They say when trouble come close ranks, and so the white people did. B dịch - They say when trouble come close ranks, and so the white people did. B Việt làm thế nào để nói

They say when trouble come close ra

They say when trouble come close ranks, and so the white people did. But we were not in their ranks. The Jamaican ladies had never approved of my mother, ‘because she pretty like pretty self’ Christophine said.
She was my father’s second wife, far too young for him they thought, and, worse still, a Martinique girl. When I asked her why so few people came to see us, she told me that the road from Spanish Town to Coulibri Estate where we lived was very bad and that road repairing was now a thing of the past. (My father, visitors, horses, feeling safe in bed – all belonged to the past.)
Another day I heard her talking to Mr Luttrell, our neighbour and her only friend. ‘Of course they have their own misfortunes. Still waiting for this compensation the English promised when the Emancipation Act was passed. Some will wait for a long time.’
How could she know that Mr Luttrell would be the first who grew tired of waiting? One calm evening he shot his dog, swam out to sea and was gone for always. No agent came from England to look after his property – Nelson’s Rest it was called – and strangers from Spanish Town rode up to gossip and discuss the tragedy.
‘Live at Nelson’s Rest? Not for love or money. An unlucky place.’
Mr Luttrell’s ho was left empty, shutters banging in the wind. Soon the black people said it was haunted, they wouldn’t go near it. And no one came near us.
I got used to a solitary life, but my mother still planned and hoped – perhaps she had to hope every time she passed a looking glass.
She still rode about every morning not caring that the black people stood about in groups to jeer at her, especially after her riding clothes grew shabby (they notice clothes, they know about money).
Then, one day, very early I saw her horse lying down under the frangipani tree. I went up to him but he was not sick, he was dead and his eyes were black with flies. I ran away and did not speak of it for I thought if I told no one it might not be true. But later that day, Godfrey found him, he had been poisoned. ‘Now we are marooned,’ my mother said, ‘now what will become of us?’
Godfrey said, ‘I can’t watch the horse night and day. I too old now. When the old time go, let it go. No use to grab at it. The Lord make no distinction between black and white, black and white the same for Him. Rest yourself in peace for the righteous are not forsaken.’ But she couldn’t. She was young. How could she not try for all the things that had gone so suddenly, so without warning. ‘You’re blind when you want to be blind,’ she said ferociously, ‘and you’re deaf when you want to be deaf. The old hypocrite,’ she kept saying. ‘He knew what they were going to do.’ ‘The devil prince of this world,’ Godfrey said, ‘but this world don’t last so long for mortal man.’

She persuaded a Spanish Town doctor to visit my younger brother Pierre who staggered when he walked and couldn’t speak distinctly. I don’t know what the doctor told her or what she said to him but he never came again and after that she changed. Suddenly, not gradually. She grew thin and silent, and at last she refused to leave the house at all.
Our garden was large and beautiful as that garden in the Bible – the tree of life grew there. But it had gone wild. The paths were overgrown and a smell of dead flowers mixed with the fresh living smell. Underneath the tree ferns, tall as forest tree ferns, the light was green. Orchids flourished out of reach or for some reason not to be touched. One was snaky looking, another like an octopus with long thin brown tentacles bare of leaves hanging from a twisted root. Twice at year the octopus orchid flowered – then not an inch of tentacle showed. It was a bell-shaped mass of white, mauve, deep purples, wonderful to see. The scent was very sweet and strong. I never went near it.
All Coulibri Estate had gone wild like the garden, gone to bush. No more slavery – why should anybody work? This never saddened me. I did not remember the place when it was prosperous.
My mother usually walked up and down the glacis, a paved roofed-in terrace which ran the length of the house and sloped upward to a clump of bamboos. Standing by the bamboos she had a clear view to the sea, but anyone passing could stare at her. They stared, sometimes they laughed. Long after the sound was far away and faint she kept her eyes shut and her hands clenched. A frown came between her black eyebrows, deep – it might have been cut with a knife. I hated this frown and once I touched her forehead trying to smooth it. But she pushed me away, not roughly but calmly, coldly, without a word, as if she had decided once and for all that I was useless to her. She wanted to sit with Pierre or walk where she pleased without being pestered, she wanted peace and quiet. I was old enough to look after myself. ‘Oh, let me alone,’ she would say, ‘let me alone,’ and after I knew that she talked aloud to herself I was a little afraid of her.
So I spent most of my time in the kitchen which was an outbuilding some way off. Christophine slept in the little room next to it.
When evening came she sang to me if she was in the mood. I couldn’t always understand her patois songs – ­she also came from Martinique – but she taught me the one that meant ‘The little one grow old, the children leave us, will they come back?’ and the one about the cedar tree flowers which only last for a day.
The music was gay but the words were sad and her voice often quavered and broke on the high note. ‘Adieu.’ Not adieu as we said it, but à dieu, which made more sense after all. The loving man was lonely, the girl was deserted, the children never came back. Adieu
Her songs were not like Jamaican songs, and she was not like the other women.
She was much blacker – blue-black with a thin face and straight features. She wore a black dress, heavy gold ear-rings and a yellow handkerchief – carefully tied with the two high points in front. No other negro woman wore black, or tied her handkerchief Martinique fashion. She had a quiet voice and a quiet laugh when she did laugh), and though she could speak good English if she wanted to, and French as well as patois, she took care to talk as they talked. But they would have nothing to do with her and she never saw her son who worked in Spanish Town. She had only one friend – a woman called Maillotte, and Maillotte was not a Jamaican.
The girls from the bayside who sometimes helped with the washing and cleaning were terrified of her. That, I soon discovered, was why they came at all – for she never paid them. Yet they brought presents of fruit and vegetables and after dark I often heard low voices from the kitchen.
So I asked about Christophine. Was she very old? Had she always been with us?
‘She was your father’s wedding present to me – one of his presents. He though I would be pleased with a Martinique girl. I don’t know how old she was when they brought her to Jamaica, quite young. I don’t know how old she is now. Does it matter? Why do you pester and bother me about all these things that happened long ago? Christophine stayed with me because she wanted to stay. She had her own very good reasons you may be sure. I dare say we would have died if she’d turned against us and that would have been a better fate. To die and be forgotten and at peace. Not to know that one is abandoned, lied about, helpless. All the ones who died – who says a good word for them now?’
‘Godfrey stayed too,’ I said. ‘And Sass.’
‘They stayed,’ she said angrily, ‘because they wanted somewhere to sleep and something to eat. That boy Sass! When his mother pranced off and left him here – a great deal she cared – why he was a little skeleton. Now he’s growing into a big strong boy and away he goes. We shan’t see him again. Godfrey is a rascal. These new ones aren’t too kind to old people and he knows it. That’s why he stays. Doesn’t do a thing but eat enough for a couple of horses. Pretends he’s deaf. He isn’t deaf – he doesn’t want to hear. What a devil he is!’
‘Why don’t you tell him to find somewhere else to live?’ I said and she laughed.
‘He wouldn’t go. He’d probably try to force us out. I’ve learned to let sleeping curs lie,’ she said.
‘Would Christophine go if you told her to?’ I thought. But I didn’t say it. I was afraid to say it.
It was too hot that afternoon. I could see the beads of perspiration on her upper lip and the dark circles under her eyes. I started to fan her, but she turned her head away. She might rest if I left her alone, she said.
Once I would have gone back quietly to watch her asleep on the blue sofa – once I made excuses to be near her when she brushed her hair, a soft black cloak to cover me, hide me, keep me safe.
But not any longer. Not any more.

These were all the people in my life – my mother and Pierre, Christophine, Godfrey, and Sass who had left us.
I never looked at any strange negro. They hated us. They called us white cockroaches. Let sleeping dogs lie. One day a little girl followed my singing, ‘Go away white cockroach, go away, go away.’ I walked fast, but she walked faster. ‘White cockroach, go away go away. Nobody want you. Go away.’
When I was safely home I sat close to the old wall at the end of the garden. It was covered with green moss soft as velvet and I never wanted to move again. Everything would be worse if I moved. Christophine found me there when it was nearly dark, and I was so stiff she had to help me to get up. She said nothing, but next morning Tia was in the kitchen with her mother Maillotte, Christophine’s friend. Soon Tia was my friend and I met her nearly every morning at the turn of the road to the river.
Sometimes we left the bathing pool at midday, sometimes we stayed till late afternoon. Then Tia would light a fire (fires always lit for her, sharp stones did not hurt her bare feet, I never saw her cry). We boiled green bananas in an old iron pot an
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Họ nói rằng khi gặp rắc rối đến gần bậc, và vì vậy đã làm người da trắng. Nhưng chúng tôi đã không ở cấp bậc của họ. Đô la jamaica phụ nữ không bao giờ chấp thuận của mẹ tôi, 'bởi vì cô đẹp như khá tự' Christophine nói.Bà là vợ thứ hai của cha tôi, quá trẻ cho ông họ nghĩ, và, tệ hơn Tuy nhiên, một cô gái Martinique. Khi tôi hỏi bà tại sao vì vậy, ít người đến để xem chúng tôi, cô ấy nói với tôi rằng con đường từ Spanish Town đến bất động sản Coulibri nơi chúng tôi sống đã rất xấu và sửa chữa đường mà bây giờ là một điều của quá khứ. (Của tôi cha, du khách, ngựa, cảm thấy an toàn trong giường-tất cả thuộc về quá khứ.)Một ngày tôi nghe cô nói chuyện với ông Luttrell, hàng xóm của chúng tôi và người bạn duy nhất. ' Tất nhiên họ có rủi ro riêng của họ. Vẫn chờ đợi cho bồi thường này anh đã hứa khi đạo luật giải phóng nô lệ được thông qua. Một số sẽ chờ đợi một thời gian dài.'Làm thế nào có thể cô ấy biết rằng ông Luttrell sẽ là người đầu tiên phát triển mệt mỏi của chờ đợi? Một buổi tối yên tĩnh ông bắn con chó của mình, bơi ra biển và đi luôn luôn. Không có đến từ Anh chăm sóc tài sản của mình-Nelson của còn lại nó được gọi là- và người lạ từ Spanish Town rode đến gossip và thảo luận về những thảm kịch.' Sống ở phần còn lại của Nelson? Không phải cho tình yêu hay tiền bạc. Địa điểm kém may mắn.'Ông Luttrell ho được để trống, cửa chớp đập trong gió. Sớm người da đen nói nó ám ảnh, họ sẽ không đến gần nó. Và không có ai đến gần chúng ta.Tôi đã sử dụng để một đơn độc cuộc sống, nhưng mẹ tôi vẫn lập kế hoạch và hy vọng-có lẽ cô đã có để hy vọng mỗi khi cô đã thông qua kính tìm kiếm.Nó vẫn còn vượt qua về mỗi sáng không chăm sóc mà người da đen đứng về trong các nhóm để jeer vào cô ấy, đặc biệt là sau khi quần áo ngựa của cô phát triển tồi tàn (họ nhận thấy quần áo, họ biết về tiền bạc).Sau đó, một ngày, rất sớm, tôi thấy mình cưỡi nằm dưới cây frangipani. Tôi đã đi đến anh ta, nhưng ông đã không bị bệnh, ông đã chết và đôi mắt của ông đã được màu đen với ruồi. Tôi bỏ đi và đã không nói về nó cho tôi nghĩ rằng nếu tôi nói với không có ai đó có thể không được đúng. Nhưng cuối ngày hôm đó, Godfrey tìm thấy anh ta, ông đã bị đầu độc. 'Bây giờ chúng tôi đang marooned,' mẹ tôi nói, 'bây giờ những gì sẽ trở thành của chúng tôi?'Godfrey nói, ' tôi không thể xem ngựa ban đêm và ngày. Tôi quá già bây giờ. Khi thời gian cũ đi, hãy để nó đi. Không sử dụng để lấy nó. Chúa làm cho không có sự phân biệt giữa màu đen và trắng, màu đen và trắng đó cho anh ta. Phần còn lại cho mình trong hòa bình cho người công chính không phải forsaken.' Nhưng cô không thể. Cô còn nhỏ. Làm thế nào có thể cô không thử cho tất cả những điều đó đã đi vì vậy đột nhiên, như vậy mà không có cảnh báo. 'Bạn đang mù khi bạn muốn được mù,' cô nói ferociously, ' Anh điếc khi bạn muốn được điếc. Hypocrite cũ,' cô giữ nói rằng. 'Ông biết những gì họ muốn làm.' 'Hoàng tử ma quỷ của thế giới này,' Godfrey nói, 'nhưng thế giới này không kéo dài quá lâu cho người đàn ông sinh tử.' Bà thuyết phục một bác sĩ Spanish Town đến thăm tôi em trai Pierre người Le khi ông đi và không thể nói rõ rệt. Tôi không biết những gì bác sĩ nói với cô ấy hoặc những gì cô ấy nói với anh ta, nhưng ông không bao giờ đến một lần nữa và sau đó cô đã thay đổi. Đột nhiên, không dần dần. Cô trở nên mỏng và im lặng, và cuối cùng cô đã từ chối rời khỏi nhà ở tất cả.Vườn của chúng tôi là lớn và đẹp như rằng Sân vườn trong kinh thánh-tree of life lớn có. Nhưng nó đã đi hoang dã. Những con đường đã được overgrown và mùi hoa chết trộn lẫn với mùi tươi sống. Bên dưới những cây dương xỉ, cao như rừng cây dương xỉ, ánh sáng được màu xanh lá cây. Hoa Lan phát triển mạnh mẽ ra khỏi tầm tay hoặc cho một số lý do để không được xúc động. Một là tìm kiếm snaky, một giống như một con bạch tuộc với xúc tu màu nâu dài mỏng trần của lá treo từ một gốc xoắn. Hai lần tại năm bạch tuộc phong lan Hoa-sau đó cho thấy, không phải là một inch của tua. Nó là một khối lượng hình chuông của trắng, mauve, sâu purples, tuyệt vời để xem. Hương thơm là rất ngọt và mạnh mẽ. Tôi không bao giờ đã đi gần nó.Tất cả Coulibri động sản đã đi hoang dã như vườn, đi bụi. Không có thêm chế độ nô lệ-tại sao bất cứ ai nên làm việc? Điều này không bao giờ buồn tôi. Tôi đã không nhớ nơi khi nó đã được thịnh vượng.Mẹ tôi thường đi lên và xuống glacis, một lát mái ở Sân thượng chạy chiều dài của ngôi nhà và thoai thoải, nghiêng lên trên để một cụm tre. Đứng bởi tre các cô đã có một cái nhìn rõ ràng đến biển, nhưng bất cứ ai đi qua có thể nhìn chằm chằm vào cô ấy. Họ stared, đôi khi họ cười. Lâu sau khi những âm thanh là xa và mờ nhạt, cô giữ cô đóng mắt và bàn tay của cô clenched. Một nhăn đến giữa lông mày đen của cô, sâu-nó có thể có được cắt bằng dao. Tôi ghét nhăn này và một lần tôi chạm vào trán của cô cố gắng để mịn nó. Nhưng cô ấy đã đẩy tôi đi, không khoảng nhưng bình tĩnh, coldly, mà không có một từ, như thể cô đã quyết định một lần và cho tất cả tôi đã vô dụng với cô ấy. Cô muốn ngồi với Pierre hoặc đi nơi cô hài lòng mà không được đã, cô muốn hòa bình và yên tĩnh. Tôi đã đủ tuổi để chăm sóc bản thân mình. 'Oh, hãy để tôi một mình,' cô sẽ nói, 'Hãy để tôi một mình,' và sau khi tôi biết rằng cô ấy nói aloud để bản thân tôi đã một chút sợ của cô.Vì vậy tôi đã dành hầu hết thời gian của tôi trong nhà bếp mà là một outbuilding một số cách tắt. Christophine ngủ trong căn phòng nhỏ bên cạnh nó.Khi buổi tối đến cô hát với tôi nếu cô ấy đã trong tâm trạng. Tôi luôn luôn không thể hiểu bài hát patois của cô-cô cũng đến từ Martinique- nhưng cô ấy đã dạy cho tôi một trong đó có nghĩa là 'một chút đến già, trẻ em để lại cho chúng tôi, họ sẽ trở lại?' và một khoảng cedar cây hoa mà chỉ cuối cho một ngày.Âm nhạc là đồng tính, nhưng các từ được buồn và giọng nói của cô thường quavered và đã phá vỡ trên lưu ý cao. 'Cáo biệt.' Không cáo biệt như chúng tôi đã nói nó, nhưng à dieu, mà làm cho ý nghĩa hơn sau khi tất cả. Người đàn ông yêu thương được cô đơn, các cô gái bị bỏ hoang, các trẻ em không bao giờ trở lại. Cáo biệtBài hát của cô đã không như bài hát Jamaica , và cô đã không giống như các phụ nữ khác.Cô nhiều blacker-màu xanh-đen với một khuôn mặt mỏng và thẳng tính năng. Cô mặc một chiếc váy đen, nặng tai-nhẫn vàng và một khăn tay vàng-cẩn thận gắn với hai cao điểm ở phía trước. Không có người phụ nữ negro khác mặc đen, hoặc gắn khăn tay của cô, Martinique thời trang. Cô đã có một giọng nói yên tĩnh và yên tĩnh cười khi cô ấy đã cười), và mặc dù cô ấy có thể nói tiếng Anh tốt nếu cô muốn, và Pháp cũng như patois, cô đã chăm sóc để nói chuyện như họ nói chuyện. Nhưng họ sẽ không có gì để làm với cô ấy và không bao giờ nhìn thấy con người đã làm việc tại thị trấn Tây Ban Nha. Cô đã có chỉ có một người bạn-một người phụ nữ được gọi là Maillotte, và Maillotte đã không một đô la jamaica.Các cô gái từ các bayside người đôi khi giúp với rửa và làm sạch có sợ của cô. Rằng, tôi sớm phát hiện ra, là lý do tại sao họ đến ở tất cả-vì cô không bao giờ trả tiền họ. Tuy nhiên, họ mang quà của trái cây và rau quả và sau khi trời tối, tôi thường nghe các giọng nói thấp từ nhà bếp.Vì vậy, tôi đã hỏi về Christophine. Cô đã rất cũ? Cô đã luôn luôn với chúng tôi?' Cô là đám cưới của cha của bạn trình bày cho tôi- một trong trình bày của mình. Ông mặc dù tôi sẽ hài lòng với một cô gái Martinique. Tôi không biết bao nhiêu tuổi nó khi họ đưa cô ấy đến Jamaica, khá trẻ. Tôi không biết bao nhiêu tuổi nó là bây giờ. Nó quan trọng? Tại sao bạn pester và làm phiền tôi về tất cả những việc xảy ra cách đây lâu? Christophine ở lại với tôi vì cô muốn ở lại. Cô đã có lý do rất tốt của riêng mình, bạn có thể chắc chắn. Tôi dám nói rằng chúng tôi đã có thể chết nếu cô ấy đã quay lưng lại với chúng tôi và rằng sẽ có là một số phận tốt hơn. Đến chết và bị lãng quên và an lạc. Không để biết rằng một bị bỏ rơi, nói dối về, bất lực. Tất cả những người qua đời-người nói một từ tốt cho họ bây giờ?''Godfrey vẫn quá,' tôi đã nói. 'Và Sass.''Họ ở lại,' cô nói giận dữ, ' bởi vì họ muốn một nơi nào đó để ngủ và một cái gì đó để ăn. Thằng nhóc đó Sass! Khi mẹ pranced ra và để lại ở đây-rất nhiều cô quan tâm-tại sao ông đã là một bộ xương nhỏ. Bây giờ ông phát triển thành một cậu bé lớn mạnh và đi ông đi. Chúng tôi sẽ không nhìn thấy anh ta một lần nữa. Godfrey là rascal một. Những cái mới không phải là quá tốt với người già và ông biết điều đó. Đó là lý do tại sao ông được. Không làm gì cả nhưng ăn đủ cho một số con ngựa. Giả vờ ông là điếc. Ông không phải là điếc-ông không muốn nghe. Những gì một quỷ ấy!''Tại sao không bạn nói cho anh ta để tìm một nơi nào đó khác để sống?' Tôi nói và cô cười.' Ông sẽ không đi. Ông có lẽ sẽ cố gắng để buộc chúng tôi ra. Tôi đã học được để ngủ curs nói dối,', cô nói.'Sẽ Christophine đi nếu bạn nói với cô ấy?' Tôi nghĩ. Nhưng tôi không nói nó. Tôi đã sợ để nói nó.Nó đã quá nóng chiều hôm đó. Tôi có thể nhìn thấy các hạt của mồ hôi trên môi trên của cô và vòng tròn tối dưới mắt của cô. Tôi bắt đầu để fan hâm mộ của cô, nhưng cô từ chối đầu đi. Cô có thể nghỉ ngơi nếu tôi để lại cô một mình, cô nói.Một khi tôi đã đi trở lại lặng lẽ để xem cô ấy ngủ trên ghế sofa màu xanh-sau khi tôi thực hiện bào chữa được gần cô ấy khi cô chải tóc của cô, một chiếc áo choàng màu đen mềm để yểm trợ cho tôi, ẩn tôi, giữ tôi an toàn.Nhưng không gì nữa. Không phải bất kỳ chi tiết. Đây là tất cả những người trong cuộc sống của tôi-mẹ tôi và Pierre, Christophine, Godfrey và Sass đã để lại cho chúng tôi.Tôi không bao giờ xem xét bất kỳ lạ negro. Họ ghét chúng tôi. Họ gọi chúng ta trắng gián. Cho phép ngủ chó nằm. Một ngày, một cô bé theo ca hát của tôi, 'Đi gián trắng đi, đi, đi.' Tôi đi bộ nhanh, nhưng cô đi nhanh hơn. ' Trắng gián, đi đi đi. Không ai muốn bạn. Đi đi.'Khi tôi đã một cách an toàn nhà tôi ngồi gần với bức tường cũ ở phần cuối của khu vườn. Nó được bao phủ với màu xanh lá cây rêu mềm như Nhung và tôi không bao giờ muốn để di chuyển một lần nữa. Tất cả mọi thứ sẽ là tồi tệ hơn nếu tôi di chuyển. Christophine tìm thấy tôi có khi nó gần tối, và tôi đã cứng vì vậy cô phải giúp tôi để có được. Cô không nói gì, nhưng sáng hôm sau Tia là trong nhà bếp với mẹ là Maillotte, Christophine của bạn. Sớm Tia là bạn của tôi và tôi gặp cô ấy gần như mỗi buổi sáng tại bật của con đường đến sông.Đôi khi chúng tôi rời khỏi hồ bơi tắm lúc trưa, đôi khi chúng tôi ở lại cho đến cuối buổi chiều. Sau đó Tia sẽ ánh sáng một ngọn lửa (hỏa hoạn luôn luôn sáng cho cô ấy, sắc nét đá đã không thương chân trần của mình, tôi không bao giờ thấy cô khóc). Chúng tôi đun sôi trong một nồi sắt cũ màu xanh lá cây chuối một
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Họ nói rằng khi gặp rắc rối đến tác chặt chẽ, và do đó, những người da trắng đã làm. Nhưng chúng tôi đã không ở trong hàng ngũ của họ. Các JamaicaHọ nói rằng khi gặp rắc rối đến tác chặt chẽ, và do đó, những người da trắng đã làm. Nhưng chúng tôi đã không ở trong hàng ngũ của họ. Những người phụ nữ Jamaica đã không bao giờ chấp của mẹ tôi, bởi vì cô xinh đẹp như khá tự 'Christophine nói. Cô ấy là vợ của cha tôi thứ hai, còn quá trẻ cho ông rằng họ nghĩ, và, tệ hơn nữa, một cô gái Martinique. Khi tôi hỏi cô ấy tại sao rất ít người đến xem chúng tôi, cô ấy nói với tôi rằng con đường từ Tây Ban Nha Town để Coulibri động sản nơi chúng tôi sống rất xấu và sửa chữa đường bộ hiện nay là một điều của quá khứ. (My cha, du khách, ngựa, cảm thấy an toàn trên giường - tất cả thuộc về quá khứ.) Một ngày nào đó tôi nghe thấy cô ấy nói chuyện với ông Luttrell, người hàng xóm của chúng tôi và người bạn duy nhất của cô. "Tất nhiên họ có nỗi bất hạnh của riêng mình. Vẫn chờ bồi thường này Anh hứa khi Đạo luật Giải Phóng đã được thông qua. Một số sẽ chờ đợi trong một thời gian dài. "Làm sao cô biết rằng ông Luttrell sẽ là người đầu tiên cảm thấy mệt mỏi vì chờ đợi? Một buổi tối bình tĩnh, ông bắn con chó của mình, bơi ra biển và đã được đi cho luôn. Không có đại diện đến từ nước Anh để trông nom tài sản của mình - Nghỉ Nelson của nó được gọi là - và người lạ từ Tây Ban Nha Town cưỡi lên để buôn chuyện và thảo luận về những bi kịch. "Live at Rest Nelson? Không cho tình yêu hay tiền bạc. Một nơi không may mắn. 'Ho của ông Luttrell được để trống, cửa chớp đập trong gió. Ngay sau đó những người da đen nói nó bị ám ảnh, họ sẽ không đến gần nó. Và không có ai đến gần chúng tôi. Tôi đã quen với một cuộc sống đơn độc, nhưng mẹ tôi vẫn lên kế hoạch và hy vọng - có lẽ cô ấy đã phải hy vọng mỗi khi cô đi qua một cửa sổ để nhìn. Cô vẫn cưỡi về mỗi buổi sáng và không quan tâm rằng những người da đen đứng về theo nhóm để cười nhạo cô, đặc biệt là sau khi quần áo cưỡi của mình đã lớn tồi tàn (họ nhận thấy quần áo, họ biết về tiền bạc). Sau đó, một ngày, rất sớm, tôi thấy con ngựa của cô nằm xuống dưới gốc cây frangipani. Tôi đã đi lên với anh ấy nhưng anh ấy đã không bị bệnh, ông đã chết và đôi mắt màu đen với ruồi. Tôi đã bỏ chạy và không nói về nó cho tôi nghĩ rằng nếu tôi không nói cho ai đó có thể không đúng. Nhưng sau ngày hôm đó, Godfrey tìm thấy anh ta, anh ta đã bị đầu độc. "Bây giờ chúng tôi đang marooned," mẹ tôi nói, 'bây giờ những gì sẽ trở thành của chúng ta?' Godfrey nói, "Tôi không thể xem đêm ngựa và ngày. Tôi quá già bây giờ. Khi thời gian cũ đi, để cho nó đi. Không sử dụng để lấy nó. Chúa không phân biệt giữa màu đen và màu trắng, màu đen và trắng cùng với Ngài. Phần còn lại chính mình trong hòa bình cho người công chính không được bỏ rơi. " Nhưng cô không thể. Cô còn trẻ. Làm thế nào có thể cô ấy không cố gắng cho tất cả những điều đó đã biến mất đột ngột như vậy, vậy mà không có cảnh báo. 'Bạn đang mù khi bạn muốn bị mù, "cô nói dữ dội,' ​​và bạn đang điếc khi bạn muốn bị điếc. Những kẻ đạo đức giả cũ, "cô tiếp tục nói. 'Ông biết những gì họ sẽ làm. " 'Hoàng tử ma quỷ của thế giới này,' Godfrey nói, "nhưng thế giới này không kéo dài quá lâu cho con người trần tục." Cô đã thuyết phục một bác sĩ Town Tây Ban Nha để thăm người anh trai tôi Pierre anh lảo đảo khi ông bước đi và không thể nói được rõ ràng . Tôi không biết những gì bác sĩ nói với cô ấy hoặc cô ấy nói gì với anh ấy nhưng anh ấy không bao giờ trở lại và sau đó cô đã thay đổi. Đột nhiên, không phải dần dần. Cô lớn mỏng và im lặng, và cuối cùng cô đã từ chối rời khỏi nhà ở tất cả. Vườn của chúng tôi đã lớn và xinh đẹp như vườn trong Kinh Thánh - cây của sự sống lớn ở đó. Nhưng nó đã đi hoang dã. Những con đường đã mọc um tùm và một mùi hoa chết trộn với mùi tươi sống. Bên dưới các cây dương xỉ, cao lớn như cây dương xỉ rừng, ánh sáng là màu xanh lá cây. Hoa lan nở rộ ra tầm hoặc vì một lý do không được xúc động. Một là có nhiều rắn tìm kiếm, khác giống như một con bạch tuộc có xúc tu màu nâu mỏng dài trần của lá treo từ một gốc xoắn. Hai lần vào năm lan bạch tuộc hoa - đó không phải là một inch xúc tu cho thấy. Đó là một khối hình chuông màu trắng, màu hoa cà, màu tím sâu, tuyệt vời để xem. Những hương thơm rất ngọt ngào và mạnh mẽ. Tôi không bao giờ đi gần nó. Tất cả Coulibri động sản đã đi hoang dã như vườn, đi bụi. Không có chế độ nô lệ hơn - tại sao ai nên làm việc? Điều này không bao giờ buồn vì tôi. Tôi không nhớ nơi khi nó đã thịnh vượng. Mẹ tôi thường đi bộ lên và xuống bờ lủy xiên, một lát mái trong sân mà chạy theo chiều dài của ngôi nhà và dốc lên phía trên để một bụi tre. Đứng bởi những cây tre cô đã có một cái nhìn rõ ràng ra biển, nhưng bất cứ ai đi qua có thể nhìn chằm chằm vào cô. Họ nhìn chằm chằm, đôi khi họ cười. Rất lâu sau khi những âm thanh rất xa và mờ nhạt cô giữ mắt mình đóng và bàn tay cô nắm chặt. Một cái cau mày đến giữa lông mày đen, sâu - nó có thể đã được cắt bằng dao. Tôi ghét cái cau mày này và một lần tôi chạm trán cô cố gắng để mịn nó. Nhưng cô ấy đã đẩy tôi đi, chưa đẽo nhưng bình tĩnh, lạnh lùng, không nói một lời, như thể cô đã quyết định một lần và cho tất cả những gì tôi đã vô dụng với cô. Cô muốn ngồi với Pierre hoặc đi bộ, nơi cô ấy muốn mà không bị quấy rầy, cô muốn hòa bình và yên tĩnh. Tôi đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân mình. 'Oh, hãy để tôi một mình ", cô sẽ nói,' hãy để tôi một mình, và sau khi tôi biết rằng cô ấy đã nói chuyện lớn tiếng với bản thân tôi là một chút sợ của mình. Vì vậy, tôi đã dành hầu hết thời gian của tôi trong nhà bếp mà là một nhà phụ một cách nào tắt. Christophine ngủ trong căn phòng nhỏ bên cạnh nó. Khi tối đến cô hát với tôi nếu cô ấy là trong tâm trạng. Tôi có thể không luôn luôn hiểu bài hát thổ ngữ của cô - cô cũng đến từ Martinique - nhưng cô đã dạy cho tôi một trong đó có nghĩa là 'Một chút già, trẻ em rời bỏ chúng ta, họ sẽ trở lại?' và một về hoa cây tuyết tùng mà chỉ kéo dài trong một ngày. Âm nhạc là gay nhưng những lời rất buồn và giọng nói của cô thường quavered và đã phá vỡ trên các nốt cao. 'Adieu.' Không Adieu như chúng tôi đã nói nó, nhưng à dieu, trong đó có ý nghĩa hơn sau khi tất cả. Người đàn ông yêu thương cô đơn, cô gái đã bị bỏ hoang, trẻ em không bao giờ trở lại. Adieu ca khúc của cô đã không thích bài hát Jamaica, và cô ấy không giống như những người phụ nữ khác. Cô đã được nhiều đen - màu xanh-đen với một khuôn mặt mỏng và các tính năng thẳng. Cô mặc một chiếc váy màu đen, nặng vàng hoa tai và một chiếc khăn tay màu vàng - cẩn thận gắn với hai điểm cao ở phía trước. Không có người phụ nữ da đen khác mặc màu đen, hoặc gắn liền với chiếc khăn tay Martinique thời trang của cô. Cô có một giọng nói trầm lắng và một nụ cười yên lặng khi cô ấy cười), và mặc dù cô có thể nói tiếng Anh tốt, nếu cô muốn, và Pháp cũng như các thổ ngữ, cô đã chăm sóc để nói chuyện như họ nói chuyện. Nhưng họ sẽ không có gì để làm với cô ấy và cô ấy không bao giờ nhìn thấy con trai mình, người đã làm việc ở Tây Ban Nha Town. Cô chỉ có một người bạn - một người phụ nữ được gọi là Maillotte, và Maillotte không phải là một người Jamaica. Các cô gái từ các bờ vịnh đôi khi người giúp với rửa và làm sạch khiếp sợ của cô. Điều đó, tôi phát hiện sớm, là tại sao họ đến ở tất cả - vì cô không bao giờ trả tiền cho họ. Tuy nhiên, họ đã mang những món quà của trái cây và rau quả và sau khi trời tối tôi thường nghe thấy tiếng nói thấp từ nhà bếp. Vì vậy, tôi hỏi về Christophine. Cô ấy rất cũ? ? Nếu cô luôn luôn được với chúng tôi "Cô ấy là đám cưới của cha của bạn hiện tại với tôi - một trong những món quà của mình. Ông mặc dù tôi sẽ được hài lòng với một cô gái Martinique. Tôi không biết cô ấy bao nhiêu tuổi khi họ đưa cô đến Jamaica, khá trẻ. Tôi không biết bao nhiêu tuổi cô bây giờ. Có vấn đề gì? Tại sao bạn quấy rầy và làm phiền tôi về tất cả những điều này đã xảy ra cách đây lâu? Christophine ở lại với tôi vì cô ấy muốn ở lại. Cô đã có riêng những lý do rất tốt của mình bạn có thể được đảm bảo. Tôi dám nói rằng chúng ta đã có thể chết nếu cô ấy đã quay lưng lại với chúng tôi và đó sẽ là một số phận tốt hơn. Chết và bị lãng quên và an lạc. Không biết rằng một là bị bỏ rơi, nói dối về, không nơi nương tựa. Tất cả những người đã chết -? Ai nói một lời tốt đẹp cho họ bây giờ '' Godfrey vẫn quá ", tôi nói. 'Và Sass.' 'Họ ở lại, "cô nói một cách giận dữ," bởi vì họ muốn một nơi nào đó để ngủ và một cái gì đó để ăn. Đó là cậu bé Sass! Khi mẹ anh pranced off và bỏ ông lại ở đây - một thỏa thuận tuyệt vời cô ấy quan tâm - lý do tại sao ông là một bộ xương nhỏ. Bây giờ anh ấy phát triển thành một cậu bé lớn mạnh và đi anh đi. Chúng tôi sẽ không gặp lại anh nữa. Godfrey là một kẻ bất lương. Những cái mới không phải là quá tốt với người già và anh biết điều đó. Đó là lý do tại sao ông vẫn ở lại. Không làm gì cả nhưng ăn đủ cho một vài con ngựa. Giả vờ như bị điếc. Ông không phải là người khiếm thính - ông không muốn nghe. Thật là một ma quỉ là! '' Tại sao bạn không nói cho anh ta để tìm một nơi khác để sống? ' Tôi nói và cô cười. "Anh ấy sẽ không đi. Ông có thể muốn cố gắng ép buộc chúng tôi ra ngoài. Tôi đã học cách để curs ngủ nói dối, "cô nói." Sẽ Christophine đi nếu bạn nói với cô ấy để? ' Tôi đã nghĩ. Nhưng tôi không nói điều đó. Tôi sợ phải nói ra. Đó là quá nóng vào buổi chiều. Tôi có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên môi trên của cô và các quầng thâm dưới mắt. Tôi bắt đầu để fan hâm mộ của cô, nhưng cô quay đầu đi. Cô ấy có thể nghỉ ngơi nếu tôi bỏ cô một mình, cô cho biết. Một khi tôi đã có thể đi lại lặng lẽ theo dõi giấc ngủ của cô trên ghế sofa màu xanh - một lần tôi làm cái cớ để được ở gần cô khi cô chải mái tóc của mình, một chiếc áo choàng màu đen mềm mại để trang trải cho tôi, giấu tôi, giữ tôi an toàn. Nhưng không lâu hơn nữa. . Không nữa Đây là tất cả những người trong cuộc sống của tôi -. Mẹ tôi và Pierre, Christophine, Godfrey, và Sass người đã để lại cho chúng tôi không bao giờ nhìn vào bất kỳ người da đen kỳ lạ. Họ ghét chúng ta. Họ gọi chúng tôi gián trắng. Hãy để con chó nằm ngủ. Một hôm, một cô bé sau ca hát của tôi, "Đi đi con gián màu trắng, hãy đi đi, hãy đi đi." Tôi bước nhanh, nhưng cô bước nhanh hơn. 'White gián, đi đi đi đi. Không ai muốn bạn. Đi đi. "Khi tôi về nhà an toàn, tôi ngồi gần bức tường cũ ở cuối vườn. Nó được bao phủ bởi rêu xanh mềm mại như nhung và tôi không bao giờ muốn để di chuyển một lần nữa. Tất cả mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nếu tôi di chuyển. Christophine tìm thấy tôi ở đó khi nó đã gần tối, và tôi đã rất gay gắt cô phải giúp tôi đứng lên. Cô không nói gì, nhưng sáng hôm sau Tia đang ở trong bếp với mẹ Maillotte, người bạn của Christophine. Ngay Tia là bạn của tôi và tôi đã gặp cô ấy gần như mỗi buổi sáng vào khúc quanh của con đường sông. Đôi khi chúng tôi rời khỏi hồ bơi tắm vào buổi trưa, đôi khi chúng tôi ở lại cho đến chiều muộn. Sau đó, Tia sẽ thắp lửa (hỏa hoạn luôn thắp sáng cho mình, đá nhọn đã không làm tổn thương bàn chân trần của cô, tôi không bao giờ nhìn thấy cô ấy khóc). Chúng tôi luộc chuối xanh trong một nồi sắt cũ
Cô ấy là cha tôi thứ hai

Làm sao cô biết rằng ông Luttrell sẽ là lần đầu tiên người lớn mệt mỏi vì chờ đợi? Một

Ho của ông Luttrell được để trống, cửa chớp đập trong gió. Ngay sau đó những người da đen nói nó bị ám ảnh, họ sẽ không đến gần nó. Và không có một


Sau đó, một ngày, rất sớm tôi đã thấy con ngựa của cô nằm xuống dưới gốc cây frangipani. Tôi đã đi lên với anh ấy nhưng anh ấy đã không bị bệnh, ông đã chết và đôi mắt màu đen với ruồi. Tôi đã bỏ chạy và không nói về nó cho tôi nghĩ rằng nếu tôi không nói với ai







Khi tối đến cô hát với tôi nếu cô ấy là trong tâm trạng. Tôi có thể không luôn luôn hiểu bài hát thổ ngữ của cô - cô cũng đến từ Martinique - nhưng cô đã dạy cho tôi một điều đó có nghĩa là 'The little một già, trẻ em rời bỏ chúng ta, họ sẽ trở lại?' và một

Bài hát của cô đã không thích Jamaica
Cô đã được nhiều đen - màu xanh-đen với một khuôn mặt mỏng và các tính năng thẳng. Cô mặc một chiếc váy màu đen, nặng vàng hoa tai và một chiếc khăn tay màu vàng - cẩn thận gắn với hai điểm cao ở phía trước. Không có người phụ nữ da đen khác mặc màu đen, hoặc gắn liền với chiếc khăn tay Martinique thời trang của cô. Cô có một giọng nói trầm lắng và một nụ cười yên lặng khi cô ấy cười), và mặc dù cô có thể nói tiếng Anh tốt, nếu cô muốn, và Pháp cũng như các thổ ngữ, cô đã chăm sóc để nói chuyện như họ nói chuyện. Nhưng họ sẽ không có gì để làm với cô ấy và cô ấy không bao giờ nhìn thấy con trai mình, người đã làm việc ở Tây Ban Nha Town. Cô chỉ có một người bạn - một người phụ nữ được gọi là Maillotte, và Maillotte không phải là một người Jamaica


'Cô ấy là đám cưới của cha của bạn hiện tại với tôi - một trong những món quà của mình. Ông mặc dù tôi sẽ được hài lòng với một cô gái Martinique. Tôi không biết cô ấy bao nhiêu tuổi khi họ đưa cô đến Jamaica, khá trẻ. Tôi không biết bao nhiêu tuổi cô bây giờ. Có vấn đề gì? Tại sao bạn quấy rầy và làm phiền tôi về tất cả những điều này đã xảy ra cách đây lâu? Christophine ở lại với tôi vì cô ấy muốn ở lại. Cô đã có riêng những lý do rất tốt của mình bạn có thể được đảm bảo. Tôi dám nói rằng chúng ta đã có thể chết nếu cô ấy đã quay lưng lại với chúng tôi và đó sẽ là một số phận tốt hơn. Chết và bị lãng quên và an lạc. Không biết rằng một










Tôi chưa bao giờ nhìn bất kỳ người da đen kỳ lạ. Họ ghét chúng ta. Họ gọi chúng tôi gián trắng. Hãy ngủ chó nằm. Một

đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: