The insurance industry got into the game by trading in “credit default dịch - The insurance industry got into the game by trading in “credit default Việt làm thế nào để nói

The insurance industry got into the

The insurance industry got into the game by trading in “credit default swaps”—in effect, insurance policies stipulating that, in return for a fee, the insurers would assume any losses caused by mortgage-holder defaults. What began as insurance, however, turned quickly into speculation as financial institutions bought or sold credit default swaps on assets that they did not own. As early as 2003, Warren Buffett, the renowned American investor and CEO of Berkshire Hathaway, called them “financial weapons of mass destruction.” About $900 billion in credit was insured by these derivatives in 2001, but the total soared to an astounding $62 trillion by the beginning of 2008.
As long as housing prices kept rising, everyone profited. Mortgage holders with inadequate sources of regular income could borrow against their rising home equity. The agencies that rank securities according to their safety (which are paid by the issuers of those securities, not by the buyers) generally rated mortgage-backed securities relatively safe—they were not. When the housing bubble burst, more and more mortgage holders defaulted on their loans. At the end of September, about 3% of home loans were in the foreclosure process, an increase of 76% in just a year. Another 7% of homeowners with a mortgage were at least one month past due on their payments, up from 5.6% a year earlier. By 2008 the mild slump in housing prices that had begun in 2006 had become a free fall in some places. What ensued was a crisis in confidence: a classic case of what happens in a market economy when the players—from giant companies to individual investors—do not trust one another or the institutions that they have built.
The Crisis Unfolds
The first major institution to go under was Countrywide Financial Corp., the largest American mortgage lender. Bank of America agreed in January 2008 to terms for completing its purchase of the California-based Countrywide. With large shares of Countrywide’s mortgages delinquent, Bank of America was able to buy it for $4 billion on top of the $2 billion stake that it had acquired the previous August—a fraction of Countrywide’s recent market value
The next victim, in March, was the Wall Street investment house Bear Stearns, which had a thick portfolio of mortgage-based securities. As the value of those securities plummeted, Bear was rescued from bankruptcy by JPMorgan Chase, which agreed to buy it for a bargain-basement price of $10 per share (about $1.2 billion), and the Federal Reserve (Fed), which agreed to absorb up to $30 billion of Bear’s declining assets.
If the Fed’s involvement in the bailout of Bear Stearns left any doubt that even a conservative Republican government—such as that of U.S. Pres. George W. Bush—could find it necessary to insert itself into private enterprise, the rescue of Fannie Mae and Freddie Mac in September laid that uncertainty to rest. The two private mortgage companies, which historically enjoyed a slight edge in the marketplace by virtue of their congressional charters, held or guaranteed about half of the country’s mortgages. With the rush of defaults of subprime mortgages, Fannie and Freddie suffered the same losses as other mortgage companies, only worse. The U.S. Department of the Treasury, unwilling to abide the turmoil that the failure of Fannie and Freddie would entail, seized control of them on September 7, replaced their CEOs, and promised each up to $100 billion in capital if necessary to balance their books.
The month’s upheavals were not over. With Bear Stearns disposed of, the markets bid down share prices of Lehman Brothers and Merrill Lynch, two other investment banks with exposure to mortgage-backed securities. Neither could withstand the heat. Under pressure from the Treasury, Merrill Lynch, whose “bullish on America” slogan had made it the popular embodiment of Wall Street, agreed on September 14 to sell itself to Bank of America for $50 billion, half of its market value within the past year. Lehman Brothers, however, could not find a buyer, and the government refused a Bear Stearns-style subsidy. Lehman declared bankruptcy the day after Merrill’s sale.
Next on the markets’ hit list was American International Group (AIG), the country’s biggest insurer, which faced huge losses on credit default swaps. With AIG unable to secure credit through normal channels, the Fed provided an $85 billion loan on September 16. When that amount proved insufficient, the Treasury came through with $38 billion more. In return, the U.S. government received a 79.9% equity interest in AIG.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The insurance industry got into the game by trading in “credit default swaps”—in effect, insurance policies stipulating that, in return for a fee, the insurers would assume any losses caused by mortgage-holder defaults. What began as insurance, however, turned quickly into speculation as financial institutions bought or sold credit default swaps on assets that they did not own. As early as 2003, Warren Buffett, the renowned American investor and CEO of Berkshire Hathaway, called them “financial weapons of mass destruction.” About $900 billion in credit was insured by these derivatives in 2001, but the total soared to an astounding $62 trillion by the beginning of 2008.
As long as housing prices kept rising, everyone profited. Mortgage holders with inadequate sources of regular income could borrow against their rising home equity. The agencies that rank securities according to their safety (which are paid by the issuers of those securities, not by the buyers) generally rated mortgage-backed securities relatively safe—they were not. When the housing bubble burst, more and more mortgage holders defaulted on their loans. At the end of September, about 3% of home loans were in the foreclosure process, an increase of 76% in just a year. Another 7% of homeowners with a mortgage were at least one month past due on their payments, up from 5.6% a year earlier. By 2008 the mild slump in housing prices that had begun in 2006 had become a free fall in some places. What ensued was a crisis in confidence: a classic case of what happens in a market economy when the players—from giant companies to individual investors—do not trust one another or the institutions that they have built.
The Crisis Unfolds
The first major institution to go under was Countrywide Financial Corp., the largest American mortgage lender. Bank of America agreed in January 2008 to terms for completing its purchase of the California-based Countrywide. With large shares of Countrywide’s mortgages delinquent, Bank of America was able to buy it for $4 billion on top of the $2 billion stake that it had acquired the previous August—a fraction of Countrywide’s recent market value
The next victim, in March, was the Wall Street investment house Bear Stearns, which had a thick portfolio of mortgage-based securities. As the value of those securities plummeted, Bear was rescued from bankruptcy by JPMorgan Chase, which agreed to buy it for a bargain-basement price of $10 per share (about $1.2 billion), and the Federal Reserve (Fed), which agreed to absorb up to $30 billion of Bear’s declining assets.
If the Fed’s involvement in the bailout of Bear Stearns left any doubt that even a conservative Republican government—such as that of U.S. Pres. George W. Bush—could find it necessary to insert itself into private enterprise, the rescue of Fannie Mae and Freddie Mac in September laid that uncertainty to rest. The two private mortgage companies, which historically enjoyed a slight edge in the marketplace by virtue of their congressional charters, held or guaranteed about half of the country’s mortgages. With the rush of defaults of subprime mortgages, Fannie and Freddie suffered the same losses as other mortgage companies, only worse. The U.S. Department of the Treasury, unwilling to abide the turmoil that the failure of Fannie and Freddie would entail, seized control of them on September 7, replaced their CEOs, and promised each up to $100 billion in capital if necessary to balance their books.
The month’s upheavals were not over. With Bear Stearns disposed of, the markets bid down share prices of Lehman Brothers and Merrill Lynch, two other investment banks with exposure to mortgage-backed securities. Neither could withstand the heat. Under pressure from the Treasury, Merrill Lynch, whose “bullish on America” slogan had made it the popular embodiment of Wall Street, agreed on September 14 to sell itself to Bank of America for $50 billion, half of its market value within the past year. Lehman Brothers, however, could not find a buyer, and the government refused a Bear Stearns-style subsidy. Lehman declared bankruptcy the day after Merrill’s sale.
Next on the markets’ hit list was American International Group (AIG), the country’s biggest insurer, which faced huge losses on credit default swaps. With AIG unable to secure credit through normal channels, the Fed provided an $85 billion loan on September 16. When that amount proved insufficient, the Treasury came through with $38 billion more. In return, the U.S. government received a 79.9% equity interest in AIG.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các ngành công nghiệp bảo hiểm đã vào các trò chơi bằng cách giao dịch tại "hoán đổi rủi ro tín dụng" hiệu ứng -in, chính sách bảo hiểm quy định rằng, để đổi lấy một khoản phí, các công ty bảo hiểm sẽ chịu bất kỳ thiệt hại gây ra bởi mặc định thế chấp giữ. Những gì bắt đầu như bảo hiểm, tuy nhiên, biến một cách nhanh chóng vào đầu cơ như các tổ chức tài chính hoặc mua bán giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định trên tài sản mà họ không sở hữu. Ngay từ năm 2003, Warren Buffett, nhà đầu tư Mỹ nổi tiếng và CEO của Berkshire Hathaway, gọi họ là "vũ khí tài chính hủy diệt hàng loạt." Về 900.000.000.000 $ trong tín dụng đã được bảo hiểm bởi các dẫn xuất vào năm 2001, nhưng tổng số đã tăng lên đáng kinh ngạc $ 62000000000000 vào đầu năm 2008.
Miễn là giá nhà đất tiếp tục tăng, tất cả mọi người được hưởng lợi. Người giữ thế chấp với các nguồn thu nhập thường xuyên trung bình có thể vay với giá trị căn nhà của họ tăng. Cơ quan xếp hạng chứng khoán theo sự an toàn của họ (được trả bởi các tổ chức phát hành chứng khoán của những người, không phải do người mua) thường đánh giá chứng khoán thế chấp tương đối an toàn, họ không. Khi bong bóng nhà đất bùng nổ, người giữ thế chấp nhiều hơn và nhiều hơn nữa vỡ nợ. Vào cuối tháng chín, khoảng 3% các khoản vay mua nhà đang trong quá trình tịch thu nhà, tăng 76% chỉ trong vòng một năm. Một 7% của chủ nhà với một thế chấp ít nhất một tháng qua do các khoản thanh toán của họ, tăng từ 5,6% một năm trước đó. Đến năm 2008 sụt giảm nhẹ trong giá nhà đất đã bắt đầu vào năm 2006 đã trở thành một rơi tự do ở một số nơi. Những gì xảy ra sau đó là một cuộc khủng hoảng niềm tin: một trường hợp điển hình về những gì xảy ra trong một nền kinh tế thị trường khi các cầu thủ-từ các công ty khổng lồ để đầu tư cá nhân, không tin tưởng lẫn nhau hoặc các tổ chức mà họ đã xây dựng.
Khủng hoảng mở ra
Tổ chức lớn đầu tiên đi theo là Countrywide Financial Corp., công ty cho vay thế chấp lớn nhất của Mỹ. Bank of America đã đồng ý vào tháng Giêng năm 2008 để hoàn thành các điều khoản cho mua của California dựa trên Countrywide. Với cổ phần lớn tài sản thế chấp quá hạn Countrywide, Bank of America đã có thể mua nó cho 4000000000 $ trên đầu trang của các cổ phần $ 2000000000 rằng họ đã mua trước đó August-một phần nhỏ của giá trị thị trường gần đây Countrywide
Nạn nhân tiếp theo, tháng ba, là nhà đầu tư phố Wall Bear Stearns, trong đó có một danh mục đầu tư dày của chứng khoán thế chấp dựa. Khi giá trị của các chứng khoán giảm mạnh, Bear đã được cứu thoát khỏi bị phá sản bởi JPMorgan Chase, trong đó đồng ý mua nó với giá hời, tầng hầm là $ 10 cho mỗi cổ phần (khoảng 1,2 tỷ USD), và Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed), trong đó đồng ý để hấp thụ lên đến 30 tỷ USD tài sản suy giảm của Gấu.
Nếu sự tham gia của Fed trong gói cứu trợ của Bear Stearns lại bất kỳ nghi ngờ rằng ngay cả một đảng Cộng hòa được chính phủ bảo thủ như vậy như của Mỹ Pres. George W. Bush-có thể tìm thấy nó cần thiết để chèn vào bản thân doanh nghiệp tư nhân, giải cứu Fannie Mae và Freddie Mac vào tháng đặt mà không chắc chắn để nghỉ ngơi. Hai công ty thế chấp tư nhân, mà lịch sử đã có được một cạnh nhẹ trên thị trường bởi đức hạnh của Điều lệ quốc hội của họ, tổ chức hoặc bảo đảm khoảng một nửa các khoản thế chấp của đất nước. Với cơn sốt vỡ nợ của các khoản thế chấp dưới chuẩn, Fannie và Freddie chịu những tổn thất tương tự như các công ty thế chấp khác, chỉ tồi tệ hơn. Bộ Tài chính Mỹ, không muốn tuân thủ các xáo trộn trước sự thất bại của Fannie và Freddie sẽ dẫn đến, nắm quyền kiểm soát của họ vào ngày 07 tháng 9, thay thế CEO của họ, và hứa với nhau lên đến 100 tỷ USD vốn nếu cần thiết để cân bằng sổ sách của họ.
biến động của tháng không hơn. Với Bear Stearns xử lý, thị trường đấu thầu xuống giá cổ phiếu của Lehman Brothers và Merrill Lynch, hai ngân hàng đầu tư khác với tiếp xúc với chứng khoán thế chấp. Không thể chịu được nhiệt. Dưới áp lực của Kho bạc, Merrill Lynch, mà "tăng giá vào Mỹ" khẩu hiệu đã biến nó thành hiện thân nổi tiếng của Wall Street, đã đồng ý vào ngày 14 để bán mình cho Bank of America cho 50 tỷ USD, một nửa giá trị thị trường của mình trong vòng một năm qua . Lehman Brothers, tuy nhiên, không thể tìm được người mua, và chính phủ từ chối a Bear Stearns trợ cấp theo phong cách. Lehman tuyên bố phá sản vào ngày hôm sau bán hàng của Merrill.
Tiếp theo trong danh sách hit của thị trường là American International Group (AIG), công ty bảo hiểm lớn nhất nước này, trong đó phải đối mặt với tổn thất rất lớn về giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định. Với AIG không thể đảm bảo tín dụng thông qua các kênh thông thường, Fed cung cấp một khoản vay $ 85000000000 vào ngày 16. Khi số tiền đó đã chứng minh không đầy đủ, Kho bạc đã qua với $ 38000000000 hơn. Đổi lại, chính phủ Mỹ đã nhận được lợi tức cổ phần 79,9% trong AIG.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: