Summary: Asami married for the purpose of business, yet he was never w dịch - Summary: Asami married for the purpose of business, yet he was never w Việt làm thế nào để nói

Summary: Asami married for the purp

Summary: Asami married for the purpose of business, yet he was never willing to let Takaba go, even if that meant caging him up. Five years have gone by and Takaba hasn't seen the light of day. He's about tired of it by now and wants his freedom more than anything.

Author's Note: . .stop. Stop. STOP! STAHP!. To all you guest haters out there, just listen up. If you don't like Yamiga's sad, depressing, fart-worthy, angsy stories, then don't read! It's that simple! Don't leave a long review insulting me, calling me immature, etc. I'm going to write what I want. The sad thing is I know I'll get troll review anyway...

To my other readers, this is just a story I came up with, a 'what if scenario'. What if Asami got married for business, but he couldn't let Akihito go? Well, here is my take on it.

Warnings: AU, Angst, Abuse.

Tags: Angst, Abuse, Romance

The little boy licked the spoon covered in chocolate mixture, Takaba smiled. "Do you like it, Eiyo?" He asked softly, kneeling down the wipe remnants off of the boys face. "It's my birthday, you know?"

Eiyo stood quietly as Takaba removed all the chocolate from his face. Still holding the spoon, Eiyo nudged it towards Takaba's mouth. "You eat it!" He yelled. "It's your birthday!" Takaba smiled and took hold of the spoon, standing, he placed it in the kitchen sink.

"I'm going to eat some later Eiyo." He smiled softly. "In fact," He began washing the dishes. "We can eat it together."

"How old is Taki-chan?" Eiyo asked, using the nickname he had created for Takaba, pulling on the older man's pant leg.

"I'm twenty eight!"

"Is Taki-chan going to have a party?" Eiyo beamed. "Will Taki-chan invite his friends?"

Takaba suddenly tensed up and paused, feeling a heavy weight grow in his heart. He frowned for a while, as his breathing increased and his fist clenched. Memories of his friends and family went through his head-at least from what he had remembered. He hadn't seen them since Asami_

"Taki-chan looks sad." Eiyo brought Takaba back into reality as he looked down at the worried boy. He calmly smiled and shook his head.

"Eiyo, you're my only friend." He said in nothing more than a whisper.

Eiyo smiled and hugged Takaba's leg. "Eiyo loves Taki-chan." He proclaimed loudly.

"I love you too Eiyo."

OoOoO

Takaba sat at the table and watched as Eiyo played with some toys in the living room. His cake was set to be finished in thirty minutes so he really couldn't do anything but sit and watch the little child play. He sighed as the rays of sun from the kitchen window caressed his skin, teasing him making him yearn for daylight even more than he already did.

It had been five years since Takaba had stepped outside, five years since he'd made a phone call, five years since he'd seen his friends and family. Not a moment went by when he didn't think of taking his own life, killing himself. The pain that had tortured him both physically and mentally had grown onto him like mold to an old piece of bread. It followed him everyday, clinging on to him, growing stronger and stronger. Sometimes he pondered on how easy it would be to end it all...perhaps take more pills than recommended or even jump off of the balcony. It seemed as if death would be his only escape, a permanent one nonetheless.

He remembered the sting of discovering Asami engaged to a woman who carried his child. He remembered feeling completely trapped when he attempted to leave but Asami wouldn't let him. Not only had the older man taken his pride, countless times, but he'd taken his freedom, and his hope. Five years of being caged didn't do him well. He had grown to fear both Asami and his wife, Keiko. The two knew how to suck the fight out of him, punishing him, doing terrible things to him and eventually,

making them serve him like a house maid.

While Keiko forced him to cook, clean and care for the child she'd neglected, Asami would give him the same treatment as always. Not only did he feel like some rich man's maid, but he felt like a whore..a slut that had little to no value.

Why he hadn't gone insane...well he didn't even know that answer.

Why had hadn't killed himself however...well, that was a story in itself.

When he first found out about Eiyo, he had automatically loathed him. Not only was Keiko taking his place, but now some child? Eiyo was perhaps his reason for wanting to leave in the first place. It wasn't like he was all for staying if it was just Keiko, but Eiyo was actually Asami's child.

Upon being forced to stay and care for Eiyo, he was quite surprised by how quick both Asami and Keiko were to neglect him. Asami left home every day without giving Eiyo as much as a side glance. Keiko would only lay her concerns on Takaba, that included watching Eiyo and playing house maid. Through these five years, both Eiyo and Takaba served as comfort for each other. Asami and Keiko would argue and that would scare Eiyo. Takaba would always make him feel better.

Both were neglected and lacked the love they needed to stay strong but in reality, they had helped each other make it through. Takaba couldn't end his life and leave Eiyo behind. He had grown to love the boy so much and despite his stunning resemblance to Asami, he knew that Eiyo had a soul and that he would grow up to be his own person. A good person.

OoOoO

An hour had passed by and both Eiyo and Takaba had eaten as much cake as they could.

Eiyo had began complaining that he was still hungry as Takaba cleaned the mess they made up. "The more cake you eat, Eiyo, the more likely you are to get a stomach ache. Count to sixty, sixty times in then we'll eat again."

Eiyo began to pout but brought his fingers to his face-as if he could actually count to sixty. Takaba turned from his working station and smiled, giggling as the boy scowled.

"Eiyo_"

The front door opened causing both Eiyo and Takaba to turn and look. As usual, beautiful Keiko stepped in with all her grace. Her hair flew behind her like some type of brown banner. Her perfume was strong, filling the room up with pungent fragrance. Eiyo sneezed. Casting a look of disapproval, she continued to the master bedroom.

Like always, Asami followed after her. Dark, quiet a sotic, just like five years ago. He didn't hold an ounce of emotion on his face as he quietly shut the door behind him. Like Keiko had mere seconds before, he casted a look both Eiyo and Takaba's way causing the little boy to clench on to the older man's leg.

Takaba frowned and rubbed Eiyo's brunette hair. He knew the little boy had a hidden fear of both Asami and Keiko. It wasn't like the two physically abused him , at least not Asami, it was just the low regard the two had for them. While Eiyo was young, he knew what the words "father" and "mother" meant. Fathers and mothers were supposed to be kind, caring, loving. They weren't supposed to ignore their children or hit them, or curse at them.

"Come on Eiyo." Takaba spoke quietly. "Let me take you to your room."

OoOoOo

Due to his marriage with Keiko, the daughter of a renown diplomat, Asami had moved to a modern house-or mansion. It was large, the peak of 'modern fashion'. With the best interior design, it had many rooms and long hallways. While Keiko loved it and Asami bared with it, Takaba hated it. He longed for living in simplicity, the way he used to.

"Okay Eiyo, here we are." He spoke to the boy sitting on his back. Eiyo jumped to the ground and ran past Takaba and into to his bed room.

"Come on Taki-chan!" He beamed. "Let's play! Let's play!"

Sighing, Takaba entered the room and knelt down next to Eiyo. "What do you want to do then, Eiyo?"

Eiyo jumped. "We can color pictures! Taki-chan used to color pictures!"

Takaba smiled feeling nostalgia creep down his spine. "I did..." He replied quietly. "What would you like to color?"

The light from Eiyo's eyes suddenly vanished as he stared towards the doorway. Standing up, Takaba turned around to see who he was staring at. Frowning, and seeing the man on the other side of the threshold, Takaba took a deep breath.

"Asami." He breathed quietly feeling the calm air become heavy. "What do you want?"

Like always, Asami had a cigarette stationed in his mouth, blowing smoke around the bedroom, filling the nostrils of both Eiyo and Asami. Like before, Eiyo sneezed.

Asami smiled. "Is that the way you greet me after I've been gone all day?" He chuckled. "You should act more excited to see me." Takaba didn't say anything, he only made way to walk towards the door, Eiyo however, grabbed his leg and shook his head.

Don't leave me. His pleading eyes said as he stared at Takaba.

"I'll be back soon," He smiled at Eiyo. "I promise." The little boy wore a crushed expression, but he released Akihito, and went to search for paper in his room alone.

Frowning, Takaba left the room and shut the door behind him.

Looking up, he faced the ageless man that stood before him . Still charming and as handsome as always, five years hadn't done a single thing to Asami's appearance , he still retained his young and intimidating features. And though Takaba hated to admit it to himself, Asami was still very attractive. He couldn't always control himself when his heart began to beat faster just because Asami entered the room. As much as he hated the man, he still had strong feelings for him, feelings that not even five years of abuse could take away.

"What do you want." Takaba asked again. "Please make it quick before Keiko comes upstairs to get me to make dinner."

Asami grinned. "How many times have I told you not to take orders from her?" He then put out his cigarette in an ashtray that sat on a table next to them. Slowly walked towards an angry Akihito, pushing him up against the wooden ledge. Instinctively, Takaba turned away.

"Why are you listening to Keiko?" Asami asked.

"I'd rather do what she tells me then have to face her constant complaining." Takaba lied. "Being around someone that annoying for five years is hard to ig
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Asami kết hôn cho mục đích kinh doanh, nhưng ông không bao giờ đã sẵn sàng để cho Takaba đi, ngay cả khi đó có nghĩa là caging anh ta lên. Năm năm đã đi theo và Takaba đã không thấy ánh sáng của ngày. Ông khoảng mệt mỏi của nó bây giờ và muốn tự do của mình nhiều hơn bất cứ điều gì.Lưu ý của tác giả:. .Stop. Dừng. Dừng! STAHP!. Để tất cả các bạn haters đánh ra khỏi đó, chỉ cần nghe đây. Nếu bạn không giống như Yamiga của buồn, thất vọng, fart-worthy, angsy câu chuyện, sau đó không đọc! Nó là đơn giản! Không để lại một bài đánh giá dài xúc phạm tôi, gọi tôi chưa trưởng thành, vv. Tôi sẽ viết những gì tôi muốn. Điều buồn là tôi biết tôi sẽ nhận được nhận xét troll anyway...Để các độc giả khác của tôi, đây là chỉ là một câu chuyện mà tôi đến với, một ' những gì nếu kịch bản '. Điều gì nếu Asami đã lập gia đình cho doanh nghiệp, nhưng ông không thể để Akihito đi? Vâng, đây là mất của tôi trên nó.Cảnh báo: AU, Angst, lạm dụng.Tags: Angst, lạm dụng, lãng mạnCậu bé licked muỗng được bảo hiểm trong hỗn hợp sô cô la, Takaba cười. "Làm bạn thích nó, Eiyo?" Ông hỏi nhẹ nhàng, quỳ xuống những tàn tích quy trình xoá sạch tắt của khuôn mặt cậu bé. "Đó là sinh nhật của tôi, bạn biết?"Eiyo đứng lặng lẽ như Takaba loại bỏ tất cả các sô cô la từ khuôn mặt của mình. Vẫn giữ các muỗng, Eiyo nudged nó về phía Takaba của miệng. "Bạn ăn nó!" Ông hét. "It's sinh nhật của bạn!" Takaba cười và đã giữ muỗng, đứng, ông đặt nó trong bồn rửa nhà bếp."Tôi sẽ ăn một số Eiyo sau này." Ông cười nhẹ nhàng. "Trong thực tế," ông bắt đầu rửa các món ăn. "Chúng tôi có thể ăn nó với nhau.""Làm thế nào cũ là Taki-chan?" Eiyo hỏi, bằng cách sử dụng biệt danh ông đã tạo ra cho Takaba, kéo trên người đàn ông lớn quần chân."I 'm 28!""Taki-chan sẽ có một bữa tiệc không?" Eiyo dầm. "Sẽ Taki-chan mời bạn bè của mình?"Takaba đột nhiên căng thẳng và bị tạm dừng, cảm giác một trọng lượng nặng lớn lên trong trái tim của mình. Ông tán thành cho một thời gian, như hơi thở của mình tăng lên và nắm tay của mình clenched. Những kỷ niệm của bạn bè và gia đình của ông đã đi qua đầu của ông tại ít nhất từ những gì ông có nhớ. Ông đã không nhìn thấy chúng kể từ Asami_"Taki-chan vẻ buồn." Eiyo đưa Takaba trở lại vào thực tế khi ông nhìn lúc cậu bé lo lắng. Bình tĩnh, ông cười và lắc đầu."Eiyo, bạn là người bạn duy nhất của tôi." Ông nói trong không có gì nhiều hơn một tiếng thì thầm.Eiyo cười và ôm Takaba của chân. "Eiyo yêu Taki-chan." Ông tuyên bố lớn tiếng."Anh yêu em quá Eiyo."OoOoOTakaba ngồi tại bàn và theo dõi như Eiyo chơi với một số đồ chơi trong phòng. Bánh của ông đã được thiết lập để được hoàn thành trong ba mươi phút, do đó, ông thực sự không thể làm bất cứ điều gì nhưng ngồi và xem đứa bé chơi. Ông thở dài như các tia của mặt trời từ cửa sổ nhà bếp caressed cơ, trêu chọc anh ta làm cho anh ta mong mỏi cho ánh sáng ban ngày thậm chí nhiều hơn ông đã làm.Nó đã là năm năm kể từ khi Takaba đã bước ra ngoài, năm năm kể từ khi ông đã thực hiện một cuộc gọi điện thoại, năm năm kể từ khi ông đã nhìn thấy bạn bè và gia đình của mình. Không phải là một chút thời gian trôi qua khi ông đã không nghĩ về lấy cuộc sống của mình, giết chết chính mình. Cơn đau đã tra tấn anh ta cả về thể chất và tinh thần đã tăng lên vào anh ta như nấm mốc đến một phần cũ của bánh mì. Nó theo sau ông hàng ngày, bám níu vào anh ta, phát triển mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn. Đôi khi ông pondered ngày cách dễ dàng nó sẽ kết thúc nó tất cả... có lẽ mất thêm thuốc hơn được đề nghị hoặc thậm chí nhảy ra khỏi ban công. Nó có vẻ như nếu cái chết nào là thoát duy nhất, một trong những lâu dài Tuy nhiên.Ông nhớ sting của khám phá Asami đính hôn với một người phụ nữ đã mang con em mình. Ông nhớ cảm giác hoàn toàn bị mắc kẹt khi ông đã cố gắng để lại nhưng Asami sẽ không để cho anh ta. Không chỉ có người đàn ông lớn tuổi chụp niềm tự hào của mình, vô số lần, nhưng ông đã lấy tự do, và hy vọng của mình. Năm năm của đang được lồng không làm anh ta tốt. Ông đã phát triển để lo sợ Asami và vợ ông, Keiko. Hai biết làm thế nào để hút chiến đấu ra khỏi anh ta, trừng phạt anh ta, làm những điều kinh khủng để anh ta và cuối cùng,làm cho chúng phục vụ cho anh ta như một maid house.Trong khi Keiko buộc anh ta để nấu ăn, làm sạch và chăm sóc cho trẻ em cô đã bỏ rơi, Asami sẽ cung cấp cho anh ta điều trị tương tự như mọi khi. Không chỉ đã làm ông cảm thấy như một số người đàn ông giàu maid, nhưng ông cảm thấy giống như một con điếm. một slut có ít hoặc không có giá trị.Lý do tại sao ông đã không đi điên... cũng ông thậm chí không biết câu trả lời đó.Lý do tại sao có đã không giết mình Tuy nhiên... Vâng, đó là một câu chuyện trong chính nó.Khi ông lần đầu tiên phát hiện ra về Eiyo, ông đã tự động ghét anh ta. Không chỉ Keiko đưa vị trí của mình, nhưng bây giờ một số trẻ em? Eiyo có lẽ là lý do ông muốn để lại tại địa điểm đầu tiên. Nó không giống như ông đã là tất cả cho ở nếu nó đã là chỉ Keiko, nhưng Eiyo đã là thực sự của Asami trẻ em.Sau khi bị buộc phải ở lại và chăm sóc cho Eiyo, ông đã khá ngạc nhiên bởi cách nhanh chóng Asami lẫn Keiko đã bỏ qua anh ta. Asami rời gia đình mỗi ngày mà không đưa ra Eiyo càng nhiều càng tốt, lướt qua một bên. Keiko chỉ sẽ rải mối quan tâm của mình trên Takaba, bao gồm xem Eiyo và chơi nhà maid. Thông qua các năm, Eiyo và Takaba phục vụ như là thoải mái cho nhau. Asami và Keiko sẽ tranh luận và đó sẽ scare Eiyo. Takaba sẽ luôn luôn làm cho anh ta cảm thấy tốt hơn.Cả hai đã được bỏ rơi và không có tình yêu mà họ cần phải mạnh mẽ, nhưng trong thực tế, họ đã giúp đỡ nhau làm cho nó qua. Takaba không thể kết thúc cuộc sống của mình và để lại Eiyo phía sau. Ông đã tăng lên đến tình yêu cậu bé rất nhiều và mặc dù ông cũng giống như Asami tuyệt đẹp, ông biết rằng Eiyo có một linh hồn và rằng ông sẽ phát triển lên đến là người của mình. Một người tốt.OoOoOMột giờ đã thông qua và cả hai Eiyo và Takaba đã ăn càng nhiều bánh như họ có thể.Eiyo đã bắt đầu phàn nàn rằng ông là vẫn còn đói như Takaba làm sạch các mess họ tạo ra. "Bánh thêm bạn ăn, Eiyo, nhiều khả năng bạn là để có được một đau dạ dày. Đếm đến sáu mươi, sáu mươi lần sau đó chúng tôi sẽ ăn một lần nữa."Eiyo bắt đầu để bỉu môi nhưng đưa ngón tay của mình để khuôn mặt của mình-như nếu ông thực sự có thể đếm đến sáu mươi. Takaba chuyển từ trạm làm việc của mình và mỉm cười, cười như cậu bé scowled."Eiyo_"Cửa mở gây ra cả hai Eiyo và Takaba để biến và nhìn. Như thường lệ, đẹp Keiko bước với tất cả các ân huệ của mình. Mái tóc của mình bay phía sau của cô như một số loại biểu ngữ màu nâu. Nước hoa của cô là mạnh mẽ, làm đầy phòng với hăng mùi thơm. Eiyo sneezed. Đúc một cái nhìn không chấp thuận, nó tiếp tục các phòng ngủ.Như mọi khi, Asami tiếp theo sau cô. Bóng tối, yên tĩnh một sotic, giống như năm năm trước đây. Ông đã không giữ một ounce của cảm xúc trên khuôn mặt của mình như ông lặng lẽ đóng cửa phía sau anh ta. Giống như Keiko có chỉ giây trước khi ông đúc một cái nhìn cả Eiyo và Takaba của cách gây ra cậu bé để chặt vào chân của người đàn ông lớn.Takaba cau mày và cọ xát của Eiyo brunette tóc. Ông biết cậu bé có một nỗi sợ hãi ẩn của Asami lẫn Keiko. Nó không giống như hai thể chất lạm dụng ông, ít nhất không phải Asami, nó đã là chỉ thấp quan hai có cho họ. Trong khi Eiyo còn trẻ, ông biết những gì từ "cha" và "mẹ" có nghĩa. Ông bố và bà mẹ đã được nghĩa vụ phải được tử tế, chăm sóc, yêu thương. Họ không phải bỏ qua con cái của họ hoặc đạt chúng, hoặc nguyền rủa vào họ."Come on Eiyo." Takaba nói nhẹ nhàng. "Hãy để tôi đưa bạn đến phòng của bạn."OoOoOoDo cuộc hôn nhân với Keiko, con gái của một nhà ngoại giao nổi tiếng, Asami đã chuyển đến một ngôi nhà hiện đại- hoặc biệt thự. Nó được lớn, cao điểm của 'thời trang hiện đại'. Với thiết kế nội thất tốt nhất, nó có nhiều phòng và hành lang dài. Trong khi Keiko yêu thương nó và Asami bared với nó, Takaba ghét nó. Ông mong để sống trong sự đơn giản, cách ông sử dụng để."Okay Eiyo, ở đây chúng ta." Ông đã nói chuyện với cậu bé ngồi trên lưng. Eiyo nhảy lên mặt đất và chạy qua Takaba và vào để phòng ngủ của mình."Come on Taki-chan!" Ông dầm. "Chúng ta hãy chơi! Chúng ta hãy chơi!"Sighing, Takaba bước vào phòng và quỳ xuống bên cạnh Eiyo. "Những gì bạn muốn làm sau đó, Eiyo?"Eiyo nhảy. "Chúng tôi có thể màu sắc hình ảnh! Taki-chan được sử dụng để màu sắc hình ảnh!"Takaba cười cảm giác nỗi nhớ leo xuống cột sống của mình. "Tôi đã..." Ông trả lời nhẹ nhàng. "Những gì bạn muốn màu sắc?"Ánh sáng từ đôi mắt của Eiyo đột nhiên biến mất như ông stared hướng tới cửa. Đứng lên, Takaba quay lại để xem những người ông nhìn chằm chằm vào. Frowning, và nhìn thấy người đàn ông phía bên kia của ngưỡng, Takaba lấy một hơi thở sâu."Asami." Ông hít lặng lẽ cảm giác bình tĩnh máy trở nên nặng. "Những gì bạn muốn?"Như mọi khi, Asami có thuốc lá một đóng trong miệng của mình, thổi khói xung quanh phòng ngủ, làm đầy các lỗ mũi của cả hai Eiyo và Asami. Như trước đây, Eiyo sneezed.Asami cười. "Là cách bạn chào hỏi tôi sau khi tôi đã được đi tất cả các ngày?" Ông chuckled. "Bạn nên hành động hơn vui mừng để xem tôi." Takaba đã không nói bất cứ điều gì, ông chỉ làm theo cách để đi bộ về phía cửa, Eiyo Tuy nhiên, nắm lấy chân của mình và lắc đầu.Đừng bỏ tôi. Đôi mắt pleading nói như ông stared lúc Takaba."Tôi sẽ trở lại sớm," ông cười lúc Eiyo. "Tôi hứa." Cậu bé mặc một biểu thức nghiền, nhưng ông phát hành Akihito, và đã đi để tìm kiếm cho giấy trong phòng của mình một mình.Frowning, Takaba rời khỏi phòng và đóng cửa phía sau anh ta.Nhìn lên, ông phải đối mặt với người đàn ông ageless đứng trước khi ngài. Vẫn duyên dáng và đẹp trai như mọi khi, năm năm đã không thực hiện một điều duy nhất để xuất hiện của Asami, ông vẫn giữ được tính năng trẻ và đáng sợ của mình. Và mặc dù Takaba ghét phải thừa nhận nó cho mình, Asami là vẫn còn rất hấp dẫn. Ông luôn luôn không thể kiểm soát mình khi trái tim của ông bắt đầu để đánh bại nhanh hơn chỉ vì Asami bước vào phòng. Càng nhiều càng tốt, ông ghét những người đàn ông, ông vẫn còn có các cảm xúc mạnh mẽ cho anh ta, cảm xúc không thậm chí cả năm năm của lạm dụng có thể lấy đi."Những gì bạn muốn." Takaba hỏi một lần nữa. "Hãy làm cho nó nhanh chóng trước khi Keiko đi lên cầu thang để có được tôi để làm cho bữa ăn tối."Asami grinned. "Bao nhiêu lần tôi có told you không để nhận mệnh lệnh từ cô ấy?" Ông sau đó đưa ra của ông thuốc lá trong một gạt tàn mà ngồi trên một bảng bên cạnh chúng. Từ từ đi bộ hướng tới một Akihito tức giận, đẩy anh ta lên chống lại mọi khó khăn bằng gỗ. Bản năng, Takaba quay lưng."Tại sao bạn đang lắng nghe Keiko?" Asami yêu cầu."Tôi sẽ thay vì làm những gì cô ấy nói với tôi sau đó phải đối mặt với khiếu nại liên tục của mình." Takaba đã nói dối. "Xung quanh một ai đó là gây phiền nhiễu cho năm năm là khó khăn để ig
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Asami kết hôn nhằm mục đích kinh doanh, nhưng ông không bao giờ sẵn sàng để cho Takaba đi, thậm chí nếu điều đó có nghĩa là nuôi nhốt anh ta lên. Năm năm đã trôi qua và Takaba đã không nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Anh ấy về mệt mỏi của nó của bây giờ và muốn tự do của mình hơn bất cứ điều gì. Tác giả của Lưu ý:. .stop. Dừng. STOP! STAHP !. Để tất cả các bạn ghét của khách trong đó, chỉ cần lắng nghe lên. Nếu bạn không thích Yamiga của buồn, buồn, fart-xứng đáng, những câu chuyện angsy, sau đó không đọc! Nó đơn giản mà! Đừng để đánh giá dài xúc phạm tôi, gọi tôi chưa trưởng thành, vv Tôi sẽ viết những gì tôi muốn. Điều đáng buồn là tôi biết tôi sẽ xem xét troll anyway ... Để độc giả khác của tôi, đây chỉ là một câu chuyện tôi đến với, một 'nếu kịch bản'. Điều gì nếu Asami đã kết hôn cho doanh nghiệp, nhưng anh không thể để Akihito đi? Vâng, đây là mất của tôi trên đó. Cảnh báo:. AU, Angst, lạm dụng Tags: Angst, lạm dụng, Hẹn Cậu bé liếm cái thìa được bảo hiểm trong hỗn hợp sô cô la, Takaba mỉm cười. "Bạn có thích nó, Eiyo?" Anh nhẹ nhàng hỏi, quỳ xuống lau tàn dư tắt của các chàng trai phải đối mặt. "Đó là sinh nhật của tôi, bạn có biết không?" Eiyo đứng lặng lẽ như Takaba loại bỏ tất cả các sô cô la từ khuôn mặt của mình. Vẫn giữ thìa, Eiyo đẩy nhẹ nó hướng về phía miệng của Takaba. "Bạn ăn nó!" Ông hét lên. "Đó là ngày sinh nhật của bạn!" Takaba mỉm cười và nắm lấy cái thìa, đứng, anh đặt nó vào trong bồn rửa nhà bếp. "Tôi sẽ ăn một số sau Eiyo." Ông mỉm cười nhẹ nhàng. "Trong thực tế," Ông bắt đầu rửa bát. "Chúng ta có thể ăn nó với nhau." "Làm thế nào cũ là Taki-chan?" Eiyo hỏi, sử dụng biệt danh mà ông đã tạo cho Takaba, kéo ống quần người đàn ông lớn tuổi. "Tôi hai mươi tám!" "Là Taki-chan sẽ có một bữa tiệc?" Eiyo cười rạng rỡ. "Will Taki-chan mời bạn bè của mình?" Takaba đột nhiên căng lên và dừng lại, cảm thấy một sức nặng lớn lên trong trái tim của mình. Anh cau mày một lúc, như hơi thở của ông tăng lên và nắm tay nắm chặt. Những kỷ niệm về bạn bè và gia đình của ông đã đi qua của mình đầu ít nhất là từ những gì anh đã nhớ. Ông đã không gặp họ kể từ Asami_ "Taki-chan trông buồn." Eiyo mang Takaba trở thành hiện thực khi anh nhìn xuống cậu bé lo lắng. Anh bình tĩnh mỉm cười và lắc đầu. "Eiyo, bạn là người bạn duy nhất của tôi." Ông cho biết trong không có gì nhiều hơn một lời thì thầm. Eiyo mỉm cười và ôm lấy chân của Takaba. "Eiyo thích Taki-chan." Ông tuyên bố lớn tiếng. "Em cũng yêu anh Eiyo." ooooo Takaba ngồi vào bàn và xem như Eiyo chơi với một số đồ chơi trong phòng khách. Bánh của ông đã được thiết lập sẽ được hoàn thành trong ba mươi phút để ông thực sự không thể làm gì ngoài việc ngồi và xem các con chơi chút. Anh thở dài như những tia sáng của mặt trời từ cửa sổ nhà bếp vuốt ve làn da của mình, trêu chọc anh ta làm cho anh ta khao khát ánh sáng ban ngày thậm chí nhiều hơn ông đã làm. Đã năm năm kể từ khi Takaba đã bước ra ngoài, năm năm kể từ khi anh thực hiện một cuộc gọi điện thoại , năm năm kể từ khi anh nhìn thấy bạn bè và gia đình của mình. Không một giây phút trôi qua khi anh không nghĩ về cuộc đời mình, giết chết chính mình. Cơn đau đã tra tấn anh cả về thể chất và tinh thần đã lớn lên anh như khuôn mẫu để một mảnh cũ của bánh mì. Nó theo anh hàng ngày, bám vào anh ta, phát triển mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn. Đôi khi ông suy nghĩ về cách dễ dàng là để kết thúc tất cả ... có lẽ cần nhiều thuốc hơn khuyến nghị hoặc thậm chí nhảy ra khỏi ban công. Dường như cái chết sẽ là lối thoát duy nhất của mình, một phần lâu dài dù sao. Anh nhớ sting khám phá Asami đính hôn với một người phụ nữ mang đứa con của mình. Ông còn nhớ cảm giác hoàn toàn bị mắc kẹt khi ông đã cố gắng để lại nhưng Asami sẽ không để cho anh ta. Không những người đàn ông lớn tuổi có niềm tự hào của mình, không biết bao nhiêu lần, nhưng anh đã lấy tự do của mình, và hy vọng của mình. Năm năm bị nhốt trong chuồng đã không làm anh ấy. Ông đã phát triển để lo sợ cả Asami và vợ ông, Keiko. Hai biết làm thế nào để hút các chiến đấu ra khỏi anh ta, trừng phạt anh ta, làm những điều khủng khiếp với anh ta và cuối cùng, làm cho họ phục vụ anh như một người giúp việc nhà. Trong khi Keiko buộc anh phải nấu ăn, làm sạch và chăm sóc cho các con cô đã bị bỏ quên, Asami sẽ cho anh ta xử lý như bình thường. Không chỉ ông đã cảm thấy như người giúp việc một số người giàu có, nhưng anh cảm thấy giống như một đĩ whore..a rằng đã có ít hoặc không có giá trị. Tại sao anh không điên ... tốt, ông cũng không biết câu trả lời đó. Tại sao có đã không giết chính mình tuy nhiên ... tốt, đó là một câu chuyện của riêng mình. Khi lần đầu tiên phát hiện ra về Eiyo, ông đã tự căm ghét anh ta. Không chỉ là Keiko đang diễn ra của mình, nhưng bây giờ một số trẻ em không? Eiyo có lẽ là lý do anh muốn bỏ đi ở nơi đầu tiên. Nó không giống như ông đã được tất cả để ở lại nếu nó chỉ là Keiko, nhưng Eiyo thực sự là con của Asami. Khi bị buộc phải ở lại và chăm sóc cho Eiyo, ông khá ngạc nhiên bởi cách nhanh chóng cả Asami và Keiko đã bỏ bê anh. Asami rời nhà mỗi ngày mà không cho Eiyo nhiều như một cái nhìn bên. Keiko sẽ chỉ đặt mối quan tâm của mình vào Takaba, mà bao gồm xem Eiyo và chơi giúp việc nhà. Qua những năm năm, cả hai Eiyo và Takaba phục vụ như sự thoải mái cho nhau. Asami và Keiko sẽ tranh luận và đó sẽ scare Eiyo. Takaba sẽ luôn luôn làm cho anh ta cảm thấy tốt hơn. Cả hai đều bị bỏ quên và thiếu tình yêu mà họ cần phải mạnh mẽ, nhưng trong thực tế, họ đã giúp nhau làm cho nó thông qua. Takaba không thể kết thúc cuộc sống của mình và để lại đằng sau Eiyo. Ông đã yêu mến cậu bé rất nhiều và mặc dù giống léo của mình để Asami, anh biết rằng Eiyo có một linh hồn và rằng ông sẽ lớn lên thành người của riêng mình. Một người tốt. ooooo Một giờ đã qua và cả Eiyo và Takaba đã ăn nhiều bánh như họ có thể. Eiyo đã bắt đầu phàn nàn rằng ông vẫn còn đói như Takaba làm sạch các mess họ tạo ra. "Chiếc bánh nhiều bạn ăn, Eiyo, nhiều khả năng bạn là để có được đau dạ dày. Đếm đến sáu mươi, sáu mươi lần trong sau đó chúng tôi sẽ ăn một lần nữa." Eiyo bắt đầu bĩu môi nhưng đưa ngón tay của mình để ông mặt như thể anh thực sự có thể đếm đến sáu mươi. Takaba chuyển từ trạm làm việc của mình và mỉm cười, cười khúc khích như cậu bé cau có. "Eiyo_" Cánh cửa đã mở phía trước làm cả hai Eiyo và Takaba biến và tìm kiếm. Như thường lệ, đẹp Keiko bước vào với tất cả ân sủng của cô. Mái tóc cô bay phía sau cô giống như một số loại biểu ngữ màu nâu. Nước hoa của cô là mạnh mẽ, đầy phòng với hương thơm cay nồng. Eiyo hắt hơi. Đúc một cái nhìn không chấp thuận, cô tiếp tục vào phòng ngủ master. Giống như mọi khi, Asami theo sau cô. Tối, yên tĩnh một sotic, giống như cách đây năm năm. Ông đã không giữ một ounce của cảm xúc trên khuôn mặt của mình như ông đã lặng lẽ đóng cửa lại. Giống như Keiko có vài giây trước đó, ông đúc một cái nhìn cả Eiyo và cách Takaba của khiến cậu bé phải nghiến chặt vào chân người đàn ông lớn tuổi. Takaba cau mày và cọ xát brunette tóc Eiyo của. Anh biết cậu bé có một nỗi sợ hãi ẩn của cả Asami và Keiko. Đó không phải là giống như hai hành hung anh ta, ít nhất là không Asami, nó chỉ là sự đánh giá rất thấp cả hai đã có cho họ. Trong khi Eiyo còn trẻ, ông biết những gì các từ "cha" và "mẹ" có nghĩa là. Cha, mẹ đã được coi là tử tế, chăm sóc, yêu thương. Họ không phải bỏ qua cho con cái hoặc đánh chúng, hoặc nguyền rủa họ. "Thôi nào Eiyo." Takaba nói lặng lẽ. "Hãy để tôi đưa bạn đến phòng của bạn." oooooo Do cuộc hôn nhân của ông với Keiko, con gái của một nhà ngoại giao nổi tiếng, Asami đã chuyển đến một căn nhà hoặc biệt thự hiện đại. Nó đã lớn, đỉnh cao của 'thời trang hiện đại ". Với thiết kế nội thất tốt nhất, nó có nhiều phòng và hành lang dài. Trong khi Keiko yêu thích nó và Asami trần với nó, Takaba ghét nó. Ngài mong ước sống trong sự đơn giản, cách ông sử dụng để. "Được rồi Eiyo, ở đây chúng tôi đang có." Ngài đã nói với các cậu bé đang ngồi trên lưng. Eiyo nhảy xuống đất và chạy qua Takaba và vào đến phòng ngủ của mình. "Thôi nào Taki-chan!" Ông tươi cười. "Hãy chơi! Hãy chơi!" Thở dài, Takaba bước vào phòng và quỳ xuống bên cạnh Eiyo. "Những gì bạn muốn làm sau đó, Eiyo?" Eiyo nhảy. "Chúng tôi có thể màu sắc hình ảnh! Taki-chan sử dụng để hình ảnh màu sắc!" Takaba mỉm cười cảm thấy nỗi nhớ leo xuống cột sống của mình. "Tôi đã làm ..." Ông trả lời lặng lẽ. "Những gì bạn muốn màu sắc?" Ánh sáng từ đôi mắt đột nhiên biến mất Eiyo khi nhìn về phía cửa ra vào. Đứng lên, Takaba quay lại và thấy ông là người đã nhìn chằm chằm vào. Cau mày, và nhìn thấy những người đàn ông ở phía bên kia của sự ngưỡng, Takaba hít một hơi thật sâu. "Asami." Anh thở lặng lẽ cảm thấy không khí bình tĩnh trở nên nặng nề. "Anh muốn gì?" Giống như mọi khi, Asami đã có một điếu thuốc lá đóng quân trong miệng, thổi khói xung quanh phòng ngủ, làm đầy các lỗ mũi của cả hai Eiyo và Asami. Cũng như trước đây, Eiyo hắt hơi. Asami mỉm cười. "Đó là một cách bạn chào tôi sau khi tôi đã đi cả ngày?" Anh cười khúc khích. "Bạn cần phải hành động nhiều hơn vui mừng khi nhìn thấy tôi." Takaba đã không nói bất cứ điều gì, anh chỉ nhường bước về phía cửa, Eiyo Tuy nhiên, nắm lấy chân cậu và lắc đầu. Đừng bỏ em. Đôi mắt cầu xin của ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Takaba. "Tôi sẽ quay lại ngay," Anh mỉm cười với Eiyo. "Tôi hứa." Cậu bé mặc một biểu thức vụn, nhưng anh phát hành Akihito, và đã đi để tìm kiếm các bài báo trong phòng một mình. Cau mày, Takaba rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Nhìn lên, ông phải đối mặt với những người đàn ông trẻ mãi không già mà đứng trước mặt mình. Vẫn quyến rũ và đẹp trai như mọi khi, năm năm đã không được thực hiện một điều duy nhất để xuất hiện Asami, ông vẫn giữ lại các tính năng trẻ và đáng sợ. Và mặc dù Takaba ghét phải thừa nhận nó với chính mình, Asami vẫn rất hấp dẫn. Anh có thể không phải luôn luôn kiểm soát bản thân khi trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn chỉ vì Asami bước vào phòng. Như nhiều như anh ghét những người đàn ông, anh vẫn có cảm tình với anh, những cảm xúc mà thậm chí không phải năm năm lạm dụng có thể lấy đi. "Những gì bạn muốn." Takaba hỏi lại lần nữa. "Hãy làm cho nó nhanh chóng trước khi Keiko đi lên lầu để có được tôi để làm cho bữa ăn tối." Asami cười toe toét. "Đã bao nhiêu lần tôi đã nói với bạn không nhận đơn đặt hàng từ cô ấy?" Sau đó, ông đưa ra một điếu thuốc của mình trong một cái gạt tàn mà ngồi trên một chiếc bàn bên cạnh chúng. Chậm rãi bước về phía một Akihito giận dữ, đẩy anh lên chống lại các gờ gỗ. Theo bản năng, Takaba quay đi. "Tại sao các bạn nghe Keiko?" Asami hỏi. "Tôi muốn làm những gì cô ấy nói với tôi sau đó phải đối mặt với lời kêu ca liên tục của mình." Takaba nói dối. "Là khoảng một ai đó mà gây phiền nhiễu cho năm năm là khó ig











































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: