2 The reader and the text When your mother first read you Mother Goose dịch - 2 The reader and the text When your mother first read you Mother Goose Việt làm thế nào để nói

2 The reader and the text When your

2 The reader and the text

When your mother first read you Mother Goose, you weren’t worried about the quiz she was going to give you on Friday, you weren’t taking careful notes just in case you’d have to write an essay about character development, symbolism, or historical influences, and you weren’t dreading the prospect of a research paper on the author’s life. You just curled up in her arms and listened…
The pleasures that first drew us to literary were not those of the literary scholar. When our parents read us nursery rhymes, we listened for the rhythms of the language and the stories they told without analyzing the rhyme scheme or the metrical pattern, without exploring their political or social significance, without leaning about their history or their authorship. Later, we listened to “Little Riding Hood,” no to identify characteristics of the fairy tale, but to find out whether the wolf ate the little girl for dinner. And still later, we read Catcher in the Rye, not to investigate Salinger’s style and trace the literary influences of his book, but to se how Holden Caulfield coped with adolescence.
Typical middle or high school students are likely to seek similar rewards in reading. They are not, and are not likely to become, professional literary scholars. When they finish school, they are going to perform surgery, driver cabs, run banks, rob banks, wait on tables, build house, design bridges, or sell real estate. To assume casually that what is of interest to Kittredge and Brooks and Frye is also of paramount importance to a typical secondary school students is to make a rash leap of faith. If we begin to plan programs by investigating literary scholarship, listing major writers and writings, cataloging techniques and outlining history, we make that leap. Scholarly questions are not irrelevant, but other questions may take precedence; they have to do with the interests and satisfactions of the average reader.
What, then, are the reasons for reading a work of literature, and why do we attempt to teach it? If as, I have suggested, students are unlikely to come to literature class with a scholarly passion for information about the source of Shakespeare’s plays or the social context of the early American fire-and-brimstone sermons, they nonetheless bring with them experiences, interests, and a lengthy agenda of ideas, problem, worries, and attitudes, all of which concern and preoccupy them. If literature is enjoyable of it touches upon some of those preoccupations, then students will have a reason to read. They will read because they are interested in themselves, and because in the reading they may themselves become the focus of attention. They will read for the pleasures and rewards implicit in the vision of literature and literary experience suggested by Louise Rosenblatt and others.
In other words, their reason for reading is the same as that of an independent adult or a younger child: self-indulgence. That self-indulgence may take many forms. Its most common form is a harmless pursuit of diversion and simple pleasure, the escape into a good story that entertains and distracts us from other worries. At its worst, the self-indulgence is a search for confirmation of distorted visions, a vicarious exercise of hatreds and biases that cannot be safely indulged elsewhere in a civilized society. But at its best, it is the self-indulgence of one hoping to see more clearly and understand more fully who one is and where one stands. Great literature demands reflection upon one’s own attitudes and beliefs. The unique claim of imaginative literature at its best is that it is about me. And, of course, about you.
When the literature is read, rather than worked upon, it draws us into events and invites us to reflect upon our perceptions of them. It is not at that point a subject to be studied as an artifact illustrating an age or a product representing an artist; it is rather an experience to be entered into. “Entering into” literature, however, may be different from most of our other experiences. The literary work invites us in not only as participants, but also as spectators. It freezes events, scenes, thoughts, and emotions so that they hold still for examination. Few other moments in our lives allow us that time for thought. Events move too quickly, and we are too deeply and thoroughly involved. The work of literature, however, allows us both to experience and to reflect upon experience and in so doing it gives us a unique opportunity to come to understand ourselves and the world around us.
Adolescents, characteristically preoccupied with the self, should be ideal readers. That is not to say that they will read well, nor even that they will read at all. They may despite literature, the literature classroom, and the literature teacher. They may event express great pride in their inability to make sense out of the written word. But, unless they are very unusual, they have the one characteristic that is essential for the reader of literature: an interest in themselves. They are concerned about their relationships with peers, their gradual assumption of responsibility for themselves, their evolving relationships with their parents. They are growing more vividly aware of important decisions whose time is rapidly approaching. They want to understand work, love, hate, war, death, vengeance, responsibility, good, evil-n other words, they are interested in the themes of the literature that has established itself as worth reading and discussing. They are not or at least we should hope that they are not-beyond caring about those matters, someone whose most serious thoughts are of Sunday’s football scores, current hairstyles, and next week’s episode of the soap operas.
Adolescents should not yet be content with their conception of the world, with their understanding of themselves and their society. They should not grow rigid and unchanging, working as hard to avoid learning as the young child does to learn Literature should strike a responsive chord in them, offering the substance to keep alive questions and interest, feeling them so that continual re-examination is rewarded with some sense of growth or progress.
Preoccupation with the self should make adolescents uniquely receptive to literature, for literature invites their participation and judgment. It gives them the opportunity to test perceptions against those of the author, characters, and other readers, and in that testing to see more clearly who they are and how they feel, react, and think. To provide that opportunity is the purpose for teaching literature. Reading is, after all, something we do in one way or another virtually every waking minute:
The readers of books, into whose family I was unknowingly entering (we always think that we are alone in each discovery, and that every experience, from death to birth, is terrifyingly unique), extend or concentrate a function common to us all. Reading letter on a page is only one of its many guises. The astronomer reading a map of stars that no longer exist; the Japanese architect reading the land on which a house is to be built so as to guard it from evil forces; the zoologist reading the spoor of animals in the forest; the dancer reading the choreographer’s notations, and the public reading card; the dancer’s movements on the stage; the weaver reading the intricate design of a carpet being women; the organ-player; the parent reading the baby’s face for signs of joy or fright, or wonder; the Chinese fortune-teller reading the ancient marks on the shell of a tortoise; the lover blindly reading the loved one’s body at night, under the sheets; the psychiatrist helping patients read their own bewildering dreams; the Hawaiian fisherman reading the ocean currents by plunging a hand into the water; the farmer reading the weather in the sky-all these share with book-readers the craft of deciphering and translating signs. Some of these readings are coloured by the knowledge that the thing read was created for this specific purpose by other human beings-music notation or road signs, for instance-or by the gods-the tortoise shell, the sky at night. Others belong to chance.
And yet, in every case, it is the reader who reads the sense; it is the reader who grants or recognizes in an object, place, or event a certain possible readability; it is the reader who must attribute meaning to a system of signs, and then decipher it. We all read ourselves and the world around us in order to glimpse what and where we are. We are to understand, or to begin to understand. We cannot do but read. Reading, almost as much as breathing, is our essential function.1
Students read literature to know themselves, and insofar as they each are a composite of their ideas, attitudes, beliefs, and emotions, to create themselves, for reading will enable them to refine and sharpen their conceptions of the world and the people in it. It is those conceptions that make them who they are. As we read, we write (and speak) ourselves into existence.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
2 người đọc và văn bản Khi mẹ của bạn lần đầu tiên đọc bạn mẹ ngỗng, bạn không phải lo lắng về các bài kiểm tra cô ấy để cung cấp cho bạn vào thứ sáu, bạn không ghi chép cẩn thận chỉ trong trường hợp bạn sẽ phải viết một bài luận về phát triển nhân vật, biểu tượng, hoặc ảnh hưởng lịch sử, và bạn không sợ hãi khách hàng tiềm năng của một giấy nghiên cứu về cuộc sống của tác giả. Bạn chỉ cần cong lên trong cánh tay của mình và nghe...Những niềm vui mà lần đầu tiên đã thu hút chúng tôi để văn học không là những người của các học giả văn học. Khi cha mẹ của chúng tôi đọc chúng tôi vườn ươm vần điệu, chúng tôi đã nghe cho những nhịp điệu của ngôn ngữ và những câu chuyện mà họ nói với mà không cần phân tích các đề án rhyme hoặc các mô hình metrical, mà không cần khám phá của ý nghĩa chính trị hay xã hội, mà không nghiêng về lịch sử của họ hoặc tác giả của họ. Sau đó, chúng tôi đã nghe "Little Riding Hood," no để xác định đặc điểm của câu chuyện cổ tích, nhưng để tìm hiểu cho dù sói ăn bé cho bữa ăn tối. Và vẫn còn sau này, chúng ta đọc bắt ở Rye, không để điều tra của Salinger phong cách và theo dõi những ảnh hưởng văn chương của cuốn sách của ông, nhưng để se làm thế nào Holden Caulfield Lydiard với tuổi vị thành niên. Điển hình học sinh trung hoặc trường trung học có khả năng để tìm kiếm các phần thưởng tương tự trong đọc. Họ không, và không có khả năng để trở thành, học giả văn học chuyên nghiệp. Khi họ hoàn thành trường học, họ sẽ thực hiện phẫu thuật, trình điều khiển xe taxi, chạy ngân hàng, cướp ngân hàng, chờ đợi trên bảng, xây dựng ngôi nhà, thiết kế cầu, hoặc bán bất động sản. Tình cờ giả định rằng những gì là quan tâm đến Kittredge và Brooks và Frye là cũng của paramount tầm quan trọng để một điển hình học sinh trung học là để thực hiện một bước nhảy vọt phát ban của Đức tin. Nếu chúng tôi bắt đầu để lên kế hoạch chương trình bằng cách điều tra văn học học bổng, danh sách nhà văn lớn và tác phẩm, làm catalô kỹ thuật và phác thảo lịch sử, chúng tôi làm cho rằng bước nhảy vọt. Học câu hỏi không phải là không thích hợp, nhưng các câu hỏi khác có thể mất được ưu tiên; họ phải làm gì với các lợi ích và satisfactions của độc giả trung bình.Những gì, sau đó, là những lý do cho việc đọc một tác phẩm văn học, và tại sao chúng tôi cố gắng để dạy cho nó? Nếu như tôi đã đề nghị, sinh viên có khả năng đến văn học lớp với một niềm đam mê học thông tin về nguồn gốc của vở kịch của Shakespeare, bối cảnh xã hội của các bài giảng lửa và diêm sanh đầu người Mỹ, họ Tuy nhiên mang theo với họ những kinh nghiệm, lợi ích, và một chương trình dài của ý tưởng, vấn đề, lo lắng, và Thái độ, tất cả đều quan tâm và lo ngại họ. Nếu văn học là thú vị của nó chạm vào một số trong những preoccupations, sau đó học sinh sẽ có một lý do để đọc. Họ sẽ đọc bởi vì họ đang quan tâm đến mình, và bởi vì trong việc đọc sách họ có thể mình trở thành tập trung sự chú ý. Họ sẽ đọc cho niềm vui và phần thưởng tiềm ẩn trong tầm nhìn của văn học và văn học kinh nghiệm đề nghị bởi Louise Rosenblatt và những người khác.Nói cách khác, lý do của họ để đọc là giống như một người lớn độc lập hoặc một đứa trẻ em: self-indulgence. Rằng self-indulgence có thể mất nhiều hình thức. Các hình thức phổ biến nhất là một sự theo đuổi vô hại của chuyeån và niềm vui đơn giản, thoát vào một câu chuyện tốt mà entertains và distracts chúng tôi từ khác phải lo lắng. Lúc tồi tệ nhất của nó, self-indulgence là một tìm kiếm cho các xác nhận của méo tầm nhìn, một tập thể dục liên đới của hatreds và biases mà không thể được một cách an toàn indulged ở những nơi khác trong một xã hội văn minh. Nhưng lúc tốt nhất của nó, nó là self-indulgence của một hy vọng để xem rõ ràng hơn và hiểu đầy đủ hơn một là ai và nơi một đứng. Tuyệt vời văn học đòi hỏi sự phản ánh trên của riêng của một trong những thái độ và niềm tin. Yêu cầu bồi thường duy nhất của trí tưởng tượng văn học tốt nhất của nó là nó về tôi. Và, tất nhiên, về bạn.Khi đọc các tài liệu, thay vì hơn làm việc sau khi, nó thu hút chúng tôi vào các sự kiện và mời chúng tôi để phản ánh khi chúng tôi nhận thức của họ. Nó không phải là vào thời điểm đó một chủ đề để được nghiên cứu như một artifact minh họa một tuổi hoặc một sản phẩm đại diện cho một nghệ sĩ; nó là khá là một kinh nghiệm để được nhập vào. "Nhập vào" văn học, Tuy nhiên, có thể khác nhau từ hầu hết những kinh nghiệm khác. Tác phẩm văn học mời chúng tôi trong không chỉ là những người tham gia, mà còn là khán giả. Nó đóng băng sự kiện, cảnh, suy nghĩ và cảm xúc do đó họ giữ vẫn còn trong kiểm tra. Vài khác những khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng tôi cho phép chúng tôi thời gian đó cho tư tưởng. Sự kiện di chuyển quá nhanh, và chúng tôi đang quá sâu sắc và triệt để tham gia. Công việc của văn học, Tuy nhiên, cho phép chúng tôi cả hai để kinh nghiệm và để phản ánh trên kinh nghiệm và trong làm như vậy nó cho chúng ta một cơ hội duy nhất để đến để hiểu bản thân và thế giới xung quanh chúng ta.Thanh thiếu niên, đặc trưng bận tâm với bản thân, nên là lý tưởng độc giả. Đó là không phải để nói rằng họ sẽ đọc tốt, hoặc thậm chí rằng họ sẽ đọc ở tất cả. Họ có thể mặc dù văn học, lớp học văn học, và giáo viên văn học. Họ có thể tự hào về nhận tuyệt vời sự kiện của họ không có khả năng làm cho ý thức ra khỏi chữ viết. Tuy nhiên, trừ khi họ đang rất không bình thường, họ có một đặc tính đó là điều cần thiết cho độc giả của văn học: một quan tâm đến mình. Họ đang quan tâm về các mối quan hệ với các đồng nghiệp, giả định của họ dần dần của trách nhiệm cho chính mình, các mối quan hệ phát triển với cha mẹ của họ. Họ đang phát triển thêm sinh động nhận thức của quyết định quan trọng mà thời gian nhanh chóng tiếp cận. Họ muốn tìm hiểu công việc, tình yêu, ghét, chiến tranh, cái chết, trả thù, trách nhiệm, tốt, cái ác-n nói cách khác, họ đang quan tâm đến chủ đề của các tài liệu đã thành lập chính nó như là giá trị đọc và thảo luận. Chúng không hoặc ít chúng tôi nên hy vọng rằng họ là không-ngoài chăm sóc về những vấn đề, một người có suy nghĩ nghiêm trọng nhất là ngày chủ nhật của bóng đá điểm, kiểu tóc hiện tại và tiếp theo tuần tập của vở opera xà phòng. Thanh thiếu niên phải không được có nội dung với quan niệm của của thế giới, với sự hiểu biết của họ về bản thân và xã hội của họ. Họ không nên phát triển cứng nhắc và không biến đổi, làm việc như cứng để tránh việc học như trẻ em để tìm hiểu văn học nên tấn công một dây nhau đáp ứng trong đó, cung cấp chất để giữ cho sống câu hỏi và quan tâm, cảm thấy họ do đó liên tục tái khám khen thưởng với một số ý nghĩa của sự phát triển hoặc tiến bộ.Preoccupation với tự nên làm cho thanh thiếu niên duy nhất để văn học, tiếp nhận cho văn học mời tham gia và bản án của họ. Nó tạo cho họ cơ hội để kiểm tra nhận thức đối với những người của tác giả, nhân vật, và các độc giả khác, và trong đó thử nghiệm để xem rõ ràng hơn họ là ai và làm thế nào họ cảm thấy, phản ứng, và suy nghĩ. Để cung cấp cơ hội đó là mục đích giảng dạy văn học. Đọc là, sau khi tất cả, một cái gì đó chúng tôi làm trong một trong những cách này hay cách khác hầu như mỗi phút thức dậy:Các độc giả của cuốn sách, trong gia đình mà tôi đã vô tình nhập (chúng tôi luôn luôn nghĩ rằng chúng tôi có một mình trong mỗi khám phá, và rằng mọi kinh nghiệm, từ cái chết để sinh, là duy nhất terrifyingly), mở rộng hoặc tập trung một chức năng phổ biến cho tất cả chúng ta. Đọc thư trên một trang là chỉ là một trong các nhà Guise nhiều. Nhà thiên văn người đọc bản đồ sao đó không còn tồn tại; kiến trúc sư Nhật bản đọc đất mà trên đó một ngôi nhà là được xây dựng để bảo vệ nó khỏi lực lượng điều ác; nhà động vật học đọc spoor động vật trong rừng; Các vũ công đọc của biên đạo múa tả, và khu vực đọc thẻ; phong trào của vũ công trên sân khấu; weaver đọc thiết kế phức tạp của một thảm là phụ nữ; cơ quan, máy nghe nhạc; phụ huynh đọc của em bé phải đối mặt những dấu hiệu của niềm vui hoặc sợ hoặc thắc mắc; Trung Quốc bói đọc các dấu hiệu cổ xưa trên vỏ rùa; những người yêu một cách mù quáng đọc những người thân yêu của một cơ thể vào ban đêm, theo tờ; bác sĩ tâm thần giúp bệnh nhân đọc ước mơ bối rối của riêng của họ; các ngư dân Hawaii đọc dòng hải lưu bằng cách chìm một bàn tay xuống biển; nông dân đọc thời tiết trong bầu trời-tất cả các chia sẻ với độc giả cuốn sách thủ công của giải mã và dịch dấu hiệu. Một số các bài đọc được màu bởi những kiến thức rằng điều đọc được tạo ra cho mục đích cụ thể này bởi các ký hiệu âm nhạc con người hoặc các biển báo giao thông, ví dụ- hoặc bởi các vị thần rùa shell, bầu trời vào ban đêm. Những người khác thuộc về cơ hội.And yet, in every case, it is the reader who reads the sense; it is the reader who grants or recognizes in an object, place, or event a certain possible readability; it is the reader who must attribute meaning to a system of signs, and then decipher it. We all read ourselves and the world around us in order to glimpse what and where we are. We are to understand, or to begin to understand. We cannot do but read. Reading, almost as much as breathing, is our essential function.1Students read literature to know themselves, and insofar as they each are a composite of their ideas, attitudes, beliefs, and emotions, to create themselves, for reading will enable them to refine and sharpen their conceptions of the world and the people in it. It is those conceptions that make them who they are. As we read, we write (and speak) ourselves into existence.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
2 Người đọc và các văn bản Khi mẹ của bạn đầu tiên đọc bạn Mother Goose, bạn không phải lo lắng về các bài kiểm tra cô sẽ cung cấp cho bạn vào thứ sáu, bạn không được ghi chép cẩn thận trong trường hợp bạn sẽ phải viết một bài luận về phát triển nhân vật, biểu tượng, hoặc ảnh hưởng lịch sử, và bạn đã không khiếp sợ viễn cảnh của một bài nghiên cứu về cuộc đời của tác giả. Bạn chỉ cần cuộn tròn trong vòng tay của mình và lắng nghe ... Những thú vui mà lần đầu tiên đã thu hút chúng tôi đến văn học không phải là những học giả của các tác phẩm văn học. Khi cha mẹ của chúng tôi đọc cho chúng tôi vần điệu trẻ, chúng tôi nghe về những nhịp điệu của ngôn ngữ và những câu chuyện họ nói mà không phân tích các chương trình vần hoặc mô hình vận luật, mà không khám phá ý nghĩa chính trị, xã hội của họ, mà không nghiêng về lịch sử của họ hoặc tác giả của họ. Sau đó, chúng tôi nghe "Little Riding Hood," không xác định đặc điểm của các câu chuyện cổ tích, nhưng để tìm hiểu xem chó sói ăn thịt cô bé cho bữa ăn tối. Và vẫn còn sau đó, chúng ta đọc Catcher in the Rye, không truy cứu phong cách của Salinger và theo dõi những ảnh hưởng văn học của cuốn sách của ông, nhưng để se bao Holden Caulfield đương đầu với tuổi vị thành niên. giữa hoặc học sinh trung học điển hình là khả năng tìm kiếm những phần thưởng tương tự trong việc đọc. Họ không phải là, và không có khả năng để trở thành, các học giả văn học chuyên nghiệp. Khi hoàn tất việc học, họ sẽ thực hiện phẫu thuật, buồng lái, ngân hàng, ngân hàng cướp, chờ đợi trên bàn, xây dựng nhà, cầu thiết kế, hoặc bán bất động sản. Để giả tình cờ mà cũng hết sức quan trọng những gì là quan tâm đến Kittredge và Brooks và Frye là một học sinh trung học điển hình là để thực hiện một bước nhảy vọt của đức tin phát ban. Nếu chúng ta bắt đầu lên kế hoạch các chương trình học bổng bằng cách điều tra văn học, danh sách các nhà văn lớn và tác phẩm, kỹ thuật biên mục và phác thảo lịch sử, chúng ta thực hiện bước nhảy vọt đó. Câu hỏi học thuật là không thích hợp, nhưng câu hỏi khác có thể được ưu tiên; họ phải làm với lợi ích và sự hài lòng của người đọc trung bình. Những gì, sau đó, là những lý do cho việc đọc một tác phẩm văn học, và tại sao chúng ta cố gắng để dạy nó? Nếu như, tôi đã gợi ý, sinh viên không có khả năng đến lớp văn học với một niềm đam mê học thuật cho các thông tin về nguồn gốc của vở kịch của Shakespeare hoặc bối cảnh xã hội của những bài giảng lửa và diêm sinh Mỹ sớm, họ vẫn mang theo những kinh nghiệm, lợi ích , và một chương trình nghị sự dài dòng của các ý tưởng, vấn đề, ​​lo lắng, và thái độ, tất cả đều có mối quan tâm và bận tâm đến chúng. Nếu văn học là thú vị của nó chạm vào một số những mối bận tâm, sau đó sinh viên sẽ có một lý do để đọc. Họ sẽ đọc vì họ quan tâm đến bản thân mình, và bởi vì trong bài đọc chính họ có thể trở thành tâm điểm của sự chú ý. Họ sẽ đọc cho những thú vui và phần thưởng tiềm ẩn trong tầm nhìn của văn học và kinh nghiệm văn học được đề xuất bởi Louise Rosenblatt và những người khác. Nói cách khác, lý do của họ để đọc cũng giống như của một người trưởng thành độc lập hoặc một con trai: sự sa ngã. Đó là sự sa ngã có thể có nhiều hình thức. Hình thức phổ biến nhất của nó là một sự theo đuổi vô hại của dòng và niềm vui đơn giản, thoát vào một câu chuyện hay mà chúng tôi sẽ xem xét và sao lãng khỏi lo lắng khác. Tại tồi tệ nhất của nó, là sự sa ngã là một tìm kiếm để xác nhận tầm nhìn méo mó, một bài tập gián tiếp của hận thù và định kiến mà không thể được đam mê một cách an toàn ở những nơi khác trong một xã hội văn minh. Nhưng tốt nhất của mình, đó là sự sa ngã của một hy vọng để thấy rõ hơn và hiểu đầy đủ hơn người là một trong và một nơi có đứng. Đại văn học đòi hỏi sự phản ánh trên thái độ và niềm tin của chính mình. Những tuyên bố độc đáo của văn học giàu trí tưởng tượng lúc tốt nhất của nó là nó là về tôi. Và, tất nhiên, về bạn. Khi các tài liệu được đọc, chứ không phải là làm việc trên, nó lôi kéo chúng ta vào các sự kiện và mời gọi chúng ta phải suy ngẫm về nhận thức của chúng ta về họ. Nó không phải là thời điểm mà một đối tượng được nghiên cứu như là một tạo tác minh họa một tuổi hoặc một sản phẩm đại diện cho một nghệ sĩ; nó là khá một kinh nghiệm để được nhập vào. "Bước chân vào" văn học, tuy nhiên, có thể là khác với hầu hết các kinh nghiệm khác của chúng tôi. Các tác phẩm văn học mời gọi chúng ta không chỉ là người tham gia, nhưng cũng như khán giả. Nó đóng băng sự kiện, những cảnh, những suy nghĩ, cảm xúc và do đó họ vẫn giữ để kiểm tra. Rất ít những khoảnh khắc khác trong cuộc sống của chúng tôi cho phép chúng tôi rằng thời gian để suy nghĩ. Sự kiện di chuyển quá nhanh, và chúng tôi là quá sâu sắc và triệt để tham gia. Các tác phẩm văn chương, tuy nhiên, cho phép cả hai chúng tôi để trải nghiệm và suy ngẫm về kinh nghiệm và làm như vậy nó mang lại cho chúng ta một cơ hội duy nhất để đi đến hiểu bản thân và thế giới xung quanh chúng ta. Thanh thiếu niên, đặc trưng bận tâm về tự, nên được độc giả lý tưởng . Đó không phải là để nói rằng họ sẽ đọc tốt, thậm chí cũng không họ sẽ đọc cả. Họ có thể mặc dù văn học, các lớp học văn học, và giáo viên văn học. Họ có thể sự kiện thể hiện niềm tự hào lớn trong sự bất lực của họ để làm cho ý nghĩa của chữ viết. Nhưng, trừ khi họ là rất không bình thường, họ có một đặc điểm đó là cần thiết cho người đọc của văn học: một quan tâm đến bản thân mình. Họ quan tâm đến mối quan hệ của mình với bạn, giả định dần trách nhiệm của mình đối với bản thân, các mối quan hệ tiến hóa của họ với cha mẹ của họ. Họ đang phát triển một cách sống động hơn nhận thức của các quyết định quan trọng mà thời gian đang nhanh chóng tiếp cận. Họ muốn hiểu công việc, yêu, ghét, chiến tranh, chết chóc, hận thù, trách nhiệm, tốt, xấu-n khác từ, họ quan tâm đến những chủ đề của văn học đã thành lập chính nó như là đáng đọc và thảo luận. Họ không được hoặc ít nhất chúng ta nên hy vọng rằng họ không ra, ngoài việc chăm sóc về những vấn đề này, một người có suy nghĩ nghiêm trọng nhất là điểm số chủ nhật của bóng đá, kiểu tóc hiện tại, và tập phim tuần tới của các vở opera xà phòng. Thanh thiếu niên cần chưa bằng lòng với quan niệm của họ về thế giới, với sự hiểu biết của họ về bản thân và xã hội của họ. Họ không nên phát triển cứng nhắc và không thay đổi, làm việc chăm chỉ để tránh việc học tập như các trẻ nhỏ không phải học Văn học nên đã đánh đúng tâm phản ứng nhanh trong họ, sản phẩm có chất giữ câu hỏi và quan tâm sống, cảm thấy họ để liên tục kiểm tra lại được khen thưởng với một số ý nghĩa của sự phát triển hay tiến bộ. mối bận tâm với việc tự làm cho thanh thiếu niên nên duy nhất tiếp nhận văn học, văn chương mời tham gia và sự phán xét ​​của họ. Nó mang lại cho họ cơ hội để kiểm tra nhận thức đối với những người của tác giả, nhân vật, và độc giả khác, và trong thử nghiệm đó để xem rõ hơn họ là ai và làm thế nào họ cảm thấy, phản ứng, và suy nghĩ. Để cung cấp các cơ hội đó là mục đích cho việc giảng dạy văn học. Đọc sách là, sau khi tất cả, một cái gì đó chúng ta làm trong cách này hay cách khác hầu như mỗi phút tỉnh thức: Các độc giả của cuốn sách, vào mà gia đình tôi đã vô tình bước vào (chúng tôi luôn luôn nghĩ rằng chúng ta đang ở một mình trong mỗi khám phá, và rằng mọi kinh nghiệm, từ cái chết sanh, là khủng khiếp duy nhất), mở rộng hoặc tập trung một chức năng chung cho tất cả chúng ta. Đọc thư trên một trang duy nhất là một trong rất nhiều dạng của nó. Các nhà thiên văn học đọc bản đồ của các ngôi sao mà không còn tồn tại; các kiến trúc sư Nhật Bản đọc đất mà trên đó một ngôi nhà sẽ được xây dựng để bảo vệ nó khỏi các lực lượng điều ác; các nhà động vật học đọc theo dấu thú của động vật trong rừng; các vũ công đọc ký hiệu của biên đạo múa, và các thẻ đọc công cộng; chuyển động của vũ công trên sân khấu; thợ dệt đọc các thiết kế phức tạp của một tấm thảm là phụ nữ; trình nghe nhạc organ; phụ huynh đọc sách khuôn mặt của em bé có các dấu hiệu của niềm vui hay sợ hãi, hay thắc mắc; Trung Quốc thầy bói đọc các dấu hiệu cổ xưa trên vỏ của một con rùa; người yêu một cách mù quáng đọc cơ thể của người thân vào ban đêm, dưới tấm chăn; các bệnh nhân tâm thần học giúp đọc những giấc mơ kỳ rắc rối của riêng mình; các ngư dân Hawaii đọc các dòng chảy đại dương bằng cách nhúng một tay vào trong nước; người nông dân đọc thời tiết trên bầu trời-tất cả các chia sẻ với độc giả cuốn sách-nghề giải mã và dịch dấu hiệu. Một số các bài đọc được tô điểm bởi những kiến thức mà điều đọc được tạo ra cho mục đích cụ thể bằng cách ký hiệu con-nhạc hoặc đường dấu hiệu khác của con người, ví dụ, hoặc bởi các vị thần-vỏ rùa, bầu trời vào ban đêm. Những người khác thuộc về cơ hội. Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, nó là người đọc, người đọc cảm giác; nó là người đọc người quyền cấp hoặc công nhận trong một đối tượng, địa điểm, sự kiện hoặc một dễ đọc nhất định có thể; nó là người đọc phải ghi ý nghĩa cho một hệ thống ký hiệu, và sau đó giải mã nó. Chúng ta đều đọc thân và thế giới xung quanh chúng ta để ngắm nhìn những gì và ở đâu chúng tôi. Chúng ta phải hiểu, hoặc để bắt đầu hiểu. Chúng tôi không thể làm được nhưng đọc. Đọc sách, gần như là nhiều như hơi thở, là function.1 của chúng tôi chủ yếu học sinh đọc văn học để biết chính mình, và chừng nào họ từng là một hỗn hợp của những ý tưởng của họ, thái độ, niềm tin và cảm xúc, để tạo ra bản thân, cho đọc sách sẽ giúp họ tinh chỉnh và làm sắc nét quan niệm của họ về thế giới và những người ở trong đó. Đó là những quan niệm mà làm cho họ họ là ai. Như chúng ta đọc, chúng tôi viết (và nói) mình vào sự tồn tại.














đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: