến trình hòa bình Ireland, cuộc xung đột Kosovo và, quan trọng nhất của tất cả, quản lý Gordon Brown của các nền kinh tế đó, dựa vào sự thận trọng nổi tiếng của mình và bán độc lập cho Bank of England, sản xuất lạm phát thấp, tỷ lệ thất nghiệp thấp và vỗ tay lên. Nhưng cuối cùng năm của chính quyền Blair đầu tiên được đeo đẳng bởi các cuộc biểu tình nhiên liệu, sự giận dữ của người về hưu trên tầng nhảo báng trong lương hưu cơ bản và sau đó là thảm họa đau đớn và cực kỳ tốn kém của bàn chân và miệng. Một ngạc nhiên nhỏ, có lẽ, khi các cuộc bầu cử bị trì hoãn cuối cùng đến, ông Blair tìm thấy nó khó khăn để khuấy động sự nhiệt tình. thump-up Prescott của chiến dịch bầu cử tự nó đã không thiếu hứng thú hoặc quan tâm. Thủ tướng đã chửi xiên bởi một người phụ nữ tức giận, Sharron Storer, bên ngoài một bệnh viện Birmingham trên cùng ngày hôm đó phó của ông John Prescott đập một người biểu tình đã ném một quả trứng vào ông. Tuy nhiên không ai trong số này, cũng không phải là khẩu hiệu thông minh và wheezes của công ty quảng cáo, cũng không phải những bài phát biểu và các tour du lịch của các nhà lãnh đạo, làm dấy lên sự quan tâm của cử tri mất tích. Nếu thông điệp của đại cử tri có thể được tóm gọn trong một câu nó có thể là: Chúng tôi không có nhiều ấn tượng với New Lao động nhưng - may mắn cho rằng gã cười nhăn nhở Blair - chúng tôi nghĩ Đảng Bảo thủ thậm chí còn tồi tệ hơn. Hoạt động ở một bệnh viện Anh Công chúng đang đòi hỏi kết quả trên sức khỏe . phân tích của riêng Tony Blair đã chấp nhận rằng người dân đã không được ấn tượng Anh dường như để có những bóng ma nghiêm túc: ông nghĩ rằng chính phủ của ông đã không thay đổi đủ trong cuộc sống hàng ngày của họ để khơi dậy lòng trung thành hay sự nhiệt tình của họ. niềm tin cơ bản này đã lái nhiệm kỳ thứ hai của mình chương trình nghị sự như nó diễn ra trong những tháng sau cuộc bầu cử. Một lần nữa, phải cắt giảm nó xuống đến yếu tố cần thiết, Thủ tướng nghĩ rằng chỉ có một tiêm dài và đáng kể tiền mới, cộng với việc sử dụng các công ty tư nhân để giúp đỡ, cộng với cải cách nội bộ, có thể tiết kiệm các dịch vụ công cộng của Anh. Điều này sẽ liên quan đến ông, chắc chắn, trong một cú đấm-up với phong trào công đoàn. Nhưng thay thế sẽ là sự thất bại và sự trở lại, sớm hay muộn, một chính phủ bảo thủ cực đoan dành riêng cho một vòng mới của tư nhân. Chính phủ này Lao động 2001-5 sẽ đi xuống như một nơi lưu các dịch vụ công cộng với những thay đổi triệt để, hoặc nó sẽ là một thất bại. Đó là quan điểm Blair. Tory lắc-up Đảng Bảo thủ, trong khi đó, cũng đã quyết định rằng tương lai của dịch vụ công là rất quan trọng để các chính trị trong những năm tiếp theo. William Hague đã từ chức ngay lập tức và đảng, phải đối mặt với một sự lựa chọn thú vị của nhưng con số gây chia rẽ như Kenneth Clarke và Michael Portillo, đã lựa chọn để thay thế cho sự yên tĩnh, xương khô Eurosceptic Iain Duncan Smith. Michael Howard Howard đã thay đổi dòng Tory về thuế và các dịch vụ công Chính trị, tuy nhiên, hiếm khi dự đoán được. Ông Duncan Smith bổ nhiệm Michael Howard như cái bóng thủ tướng mới của ông và ông Howard nhanh chóng tuyên bố mình là một người cải đạo theo quan điểm cho rằng việc cắt giảm thuế doanh nghiệp phải mất vị trí thứ hai tốt hơn trường học, bệnh viện và đường sắt. Thay vì lurching thêm quyền, Đảng Bảo thủ bắt đầu xem xét cẩn thận làm thế nào hệ thống xã hội châu Âu và Mỹ đã làm việc. Họ có thể không cung cấp cho Lao động cuộc chiến trái-phải đơn giản về các dịch vụ công cộng mà ông Blair đã dự kiến. Thế giới khủng hoảng Ngày 11 tháng Chín, như thủ tướng đang chuẩn bị để đối đầu với các nhà phê bình công đoàn của mình ở Brighton , tất cả điều này đã được thổi tắt những trang đầu của các cuộc tấn công khủng bố ghê gớm vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và Lầu Năm Góc. Trong một tâm trạng của cuộc khủng hoảng toàn cầu không có kinh nghiệm từ những ngày tồi tệ nhất của cuộc Chiến tranh Lạnh, săn chống khủng bố thống trị mọi vấn đề khác. Ngay từ đầu, ông Blair rõ ràng liên quan đến nước Anh với Mỹ, và bản thân ông với Tổng thống đảng Cộng hòa mới George W Bush người trong những hoàn cảnh khác có thể đã bị coi là một kẻ thù chính trị. Trung tâm Thương mại Thế giới sụp đổ của các cuộc tấn công khủng bố biến chính trị lộn ngược Thủ tướng ném mình vào việc tạo ra một liên minh thế giới của các nước chống lại những kẻ khủng bố của al-Qaeda, đi du lịch khoảng 35.000 dặm đến thủ đô như không như Damascus, Gaza, Riyadh, Moscow, Islamabad và Cairo. Trong một bài phát biểu của tham vọng đáng kinh ngạc tại hội nghị mùa thu lao động của , ông đề nghị có một cơ hội để xây dựng một trật tự thế giới mới từ đống tro tàn của cuộc tấn công New York, lại tham gia với châu Phi cũng như châu Á, giải quyết tiến trình hòa bình Trung Đông và khá thành công mới với Nga, Iran và kẻ thù cũ khác . Một khi cuộc chiến ở Afghanistan đã đi, và bất chấp sự lo ngại nhất của nhiều người hoài nghi, Taliban sụp đổ nhanh chóng qua phía bắc của đất nước. lực lượng đặc biệt của Anh đã tham gia vào cuộc săn lùng Osama Bin Laden và Không quân Hoàng gia đã giúp hỗ trợ của Mỹ ném bom tấn công, nhưng không có khai đại trà các lực lượng mặt đất Anh. Washington, nơi ông Blair đã được tiếp đón với hỗ trợ trung thành của mình, dường như gần như không quan tâm đến các chương trình nhân đạo như chính phủ Anh - và rõ ràng mát về các tham vọng lớn hơn cho một thế giới mới đặt hàng quá. Cho đến khi Osama Bin Laden và tổ chức của ông đã bị phá hủy, Tổng thống Bush đã có một tập trung duy nhất và một sự quan tâm duy nhất. Blows để lạc quan Trong khi đó, như một chính phủ mới giả định cho Afghanistan tồi tệ đã được thỏa thuận, Trung Đông nổ ra một chu kỳ mới của đáng sợ bạo lực - những kẻ đánh bom tự sát Palestine kích động trả đũa của Israel lớn. Ông Blair đã được học lại các bài học cũ mà người lạc quan thường nghỉ hưu bị tổn thương. Bây giờ, là năm kết thúc, chương trình nghị sự trong nước đang dần trở lại, mặc dù không phải trong cách ông Blair có thể hy vọng. Mặc dù đa số quốc hội khổng lồ của nó, đây là một chính phủ có ma mà cuối cùng cảm thấy cái chết của chính mình Ngài và thủ tướng của ông đã một lần nữa nhìn thấy được ở tỷ lệ cược trên các chi tiết của tài trợ cho các dịch vụ y tế - mặc dù, đáng kể, Kho bạc đã ủng hộ một tiêm mới tiền thuế. Mối quan hệ của họ có vẻ như thô, đầy và khó lường hơn bao giờ hết. Ông Blair vẫn còn hy vọng để tranh luận Anh vào đồng euro, mà trở thành một thực tế thực tiễn hàng ngày từ tháng một, với một cuộc trưng cầu đôi trong hai năm tới. Thủ tướng của ông có vẻ như là không rõ ràng và to lớn một đối tượng để di chuyển hơn bao giờ hết. Nói chung, Lao động mới đã không nhún vai bỏ tai tiếng của nó như là một spin-bị ám ảnh và tổ chức phần nào hoài nghi. Jo Moore, vận chuyển cố vấn đặc biệt Moore thêm vào những tranh cãi Railtrack Stephen Byers, Bộ trưởng giao thông mới, đã không sa thải cố vấn của ông Jo Moore cho thấy rằng các cuộc tấn công ngày 11 là một thời điểm tốt để phát hành và chôn tin xấu. Ông đã vướng sâu vào một hàng phức tạp về những hoàn cảnh, trong đó ông đã kéo xuống các công ty tư nhân Railtrack. Cuộc sống trong chính phủ là rất khó khăn. Sự hoài nghi về khả năng của các chính trị gia để cung cấp bất cứ điều gì đã trở thành sâu ăn sâu ở Anh. Nó được chứng minh dễ dàng hơn nhiều để nói về cải cách dịch vụ hơn là thực sự thể hiện những thay đổi thực sự cho bệnh nhân nghi ngờ, cha mẹ và người đi làm. Sau khi chứng minh rằng nó có thể chạy nền kinh tế, lao động với doanh nghiệp phải đối mặt với suy thoái nghiêm trọng đầu tiên của mình - và tại một thời điểm khi nó cần tiền nhiều hơn. Nhưng lần này, nó không có sự lựa chọn. Nếu một cải tiến thực sự trong các dịch vụ công cộng của Anh không có kinh nghiệm bởi hầu hết chúng ta, rằng quân đội phổ của phi cử tri sẽ phát triển lớn hơn. Và càng thấp cử tri đi bầu, các chính trị trở nên khó dự đoán hơn. Lao động mới là mới không còn. Mặc dù đa số quốc hội khổng lồ của nó, đây là một chính phủ có ma mà fina












































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: