The solitude and detachment that must have driven Akihito away.There w dịch - The solitude and detachment that must have driven Akihito away.There w Việt làm thế nào để nói

The solitude and detachment that mu

The solitude and detachment that must have driven Akihito away.

There was no doubt.

He glanced at the card. "Tokyo, Japan."

…what have you done…Asami… what have you done…

The exhibit, it all made sense now.

Had he been so blind that he could not even recognize his lover's photographs? Now that he looked around, they could be no one else's but Akihito'sthe balance, the structure, the tones, the savageness held back by self imposed restraint. There was method, as they said, to the madness.

The puzzle pieces fell into place. The final block of the tetras. The key to the last door. The false sense of déjà vu.

The phantasm of recognition.

It all made sense. Was this epiphany? Was this catharsis?

…Akihito…This is you…

This was Akihito. Every single one of them was Akihito. Every emotion of every photograph. They were Akihito's.

Pride. Envy. Hate. Love. Pity. Solidarity. Anguish. Woe. Wretchedness. An unwilling misanthrope.

Because…

The decay was Akihito's sanity as was the disintegration. Akihito was falling apart like a film immersed and agitated too long in a developer solution, blackening, darkening, disappearing, laid out in light without the fixer. He was an iron nail exposed to the air in heat, quickly oxidizing, shedding away layers of rust with harsh, rough sandpaper, growing thinner and lighter until there was nothing left to react. Akihito was drowning, chained to blocks of guilt and burden with the very keys he had swallowed.

Asami could only hear the steady rush of blood to his head behind his ears, the rapidly increasing pulse as he turned toward the entrance.

Takaba saw the gallery from across the street as he turned the corner. Thirty seconds to the entrance if he ran. Takaba bolted, almost colliding with an oncoming taxi, whose driver raised a fist at him screaming and cursing, an American tourist couple in the backseat trying to calm the driver down.

He hadn't really told Gyles where he had been during the morning after leaving the gallery, and this secret, he doubted even Gyles knew.

He had a firearm license.

That might not have sounded like much, but for two years he had been familiarizing himself with the handgun. Three times a week, Takaba went to a shooting range and practiced. The people there sometimes looked at him kind of funny, wondering why someone of his profession or stature needed something like a firearm license.

One particular man told him something like "You're just a bloody wannabe, aren't you?" He didn't say anything, but no, he wasn't a wannabe. Hell, he'd probably been in more point blank situations than most of the other people in the range.

He never really enjoyed it though. He knew some people that considered it a sport and had even invited him onto their competition "league", but he politely refused every time. Even now, Takaba found it disturbing to use the human shaped targets, even if it was just a vague silhouette and a bunch of misshapen lines and dots.

He imagined shooting a person and shuddered, a chill settling over his spine and down to the tips of his limbs. Why was he doing this if he was so afraid to point the indiscriminating barrel? No one knew, not even Takaba himself.

He pushed the thought from his mind and focused his thoughts on the steps leading up to the gallery, looking downwards to keep the wind from chafing across his cold skin, holding one hand over the hood; the ring held up in the frigid air, the brushed platinum glinting softly.

Asami made his way towards the entrance, passing the photographs all over again, seeing them in a different light. It was hard to believe in some ways, that Akihito was the photographer. Had he given up the thrill, the tension, the danger?

No,

That wasn't it. That wasn't it at all. Some of the photographs revealed war and violence, an altogether different type, but the danger remained, the rush remained. The exhibit. It was… it was mere compensation for what he had lost.

The Muslim women, the train station, the war-torn cities, everything.

Akihito…what void are you trying to fill…

The never-ceasing movements, the smell of fixer, the acidic solution, the tantalizing skin, the nape of the neck, tapered and graceful body all rushed back to Asami. His senses itched to feel the sensual body again. His fingers yearned to brush them against the sensitive skin, through the scalp into the tangled mess of hair. His lips sought out for those angry, defiant lips and the ferocious tongue that battled and resisted. His tongue could taste the salty sweat on Akihito's neck.

Two door flew open, each toward the opposite direction, as if they were born to deny and defy, defy and deny. That they should struggle, that they should resist. Clash and collide. Challenge and emulate until both stood on equal yet uneven grounds.

And the gods were cruel still.

Their footsteps were frighteningly synchronized, one stepping into the warmth, another into cold. And with that, they made a tacit, silent pact that neither will know about until they meet again.

"Sei!" Gyles came up to Takaba, "Where were you?"

"I… dazed off and missed my stop…" he looked up at Gyles, whose brows were furrowed with concern, as he pulled off the hood, "You're worrying…"

"I am."

"Don't." He tiptoed, placing his hand behind Gyles' shoulder, and kissed Gyles' lips softly, lightly brushing his cold lips against Gyles' warm one.

"You're tempting me," Gyles whispered sultrily into Takaba's ear, moist, warm breath tingling across the skin, melting the numbness from the wind.

"Not now…" Takaba pecked Gyles' cheek with a kiss and backed away. "How's the exhibition?"

"Absolutely fantastic."

"Don't flatter me, Gyles."

"I don't flatter anyone unless it's true." Gyles took Takaba's hands and placed them against his cheeks "You're hands are cold."

"Your cheeks are warm."

"Come on, I have something to show you," he tugged Takaba along toward the office, "I don't know if you'll like it or not, but… I think you will."

Takaba cocked his head in curiosity, "What is it?"

"Just come." He pulled Takaba into the office and closed the door behind him. There was a man in one of the plush recliners waiting. He looked to be in his late forties with graying hair and wrinkled settled into faint lines around the eyes and mouth. There were stacks of files and papers, along with photographs, scattered on the table.

"Is this the photographer?" The man stood up, the question directed at Gyles, who nodded quietly.

"Gyles, what is this?" Takaba looked from the man to Gyles and back at the stranger.

"Let me introduce myself." He extended a hand at Takaba, who took it hesitantly, "Michael Carthen."

"Sei Tanaka…" he wasn't all that enthusiastic about giving out his name, but if Gyles approved…

"He's from TIMES, the magazine, Sei, and he has a proposition that I think you will like."

"It's completely up to you, Mr. Tanaka, whether you decide to take on this project or not," Mr. Carthen added, "Mr. Tennison, if I may have a moment alone with him?"

"Sei?"

"I'll be alright," he smiled up at his lover, "I really will."

"If you need anything, Mr. Carthen, I'll be in the exhibit hall." Gyles slipped out quietly, leaving Takaba standing alone near the door. He strode across from the man and motioned at the chair again, "Take a seat, Mr. Carthen. It won't do to talk while standing."

"Of course."

"Now then," he leaned forward toward the man, locking his hands together, "What proposition do you have for me, Mr. Carthen?" Whatever the assignment might be, he couldn't let himself appear to be an easily manipulated rookie. He wasn't someone pliable. He wasn't copper to be easily drawn to wires.

"We're planning on doing a special issue on the historical sites of Europe. Unfortunately, we're having difficulties finding the suitable
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The solitude and detachment that must have driven Akihito away.There was no doubt.He glanced at the card. "Tokyo, Japan."…what have you done…Asami… what have you done…The exhibit, it all made sense now.Had he been so blind that he could not even recognize his lover's photographs? Now that he looked around, they could be no one else's but Akihito'sthe balance, the structure, the tones, the savageness held back by self imposed restraint. There was method, as they said, to the madness.The puzzle pieces fell into place. The final block of the tetras. The key to the last door. The false sense of déjà vu.The phantasm of recognition.It all made sense. Was this epiphany? Was this catharsis?…Akihito…This is you…This was Akihito. Every single one of them was Akihito. Every emotion of every photograph. They were Akihito's.Pride. Envy. Hate. Love. Pity. Solidarity. Anguish. Woe. Wretchedness. An unwilling misanthrope.Because…The decay was Akihito's sanity as was the disintegration. Akihito was falling apart like a film immersed and agitated too long in a developer solution, blackening, darkening, disappearing, laid out in light without the fixer. He was an iron nail exposed to the air in heat, quickly oxidizing, shedding away layers of rust with harsh, rough sandpaper, growing thinner and lighter until there was nothing left to react. Akihito was drowning, chained to blocks of guilt and burden with the very keys he had swallowed.Asami could only hear the steady rush of blood to his head behind his ears, the rapidly increasing pulse as he turned toward the entrance.Takaba saw the gallery from across the street as he turned the corner. Thirty seconds to the entrance if he ran. Takaba bolted, almost colliding with an oncoming taxi, whose driver raised a fist at him screaming and cursing, an American tourist couple in the backseat trying to calm the driver down.He hadn't really told Gyles where he had been during the morning after leaving the gallery, and this secret, he doubted even Gyles knew.He had a firearm license.That might not have sounded like much, but for two years he had been familiarizing himself with the handgun. Three times a week, Takaba went to a shooting range and practiced. The people there sometimes looked at him kind of funny, wondering why someone of his profession or stature needed something like a firearm license.One particular man told him something like "You're just a bloody wannabe, aren't you?" He didn't say anything, but no, he wasn't a wannabe. Hell, he'd probably been in more point blank situations than most of the other people in the range.He never really enjoyed it though. He knew some people that considered it a sport and had even invited him onto their competition "league", but he politely refused every time. Even now, Takaba found it disturbing to use the human shaped targets, even if it was just a vague silhouette and a bunch of misshapen lines and dots.Ông tưởng tượng chụp một người và rùng, một thư giãn giải quyết trên cột sống của mình và xuống đầu tay chân của mình. Tại sao ông đã làm điều này nếu ông là như vậy sợ để trỏ thùng indiscriminating? Không ai biết, thậm chí không Takaba mình.Ông đẩy những suy nghĩ từ cái tâm của mình và tập trung suy nghĩ của mình vào các bước dẫn đến bộ sưu tập, tìm kiếm xuống để giữ cho gió từ chafing qua làn da lạnh của mình, đang nắm giữ một bàn tay trên mui xe; vòng tròn định mệnh đã tổ chức lên trong không khí lạnh, brushed bạch kim từ nhẹ nhàng.Asami thực hiện theo cách của mình đối với lối vào, đi qua các bức ảnh chụp tất cả hơn một lần nữa, nhìn thấy chúng trong một ánh sáng khác nhau. Đó là khó để tin rằng trong một số cách, Akihito đã là các nhiếp ảnh gia. Ông đã đưa lên những hộp, căng thẳng, sự nguy hiểm?KhôngĐó không phải là nó. Đó không phải là nó ở tất cả. Một số các bức ảnh chụp cho thấy chiến tranh và bạo lực, một loại hoàn toàn khác nhau, nhưng nguy hiểm vẫn, cơn sốt vẫn. Triển lãm. Nó đã là... nó đã là chỉ bồi thường cho những gì ông đã mất.Phụ nữ Hồi giáo, nhà ga, chiến tranh tàn phá như thành phố, tất cả mọi thứ.Akihito... vô hiệu những gì bạn đang cố gắng để lấp đầy...The never-ceasing movements, the smell of fixer, the acidic solution, the tantalizing skin, the nape of the neck, tapered and graceful body all rushed back to Asami. His senses itched to feel the sensual body again. His fingers yearned to brush them against the sensitive skin, through the scalp into the tangled mess of hair. His lips sought out for those angry, defiant lips and the ferocious tongue that battled and resisted. His tongue could taste the salty sweat on Akihito's neck.Two door flew open, each toward the opposite direction, as if they were born to deny and defy, defy and deny. That they should struggle, that they should resist. Clash and collide. Challenge and emulate until both stood on equal yet uneven grounds.And the gods were cruel still.Their footsteps were frighteningly synchronized, one stepping into the warmth, another into cold. And with that, they made a tacit, silent pact that neither will know about until they meet again."Sei!" Gyles came up to Takaba, "Where were you?""I… dazed off and missed my stop…" he looked up at Gyles, whose brows were furrowed with concern, as he pulled off the hood, "You're worrying…""I am.""Don't." He tiptoed, placing his hand behind Gyles' shoulder, and kissed Gyles' lips softly, lightly brushing his cold lips against Gyles' warm one."You're tempting me," Gyles whispered sultrily into Takaba's ear, moist, warm breath tingling across the skin, melting the numbness from the wind."Không phải bây giờ..." Takaba mổ Gyles' má với một nụ hôn và ủng hộ đi. "Làm thế nào là triển lãm?""Hoàn toàn tuyệt vời.""Không tâng bốc tôi, Gyles.""Tôi không tâng bốc bất cứ ai trừ khi đó là sự thật." Gyles đã Takaba của bàn tay và đặt chúng chống lại má của ông "bạn đang bàn tay được lạnh.""Má của bạn được ấm áp.""Đi, tôi có một cái gì đó cho bạn," ông tugged Takaba dọc theo hướng tới văn phòng, "tôi không biết nếu bạn sẽ thích nó hay không, nhưng... Tôi nghĩ bạn sẽ."Takaba cocked đầu ở tò mò, "nó là gì?""Chỉ đến." Ông kéo Takaba vào văn phòng và đóng cửa phía sau anh ta. Có là một người đàn ông trong một plush recliners chờ đợi. Ông nhìn trong thứ bốn mươi trễ của mình với graying tóc và nhăn định cư vào dòng mờ nhạt xung quanh mắt và miệng. Đã có ngăn xếp của các tập tin và các giấy tờ, cùng với bức ảnh, rải rác trên bàn."Đây có phải là các nhiếp ảnh gia?" Người đàn ông đứng dậy, câu hỏi đạo diễn tại Gyles, người gật đầu nhẹ nhàng."Gyles, điều này là gì?" Takaba nhìn từ người đàn ông để Gyles và trở lại lúc những người lạ."Hãy để tôi giới thiệu bản thân mình." Ông mở rộng một bàn tay tại Takaba, người đã hesitantly, "Michael Carthen.""Sei Tanaka..." ông không phải tất cả những gì nhiệt tình về đưa ra tên của mình, nhưng nếu Gyles được phê duyệt..."Ông là từ TIMES, tạp chí, Sei, và ông đã có một đề nghị mà tôi nghĩ rằng bạn sẽ thích.""Đó là hoàn toàn tùy thuộc vào bạn, ông Tanaka, cho dù bạn quyết định tham gia vào dự án này hay không," ông Carthen thêm vào, "Ông Tennison, nếu tôi có thể có một chút thời gian một mình với anh ta?""Sei?""I'll be alright," he smiled up at his lover, "I really will.""If you need anything, Mr. Carthen, I'll be in the exhibit hall." Gyles slipped out quietly, leaving Takaba standing alone near the door. He strode across from the man and motioned at the chair again, "Take a seat, Mr. Carthen. It won't do to talk while standing.""Of course.""Now then," he leaned forward toward the man, locking his hands together, "What proposition do you have for me, Mr. Carthen?" Whatever the assignment might be, he couldn't let himself appear to be an easily manipulated rookie. He wasn't someone pliable. He wasn't copper to be easily drawn to wires."We're planning on doing a special issue on the historical sites of Europe. Unfortunately, we're having difficulties finding the suitable
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các cô đơn và tách rời mà phải có hướng Akihito đi. Không có nghi ngờ gì nữa. Anh liếc nhìn thẻ. "Tokyo, Nhật Bản." ... anh đã làm gì ... Asami ... anh đã làm gì ... Cuộc triển lãm, nên có ý nghĩa bây giờ. Nếu ông đã mù quáng rằng ông có thể thậm chí không nhận ra hình ảnh của người yêu? Bây giờ ông nhìn quanh, họ có thể là không có ai khác nhưng Akihito'sthe cân bằng, kết cấu, các tông, các savageness giữ lại bằng cách tự áp đặt hạn chế. Có phương pháp, như họ nói, đến sự điên rồ. Các mảnh ghép rơi vào vị trí. Các khối cuối cùng của tetra. Chìa khóa cho cánh cửa cuối cùng. Các cảm giác sai lầm của déjà vu. Các ảo tưởng của sự công nhận. Nó có ý nghĩa. Đã hiển linh này? Đã phấn chấn này? ... Akihito ... Đây là bạn ... Đây là Akihito. Mỗi duy nhất một trong số họ là Akihito. Mỗi cảm xúc của mỗi bức ảnh. Họ. Akihito của Pride. Envy. Ghét. Tình yêu. Đáng tiếc. Đoàn kết. Thống khổ. Khốn nạn. Khốn khổ. Một kẻ yếm thế không muốn. Bởi vì ... Sâu răng là sự tỉnh táo Akihito như là sự tan rã. Akihito đã rơi xuống ngoài giống như một bộ phim đắm và bị kích động quá lâu trong một giải pháp phát triển, bôi nhọ, phủ bóng tối, biến mất, đặt ra trong ánh sáng mà không có fixer. Ông là một đinh sắt tiếp xúc với không khí ở nhiệt, nhanh chóng oxy hóa, lột đi lớp gỉ với khắc nghiệt, giấy nhám thô, đang phát triển mỏng hơn và nhẹ cho đến khi không còn gì để phản ứng. Akihito bị chết đuối, bị xích vào khối của tội lỗi và gánh nặng với các phím mà ông đã nuốt. Asami chỉ có thể nghe thấy vội vàng ổn định của máu đến đầu phía sau tai của mình, xung tăng lên nhanh chóng khi ông quay về phía cửa ra vào. Takaba thấy bộ sưu tập từ khắp các đường phố khi anh quay góc. Ba mươi giây đến cửa ra vào nếu ông chạy. Takaba bắt vít, gần như đụng chạm với một xe taxi đang tới, có trình điều khiển nâng lên một nắm tay anh la hét và chửi rủa, một cặp vợ chồng du khách người Mỹ ở ghế sau cố gắng bình tĩnh lái xe xuống. Anh đã không thực sự nói với Gyles nơi ông đã được trong buổi sáng sau khi rời khỏi thư viện, và bí mật này, ông đã nghi ngờ ngay cả Gyles biết. Ông đã có một giấy phép súng. Điều đó có thể không có vẻ như nhiều, nhưng trong hai năm qua, ông đã quen thân với khẩu súng lục. Ba lần một tuần, Takaba đã đi đến một tầm bắn và thực hành. Những người có đôi khi nhìn anh buồn cười, tự hỏi tại sao một người có nghề nghiệp hoặc tầm vóc của ông cần một cái gì đó giống như một giấy phép súng. Một người đàn ông đặc biệt nói với anh ta một cái gì đó như "Bạn chỉ là một Wannabe đẫm máu, có phải không?" Ông đã không nói bất cứ điều gì, nhưng không, anh không phải là một Wannabe. Địa ngục, anh có thể được trong nhiều tình huống trống điểm so với hầu hết những người khác trong phạm vi. Ông không bao giờ thật sự rất thích nó mặc dù. Ông biết một số người mà coi nó là một môn thể thao và thậm chí đã mời ông vào cuộc cạnh tranh "liên minh" của họ, nhưng ông từ chối một cách lịch sự mỗi lần. Ngay cả bây giờ, Takaba thấy nó đáng lo ngại để sử dụng các mục tiêu của con người hình, thậm chí nếu nó chỉ là một hình bóng mơ hồ và một loạt các dòng xí và dấu chấm. Ông tưởng tượng chụp một người và rùng mình, ớn lạnh giải quyết trên sống lưng và xuống đến những lời khuyên các tay chân của mình. Tại sao anh đã làm điều này nếu ông quá sợ để chỉ những thùng indiscriminating? Không ai biết, thậm chí không Takaba mình. Ông đã đẩy những suy nghĩ trong tâm trí của mình và tập trung suy nghĩ của mình về các bước dẫn đến thư viện, nhìn xuống dưới để giữ cho những cơn gió từ chafing trên da lạnh của mình, nắm tay lên mui xe; vòng giơ lên trong không khí lạnh lẽo, bạch kim lấp lánh chải nhẹ nhàng. Asami thực hiện theo cách của mình về phía cửa ra vào, đi qua các hình ảnh trên một lần nữa, nhìn thấy chúng trong một ánh sáng khác nhau. Thật khó để tin rằng trong một số cách, mà Akihito là các nhiếp ảnh gia. Nếu ông từ bỏ sự hồi hộp, căng thẳng, sự nguy hiểm? Không, đó không phải là nó. Đó không phải là nó ở tất cả. Một số hình ảnh cho thấy chiến tranh và bạo lực, một loại hoàn toàn khác nhau, nhưng nguy hiểm vẫn còn, các cao điểm vẫn còn. Cuộc triển lãm. Đó là ... đó là chỉ bồi thường cho những gì mình đã mất. Những người phụ nữ Hồi giáo, nhà ga xe lửa, những thành phố chiến tranh tàn phá, tất cả mọi thứ. Akihito ... những gì trống là bạn cố gắng để lấp đầy ... Các phong trào không bao giờ ngừng, mùi fixer, các dung dịch axit, da trêu ngươi, sau gáy ở cổ, giảm dần và cơ thể duyên dáng tất cả vội vã trở về Asami. Cảm giác của mình bị ngứa để cảm thấy cơ thể gợi cảm một lần nữa. Những ngón tay anh khao khát được chải họ chống lại các làn da nhạy cảm, qua da đầu vào đống lộn xộn của mái tóc. Môi anh tìm ra cho những người tức giận, đôi môi ngang ngạnh và lưỡi hung dữ mà chiến đấu và phản đối. Lưỡi của anh có thể nếm được vị mặn mồ hôi trên cổ Akihito. Hai cánh cửa mở tung, mỗi theo hướng ngược lại, như thể họ sinh ra để từ chối và thách thức, thách thức và từ chối. Đó là họ phải đấu tranh, rằng họ nên cưỡng. Clash và va chạm. Thách thức và thi đua cho đến khi cả hai đứng trên sân nhưng không đồng đều bằng nhau. Và các vị thần đã tàn nhẫn vẫn còn. bước chân của họ đã được đồng bộ một cách đáng sợ, một bước vào sự ấm áp, một thành lạnh. Và với điều đó, họ đã thực hiện một thỏa thuận ngầm, hiệp ước im lặng mà không phải sẽ biết về cho đến khi họ gặp lại nhau. "Sei!" Gyles đã lên đến Takaba, "đã ở đâu?" "Tôi ... choáng váng off và bỏ lỡ dừng của tôi ...", anh ngước lên nhìn Gyles, có đôi lông mày nhíu lại được với mối quan tâm, khi anh kéo ra khỏi mui xe, "Bạn đang lo lắng ..." "Tôi." "Không." Ông nhón chân, đặt bàn tay của mình sau Gyles 'vai và hôn Gyles' môi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng chải môi lạnh lùng của anh đối với một ấm Gyles '. "Bạn đang cám dỗ tôi," Gyles thì thầm vào tai sultrily, ẩm, hơi thở ấm áp của Takaba ngứa ran trên da, tan tê từ gió. "Không phải bây giờ ..." Takaba mổ má Gyles 'với một nụ hôn và quay đi. "Làm thế nào của các triển lãm?" "Hoàn toàn tuyệt vời." "Đừng nuôi hy tôi, Gyles." "Tôi không nịnh ai trừ khi đó là sự thật." Gyles mất tay Takaba và đặt chúng vào hai bên má "Bạn tay đang bị lạnh." "má của bạn được ấm áp." "Thôi nào, tôi có cái này cho em," anh kéo mạnh Takaba cùng hướng tới văn phòng ", tôi don ' t biết nếu bạn sẽ thích nó hay không, nhưng ... tôi nghĩ rằng bạn sẽ. " Takaba nghiêng đầu trong sự tò mò, "nó là gì?" "Chỉ cần đến." Ông kéo Takaba vào văn phòng và đóng cửa lại. Có một người đàn ông trong một trong những chiếc ghế tựa sang trọng chờ đợi. Ông nhìn được ở tuổi tứ tuần cuối của mình với mái tóc hoa râm và nhăn cư vào dòng mờ nhạt xung quanh mắt và miệng. Có ngăn xếp của các tập tin và các giấy tờ, cùng với hình ảnh, rải rác trên bàn. "Đây có phải là những nhiếp ảnh gia?" Người đàn ông đứng dậy, câu hỏi hướng vào Gyles, người gật đầu. "Gyles, cái gì đây?" Takaba nhìn từ người đàn ông để Gyles và trở lại tại người lạ. "Hãy để tôi giới thiệu bản thân mình." Ông mở rộng một bàn tay ở Takaba, người lấy nó ngập ngừng, "Michael Carthen." "Sei Tanaka ..." ông đã không phải tất cả mà nhiệt tình trong việc đưa ra tên của mình, nhưng nếu Gyles được phê duyệt ... "Anh ấy đến từ TIMES, tạp chí, Sei, và anh ấy có một đề xuất mà tôi nghĩ rằng bạn sẽ thích. " "Đó là hoàn toàn tùy thuộc vào bạn, ông Tanaka, cho dù bạn quyết định đi vào dự án này hay không", ông Carthen thêm, "Ông Tennison, nếu tôi có thể có một thời điểm một mình với anh ta? " "Sei?" "Tôi sẽ ổn thôi," ông mỉm cười với người yêu của mình, "Tôi thực sự muốn." "Nếu bạn cần bất cứ điều gì, ông Carthen, tôi sẽ ở trong phòng triển lãm . " Gyles trượt ra lặng lẽ, để lại Takaba đang đứng một mình ở gần cửa. Anh sải bước trên từ người đàn ông và ra hiệu ở ghế một lần nữa, "Ngồi đi, ông Carthen. Nó sẽ không làm gì để nói khi đang đứng." "Tất nhiên." "Bây giờ sau đó," ông nghiêng về phía người đàn ông, khóa tay lại với nhau, "đề xuất gì bạn có cho tôi, ông Carthen?" Dù việc chuyển nhượng có thể được, anh không thể để mình xuất hiện được một tân binh dễ dàng thao tác. Ông không phải là người mềm dẻo. Ông đã không đồng để được dễ dàng để rút ra dây. "Chúng tôi đang có kế hoạch làm một vấn đề đặc biệt về các di tích lịch sử của châu Âu. Thật không may, chúng tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm sự phù hợp















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: