an extensive group of tribes that belonged to the Indo-European langua dịch - an extensive group of tribes that belonged to the Indo-European langua Việt làm thế nào để nói

an extensive group of tribes that b

an extensive group of tribes that belonged to the Indo-European language family and occupied the territory between the lower Rhine and the Vistula rivers, between the Danube River and the Baltic and North seas, and in southern Scandinavia.
The ancient Germans were first mentioned in a written document by Pytheas of Massilia in the fourth century B.C ., but Julius Caesar was the first to recognize them as a distinct ethnic group separate from the Celts.
The first contact between the ancient Germanic tribes and Rome occurred in the late second century B.C ., with the invasion of the Cimbri and the Teutoni. In 58 B.C ., Caesar defeated the Suebi led by Ariovistus. Caesar also drove the Usipetes and the Tencteri beyond the Rhine in 55 B.C . In the first century B.C . the Romans won nominal rule over the ancient Germans who lived east of the Rhine as far as the Weser River. In the first century B.C ., however, after the Cherusci and other ancient Germanic tribes revolted against Rome, the Rhine and Danube became the border separating Roman and German sovereignty. The Roman border rampart (limes romanus) was erected, extending from the middle Rhine to the upper Danube.
According to geographical indications, the ancient Germans were divided into tribes living between the Rhine, the Main, and the Weser rivers (the Batavi, Bruchteri, Chamavi, Chatti, Ubii, etc.), on the North Sea shore (the Chauci, Angles, Varini, and Frisians), from the middle and upper Elbe to the Oder (the Suebi, Marcomanni, Quadi, Lombards, and Semnones), between the Oder and the Vistula (the Vandals, Burgundians, and Goths), and in Scandinavia (the Suiones and Gauti).
In the first century B.C . the Germans' social organization was tribal. Many Germanic tribes, especially in northern Germany and Jutland, were permanently settled and engaged primarily in agriculture. Some of the tribes had not yet settled in one place and lived chiefly by raising livestock. The predominant agricultural system consisted of allowing the land to lie fallow in certain years. In the first centuries A.D . plows with iron plowshares were already being used. The Germans raised barley, rye, oats, some vegetables, flax, hemp, indigo, and possibly wheat. The northern Germans extracted iron from ore and had copper and silver mines. They knew the crafts of weaving and pottery-making. There was trade among the Germanic tribes as well as with neighboring countries.
In the first century B.C . the basic economic unit of the Germans was the clan. Private ownership of the land did not exist. All the members of the clan worked the land together, and it was redivided every year among the various clans. In the first century (according to Tacitus) the agricultural commune developed among the Germans. Ownership of the land remained collective, but the individual extended family became the basic economic unit. There were still periodic redi-visions of the land, and all the members of the commune used the unparceled lands equally.
The Germans lived in villages or on farms. They built burgs (fortified cities), which served as refuges in time of war. Free commune members constituted the main force of production. These workers had rights and obligations equal to those of the other commune members: they could own land, bear arms, serve in the militia, and attend public meetings. But social differentiation had already begun. There was a patriarchal type of slavery that mainly consisted of prisoners of war. A hereditary nobility began to emerge from the masses of freemen. The nobility held more and more of the movable property (such as slaves and cattle) and eventually had more land than the other freemen. Leaders and nobles had retinues. Wars, which became a constant occupation, largely accounted for their accumulation of wealth. Nobles had different clothing and equipment from the ordinary freeman. The most significant social contradiction that arose among the Germanic peoples was that between the nobleman and the ordinary commune member. Intertribal alliances began to appear, but they were of a temporary nature.
The highest authority in a tribe was the public meeting; it decided questions of war and peace and other important problems, elected elders and military leaders, and administered justice. The tribal elder conducted the public meetings and managed the tribe’s external affairs. He received for his personal use a portion of the court fines, as well as voluntary gifts from the population. Military leaders commanded the militia during times of war; they were usually elected from among the nobility.
Some Germanic tribes had kings by the beginning of the first century A.D . The king combined the functions and rights of the tribal elder with the power of the military leader. The popular meeting and the council of elders, however, placed a limit upon the king’s power. He was elected by a vote of all the freemen, but from among the limited circle of noble families. In some cases there was an incipient hereditary kingship.
The members of the ordinary commune continued to participate in civil government, and the popular meeting still played a great role in tribal and clan life, but the council of elders also became more important. The hereditary nobility had the decisive influence in the council of elders. But in warfare the militia, which was drawn from the entire tribe, was the most important group, although the role of the retinue was increasing.
The third and fourth centuries saw a growth in the ancient Germans' productive forces. The use of a plow with an iron plowshare, a plow on wheels with a wide blade, and a mold-board became very widespread. Forests were turned into cultivated lands. Arms (helmets and so forth) and metal utensils marked important advances in metalworking. The potters' wheel came into use. Trade with Rome expanded. Some of the Germanic tribes entered into the service of Rome as confederates or settled on the Roman border as laeti . There was a regrouping of the tribes, with the formation of new alliances of the Alamanni, Saxons, Franks, Goths, and so forth; these new alliances were more stable than the earlier ones had been. The growth of productive forces led to the acceleration of the property differentiation process and the gradual decay of the tribal system. The hereditary royal power and hereditary nobility gained strength, and the role of the popular meeting declined in importance. An embryonic state power was created. The establishment of closer ties between the Germanic tribes and Rome in turn accelerated the decay of the tribal system.
During the second and third centuries the Germans stepped up their advance on the borders of the Roman Empire. In the second half of the second century the Marcomannic War occurred. Then the Alamanni and the Burgundians, who had been living east of the Elbe, advanced to the Rhine. In the third century the Alamanni seized the tithe fields (the land between the Rhine, Danube, and Neckar rivers). The Romans ceded Dacia to the Goths in the late third century. The Germanic tribes played a major part in the Great Migration of Peoples in the fourth through sixth centuries. This resettlement resulted in the formation of many barbarian Germanic kingdoms on the territory of the western Roman Empire.
The interaction between the social relations of the Germans and the decaying Roman slave-holding society had a strong influence on the development of feudalism in many Western European countries. Germanic tribes became the basis of the ethnogenesis of a whole series of Western European nationalities: Germans, Dutch, Flemish, Danes, Swedes, Norwegians, and some others. Many of the nationalities of Europe spoke Germanic languages.
The sources used to study ancient German culture are primarily the works of ancient authors and archaeological and literary monuments of the early Middle Ages (for example, barbarian writs and epics). The medieval writers indicate vestiges of the cultural life of their predecessors, the ancient Germans. The Germans had an oral literature. The heroic epic, a genre that had already been mentioned by Tacitus, was most important. There were also work, wedding, burial, and battle songs. Relations within the tribe were regulated by custom. The legal traditions that were applied in judicial proceedings were apparently codified in verse form.
By the first century A.D ., and possibly earlier, the ancient Germans had written characters known as runes. Runes were originally used only for magical or cult purposes. The religion of the early Germans was based on the worship of natural forces (such as fire or the heavenly bodies) personified as gods (for example, Woden, Dunor, and Ziu). Some gods were tribal gods only, and the worship of them was geographically limited. On the northern coast of Germany, for example, a group of tribes worshipped the goddess Nerthus. According to Tacitus, the Germans tried to compile a genealogy of their gods, who they considered to be tribal ancestors. The three principal groups of Germanic tribes mentioned by Tacitus—the Ingvaeones, Istaevones, and Herminones— believed their common ancestor was the first human, Mannus, son of the god Twisto, born of the supreme goddess, Mother Earth. From the weapons and household articles found in graves, as well as from the ancestor cult, it can be seen that there was a belief in life after death. In the late third and fourth centuries the custom of cremation was replaced by burial. The Germans sacrificed humans and animals to the gods. There were seers and diviners. The written sources mention special cult places—sacred groves—but apparently there were no temples.
As a result of the social upheaval resulting from the decay of the tribal system and the influence of Roman civilization, the spiritual life and culture of the Germans underwent important changes in the third and fourth centuries. These included the spread of Christianity (among the Visigoths i
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
một nhóm rộng lớn của các bộ tộc mà thuộc về gia đình ngôn ngữ Ấn-Âu và chiếm đóng lãnh thổ giữa sông Rhine thấp và sông Vistula, giữa sông Danube và biển Baltic và phía bắc, và ở phía nam Scandinavia.Người Đức cổ đầu tiên đã được đề cập trong một tài liệu văn bởi Pytheas Massilia trong các thế kỷ thứ 4 trước công nguyên., nhưng Julius Caesar là người đầu tiên nhận ra chúng như là một nhóm dân tộc khác biệt riêng biệt từ the Celts. Liên hệ đầu tiên giữa các bộ lạc Germanic cổ đại và La Mã đã xảy ra ở trước công nguyên thế kỷ thứ hai cuối., với cuộc xâm lược của người Cimbri và Teutoni. Năm 58 trước công nguyên., Caesar đánh bại Suebi do Ariovistus. Caesar cũng lái xe các Usipetes và Tencteri vượt sông Rhine ở 55 trước công nguyên. Trong các thế kỷ đầu tiên trước công nguyên. người La Mã chiến thắng trên danh nghĩa quy tắc trên người Đức cổ sống về phía đông của sông Rhine xa tới tận sông Weser. Trong các thế kỷ đầu tiên trước công nguyên., Tuy nhiên, sau khi Cherusci và các bộ lạc Germanic cổ đại nổi loạn chống lại Rome, sông Rhine và Danube trở thành biên giới tách chủ quyền La Mã và Đức. Rampart La mã biên giới (limes romanus) được dựng lên, kéo dài từ sông Rhine giữa sông Danube trên. Theo chỉ dẫn địa lý, người Đức cổ được chia thành bộ tộc sống giữa sông Rhine, chính, và các con sông Weser (Batavi, Bruchteri, Chamavi, Chatti, Ubii, vv), bờ biển Bắc (Chauci, góc, Varini, và Frisia), từ sông Elbe giữa và phía trên để Oder (Suebi, Marcomanni, Quadi, Lombard, và Semnones), giữa sông Oder và sông Vistula (Vandal Burgundy, và người Goth), và tại Scandinavia (Suiones và Gauti).Trong các thế kỷ đầu tiên trước công nguyên. tổ chức xã hội người Đức được bộ lạc. Nhiều bộ tộc Germanic, đặc biệt là ở miền bắc Đức và Jutland, vĩnh viễn đã được giải quyết và tham gia chủ yếu vào nông nghiệp. Một số các bộ lạc có chưa được định cư ở một nơi và sống chủ yếu bằng cách tăng gia súc. Hệ thống nông nghiệp chủ yếu bao gồm cho phép đất để nằm hoang trong năm nhất định. Trong các thế kỷ đầu tiên AD. Máy cày với sắt plowshares là đã được sử dụng. Người Đức lớn lên lúa mạch, lúa mạch đen, yến mạch, một số loại rau, cây gai, gai dầu, chàm, và có thể cả lúa mì. Người Đức Bắc chiết xuất sắt từ các quặng và có mỏ đồng và bạc. Họ biết các nghề thủ công của dệt và làm đồ gốm. Có là thương mại giữa các bộ tộc Germanic cũng như với nước láng giềng. Trong các thế kỷ đầu tiên trước công nguyên. Các đơn vị kinh tế cơ bản của Đức là gia tộc. Quyền sở hữu riêng của vùng đất không tồn tại. Tất cả các thành viên của gia tộc làm việc đất với nhau, và nó chia mỗi năm trong số các gia tộc khác nhau. Trong các thế kỷ đầu tiên (theo Tacitus) thị trấn nông nghiệp phát triển trong số người Đức. Quyền sở hữu đất vẫn tập thể, nhưng gia đình mở rộng cá nhân trở thành các đơn vị kinh tế cơ bản. Đã có định kỳ vẫn redi tầm nhìn của đất, và tất cả các thành viên của thị trấn sử dụng các vùng đất unparceled như nhau. Người Đức sống trong làng hoặc trên trang trại. Họ xây dựng burgs (thành phố tăng cường chất), phục vụ như là từ trong thời chiến. Miễn phí thị trấn thành viên thành lập lực lượng chủ lực sản xuất. Các công nhân có quyền và nghĩa vụ bình đẳng với các thành viên thị trấn khác: họ có thể sở hữu đất đai, mang vũ khí, phục vụ trong địa phương quân sự, và tham dự cuộc họp. Nhưng sự khác biệt xã hội đã bắt đầu. Có là một loại thuộc về gia trưởng của chế độ nô lệ bao gồm chủ yếu là tù nhân chiến tranh. Một quý tộc cha truyền con nối bắt đầu nổi lên từ các khối nhà. Giới quý tộc tổ chức nhiều hơn và nhiều hơn nữa của nhà di động (chẳng hạn như nô lệ và gia súc) và cuối cùng đã có thêm đất hơn nhà khác. Nhà lãnh đạo và quý tộc có Danubian. Cuộc chiến tranh, đã trở thành một nghề nghiệp thường xuyên, phần lớn chiếm của họ tích lũy sự giàu có. Quý tộc có quần áo khác nhau và các thiết bị từ freeman bình thường. Các mâu thuẫn xã hội quan trọng nhất mà đã phát sinh giữa các dân tộc German là giữa nhà quý tộc và các thành viên bình thường thị trấn. Intertribal liên minh bắt đầu xuất hiện, nhưng họ đã một thiên nhiên tạm thời.Thẩm quyền cao nhất trong một bộ lạc là cuộc họp công cộng; nó quyết định các câu hỏi của chiến tranh và hòa bình và các vấn đề quan trọng, những người lớn tuổi bầu và lãnh đạo quân sự, và quản lý tư pháp. Bộ lạc già tiến hành các cuộc họp và quản lý của bộ lạc ngoại. Ông nhận được để sử dụng cá nhân của mình một phần của tòa án tiền phạt, cũng như các quà tặng tự nguyện từ dân số. Lãnh đạo quân sự chỉ huy dân quân trong thời chiến; họ thường được bầu từ các giới quý tộc.Một số bộ tộc Germanic có vị vua vào đầu thế kỷ đầu tiên AD. Vua kết hợp các chức năng và quyền của bộ lạc người cao tuổi với sức mạnh của các nhà lãnh đạo quân sự. Cuộc họp phổ biến và hội đồng của những người lớn tuổi, Tuy nhiên, đặt một giới hạn khi quyền lực của nhà vua. Ông được bầu bởi một cuộc bỏ phiếu của tất cả các nhà, nhưng trong số những vòng tròn giới hạn của gia đình quý tộc. Trong một số trường hợp đã có một ly Vương quyền cha truyền con nối. Các thành viên của thị trấn bình thường tiếp tục tham gia vào chính phủ dân sự, và cuộc họp phổ biến vẫn đóng một vai trò lớn trong bộ tộc và gia tộc cuộc sống, nhưng hội đồng của những người lớn tuổi cũng đã trở thành quan trọng hơn. Giới quý tộc di truyền có ảnh hưởng quyết định trong hội đồng của những người lớn tuổi. Nhưng trong chiến tranh dân quân đã được rút ra từ bộ lạc toàn bộ, là nhóm quan trọng nhất, mặc dù vai trò của đoàn tùy tùng đã tăng.Thế kỷ thứ ba và thứ tư đã thấy một sự tăng trưởng trong lực lượng sản xuất cổ đại Đức. Việc sử dụng một plow với một sắt plowshare, một plow trên bánh xe với một lưỡi rộng, và một hội đồng khuôn trở thành rất phổ biến rộng rãi. Rừng đã được chuyển vào vùng đất canh tác. Cánh tay (mũ bảo hiểm và vv) và kim loại đồ dùng đánh dấu các tiến bộ quan trọng trong gia công kim loại. Bánh xe potters' ra sử dụng. Thương mại với La mã mở rộng. Một số các bộ lạc Đức đã nhập vào các dịch vụ của Rome là quân miền Nam hoặc giải quyết trên biên giới La Mã là laeti. Đã có một regrouping của các bộ tộc, với sự hình thành của liên minh mới của Alamanni, Saxon, Franks, goth, và vv; các liên minh mới đã ổn định hơn hơn những người trước đó đã. Tốc độ tăng trưởng lực lượng sản xuất đã dẫn đến sự tăng tốc của quá trình sự khác biệt bất động sản và phân rã dần dần của hệ thống bộ lạc. Di truyền quyền lực Hoàng gia và quý tộc cha truyền con nối được sức mạnh, và vai trò của cuộc họp phổ biến từ chối trong tầm quan trọng. Một quyền lực nhà nước phôi được tạo ra. Việc thành lập các quan hệ gần gũi hơn giữa các bộ lạc Germanic và Rome lần lượt tăng tốc sự phân rã của hệ thống bộ lạc.Trong thế kỷ thứ hai và thứ ba người Đức bước lên trước của họ trên biên giới của Đế quốc La Mã. Trong nửa cuối thế kỷ thứ hai cuộc chiến tranh Marcomannic xảy ra. Sau đó người Alamanni và Burgundians, người đã sống về phía đông của sông Elbe, tiến đến sông Rhine. Vào thế kỷ thứ ba người Alamanni chiếm lĩnh vực thuế thập phân (đất giữa sông Rhine, Danube và Neckar). Người La Mã nhượng lại Dacia cho những người Goth trong cuối thế kỷ thứ ba. Các bộ lạc Germanic đóng một phần quan trọng trong di cư dân tộc lớn ở thứ tư thông qua nhiều thế kỷ thứ sáu. Tái định cư này dẫn đến sự hình thành của nhiều Vương Quốc Germanic man rợ trên lãnh thổ của Đế chế Tây La Mã.Sự tương tác giữa các quan hệ xã hội của Đức và xã hội đang nắm giữ nô lệ mục nát La Mã đã có một ảnh hưởng mạnh mẽ vào sự phát triển của chế độ phong kiến ở nhiều nước phương Tây Châu Âu. Bộ lạc Đức đã trở thành cơ sở của ethnogenesis của một loạt các quốc gia phương Tây Châu Âu: Đức, Hà Lan, Flemish, Đan Mạch, Thụy Điển, Na Uy, và một số người khác. Nhiều người trong số các quốc gia châu Âu nói gec man ngôn ngữ.Các nguồn được sử dụng để nghiên cứu văn hoá cổ đại Đức là chủ yếu là các tác phẩm của các tác giả cổ và di tích khảo cổ học và văn học của thời Trung cổ (ví dụ, writs man rợ và sử thi). Những nhà văn thời Trung cổ cho thấy dấu tích của đời sống văn hóa của người tiền nhiệm, người Đức cổ đại. Người Đức có một văn học truyền khẩu. Sử thi anh hùng, một thể loại đã được đề cập bởi Tacitus, là quan trọng nhất. Ngoài ra còn làm việc, đám cưới, được chôn cất, và các bài hát chiến đấu. Quan hệ trong bộ lạc được quy định bởi tùy chỉnh. Truyền thống quy phạm pháp luật được áp dụng trong thủ tục tố tụng tư pháp rõ ràng đã được soạn thảo trong câu thơ hình thức.Bởi thế kỷ đầu tiên AD., và có thể trước đó, người Đức cổ đại đã viết nhân vật được biết đến như hòn đá. Rune ban đầu được sử dụng chỉ cho huyền diệu hoặc mục đích tôn giáo. Tôn giáo của người Đức đầu được dựa trên sự tôn thờ của lực lượng tự nhiên (chẳng hạn như lửa hoặc các cơ quan trên trời) nhân cách hóa như là vị thần (ví dụ, Woden, Dunor, và Ziu). Một số vị thần là bộ tộc thần chỉ, và tôn thờ của họ bị hạn chế về mặt địa lý. Trên bờ biển phía bắc Đức, ví dụ, một nhóm bộ tộc tôn thờ nữ thần Nerthus. Theo Tacitus, người Đức đã cố gắng để biên dịch một phả hệ của vị thần của họ, những người họ coi là bộ lạc tổ tiên. Ba nhóm chính của bộ lạc Germanic được đề cập bởi Tacitus — Ingvaeones, Istaevones và Herminones — tin của tổ tiên chung là con trai của con người, Mannus, đầu tiên của Thiên Chúa Twisto, sinh của nữ thần tối cao, mẹ trái đất. Từ vũ khí và các hộ gia đình bài viết được tìm thấy trong ngôi mộ, cũng như từ sự sùng bái tổ tiên, nó có thể được nhìn thấy rằng đã có một niềm tin vào cuộc sống sau khi chết. Trong thế kỷ cuối thứ ba và thứ tư các tùy chỉnh của hỏa táng được thay thế bởi chôn cất. Người Đức hy sinh con người và động vật để các vị thần. Đã có seers và diviners. Văn bản đề cập đến những nơi tôn giáo đặc biệt — thiêng liêng groves — nhưng dường như không có ngôi đền. Là kết quả của những biến động xã hội là hệ quả từ sự phân rã của hệ thống bộ lạc và ảnh hưởng của nền văn minh La Mã, đời sống tinh thần và văn hóa của người Đức đã trải qua những thay đổi quan trọng trong thế kỷ thứ ba và thứ tư. Chúng bao gồm sự lây lan của Thiên Chúa giáo (trong số người Visigoth tôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
một nhóm rộng lớn của các bộ tộc mà thuộc về gia đình ngôn ngữ Ấn-Âu và chiếm đóng lãnh thổ giữa Rhine thấp hơn và các con sông Vistula, giữa sông Danube và các vùng biển Baltic và Bắc, và ở miền Nam Scandinavia.
Người Đức cổ xưa đã được nhắc đến đầu tiên trong một tài liệu được viết bởi Pytheas của Massilia trong thế kỷ thứ tư trước Công nguyên., nhưng Julius Caesar là người đầu tiên nhận ra họ là một dân tộc riêng biệt tách rời khỏi người Celt.
Sự tiếp xúc đầu tiên giữa các bộ tộc Germanic cổ đại và Rome xảy ra ở BC cuối thế kỷ thứ hai ., với cuộc xâm lược của Cimbri và Teutoni. Trong 58 trước Công Nguyên., Caesar đánh bại Suebi do Ariovistus. Caesar cũng lái Usipetes và Tencteri vượt sông Rhine ở 55 trước Công nguyên. Trong thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên. người La Mã đã giành danh nghĩa quy tắc trong Đức cổ người sống phía đông của sông Rhine xa như sông Weser. Trong thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên. Tuy nhiên, sau khi Cherusci và các bộ tộc Germanic cổ xưa khác đã nổi dậy chống lại Rome, sông Rhine và sông Danube đã trở thành biên giới ngăn cách Roman và chủ quyền của Đức. Thành lũy biên giới La Mã (chanh Romanus) được dựng lên, kéo dài từ Rhine giữa sông Danube trên.
Theo chỉ dẫn địa lý, người Đức cổ xưa đã được chia thành các bộ tộc sống giữa sông Rhine, Main, và các con sông Weser (các Batavi, Bruchteri , Chamavi, Chatti, Ubii, vv), trên bờ Biển Bắc (các Chauci, Angles, Varini, và FRISIANS), từ giữa và Elbe trên đến Oder (các Suebi, Marcomanni, Quadi, Lombard, và Semnones) , giữa Oder và Vistula (Vandal, Burgundy và người Goths), và ở Scandinavia (các Suiones và Gauti).
Trong thế kỷ đầu tiên trước Công nguyên. tổ chức xã hội của người Đức là bộ lạc. Nhiều bộ tộc Đức, đặc biệt là ở miền bắc nước Đức và Jutland, đã định cư vĩnh viễn và tham gia chủ yếu trong nông nghiệp. Một số bộ lạc vẫn chưa định cư ở một nơi và sống chủ yếu bằng chăn nuôi gia súc. Các hệ thống nông nghiệp chủ yếu bao gồm cho phép đất nằm đất hoang hóa ở năm nhất định. Trong những thế kỷ đầu tiên AD. máy cày với lưỡi cày sắt đã được đã được sử dụng. Người Đức nuôi lúa mạch, lúa mạch đen, yến mạch, một số loại rau, hạt lanh, cây gai dầu, màu chàm, và có thể là lúa mì. Người Đức bắc chiết xuất từ quặng sắt và có mỏ đồng và bạc. Họ biết các nghề thủ công dệt và gốm định. Có thương mại giữa các bộ tộc Đức cũng như với các nước láng giềng.
Trong thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên. các đơn vị kinh tế cơ bản của người Đức là gia tộc. Sở hữu tư nhân về đất đai đã không tồn tại. Tất cả các thành viên của gia tộc làm đất lại với nhau, và nó đã được redivided mỗi năm trong các thị tộc khác nhau. Trong thế kỷ đầu tiên (theo Tacitus) các xã nông nghiệp phát triển nhất của Đức. Quyền sở hữu đất đai vẫn tập thể, nhưng đại gia đình cá nhân đã trở thành đơn vị kinh tế cơ bản. Vẫn còn kỳ Redi-tầm nhìn của đất, và tất cả các thành viên trong xã sử dụng các vùng đất unparceled như nhau.
Người Đức sống ở thôn, ở các trang trại. Họ xây dựng burgs (thành bền vững), mà phục vụ như nơi cư trú trong thời gian chiến tranh. Thành viên miễn phí xã thành lập các lực lượng chính của sản xuất. Những người lao động có quyền và nghĩa vụ ngang nhau đối với những thành viên xã khác: họ có thể sở hữu đất, mang vũ khí, phục vụ trong các lực lượng dân quân, và tham dự các cuộc họp công cộng. Nhưng phân biệt xã hội đã bắt đầu. Có một loại gia trưởng của chế độ nô lệ mà chủ yếu bao gồm các tù nhân chiến tranh. Một quý tộc cha truyền con nối bắt đầu xuất hiện từ quần chúng của người tự do. Giới quý tộc được tổ chức ngày càng nhiều của các tài sản di chuyển (như nô lệ và gia súc) và cuối cùng đã có nhiều đất hơn những người tự do khác. Lãnh đạo và quý tộc có đoàn tùy tùng. Cuộc chiến tranh, mà đã trở thành một nghề nghiệp ổn định, chủ yếu là chiếm tích lũy của sự giàu có. Nobles có quần áo và thiết bị khác nhau từ những người tự do bình thường. Các mâu thuẫn xã hội đáng kể nhất mà nảy sinh giữa các dân tộc Đức là giữa quý tộc và các thành viên xã bình thường. Liên minh Intertribal bắt đầu xuất hiện, nhưng họ có tính chất tạm thời.
Các cơ quan cao nhất trong một bộ tộc đã được các cuộc họp công cộng; nó quyết định các vấn đề về chiến tranh và hòa bình và các vấn đề quan trọng khác, những người lớn tuổi được bầu và các nhà lãnh đạo quân sự, công lý và quản lý. Các trưởng lão bộ tộc tiến hành các cuộc họp công cộng và quản lý công tác đối ngoại của bộ lạc. Ông đã nhận được để sử dụng cá nhân của mình một phần tiền phạt của tòa án, cũng như quà tặng tự nguyện của nhân dân. Các nhà lãnh đạo quân sự chỉ huy dân quân tự vệ trong thời gian chiến tranh; họ thường được bầu trong số các quý tộc.
Một số bộ lạc người Đức đã có vua vào đầu thế kỷ thứ nhất. Nhà vua kết hợp các chức năng và quyền hạn của trưởng lão bộ tộc với sức mạnh của các nhà lãnh đạo quân sự. Các cuộc họp phổ biến và các hội đồng của những người lớn tuổi, tuy nhiên, đặt một giới hạn khi điện của nhà vua. Ông được bầu bởi một cuộc bỏ phiếu của tất cả các người tự do, nhưng từ trong giới hạn của gia đình quý tộc. Trong một số trường hợp đều có vương quyền cha truyền con nối phôi thai.
Các thành viên của xã thường tiếp tục tham gia vào chính phủ dân sự, và các cuộc họp phổ biến vẫn đóng một vai trò lớn trong cuộc sống của bộ lạc và thị tộc, nhưng các hội đồng trưởng lão cũng trở nên quan trọng hơn. Giới quý tộc di truyền có ảnh hưởng quyết định trong hội đồng của lão. Nhưng trong chiến tranh lực lượng dân quân, được rút ra từ toàn bộ bộ lạc, là nhóm quan trọng nhất, mặc dù vai trò của các đoàn tùy tùng đã được tăng lên.
Các thế kỷ thứ ba và thứ tư đã nhìn thấy một sự tăng trưởng trong lực lượng sản xuất người Đức cổ '. Việc sử dụng cái cày với một lưỡi cày sắt, cái cày trên bánh xe với một lưỡi rộng, và một khuôn-board đã trở nên rất phổ biến. Rừng đã biến thành đất canh tác. Arms (mũ bảo hiểm và vv) và đồ dùng kim loại đánh dấu những tiến bộ quan trọng trong kim loại. Bánh gốm 'đưa vào sử dụng. Thương mại với Rome mở rộng. Một số trong những bộ tộc Germanic nhập vào các dịch vụ của Roma như confederates hoặc giải quyết trên biên giới La Mã như laeti. Có một sự hợp lại của các chi phái, với sự hình thành các liên minh mới của Alamanni, Saxons, Franks, Goths, vv; các liên minh mới đã ổn định hơn so với những người trước đó đã. Sự phát triển của lực lượng sản xuất dẫn đến sự tăng tốc của quá trình phân biệt tài sản và sự phân rã dần của hệ thống bộ lạc. Các điện hoàng gia di truyền và giới quý tộc di truyền được sức mạnh, và vai trò của các cuộc họp phổ biến giảm tầm quan trọng. Một quyền lực nhà nước phôi thai đã được tạo ra. Thiết lập quan hệ chặt chẽ hơn giữa các bộ tộc Germanic và Roma lần lượt tăng tốc độ phân hủy của các hệ thống của bộ lạc.
Trong các thế kỷ thứ hai và thứ ba người Đức bước lên trước họ trên biên giới của Đế chế La Mã. Trong nửa sau của thế kỷ thứ hai cuộc chiến tranh Marcomannic xảy ra. Sau đó, Alamanni và người Burgundy, người đã sống đông của Elbe, tiến đến sông Rhine. Trong thế kỷ thứ ba Alamanni thu giữ các lĩnh vực phần mười (vùng đất giữa hai dòng sông Rhine, Danube, và Neckar). Người La Mã nhượng Dacia đến Goths vào cuối thế kỷ thứ ba. Các bộ tộc Germanic đóng một phần quan trọng trong sự di cư vĩ đại của nhân dân trong thứ tư thông qua nhiều thế kỷ thứ sáu. Tái định cư này dẫn đến sự hình thành của nhiều vương quốc Đức man rợ trên lãnh thổ của Đế quốc La Mã phương Tây.
Sự tương tác giữa các quan hệ xã hội của người Đức và mục nát Roman xã hội nô lệ nắm giữ đã có một ảnh hưởng mạnh mẽ đến sự phát triển của chế độ phong kiến ở nhiều nước Tây Âu nước. Bộ tộc Germanic đã trở thành cơ sở của ethnogenesis của một loạt các quốc gia Tây Âu: Đức, Hà Lan, Flemish, Đan Mạch, Thụy Điển, Na Uy, và một số người khác. Nhiều người trong số các quốc gia châu Âu nói tiếng Đức.
Các nguồn được sử dụng để nghiên cứu văn hóa cổ xưa của Đức chủ yếu là các tác phẩm của các tác giả cổ và di tích khảo cổ học và văn học của thời Trung Cổ (ví dụ, trát man rợ và sử thi). Các nhà văn thời Trung cổ cho thấy dấu tích của đời sống văn hóa của những người đi trước, người Đức cổ đại. Người Đức đã có một văn học truyền miệng. Sử thi anh hùng, một thể loại mà đã được đề cập bởi Tacitus, là quan trọng nhất. Cũng có những hoạt động, những bài hát đám cưới, mai táng, và chiến đấu. Quan hệ trong bộ lạc đã được quy định bởi tùy chỉnh. Các truyền thống pháp lý đã được áp dụng trong tố tụng tư pháp rõ ràng đã được hệ thống hóa trong hình thức thơ.
Vào thế kỷ đầu tiên., Và các nhân vật có thể trước đó, người Đức đã có văn bản cổ xưa được gọi là rune. Runes đã được ban đầu chỉ được sử dụng cho mục đích ảo thuật hay sùng bái. Các tôn giáo của người Đức đầu được dựa trên sự tôn thờ của các lực lượng tự nhiên (như lửa hoặc các thiên thể) nhân cách như một vị thần (ví dụ, Woden, Dunor, và Ziu). Một số vị thần chỉ thần bộ lạc, và sự thờ phượng của họ là về mặt địa lý hạn chế. Trên bờ biển phía bắc của Đức, ví dụ, một nhóm các bộ lạc tôn thờ nữ thần Nerthus. Theo Tacitus, người Đức đã cố gắng để biên dịch một phả hệ của các vị thần của họ, những người mà họ coi là tổ tiên của bộ lạc. Ba nhóm chính của các bộ tộc Đức được đề cập bởi Tacitus-the Ingvaeones, Istaevones, và Herminones- tin tổ tiên chung của họ là những con người đầu tiên, Mannus, con trai của thần Twisto sinh của nữ thần tối cao, Đất Mẹ. Từ các loại vũ khí và đồ gia dụng được tìm thấy trong ngôi mộ, cũng như từ thờ cúng tổ tiên, có thể thấy rằng có một niềm tin vào cuộc sống sau khi chết. Trong thế kỷ thứ ba và thứ tư cuối tục hỏa táng đã được thay thế bằng chôn lấp. Đức hy sinh con người và động vật với các vị thần. Có những nhà tiên tri và thầy bói. Các nguồn văn bản đề cập đến những lùm-nhưng tôn sùng đặc biệt nơi-thánh dường như không có đền thờ.
Như một kết quả của những biến động xã hội phát sinh từ sự phân rã của hệ thống bộ lạc và sự ảnh hưởng của nền văn minh La Mã, đời sống tinh thần và văn hóa của người Đức đã trải quan trọng những thay đổi trong các thế kỷ thứ ba và thứ tư. Chúng bao gồm sự lây lan của Kitô giáo (trong số những người Visigoth i
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: