The lessons were usually reinforced with black humor, anecdotes, and m dịch - The lessons were usually reinforced with black humor, anecdotes, and m Việt làm thế nào để nói

The lessons were usually reinforced

The lessons were usually reinforced with black humor, anecdotes, and morality tales. For example, you can use lethal physical force to prevent an imminent escape but not if an inmate is still on prison grounds. One quip was that if you shot an inmate scaling the fence, you had better make sure he landed on the outside ‹ otherwise you’d end up inside. One story to remind us not to slack off on searches was about an escape from the Fishkill Correctional Facility (actually in Beacon, across the highway from Downstate). The inmate, so the story went, had gotten a gun smuggled in the bottom of a bucket of Kentucky Fried Chicken because the correction officer searching packages had supposedly eaten a piece off the top and passed the bucket through. Another story, to reinforce the rule that you should not eat state food or accept favors, however slight, from inmates, went something like this: An inmate, who worked in the mess hall and prepared the trays that got sent to the blocks for ill or keep-locked inmates, regularly brought BLT’s to the correction officer on his block. One day the kitchen officer happened upon the inmate using a bodily fluid as a condiment on the bread. I never knew whether the story was true, but I always brought my lunch.
The first thing you learn when you get behind the walls or concertina wire is that prison has its own language. We received a glossary of terms at the training academy, but, just as with learning a foreign language, the words didn’t mean much until you got inside. A prison guard is not a “screw,” as in a James Cagney movie, but a “correction officer,” or usually just a “CO.” A prisoner is not a “convict” but an “inmate.” A sentence is a “bid.” A cell is a “crib.” To calm down is to “chill.” A homemade knife is a “shiv.”
The university represents the hope, prison the failing, of the meritocracy.
Life in prison is punctuated by counts, three or four for every eight-hour shift. When I was in training at Elmira, which was an old prison with what seemed like mile-long rows of cells three stories high, I remember walking down the narrow runway to take the evening count. There were whispered goads “CO, you look gooood,” “Who you eyeballing?,” “Hey motherfucker” or simply hissing, which was the worst. I didn’t turn around to look, since you rarely knew where the voices came from, amidst the echoes of reinforced concrete. Besides, turning would show that they were getting under your skin, which would just fuel the hiss.
What makes time go by in prison is the talk. Talk among the guards was a constant buzz about life, yesterday’s mail, what happened in the visiting room, the food in the mess hall this morning, the lieutenant who was a hard-ass and snuck around at night to catch you sleeping, if you were going fishing on your days off, if you were getting any. With the inmates, though, as in a game of poker, you never let too much show. The one time you worried was when the buzz stopped. You didn’t have to know the literary definition of foreshadowing to know that something was aching to happen.
I got good at finding things, as much to stave off boredom as from a sense of duty. Once I found a 10-inch shiv hung in a crevice of cement behind a fuse-box door. It was fashioned from a soup-ladle handle purloined from the kitchen, filed laboriously on cement to a knife edge, its handle wrapped with white athletic tape. I would periodically find jugs of homemade booze, made from fruit and fermented in floor-wax containers, wedged behind a clothes dryer to cook or stowed beneath the bag in a utility vacuum. Once I found a few joints taped under a toilet tank. The joints bothered me more than the rest, not because they were harmful ‹ in fact, one way to still a prison population would be to hand out joints, whereas booze, especially home-brews, tends to prime people for a fight ‹ but because they came from outside. They could have come in through visits, swallowed in a condom, or they could mean a CO or other worker had a business they weren’t declaring on their 1040. It violated the boundaries of the place, boundaries that you did not want to get fuzzy.
Prison carries its own set of lessons. One was about how life works, albeit life in a crockpot: mostly by repetition and habit, punctuated by sudden, sometimes scary, but strangely exhilarating moments that shattered the routine. Once when I was at Elmira, whiling away a shift after the inmates were locked in, except for the porters, who did the cleaning, I heard a clomping on the stairs. I looked over to see a porter, head dripping blood, running down the stairs, with another following a few steps back, carrying a piece of jagged glass in his hand. I followed to find two officers on the first tier pinning both inmates to the floor. Danger raises your blood pressure, which isn’t good for you over the long term, but acts as a drug in the short.
Another lesson was “Do your job,” which was a kind of mantra, repeated by CO’s and inmates alike. It meant take your responsibility, don’t slough off, don’t dump your job on someone else, or you’d be not very tactfully reminded on the cellblock, in the parking lot, or at the next union meeting. The ecological balance of prisons is probably not much more fragile than those of other institutions, or there wouldn’t be many prisons still standing, but its imbalances take on a particular intensity. If an inmate had a visitor, you made sure that inmate was escorted to the visiting room right away; otherwise he would have a legitimate beef, which would make life harder for everyone. Especially in the summer, when cement holds heat like barbecue bricks and you didn’t want any sparks.
Another lesson was “Don’t back down.” If an inmate didn’t go into his cell at count, you had to confront him and write it up or be ready to hit the beeper you wore on your belt; otherwise, the next day, three people would be lingering at the TV. It was a different kind of lesson than I had learned at Columbia. One might find it in the Iliad but not, in my experience, in most academic venues, where aggression is usually served with the sugary coating of passive circumlocution. I miss the clarity of it and, as with single malt, prefer my aggression straight.
Something else to remember was to the effect of “There but for the grace of God go I.” There wasn’t much room for moral superiority inside the razor wire, and you quickly lost it if you had it. I worked for a time in draft processing, which is where inmates first arrive after coming through the gates. They got a speech, a shower and delousing, a crew cut, and a khaki uniform cut like hospital scrubs, and then were assigned to a block. To avoid bias, officers generally didn’t have access to rap sheets, except in draft and transport, when the sheets were like passports that traveled with the inmates. There was a young kid, maybe 18 or 19, who had been returned from Florida after escaping from a minimum. He had gotten three to five for stealing (taking a joy ride in a dump truck in upstate New York), and the escape would probably double his sentence. On his sheet, there was an entry that read “act attributed to: drinking a case of beer.” I’m not exaggerating.
Prison gave me a kind of adult education that, as a scholarship boy, I had not gotten in the humanities sequence at Columbia. It gave me an education about people, how they get by and how they don’t. One of the ways they get by is loyalty. The people I worked with, even some of the inmates, “had my back”: If a lieutenant gave you a hard time, the union rep would be in his face. If you were out too late and took a nap in the bathroom, another CO would cover for you. If an inmate saw the superintendent coming while you were watching TV and he thought you did your job, he would warn you. The better species of loyalty is, in fact, not blind: If you screw up, someone you work with should tell you. The corruption of loyalty is when no one says anything.
It’s always curious to see how colleagues react when they find out about my time (as I like to put it) in prison. Some are fascinated and quote Cool Hand Luke, but clearly it’s just a fantasy to them. Some take on a more serious cast and ask what I think of Foucault’s Discipline and Punish, but then prison has become a disembodied abstraction, something they know as much about as dairy farms (as with most prisons, set a long way from any roads they’ve been on). Some look away, as if I had a swastika tattooed on my forearm. What they don’t seem to realize is that correction officers are of the unionized working classes, like cops, whom my colleagues wouldn’t hesitate to call if they had an accident or their house was broken into. It is often said that literature expands your world, but it can also close it off.
It is also often said that the university is not the real world, but in my experience each institutional parcel of life has its own world. When you work in prison, just as when you work in academe, you experience a world that has its own language, its own training, its own hierarchy, its own forms of recognition, its own forms of disrepute, and its own wall from the outside. In some ways, prison is the flip side of meritocracy. Both prisons and universities originated in religious institutions and are based on the model of the cloister; both are transitional institutions; both house and grade people; and both marshal primarily the young. The difference, of course, is that the university represents the hope, prison the failing, of the meritocracy. It’s an unseemly sign that we invest more in the underside than in the hope.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Những bài học thường được tăng cường với hài hước đen, giai thoại, và tales đạo Đức. Ví dụ, bạn có thể sử dụng vũ lực nguy hiểm để ngăn chặn một thoát sắp xảy ra, nhưng không phải nếu một tù nhân là vẫn còn trên Sân vườn nhà tù. Một trò châm biếm là rằng nếu bạn bắn một tù nhân rộng hàng rào, bạn có tốt hơn chắc chắn ông đã đổ bộ lên ‹ bên ngoài nếu không bạn sẽ kết thúc lên bên trong. Một câu chuyện để nhắc nhở chúng ta không để slack trên các tìm kiếm đã về một thoát khỏi cơ sở cải huấn Fishkill (thực sự trong Beacon, trên đường cao tốc từ Downstate). Các tù nhân, do đó, những câu chuyện đã đi, đã nhận được một khẩu súng lậu ở dưới cùng của một nhóm của Kentucky Fried Chicken vì các viên chức điều chỉnh tìm kiếm gói đã được cho là ăn một mảnh ra khỏi đỉnh và thông qua nhóm thông qua. Một câu chuyện, để củng cố các quy tắc mà bạn không nên ăn thực phẩm nhà nước hoặc chấp nhận đãi, Tuy nhiên nhẹ, từ tù nhân, đã đi một cái gì đó như thế này: một tù nhân, người làm việc trong mess hall và chuẩn bị các khay có được gửi đến các khối cho tù nhân bị bệnh hoặc khóa giữ, thường xuyên mang BLT's nhân viên chỉnh sửa khối của mình. Một ngày các viên chức nhà bếp đã xảy ra khi các tù nhân bằng cách sử dụng một chất lỏng cơ thể như một gia vị trên bánh mì. Tôi không bao giờ biết cho dù những câu chuyện là đúng, nhưng tôi luôn luôn mang lại ăn trưa của tôi.Việc đầu tiên bạn tìm hiểu khi bạn nhận được phía sau bức tường hoặc concertina wire là nhà tù có ngôn ngữ riêng của mình. Chúng tôi nhận được một bảng thuật ngữ của các điều khoản tại học viện đào tạo, Tuy nhiên, cũng giống như học một ngôn ngữ nước ngoài, những từ không có ý nghĩa nhiều cho đến khi bạn nhận bên trong. Một người bảo vệ nhà tù không phải là một vít"," như trong một bộ phim James Cagney, nhưng một "sĩ quan điều chỉnh", hay thường chỉ một "CO." Một tù nhân không phải là một "tù nhân" nhưng một tù nhân"." Một câu là một giá thầu"." Một tế bào là một giường cũi"." Tĩnh là để "thư giãn". Một con dao homemade là một nhàn"."Đại học đại diện cho hy vọng, nhà tù thất bại, của meritocracy.Cuộc sống trong tù punctuated bởi đếm, ba hoặc bốn cho mỗi thay đổi 8 giờ. Khi tôi đã đào tạo tại Elmira, mà là một nhà tù cũ với những gì có vẻ như dặm dài hàng của tế bào 3 tầng cao, tôi nhớ đi bộ xuống đường băng hẹp để có số buổi tối. Có là thì thầm goads "CO, bạn nhìn tốt," "người bạn eyeballing?," "Hey chết tiệt" hoặc chỉ đơn giản là kêu xèo xèo, mà là tồi tệ nhất. Tôi không quay lại để nhìn, kể từ khi bạn hiếm khi biết nơi mà tiếng nói đến từ, giữa vang bê tông cốt thép. Bên cạnh đó, chuyển sẽ hiển thị rằng họ đã nhận được dưới da của bạn, mà sẽ chỉ nhiên liệu hiss.Điều gì làm cho thời gian đi ở nhà tù là nói chuyện. Nói chuyện trong số các vệ sĩ đã là một buzz liên tục về cuộc sống, thư của ngày hôm qua, những gì đã xảy ra trong phòng thăm, thực phẩm tại lộn xộn hall sáng nay, Trung úy một cứng-ass và snuck xung quanh vào ban đêm để đón bạn ngủ, nếu bạn đã đi câu cá trên của bạn ngày nghỉ, nếu bạn đã nhận được bất kỳ. Với các tù nhân, mặc dù, như trong một trò chơi poker, bạn không bao giờ để hiển thị quá nhiều. Một thời gian bạn lo lắng là khi các buzz dừng lại. Bạn không cần phải biết định nghĩa văn học của foreshadowing để biết rằng một cái gì đó đau xảy ra.Tôi có giỏi trong việc tìm kiếm những điều, càng nhiều để stave off chán nản kể từ một ý thức trách nhiệm. Một khi tôi tìm thấy một 10-inch Nhàn hồng của Anh trong một crevice xi măng đằng sau một cánh cửa hộp cầu chì. Nó đã được thời từ một xử lý môi múc canh súp purloined từ nhà bếp, nộp ngày trên xi măng để một cạnh con dao, của nó xử lý gói với trắng thể thao băng. Tôi theo định kỳ sẽ tìm thấy bình homemade booze, được làm từ trái cây và lên men trong thùng chứa bằng sàn-sáp, wedged đằng sau một quần áo máy sấy để nấu ăn hoặc xếp gọn bên dưới các túi trong chân không tiện ích. Một khi tôi tìm thấy một vài khớp ghi âm sẵn dưới một chiếc xe tăng nhà vệ sinh. Các khớp bực tôi nhiều hơn phần còn lại, không phải vì họ đã có hại ‹ trong thực tế, một cách để vẫn là một dân số nhà tù sẽ là đưa ra khớp, trong khi rượu, đặc biệt là home-brews, có xu hướng để nguyên tố người cho ‹ chiến đấu nhưng vì họ đến từ bên ngoài. Họ có thể đã đi qua thăm, nuốt trong bao cao su, hoặc họ có thể có nghĩa là một CO hoặc nhân viên khác đã có một doanh nghiệp họ không tuyên bố trên 1040 của họ. Nó vi phạm ranh giới của nơi, ranh giới mà bạn không muốn để có được mờ.Nhà tù mang riêng của mình tập hợp các bài học. Một là về làm thế nào cuộc sống làm việc, mặc dù cuộc sống trong một crockpot: chủ yếu là do sự lặp lại và thói quen, punctuated bởi bất ngờ, đôi khi đáng sợ, nhưng lạ exhilarating khoảnh khắc vỡ các thói quen. Một lần khi tôi đã ở Elmira, whiling đi một sự thay đổi sau khi các tù nhân đã bị khóa trong, ngoại trừ khuân vác, những người đã làm sạch, tôi nghe một clomping trên cầu thang. Tôi nhìn qua để xem một porter, đầu nhỏ giọt máu, chạy xuống cầu thang, với nhau theo một vài bước trở lại, mang theo một mảnh thủy tinh lởm chởm ở bàn tay của mình. Tôi theo sau để tìm hai sĩ quan trên tầng đầu tiên pinning cả hai tù nhân xuống sàn nhà. Nguy cơ tăng huyết áp của bạn, mà không phải là tốt cho bạn trong dài hạn, nhưng hoạt động như một loại thuốc trong bộ phim ngắn.Một bài học là "Làm công việc của bạn," đó là một loại thần chú, lặp đi lặp lại bởi của CO và tù nhân như nhau. Nó có nghĩa là chịu trách nhiệm của bạn, không slough off, không đổ công việc của bạn trên người khác, hoặc bạn sẽ được nhắc nhở không rất tactfully trên khu, ở bãi đậu xe, hoặc tại cuộc họp liên minh tiếp theo. Sự cân bằng sinh thái của nhà tù có lẽ không phải là nhiều hơn nữa dễ vỡ hơn những người khác các tổ chức, hoặc sẽ không có nhiều nhà tù vẫn còn đứng, nhưng sự mất cân bằng của nó đi trên một cường độ cụ thể. Nếu một tù nhân đã có một khách truy cập, bạn thực hiện chắc chắn rằng tù nhân được hộ tống đến thăm phòng ngay lập tức; Nếu không ông sẽ có một thịt bò hợp pháp, mà sẽ làm cho cuộc sống khó khăn hơn cho tất cả mọi người. Đặc biệt là trong mùa hè, khi xi măng giữ nhiệt như thịt nướng gạch và bạn không muốn bất kỳ tia lửa.Một bài học là "Không trở lại xuống." Nếu một tù nhân đã không đi vào buồng giam của ông tại count, bạn đã phải đối đầu với anh ta và viết nó lên hoặc sẵn sàng để đạt beeper bạn mặc trên vành đai của bạn; Nếu không, ngày hôm sau, ba người sẽ kéo dài tại TV. Nó là một loại khác nhau của bài học hơn tôi đã học ở Columbia. Ai có thể tìm thấy nó trong Iliad nhưng không, trong kinh nghiệm của tôi, ở những địa điểm đặt học tập, nơi gây hấn thường được phục vụ với lớp phủ có đường của thụ động circumlocution. Tôi nhớ rõ ràng của nó và, như với mạch nha duy nhất, thích sự xâm lăng của tôi thẳng.Cái gì khác cần nhớ là để tác dụng của "có nhưng đối với ân sủng của Thiên Chúa đi I." Không có nhiều phòng cho đạo Đức ưu thế trong dải thép gai, và bạn một cách nhanh chóng mất nó nếu bạn đã có nó. Tôi làm việc trong một thời gian trong chế biến dự thảo, là nơi tù nhân đầu tiên đến sau khi thông qua các cửa. Họ có một bài phát biểu, vòi hoa sen và delousing, một cắt giảm phi hành đoàn và một đồng phục kaki cắt như bệnh viện tẩy tế bào chết, và sau đó được bố trí đến một khối. Để tránh thiên vị, sĩ quan thường không có quyền truy cập để rap tờ, ngoại trừ trong dự thảo và giao thông vận tải, khi các tấm như hộ chiếu đi du lịch với các tù nhân. Đã có một đứa trẻ, có lẽ 18 hoặc 19, người đã trở về từ Florida sau khi thoát từ tối thiểu. Ông đã nhận được 3-5 cho ăn cắp (chụp niềm vui đi xe trong một xe tải trong phần ở trên New York), và trốn thoát nào có thể tăng gấp đôi trong câu của mình. Trên tấm của mình, đã có một mục nhập mà đọc "đạo luật do: uống một trường hợp của bia." Tôi không quá không.Nhà tù đã cho tôi một loại của giáo dục người lớn rằng, như một cậu bé học bổng, tôi đã không nhận được theo thứ tự nhân văn tại Columbia. Nó đã cho tôi một nền giáo dục về con người, làm thế nào họ có được bằng và làm thế nào họ không. Một trong những cách mà họ nhận được bởi là lòng trung thành. Những người tôi làm việc với, thậm chí một số của các tù nhân, "đã có của tôi trở lại": nếu một trung úy đã cung cấp cho bạn một thời gian khó khăn, các đại diện liên minh sẽ trong khuôn mặt của mình. Nếu bạn đã ra quá muộn và mất ngủ trưa trong phòng tắm, một CO sẽ bao gồm cho bạn. Nếu một tù nhân thấy giám đốc đến trong khi bạn đang xem truyền hình và ông nghĩ rằng bạn đã làm công việc của bạn, ông sẽ cảnh báo bạn. Loài lòng trung thành, tốt hơn là, trong thực tế, không mù: nếu bạn vít lên, một người bạn làm việc với sẽ cho bạn biết. Tham nhũng của lòng trung thành là khi không ai nói bất cứ điều gì.Nó luôn luôn tò mò để xem như thế nào đồng nghiệp phản ứng khi họ tìm hiểu về thời gian của tôi (như tôi muốn đặt nó) trong nhà tù. Một số là quyến rũ và trích dẫn Cool Hand Luke, nhưng rõ ràng nó là chỉ là một fantasy với họ. Một số đi trên một diễn viên nghiêm trọng hơn và yêu cầu những gì tôi nghĩ của Foucault kỷ luật và Punish, nhưng sau đó nhà tù đã trở thành một trừu tượng disembodied, một cái gì đó họ biết càng nhiều về là trang trại chăn nuôi bò sữa (như với hầu hết các nhà tù, thiết lập một chặng đường dài từ bất kỳ con đường mà họ đã trên). Một số nhìn xa, vì nếu tôi đã có một chữ Vạn xăm trên cẳng tay của tôi. Những gì họ không có vẻ để nhận ra là cán bộ điều chỉnh của các lớp học làm việc unionized, như cảnh sát, người đồng nghiệp của tôi sẽ không ngần ngại để gọi nếu họ đã có một tai nạn hoặc nhà của họ bị phá vỡ. Người ta thường nói rằng văn học mở rộng thế giới của bạn, nhưng nó cũng có thể đóng nó ra.Người ta cũng thường nói rằng các trường đại học không phải là thế giới thực, nhưng trong kinh nghiệm của tôi mỗi bưu kiện thể chế của cuộc sống có thế giới riêng của mình. Khi bạn làm việc trong nhà tù, cũng giống như khi bạn làm việc trong academe, bạn kinh nghiệm một thế giới mà có ngôn ngữ riêng của mình, đào tạo riêng của mình, Hệ thống phân cấp riêng của mình, các hình thức riêng của mình công nhận, các hình thức riêng của mình của disrepute, và bức tường riêng của nó từ bên ngoài. Trong một số cách, nhà tù là phía bên flip của meritocracy. Nhà tù và trường đại học có nguồn gốc từ các tổ chức tôn giáo và được dựa trên mô hình của cloister; cả hai đều tổ chức chuyển tiếp; cả hai nhà và lớp người; và cả hai cảnh sát trưởng chủ yếu các trẻ. Sự khác biệt, tất nhiên, là trường đại học đại diện cho hy vọng, nhà tù thất bại, của meritocracy. Đó là một dấu hiệu unseemly chúng tôi đầu tư nhiều hơn ở mặt dưới hơn với hy vọng.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The lessons were usually reinforced with black humor, anecdotes, and morality tales. For example, you can use lethal physical force to prevent an imminent escape but not if an inmate is still on prison grounds. One quip was that if you shot an inmate scaling the fence, you had better make sure he landed on the outside ‹ otherwise you’d end up inside. One story to remind us not to slack off on searches was about an escape from the Fishkill Correctional Facility (actually in Beacon, across the highway from Downstate). The inmate, so the story went, had gotten a gun smuggled in the bottom of a bucket of Kentucky Fried Chicken because the correction officer searching packages had supposedly eaten a piece off the top and passed the bucket through. Another story, to reinforce the rule that you should not eat state food or accept favors, however slight, from inmates, went something like this: An inmate, who worked in the mess hall and prepared the trays that got sent to the blocks for ill or keep-locked inmates, regularly brought BLT’s to the correction officer on his block. One day the kitchen officer happened upon the inmate using a bodily fluid as a condiment on the bread. I never knew whether the story was true, but I always brought my lunch.
The first thing you learn when you get behind the walls or concertina wire is that prison has its own language. We received a glossary of terms at the training academy, but, just as with learning a foreign language, the words didn’t mean much until you got inside. A prison guard is not a “screw,” as in a James Cagney movie, but a “correction officer,” or usually just a “CO.” A prisoner is not a “convict” but an “inmate.” A sentence is a “bid.” A cell is a “crib.” To calm down is to “chill.” A homemade knife is a “shiv.”
The university represents the hope, prison the failing, of the meritocracy.
Life in prison is punctuated by counts, three or four for every eight-hour shift. When I was in training at Elmira, which was an old prison with what seemed like mile-long rows of cells three stories high, I remember walking down the narrow runway to take the evening count. There were whispered goads “CO, you look gooood,” “Who you eyeballing?,” “Hey motherfucker” or simply hissing, which was the worst. I didn’t turn around to look, since you rarely knew where the voices came from, amidst the echoes of reinforced concrete. Besides, turning would show that they were getting under your skin, which would just fuel the hiss.
What makes time go by in prison is the talk. Talk among the guards was a constant buzz about life, yesterday’s mail, what happened in the visiting room, the food in the mess hall this morning, the lieutenant who was a hard-ass and snuck around at night to catch you sleeping, if you were going fishing on your days off, if you were getting any. With the inmates, though, as in a game of poker, you never let too much show. The one time you worried was when the buzz stopped. You didn’t have to know the literary definition of foreshadowing to know that something was aching to happen.
I got good at finding things, as much to stave off boredom as from a sense of duty. Once I found a 10-inch shiv hung in a crevice of cement behind a fuse-box door. It was fashioned from a soup-ladle handle purloined from the kitchen, filed laboriously on cement to a knife edge, its handle wrapped with white athletic tape. I would periodically find jugs of homemade booze, made from fruit and fermented in floor-wax containers, wedged behind a clothes dryer to cook or stowed beneath the bag in a utility vacuum. Once I found a few joints taped under a toilet tank. The joints bothered me more than the rest, not because they were harmful ‹ in fact, one way to still a prison population would be to hand out joints, whereas booze, especially home-brews, tends to prime people for a fight ‹ but because they came from outside. They could have come in through visits, swallowed in a condom, or they could mean a CO or other worker had a business they weren’t declaring on their 1040. It violated the boundaries of the place, boundaries that you did not want to get fuzzy.
Prison carries its own set of lessons. One was about how life works, albeit life in a crockpot: mostly by repetition and habit, punctuated by sudden, sometimes scary, but strangely exhilarating moments that shattered the routine. Once when I was at Elmira, whiling away a shift after the inmates were locked in, except for the porters, who did the cleaning, I heard a clomping on the stairs. I looked over to see a porter, head dripping blood, running down the stairs, with another following a few steps back, carrying a piece of jagged glass in his hand. I followed to find two officers on the first tier pinning both inmates to the floor. Danger raises your blood pressure, which isn’t good for you over the long term, but acts as a drug in the short.
Another lesson was “Do your job,” which was a kind of mantra, repeated by CO’s and inmates alike. It meant take your responsibility, don’t slough off, don’t dump your job on someone else, or you’d be not very tactfully reminded on the cellblock, in the parking lot, or at the next union meeting. The ecological balance of prisons is probably not much more fragile than those of other institutions, or there wouldn’t be many prisons still standing, but its imbalances take on a particular intensity. If an inmate had a visitor, you made sure that inmate was escorted to the visiting room right away; otherwise he would have a legitimate beef, which would make life harder for everyone. Especially in the summer, when cement holds heat like barbecue bricks and you didn’t want any sparks.
Another lesson was “Don’t back down.” If an inmate didn’t go into his cell at count, you had to confront him and write it up or be ready to hit the beeper you wore on your belt; otherwise, the next day, three people would be lingering at the TV. It was a different kind of lesson than I had learned at Columbia. One might find it in the Iliad but not, in my experience, in most academic venues, where aggression is usually served with the sugary coating of passive circumlocution. I miss the clarity of it and, as with single malt, prefer my aggression straight.
Something else to remember was to the effect of “There but for the grace of God go I.” There wasn’t much room for moral superiority inside the razor wire, and you quickly lost it if you had it. I worked for a time in draft processing, which is where inmates first arrive after coming through the gates. They got a speech, a shower and delousing, a crew cut, and a khaki uniform cut like hospital scrubs, and then were assigned to a block. To avoid bias, officers generally didn’t have access to rap sheets, except in draft and transport, when the sheets were like passports that traveled with the inmates. There was a young kid, maybe 18 or 19, who had been returned from Florida after escaping from a minimum. He had gotten three to five for stealing (taking a joy ride in a dump truck in upstate New York), and the escape would probably double his sentence. On his sheet, there was an entry that read “act attributed to: drinking a case of beer.” I’m not exaggerating.
Prison gave me a kind of adult education that, as a scholarship boy, I had not gotten in the humanities sequence at Columbia. It gave me an education about people, how they get by and how they don’t. One of the ways they get by is loyalty. The people I worked with, even some of the inmates, “had my back”: If a lieutenant gave you a hard time, the union rep would be in his face. If you were out too late and took a nap in the bathroom, another CO would cover for you. If an inmate saw the superintendent coming while you were watching TV and he thought you did your job, he would warn you. The better species of loyalty is, in fact, not blind: If you screw up, someone you work with should tell you. The corruption of loyalty is when no one says anything.
It’s always curious to see how colleagues react when they find out about my time (as I like to put it) in prison. Some are fascinated and quote Cool Hand Luke, but clearly it’s just a fantasy to them. Some take on a more serious cast and ask what I think of Foucault’s Discipline and Punish, but then prison has become a disembodied abstraction, something they know as much about as dairy farms (as with most prisons, set a long way from any roads they’ve been on). Some look away, as if I had a swastika tattooed on my forearm. What they don’t seem to realize is that correction officers are of the unionized working classes, like cops, whom my colleagues wouldn’t hesitate to call if they had an accident or their house was broken into. It is often said that literature expands your world, but it can also close it off.
It is also often said that the university is not the real world, but in my experience each institutional parcel of life has its own world. When you work in prison, just as when you work in academe, you experience a world that has its own language, its own training, its own hierarchy, its own forms of recognition, its own forms of disrepute, and its own wall from the outside. In some ways, prison is the flip side of meritocracy. Both prisons and universities originated in religious institutions and are based on the model of the cloister; both are transitional institutions; both house and grade people; and both marshal primarily the young. The difference, of course, is that the university represents the hope, prison the failing, of the meritocracy. It’s an unseemly sign that we invest more in the underside than in the hope.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: