And Sasuke presses their lips together fiercely- Shikamaru doesn't hes dịch - And Sasuke presses their lips together fiercely- Shikamaru doesn't hes Việt làm thế nào để nói

And Sasuke presses their lips toget

And Sasuke presses their lips together fiercely- Shikamaru doesn't hesitate and allows him entry instantly (he'd been craving it too, though he wouldn't say it), and it's scarcely a few moments before their clothes are lost and Shikamaru was digging his fingers into Sasuke's shoulderblades to keep himself from screaming, and even still the occasional groan found it's way to the air between them to mingle with their sweat. Shikamaru's legs were spread apart by cold, slender hands- each and every thrust hits home and somehow it's faster, harder, needier than ever before, and Shikamaru just groans and grinds and manages to beg for deeper and more. Just before pure ecstasy blinds his eyes, just before the pleasure robbed him of his mind, Shikamaru was aware enough to notice that- for the first time- Sasuke had groaned his name.Sasuke collapses on top of him and remained there for so long Shikamaru might've thought him dead, if not for the fact that he could feel ragged breath against his ear and a pounding heartbeat next to his own. After awhile they fidget and squirm, the same way they always do, and somehow find their way into the same awkward position, Shikamaru held within a strangely comforting embrace- only before he'd always thought those arms were empty and cold, but now, if anything, they seemed so warm.

"Kakashi," Sasuke whispers- straight into his ear, from where his head is resting comfortably in the nook of pale shoulders. "And Sakura. They had a mission. Naruto was not involved. It meant one thing.

"Akatsuki."

Shikamaru feels the grip around him tighten- but somehow he doesn't feel afraid even if the breath could have been squeezed from his lungs if Sasuke decided to entertain the slightest whim. Akatsuki. But that alone wouldn't stop the Uchiha- and that must mean… "…Itachi?"

The silence was brief, and the response so painfully deadpan that Shikamaru almost shivers in Sasuke's grasp. "I spent five days in the old compound." Another pause. "They knew where he was. What he was doing. How long he'd be there… and they were going to kill him."

The chuunin opens his mouth, but the question was caught in his throat- somehow, something in the way he could feel Sasuke's heartbeat through his chest on his back told him that it was a question was one that he shouldn't ask. Five days- he could just imagine it. For five days, Sasuke wandering the lonely ghost town of what used to be his home, listening to the whispers and echoes of past joys, past sorrows- Shikamaru can almost see the nostalgic smile on his face until his dark eyes wander to the cracks spiderwebbing their way across blood-splattered walls, when the smile vanishes into nothing but a grim determination. Instinctively Shikamaru raises his arm to grab hold of one of Sasuke's that was wrapped around his waist- he feels the Uchiha twitch ever so slightly, but there was not much point in disallowing any touch, not after everything they've done.

Shikamaru decides to move on. "When- when did you first… see me?"It sounded like an odd question, but the chuunin isn't sure how to phrase it- he takes the comemplative noise rumbling from Sasuke's throat behind his ear to be a sign that it was understood. When did Sasuke first notice Shikamaru- was it really that night, in the dinner, or was it something before? The reply is cold and blunt and harsh- makes Shikamaru fidget slightly in his position, feeling almost trapped by pale, slender, beautiful chains, like ice-cold water sliding down his spine.

"I only noticed you once before that night," Sasuke says matter-of-factly. "When Kakashi told me of your risks. You were always the coward- to back off and cut your losses, but somehow you persesevered when it came to chasing me." His grasp tightened noticably. "I wanted to know why."

Why? Shikamaru still wasn't too sure himself… but there were many things. A sense of duty. A sense of camaraderie. But most of all… "Hope."

Sasuke continues as if the response never came. "The night itself was nothing. It was only after that I came to you, wasn't it? It was because you waited. And I wanted to know why."

This time, Shikamaru has no answers.

"This is nothing but a thing of lust," Sasuke said coldly- a reminder that felt like it was meant to crash through the glass castles of Shikamaru's imaginings. "Alll it was. All it is. All it will be."

"How… how could you leave me?"

Sasuke laughs- chuckles softly, mockingly, into his ear. He knows the question is as pathetic as it sounds- but he wanted it answered, nontheless. He digs his fingernails into Sasuke's flesh the way Sasuke's are digging into his- concentrates on nothing but the feeling and the pain and the sound of Sasuke's drawling voice. He doesn't let his mind linger on what Sasuke has said and hopes that the answer

"There's room for only one in the life of an avenger."

And this time he knows what he wants to ask for why.

"…then why did you come back?"

"So that's what all this is about…"

"You know, I'm surprised Ino didn't tell you, Sakura-chan. She must have had quite a lot of trouble keeping her mouth shut."

"Don't be like that, Kakashi-sensei!"

"It's true."

"Yes- but- nevermind."

"Hmm?"

"…So what do you think happened?"

"I don't know, Sakura…"

Shikamaru pulls himself upright as Sasuke pulls his arms away- he watched as the Uchiha pulled on his clothes, admiring the way the sweat glinted off his skin to show off the muscles rippling beneath his skin. All these answers he had… expected, to some degree. Lust. Nothing more. Never will be. But somehow they bothered him, made him upset. He pulled on his own pants, his fishnet shirt- left the question hanging ominously in the air between them, convinced that it would be something else that was never to be answered. He seats himself on the edge of the bed- puts on his all-too-familiar passive face that he uses to face the outside world, the permanent expression of apathy. Sasuke turns around- sees this- and smiles.

It is a strange sight.

"That face," Sasuke commented, pulling his shirt over his head.

"Tch. What about it?" The chuunin grumbled, glancing away in an annoyed scowl. "I use it all the time."

"For everyone else, maybe- but not for me."He scowled again- but then he realized that it was true. In a strange way, the face that he put on to face the world- the nonchalant, bored Shikamaru that wasn't too far from the truth, except for a mind that was constantly puzzling and thinking and analyzing. But somehow with Sasuke… he had been without it. He had been is lustful, troublesome, angsty self. But that didn't mean anything- Sasuke was responsible for most of it, anyway. Bastard.

Somehow… it didn't feel like the right question to ask. Why did you come back. It was still a question he wanted answered- but somehow there was something more, some question that he couldn't lay a finger on.

"Because…"

Shikamaru looked up, his eyes widening slightly. Was… Sasuke answering the question? Tonight was full of surprises… Sasuke had always been so keen on keeping secrets, in telling everyone nothing. Why the sudden change? …Why so many why questions? Damnit. But still… none of them sounded right.

Sasuke hesitated, and turned away to face the open window- a dark silhouette, backlit by the brilliant moonlight. "You told me never to leave you like that again."

That was why he came back? Shikamaru didn't know what to make of it. At all.

"I'm not…"

But why would he listen- why would he care?... and somehow he still couldn't find the right questions or the right answers.

"This time… I'm telling you first."

A heartbeat.

Sasuke was leaving.

Why? Why was he leaving? But even then Shikamaru already knew the answer… and damn, the question still didn't sound right. He needed to ask it. He needed to know. Before Sasuke left again.

"Shikamaru… I'm leaving."

His name. Again. Sasuke had said his name.

What had Neji said? Always asking the wrong questions. Well, he knew that. Shikamaru always asked the wrong questions. Somehow all he could do as his mind was working and his heart was racing was stare impassively at the back of Sasuke's head. Sasuke just stood there, at the window, for some time.

It was a why. It was definitely a why. Why what? Why… everything. But, no, damnit, there was a question, he somehow just couldn't think of it. His fists clenched around the bedsheets, but the blank look on his face remained. Not that Sasuke could see it, anyway.

"Stay," Shikamaru found himself saying. Stupidly. Helplessly. Blurting it out in a moment of weakness.

"...No."

"…No?"

"I can't.""Why not?" Shikamaru didn't particularly care what he sounded like at that point of time- he felt just like a spoilt child, clinging onto a dream he didn't want to lose despite that in the world of reality, there was no castle by the sea, and there was no dream. There was something caught in his throat, something he wanted to say, something he wanted to do. Something that got in the way.

"There's…" Sasuke paused. He turned around- and in a second Shikamaru found his chin lifted up by cold but gentle hands, and he closed their eyes and found moist lips against is- not anything like the kisses they've had before, not quite so hungry, not quite so desperate. But gentle. Sweet. "…There's something I must do."

The question, then, was obvious. "Itachi?"

And the answer was hesitant, and Sasuke turned to face the window again."If I don't leave tonight, I may never find him again."

Shikamaru scowled to himself- fuck. There was something he needed to say- something he needed to ask… But damnit, somehow he couldn't think of the right question to ask Sasuke- and wait. Was that the problem? …Was he somehow… asking the wrong person?

And it all made sense.

"So goodbye."

"Wait!'

It shouldn't have worked. Sasuke should have left- and Sasuke was already half out the window in an awkward position, thanks to the dark line of a shadow that connected them both
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Và Sasuke ép đôi môi của họ với nhau quyết liệt-Shikamaru không ngần ngại và cho phép anh ta nhập cảnh ngay lập tức (ông đã tham ái nó quá, mặc dù ông sẽ không nói nó), và nó là hiếm là một vài phút trước khi quần áo của họ bị mất và Shikamaru đào ngón tay của mình vào của Sasuke shoulderblades để giữ cho mình từ la hét, và thậm chí còn than van thường xuyên tìm thấy con đường của nó để không khí giữa chúng để mingle với mồ hôi của họ. Shikamaru của chân đã được lan truyền ra bởi bàn tay lạnh, mảnh mai - lực đẩy mỗi hits nhà và bằng cách nào đó nó là nhanh hơn, khó khăn hơn, needier hơn bao giờ hết, và Shikamaru chỉ cần gọi và kim và quản lý để cầu xin cho sâu hơn và nhiều hơn nữa. Chỉ cần trước khi tinh khiết ecstasy mù đôi mắt của mình, chỉ cần trước khi những niềm vui cướp ông của anh ta sao, Shikamaru đã được nhận thức, đủ để nhận thấy rằng-lần đầu tiên thời gian-Sasuke có groaned tên của ông. Sasuke sụp đổ trên đầu trang của anh ta và ở lại đây cho lâu Shikamaru có thể đã nghĩ rằng anh ta đã chết, nếu không phải cho một thực tế rằng ông có thể cảm thấy hơi thở nát chống lại tai của mình và một nhịp tim diệt bên cạnh mình. Sau một lúc họ động đậy và squirm, giống như cách họ luôn luôn làm, và bằng cách nào đó tìm cách của họ vào cùng một vị trí vụng về, Shikamaru tổ chức trong vòng một ôm hôn lạ an ủi - chỉ trước khi ông đã luôn luôn nghĩ rằng những cánh tay đã có sản phẩm nào và lạnh, nhưng bây giờ, nếu bất cứ điều gì, họ có vẻ như vậy ấm."Kakashi," Sasuke thẳng thì thầm vào tai của mình, từ nơi đầu nghỉ ngơi thoải mái tại các nook màu vai. "Và Sakura. Họ có một sứ mệnh. Naruto không được tham gia. Nó có nghĩa là một điều."Akatsuki."Shikamaru cảm thấy sự kìm kẹp xung quanh thắt chặt- nhưng bằng cách nào đó ông không cảm thấy sợ ngay cả khi hơi thở có thể có được vắt từ phổi của mình nếu Sasuke đã quyết định để giải trí whim nhỏ nhất. Akatsuki. Nhưng đó một mình sẽ không ngăn cản Uchiha - và đó phải có nghĩa là... "… Itachi?"Sự im lặng là ngắn gọn, và các phản ứng như vậy đau đớn deadpan rằng Shikamaru gần như shivers trong nắm bắt của Sasuke. "Tôi đã dành năm ngày tại các hợp chất cũ." Một tạm dừng. "Họ biết nơi ông. Những gì ông đã làm. Bao lâu ông sẽ ở đó... và họ muốn giết anh ta."Chuunin mở miệng của mình, nhưng câu hỏi đã bị chặn trong cổ họng của mình - bằng cách nào đó, một cái gì đó trong cách ông có thể cảm thấy nhịp tim của Sasuke thông qua ngực của mình trên lưng nói với ông rằng đó là một câu hỏi đã là một trong đó ông không nên yêu cầu. Năm ngày - ông chỉ có thể tưởng tượng nó. Trong năm ngày, Sasuke lang thang thị trấn ma cô đơn của những gì sử dụng để là nhà của mình, nghe thì thầm và vang của niềm vui trong quá khứ, phiền muộn-Shikamaru trong quá khứ có thể gần như nhìn thấy nụ cười hoài cổ trên khuôn mặt của mình cho đến khi đôi mắt tối đi lang thang để các vết nứt spiderwebbing theo cách của họ qua bức tường splattered máu, khi những nụ cười lại biến mất vào không có gì nhưng một quyết tâm nghiệt ngã. Bản năng Shikamaru tăng cánh tay của mình để lấy tổ chức của một của Sasuke của được bọc xung quanh eo của mình-ông cảm thấy sự gút gân Uchiha bao giờ nên hơi, nhưng đã không có nhiều điểm trong disallowing liên lạc bất kỳ, không phải sau khi tất cả mọi thứ họ đã thực hiện.Shikamaru quyết định di chuyển trên. "Khi - khi anh lần đầu tiên... nhìn thấy tôi?" Nghe có vẻ giống như một câu hỏi lạ, nhưng chuunin là không chắc chắn làm thế nào để cụm từ CNTT-ông mất comemplative tiếng ồn rumbling từ cổ họng của Sasuke phía sau tai của mình là một dấu hiệu rằng nó đã được hiểu. Khi đã Sasuke lần đầu tiên thông báo Shikamaru - là nó thực sự đêm đó, trong các bữa ăn tối, hoặc là nó một cái gì đó trước khi? Trả lời là lạnh và thẳng thừng và khắc nghiệt làm cho Shikamaru động đậy hơi ở vị trí của mình, cảm giác gần như bị mắc kẹt bởi dây chuyền nhạt, mảnh mai, đẹp, như nước lạnh trượt xuống cột sống của mình."Tôi chỉ nhận thấy bạn một lần trước khi đêm đó," Sasuke nói matter-of-factly. "Khi Kakashi nói với tôi về rủi ro của bạn. Bạn đã luôn luôn hèn nhát - quay trở lại và cắt giảm thiệt hại của bạn, nhưng bằng cách nào đó bạn persesevered khi nó đến để đuổi tôi." Ông nắm thắt chặt noticably. "Tôi muốn biết lý do tại sao."Tại sao? Shikamaru vẫn không quá chắc chắn mình... nhưng đã có nhiều điều. Một ý thức trách nhiệm. Một cảm giác của tình bạn thân thiết. Nhưng hầu hết tất cả... "Hy vọng."Sasuke tiếp tục như nếu các phản ứng không bao giờ đến. "Đêm chính nó là không có gì. Nó đã là chỉ sau mà tôi đến với bạn, phải không? Đó là bởi vì bạn chờ đợi. "Và tôi muốn biết lý do tại sao."Thời gian này, các Shikamaru có không có câu trả lời."Đây là gì, nhưng một điều của lust," Sasuke nói coldly - một lời nhắc nhở mà cảm thấy như nó đã có nghĩa là sụp đổ thông qua kính lâu đài của Shikamaru của imaginings. "Alll nó. Tất cả đó là. Tất cả nó sẽ.""Làm thế nào... làm thế nào bạn có thể để lại tôi?"Sasuke cười-cười nhẹ nhàng, thành, vào tai của mình. Ông biết câu hỏi là pathetic như nó âm thanh - nhưng ông muốn nó trả lời, nontheless. Ông đào bới móng tay của mình vào xác thịt của Sasuke cách của Sasuke đào vào của ông tập trung vào không có gì nhưng cảm giác và những đau đớn và âm thanh Sasuke drawling thoại. Ông không cho phép nán trên những gì Sasuke đã nói tâm trí của mình và hy vọng rằng câu trả lời"Không có chỗ cho chỉ là một trong cuộc sống của một avenger."Và thời gian này ông biết những gì ông muốn yêu cầu lý do tại sao.".. .thì tại sao bạn đã trở lại?""Vì vậy đó là những gì tất cả điều này là về...""Bạn đã biết, tôi là ngạc nhiên Ino không nói với anh, Sakura-chan. Cô phải có khá nhiều rắc rối giữ miệng mình đóng.""Không là như vậy, Kakashi-sensei!""It's true.""Có-nhưng-nevermind.""Hmm?""… Vì vậy những gì làm bạn nghĩ rằng đã xảy ra?""Tôi không biết, Sakura..."Shikamaru kéo mình thẳng đứng như Sasuke kéo của mình đi-cánh tay ông đã xem như là Uchiha kéo trên quần áo của mình, khâm phục ngắm nhìn cách mồ hôi glinted ra làn da của mình để hiển thị ra các cơ bắp rippling bên dưới làn da của mình. Tất cả các câu trả lời ông có... dự kiến, đến mức độ một số. Lust. Không có gì thêm. Không bao giờ sẽ. Nhưng bằng cách nào đó họ làm anh khó chịu, làm anh ta khó chịu. Ông kéo vào quần của mình, ông fishnet áo sơ mi-trái câu hỏi ominously treo trong không khí giữa chúng, tin rằng nó sẽ là một cái gì đó khác mà là không bao giờ phải được trả lời. Ông ngồi mình ở rìa của giường-đặt trên mặt thụ động tất cả-quá-quen thuộc mà ông sử dụng để đối mặt với thế giới bên ngoài, sự biểu hiện thường xuyên của thờ ơ. Sasuke biến xung quanh thành phố thấy này - và nụ cười.Đó là một cảnh lạ."Mà phải đối mặt," Sasuke nhận xét, kéo áo của mình trên đầu của ông."Tch. Điều gì về nó?" Chuunin grumbled, glancing đi trong một scowl khó chịu. "Tôi sử dụng nó tất cả thời gian.""Đối với tất cả mọi người khác, có thể - nhưng không phải cho tôi." Ông scowled một lần nữa- nhưng sau đó ông nhận ra rằng nó là đúng sự thật. Trong một cách kỳ lạ, khuôn mặt mà ông đặt trên mặt của thế giới-nonchalant, chán Shikamaru đó không phải là quá xa từ sự thật, ngoại trừ một cái tâm đã được liên tục đánh đố và suy nghĩ và phân tích. Nhưng bằng cách nào đó với Sasuke... ông có mà không có nó. Ông đã là dâm dục, phiền hà, angsty tự. Nhưng đó không có nghĩa là bất cứ điều gì-Sasuke đã chịu trách nhiệm đối với hầu hết, anyway. Tên khốn đó.Somehow… it didn't feel like the right question to ask. Why did you come back. It was still a question he wanted answered- but somehow there was something more, some question that he couldn't lay a finger on."Because…"Shikamaru looked up, his eyes widening slightly. Was… Sasuke answering the question? Tonight was full of surprises… Sasuke had always been so keen on keeping secrets, in telling everyone nothing. Why the sudden change? …Why so many why questions? Damnit. But still… none of them sounded right.Sasuke hesitated, and turned away to face the open window- a dark silhouette, backlit by the brilliant moonlight. "You told me never to leave you like that again."That was why he came back? Shikamaru didn't know what to make of it. At all."I'm not…"But why would he listen- why would he care?... and somehow he still couldn't find the right questions or the right answers."This time… I'm telling you first."A heartbeat.Sasuke was leaving.Why? Why was he leaving? But even then Shikamaru already knew the answer… and damn, the question still didn't sound right. He needed to ask it. He needed to know. Before Sasuke left again."Shikamaru… I'm leaving."His name. Again. Sasuke had said his name.What had Neji said? Always asking the wrong questions. Well, he knew that. Shikamaru always asked the wrong questions. Somehow all he could do as his mind was working and his heart was racing was stare impassively at the back of Sasuke's head. Sasuke just stood there, at the window, for some time.It was a why. It was definitely a why. Why what? Why… everything. But, no, damnit, there was a question, he somehow just couldn't think of it. His fists clenched around the bedsheets, but the blank look on his face remained. Not that Sasuke could see it, anyway."Stay," Shikamaru found himself saying. Stupidly. Helplessly. Blurting it out in a moment of weakness."...No.""…No?""I can't.""Why not?" Shikamaru didn't particularly care what he sounded like at that point of time- he felt just like a spoilt child, clinging onto a dream he didn't want to lose despite that in the world of reality, there was no castle by the sea, and there was no dream. There was something caught in his throat, something he wanted to say, something he wanted to do. Something that got in the way."There's…" Sasuke paused. He turned around- and in a second Shikamaru found his chin lifted up by cold but gentle hands, and he closed their eyes and found moist lips against is- not anything like the kisses they've had before, not quite so hungry, not quite so desperate. But gentle. Sweet. "…There's something I must do."The question, then, was obvious. "Itachi?"And the answer was hesitant, and Sasuke turned to face the window again."If I don't leave tonight, I may never find him again."Shikamaru scowled to himself- fuck. There was something he needed to say- something he needed to ask… But damnit, somehow he couldn't think of the right question to ask Sasuke- and wait. Was that the problem? …Was he somehow… asking the wrong person?And it all made sense."So goodbye.""Wait!'It shouldn't have worked. Sasuke should have left- and Sasuke was already half out the window in an awkward position, thanks to the dark line of a shadow that connected them both
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Và Sasuke ép đôi môi của họ với nhau fiercely- Shikamaru không ngần ngại và cho phép ông nhập cảnh ngay lập tức (anh ta đã thèm nó quá, mặc dù ông không nói đó), và nó hiếm khi một vài khoảnh khắc trước khi quần áo của họ bị mất và Shikamaru là đào ngón tay vào bả vai của Sasuke để giữ cho mình khỏi la hét, và thậm chí vẫn còn những tiếng rên thỉnh thoảng tìm thấy đó là cách để không khí giữa chúng để trộn lẫn với mồ hôi của họ. Chân của Shikamaru đã được phân tách bởi lạnh, hands- mảnh mai và mỗi lực đẩy hits nhà và bằng cách nào đó nó nhanh hơn, khó khăn hơn, needier hơn bao giờ hết, và Shikamaru chỉ rên rỉ và nghiến và quản lý để cầu xin cho sâu hơn và nhiều hơn nữa. Ngay trước khi ecstasy tinh khiết mù mắt, ngay trước những niềm vui cướp đi tâm trí của mình, Shikamaru đã đủ nhận thức để nhận ra rằng- cho tốn nhiều thời gian đầu tiên Sasuke đã rên rỉ của ông name.Sasuke sụp đổ trên đầu trang của anh ta và ở lại đó quá lâu Shikamaru có thể đã nghĩ rằng anh đã chết, nếu không có thực tế rằng ông có thể cảm thấy hơi thở rách rưới vào tai và một nhịp tim đập thình thịch bên cạnh mình. Sau một thời gian họ bồn chồn và vặn vẹo, giống như cách họ luôn luôn làm, và bằng cách nào đó tìm cách của họ vào thế khó xử như nhau, Shikamaru tổ chức trong vòng một embrace- lạ lùng an ủi duy nhất trước khi ông luôn nghĩ những tay trống rỗng và lạnh, nhưng bây giờ, nếu bất cứ điều gì, họ dường như rất ấm áp. "Kakashi," Sasuke whispers- thẳng vào tai anh, từ nơi đầu mình được nghỉ ngơi thoải mái trong nook của vai nhạt. "Và Sakura. Họ đã có một sứ mệnh. Naruto đã không tham gia. Nó nghĩa là gì." Akatsuki. "Shikamaru cảm thấy sự kìm kẹp xung quanh anh tighten- nhưng bằng cách nào đó anh không cảm thấy sợ ngay cả khi hơi thở có thể đã được vắt từ phổi của mình nếu Sasuke quyết định để giải trí Akatsuki. ý thích chút nào. Nhưng điều đó một mình sẽ không dừng Uchiha- và đó phải là ... "... Itachi?" Sự im lặng ngắn ngủi, và phản ứng quá đau đớn ngây ngô rằng Shikamaru gần như run rẩy trong nắm bắt Sasuke. "Tôi đã trải qua năm ngày trong khuôn viên cũ." pause khác. "Họ biết nơi ông được. Những gì ông đã làm. Bao lâu anh ấy sẽ ở đó ... và họ sẽ giết anh ta. "Người chuunin mở miệng, nhưng câu hỏi được đánh bắt ở throat- của mình bằng cách nào đó, một cái gì đó trong cách anh ta có thể cảm thấy nhịp tim của Sasuke qua ngực trên lưng nói ông rằng nó đã được một câu hỏi là một trong đó ông không nên hỏi. Năm những ngày tháng ông chỉ có thể tưởng tượng nó. Trong năm ngày, Sasuke lang thang trên phố ma cô đơn của những gì từng là nhà của mình, lắng nghe những lời thì thầm và tiếng vọng của quá khứ niềm vui, Shikamaru qua sorrows- gần như có thể nhìn thấy nụ cười hoài cổ trên khuôn mặt của mình cho đến khi đôi mắt đen tối của mình đi lang thang đến các vết nứt spiderwebbing cách của họ qua những bức tường máu bắn tung toé, khi nụ cười biến mất vào không có gì nhưng một quyết tâm ảm đạm. Theo bản năng Shikamaru nâng cánh tay của mình để lấy giữ của một trong Sasuke được bao bọc xung quanh waist- của mình, ông cảm thấy Uchiha co giật bao giờ nên hơi, nhưng không có nhiều điểm trong việc không cho phép bất kỳ liên lạc, không phải tất cả mọi thứ sau khi họ đã thực hiện. Shikamaru quyết định chuyển vào "bất kỳ khi khi. đã lần đầu tiên ... nhìn thấy tôi? "Nó có vẻ như một câu hỏi kỳ lạ, nhưng người gác cổng là không chắc chắn làm thế nào để cụm từ nó- ông mất tiếng ồn comemplative ầm ầm từ cổ họng của Sasuke sau tai của mình là một dấu hiệu cho thấy nó đã được hiểu rõ. Khi đã Sasuke đầu tiên nhận thấy Shikamaru- là nó thực sự đêm hôm đó, trong bữa ăn tối, hay là một cái gì đó trước đây? Câu trả lời là lạnh lùng và thẳng thừng và harsh- làm Shikamaru đậy nhẹ trong vị trí của mình, cảm giác gần như bị mắc kẹt bởi nhạt, mảnh mai, dây chuyền đẹp, giống như nước đá lạnh trượt xuống cột sống của mình. "Tôi chỉ nhận thấy bạn một lần trước đêm đó," Sasuke nói vấn đề sự thật hiển nhiên. "Khi Kakashi nói với tôi về những rủi ro của bạn. Bạn luôn là những coward- để quay trở lại và cắt lỗ, nhưng bằng cách nào đó bạn persesevered khi nó đến để đuổi theo tôi." Nắm bắt của mình thắt chặt noticably. "Tôi muốn biết lý do tại sao." Tại sao? Shikamaru vẫn là không quá chắc chắn mình ... nhưng có nhiều điều. Một ý thức trách nhiệm. Một cảm giác về tình bạn. Nhưng hầu hết tất cả ... "Hope." Sasuke tiếp tục nếu như các phản ứng không bao giờ đến. "Đêm tự nó là không có gì. Chỉ sau khi tôi đến với bạn, phải không? Đó là bởi vì bạn đang chờ đợi. Và tôi muốn biết tại sao." Lần này, Shikamaru không có câu trả lời. "Điều này là gì, nhưng một điều của sự ham muốn, "Sasuke nói coldly- một lời nhắc nhở rằng cảm thấy như nó đã có nghĩa là để sụp đổ qua các lâu đài thủy tinh của trí tưởng tượng của Shikamaru. "Alll nó được. Tất cả đó là. Tất cả nó sẽ được." "Làm thế nào ... làm thế nào bạn có thể để lại cho tôi?" Sasuke laughs- cười khúc khích nhẹ nhàng, chế giễu, vào tai mình. Ông biết câu hỏi là như thảm hại vì nó sounds- nhưng anh muốn nó trả lời, Nontheless. Ông đào móng tay vào da thịt của Sasuke cách của Sasuke được đào vào cô đặc tiền sử trên không có gì nhưng cảm giác và sự đau đớn và những âm thanh của giọng nói drawling Sasuke. Ông không để cho tâm trí của mình nán lại trên những gì Sasuke đã nói và hy vọng rằng câu trả lời "có chỗ cho chỉ có một trong đời sống của một kẻ báo thù." Và lần này ông biết những gì anh ấy muốn hỏi tại sao. "... Thì tại sao đã làm bạn quay trở lại? "" Vì vậy, đó là những gì tất cả điều này là về ... "" Bạn biết đấy, tôi ngạc nhiên Ino đã không nói với bạn, Sakura-chan. Cô phải đã có khá nhiều rắc rối ngậm miệng. "" Đừng như thế, Kakashi-sensei! "" Đó là sự thật. "" Yes- nhưng- nevermind. "" Hmm? "" ... Vậy điều gì làm bạn nghĩ rằng đã xảy ra? "" Tôi không biết, Sakura ... "Shikamaru kéo mình thẳng đứng như Sasuke kéo cánh tay của mình away- ông xem như là Uchiha kéo trên quần áo của mình, ngưỡng mộ cách những giọt mồ hôi lấp lánh bỏ lớp da của mình để khoe cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da của mình. Tất cả những câu trả lời anh đã ... dự kiến, đến một mức độ nào. Ham muốn. Chỉ có bấy nhiêu thôi. Sẽ không bao giờ. Nhưng bằng cách nào đó họ làm phiền anh, làm anh khó chịu. Ông kéo quần của mình, fishnet mình shirt- lại câu treo Đáng ngại trong không khí giữa họ, tin rằng nó sẽ là một cái gì đó khác mà không bao giờ được trả lời. Ông ngồi xuống trên các cạnh của puts Giường- trên khuôn mặt bị động tất cả các quá quen thuộc của ông rằng ông sử dụng để đối mặt với thế giới bên ngoài, các biểu hiện thường trực của sự thờ ơ. Sasuke quay around- thấy this- và nụ cười. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. "Khuôn mặt đó," Sasuke nhận xét, kéo áo của mình trên đầu của mình. "Tch. Gì về nó?" Chunnin càu nhàu, liếc đi trong một khuôn mặt cau có khó chịu. "Tôi sử dụng tất cả thời gian." "Đối với tất cả mọi người khác, maybe- nhưng không phải cho tôi." Anh cau mày again- nhưng rồi anh nhận ra rằng đó là sự thật. Trong một cách kỳ lạ, khuôn mặt mà ông đặt trên mặt thế giới- sự lãnh đạm, buồn chán Shikamaru đó không phải là quá xa sự thật, ngoại trừ một cái trí mà đã liên tục gây bối rối và suy nghĩ và phân tích. Nhưng bằng cách nào đó với Sasuke ... anh đã không có nó. Ông đã từng là dục vọng, phiền hà, angsty tự. Nhưng điều đó không có nghĩa là anything- Sasuke chịu trách nhiệm nhiều nhất của nó, dù sao. Bastard. Bằng cách nào đó ... nó không có cảm giác như các câu hỏi quyền yêu cầu. Tại sao cậu quay về. Nó vẫn còn là một câu hỏi mà ông muốn answered- nhưng bằng cách nào đó có cái gì đó nhiều hơn, một số câu hỏi mà ông không thể đặt một ngón tay vào. "Bởi vì ..." Shikamaru nhìn lên, đôi mắt mở to một chút. Được ... Sasuke trả lời các câu hỏi? Tối nay là đầy những bất ngờ ... Sasuke đã luôn nên quan tâm đến việc giữ bí mật, trong tất cả mọi người không có gì nói. Tại sao sự thay đổi đột ngột? ... Tại sao rất nhiều lý do tại sao câu hỏi? Chết tiệt. Nhưng vẫn ... không ai trong số họ có vẻ đúng. Sasuke lưỡng lự, và quay đi để đối mặt với mở window- một bóng tối, backlit bằng ánh trăng rực rỡ. "Bạn nói với tôi không bao giờ để lại cho bạn như thế một lần nữa." Đó là lý do ông trở lại? Shikamaru không biết phải làm gì với nó. Tại tất cả. "Tôi không ..." Nhưng tại sao anh ấy sẽ listen- tại sao anh lại quan tâm? ... Và bằng cách nào đó, ông vẫn không thể tìm thấy những câu hỏi đúng hoặc câu trả lời đúng. "Thời gian này ... Tôi đang nói với bạn đầu tiên . "Một nhịp tim. Sasuke đã để lại. Tại sao? Tại sao ông đã để lại? Nhưng thậm chí sau đó Shikamaru đã biết câu trả lời ... và chết tiệt, câu hỏi vẫn không phải âm thanh. Anh cần phải yêu cầu nó. Anh cần phải biết. Trước khi Sasuke lại một lần nữa. "Shikamaru ... Tôi đi đây." Tên của ông. Lần nữa. Sasuke đã nói tên của mình. Những gì đã Neji nói? Luôn luôn hỏi những câu hỏi sai. Vâng, anh biết điều đó. Shikamaru luôn hỏi những câu hỏi sai. Bằng cách nào đó tất cả anh có thể làm như tâm trí của ông làm việc và trái tim anh đã đua đã được nhìn chằm chằm bình thản ở phía sau đầu của Sasuke. Sasuke chỉ đứng đó, bên cửa sổ, trong một thời gian. Đó là một lý do tại sao. Đây chắc chắn là một lý do tại sao. Tại sao những gì? Tại sao ... tất cả mọi thứ. Nhưng, không, Damnit, có một câu hỏi, anh ta bằng cách nào đó chỉ có thể không nghĩ về nó. Nắm tay siết chặt quanh ga trải giường, nhưng cái nhìn trống trên khuôn mặt của mình vẫn còn. Không phải là Sasuke có thể nhìn thấy nó, dù sao. "Stay," Shikamaru tìm thấy chính mình nói. Ngớ ngẩn. Bất lực. Cứ thỉnh thoảng bật nó ra trong một giây phút yếu đuối. "... Không." "... Không?" "Tôi không thể." "Tại sao không?" Shikamaru không đặc biệt quan tâm những gì anh nghe như tại thời điểm đó tốn nhiều thời gian anh cảm thấy giống như một đứa trẻ hư hỏng, bám được vào một giấc mơ anh không muốn mất dù rằng trong thế giới hiện thực, không có lâu đài bằng đường biển , và không có ước mơ. Có cái gì đó bị bắt trong cổ họng của mình, điều mà ông muốn nói, cái gì ông muốn làm. Cái gì mà có trong cách. "Có ..." Sasuke dừng lại. Anh quay around- và trong một Shikamaru thứ hai tìm thấy cằm nâng lên bởi bàn tay lạnh nhưng nhẹ nhàng, và anh nhắm mắt lại và thấy đôi môi ẩm chống là- không hề giống những nụ hôn mà họ đã có từ trước, không hoàn toàn như vậy đói, không hoàn toàn rất tuyệt vọng. Nhưng nhẹ nhàng. Ngọt. "... Có điều gì đó tôi phải làm." Câu hỏi đặt ra, sau đó, đã rõ ràng. "Itachi?" Và câu trả lời là do dự, và Sasuke quay về phía cửa sổ một lần nữa. "Nếu tôi không rời khỏi đêm nay, tôi chưa bao giờ tìm thấy anh ta một lần nữa." Shikamaru cau để himself- fuck. Có cái gì đó cần thiết để say- một cái gì đó anh cần phải hỏi ... Nhưng Damnit, bằng cách nào đó anh không thể nghĩ ra câu hỏi đúng yêu cầu Sasuke- và chờ đợi. Đó có phải là vấn đề? ... Có phải anh ta bằng cách nào đó ... hỏi nhầm người? Và nó tất cả có ý nghĩa. "Vì vậy, tạm biệt." "Đợi đã!" Nó không phải làm việc. Sasuke nên có trái và Sasuke đã là một nửa ra ngoài cửa sổ trong một tình thế khó xử, nhờ các dòng đen tối của một cái bóng đó kết nối chúng cả















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: