CONTENTS1. There Readers Reading: Theoretical Foundations2. The Reader dịch - CONTENTS1. There Readers Reading: Theoretical Foundations2. The Reader Việt làm thế nào để nói

CONTENTS1. There Readers Reading: T

CONTENTS
1. There Readers Reading: Theoretical Foundations
2. The Reader and the Text
3. The Reader and Other Readers
4. The Text and Other Texts
5. The Nature of the Genres
6. Literature for Young Adults
7. Visual Literacy
8. The Literature Curriculum
9. Evakuation and Testing
Bibliography
Index

I was on my way class early one Monday morning-it was about 7:45 A.M, long before I like to be awake, and T wasn’t sure that T was in the right corridor or even, for that matter, in the right building – when a colleague of mine crossed the hallway, planted himself in front of me, stuck his finger in my face, and announced. “I only read trash”. Even, for that cranky old professor, it was an unusual greeting, more an accusation than a greeting, actually, and at that hour, without having had so much as a cup of coffee to give me false courage, I wasn’t sure how to respond. “Good morning” didn’t seem an adequate defense, but nor did I want to turn and run. I backed cautiously un against the wall while he glared at me, daring me to utter a word of self-justification or repentance, but all I could muster was a mumbled question. “Why”. I asked, “are you sharing with me this fascinating insight into your intellectual history at this hour on a Monday morning when I am inoffensively searching for my classroom?”
He repeated and elaborated, “I only read trash, and it’s because of what you guys did to me when I was in high school.”
I knew then that I was a stand-in for his fondly remembered English teachers because I was, at that time, the only one in the department who worked with English teachers. I was, at that very moment, on my way to the Secondary English Methods class, wishing I had left the office a bit earlier that morning. He went on to explain, “You made me read all that stuff you loved, or at least you claimed to love it – I never could understand how you could like all that junk – and then you made me take quizzes about it, write papers explaining why it meant what you said it meant, take test, do research, memorize names and dates and places,… Every day was just another opportunity for you to show me one more time how uneducable, unenlightenable, and unperceptive I was, how impenetrable, insensitive, and illiterate I was always doomed to be. So I read trash. I don’t read that Literature (his sneering intonation both capitalized and italicized the word, and nearly underlined it, too) that you inflicted on me; I only read trash.”
And with that, he stomped off down the hall, leaving me reeling and wondering if there was a safer from my office to my class. I never did find out just what it was that had provoked that assault, but as I made my way to the safe harbor of my classroom, I reflected that I was, in fact, guilty of all his charges. Especially in the early days of my teaching, I had decided what my students would read, and it was almost always the great or near-great Literature (capitalized and italicized). I had either loved it or pretended to. I had given my students quizzes, test, and term papers, and I had interrogated and explicated, assigned and judged. I suppose I must have had the same effect on some – I hope not all – of my students.
And so I made my contribution to the shelving scheme we find in so many bookstores today, with “Literature: in one section and “Fiction” in another. It was an arrangement that used to befuddle me. I could name, I thought every time I visited the nearby. B. Dalton’, a whole list of books that were both fiction and literature – how were they making the distinction? And then one day I happened to follow a local businessman into that store and he taught me, inadvertently, what the distinction was. I was close behind him when we entered the store and we came to the “literature” section first. He stopped dead in his tracks and I nearly ran into him.
He seemed to be gathering his courage, took a deep breath, and started down the aisle, taking quick, small steps, staying right in the center of the path, as far away from the books on either side as he could get. I followed him and noticed that it did not, in fact, seem a hospitable place. I began to understand why he was tiptoeing down the aisle, eyes fixed on the floor ahead of him, measuring the distance to safety, shoulders hunched, arms clutched across his chest in a futile effort to slow his rapid, shallow breathing. There was Dostoevsky, staring out at him from the cover of one massive tome, with his beady, penetrating eyes and his dark, bushy, unkempt beard; there was Milton, pensive and morose; and many others, all of them in four shades of dull brown, all of them appearing to say, “there is no way you’re going to grasp the nearly incomprehensible ideas I’ve buried in these 1,300 pages of small print. “Halfway down the aisle, he turned up the collar of his coat, as if chilled by the cold breath of some former English teacher on the back of his neck, and I felt the grow colder, too. Probably in sympathy.
He came at last to end of the “Literature” section. Passed into the “fiction” shelves, and there he took a deep breath, turned his coat collar back down, wiped the sweat from his brow, muttered a short prayer of gratitude that he had not, God forbid, strayed from into the “Poetry” section (where he knew he would have been irretrievably lost), and began to browse in the books. Here he felt more comfortable. In this section the author was no longer on the front covers in dull, dark, dreary colors, peering intently into the seamy recesses of his unsatisfactory soul, silently promising tests and term papers. Here he was on the back of a bright, multi-colored cover, smiling, in jeans and a flannel shirt, kneeling in a modes backyard, arms around the neck of a Literature retriever, promising only a good story.
The distinction between “Literature” and “fiction” was, I realized, obvious. “Fiction” is what you want to read. It’s what you pick up at the airport bookstore before a long flight, what you buy to take with you to the beach, what you read in bed before turning out the lights. It’s what you want to read tonight, though you may not remember having read it tomorrow (or admit to your colleagues that you did). “Literature”. On the other hand, is what you want to have read, but you don’t particularly want to read it tonight. You want it to become part of your past without ever burdening your present. You want to have read Shakespeare and Tolstoy and Emerson, but tonight, well, there’s the new Grisham novel you bought on impulse the other day, and NYPD Blue is on…
This was not what I became an English teacher to accomplish. I was not enduring hall duty, and lunch duty just so that I could drive my students away from literature for the rest of their lives and justify a shelving system whose sole purpose is to make it easier for people to avoid the very texts I hope to encourage them to read. I watched the gentleman browsing happily through the mysteries (I was looking for one, too since I had a long flight that afternoon and Ulysses weighed so much) and thought I’d be much happier to think that I had turned out students who thought more like the women who had been sitting next to me on an earlier flight.
We’d struck up a conversation that ultimately got around to the work we did. When I told her that I was an English teacher, fearing that worries about grammar would now silence her, she surprised me by responding happily. “English was my favorite subject,” she said. “I went into marketing, but I loved literature. I still remember now – Billy Bob. I loved Billy Bob”.
I had leaned forward, but I restrained myself. After all, we’re all confused titles or names at one time or another. And I thought that the echo would return from the back of the plane and she’s hear it and correct herself. I didn’t want to be the stereotypic hypercorrect English teacher those students who had trouble with “between he and I” fear meeting. She never heard the echo, however, and we chatted about Billy Bob for a while before wandering off to other topics.
Her professor must have done something right, I thought, because it was far better for her to love Billy Bob than to hate Billy Budd. She could always find the book again if she wanted to – it wasn’t that much further down in the alphabetical listing, and she had remembered the author’s name correctly in any case. Far better that she think kindly of Literature, even if she had ended up in marketing.
I’d have been happier still, however, to think I’d sent off student who would say that a passenger on another trip once said to me in a similar conversation. He was a pilot hitching a ride home, and when he heard that taught English, he told me that he’d flown Intruders over Vietnam during the war, and that he ‘d spent some time on the ground in a combat zone, probably serving as the military equivalent of an air-traffic controller for other fighter pilots. As a result of that, he said, there had been a book about the infantry experience in Vietnam that had mattered a great deal to him. “DelVecchio’s Thirteenth Valley”, he said, “was the most important book I ever read because it help me make sense of my time in Vietnam.
When he dozed off, I made a note of his remark because it seemed to represent so compactly what was possible with literature. He was not happy because he had passed a hard test on the book, or because he had written an A+ paper on it; rather, he value the book because it had helped him make sense of experience. It was interesting, too, that in his phrasing he retained a great deal of responsibility for what had transpired with the text. He did not say that the book explained things for him, that DelVecchio told him what it all meant, or that the book “helped me make sense of my time in Vietnam.” He did the work of understanding, but the book helped.
That, I thought, is what I hoped literature would offer my stud
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
NỘI DUNG1. có độc giả đọc: Lý thuyết cơ sở2. người đọc và văn bản3. người đọc và các độc giả khác4. các văn bản và các văn bản khác5. bản chất của các thể loại6. văn học cho thanh thiếu niên7. hình ảnh lệ cho phái nữ8. nội dung văn học9. Evakuation và thử nghiệm Tài liệu tham khảoChỉ sốTôi đã trên lớp học cách của tôi vào buổi sáng sớm thứ hai một-nó đã được khoảng 7:45 sáng, dài trước khi tôi muốn được tỉnh táo, và T đã không chắc chắn rằng T là trong hành lang bên phải hoặc thậm chí, cho rằng vấn đề, trong tòa nhà bên phải-khi một đồng nghiệp của tôi vượt qua hành lang, trồng mình trước mặt tôi, mắc kẹt ngón tay của mình trong khuôn mặt của tôi , và thông báo. "Tôi chỉ đọc thùng rác". Thậm chí, cho rằng giáo sư cranky cũ, đó là một lời chào không bình thường, thêm một lời buộc tội hơn một lời chào, thực sự, và lúc đó giờ, mà không có quá nhiều như là một tách cà phê để cung cấp cho tôi sai can đảm, tôi đã không chắc chắn làm thế nào để trả lời. "Xin chào" đã không có vẻ một phòng đầy đủ, nhưng cũng không phải đã làm tôi muốn để bật và chạy. Tôi sao thận trọng liên hiệp quốc chống lại các bức tường trong khi ông glared vào tôi, dám tôi nói một lời tự biện minh hoặc ăn năn hối cải, nhưng tất cả tôi có thể tập hợp là một câu hỏi mumbled. "Tại sao". Tôi hỏi, "bạn chia sẻ với tôi điều này sâu sắc hấp dẫn vào lịch sử trí tuệ của bạn lúc này giờ vào một buổi sáng thứ hai, khi tôi đang tìm kiếm inoffensively cho lớp học của tôi?"Ông lặp đi lặp lại và xây dựng, "tôi chỉ đọc thùng rác, và đó là bởi vì những gì anh đã làm với tôi khi tôi đã ở trường trung học."Tôi biết sau đó tôi đã một stand-in cho giáo viên tiếng Anh nhớ thương yêu của mình vì tôi đã, tại thời điểm đó, người duy nhất ở tỉnh người đã làm việc với giáo viên tiếng Anh. Tôi đã, tại thời điểm đó rất, trên đường đến lớp trung học các phương pháp tiếng Anh, với mong muốn tôi đã rời khỏi văn phòng một chút trước đó rằng buổi sáng. Ông đã đi trên để giải thích, "bạn làm cho tôi đọc tất cả những thứ mà bạn yêu thương, hoặc ít bạn tuyên bố thích nó-tôi không bao giờ có thể hiểu như thế nào bạn có thể thích tất cả những gì rác- và sau đó bạn làm cho tôi có câu hỏi về nó, viết bài báo giải thích lý do tại sao nó có nghĩa là những gì bạn nói nó có nghĩa là, hãy kiểm tra, nghiên cứu, ghi nhớ tên và ngày tháng và địa điểm ,… Mỗi ngày là chỉ là một cơ hội để bạn có thể cho tôi một lần nữa làm thế nào uneducable, unenlightenable, và unperceptive tôi là, làm thế nào không thể hiểu được, insensitive, và mù chữ tôi đã luôn luôn doomed đến. Vì vậy, tôi đọc thùng rác. Tôi không đọc văn học (của ông sneering ngữ điệu cả Hoa và italicized từ, và gần như nhấn mạnh nó, quá) mà bạn gây ra tôi; Tôi chỉ đọc thùng rác." Và với đó, ông giò đi xuống hội trường, để lại cho tôi quay cồng và tự hỏi nếu có là một an toàn hơn từ văn phòng của tôi để lớp học của tôi. Tôi không bao giờ đã tìm ra chỉ là thứ mà đã kích động cuộc tấn công đó, nhưng khi tôi làm tôi cách nào để cảng an toàn của lớp học của tôi, tôi phản ánh rằng tôi đã được, trong thực tế, có tội của tất cả các chi phí của mình. Đặc biệt là trong những ngày đầu của giảng dạy của tôi, tôi đã quyết định những gì học sinh của tôi sẽ đọc, và nó hầu như luôn luôn là các tài liệu tuyệt vời hoặc gần tuyệt vời (Hoa và nghiêng). Tôi đã có một trong hai yêu thích nó hoặc giả vờ. Tôi đã có được học sinh câu đố, thử nghiệm và hạn giấy tờ của tôi, và tôi đã thẩm vấn và explicated, được chỉ định và đánh giá. Tôi cho rằng tôi phải có tác dụng tương tự trên một số-tôi hy vọng không phải tất cả-sinh viên của tôi.Và vì vậy tôi đã đóng góp của tôi cho các đề án kệ chúng tôi tìm thấy trong rất nhiều nhà sách vào ngày hôm qua, với "văn học: trong một phần và"Viễn tưởng"ở khác. Đó là một sự sắp xếp được sử dụng để befuddle tôi. Tôi có thể kể tên, tôi nghĩ rằng mỗi khi tôi viếng thăm các gần đó. B. Dalton', một danh sách toàn bộ sách là viễn tưởng và văn học-làm thế nào họ làm cho sự khác biệt? Và sau đó một ngày tôi đã xảy ra để làm theo một doanh nhân địa phương vào cửa hàng đó và ông đã dạy tôi, vô tình, sự khác biệt là gì. Tôi đã được đóng lại khi chúng tôi bước vào cửa hàng và chúng tôi đã đến phần "văn học" đầu tiên. Ông ngừng chết trong bài nhạc của mình và tôi gần như chạy vào anh ta.Ông dường như thu thập sự dũng cảm, lấy một hơi thở sâu, và bắt đầu xuống lối đi, nhanh chóng, nhỏ bước, ở bên phải ở giữa của con đường, như xa từ những cuốn sách trên cả hai phía khi ông có thể nhận được. Tôi theo sau ông và nhận thấy rằng nó không, trong thực tế, có vẻ một nơi hiếu khách. Tôi bắt đầu hiểu tại sao ông ngắc xuống lối đi, mắt cố định trên tầng trước của ông, đo khoảng cách đến an toàn, vai vả, cánh tay cắp trên ngực của mình trong một nỗ lực vô ích để làm chậm hơi thở của mình nhanh chóng, nông. Có là Dostoevsky, nhìn chằm chằm vào anh ta từ bìa của một tome lớn, với đôi mắt beady, thâm nhập và râu rậm rạp, không chải tối; có là Milton, suy nghi và buồn; và nhiều người khác, tất cả của họ trong bốn sắc thái của màu nâu ngu si đần độn, tất cả chúng xuất hiện để nói, "không có không có cách nào bạn sẽ nắm bắt những ý tưởng rất khó nghe hiểu tôi đã chôn vùi trong các trang 1.300 của in ấn nhỏ." Nửa chừng xuống các lối đi, ông bật lên các cổ áo của áo của mình, như thể ướp lạnh của hơi thở lạnh của một số giáo viên tiếng Anh cũ ở mặt sau của cổ của ông, và tôi cảm thấy phát triển lạnh hơn, quá. Có lẽ trong sự thông cảm.Ông đến cuối cùng để kết thúc phần "Văn học". Thông qua vào kệ "viễn tưởng", và có ông lấy một hơi thở sâu, từ chối cổ áo áo của mình trở lại, xóa mồ hôi từ trán của mình, muttered một lời cầu nguyện ngắn của lòng biết ơn ông đã không, Thiên Chúa cấm, bay từ vào phần "Thơ" (nơi mà ông biết ông đã có irretrievably bị mất), và bắt đầu duyệt trong những cuốn sách. Ở đây, ông cảm thấy thoải mái hơn. Trong phần này tác giả đã không còn trên mặt trước bao gồm trong màu sắc ngu si đần độn, tối, ảm đạm, peering chăm chú vào recesses seamy của linh hồn không đạt yêu cầu của mình, âm thầm triển vọng bài kiểm tra và quy papers. Ở đây ông ở mặt sau của một bìa tươi sáng, nhiều màu, mỉm cười, trong quần jean và áo sơ mi flannel, quỳ ở một sân sau chế độ, cánh tay xung quanh cổ của một chó săn văn học, đầy hứa hẹn chỉ là một câu chuyện tốt.Sự khác biệt giữa "Văn học" và "viễn tưởng" được, tôi nhận ra, rõ ràng. "Viễn tưởng" là những gì bạn muốn đọc. Đó là những gì bạn nhận tại các hiệu sách sân bay trước khi chuyến bay dài, những gì bạn mua để đưa con đến bãi biển, những gì bạn đọc trong giường trước khi chuyển ra ánh sáng. Đó là những gì bạn muốn đọc tối nay, mặc dù bạn có thể không nhớ có đọc nó vào ngày mai (hoặc thừa nhận với các đồng nghiệp của bạn rằng bạn đã làm). "Văn học". Mặt khác, là những gì bạn muốn có đọc, nhưng bạn không đặc biệt muốn đọc nó đêm nay. Bạn muốn nó trở thành một phần của quá khứ của bạn mà không bao giờ burdening hiện tại của bạn. Bạn muốn có đọc Shakespeare và Tolstoy và Emerson, nhưng tối nay, tốt, có tiểu thuyết Grisham mới bạn mua trên xung ngày khác, và NYPD Blue là ngày...Điều này là không những gì tôi đã trở thành một giáo viên tiếng Anh để thực hiện. Tôi không phải chịu đựng hall nhiệm vụ và nhiệm vụ ăn trưa chỉ vì vậy mà tôi có thể lái xe của tôi học sinh ra khỏi các văn học cho phần còn lại của cuộc sống của họ và biện minh cho một hệ thống kệ với mục đích duy nhất là làm cho nó dễ dàng hơn cho người dân để tránh các văn bản rất tôi hy vọng để khuyến khích họ đọc. Tôi đã xem người duyệt hạnh phúc qua những bí ẩn (tôi đã tìm kiếm một, quá kể từ khi tôi đã có một chuyến bay dài chiều hôm đó và Ulysses nặng quá nhiều) và nghĩ rằng tôi sẽ hạnh phúc hơn để suy nghĩ rằng tôi đã bật ra sinh viên nghĩ rằng giống như những phụ nữ đã ngồi bên cạnh tôi trên một chuyến bay trước đó.Chúng tôi đã tấn công lập một hội thoại cuối cùng nhận xung quanh để các công việc chúng tôi đã làm. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi là một giáo viên tiếng Anh, vì sợ rằng những lo ngại về ngữ pháp nào bây giờ im lặng của cô, cô ngạc nhiên khi tôi bằng cách trả lời hạnh phúc. "Tiếng Anh là đối tượng yêu thích của tôi," cô nói. "Tôi đã đi vào tiếp thị, nhưng tôi yêu văn học. Tôi vẫn còn nhớ bây giờ-Billy Bob. Tôi yêu Billy Bob".Tôi có cúi về phía trước, nhưng tôi hạn chế bản thân mình. Sau khi tất cả, chúng tôi đang lẫn lộn tất cả tiêu đề hoặc tên một lúc này hay cách khác. Và tôi nghĩ rằng tiếng vang sẽ trở lại từ phía sau của máy bay và cô đã nghe nó và khắc phục mình. Tôi không muốn là giáo viên tiếng Anh hypercorrect stereotypic những sinh viên đã có vấn đề với "giữa ông và tôi" lo sợ cuộc họp. Cô ấy không bao giờ nghe nói tiếng vang, Tuy nhiên, và chúng tôi chatted về Billy Bob một thời gian trước khi lang thang để các chủ đề khác.Giáo sư của cô phải đã làm một cái gì đó đúng, tôi nghĩ rằng, bởi vì nó là tốt hơn nhiều cho cô ấy để yêu Billy Bob hơn để ghét Billy Budd. Cô có thể luôn luôn tìm thấy cuốn sách một lần nữa nếu cô muốn-nó đã không là rằng nhiều hơn nữa xuống trong danh sách thứ tự chữ cái, và cô ấy đã nhớ tên của tác giả một cách chính xác, trong bất kỳ trường hợp nào. Tốt hơn nhiều mà cô ấy nghĩ rằng vui lòng của văn học, ngay cả khi cô ấy đã kết thúc trong tiếp thị. Tôi sẽ có hạnh phúc hơn vẫn còn, Tuy nhiên, để nghĩ rằng tôi đã gửi ra cho sinh viên người sẽ nói rằng một hành khách trên một chuyến đi từng nói với tôi trong một cuộc trò chuyện tương tự. Ông là một phi công hitching đi xe một nhà, và khi ông nghe mà dạy tiếng Anh, ông nói với tôi rằng ông đã bay những kẻ xâm nhập Việt Nam trong chiến tranh, và rằng ông đã dành một số thời gian trên mặt đất trong một khu vực chiến sự, có thể phục vụ như là quân sự tương đương với một bộ điều khiển lưu lượng không khí cho phi công máy bay chiến đấu khác. Do đó, ông nói, đã có một cuốn sách về kinh nghiệm bộ binh tại Việt Nam có ảnh hưởng rất nhiều với anh ta. "DelVecchio của mười ba", ông nói, "từng là cuốn sách quan trọng nhất mà tôi từng đọc bởi vì nó giúp tôi làm cho tinh thần của thời gian của tôi tại Việt Nam.Khi ông dozed, tôi thực hiện một lưu ý của nhận xét của mình bởi vì nó có vẻ như để đại diện cho rất compactly những gì là có thể với văn học. Ông đã không hài lòng bởi vì ông đã thông qua một bài kiểm tra khó khăn về cuốn sách, hoặc vì ông đã viết một A + bài báo về nó; thay vào đó, ông đánh giá cuốn sách, bởi vì nó đã giúp anh ta làm cho tinh thần của kinh nghiệm. Nó thú vị, quá, mà trong của mình phrasing ông giữ lại rất nhiều trách nhiệm cho những gì đã transpired với văn bản. Ông không nói rằng cuốn sách giải thích mọi thứ cho anh ta, rằng DelVecchio nói với ông những gì nó tất cả có nghĩa là, hoặc rằng cuốn sách "đã giúp tôi làm cho tinh thần của thời gian của tôi tại Việt Nam." Ông đã làm công việc của sự hiểu biết, nhưng cuốn sách đã giúp.Điều đó, tôi nghĩ, là những gì tôi hy vọng văn học sẽ cung cấp cho tôi stud
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
NỘI DUNG
1. Độc giả có Reading: Cơ sở lý thuyết
2. The Reader và các văn bản
3. The Reader và đầu đọc khác
4. Các văn bản và nội dung khác
5. Bản chất của Genres
6. Văn học cho trẻ người lớn
7. Trực quan Literacy
8. Các chương trình giảng dạy văn học
9. Evakuation và kiểm tra
Tài liệu tham khảo
Index tôi đã được trên lớp theo cách của tôi đầu một buổi sáng thứ hai, đó là khoảng 07:45, lâu trước khi tôi muốn được tỉnh táo, và T đã không chắc chắn rằng T là trong hành lang bên phải hoặc thậm chí, cho rằng vấn đề, ​​trong các tòa nhà bên phải - khi một đồng nghiệp của tôi đã vượt qua hành lang, trồng đã ở trước mặt tôi, bị mắc kẹt ngón tay của mình vào mặt tôi, và công bố. "Tôi chỉ đọc tạp". Thậm chí, cho rằng giáo sư già cáu kỉnh, đó là một lời chào bất thường, nhiều hơn một lời buộc tội hơn một lời chào, thực sự, và vào giờ đó, mà không cần phải có quá nhiều như một cốc cà phê đến cho tôi sự can đảm giả, tôi đã không chắc chắn như thế nào để trả lời. "Chào buổi sáng" dường như không có một vệ đầy đủ, nhưng tôi cũng không muốn quay lại và chạy. Tôi ủng hộ một cách thận trọng un vào tường trong khi ông nhìn chằm chằm vào tôi, tôi dám nói ra một lời tự biện minh hay ăn năn, nhưng tất cả anh có thể tập hợp được một câu hỏi lẩm bẩm. "Tại sao". Tôi hỏi, "bạn đang chia sẻ với tôi cái nhìn sâu sắc hấp dẫn này vào lịch sử trí tuệ của bạn vào giờ này vào một buổi sáng thứ Hai khi tôi đang inoffensively tìm kiếm lớp học của tôi?" Ông lặp đi lặp lại và nói thêm, "Tôi chỉ đọc thùng rác, và đó là vì những gì bạn kẻ đã làm cho tôi khi tôi còn học trung học. " Sau đó tôi biết rằng tôi là một stand-in cho giáo viên tiếng Anh trìu mến nhớ mình bởi vì tôi là, tại thời điểm đó, người duy nhất trong bộ phận người đã làm việc với các giáo viên tiếng Anh. Tôi đã, lúc đó, trên đường đến các phương pháp tiếng Anh lớp học, có nhu cầu tôi rời văn phòng sớm hơn một chút vào sáng hôm đó. Ông tiếp tục giải thích, "Bạn làm tôi đọc tất cả những thứ bạn yêu thích, hoặc ít nhất là bạn yêu thích nó - Tôi không bao giờ có thể hiểu được làm thế nào bạn có thể thích tất cả những rác - và sau đó bạn đã làm tôi mất câu đố về nó, viết giấy tờ giải thích lý do tại sao nó có nghĩa là những gì bạn nói đó có nghĩa là, hãy kiểm tra, làm nghiên cứu, ghi nhớ tên và ngày tháng, địa điểm, ... Mỗi ngày chỉ là một cơ hội để bạn có thể chỉ cho tôi thêm một lần nữa như thế nào uneducable, unenlightenable, và unperceptive tôi là, làm thế nào bất khả xâm phạm , không nhạy cảm, và không biết chữ tôi luôn cam chịu được. Vì vậy, tôi đọc thùng rác. Tôi không đọc mà văn học (ngữ điệu giễu cợt của ông cả vốn và in nghiêng từ, và gần như nhấn mạnh nó, quá) mà bạn gây ra cho tôi; Tôi chỉ đọc thùng rác. " Và với điều đó, anh dẫm đi xuống sảnh, để lại tôi quay cuồng và tự hỏi nếu có một an toàn hơn từ văn phòng của tôi đến lớp học của tôi. Tôi chưa bao giờ tìm ra chỉ là những gì nó được rằng đã khiêu khích tấn công đó, nhưng như tôi đã làm theo cách của tôi đến bến cảng an toàn của lớp học, tôi phản ảnh rằng tôi là, trên thực tế, tội lỗi của tất cả các chi phí của mình. Đặc biệt trong những ngày đầu của giảng dạy của tôi, tôi đã quyết định những gì học sinh của tôi sẽ đọc, và nó đã gần như luôn luôn là tuyệt vời hoặc gần lớn văn chương (vốn và in nghiêng). Tôi đã có thể yêu thích nó hay là giả vờ. Tôi đã cho các học sinh của tôi trắc nghiệm, kiểm tra, và các giấy tờ hạn, và tôi đã thẩm vấn và diễn giải, phân công và đánh giá. Tôi cho rằng tôi phải có tác dụng tương tự trên một số - Tôi hy vọng không phải tất cả - các sinh viên của tôi. Và vì vậy tôi có những đóng góp của tôi vào sơ đồ xếp giá chúng ta tìm thấy trong rất nhiều nhà sách ngày hôm nay, với "Văn học: trong một phần và" Fiction " trong một cái khác. Đó là một sự sắp xếp mà được sử dụng để befuddle tôi. Tôi có thể gọi tên, tôi nghĩ rằng mỗi lần tôi đến thăm gần đó. B. Dalton, một danh sách toàn bộ cuốn sách là tiểu thuyết và văn học - làm thế nào được họ làm cho sự phân biệt? Và rồi một ngày tôi tình cờ theo một doanh nhân địa phương vào cửa hàng đó và ông đã dạy tôi, vô tình, những gì phân biệt được. Tôi đã gần phía sau khi chúng tôi bước vào cửa hàng và chúng tôi đã đến "văn học" phần đầu tiên. Ông ngừng lại chết trong bài hát của mình và tôi gần như chạy vào anh ta. Anh ta dường như được thu thập can đảm của mình, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu xuống lối đi, lấy nhanh, bước nhỏ, ở ngay trung tâm của con đường, càng xa từ những cuốn sách ở hai bên như ông có thể nhận được. Tôi theo anh và nhận ra rằng nó đã không, trên thực tế, dường như nơi mến khách. Tôi bắt đầu hiểu lý do tại sao ông đã nhón chân xuống lối đi, đôi mắt cố định trên sàn trước của anh ta, đo khoảng cách đến nơi an toàn, vai gập người, tay nắm chặt ngực trong một nỗ lực vô ích để làm chậm nhanh, thở nông của mình. Có Dostoevsky, nhìn chằm chằm vào anh ta ra khỏi bìa của một cuốn sách đồ sộ, có tròn và sáng của mình, thâm mắt và bóng tối, rậm rạp, bộ râu rối bù của mình; có Milton, trầm ngâm và buồn rầu; và nhiều người khác, tất cả chúng trong bốn màu nâu xỉn, tất cả chúng đều xuất hiện để nói, "không có cách nào bạn sẽ nắm bắt những ý tưởng gần như không thể hiểu tôi đã bị chôn vùi trong những 1.300 trang in nhỏ. "Nửa đường xuống lối đi, anh quay lên cổ áo của mình, như thể ướp lạnh bởi hơi thở lạnh lẽo của một số giáo viên tiếng Anh cũ trên gáy của anh, và tôi cảm thấy lạnh hơn phát triển, quá. Có lẽ trong sự cảm thông. Ông đến cuối cùng để kết thúc của "Văn học" phần. Chuyển vào trong "viễn tưởng" kệ, và ở đó ông hít một hơi thật sâu, quay cổ áo khoác của mình xuống, lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm một lời cầu nguyện ngắn của lòng biết ơn rằng ông đã không, Thiên Chúa cấm, thất lạc từ vào "Poetry "phần (nơi ông biết rằng mình đã quên mất), và bắt đầu duyệt trong sách. Ở đây, ông cảm thấy thoải mái hơn. Trong phần này, tác giả đã không còn trên bìa một trong ngu si đần độn, tối, màu sắc ảm đạm, nhìn chăm chú vào khung trông bề trái của cuộc đời của linh hồn không đạt yêu cầu của mình, âm thầm hứa hẹn kiểm tra và giấy tờ hạn. Tại đây ông đã được đặt lên của một sáng, bìa nhiều màu, mỉm cười, trong chiếc quần jeans và áo sơ mi flannel, quỳ trong một chế độ sân sau, cánh tay quanh cổ của một con chó tha mồi Văn học, hứa hẹn chỉ là một câu chuyện hay. Sự phân biệt giữa "Văn học "và" hư cấu "được, tôi nhận ra, rõ ràng. "Fiction" là những gì bạn muốn đọc. Đó là những gì bạn nhận tại các hiệu sách sân bay trước khi một chuyến bay dài, những gì bạn mua để đi với bạn đến bãi biển, những gì bạn đọc trên giường trước khi tắt đèn. Đó là những gì bạn muốn đọc tối nay, mặc dù bạn có thể không nhớ đã đọc nó vào ngày mai (hoặc thừa nhận với các đồng nghiệp của bạn mà bạn đã làm). "Văn học". Mặt khác, là những gì bạn muốn đã đọc, nhưng bạn không đặc biệt muốn đọc nó tối nay. Bạn muốn nó trở thành một phần của quá khứ của bạn mà không bao giờ gánh nặng hiện tại của bạn. Bạn muốn có đọc Shakespeare và Tolstoy và Emerson, nhưng đêm nay, cũng, có những cuốn tiểu thuyết mới Grisham bạn mua về xung ngày khác, và NYPD Blue là ngày ... Đây không phải là những gì tôi đã trở thành một giáo viên tiếng Anh để thực hiện. Tôi đã không chịu đựng nhiệm vụ phòng, và nhiệm vụ bữa trưa chỉ để tôi có thể lái xe sinh viên của tôi đi từ văn học cho phần còn lại của cuộc sống của họ và chứng minh một hệ thống giá kệ mục đích duy nhất là để làm cho nó dễ dàng hơn cho người dân để tránh các bản văn rất Tôi hy vọng khuyến khích họ đọc. Tôi đã xem các quý ông xem vui vẻ thông qua các mầu nhiệm (tôi đang tìm kiếm một cái, kể từ khi tôi đã có một chuyến bay dài chiều hôm đó và Ulysses nặng quá nhiều) và nghĩ rằng tôi muốn được hạnh phúc hơn để nghĩ rằng tôi đã bật ra những sinh viên nghĩ nhiều hơn giống như những người phụ nữ đã ngồi cạnh tôi trên một chuyến bay trước đó. Chúng tôi đã đánh lên một cuộc trò chuyện mà cuối cùng có xung quanh để các công việc chúng tôi đã làm. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi là một giáo viên tiếng Anh, sợ rằng những lo lắng về ngữ pháp bây giờ sẽ im lặng của cô, cô làm tôi ngạc nhiên bằng cách trả lời một cách hạnh phúc. "Tiếng Anh là môn học yêu thích của tôi", cô nói. "Tôi đã đi vào tiếp thị, nhưng tôi yêu văn học. Tôi vẫn còn nhớ bây giờ - Billy Bob. Tôi yêu Billy Bob ". Tôi đã ngã về phía trước, nhưng tôi kiềm chế bản thân mình. Sau khi tất cả, chúng tôi tất cả các danh hiệu lẫn lộn hoặc tên lúc này hay lúc khác. Và tôi nghĩ rằng tiếng vọng sẽ trở lại từ phía sau của máy bay và cô ấy nghe nó và sửa mình. Tôi không muốn là rập ​​khuôn hypercorrect giáo viên tiếng Anh với những học sinh gặp khó khăn với "giữa ông và tôi" họp sợ hãi. Cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng vọng, tuy nhiên, và chúng tôi trò chuyện về Billy Bob một lúc trước khi đi lang thang đến các chủ đề khác. Giáo sư cô phải làm điều gì đó đúng, tôi nghĩ, bởi vì nó là tốt hơn cho cô ấy để yêu Billy Bob hơn ghét Billy Budd. Cô luôn luôn có thể tìm thấy những cuốn sách một lần nữa, nếu cô muốn - đó không phải là nhiều hơn nữa xuống trong bảng liệt kê theo thứ tự abc, và cô ấy đã nhớ tên tác giả đúng trong mọi trường hợp. Tốt hơn là cô nghĩ rằng lòng của văn học, thậm chí nếu cô ấy đã kết thúc trong marketing. Tôi muốn có được hạnh phúc vẫn còn, tuy nhiên, để nghĩ rằng tôi đã đuổi khỏi sinh viên sẽ nói rằng một hành khách trên một chuyến đi đã từng nói với tôi trong một cuộc trò chuyện tương tự. Ông là một phi công quá giang một xe về nhà, và khi nghe rằng dạy tiếng Anh, ông nói với tôi rằng anh đã bay Intruders qua Việt Nam trong chiến tranh, và rằng anh muốn được dành một số thời gian trên mặt đất trong một vùng chiến sự, có lẽ phục vụ như tương đương với quân của một bộ điều khiển không lưu cho các phi công máy bay chiến đấu khác. Như một kết quả của việc đó, ông cho biết, đã có một cuốn sách về kinh nghiệm binh ở Việt Nam đã một thỏa thuận quan trọng đối với anh. "Thirteenth Valley Delvecchio của", ông nói, "là cuốn sách quan trọng nhất mà tôi từng đọc vì nó giúp tôi có ý nghĩa thời gian của tôi ở Việt Nam. Khi anh ngủ gà ngủ gật, tôi đã thực hiện một lưu ý về nhận xét ​​của mình bởi vì nó dường như đại diện cho rất gọn những gì là có thể với văn học. Ông không phải là hạnh phúc vì anh đã vượt qua một bài kiểm tra khó khăn trên cuốn sách, hoặc bởi vì ông đã viết một A + giấy trên đó; đúng hơn, ông đánh giá cao cuốn sách bởi vì nó đã giúp anh ta làm cho cảm giác kinh nghiệm. Thật thú vị, quá, mà trong cách nói của ông, ông giữ lại một rất nhiều trách nhiệm cho những gì đã xảy với văn bản. Ông không nói rằng cuốn sách giải thích mọi thứ cho anh ta, rằng Delvecchio nói với anh ta những gì nó có nghĩa là tất cả, hoặc là cuốn sách "đã giúp tôi làm cho cảm giác thời gian tôi ở Việt Nam." Ông đã làm công việc của sự hiểu biết, nhưng cuốn sách đã giúp. Đó , tôi nghĩ, là những gì tôi hy vọng sẽ cung cấp văn stud của tôi















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: