AFFIDAVIT OF HIEN DUY QUANG NGUYENI, Hien Duy Quang Nguyen, being firs dịch - AFFIDAVIT OF HIEN DUY QUANG NGUYENI, Hien Duy Quang Nguyen, being firs Việt làm thế nào để nói

AFFIDAVIT OF HIEN DUY QUANG NGUYENI

AFFIDAVIT OF HIEN DUY QUANG NGUYEN

I, Hien Duy Quang Nguyen, being first duly sworn upon oath, depose and state as follows:

1. My name is Hien Duy Quang Nguyen. I was born on November 28, 1981 in Da Nang City, Vietnam. My current address is 442 Ong ich Khiem, Da Nang City, Vietnam. I am providing this affidavit in support of my immigrant visa application.

2. I grew up in Da Nang City. My parents and my older sister and I lived in a big house and we had a comfortable life. I attended Phan Chau Trinh High School, one of the biggest high schools in the city, and went to Technology College. My sister now lives in California and works for an airline company; I work for my parents at their furniture store.

3. In 2001, when I was 20 years old, I met a Vietnamese girl online. She had been born in the U.S. and was still living there. We formed a relationship online and met in person when she came back to Vietnam in 2002. I thought she was very beautiful and I liked that she was interested in Vietnamese culture and traditions, even though she had not been born there.

4. We decided to get married in 2002. We got married on January 23, during the time when she had come to Vietnam. At that point we were planning to relocate to the U.S. to be together. She didn’t have any plans to come back to Vietnam. When we were together, I filled out some paperwork that she had given me to sign. I do not recall exactly what it was.

5. After she returned to the U.S., we started to communicate less. I didn’t receive any more paperwork from her; she only sent me some postcards and some pictures. It was at that time that I started to think that I didn’t really want to go to the U.S. I am my parents’ only son and they wanted me to stay in Vietnam. Every time my wife would talk about coming to the U.S., I said that I wasn’t sure about wanting to go. I was not aware that she had actually filed any paperwork to have me come.

6. In 2003, she began to stop replying to my emails and we began to lose touch. She changed her phone number, so I could no longer communicate with her that way. We didn’t have a formal break-up – eventually she just stopped replying to my emails completely. The last message I received from her was in January 2004.

7. I decided that I wanted a divorce from her in December 2004. I had not had a response from her in such a long time and I wanted the end of our relationship to be final. I contacted her through email to tell her that I was going to file for a divorce, but I didn’t receive a response. I went to the courthouse in Da Nang City to file the papers and it became final nine months later, in September 2005.

8. In November 2005, I met Anh Thi Thi Huynh. I had seen her working at a cell phone store in Da Nang City, and also sometimes saw her on the street while she was going home from work. Finally I decided to talk to her on the street, because I thought she was very beautiful and I wanted to get to know her. We talked about her job and her family. We live in a small city, so it was easy for us to stay in touch after we met for the first time.

9. Anh and I started dating soon after we met. She is a completely different person than my first wife. She is very caring, extremely nice, and very genuine. I met her family and have formed a close relationship with them, especially her parents. Anh is very family-oriented, so it was important to her that I had a relationship with them. Anh and I had a very good relationship; we were good companions and liked to do everything together.

10. We decided to be married in 2008. I felt like Anh and I were soul mates and we were very happy together. Anh’s parents were also very happy when we decided this, because they were looking forward to her marriage. We got married in Da Nang City in March 2009. It was a big, happy ceremony that included both of our families.

11. I told Anh about my first wife after we got engaged in 2008. I explained that I had been married but that it was a long-distance relationship when I was really young, and that the relationship had basically faded away when she cut off communication with me. I told her that I hadn’t wanted to come to the U.S. at the time and that we didn’t have the same plans for the future. Anh was surprised at first, but when she had time to think about it she understood because I had been so young.

12. In approximately 2009 or 2010, Anh told me about her plans to come to the U.S. with the help of sponsorship by her brother Peter. We didn’t discuss it very much until a little while later at the end of 2011, when we decided to come to the U.S. together. Our son had just been born and we were thinking a lot about his future and our future together.

13. For the immigration petition, I gave Peter my birth certificate, family book, marriage certificate with Anh, our son’s birth certificate, and divorce paper from my ex-wife. We didn’t speak with an attorney to learn about the process because we had Peter’s help, so we didn’t think it was necessary. None of us thought there would be any issues with my eligibility.

14. While we were waiting to be able to come to the U.S., we continued to work very hard and to prepare for our futures and our son’s future. We both worked at my parents’ furniture store and we were very busy. For this reason we didn’t consult with anyone for advice about the interview at the Embassy – we didn’t think we needed to.

15. Our interview at the Embassy was on May 23, 2013 at 9 am. We arrived at 8 a.m. and had our fingerprints taken, then waited in line. We were able to be in the first group because we had our son with us, who was a year and a half. We were prepared with the documents Peter had sent us.

16. When we were called for the interview, Anh and I went in together with our son. We met with an officer who was in his 30s who asked us questions in English. There was a female Vietnamese translator as well. The officer asked Anh about 10 questions to start, and then he asked me some questions. At the end of the interview he asked me if anyone had filed an immigrant visa for me. I said no. The officer asked if I was sure and I said yes. The interview ended immediately after this and we left the office. A few minutes later, we noticed that we had forgotten our passports in the office. At the time I also realized that I might have been mistaken about the immigrant visa. When we went back in to get our passports, I tried to explain to the officer that I might have made a mistake, but the officer just told me that we would be contacted in a few weeks. I was given a green paper that meant the petition was still pending.

17. After we got back from the interview, we called Peter right away. We told him what happened and that I had tried to explain the situation with my ex-wife. I also told Peter that my family had filed a petition to go to the U.S. to adopt a half-American, half-Vietnamese child in 1989, when I was 8 years old. At the interview something happened and my parents decided not to go. I remember hearing about this from my parents, but I didn’t know any of the details because I was so young. I mentioned this to Peter at the time because I realized my name might also be in the system from that petition, and I wanted Peter to know everything that could possibly be helpful for the case.

18. We haven’t had any communication from the Embassy since the interview. In June, we went online to check the case status and saw that Anh and our son’s petitions had been approved, but that mine was denied.

19. If I am unable to come to the U.S., my relationship with Anh and our son will be very difficult. It would be really hard to maintain a long-distance relationship, especially because our son is still young. He is a child who needs a lot of attention from the two of us and can’t be left alone, and it would be extremely hard for Anh if she were the only parent taking care of him. It would be so hard to be separated from my family.

20. We have a lot of plans for our family and our future if we are able to come to the U.S. Anh would go into business with Peter, and I would like to go back to school in order to get a college degree. Eventually we’d like to have more children and we want them to have the best opportunities possible. We really want to be able to come to the U.S. as a family and look forward to a bright future.

______________________________
Hien Duy Quang Nguyen


Subscribed and sworn to before me

this _________ day of November, 2013.

_______________________
Notary Public
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
BẢN TUYÊN THỆ CỦA HIỀN DUY QUANG NGUYỄNTôi, Nguyễn Quang Duy hiền, lần đầu tiên đăng quang ngôi tuyên thệ theo lời tuyên thệ, hạ bệ và nhà nước như sau:1. tên là Hiền Nguyễn Quang Duy. Tôi sinh ngày 28 tháng 11 năm 1981 tại thành phố Đà Nẵng, Việt Nam. Địa chỉ hiện tại của tôi là 442 Ong ich Khiem, TP. Đà Nẵng. Tôi đang cung cấp này bản khai để hỗ trợ cho đơn xin thị thực nhập cư của tôi.2. tôi lớn lên ở thành phố Đà Nẵng. Cha mẹ tôi và chị gái của tôi và tôi sống trong một ngôi nhà lớn và chúng tôi đã có một cuộc sống thoải mái. Tôi học Phan Châu Trinh High School, một trong các trường trung học lớn nhất trong thành phố, và đã đi đến trường đại học công nghệ. Em gái của tôi bây giờ sống ở California và làm việc cho một công ty hãng; Tôi làm việc cho cha mẹ tôi tại cửa hàng đồ nội thất của họ. 3. trong năm 2001, khi tôi đã 20 tuổi, tôi đã gặp một cô gái Việt trực tuyến. Cô đã được sinh ra ở Hoa Kỳ và là vẫn còn sống ở đó. Chúng tôi thành lập một mối quan hệ trực tuyến và đáp ứng trong người khi cô trở lại Việt Nam vào năm 2002. Tôi nghĩ rằng cô ấy là rất đẹp và tôi thích rằng cô đã quan tâm đến văn hóa và truyền thống, mặc dù cô đã không được sinh ra ở đó. 4. chúng tôi quyết định để có được kết hôn vào năm 2002. Chúng tôi đã lập gia đình ngày 23 tháng 1, trong thời gian khi cô đã tới Việt Nam. Vào thời điểm đó chúng tôi đã lập kế hoạch di dời đến Hoa Kỳ để ở bên nhau. Cô ấy không có bất kỳ kế hoạch để trở về Việt Nam. Khi chúng tôi đã cùng nhau, tôi đã để điền một số giấy tờ mà cô đã cho tôi để đăng nhập. Tôi không nhớ chính xác những gì nó. 5. sau khi nó quay trở về Hoa Kỳ, chúng tôi bắt đầu giao tiếp ít hơn. Tôi không nhận được bất kỳ thủ tục giấy tờ thêm từ cô ấy; cô chỉ gửi cho tôi một số bưu thiếp và một số hình ảnh. Đó là vào thời điểm đó mà tôi bắt đầu suy nghĩ rằng tôi đã không thực sự muốn đi đến Hoa Kỳ Tôi là con trai duy nhất của bố mẹ và họ muốn tôi ở lại tại Việt Nam. Mỗi khi vợ tôi sẽ nói chuyện về đến Hoa Kỳ, tôi đã nói rằng tôi đã không chắc chắn về mong muốn đi. Tôi đã không nhận thức được rằng cô đã thực sự nộp bất kỳ thủ tục giấy tờ có tôi đi. 6. vào năm 2003, cô đã bắt đầu ngừng trả lời email của tôi và chúng tôi bắt đầu để mất liên lạc. Cô thay đổi số điện thoại của mình, vì vậy tôi có thể không còn liên lạc với cô ấy như vậy. Chúng tôi không có một tan rã chính thức-cuối cùng nó chỉ dừng lại trả lời email của tôi hoàn toàn. Thông điệp cuối cùng tôi đã nhận được từ cô ấy vào tháng 1 năm 2004. 7. tôi đã quyết định rằng tôi muốn một ly hôn từ cô ấy trong tháng 12 năm 2004. Tôi đã không có một phản ứng từ cô ấy trong một thời gian dài và tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng tôi là cuối cùng. Tôi liên lạc với cô qua email nói với cô ấy rằng tôi đã đi vào các tập tin cho một ly hôn, nhưng tôi đã không nhận được một phản ứng. Tôi đã đi đến tòa án ở thành phố Đà Nẵng để nộp các giấy tờ và nó trở thành cuối cùng chín tháng sau đó, vào tháng 9 năm 2005. 8. trong tháng 11 năm 2005, tôi đã gặp Anh Thi Thi Huynh. Tôi đã nhìn thấy cô làm việc tại một cửa hàng điện thoại di động tại Đà Nẵng, và đôi khi cũng thấy cô ấy trên đường phố trong khi cô đã đi về nhà từ công việc. Cuối cùng, tôi quyết định để nói chuyện với cô ấy trên đường phố, bởi vì tôi nghĩ rằng cô ấy là rất đẹp và tôi muốn để có được để biết cô ta. Chúng tôi nói chuyện về công việc của mình và gia đình cô. Chúng ta sống trong một thành phố nhỏ, do đó, nó được dễ dàng cho chúng tôi để giữ liên lạc sau khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.9. Anh và tôi bắt đầu hẹn hò sớm sau khi chúng ta gặp nhau. Cô ấy là một người hoàn toàn khác nhau hơn so với người vợ đầu tiên của tôi. Cô ấy chăm sóc rất, rất tốt đẹp, và rất chính hãng. Tôi đã gặp gia đình của mình và đã thành lập một mối quan hệ gần gũi với họ, đặc biệt là cha mẹ của cô. Anh là rất gia đình theo định hướng, do đó, nó là quan trọng đối với cô ấy rằng tôi đã có một mối quan hệ với họ. Anh và tôi đã có một mối quan hệ rất tốt; chúng tôi đã là người bạn tốt và thích để làm tất cả mọi thứ cùng nhau. 10. chúng tôi quyết định được kết hôn trong năm 2008. Tôi cảm thấy như Anh và tôi linh hồn mates và chúng tôi đã rất hạnh phúc với nhau. Cha mẹ của Anh cũng đã rất hài lòng khi chúng tôi quyết định điều này, bởi vì họ đang tìm kiếm về phía trước để cuộc hôn nhân. Chúng tôi đã lập gia đình ở thành phố Đà Nẵng trong tháng 3 năm 2009. Đó là một buổi lễ lớn, hạnh phúc, bao gồm cả gia đình của chúng tôi. 11. tôi đã nói với Anh về vợ đầu tiên sau khi chúng tôi đã tham gia trong năm 2008. Tôi đã giải thích rằng tôi đã kết hôn, nhưng nó là một mối quan hệ dài khi tôi đã thực sự nhỏ, và rằng mối quan hệ có về cơ bản phai mờ khi cô cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã không muốn đến Hoa Kỳ lúc đó và rằng chúng tôi không có cùng một kế hoạch cho tương lai. Anh đã rất ngạc nhiên lúc đầu, nhưng khi cô đã có thời gian để suy nghĩ về nó cô hiểu bởi vì tôi đã quá trẻ. 12. trong khoảng năm 2009 hoặc 2010, Anh nói với tôi về kế hoạch của cô tới Mỹ với sự giúp đỡ của tài trợ bởi anh trai của cô, Peter. Chúng tôi không thảo luận về nó rất nhiều cho đến một chút trong khi sau này ở cuối năm 2011, khi chúng tôi quyết định đi đến Hoa Kỳ với nhau. Con trai của chúng tôi đã chỉ được sinh ra và chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của mình và tương lai của chúng tôi với nhau. 13. đối với các đơn yêu cầu xuất nhập cảnh, tôi đã cho Peter giấy khai sinh của tôi, gia đình cuốn sách, giấy chứng nhận kết hôn với Anh, giấy khai sinh của con trai của chúng tôi, và ly hôn giấy từ vợ cũ. Chúng tôi đã không nói chuyện với một luật sư để tìm hiểu về quá trình này bởi vì chúng tôi đã giúp đỡ của Peter, vì vậy chúng tôi đã không nghĩ rằng nó là cần thiết. Không ai trong số chúng tôi nghĩ rằng sẽ có bất kỳ vấn đề với điều kiện của tôi. 14. trong khi chúng tôi đã chờ đợi để có thể tới Hoa Kỳ, chúng tôi tiếp tục làm việc rất chăm chỉ và để chuẩn bị cho tương lai của chúng tôi và tương lai của con trai của chúng tôi. Cả hai chúng tôi làm việc tại cửa hàng đồ nội thất của bố mẹ và chúng tôi đã rất bận rộn. Vì lý do này chúng tôi đã không tham khảo ý kiến với bất cứ ai để được tư vấn về các cuộc phỏng vấn tại Đại sứ quán-chúng tôi không nghĩ rằng chúng tôi cần thiết để.15. chúng tôi cuộc phỏng vấn tại Đại sứ quán vào ngày 23 tháng 8 năm 2013 lúc 09. Chúng tôi đến lúc 8 giờ sáng và có dấu vân tay của chúng tôi thực hiện, sau đó chờ đợi trong dòng. Chúng tôi đã có thể trong nhóm đầu tiên bởi vì chúng tôi đã có con trai chúng tôi với chúng tôi, những người đã là một năm và một nửa. Chúng tôi đã được chuẩn bị với các tài liệu Peter đã gửi cho chúng tôi. 16. khi chúng tôi đã được kêu gọi các cuộc phỏng vấn, Anh và tôi đã cùng với con trai của chúng tôi. Chúng tôi đã gặp với một sĩ quan người trong độ tuổi 30 của mình những người yêu cầu chúng tôi câu hỏi bằng tiếng Anh. Có là một dịch giả Việt Nam nữ là tốt. Các viên chức hỏi Anh về 10 câu hỏi để bắt đầu, và sau đó ông hỏi tôi một số câu hỏi. Vào cuối cuộc phỏng vấn ông hỏi tôi nếu bất cứ ai đã nộp một thị thực nhập cư cho tôi. Tôi nói không. Các viên chức hỏi nếu tôi đã chắc chắn và tôi trả lời là có. Các cuộc phỏng vấn chấm dứt ngay lập tức sau đây và chúng tôi rời văn phòng. Một vài phút sau, chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi đã quên hộ chiếu của chúng tôi trong văn phòng. Lúc đó tôi cũng nhận ra rằng tôi có thể đã bị nhầm lẫn về thị thực nhập cư. Khi chúng tôi đã đi trở lại để có được hộ chiếu của chúng tôi, tôi đã cố gắng để giải thích cho các viên chức rằng tôi có thể đã thực hiện một sai lầm, nhưng các sĩ quan chỉ nói với tôi rằng chúng tôi sẽ được liên lạc trong một vài tuần. Tôi đã được trao một giấy màu xanh lá cây có nghĩa là đơn khởi kiện là vẫn còn đang chờ xử lý. 17. After we got back from the interview, we called Peter right away. We told him what happened and that I had tried to explain the situation with my ex-wife. I also told Peter that my family had filed a petition to go to the U.S. to adopt a half-American, half-Vietnamese child in 1989, when I was 8 years old. At the interview something happened and my parents decided not to go. I remember hearing about this from my parents, but I didn’t know any of the details because I was so young. I mentioned this to Peter at the time because I realized my name might also be in the system from that petition, and I wanted Peter to know everything that could possibly be helpful for the case. 18. We haven’t had any communication from the Embassy since the interview. In June, we went online to check the case status and saw that Anh and our son’s petitions had been approved, but that mine was denied.19. If I am unable to come to the U.S., my relationship with Anh and our son will be very difficult. It would be really hard to maintain a long-distance relationship, especially because our son is still young. He is a child who needs a lot of attention from the two of us and can’t be left alone, and it would be extremely hard for Anh if she were the only parent taking care of him. It would be so hard to be separated from my family. 20. We have a lot of plans for our family and our future if we are able to come to the U.S. Anh would go into business with Peter, and I would like to go back to school in order to get a college degree. Eventually we’d like to have more children and we want them to have the best opportunities possible. We really want to be able to come to the U.S. as a family and look forward to a bright future.______________________________Hien Duy Quang NguyenSubscribed and sworn to before methis _________ day of November, 2013._______________________Notary Public
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Giấy cam kết bảo HIEN NGUYEN DUY QUANG I, Hiền Duy Quang Nguyễn, được đầu tiên tuyên thệ khi tuyên thệ, hạ bệ và nhà nước như sau: 1. Tên tôi là Hiền Duy Quang Nguyễn. Tôi sinh ngày 28 Tháng 11 năm 1981 tại thành phố Đà Nẵng, Việt Nam. Địa chỉ hiện tại của tôi là 442 Ông Ích Khiêm, Thành phố Đà Nẵng, Việt Nam. Tôi đang cung cấp bản khai này để hỗ trợ xin visa nhập cư của tôi. 2. Tôi lớn lên tại thành phố Đà Nẵng. Cha mẹ tôi và chị gái tôi và tôi sống trong một ngôi nhà lớn và chúng tôi đã có một cuộc sống thoải mái. Tôi đã tham dự Chau High School Phan Trinh, một trong những trường cao lớn nhất trong thành phố, và đã đi đến Công nghệ College. Em gái tôi hiện đang sống ở California và làm việc cho một công ty hàng không; Tôi làm việc cho cha mẹ tôi tại cửa hàng nội thất của họ. 3. Năm 2001, khi tôi 20 tuổi, tôi gặp một cô gái Việt trực tuyến. Cô đã được sinh ra ở Mỹ và vẫn còn sống ở đó. Chúng tôi đã thành lập một mối quan hệ trực tuyến và gặp ở người khi cô trở về Việt Nam vào năm 2002. Tôi nghĩ rằng cô ấy rất xinh đẹp và tôi thích rằng cô đã quan tâm đến văn hóa và truyền thống Việt, mặc dù cô đã không được sinh ra ở đó. 4. Chúng tôi quyết định kết hôn vào năm 2002. Chúng tôi đã kết hôn vào ngày 23 tháng 1, trong thời gian khi cô đã đến Việt Nam. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã lập kế hoạch để di dời đến Mỹ để được ở bên nhau. Nàng không có bất kỳ kế hoạch để trở lại Việt Nam. Khi chúng ta ở bên nhau, tôi điền vào một số giấy tờ mà bà đã cho tôi ký. Tôi không nhớ chính xác nó là cái gì. 5. Sau khi trở về Mỹ, chúng tôi bắt đầu giao tiếp ít hơn. Tôi đã không nhận được bất kỳ giấy tờ nhiều từ cô ấy; cô chỉ gửi cho tôi một số bưu thiếp và một số hình ảnh. Đó là vào thời điểm đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi đã không thực sự muốn đi đến Mỹ tôi con trai duy nhất của bố mẹ tôi và họ muốn tôi ở lại Việt Nam. Mỗi khi vợ tôi sẽ nói về đến Mỹ, tôi đã nói rằng tôi đã không chắc chắn về việc muốn đi. Tôi đã không biết rằng cô đã thực nộp bất kỳ giấy tờ để có tôi đi. 6. Năm 2003, cô bắt đầu dừng lại trả lời email của tôi và chúng tôi bắt đầu mất liên lạc. Cô đã thay đổi số điện thoại của cô, vì vậy tôi không còn có thể giao tiếp với cô theo cách đó. Chúng tôi đã không có một chính thức break-up - cuối cùng cô chỉ dừng lại trả lời email của tôi hoàn toàn. Các tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ cô ấy là vào tháng Giêng năm 2004. 7. Tôi quyết định rằng tôi muốn ly dị từ cô ấy vào tháng năm 2004. Tôi đã không có một phản ứng từ cô ấy trong một thời gian dài như vậy và tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng tôi có tính chung. Tôi liên lạc với mình qua email để nói với cô ấy rằng tôi sẽ nộp đơn xin ly hôn, nhưng tôi đã không nhận được phản hồi. Tôi đã đi đến tòa án ở thành phố Đà Nẵng để nộp các giấy tờ và nó đã trở thành thức chín tháng sau đó, vào tháng Chín năm 2005. 8. Trong tháng 11 năm 2005, tôi đã gặp Anh Thi Thi Huynh. Tôi đã nhìn thấy cô làm việc tại một cửa hàng điện thoại di động tại thành phố Đà Nẵng, và đôi khi cũng thấy cô ấy trên đường phố trong khi cô đang đi về nhà từ công việc. Cuối cùng tôi quyết định nói chuyện với cô ấy trên đường phố, bởi vì tôi nghĩ rằng cô ấy rất đẹp và tôi muốn để có thể hiểu cô. Chúng tôi đã nói chuyện về công việc của cô và gia đình cô. Chúng ta đang sống trong một thành phố nhỏ, do đó, nó đã được dễ dàng để chúng tôi giữ liên lạc sau khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. 9. Anh và tôi bắt đầu hẹn hò ngay sau khi chúng tôi gặp nhau. Cô là một người hoàn toàn khác so với người vợ đầu tiên của tôi. Cô ấy rất chu đáo, rất đẹp, và rất chân thật. Tôi gặp gia đình của mình và đã hình thành một mối quan hệ gần gũi với họ, đặc biệt là cha mẹ của cô. Anh là rất gia đình định hướng, vì vậy điều quan trọng là cô ấy rằng tôi đã có một mối quan hệ với họ. Anh và tôi đã có một mối quan hệ rất tốt; chúng tôi là bạn tốt và thích làm mọi thứ với nhau. 10. Chúng tôi quyết định sẽ kết hôn vào năm 2008. Tôi cảm thấy như Anh và tôi là bạn tâm giao và chúng tôi đã rất hạnh phúc bên nhau. Cha mẹ anh cũng đã rất hạnh phúc khi chúng tôi quyết định này, bởi vì họ đang mong đợi khi kết hôn. Chúng tôi đã kết hôn tại thành phố Đà Nẵng vào tháng Ba năm 2009. Đó là một lớn, lễ hạnh phúc mà bao gồm cả hai gia đình của chúng tôi. 11. Tôi đã nói với Anh về người vợ đầu tiên của tôi sau khi chúng tôi đã tham gia vào năm 2008. Tôi giải thích rằng tôi đã kết hôn nhưng đó là một mối quan hệ đường dài khi tôi còn rất trẻ, và rằng mối quan hệ cơ bản đã phai nhạt dần khi cô ấy đã cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã không muốn đến Mỹ vào thời điểm đó và rằng chúng tôi không có kế hoạch tương tự trong tương lai. Anh đã rất ngạc nhiên lúc đầu, nhưng khi cô có thời gian để suy nghĩ về nó, cô hiểu vì tôi đã quá trẻ. 12. Trong khoảng năm 2009 hoặc 2010, Anh đã nói với tôi về cô ấy có kế hoạch đến Mỹ với sự giúp đỡ của các nhà tài trợ của anh trai Peter. Chúng tôi không thảo luận về nó rất nhiều cho đến một lúc sau vào cuối năm 2011, khi chúng tôi đã quyết định đến Mỹ với nhau. Con trai chúng tôi vừa được sinh ra và chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của mình và tương lai của chúng tôi với nhau. 13. Đối với các kiến nghị nhập cư, tôi đã cho Peter chứng chỉ khai sinh, gia đình, giấy chứng nhận kết hôn với Anh, giấy khai sinh con trai của chúng tôi, và giấy ly hôn với vợ cũ của tôi. Chúng tôi đã không nói chuyện với một luật sư để tìm hiểu về quá trình này bởi vì chúng tôi đã có sự giúp đỡ của Peter, vì vậy chúng tôi đã không nghĩ rằng nó là cần thiết. Không ai trong chúng nghĩ sẽ có bất kỳ vấn đề với điều kiện của tôi. 14. Trong khi chúng tôi đang chờ để có thể đến Hoa Kỳ, chúng tôi tiếp tục làm việc rất chăm chỉ và chuẩn bị cho tương lai của mình và tương lai con trai của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng làm việc tại cửa hàng đồ gỗ của cha mẹ tôi và chúng tôi đã rất bận rộn. Vì lý do này, chúng tôi đã không tham khảo ý kiến với ai để được tư vấn về các cuộc phỏng vấn tại Đại sứ quán - chúng tôi không nghĩ rằng chúng tôi cần. 15. Cuộc phỏng vấn của chúng tôi tại các Đại sứ quán là vào ngày 23 tháng 2013 lúc 09:00. Chúng tôi đến 08:00 và đã dấu vân tay của chúng tôi thực hiện, sau đó chờ đợi trong dòng. Chúng tôi đã có thể để được trong nhóm đầu tiên bởi vì chúng tôi đã có con trai của chúng tôi với chúng tôi, là người một năm rưỡi. Chúng tôi đã được chuẩn bị với các chứng Peter đã gửi cho chúng tôi. 16. Khi chúng tôi đã gọi cho các cuộc phỏng vấn, Anh và tôi đã đi cùng với con trai của chúng tôi. Chúng tôi đã gặp một sĩ quan người ở độ tuổi 30 của mình những người hỏi chúng tôi câu hỏi bằng tiếng Anh. Có một dịch giả nữ Việt là tốt. Viên sĩ quan hỏi Anh về 10 câu hỏi để bắt đầu, và sau đó ông hỏi tôi một số câu hỏi. Vào cuối của cuộc phỏng vấn, ông hỏi tôi nếu có ai đã nộp đơn xin thị thực nhập cư đối với tôi. Tôi nói không. Viên sĩ quan hỏi nếu tôi là chắc chắn và tôi nói có. Các cuộc phỏng vấn kết thúc ngay lập tức sau khi này và chúng tôi rời văn phòng. Một vài phút sau, chúng tôi nhận thấy rằng chúng ta đã quên mất hộ chiếu của chúng tôi trong văn phòng. Đồng thời tôi cũng nhận ra rằng tôi có thể đã nhầm lẫn về thị thực nhập cư. Khi chúng tôi đi trở lại trong để có được hộ chiếu của chúng tôi, tôi đã cố gắng để giải thích cho các sĩ quan rằng tôi có thể đã làm một sai lầm, nhưng các sĩ quan chỉ nói với tôi rằng chúng tôi sẽ được liên lạc trong một vài tuần. Tôi đã đưa ra một tờ giấy màu xanh lá cây có nghĩa là kiến nghị vẫn chưa giải quyết. 17. Sau khi chúng tôi nhận lại từ các cuộc phỏng vấn, chúng tôi kêu gọi các ông ngay lập tức. Chúng tôi nói với anh ta những gì đã xảy ra và tôi đã cố gắng để giải thích tình hình với vợ cũ của tôi. Tôi cũng nói với Peter rằng gia đình tôi đã gửi đơn kiến nghị để đi đến Mỹ để áp dụng một, nửa Việt nửa con-Mỹ vào năm 1989, khi tôi đã được 8 tuổi. Tại cuộc phỏng vấn một cái gì đó đã xảy ra và cha mẹ tôi quyết định không đi. Tôi nhớ nghe về điều này từ cha mẹ tôi, nhưng tôi không biết bất kỳ của các chi tiết bởi vì tôi còn quá trẻ. Tôi nói điều này với Peter vào thời điểm đó bởi vì tôi nhận ra tên của tôi cũng có thể là trong các hệ thống từ đó kiến nghị, và tôi muốn Peter để biết mọi thứ mà có thể hữu ích cho các trường hợp. 18. Chúng tôi không có bất kỳ thông tin liên lạc từ các Đại sứ quán từ các cuộc phỏng vấn. Trong tháng sáu, chúng tôi đã lên mạng để kiểm tra tình trạng hồ sơ và thấy rằng Anh và kiến nghị con trai của chúng tôi đã được phê duyệt, nhưng tôi đã từ chối. 19. Nếu tôi không thể đến Mỹ, mối quan hệ của tôi với Anh và con trai của chúng tôi sẽ rất khó khăn. Nó sẽ thực sự khó khăn để duy trì một mối quan hệ đường dài, đặc biệt là bởi vì con trai của chúng tôi vẫn còn trẻ. Ông là một con người cần rất nhiều sự chú ý từ cả hai chúng tôi và không thể được ở một mình, và nó sẽ là vô cùng khó khăn cho Anh nếu cô ấy là phụ huynh chỉ chăm sóc của anh ta. Nó sẽ rất khó có thể được tách ra khỏi gia đình của tôi. 20. Chúng tôi có rất nhiều kế hoạch cho gia đình và tương lai của chúng tôi nếu chúng tôi có thể đến Mỹ Anh sẽ đi vào kinh doanh với Peter, và tôi muốn trở lại trường học để lấy bằng đại học. Cuối cùng chúng tôi muốn có thêm con và chúng tôi muốn họ có cơ hội tốt nhất có thể. Chúng tôi thực sự muốn có thể để đến Hoa Kỳ như một gia đình và mong muốn một tương lai tươi sáng. ______________________________ Hiền Duy Quang Nguyễn Danh và tuyên thệ trước mặt tôi đây _________ ngày của tháng mười một, năm 2013. _______________________ Công chứng





















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: