AbstractWe explore lessons from behavioral finance about the origins o dịch - AbstractWe explore lessons from behavioral finance about the origins o Việt làm thế nào để nói

AbstractWe explore lessons from beh


Abstract



We explore lessons from behavioral finance about the origins of the crisis and the likelihood of averting the next ones. And we argue that the crisis highlights the need to incorporate behavioral finance into our economic and financial theories.


Psychology, including aspirations, cognition, emotions, and culture, is at the center of behavioral finance. We discuss this psychology and its reflection in our behavior and the institutions that bring us together, including corporations, governments, and markets.


Our discussion encompasses Keynes’ view that psychology drives economic booms and busts, and Minsky’s view that crises are inevitable in capitalistic systems. It also encompasses efficient markets and free markets, bubbles, links between financial markets and the real economy, debt financing and innovation, tugs of war over government regulations and rules of fairness, and a culture where homeownership is prized beyond its economic benefits.
The financial crisis that peaked in 2008 is still roiling us in a Great Recession, where the economy is barely growing and the unemployment rate is frighteningly high. What inflicted this crisis? And what, if anything, can we do to prevent the next one? We argue that behavioral finance offers some answers to these questions. The answers are rooted in the psychology that move us in the baffling uncertainly in which we live, including our aspirations, cognition, emotions, culture, and perceptions of fairness. We discuss this psychology and its reflection in the institutions that bring us together, including corporations, markets, and governments. Our discussion encompasses Keynes’ view that psychology drives economic booms and busts, and Minsky’s view that crises are inevitable in capitalistic systems. It also encompasses efficient markets and free markets, bubbles, links between financial markets and the real economy, debt financing and innovation, tugs of war over government regulations and rules of fairness, and a culture where homeownership is prized beyond its economic benefits.
Keynes (1936) highlighted the role of psychology in economics long before behavioral economics and finance were formed. He argued that sentiment, reflecting unrealistic optimism or pessimism, leads to booms and busts. He noted that securities prices often diverge from their intrinsic values, and explored the implications of such divergence for employment, income, and money. Keynes’ framework is as relevant to our financial crisis and Great Recession as to the Great Depression he studied.
Minsky (1986) argued that economists, misreading Keynes, downplay the role of financial institutions. In particular, he argued that financial innovation can create economic euphoria for a while before destabilizing the economy and hurling it into crises rivaling the Great Depression. Minsky’s insights are evident in the effects of innovations in mortgages and mortgage securities.
Houses are at the heart of our current crisis, and their psychological appeal extends beyond utilitarian benefits. Homeowners’ aspirations propelled many into houses they could not afford. Moreover, these aspirations evoked emotions and cognitive errors, blinding homeowners to risk. A mortgage banker wrote that home buyers were willing to sign anything placed in front of them. “After witnessing literally thousands of signings,” he wrote, “I will tell you that most people are so focused on getting into their new home that they have no idea what it was they just signed.” (Sanders 2007)
Aspirations for wealth and status blinded bankers to the risks they were taking when issuing or holding mortgages and mortgage securities. McLean and Nocera (2010) wrote that Stan O’Neal, Merrill Lynch’s CEO from 2002 to 2007, was constantly prodding his people to take on more risk, aspiring to surpass Goldman Sachs. “You didn’t want to be in Stan’s office on the day Goldman reported earnings,” said one of his lieutenants. (p. 163). Shefrin (2009, 2010) describes some of the biases that affected managers of companies associated with mortgage securities as they sped along the road which ended in the financial crisis. Overconfident Merrill Lynch executives sidelined their company’s most experienced risk managers and proceeded to boost their company’s exposure to subprime mortgages. Investment bankers at UBS were beset
by confirmation errors, searching for evidence confirming their rosy assessments of the subprime markets and ignoring disconfirming evidence gathered by their own analysts. Analysts at the financial products division of AIG were misled by categorizing errors, effectively relegating to a single category the credit default swaps they were selling, ignoring differences in the subprime composition of mortgage pools. And executives at Standard and Poor’s, aspiring to enhance their wealth and position, chose to lower their standards for rating mortgage securities rather than lose business to competitors.
A culture of homeownership, encouraged by government, deepened the crisis and extended it. President Clinton declared in 1994: “More Americans should own their own homes, for reasons that are economic and tangible, and reasons that emotional and intangible, but go to the heart of what it means to harbor, to nourish, to expand the American Dream.(Morgenson and Rosner (2011) p. 1) So did a culture where mortgage debt is accepted, even applauded. Louis, a
57-year-old man said: "[A mortgage] is a huge, it's a big credit, because if you had to save money to buy a house, 90 percent of people would never do it…It feels like someone gave you credit so that you can live in a house." (Peñaloza and Barnhart (2011))
Corporations were eager to cater to the culture of homeownership, financed by

mortgages. Countrywide Financial was the largest mortgage lender in the country before it nearly collapsed into bankruptcy in 2008 and was acquired by Bank of America. In 2003, Angelo Mozilo, its chief executive, said: “Expanding the American dream of homeownership must continue to be our mission, not solely for the purpose of benefitting corporate America, but more importantly, to make our country a better place.”( Morgenson and Rosner (2011) p. 181)
Corporations regularly engage in a tug-of-war with other corporations, consumers, and governments, whether over penalty fees for late payments of credit card bills, regulation of derivatives, or pollution of air and water. Corporations, including banks and other financial institutions, often capture regulators, turning public servants into corporate servants. “Our goal is to allow thrifts to operate with a wide breadth of freedom from regulatory intrusion,” said James E. Gilleran in 2004, while serving as the director of the Office of Thrift Supervision. John M. Reich, who directed the Office in 2007, canceled a scheduled lunch so he might have lunch with
Kerry K. Killinger, the chief executive of Washington Mutual. “He’s my largest constituent,”

Mr. Reich wrote.1

Tugs-of-war are fought in a world where people subscribe to different ideologies and notions of fairness, as we observe in the debate over the “Occupy Wall Street” movement. Eugene Robinson (2011), a Washington Post columnist, empathizes with the movement. He wrote: “Three decades of trickle-down economic theory, see-no-evil deregulation and tax-cutting fervor have led to massive redistribution. Another word for what’s been happening might be
theft.”2 But Jeff Jacoby (2011), a Boston Globe columnist, bristled at Robinson’s condemnation

of “income growth among the highest-earning Americans as theft.” Jacoby wrote: “Economic envy may cloak itself in rhetoric about “inequality’’ or “egalitarianism’’ or “redistribution of wealth,’’ but its oldest name is covetousness. That is the sin enjoined by the last of the Ten Commandments: “Thou shalt not covet thy neighbor’s house; thou shalt not covet thy neighbor’s wife, or his manservant, or his maidservant, or his ox, or his ass, or anything that is thy neighbor’s.’’3
Moreover, tugs-of-war are fought in fields fogged not only by uncertainty about the

future, but also by uncertainty about the present and the effects of present actions on future outcomes. In 2004, Alan Greenspan dismissed the possibility that we were in a housing bubble: “a national severe price distortion,” he declared, was “most unlikely.” Ben Bernanke said in
2005 that home-price increases “largely reflect strong economic fundamentals." Four years later, testifying before Congress in 2008, Greenspan said: “Those of us who have looked to the self-
interest of lending institutions to protect shareholders’ equity, myself included, are in a state of





1 Appelbaum (2010).
2 http://www.washingtonpost.com/opinions/the-study-that-shows-why-occupy-wall-street-struck-a- nerve/2011/10/27/gIQA3bsMNM_story.html

3 .http://www.bostonglobe.com/opinion/editorials/2011/11/01/sinful - occupation/v9yxkVv4m4iNeG7ksLfLEL/story.html
shocked disbelief.”4 (Andrews 2008) And in a 2010 speech Bernanke placed blame for the housing bubble on financial innovation of the kind that alarmed Minsky. Bernanke (2010) said: "The availability of these alternative mortgage products…is likely a key explanation of the housing bubble."5
The interaction between the components we noted amplified them into our crisis.

Aspirations for homeownership and a culture fostering homeownership interacted with mortgage securities innovated by banks, insured by credit default swaps, and rated erroneously by rating agencies. Power in the regulatory tug-of-war shifted to banks, which used it to increase their financial leverage. Unrealistic optimism which Keynes associated with booms was paramount, as were the market dynamics emphasized by Minsky.
U.S. home prices increased from 1997 to 2006 by approximately 85 percent, adjusted for inflation, fostering the largest national housing boom in the nation’s history. The cos
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắtChúng tôi khám phá những bài học từ hành vi tài chính về nguồn gốc của cuộc khủng hoảng và khả năng của averting những người tiếp theo. Và chúng tôi tranh luận rằng cuộc khủng hoảng làm nổi bật sự cần thiết phải kết hợp hành vi tài chính vào lý thuyết kinh tế và tài chính của chúng tôi.Tâm lý học, trong đó có nguyện vọng, nhận thức, cảm xúc, và văn hóa, là trung tâm của hành vi tài chính. Chúng tôi thảo luận về tâm lý học này và phản chiếu của nó trong hành vi của chúng tôi và các tổ chức mà mang lại cho chúng tôi với nhau, bao gồm cả Tổng công ty, chính phủ, và thị trường.Thảo luận của chúng tôi bao gồm Keynes' xem rằng tâm lý ổ đĩa bùng nổ kinh tế và bán thân, và rằng cuộc khủng hoảng là không thể tránh khỏi trong hệ thống tư bản của Minsky xem. Nó cũng bao gồm hiệu quả thị trường và thị trường tự do, bong bóng, các liên kết giữa các thị trường tài chính và nền kinh tế thực, nợ tài chính và sự đổi mới, kéo chiến tranh trong chính phủ quy định và quy tắc về sự công bằng, và một nền văn hóa nơi homeownership được đánh giá cao vượt ra ngoài lợi ích kinh tế của nó. Cuộc khủng hoảng tài chính lên đỉnh điểm vào năm 2008 vẫn roiling chúng tôi trong một cuộc suy thoái lớn, nơi nền kinh tế là hiếm khi đang phát triển và tỷ lệ thất nghiệp là frighteningly cao. Những gì gây ra cuộc khủng hoảng này? Và, nếu bất cứ điều gì, có thể chúng ta làm gì để ngăn chặn kế tiếp? Chúng tôi lập luận rằng hành vi tài chính cung cấp một số câu trả lời cho những câu hỏi này. Câu trả lời là bắt nguồn từ tâm lý mà di chuyển chúng tôi trong các baffling uncertainly chúng ta sống, trong đó có nguyện vọng của chúng tôi, nhận thức, cảm xúc, văn hóa, và nhận thức về sự công bằng. Chúng tôi thảo luận về tâm lý học này và phản chiếu của nó trong các tổ chức mà mang lại cho chúng tôi với nhau, bao gồm cả Tổng công ty, thị trường, và chính phủ. Thảo luận của chúng tôi bao gồm Keynes' xem rằng tâm lý ổ đĩa bùng nổ kinh tế và bán thân, và rằng cuộc khủng hoảng là không thể tránh khỏi trong hệ thống tư bản của Minsky xem. Nó cũng bao gồm hiệu quả thị trường và thị trường tự do, bong bóng, các liên kết giữa các thị trường tài chính và nền kinh tế thực, nợ tài chính và sự đổi mới, kéo chiến tranh trong chính phủ quy định và quy tắc về sự công bằng, và một nền văn hóa nơi homeownership được đánh giá cao vượt ra ngoài lợi ích kinh tế của nó.Keynes (1936) nêu bật vai trò của tâm lý học trong kinh tế lâu dài trước khi hành vi kinh tế và tài chính đã được thành lập. Ông lý luận rằng tình cảm, phản ánh không thực tế lạc quan hay bi quan, dẫn đến bán thân và bùng nổ. Ông lưu ý rằng giá chứng khoán thường phân ra từ giá trị nội tại của họ, và khám phá những tác động của phân kỳ cho tiền, thu nhập và việc làm. Khuôn khổ Keynes' là là có liên quan đến khủng hoảng tài chính và suy thoái kinh tế lớn như cuộc Đại khủng hoảng, ông đã nghiên cứu của chúng tôi.Minsky (1986) lập luận rằng nhà kinh tế, misreading Keynes, downplay vai trò của các tổ chức tài chính. Đặc biệt, ông lập luận rằng sự đổi mới tài chính có thể tạo ra phơ kinh tế một thời gian trước khi gây bất ổn kinh tế và hurling nó vào cuộc khủng hoảng rivaling Đại khủng hoảng. Minsky của hiểu biết là điều hiển nhiên trong những ảnh hưởng của sự đổi mới trong thế chấp và chứng khoán thế chấp. Nhà là ở trung tâm của chúng tôi cuộc khủng hoảng hiện tại, và kháng cáo tâm lý của họ mở rộng vượt ra ngoài lợi ích utilitarian. Chủ nhà nguyện vọng đẩy nhiều vào nhà họ có thể không đủ khả năng. Hơn nữa, những nguyện vọng gợi lên cảm xúc và nhận thức sai sót, blinding chủ nhà với nguy cơ. Một chủ ngân hàng thế chấp đã viết rằng người mua nhà đã sẵn sàng để đăng bất cứ điều gì được đặt ở phía trước của họ. "Sau khi chứng kiến hàng ngàn nghĩa đen của hợp đồng," ông đã viết, "tôi sẽ cho bạn biết rằng hầu hết mọi người được như vậy tập trung ngày đi vào nhà mới của họ rằng họ không có ý tưởng những gì nó là họ chỉ cần ký." (Sanders 2007)Nguyện vọng cho sự giàu có và tình trạng mù ngân hàng để những rủi ro mà họ đã dùng khi phát hành hoặc đang nắm giữ thế chấp và chứng khoán thế chấp. McLean và Nocera (2010) đã viết rằng Stan O'Neal, Merrill Lynch CEO 2002-2007, liên tục prodding người dân của mình để đưa vào rủi ro hơn, tham vọng để vượt qua Goldman Sachs. "Bạn không muốn trong văn phòng của Stan ngày Goldman báo cáo thu nhập," nói một trong đội phó của mình. (p. 163). Shefrin (năm 2009, 2010) Mô tả một số biases ảnh hưởng người quản lý của công ty liên quan đến chứng khoán thế chấp như họ tăng tốc dọc theo con đường kết thúc trong cuộc khủng hoảng tài chính. Merrill Lynch chuyện giám đốc điều hành phải quản lý rủi ro kinh nghiệm nhất công ty của họ và tiến hành để thúc đẩy công ty của họ tiếp xúc với thế chấp subprime. Ngân hàng đầu tư tại UBS đã gặp phảibởi xác nhận lỗi, tìm kiếm bằng chứng xác nhận của họ đánh giá hồng của thị trường subprime và bỏ qua disconfirming bằng chứng thu thập bằng phân tích riêng của họ. Nhà phân tích tại bộ phận sản phẩm tài chính của AIG đã được lừa bởi phân loại lỗi, có hiệu quả relegating vào một thể loại duy nhất các tín dụng mặc định giao dịch hoán đổi họ đã bán, bỏ qua sự khác biệt trong thành phần Hồ bơi thế chấp subprime. Và giám đốc điều hành tại Standard và Poor's, tham vọng để nâng cao của sự giàu có và vị trí, chọn thấp hơn của tiêu chuẩn để đánh giá chứng khoán thế chấp chứ không phải là mất kinh doanh để đối thủ cạnh tranh. Một nền văn hóa của homeownership, khuyến khích của chính phủ, cuộc khủng hoảng sâu đậm và mở rộng nó. Tổng thống Clinton tuyên bố vào năm 1994: "thêm người Mỹ nên sở hữu nhà riêng của họ, vì lý do kinh tế và hữu hình, và lý do đó tình cảm và vô hình, nhưng đi đến Trung tâm của những gì nó có nghĩa là đến bến cảng, để nuôi dưỡng, để mở rộng giấc mơ Mỹ.(Morgenson và Rosner (2011) p. 1) Vì vậy đã làm một nền văn hóa nơi nợ thế chấp được chấp nhận, thậm chí hoan nghênh. Louis, một57 tuổi người đàn ông nói: "[một thế chấp] là một lớn, nó là một tín dụng lớn, bởi vì nếu bạn có để tiết kiệm tiền để mua một căn nhà, 90% người dân sẽ không bao giờ làm nó...Nó cảm thấy như ai đó đã cho bạn tín dụng do đó bạn có thể sống trong một ngôi nhà. " (Peñaloza và Barnhart (2011))Tập đoàn đã được mong muốn phục vụ cho các nền văn hóa của homeownership, được tài trợ bởithế chấp. Biểu diễn rộng khắp tài chính là người cho vay thế chấp lớn nhất trong nước trước khi nó gần như sụp đổ vào phá sản trong năm 2008 và đã được mua lại bởi ngân hàng của Mỹ. Vào năm 2003, Angelo Mozilo, giám đốc điều hành của nó, nói: "mở rộng giấc mơ Mỹ của homeownership phải tiếp tục là nhiệm vụ của chúng tôi, không chỉ duy nhất cho mục đích của benefitting công ty Mỹ, nhưng quan trọng hơn, để làm cho đất nước của chúng tôi một nơi tốt hơn."(Morgenson và Rosner (2011) p. 181)Tổng công ty thường xuyên tham gia vào một kéo với tổng công ty, người tiêu dùng khác và các chính phủ, cho dù trong lệ phí hình phạt cho các khoản thanh toán trễ của hóa đơn thẻ tín dụng, các quy định của dẫn xuất, hoặc ô nhiễm không khí và nước. Tổng công ty, bao gồm cả ngân hàng và các tổ chức tài chính, thường xuyên nắm bắt điều chỉnh, biến công chức thành công ty công chức. "Mục tiêu của chúng tôi là để cho phép thrifts để hoạt động với một bề rộng rộng của tự do từ xâm nhập quy định," cho biết James E. Gilleran trong năm 2004, trong khi phục vụ như giám đốc của văn phòng giám sát tiết kiệm. John M. Reich, người đã đạo diễn văn phòng năm 2007, hủy bỏ một bữa ăn trưa theo lịch trình do đó, ông có thể ăn trưa với Kerry K. Killinger, giám đốc điều hành của Washington Mutual. "Ông là phần lớn nhất của tôi"Ông Reich wrote.1Tàu kéo-của-chiến tranh đang diễn ra trong một thế giới nơi người đăng ký với tư tưởng khác nhau và các khái niệm về sự công bằng, như chúng tôi quan sát trong các cuộc tranh luận trên di chuyển "chiếm Wall Street". Eugene Robinson (2011), một columnist Washington Post, empathizes với phong trào. Ông đã viết: "ba thập kỷ của lý thuyết kinh tế trickle-down, bãi bỏ quy định xem-no-ác và sự hăng hái cắt giảm thuế đã dẫn đến tái phân phối lớn. Một từ khác cho những gì đã xảy ra có thểtrộm cắp."2 nhưng Jeff Jacoby (2011), một columnist Boston Globe, chiền lúc lên án của Robinson"thu nhập tăng trưởng trong số người Mỹ thu nhập cao nhất như trộm cắp." Jacoby đã viết: "ghen tị kinh tế có thể áo chính nó trong hùng biện về"bất bình đẳng '' hoặc "egalitarianism '' hoặc"phân phối lại sự giàu có '', nhưng tên lâu đời nhất của nó là covetousness. Đó là tội lỗi enjoined bởi cuối cùng của mười điều răn: "Thou shalt không thèm muốn nhà của hàng xóm thy; Ngươi chớ không thèm muốn thy hàng xóm của vợ, hoặc kiểu của mình, hoặc nữ tỳ của mình, hoặc bò của mình, hoặc ass của mình, hoặc bất cứ điều gì mà là hàng xóm thy.''3Hơn nữa, tàu kéo-của-chiến tranh đang diễn ra trong lĩnh vực fogged không chỉ bởi sự không chắc chắn về cáctương lai, mà còn bởi sự không chắc chắn về hiện tại và những ảnh hưởng của các hành động hiện tại trên các kết quả trong tương lai. Năm 2004, Alan Greenspan bác bỏ khả năng mà chúng tôi đã ở một bong bóng nhà ở: "một biến dạng tỷ giá nghiêm trọng," ông tuyên bố, là "đặt không." Ben Bernanke nói trongnăm 2005 rằng giá nhà tăng "phần lớn phản ánh nguyên tắc cơ bản kinh tế mạnh mẽ." Bốn năm sau, chứng trước khi Quốc hội trong năm 2008, Greenspan nói rằng: "những người trong chúng ta những người đã xem xét để tự -quan tâm của các cơ quan để bảo vệ vốn chủ sở hữu cổ đông, bản thân mình bao gồm, cho vay là trong trạng thái1 Appelbaum (2010).2 http://www.washingtonpost.com/opinions/the-study-that-shows-why-occupy-wall-street-struck-a-nerve/2011/10/27/gIQA3bsMNM_story.html3.http://www.bostonglobe.com/opinion/editorials/2011/11/01/sinful - occupation/v9yxkVv4m4iNeG7ksLfLEL/story.html bị sốc sự hoài nghi."4 (Andrews 2008) và trong một bài phát biểu 2010 Bernanke đặt đổ lỗi cho bong bóng nhà ở trên các đổi mới tài chính của các loại báo động Minsky. Bernanke (2010) cho biết: "sự sẵn có các sản phẩm thay thế thế chấp... có thể là một lời giải thích chính của bong bóng nhà ở."5Sự tương tác giữa các thành phần mà chúng tôi ghi nhận khuếch đại chúng vào cuộc khủng hoảng của chúng tôi.Nguyện vọng cho homeownership và một nền văn hóa bồi dưỡng homeownership tương tác với thế chấp chứng khoán đổi mới của ngân hàng, bảo hiểm bởi giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định, và xếp hạng sai lầm của các cơ quan đánh giá. Sức mạnh trong quy định kéo chuyển sang ngân hàng, trong đó sử dụng nó để tăng đòn bẩy tài chính của họ. Lạc quan không thực tế đó Keynes liên kết với bùng nổ là tối quan trọng, như đã các động thái của thị trường nhấn mạnh bởi Minsky.Hoa Kỳ nhà giá tăng từ năm 1997 đến năm 2006 khoảng 85 phần trăm, điều chỉnh cho lạm phát, bồi dưỡng sự bùng nổ nhà ở quốc gia lớn nhất trong lịch sử của quốc gia. Cos
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Tóm tắt Chúng tôi khám phá những bài học từ hành vi tài chính về nguồn gốc của cuộc khủng hoảng và khả năng ngăn chặn những người tiếp theo. Và chúng tôi cho rằng cuộc khủng hoảng này nhấn mạnh sự cần thiết phải kết hợp tài chính hành vi vào các lý thuyết kinh tế và tài chính của chúng tôi. Tâm lý học, trong đó có nguyện vọng, nhận thức, cảm xúc, và văn hóa, là trung tâm tài chính hành vi. Chúng tôi thảo luận về tâm lý này và phản ánh của nó trong hành vi của chúng tôi và các tổ chức đó mang chúng ta lại với nhau, bao gồm cả các tập đoàn, chính phủ, và các thị trường. cuộc thảo luận của chúng tôi bao gồm xem Keynes "tâm lý đẩy sự bùng nổ về kinh tế và tượng bán thân, và xem Minsky rằng cuộc khủng hoảng là không thể tránh khỏi trong các hệ thống tư bản chủ nghĩa . Nó cũng bao gồm các thị trường hiệu quả và thị trường tự do, bong bóng, liên kết giữa các thị trường tài chính và nền kinh tế, tài chính nợ và đổi mới, tàu kéo của chiến tranh trên quy định của chính phủ và các quy tắc của sự công bằng, và một nền văn hóa mà người sở hữu nhà được đánh giá cao hơn lợi ích kinh tế của mình. Các tài chính cuộc khủng hoảng lên đến đỉnh điểm vào năm 2008 vẫn còn roiling chúng ta trong một cuộc Đại suy thoái, mà nền kinh tế chỉ tăng lên và tỷ lệ thất nghiệp là đáng sợ độ cao. Những gì gây ra cuộc khủng hoảng này? Và những gì, nếu bất cứ điều gì, chúng ta có thể làm gì để ngăn chặn người tiếp theo? Chúng tôi cho rằng hành vi tài chính cung cấp một số câu trả lời cho những câu hỏi này. Các câu trả lời đều bắt nguồn từ tâm lý mà di chuyển chúng trong không chắc chắn khó hiểu trong đó chúng ta sống, bao gồm cả những khát vọng của chúng tôi, nhận thức, tình cảm, văn hóa, và nhận thức về sự công bằng. Chúng tôi thảo luận về tâm lý này và phản ánh của nó trong tổ chức đó mang chúng ta lại với nhau, bao gồm cả các tập đoàn, thị trường, và các chính phủ. Cuộc thảo luận của chúng tôi bao gồm Keynes 'nhìn thấy tâm lý khiến bùng nổ kinh tế và tượng bán thân, và xem Minsky rằng cuộc khủng hoảng là không thể tránh khỏi trong các hệ thống tư bản chủ nghĩa. Nó cũng bao gồm các thị trường hiệu quả và thị trường tự do, bong bóng, liên kết giữa các thị trường tài chính và nền kinh tế, tài chính nợ và đổi mới, tàu kéo của chiến tranh trên quy định của chính phủ và các quy tắc của sự công bằng, và một nền văn hóa mà người sở hữu nhà được đánh giá cao hơn lợi ích kinh tế của mình. Keynes ( 1936) nhấn mạnh vai trò của tâm lý trong kinh tế lâu trước khi hành vi kinh tế và tài chính đã được hình thành. Ông lập luận rằng tình cảm, thể hiện sự lạc quan không thực tế hay bi quan, dẫn đến sự bùng nổ và đổ vỡ. Ông lưu ý rằng giá chứng khoán thường phân ra từ giá trị nội tại của họ, và khám phá ý nghĩa của sự phân kỳ như việc làm, thu nhập, và tiền bạc. Khung Keynes 'là có liên quan đến cuộc khủng hoảng tài chính và suy thoái kinh tế lớn như cuộc Đại Suy thoái, ông nghiên cứu. Minsky (1986) lập luận rằng các nhà kinh tế, hiểu sai Keynes, giảm nhẹ vai trò của các tổ chức tài chính. Đặc biệt, ông lập luận rằng sự đổi mới tài chính có thể tạo hưng phấn kinh tế trong một thời gian trước khi làm mất ổn định nền kinh tế và ném nó vào khủng hoảng sánh với cuộc Đại suy thoái. Những hiểu biết của Minsky là điều hiển nhiên trong những ảnh hưởng của sự đổi mới trong thế chấp và chứng khoán thế chấp. Nhà đang ở trung tâm của cuộc khủng hoảng hiện tại của chúng tôi, và hấp dẫn tâm lý của họ vượt ra ngoài những lợi ích thiết thực. Nguyện vọng của chủ nhà đẩy nhiều người vào nhà họ không thể đủ khả năng. Hơn nữa, những khát vọng khơi dậy cảm xúc và nhận thức sai, gây mù chủ nhà mạo hiểm. Một giám đốc ngân hàng thế chấp đã viết rằng người mua nhà đã sẵn sàng ký bất cứ điều gì đặt trước mặt họ. "Sau khi chứng kiến hàng ngàn hợp đồng," ông viết, "Tôi sẽ cho bạn biết rằng hầu hết mọi người đang quá tập trung vào việc thành ngôi nhà mới của họ rằng họ không có ý tưởng những gì nó đã được họ chỉ ký kết." (Sanders 2007) Nguyện vọng cho sự giàu có và tình trạng mù ngân hàng tới các rủi ro mà họ đang dùng khi ban hành hoặc đang nắm giữ thế chấp và chứng khoán thế chấp. McLean và Nocera (2010) viết rằng Stan O'Neal, CEO của Merrill Lynch của 2002-2007, đã liên tục thúc giục người dân của mình để chấp nhận rủi ro nhiều hơn, tham vọng để vượt qua Goldman Sachs. "Bạn không muốn ở trong văn phòng của Stan vào ngày Goldman báo cáo thu nhập," cho biết một trong những phụ tá của ông. (P. 163). Shefrin (2009, 2010) mô tả một số thành kiến rằng ảnh hưởng của các nhà quản lý công ty liên kết với các chứng khoán thế chấp khi họ tăng tốc dọc theo con đường mà kết thúc trong cuộc khủng hoảng tài chính. Quá tự giám đốc điều hành của Merrill Lynch ngồi ngoài quản lý rủi ro có kinh nghiệm nhất của công ty và tiếp tục đẩy mạnh tiếp xúc với công ty của họ để thế chấp dưới chuẩn. Ngân hàng đầu tư tại UBS đã bị vây quanh bởi các lỗi xác nhận, tìm kiếm các bằng chứng xác nhận những đánh giá lạc quan của họ về thị trường cho vay dưới chuẩn và bỏ qua disconfirming bằng chứng thu thập bởi các nhà phân tích của riêng họ. Các nhà phân tích tại các bộ phận sản phẩm tài chính của AIG đã bị nhầm lẫn do lỗi phân loại, relegating hiệu quả cho một thể loại duy nhất các giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định họ đã bán, bỏ qua sự khác biệt trong thành phần dưới chuẩn của hồ thế chấp. Và giám đốc điều hành của Standard and Poor, tham vọng để nâng cao sự giàu có và địa vị của họ, đã chọn để hạ thấp tiêu chuẩn của họ đối với chứng khoán thế chấp giá chứ không phải là bị mất kinh doanh với các đối thủ. Một nền văn hóa của người sở hữu nhà, khuyến khích của chính phủ, làm sâu sắc thêm cuộc khủng hoảng và mở rộng nó. Tổng thống Clinton tuyên bố vào năm 1994: "Nhiều người Mỹ nên có nhà riêng của họ, vì những lý do kinh tế và và hữu hình, và lý do mà tình cảm và vô hình, nhưng đi đến trái tim của những gì nó có nghĩa là để chứa chấp, nuôi dưỡng, để mở rộng các giấc mơ Mỹ . (Morgenson và Rosner (2011) p. 1) Vì vậy, đã làm một nền văn hóa mà nợ thế chấp được chấp nhận, thậm chí vỗ tay. Louis, một người đàn ông 57 tuổi cho biết: "[A thế chấp] là một rất lớn, đó là một tín dụng lớn, bởi vì nếu bạn đã phải tiết kiệm tiền để mua một căn nhà, 90 phần trăm những người sẽ không bao giờ làm điều đó ... Nó cảm thấy như có ai đó đã cho bạn tín dụng để bạn có thể sống trong một ngôi nhà. " (Peñaloza và Barnhart (2011)) Tổng công ty đều mong muốn phục vụ cho nền văn hóa của người sở hữu nhà, tài trợ bởi các khoản thế chấp. Countrywide Financial là người cho vay thế chấp lớn nhất trong nước trước khi nó gần như sụp đổ vào phá sản vào năm 2008 và đã được mua lại bởi Bank of America. Năm 2003, Angelo Mozilo, giám đốc điều hành, cho biết: "Mở rộng các giấc mơ Mỹ của sở hữu nhà phải tiếp tục sứ mệnh của chúng tôi, không chỉ nhằm mục đích mang lại lợi ích của công ty Mỹ, nhưng quan trọng hơn, để làm cho đất nước của chúng tôi một nơi tốt đẹp hơn." ( Morgenson và Rosner (2011) p. 181) Tổng công ty thường xuyên tham gia vào một cuộc chiến tranh kéo co--với các tập đoàn khác, người tiêu dùng, và các chính phủ, cho dù trên phí phạt thanh toán chậm tiền các hóa đơn thẻ tín dụng, quy định của các dẫn xuất, hoặc ô nhiễm không khí và nước. Tổng công ty, bao gồm cả ngân hàng và tổ chức tài chính khác, thường xuyên nắm bắt được điều chỉnh, chuyển công chức vào công ty. "Mục tiêu của chúng tôi là để cho phép các quỹ tiết kiệm để hoạt động với một bề rộng rộng tự do khỏi sự xâm nhập quy định," James E. Gilleran cho biết trong năm 2004, khi đang làm giám đốc của Văn phòng giám sát tiết kiệm. John M. Reich, người chỉ đạo Văn phòng năm 2007, hủy bỏ một bữa ăn trưa theo lịch trình để ông có thể ăn trưa với Kerry K. Killinger, giám đốc điều hành của Washington Mutual. "Anh ấy là thành phần lớn nhất của tôi," ông Reich wrote.1 Tugs-of-war đang chiến đấu trong một thế giới mà mọi người đăng ký vào hệ tư tưởng khác nhau và ý niệm về sự công bằng, như chúng ta thấy trong các cuộc tranh luận về "Chiếm phố Wall" phong trào. Eugene Robinson (2011), một nhà báo Washington Post, empathizes với phong trào. Ông viết: "Ba thập kỷ của lý thuyết kinh tế nhỏ giọt xuống, xem-no-ác và bãi bỏ quy định về thuế cắt nhiệt tình đã dẫn đến tái phân phối lớn. Một lời cho những gì đã xảy ra có thể là . cắp "2 Nhưng Jeff Jacoby (2011), một nhà báo Boston Globe, nổi giận lên án của Robinson "tăng trưởng thu nhập giữa những người Mỹ thu nhập cao nhất là trộm cắp" Jacoby đã viết: ". envy kinh tế có thể che đậy bản thân trong lời nói về "sự bất bình đẳng '' hoặc" chủ nghĩa quân bình '' hay "phân phối lại của cải, '' nhưng tên tuổi nhất của nó là tham lam. Đó là những tội lỗi đã buộc bởi cuối cùng của Mười Điều Răn: "Ngươi không được ham muốn nhà kẻ lân cận mình; Ngươi sẽ không thèm muốn ngươi vợ hàng xóm, hoặc tôi trai của mình, hoặc tớ gái, hay bò của mình, hoặc lừa mình, hoặc bất cứ điều gì đó là kẻ lân cận mình. '' 3 Hơn nữa, tugs-of-war đang chiến đấu trong các lĩnh vực phun sương không chỉ bởi sự không chắc chắn về tương lai, mà còn bởi sự không chắc chắn về sự hiện diện và tác động của các hoạt động hiện tại trên các kết quả trong tương lai. Năm 2004, Alan Greenspan đã bác bỏ khả năng chúng ta đang ở trong một bong bóng nhà đất: ". Không nhất" "bóp méo giá nghiêm trọng quốc gia," ông tuyên bố, là Ben Bernanke cho biết trong năm 2005 đã tăng lên nhà giá "phần lớn phản ánh nền tảng kinh tế vững mạnh. "Bốn năm sau, điều trần trước Quốc hội trong năm 2008, Greenspan nói:" Những người trong chúng ta đã xem xét đến việc tự quan tâm của các tổ chức cho vay để bảo vệ vốn cổ phần của cổ đông, trong đó có tôi, đang ở trong một trạng thái của 1 Appelbaum (2010). 2 http://www.washingtonpost.com/opinions/the-study-that-shows-why-occupy-wall-street-struck-a- thần kinh / 2011/10/27 / gIQA3bsMNM_story.html 3 .http: // www .bostonglobe.com / ý kiến / các bài xã luận / 2011/11/01 / tội lỗi - việc làm / v9yxkVv4m4iNeG7ksLfLEL / story.html . sốc mất niềm tin "4 (Andrews 2008) Và trong một bài phát biểu năm 2010 Bernanke đặt đổ lỗi cho các bong bóng nhà ở trên đổi mới tài chính của loại đã cảnh báo Minsky Bernanke (2010) cho biết: ".. Sự sẵn có của các sản phẩm này thế chấp thay thế ... có thể là một lời giải thích chính của bong bóng nhà đất" 5 Sự tương tác giữa các thành phần chúng tôi ghi nhận được khuếch đại chúng vào cuộc khủng hoảng của chúng tôi. Nguyện vọng cho chủ căn nhà và một văn hóa, bồi dưỡng làm chủ căn nhà tương tác với chứng khoán thế chấp đổi mới của các ngân hàng, bảo hiểm của hợp đồng hoán đổi tín dụng mặc định, và đánh giá sai lầm của các cơ quan xếp hạng. Quyền lực trong kéo co-chiến pháp lý chuyển cho các ngân hàng, trong đó sử dụng nó để tăng đòn bẩy tài chính của họ. Lạc quan không thực tế mà Keynes gắn liền với sự bùng nổ là tối quan trọng, như là những động lực thị trường nhấn mạnh bởi Minsky. Giá nhà tại Mỹ tăng 1997-2006 khoảng 85 phần trăm, được điều chỉnh theo lạm phát, thúc đẩy sự bùng nổ nhà ở quốc gia lớn nhất trong lịch sử dân tộc. Các cos
















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: