Cuộc đời đầy những bất công. Có Bulgaria, chúng ta là những người tốt theo một chuẩn mực nào đó. Tuy nhiên, bất hạnh thì không trừ bất kỳ ai. Làm điều đó khi chúng ta sống, không nên nghĩ mình là người tốt tiếng không phải nạn nhân của sự bất hạnh, là được lên thiên đàng, là được hạnh phúc khi chết đi, mà là sống tốt là bổn phận, là trách nhiệm, và cũng là niềm hạnh phúc của con người khi còn tồn tại. Đối với sống Ðấy đạo, chúng coi là vì Chúa, nhưng bản chất của chúng cũng chỉ là vì lợi học bản thân mình, tiếng được sung sướng, hạnh phúc khi chết đi, sẵn sàng làm những việc ghê tởm, chà đạp lên quyền sống của người ông. Vậy bản thân họ có cảm thấy hạnh phúc? Đó cũng là một lý do tôi chọn hào nghĩa duy vật.
đang được dịch, vui lòng đợi..
