Shin Hye watched as Min Ho gobbled up the food on his plate. He looked dịch - Shin Hye watched as Min Ho gobbled up the food on his plate. He looked Việt làm thế nào để nói

Shin Hye watched as Min Ho gobbled

Shin Hye watched as Min Ho gobbled up the food on his plate. He looked so famish. His face looked gaunt and he seemed to have lost some weight. She also thought it strange that they're eating together after what transpired between them three days ago. Recalling his drunk phone call, she felt weird seeing him going easy on her.

Even his messy look couldn't hide how gorgeous he really was. His unkempt hair was like a boy's and it reminded her of his hairstyle during The Heirs. She always teased him then about his habit of checking his appearance on the mirror because of his sideburns and his annoyed expression always made her want to just rumple and run her fingers through his brown hair.

"This is great," Min Ho said in between bites. "I love this stuff," pointing to the kalbi. "My mom has a special sauce for this and it's strange that yours tastes the same."

"Thanks. I can make the sauce for you before I leave."

"You have a schedule today?"

"Just school. I need to attend some lectures and write papers and stuff."

He nodded. "Want me to drive you there?"

Shin Hye almost choked on her food. Min Ho looked as dumbfounded as she was, as if he too found his own statement ridiculous.

"Ah, mian," he said, flushed. "I wasn't thinking straight."

Shin Hye just nodded. It was really a ridiculous idea. They're not even in a relationship and even if they were, it's almost impossible to just ride to school on Lee Min Ho's car. That's like attracting mayhem.

"But wouldn't that be wonderful?" he pondered while glancing at her. "To be able to drive anywhere without caring about other people's opinions, or be able to stroll someplace where no one would care who or what we are."

He had that wistful look on his face again, as if regretting the things he could not or won't be able to do because of their profession. He looked so melancholic that when he stared at her, Shin Hye just had to smile reassuringly at him.

After they're done eating, Min Ho insisted to wash the dishes, which just entailed putting the dishes inside the dishwasher. Shin Hye made the sauce while he busied himself in cleaning the table and preparing tea. They worked in silence, as if scared to break the strange peace between them.

The quiet was deafening. When they sat down for tea, Shin Hye willed for time to pass by quickly to escape the awkwardness. And it's not helping that Min Ho was staring at her through his tea cup like she's a curious piece of artwork.

Min Ho broke the silence. "How did Jae Hee hyung convince you to come?"

Shin Hye almost sighed in relief. "He just called and asked if I can come over because you're like, uh, hibernating."

He chuckled. "It's not that I was hiding away, it's just easier to sleep through the day. That way, I don't have to deal about... emotions and stuff."

His mellowed voice reminded her of what she came here for. She heaved a deep breath. "I came to apologize too, for walking out of the restaurant. I wasn't feeling well then and I think my emotions got a hold of me. Mian."

"I was a bit pushy, too," he admitted in a soft voice. "There's just so many things that I don't understand."

Shin Hye deliberated if she should answer his question that night. In the end, she decided to be more honest to him.

"I'm sorry for not picking up any of your calls before. I think I was too hurt after I heard about you and Park Min Young."

"But you said you believed me," he said, his thick brows furrowed.

"I did, but not initially. I actually found out about it before it made news." Shin Hye nervously shifted on her seat as Min Ho looked at her with narrowed eyes.

"A friend texted me a picture of you and Park Min Young the day we were supposed to meet. My friend was there at the café that day and she was worried that I was waiting for you in vain."

"So you decided to believe your friend and not show up at the meeting place?" His voice was dangerously soft and clear, like a calm air before a tornado hits.

"I came. I was there. I was already waiting when I received her message and I still decided to wait even after that," she explained in a hurried way. She was beginning to feel the tension in the air. "But I didn't see you and you didn't call that day so I thought you got back together with her. I was too hurt that I didn't want to talk to you after that."

His face darkened. "I went that day. I was waiting for you at the meeting place."

"I know," she sighed, recalling his hurtful words that cut her heart.

"How did you know?" His darkened expression turned into confusion.

"You told me."

"When?"

"Three days ago," she replied, realizing that he didn't remember that phone call and all the things he said to her. Which also explained why he was so kind and easy with her today.

"I did?" His confused expression slowly turned into worry. Before she could answer, he rose to his seat and quickly walked back to his room. When he came back, he had his phone on his hand and a strangely apprehensive expression on his face.

"I called you?"

She nodded.

"What did I say?"

"Just… things and a lot of questions."

"Like what?"

Shin Hye tilted her head. "Like your dialogues from The Heirs."

Min Ho's eyes grew wider. "Say one."

"Lines like, "Did you even miss me?" and stuff like that."

Min Ho covered his face with his hands. She was trying hard not to smile. He used to cringe at his dialogues in the drama and she knew him enough to know that he never was someone to say mushy stuff.

Just then, he lowered his hands and looked at her curiously. "What was your answer?"

She shrugged. "You didn't give me a chance to answer because you hung up."

"You can answer it now."

It was Shin Hye's turn to be caught off guard. She groped for words but none came out.

Hands on his pocket, Min Ho slowly walked towards her seat. She felt the air thinning between them as he got closer.

They were both startled when a phone rang. Shin Hye scrambled for her phone, thanking the heavens silently for her manager's perfect timing.

"Oppa? Yeah, we've talked. No, I can leave right now. I still have to go back home to fetch some stuff. Arasso, I'll go there right now."

Avoiding Min Ho's inquisitive gaze, she rose to her seat and grabbed her purse and coat. "I'll go ahead. I still have to go to school. Your manager will be here shortly."

She was about to walk past him but he blocked her way. "Answer the question first."

"What question?" she asked stubbornly. His mouth twitched in controlled annoyance.

"Why are you making this hard for us?" He was gritting his teeth so hard she could almost hear them clashing together.

Shin Hye bit her lip unconsciously. Of course, she missed him. She missed his laughter and his mischievous smile. She missed his irritated expression every time she says something that didn't make sense to him. She missed staring at his soft, brown eyes that used to speak of love's promise and desire. She just missed him, all of him.

But something's holding her back, something she couldn't pinpoint herself. She turned away to blinked away the well of tears forming in her eyes. She took a deep sigh and faced him.

"Don’t miss your meals. Play badminton again. Don't just sleep all day and do other things. Don't make me worry again, arasso?"

Min Ho was speechless. She took advantage of his momentary distraction and slid away from him. She heard Min Ho sighed audibly behind her as she hurried to the door.

"Shin Hye yah."

The way he softly and fondly called her name melted her heart. She looked back and saw him longingly gazing at her.

"You said before, if we missed each other still after two months, we can give it a try. It's been a year and several months and I still missed you. Heck, you're in front of me right now but I'm still missing you."

He stopped, caught by his own words. She waited patiently, her heart beating so fast it felt like it would jumped right out of her chest.

After like an eternity, he held her gaze again and, with hope and uncertainty in his voice, he asked, "Can we start again?"





***************

I realized I've been using Manager Jun and Manager Jae Hee so much in the story. Should I include them in the character list? ≧◠◡◠≦✌ Thanks for reading and sorry for the wait.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
phương hye xem như min ho nuốt chửng thức ăn trên đĩa của mình. ông trông rất bỏ đói. khuôn mặt của mình trông hốc hác, và ông ta đã bị mất một số trọng lượng. cô cũng nghĩ rằng nó lạ mà họ đang ăn cùng nhau sau những gì transpired giữa họ cách đây ba ngày. nhớ lại cuộc gọi điện thoại say của mình, cô cảm thấy kỳ lạ nhìn thấy anh ta sẽ dễ dãi với cô.

thậm chí nhìn lộn xộn của anh không thể che giấu như thế nào tuyệt đẹp ông thực sự.tóc rối bù của mình giống như một cậu bé và nó nhắc nhở cô về kiểu tóc của mình trong những người thừa kế. cô luôn luôn trêu chọc anh ta sau đó về thói quen kiểm tra sự xuất hiện của mình trên gương vì tóc mai của mình và biểu hiện khó chịu của mình luôn luôn làm cho cô ấy muốn chỉ làm nhăn và chạy các ngón tay qua mái tóc nâu của mình.

"Này là rất tốt," min ho cho biết trong giữa cắn. "Tôi yêu công cụ này," chỉ vào Kalbi."Mẹ tôi có một nước sốt đặc biệt cho điều này và đó là lạ mà bạn có vị giống nhau."

"Cảm ơn. Tôi có thể làm nước sốt cho bạn trước khi tôi rời khỏi."

"Bạn có một lịch trình ngày hôm nay?"

"Chỉ trường. tôi cần phải tham dự một số bài giảng và viết giấy tờ và các công cụ. "

anh gật đầu. "Muốn tôi lái xe ở đó không?"

Phương hye gần như bị nghẹn thức ăn của mình. phút ho trông như chết lặng khi cô,như thể anh quá tìm thấy tuyên bố của mình vô lý.

"ah, Mian," ông nói, đỏ mặt. "Tôi đã không suy nghĩ thẳng."

Shin Hye chỉ gật đầu. nó thực sự là một ý tưởng vô lý. họ không phải là ngay cả trong một mối quan hệ và thậm chí nếu họ, đó là hầu như không thể chỉ đi xe đến trường trên chiếc xe của Lee Min Ho. đó là tình trạng lộn xộn như thu hút.

"nhưng sẽ không có được tuyệt vời?" ông suy nghĩ trong khi liếc nhìn cô."Để có thể lái xe bất cứ nơi nào mà không cần quan tâm đến ý kiến ​​của người khác, hoặc có thể đi dạo một nơi nào đó mà không ai có thể chăm sóc những người hoặc những gì chúng ta đang có."

Anh có cái nhìn đăm chiêu trên khuôn mặt của mình một lần nữa, như thể hối hận về những điều ông không thể hoặc sẽ không thể làm vì nghề nghiệp của họ. ông trông rất buồn khi ông nhìn chằm chằm vào cô, Shin Hye chỉ phải mỉm cười trấn an anh.

sau khi ăn xong, min ho nhấn mạnh để rửa các món ăn, mà chỉ cần kéo theo việc đưa các món ăn bên trong máy rửa chén. phương hye làm nước sốt, trong khi ông đã vùi mình trong việc làm sạch bàn và chuẩn bị trà. họ làm việc trong im lặng, như thể sợ phá vỡ sự bình an kỳ lạ giữa chúng.

yên tĩnh là chói tai. khi họ ngồi xuống uống trà,Shin Hye đã muốn cho thời gian để đi qua một cách nhanh chóng để thoát khỏi sự lúng túng. và nó không giúp rằng min ho nhìn chằm chằm vào mình thông qua tách trà của mình như cô ấy là một phần tò mò của tác phẩm nghệ thuật.

phút ho đã phá vỡ sự im lặng. "Làm thế nào jae hee hyung thuyết phục bạn đi?"

Phương hye gần như thở phào nhẹ nhõm. "Ông chỉ gọi và hỏi nếu tôi có thể đi qua bởi vì bạn đang như thế, uh, chế độ ngủ đông."

Anh cười khúc khích."Nó không phải là tôi đã được ẩn đi, nó chỉ là dễ dàng hơn để ngủ qua ngày. Theo cách đó, tôi không có để đối phó về ... cảm xúc và các công cụ."

Giọng nói già dặn của ông nhắc nhở cô về những gì cô ấy đến đây để . cô thở một hơi thật sâu. "Tôi đến để xin lỗi quá, để đi bộ ra khỏi nhà hàng. Tôi cảm thấy không được tốt sau đó và tôi nghĩ rằng những cảm xúc của tôi có một tổ chức của tôi Mian.."

", Tôi đã được một chút tự đề cao, quá,"Anh thừa nhận trong một giọng nói nhẹ nhàng." Đó chỉ là rất nhiều điều mà tôi không hiểu. "

Phương hye cân nhắc nếu cô ấy nên trả lời câu hỏi của anh đêm đó. Cuối cùng, cô quyết định phải trung thực hơn với anh ta.

"Tôi xin lỗi vì đã không chọn bất kỳ của các cuộc gọi của bạn trước. tôi nghĩ rằng tôi đã quá đau sau khi tôi nghe nói về bạn và min viên trẻ. "

" nhưng bạn nói bạn tin tôi, "ông nói, lông mày dày của anh nhíu lại.

"Tôi đã làm, nhưng ban đầu không. Tôi thực sự tìm hiểu về nó trước khi nó làm tin tức." phương hye lo lắng chuyển trên chỗ ngồi của mình như min ho nhìn cô với đôi mắt nheo lại.

"một người bạn nhắn tin cho tôi một hình ảnh của bạn và min viên trẻ ngày chúng tôi đã dự định đáp ứng. bạn tôi đã có tại quán cà phê hôm đó và bà lo là tôi đã chờ đợi cho bạn vô ích. "

"Để bạn quyết định tin bạn bè của bạn và không hiển thị tại điểm hẹn?" giọng nói của ông là nguy hiểm mềm và rõ ràng, giống như một không khí bình tĩnh trước khi một cơn lốc xoáy lượt truy cập.

"tôi đến. tôi đã có. tôi đã được chờ đợi khi tôi nhận được tin nhắn của mình và tôi vẫn quyết định chờ đợi thậm chí sau đó," cô giải thích trong một cách vội vã. cô bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng trong không khí."Nhưng tôi đã không nhìn thấy bạn và bạn đã không gọi ngày hôm đó vì vậy tôi nghĩ rằng bạn đã trở lại cùng với cô ấy. Tôi đã quá đau mà tôi đã không muốn nói chuyện với bạn sau đó."

Mặt tối. "Tôi đã đi ngày hôm đó. Tôi đã chờ đợi cho bạn tại điểm hẹn."

"Tôi biết", bà thở dài, nhớ lại lời nói gây tổn thương mình mà cắt trái tim mình.

"Làm thế nào bạn có biết?" biểu tối của mình trở thành sự nhầm lẫn.

"bạn nói với tôi."

"Khi nào?"

"Ba ngày trước," cô trả lời, nhận ra rằng ông đã không nhớ rằng cuộc gọi điện thoại và tất cả những điều anh nói với cô ấy. đó cũng giải thích lý do tại sao anh ấy rất tốt bụng và dễ dàng với cô ấy ngày hôm nay.

"tôi đã làm?" biểu hiện bối rối của mình dần dần biến thành lo lắng. trước khi cô kịp trả lời, ông đã tăng đến chỗ ngồi của mình và nhanh chóng đi về phòng của mình. khi ông trở lại,ông đã điện thoại của mình trên tay và một biểu hiện kỳ ​​lạ sợ hãi trên khuôn mặt của mình.

"tôi gọi là bạn?"

cô gật đầu.

"những gì đã làm tôi nói không?"

"chỉ là ... mọi thứ và rất nhiều câu hỏi. "

" giống như những gì "

Shin Hye? nghiêng đầu. "Như cuộc đối thoại của bạn từ những người thừa kế."

Phút mắt ho lớn rộng hơn. "Nói một."

"Dòng như," anh thậm chí còn nhớ tôi không? "Và những thứ như thế."

Phút ho che mặt của mình với bàn tay của mình.cô đã cố gắng không mỉm cười. ông sử dụng để co rúm người lại ở các cuộc đối thoại của mình trong bộ phim truyền hình và cô biết anh ta đủ để biết rằng ông không bao giờ là một người nào đó để nói những thứ ủy mị.

vừa rồi, anh hạ thấp tay và nhìn tò mò của mình. "Câu trả lời của bạn là gì?"

Cô nhún vai. "Bạn đã không cho tôi một cơ hội để trả lời bởi vì bạn treo lên."

"Bạn có thể trả lời ngay bây giờ."

Đến lượt Shin Hye để được mất cảnh giác.cô gắng tìm lời nhưng không ai ra.

tay vào túi của mình, min ho từ từ đi về phía chỗ ngồi của mình. cô cảm thấy không khí mỏng giữa chúng khi bước gần hơn.

họ đã được cả hai giật mình khi điện thoại reo. phương hye tranh giành cho điện thoại của mình, cảm ơn trời âm thầm cho thời gian hoàn hảo quản lý của cô.

"oppa? yeah, chúng tôi đã nói chuyện. không, tôi có thể đi ngay bây giờ.tôi vẫn phải trở về nhà để lấy một số công cụ. arasso, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ. "

tránh ánh mắt tò mò phút ho, cô đã tăng đến chỗ ngồi của mình và nắm lấy ví và áo khoác." Tôi sẽ đi trước. tôi vẫn phải đi học. quản lý của bạn sẽ được ở đây một thời gian ngắn. "

cô sắp đi qua nhưng anh bị chặn theo cách của mình." trả lời câu hỏi đầu tiên. "

" những gì câu hỏi? "cô hỏi bướng bỉnh.miệng giật giật trong kiểm soát ít phiền toái.

"tại sao bạn làm điều này khó cho chúng tôi?" ông đã nghiến răng khó khăn như vậy, cô gần như có thể nghe thấy họ xung đột với nhau.

Shin Hye cắn môi một cách vô thức. dĩ nhiên, cô nhớ anh. cô ấy đang nhớ tiếng cười của mình và nụ cười tinh nghịch của mình. cô ấy đang nhớ biểu hiện bị kích thích của mình mỗi khi cô nói cái gì mà không có ý nghĩa với anh.cô ấy đang nhớ nhìn chằm chằm vào mềm mại, đôi mắt nâu của ông được sử dụng để nói về lời hứa của tình yêu và ham muốn. cô chỉ nhớ anh, tất cả các anh.

nhưng một cái gì đó đang nắm giữ cô ấy trở lại, điều mà cô không thể xác định bản thân mình. cô quay đi để chớp mắt đi những giọt nước mắt cũng hình thành trong mắt cô ấy. cô lấy một tiếng thở dài và đối mặt với anh.

"không bỏ lỡ bữa ăn của bạn. chơi cầu lông một lần nữa.không chỉ ngủ cả ngày và làm những việc khác. không làm cho tôi lo lắng một lần nữa, arasso? "

phút ho không nói nên lời. cô đã tận dụng mất tập trung tạm thời của mình và trượt ra khỏi anh ta. nghe phút ho thở dài thành tiếng sau khi cô vội vã ra cửa.

" phương hye yah. "

cách anh nhẹ nhàng và trìu mến gọi tên cô ấy tan chảy trái tim của cô. cô quay lại nhìn và thấy anh ta khao khát nhìn chằm chằm vào cô.

"Bạn đã nói, nếu chúng tôi bị mất nhau vẫn còn sau khi hai tháng, chúng tôi có thể cung cấp cho nó một thử. Nó được một năm và vài tháng và tôi vẫn còn nhớ anh. Quái, bạn đang ở trước mặt tôi ngay bây giờ nhưng tôi vẫn còn thiếu bạn. "

anh dừng lại, đánh bắt bằng cách riêng của mình. cô kiên nhẫn chờ đợi, tim đập mạnh của mình để nhanh chóng có cảm giác như nó sẽ nhảy ngay ra khỏi ngực cô.

sau như một cõi đời đời,ông đã tổ chức cái nhìn của cô một lần nữa và, với niềm hy vọng và sự không chắc chắn trong giọng nói của anh, anh hỏi, "chúng ta có thể bắt đầu lại?"







*************** tôi nhận ra Tôi đã sử dụng quản lý jun và quản lý jae hee rất nhiều trong câu chuyện. tôi nên bao gồm chúng trong danh sách nhân vật? ≧ ◠ ◡ ◠ ≦ ✌ nhờ đọc sách và xin lỗi vì sự chờ đợi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Shin Hye dõi như Min Ho gobbled lên thực phẩm trên tấm của mình. Ông nhìn như vậy famish. Khuôn mặt của mình nhìn gaunt và ông dường như đã mất một số trọng lượng. Cô cũng nghĩ rằng nó lạ rằng họ đang ăn uống cùng nhau sau khi những gì ra giữa họ ba ngày trước. Nhớ lại cuộc gọi điện thoại say rượu của mình, cô cảm thấy lạ nhìn thấy anh ta xảy ra dễ dàng cô

thậm chí nhìn lộn xộn của ông không thể ẩn tuyệt đẹp như thế nào ông thực sự là. Tóc không chải của ông là như một cậu bé và nó nhắc nhở cô ấy về kiểu tóc của mình trong The người thừa kế. Cô luôn luôn chọc ghẹo anh ta sau đó về mình thói quen của việc kiểm tra của mình xuất hiện trên máy nhân bản vì râu mép của mình và biểu hiện khó chịu của mình luôn luôn làm cho cô ấy muốn chỉ cần rumple và chạy các ngón tay của mình thông qua mái tóc màu nâu của mình.

"Đây là tuyệt vời," Min Ho nói ở giữa cắn. "Tôi thích công cụ này," chỉ vào kalbi. "Mẹ tôi có một nước sốt đặc biệt cho điều này và nó là lạ rằng bạn thị hiếu như nhau."

"Cảm ơn. Tôi có thể làm nước sốt cho bạn trước khi tôi để lại."

"Bạn có một lịch trình ngày hôm nay?"

"Chỉ trường học. Tôi cần phải tham dự một số bài giảng và viết giấy tờ và công cụ. "

Ông gật đầu. "Muốn tôi lái xe bạn có?"

Shin Hye gần như nghẹn ngào vào thức ăn của mình. Min Ho nhìn dumbfounded khi cô, như thể ông cũng tìm thấy mình tuyên bố vô lý.

"Ah, mian," ông nói, đỏ ửng. "Tôi đã không suy nghĩ thẳng."

Shin Hye chỉ gật đầu. Nó thực sự là một ý tưởng vô lý. Chúng không phải ngay cả trong một mối quan hệ và ngay cả khi họ đã, nó là hầu như không thể chỉ đi học trên Lee Min Ho xe. Đó là giống như thu hút tình trạng lộn xộn.

"Nhưng sẽ không có được tuyệt vời?" ông pondered trong khi glancing vào cô ấy. "Để có thể lái xe bất cứ nơi nào mà không cần chăm sóc về ý kiến của người khác, hoặc có thể đi dạo một nơi mà không ai sẽ chăm sóc những người hoặc những gì chúng tôi."

Ông có mà nhìn wistful trên khuôn mặt của mình một lần nữa, như thể hối hận những điều ông không thể hoặc không thể làm vì nghề nghiệp của họ. Ông nhìn như vậy melancholic rằng khi ông stared lúc cô, Shin Hye chỉ có nụ cười reassuringly lúc anh ta.

Sau khi họ đang làm ăn, Min Ho khẳng định để rửa chén đĩa, chỉ cần ghi đưa món ăn bên trong máy rửa chén. Shin Hye làm nước sốt trong khi ông chí tự làm sạch bảng và chuẩn bị trà. Họ làm việc trong im lặng, như thể sợ hãi phá vỡ hòa bình lạ họ.

sự yên tĩnh làm chát tai. Khi họ ngồi xuống cho trà, Shin Hye willed cho thời gian để đi qua một cách nhanh chóng để thoát khỏi awkwardness. Và nó không giúp rằng Min Ho nhìn cô ấy thông qua của ông tách trà như cô là một mảnh tò mò của tác phẩm nghệ thuật.

Min Ho đã phá vỡ sự im lặng. "Làm thế nào đã làm Jae Hee hyung nàng đi?"

Shin Hye gần như thở dài trong cứu trợ. "Ông chỉ cần gọi và hỏi nếu tôi có thể đi qua bởi vì bạn đang giống như, à, ngủ đông."

Ông chuckled. "Nó là không rằng tôi ẩn đi, nó là dễ dàng hơn chỉ để ngủ thông qua ngày. Bằng cách đó, tôi không phải đối phó về... những cảm xúc và công cụ."

Giọng mellowed nhắc nhở mình về những gì cô đến đây để. Cô heaved một hơi thở sâu. "Tôi đến để xin lỗi quá, cho đi bộ ra khỏi nhà. Tôi đã không cảm giác tốt sau đó và tôi nghĩ rằng những cảm xúc của tôi nhận giữ của tôi. Mian."

"Tôi là một chút tự đề cao, quá,"ông thừa nhận trong một giọng mềm."Không có quá nhiều điều mà tôi không hiểu."

Shin Hye deliberated nếu cô nên trả lời câu hỏi của mình đêm đó. Cuối cùng, cô quyết định phải trung thực với anh ta.

"tôi xin lỗi vì không chọn lên bất kỳ cuộc gọi của bạn trước khi. Tôi nghĩ tôi đã quá bị thương sau khi tôi nghe nói về bạn và Park Min Young."

"Nhưng bạn nói bạn tin rằng tôi," ông nói, ông lông mày dày nhăn.

"Tôi đã làm, nhưng không ban đầu. Tôi thực sự biết về nó trước khi nó làm cho tin tức." Shin Hye nervously chuyển trên ghế của mình như Min Ho nhìn vào cô ấy với thu hẹp mắt.

"một người bạn nhắn tin cho tôi một hình ảnh của bạn và Park Min Young ngày chúng tôi đã phải đáp ứng. Người bạn của tôi đã có tại quán cà phê ngày hôm đó và cô ấy đã lo lắng rằng tôi đã chờ đợi cho bạn vô ích."

"Vì vậy bạn quyết định tin rằng bạn bè của bạn và không có mặt tại nơi gặp gỡ?" Tiếng nói của ông là nguy hiểm mềm và rõ ràng, như một không khí bình tĩnh trước khi một cơn lốc xoáy hits.

"tôi đến. Tôi đã có. Tôi đã được chờ đợi khi tôi nhận được tin nhắn của cô và tôi vẫn quyết định chờ đợi thậm chí sau đó,", bà giải thích trong một cách hurried. Cô bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. "Nhưng tôi đã không nhìn thấy bạn và bạn không gọi cho ngày hôm đó vì vậy tôi nghĩ rằng bạn đã trở lại cùng với cô ấy. Tôi đã quá bị thương tôi không muốn nói chuyện với bạn sau đó."

Khuôn mặt của mình tối. "Tôi đã đi ngày hôm đó. Tôi đã chờ đợi bạn tại nơi gặp gỡ."

"Tôi biết," cô thở dài, nhắc lại lời hại cắt trái tim mình.

"làm thế nào bạn có biết?" Biểu hiện tối của mình biến thành sự nhầm lẫn.

"bạn nói với tôi."

"Khi?"

"Ba ngày trước," cô ấy trả lời, nhận ra rằng ông không nhớ rằng cuộc gọi điện thoại và tất cả những điều ông nói với cô ấy. Mà cũng giải thích tại sao ông như vậy loại và dễ dàng với cô ấy vào ngày hôm nay.

"tôi đã làm?" Biểu hiện nhầm lẫn của mình từ từ biến thành lo lắng. Trước khi cô có thể trả lời, ông tăng đến chỗ ngồi của mình và nhanh chóng đi trở lại phòng của mình. Khi ông trở lại, ông đã có điện thoại của mình trên bàn tay của mình và một biểu hiện lạ sợ hãi trên khuôn mặt của mình.

"tôi gọi bạn?"

Cô gật đầu.

"tôi đã nói gì?"

"Chỉ... những thứ và nhiều câu hỏi."

"Như những gì?"

Shin Hye nghiêng đầu của cô. "Giống như của bạn đối thoại từ The người thừa kế."

Min Ho mắt đã tăng trưởng rộng lớn hơn. "Nói một."

"Dòng giống như,"Đã làm bạn thậm chí còn nhớ tôi không?"và công cụ như thế."

Min Ho bao gồm khuôn mặt của mình với bàn tay của mình. Cô đã cố gắng cứng không để nụ cười. Ông đã sử dụng để cringe tại cuộc đối thoại của mình trong bộ phim truyền hình và cô biết anh ta đủ để biết rằng ông không bao giờ là một người nào đó nói thứ đồ ăn mềm.

chỉ sau đó, ông hạ xuống bàn tay của mình và nhìn cô tò mò. "Câu trả lời của bạn là gì?"

Cô shrugged. "Bạn không cho tôi một cơ hội để trả lời vì bạn treo lên."

Có "bạn thể trả lời nó bây giờ."

Nó đã là lần lượt của Shin Hye để bị bắt mất cảnh giác. Cô groped cho từ nhưng không đến ra.

tay vào túi của mình, Min Ho chậm đi hướng tới chỗ ngồi của mình. Cô cảm thấy không khí mỏng giữa chúng khi ông nhận gần gũi hơn.

họ đã là cả hai giật mình khi một điện thoại rang. Shin Hye tranh giành cho điện thoại của cô, cám ơn trời âm thầm cho thời gian hoàn hảo của người quản lý của cô.

"Oppa? có, chúng tôi đã nói chuyện. Không, tôi có thể để lại ngay bây giờ. Tôi vẫn còn có để đi trở về nhà để lấy một số nội dung. Arasso, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."

Tránh chiêm ngưỡng tò mò Min Ho, cô đã tăng đến chỗ ngồi của mình và nắm lấy ví và áo của cô. "Tôi sẽ đi trước. Tôi vẫn còn phải đi học. Quản lý của bạn sẽ ở đây một thời gian ngắn."

Cô là về để đi qua ông nhưng ông chặn theo cách của mình. "Trả lời câu hỏi đầu tiên."

"Câu hỏi những gì?", cô đã hỏi kiên. Miệng của ông twitched trong kiểm soát ít phiền toái.

"tại sao bạn làm điều này khó khăn cho chúng tôi?" Ông gritting răng của mình khó khăn như vậy nó gần như có thể nghe họ clashing với nhau.

Shin Hye cắn môi của cô vô thức. Tất nhiên, cô ấy bỏ lỡ nó. Cô mất tiếng cười của mình và nụ cười tinh nghịch của ông. Cô ấy bỏ lỡ biểu hiện của mình bị kích thích mỗi khi cô nói cái gì đó không làm cho tinh thần để anh ta. Cô ấy bỏ lỡ nhìn của ông đôi mắt nâu mềm được sử dụng để nói về lời hứa của tình yêu và mong muốn. Cô chỉ cần bỏ qua anh ta, tất cả anh ta.

nhưng một cái gì đó đang nắm giữ trở lại của cô, một cái gì đó nó không thể xác định cho mình. Cô quay lưng để blinked đi giếng nước mắt hình thành trong đôi mắt của cô. Cô đã một sigh sâu và phải đối mặt với anh ta.

"Đừng bỏ qua bữa ăn của bạn. Chơi cầu lông một lần nữa. Không chỉ ngủ cả ngày và làm những thứ khác. Không làm cho tôi lo lắng một lần nữa, arasso?"

Min Ho đã được speechless. Cô đã lợi dụng mình phân tâm tạm thời và trượt ra khỏi anh ta. Cô nghe nói Min Ho thở dài nghe rỏ ràng phía sau của cô như cô ấy vội vã đến cửa.

"Shin Hye yah."

Cách ông nhẹ nhàng và trìu mến gọi là tên của cô tan chảy trái tim của cô. Cô nhìn lại và thấy anh ta longingly nhìn vào cô ấy.

"Bạn đã nói trước khi, nếu chúng tôi mất mỗi khác vẫn còn sau hai tháng, chúng tôi có thể cung cấp cho nó một thử. Nó đã là một năm và một vài tháng và tôi vẫn còn nhớ anh. Heck, bạn đang ở phía trước của tôi ngay bây giờ nhưng tôi vẫn còn là thiếu bạn."

Ông dừng lại, đánh bắt bởi từ ngữ của mình. Cô kiên nhẫn, chờ trái tim của cô đập để nhảy lên nhanh nó cảm thấy như nó sẽ phải ra khỏi ngực của cô.

sau khi thích một vĩnh cửu, Ông giữ chiêm ngưỡng của mình một lần nữa, và chúng với hy vọng và sự không chắc chắn trong giọng nói của mình, ông hỏi, "có thể tôi bắt đầu một lần nữa?"





***

tôi nhận ra tôi đã sử dụng quản lý Jun và quản lý Jae Hee quá nhiều trong câu chuyện. Tôi nên bao gồm chúng trong danh sách nhân vật? ≧◠◡◠≦✌ cảm ơn cho đọc và xin lỗi cho chờ đợi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: