Today, the relationship with authority, or, in a wider sense, the expe dịch - Today, the relationship with authority, or, in a wider sense, the expe Việt làm thế nào để nói

Today, the relationship with author

Today, the relationship with authority, or, in a wider sense, the experience of obedience to someone else, is considered by many impossible, even evil, something to be avoided. This is true not only in the field of education, in the professional environment, and in families, but also within the Church.
Why is authority necessary?
Wouldn’t it be easier to live without obeying any authority? Wouldn’t it be much nicer to follow only our instincts and spontaneously do what it seems useful and appropriate on the spot? These are far from being rhetorical questions. First and foremost, educating people about authority means helping them to discover the need for authority, not only in order to bring to light the good in their lives, but simply for life in itself. Why can’t man live without authority, and what authority do we recognize as crucial in our life? The life of man, of every man, consists in the tension between two opposite poles: on the one side, the origins from which we come, and on the other, the destination towards which we are walking. The secret of education is to help man face this tension in the present, in his relationships with things and people.
The first step is to help man disentangle himself from the self-reliance that makes him unhappy and deeply melancholic. In the magazine Traces, Father Giussani describes loneliness as an “original” experience; i.e., one that has existed since man came into being. In the catechesis on the creation of man and woman, Pope John Paul II expressed the same concept. The discovery of our loneliness, of our inability to face life on our own, leads to the revelation of our dependence. We depend, mainly but not exclusively, on other people. In each person there is a “fundamental dependence,” and through the experience of life, man comes up with the following question: “Is this dependence just the result of chance, or does it come from a benign Presence, from Somebody who wanted us to exist and who loves us?” The discovery of love as the origin of life is crucial to man’s progress towards the recognition of authority and the achievement of obedience as a fully aware and desired experience.
We constantly seem to be attracted by something outside of us, which at the same time is also found in the depths of our being. Man’s desires reveal interests that both set him in motion and are signs of his expectations. This is where authority falls. It coincides with those people God has put in our lives who accompany us in the discovery of our genuine desires, on the path towards the purification of those desires that leads to the answer. Obviously, many people could be included in this sphere of our life, although not all of them are important in the same way. The challenge is to discover among the number of potential authorities that we encounter in everyday life, the most crucial one or ones; i.e., those that allow us to take in the meaning of everything.
(Obedience to God or to men?
This authority can only be embodied by God, in the strictest sense. He is our only Saviour and Creator; He is the One we come from and the One who is waiting for us, who knows us in the deepest way possible, and who consequently coincides with our true happiness. Nonetheless, men run a big risk. How is it possible to obey a mysterious and invisible God without falling into the temptation of obeying ourselves, of obeying the idea that we have of Him, confusing our desires and His will? Original sin—original and at the same time so contemporary—makes this danger even more present. God became man and is present among us today, through the people He has chosen, in order to save us from this mistake. His decision to come among us, which He chose freely, indicates the way towards obedience. In the course of the history of Israel, and also during Jesus’ life, it was very clear that obedience to God coincided with obedience to a man. “He who hears you, hears me” (Luke 10:16).
Shall we then obey God or men? Looking at the life of the Church, we can find the answer to this apparent dilemma: strictly speaking, God is the only one to be obeyed. As a matter of fact, there is no man on earth that can claim to cover the same role as God in men’s lives. Jesus said that nobody can be called “master” but Him (Matthew 23:10). Nonetheless, if we want to obey God rather than our idea of him, we are obliged to obey men. We could summarize the concept as follows: the only one to be obeyed is God, but in order to obey to Him, we have to obey the people He has chosen.
Authority is always embodied by people who are chosen by God and who have a relationship with Him. They have to “answer” to Him, and they must lead the people in their care to Him. No authority is justified in itself; it is always justified in relation to the Saviour and Creator. This is the true meaning of the expression “authority is meant to serve.” This should not be interpreted in the sociological meaning of primus inter pares (first among peers), which is doomed to slowly disappear; but in the theological meaning: authority must first serve God in order to serve men.
Is obedience appealing, or is it only a challenge?
Man is constantly torn between the need to belong somewhere or to somebody and the temptation to be self-reliant, between the good that he experiences and the evil he ends up causing. Is obedience natural, or does it require a spiritual rebirth? How can man understand what the authorities leading to truth and the good are? How can man reconcile what his conscience perceives as good with the tempting invitations he receives from the outside world or the authorities surrounding him? I have tried to outline some of the antitheses arising from obedience and authority that man experiences, antitheses that have always been dominant and always will be. Is it possible to solve such antitheses, and how?
The only one that can help man start on the path towards obedience is the One who knows us in the deepest way possible, who created us, who constantly saves us, and who walked along the same path when He was a man. “He learned obedience by the things He suffered” (Hebrews 5:8). God attracts us because He coincides with our happiness. He has created us with an innate desire for Him, with a fundamental need for goodness, truth, happiness, and justice; and to fulfil such needs, He sent His son. The path towards obedience coincides with the revelation of new and unknown dimensions, with the discovery of God as the source of happiness. He is indeed always new, always incommensurable, endless. His life coincides with ours. Thus in man arises the need for a detachment, a challenge, for a deep conversion to this new being that slowly claims more and more space in man’s life and that implies sacrifice and mortification. This is actually the most difficult side of obedience and authority; but it can indeed be faced with joy if the promises we have been made, and the fruits brought into our life so far by the realization of that promise, are clear.
The Holy Spirit leads us to face obedience with happiness, even when we do not fully understand it. St. Paul comes to mind: “In all our troubles my joy knows no bounds” (2 Corinthians 7:4 and 12:10); as well as the perfect happiness of St. Francis.
Authority and friendship
If it is true, as we assumed earlier, that authority is established by God so that man can advance towards Him, how can man actually follow this path? The duty of authority is to show the way towards God and to involve man in it. This is also the reality of friendship. Those in authority create bonds with other people, first and foremost showing their relationship with the Mystery; they share their lives with other people and listen to the experiences that other people are going through. Always keeping in mind the place that God has chosen for them in the world, they live a friendship that is a sign of God, of His infinity and of His unpredictability. The relationship that blossoms between those in authority and those under it is a constant dialogue, desired and full of initiative. But at the same time, the reverse is true; one must relinquish one’s independence, offering one’s availability in constant cooperation. This has been the most meaningful experience of my life over the past twenty-five years. It is not the only kind of relationship possible between master and disciple, but it seems to me that it is the best way to tackle the apparent antitheses without any kind of compromise to integrity. In such a friendship, authority remains intact; it does not give up its responsibilities; it is not reduced to mere memories of youth or to empty company, but it risks itself in front of the other person, exactly as the Son of God did, when He was made man. He showed His face to the people, offering a dialogue to them. Christ shows people the reason for His actions and the paths behind His decisions; in this way He makes man part of His life. Paul IV wrote: “In our time we need masters, but they will only be credible if they are truthful witnesses” (Evangelii Nuntiandi IV. 41) This clearly expresses what I am trying to describe: Having authority essentially means offering my life, providing answers that are true, and the criteria necessary for decisions. In other words, discretely entering other people’s lives, with the highest respect, with the ability to understand their own humanity, offering to their needs and desires the answers that I am able to find, in the light of my own experience and the centuries-long wisdom of the Church.
From this point of view, the authority that I have exercised so far has always been, in different measures, a matter of shared responsibilities. Jesus sent His apostles ahead of Himself. In order to let them understand who He was, He sent them to speak about Him. The most effective way to help the people entrusted to us by God live their relationship with authority in the right way, is t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ngày nay, mối quan hệ với chính quyền, hoặc, trong một ý nghĩa rộng hơn, những kinh nghiệm của sự vâng lời cho người khác, được coi là của nhiều không thể, ngay cả ác, một cái gì đó để thể tránh được. Điều này là đúng, không chỉ trong lĩnh vực giáo dục, trong môi trường chuyên nghiệp, và trong gia đình, mà còn trong giáo hội.Tại sao là cơ quan cần thiết?Nó sẽ không dễ dàng hơn để sống mà không tuân theo bất kỳ quyền gì? Nó sẽ không đẹp hơn nhiều để làm theo chỉ là bản năng của chúng tôi và một cách tự nhiên làm những gì nó có vẻ hữu ích và thích hợp tại chỗ? Đây là xa là câu hỏi rhetorical. Đầu tiên và quan trọng nhất, dục người dân về thẩm quyền có nghĩa là giúp họ khám phá sự cần thiết cho quyền lực, không chỉ để mang lại ánh sáng tốt trong cuộc sống của họ, nhưng chỉ đơn giản là cho cuộc sống trong chính nó. Tại sao không thể người đàn ông sống mà không có thẩm quyền, và cơ quan những gì làm chúng tôi nhận ra như là rất quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi? Cuộc sống của con người, của mỗi con người, bao gồm trong những căng thẳng giữa hai cực đối diện: trên một mặt, nguồn gốc từ đó chúng tôi đến, và mặt khác, các điểm đến theo hướng mà chúng tôi đang đi bộ. Bí mật của giáo dục là để giúp người đàn ông phải đối mặt này căng thẳng trong hiện tại, trong mối quan hệ của ông với những điều và người.Bước đầu tiên là để giúp người đàn ông disentangle mình từ tự mà làm cho anh ta không hài lòng và sâu sắc melancholic. Trong dấu vết tạp chí, cha Giussani mô tả sự cô đơn như là một kinh nghiệm "gốc"; tức là, một trong đó đã tồn tại từ người đàn ông bắt đầu. Ở catechesis vào việc tạo ra của người đàn ông và phụ nữ, giáo hoàng John Paul II bày tỏ cùng một khái niệm. Việc phát hiện ra sự cô đơn của chúng tôi, của chúng tôi không có khả năng phải đối mặt với cuộc sống trên của chính mình, dẫn đến sự mặc khải của sự phụ thuộc của chúng tôi. Chúng tôi phụ thuộc, chủ yếu là nhưng không độc quyền, vào người khác. Trong mỗi người có một sự phụ thuộc"cơ bản", và thông qua những kinh nghiệm của cuộc sống, người đàn ông đi lên với câu hỏi sau đây: "Là sự phụ thuộc này chỉ là kết quả của cơ hội, hoặc hiện nó đến từ một sự hiện diện lành tính, từ ai đó những người muốn chúng tôi để tồn tại và những người yêu thương chúng ta?" Việc phát hiện ra tình yêu như là nguồn gốc của cuộc sống là rất quan trọng cho sự tiến bộ của con người đối với sự công nhận của cơ quan và thành tích của sự vâng lời là một kinh nghiệm hoàn toàn nhận thức được và mong muốn.Chúng tôi luôn có vẻ để được thu hút bởi một cái gì đó bên ngoài của chúng tôi, mà đồng thời cũng được tìm thấy ở độ sâu của chúng tôi. Của người đàn ông mong muốn tiết lộ lợi ích cả hai đặt anh ta trong chuyển động và những dấu hiệu của sự mong đợi của ông. Đây là nơi quyền té ngã. Nó trùng với những người mà Thiên Chúa đã đặt trong cuộc sống của những người đi cùng chúng tôi trong việc phát hiện ra chúng tôi mong muốn chính hãng, trên con đường hướng tới việc thanh lọc của những ham muốn dẫn đến câu trả lời. Rõ ràng, nhiều người có thể được bao gồm trong lĩnh vực này của cuộc sống của chúng tôi, mặc dù không phải tất cả trong số họ là quan trọng trong cùng một cách. Thách thức là để khám phá trong số nhà chức trách tiềm năng mà chúng tôi gặp phải trong cuộc sống hàng ngày, một trong những quan trọng nhất hoặc những người; tức là, những người mà cho phép chúng ta thực hiện trong ý nghĩa của tất cả mọi thứ.(Vâng lời Thiên Chúa hay người đàn ông?Cơ quan này chỉ có thể được thể hiện bởi Đức Chúa trời, trong ý nghĩa chặt chẽ. Ông là Đấng cứu thế duy nhất của chúng tôi và người sáng tạo; Ông là một trong những chúng tôi đến từ và là một trong những người đang chờ đợi chúng tôi, những người hiểu biết chúng tôi trong những cách sâu nhất có thể, và người do đó trùng với chúng tôi thật sự hạnh phúc. Tuy nhiên, người đàn ông chạy một nguy cơ lớn. Làm thế nào là nó có thể tuân theo một vị thần bí ẩn và vô hình mà không rơi vào cám dỗ của tuân theo bản thân, tuân theo ý tưởng rằng chúng tôi có của anh ta, khó hiểu những ham muốn của chúng tôi và sẽ của mình? Tội lỗi ban đầu — ban đầu và tại cùng một thời gian vì vậy đương đại-làm cho mối nguy hiểm này nhiều hơn hiện tại. Thiên Chúa đã trở thành người đàn ông và được trình bày trong số chúng tôi hôm nay, thông qua những người ông đã chọn, để cứu chúng ta khỏi sai lầm này. Quyết định của mình tới giữa chúng ta, mà ông đã chọn một cách tự do, chỉ ra đường hướng tới sự vâng lời. Trong quá trình lịch sử của Israel, và cũng trong cuộc đời Chúa Giêsu, nó là rất rõ ràng rằng Vâng lời Thiên Chúa trùng hợp với Vâng lời với một người đàn ông. "Ông những người nghe bạn, nghe tôi" (Luke 10:16).Chúng ta sẽ sau đó tuân theo Thiên Chúa hay người đàn ông? Nhìn vào cuộc sống của giáo hội, chúng tôi có thể tìm thấy câu trả lời cho tình trạng này rõ ràng: nói đúng ra, Thiên Chúa là người duy nhất để được tuân theo. Như một vấn đề của thực tế, có là không có người đàn ông trên trái đất có thể yêu cầu bồi thường để trang trải vai trò tương tự như Thiên Chúa trong cuộc sống của người đàn ông. Chúa Giêsu nói rằng không ai có thể được gọi là "thầy" nhưng ông (Matthew 23:10). Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn tuân theo Thiên Chúa chứ không phải là chúng tôi ý tưởng về anh ta, chúng ta có nghĩa vụ phải tuân theo người đàn ông. Chúng tôi có thể tóm tắt các khái niệm như sau: là người duy nhất được tuân là Thiên Chúa, nhưng để tuân thủ với anh ta, chúng ta phải tuân theo những người ông đã chọn.Cơ quan luôn luôn được thể hiện bởi những người được lựa chọn bởi Đức Chúa trời và những người có một mối quan hệ với anh ta. Họ phải "trả lời" với anh ta, và họ phải dẫn những người trong chăm sóc của họ với anh ta. Không có thẩm quyền là hợp lý trong chính nó; nó luôn luôn là hợp lý liên quan đến Saviour và người sáng tạo. Điều này là đúng ý nghĩa của biểu thức "quyền nhằm phục vụ." Điều này không nên được hiểu trong ý nghĩa xã hội học của primus inter pares (đầu tiên giữa các đồng nghiệp), mà là doomed để từ từ biến mất; nhưng trong ý nghĩa thần học: cơ quan phải đầu tiên phục vụ Thiên Chúa để phục vụ đàn ông.Là Vâng lời hấp dẫn, hoặc là nó chỉ là một thách thức?Người đàn ông liên tục bị giằng xé giữa sự cần thiết phải thuộc về một nơi nào đó hoặc ai đó và sự cám dỗ để được tự lực cánh, giữa tốt ông kinh nghiệm và những điều ác mà ông đã kết thúc gây ra. Là Vâng lời tự nhiên, hoặc nó không đòi hỏi một sự hồi sinh tinh thần? Làm thế nào người đàn ông có thể hiểu các cơ quan chức hàng đầu để sự thật và lợi ích là gì? Làm thế nào có thể người đàn ông hòa giải những gì lương tâm ông cảm nhận như là tốt với những lời mời hấp dẫn ông nhận được từ thế giới bên ngoài hoặc các cơ quan chức xung quanh anh ta? Tôi đã cố gắng phác thảo một số antitheses phát sinh từ Vâng lời và chính quyền mà người đàn ông kinh nghiệm, các antitheses đã luôn luôn được chi phối và sẽ luôn luôn. Có thể giải quyết như vậy antitheses, và như thế nào?Chỉ có một mà có thể giúp người đàn ông bắt đầu trên con đường hướng tới sự vâng lời là một trong những người hiểu biết chúng tôi trong những cách sâu nhất có thể, người đã tạo ra chúng tôi, những người liên tục lưu chúng tôi, và những người đi bộ dọc theo đường cùng một khi ông là một người đàn ông. "Ông đã học được Vâng lời bởi những điều ông bị" (Do Thái 5:8). Thiên Chúa thu hút chúng tôi bởi vì ông trùng với hạnh phúc của chúng tôi. Ông đã tạo ra chúng tôi với một mong muốn bẩm sinh cho anh ta, với một nhu cầu cơ bản cho lòng tốt, sự thật, hạnh phúc, và tư pháp; và để đáp ứng nhu cầu như vậy, ông đã gửi con trai của ông. Con đường hướng tới sự vâng lời trùng với sự mặc khải của kích thước mới và chưa biết, với việc phát hiện ra Thiên Chúa là nguồn gốc của hạnh phúc. Ông thực sự luôn luôn là mới, luôn luôn incommensurable, vô tận. Cuộc sống của ông trùng với chúng ta. Do đó trong người đàn ông đặt ra sự cần thiết cho một đội, một thách thức, cho một chuyển đổi sâu này mới là những gì từ từ tuyên bố không gian nhiều hơn và nhiều hơn nữa trong cuộc sống của người đàn ông và điều đó hàm ý sự hy sinh và hành. Điều này là thực sự có mặt khó khăn nhất của sự vâng lời và thẩm quyền; nhưng nó có thể thực sự phải đối mặt với niềm vui nếu những lời hứa chúng tôi đã được thực hiện, và các loại trái cây đưa vào cuộc sống của chúng tôi cho đến nay của việc thực hiện lời hứa, là rõ ràng.Chúa Thánh thần dẫn chúng ta phải đối mặt với Vâng lời với hạnh phúc, ngay cả khi chúng tôi không hoàn toàn hiểu nó. St. Paul nói đến cái tâm: "Trong tất cả các khó khăn của chúng tôi niềm vui của tôi biết không có giới hạn" (2 Corinthians 7:4 và 12:10); cũng như hạnh phúc hoàn hảo của St. Francis.Thẩm quyền và tình bạnIf it is true, as we assumed earlier, that authority is established by God so that man can advance towards Him, how can man actually follow this path? The duty of authority is to show the way towards God and to involve man in it. This is also the reality of friendship. Those in authority create bonds with other people, first and foremost showing their relationship with the Mystery; they share their lives with other people and listen to the experiences that other people are going through. Always keeping in mind the place that God has chosen for them in the world, they live a friendship that is a sign of God, of His infinity and of His unpredictability. The relationship that blossoms between those in authority and those under it is a constant dialogue, desired and full of initiative. But at the same time, the reverse is true; one must relinquish one’s independence, offering one’s availability in constant cooperation. This has been the most meaningful experience of my life over the past twenty-five years. It is not the only kind of relationship possible between master and disciple, but it seems to me that it is the best way to tackle the apparent antitheses without any kind of compromise to integrity. In such a friendship, authority remains intact; it does not give up its responsibilities; it is not reduced to mere memories of youth or to empty company, but it risks itself in front of the other person, exactly as the Son of God did, when He was made man. He showed His face to the people, offering a dialogue to them. Christ shows people the reason for His actions and the paths behind His decisions; in this way He makes man part of His life. Paul IV wrote: “In our time we need masters, but they will only be credible if they are truthful witnesses” (Evangelii Nuntiandi IV. 41) This clearly expresses what I am trying to describe: Having authority essentially means offering my life, providing answers that are true, and the criteria necessary for decisions. In other words, discretely entering other people’s lives, with the highest respect, with the ability to understand their own humanity, offering to their needs and desires the answers that I am able to find, in the light of my own experience and the centuries-long wisdom of the Church.Từ quan điểm này, các cơ quan mà tôi đã thực hiện cho đến nay luôn luôn là, trong biện pháp khác nhau, một vấn đề của chia sẻ trách nhiệm. Chúa Giêsu gửi tông đồ của mình trước mình. Để cho họ hiểu những người ông là, ông đã gửi họ nói về anh ta. Cách hiệu quả nhất để giúp mọi người giao phó cho chúng tôi bởi Đức Chúa trời sống của mối quan hệ với chính quyền một cách đúng đắn, là t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hôm nay, mối quan hệ với chính quyền, hoặc, trong một ý nghĩa rộng hơn, kinh nghiệm của sự vâng phục người khác, được nhiều người xem không thể, thậm chí ác, một cái gì đó có thể tránh được. Điều này đúng không chỉ trong lĩnh vực giáo dục, trong môi trường chuyên nghiệp, và trong gia đình, nhưng cũng trong Giáo Hội.
Tại sao là thẩm quyền cần thiết?
Nó sẽ không được dễ dàng hơn để sống mà không tuân theo bất kỳ thẩm quyền? Nó sẽ không thể đẹp hơn nhiều để làm theo bản năng của chúng tôi chỉ có một cách tự nhiên làm những gì nó có vẻ hữu ích và phù hợp ngay tại chỗ? Đây là những xa là câu hỏi tu từ. Đầu tiên và trước hết, giáo dục người dân về quyền có nghĩa là giúp họ khám phá ra sự cần thiết cho cơ quan, không chỉ để đưa ra ánh sáng những điều tốt đẹp trong cuộc sống của họ, mà chỉ đơn giản cho cuộc sống của riêng mình. Tại sao không phải con người có thể sống mà không có thẩm quyền, và quyền phép để chúng ta nhận ra là rất quan trọng trong cuộc sống của chúng ta? Cuộc sống của con người, của mỗi con người, bao gồm trong sự căng thẳng giữa hai cực đối lập: một bên, nguồn gốc mà từ đó chúng tôi đến, và mặt khác, các điểm đến phía mà chúng ta đang đi. Bí mật của giáo dục là giúp con người khuôn mặt căng thẳng này trong hiện tại, trong các mối quan hệ của mình với vật và con người.
Bước đầu tiên là để giúp người đàn ông gỡ mình khỏi tự lực khiến anh không hài lòng và sâu sắc u buồn. Trong Vết tạp chí, Cha Giussani mô tả sự cô đơn như một kinh nghiệm "ban đầu"; tức là, một trong đó đã tồn tại từ người đàn ông ra đời. Trong bài giáo lý về sự sáng tạo của người đàn ông và phụ nữ, Đức Giáo Hoàng John Paul II đã bày tỏ cùng một khái niệm. Việc phát hiện ra sự cô đơn của chúng tôi, không có khả năng để đương đầu với cuộc sống riêng của chúng tôi, dẫn đến sự mặc khải của sự phụ thuộc của chúng tôi. Chúng tôi phụ thuộc, chủ yếu nhưng không độc quyền, về những người khác. Trong mỗi người có một "sự phụ thuộc cơ bản", và thông qua kinh nghiệm của cuộc sống, người đàn ông đi lên với những câu dưới đây: "Có phải phụ thuộc này chỉ là kết quả của cơ hội, hay nó đến từ một Presence lành tính, từ Ai đó muốn chúng tôi để tồn tại và những người yêu thương chúng ta? "Việc phát hiện ra tình yêu như là nguồn gốc của sự sống là rất quan trọng cho sự tiến bộ của con người đối với sự công nhận của chính quyền và các thành tựu của sự vâng phục như một kinh nghiệm hoàn toàn nhận thức và mong muốn.
Chúng tôi liên tục dường như bị thu hút bởi một cái gì đó bên ngoài chúng ta, mà đồng thời cũng được tìm thấy ở độ sâu của con người chúng ta. Những ham muốn của con người tiết lộ mối quan tâm mà cả hai đặt vào chuyển động và những dấu hiệu của sự mong đợi của mình. Đây là nơi mà chính quyền rơi. Nó trùng hợp với những người Chúa đặt để trong cuộc sống của chúng tôi đã đi cùng chúng tôi trong việc khám phá những ham muốn chính hãng của chúng tôi, trên con đường hướng tới sự thanh lọc của những ham muốn dẫn đến câu trả lời. Rõ ràng, nhiều người có thể được bao gồm trong lĩnh vực này của cuộc sống của chúng tôi, mặc dù không phải tất cả trong số họ đều quan trọng trong cùng một cách. Thách thức là để khám phá một trong những số cơ quan chức năng mà chúng ta gặp phải trong cuộc sống hàng ngày, quan trọng nhất một hoặc những người thân; nghĩa là, những người mà cho phép chúng tôi để có trong ý nghĩa của tất cả mọi thứ.
(vâng lời Thiên Chúa hay để những người đàn ông?
Thẩm quyền này chỉ có thể thực hiện được với Thiên Chúa, theo nghĩa chặt chẽ Ông là Đấng Cứu Độ duy nhất của chúng ta và Đấng Tạo Hóa;. Ngài là Đấng chúng ta đi từ và Đấng đang chờ đợi chúng ta, ai mà biết được chúng ta trong cách sâu xa nhất có thể, và những người do trùng với hạnh phúc thật sự của chúng tôi. Tuy nhiên, người đàn ông chạy một nguy cơ lớn. Làm thế nào là nó có thể tuân theo một Thiên Chúa bí ẩn và vô hình mà không rơi vào sự cám dỗ của vâng chính mình, vâng lời của các ý tưởng mà chúng ta có về Ngài, khó hiểu mong muốn của chúng tôi và ý muốn của Ngài? gốc tội lỗi là nguyên bản và cùng một lúc như vậy đương đại làm cho nguy cơ này thậm chí hiện tại hơn. Thiên Chúa đã làm người và hiện diện giữa chúng ta ngày hôm nay, thông qua những người Ngài đã chọn, để cứu chúng ta khỏi sai lầm này. Quyết định của ông đến ở giữa chúng ta, mà Ngài đã chọn một cách tự do, chỉ ra các đường hướng tới sự vâng phục. Trong quá trình lịch sử của Israel, và cũng trong lúc Chúa Giêsu cuộc sống, nó là rất rõ ràng rằng việc tuân theo Thiên Chúa trùng hợp với sự vâng phục một người đàn ông. "Ai nghe bạn, nghe tôi" (Lc 10:16).
Shall thì chúng ta vâng lời Chúa hay người đàn ông? Nhìn vào cuộc sống của Giáo Hội, chúng ta có thể tìm thấy câu trả lời cho tình trạng khó xử này rõ ràng: Nói đúng ra, Thiên Chúa là người duy nhất được tuân theo. Như một vấn đề của thực tế, không có người đàn ông trên trái đất có thể yêu cầu bồi thường bao gồm các vai trò tương tự như Thiên Chúa trong cuộc sống của người đàn ông. Chúa Giêsu nói rằng không ai có thể được gọi là "bậc thầy", nhưng Ngài (Mt 23:10). Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn vâng lời Thiên Chúa hơn là ý tưởng của chúng ta về Ngài, chúng ta có nghĩa vụ phải tuân theo những người đàn ông. Chúng ta có thể tóm tắt các khái niệm như sau: là người duy nhất phải thi hành là Thiên Chúa, nhưng để vâng theo Ngài, chúng ta phải tuân theo những người Ngài đã chọn.
Authority luôn thể hiện bởi những người được Chúa chọn và những người có mối quan hệ với Ngài. Họ phải "trả lời" cho Ngài, và họ phải lãnh đạo nhân dân trong việc chăm sóc họ cho Ngài. Không có thẩm quyền là hợp lý trong chính nó; nó luôn luôn là hợp lý trong mối quan hệ với Chúa Cứu Thế và Creator. Đây là ý nghĩa thực sự của biểu thức này không nên được hiểu theo nghĩa xã hội học của primus inter pares (đầu tiên giữa các đồng nghiệp), mà là cam chịu từ từ biến mất "quyền được có nghĩa là để phục vụ."; nhưng trong ý nghĩa thần học:. quyền đầu tiên phải phục vụ Thiên Chúa để phục vụ đàn ông
là sự vâng phục hấp dẫn, hoặc là nó chỉ là một thách thức?
Man là liên tục bị giằng xé giữa sự cần thiết phải thuộc về một nơi nào đó hoặc ai đó và sự cám dỗ là tự lực cánh sinh, giữa cái tốt mà ông trải nghiệm và cái ác, ông kết thúc lên làm. Là sự vâng phục tự nhiên, hoặc dùng nó đòi hỏi một sự tái sinh tinh thần? Làm thế nào con người có thể hiểu được điều mà chính quyền dẫn đến sự thật và tốt là? Làm thế nào con người có thể dung hòa những gì lương tâm của mình nhận thức là tốt với những lời mời hấp dẫn ông nhận được từ thế giới bên ngoài hoặc các cơ quan xung quanh anh ta? Tôi đã cố gắng phác thảo một số antitheses phát sinh từ sự vâng phục và quyền con người kinh nghiệm, antitheses đã luôn luôn chiếm ưu thế và sẽ luôn luôn được. Là nó có thể để giải quyết antitheses như vậy, và làm thế nào?
Chỉ có một mà có thể giúp đỡ người đàn ông bắt đầu trên con đường hướng tới sự vâng lời là Đấng biết chúng ta ở cách sâu xa nhất có thể, những người tạo ra chúng ta, những người liên tục cứu độ chúng ta, và đã đi bộ dọc theo cùng một con đường khi Ông là một người đàn ông. "Anh ấy đã học vâng phục bởi những điều Ngài đã chịu" (Hêbơrơ 5: 8). Thiên Chúa thu hút chúng ta bởi vì Ngài trùng với hạnh phúc của chúng tôi. Ông đã tạo dựng chúng ta với một mong muốn bẩm sinh cho Ngài, với một nhu cầu cơ bản cho sự tốt lành, chân lý, hạnh phúc, và công bằng; và để đáp ứng nhu cầu đó, Ngài đã sai con trai của ông. Các con đường dẫn đến sự vâng phục trùng hợp với sự mặc khải của kích thước mới và chưa biết, với sự phát hiện của Thiên Chúa là nguồn hạnh phúc. Ông thực sự là luôn luôn mới, luôn luôn vô tỉ, vô tận. Cuộc sống của ông trùng hợp với chúng ta. Do đó trong con người nảy sinh sự cần thiết cho một đội, một thách thức, một chuyển đổi sâu sắc đến con người mới này mà từ từ tuyên bố ngày càng nhiều không gian trong cuộc sống của con người và điều đó hàm ý hy sinh và hãm mình. Đây thực sự là phụ khó khăn nhất của sự vâng lời và quyền hạn; nhưng nó thực sự có thể phải đối mặt với sự vui mừng nếu những lời hứa, chúng tôi đã được thực hiện, và các loại trái cây được đưa vào cuộc sống của chúng tôi cho đến nay bởi việc thực hiện lời hứa đó, rõ ràng.
Chúa Thánh Thần hướng dẫn chúng ta phải đối mặt với sự vâng lời với hạnh phúc, ngay cả khi chúng ta làm không hoàn toàn hiểu được nó. Thánh Phaolô nói đến cái tâm: "Trong tất cả những rắc rối của chúng tôi niềm vui của tôi biết không có giới hạn" (2 Cor 7: 4 và 12:10); cũng như hạnh phúc toàn vẹn của. St. Francis
Authority và tình bạn
Nếu đó là sự thật, như chúng ta giả định trước đó, cơ quan được thành lập bởi Thiên Chúa để con người có thể tiến về phía Ngài, làm thế nào con người có thể thực sự đi theo con đường này? Nhiệm vụ của cơ quan là để cho thấy cách hướng về Thiên Chúa và phải liên quan đến người đàn ông trong đó. Đây cũng là thực tế của tình bạn. Những người quyền tạo trái phiếu với những người khác, đầu tiên và trước hết cho thấy mối quan hệ của họ với các bí ẩn; họ chia sẻ cuộc sống của mình với những người khác và lắng nghe những kinh nghiệm mà người khác đang phải trải qua. Luôn luôn giữ trong tâm trí mà Chúa đã chọn cho họ trong thế giới, họ sống một tình bạn là một dấu hiệu của Thiên Chúa, của vô hạn của Ngài và không thể tiên đoán của ông. Các mối quan hệ đó nở giữa những người quyền thế và những người theo nó là một cuộc đối thoại liên tục, mong muốn và đầy sáng kiến. Nhưng cùng một lúc, điều ngược lại là đúng; người ta phải từ bỏ sự độc lập của mình, cung cấp sẵn có của một người trong hợp tác liên tục. Điều này đã được các kinh nghiệm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của tôi trong hai mươi lăm năm qua. Nó không phải là loại duy nhất của mối quan hệ có thể có giữa thầy và đệ tử, nhưng có vẻ như với tôi rằng đó là cách tốt nhất để giải quyết các antitheses rõ ràng mà không cần bất kỳ loại thỏa hiệp để vẹn. Trong một tình bạn như vậy, chính quyền vẫn còn nguyên vẹn; nó không bỏ trách nhiệm của mình; nó không phải là giảm đến kỷ niệm đơn thuần của trẻ hoặc để công ty có sản phẩm nào, nhưng nó có nguy cơ bản thân trước mặt người khác, chính xác là Con Thiên Chúa đã làm, khi Ngài đã làm người. Ông đã cho thấy khuôn mặt của Ngài cho nhân dân, cung cấp một cuộc đối thoại với họ. Đức Kitô cho mọi người lý do cho hành động của ông và những con đường đằng sau quyết định của ông; theo cách này, Ngài làm cho con người là một phần của cuộc sống của Ngài. Paul IV đã viết: "Trong thời đại chúng ta, chúng ta cần thạc sĩ, nhưng họ sẽ chỉ có giá trị nếu họ là những chứng nhân trung thực" (Evangelii Nuntiandi IV 41). Điều này thể hiện rõ ràng những gì tôi đang cố gắng để mô tả: Có thẩm quyền về cơ bản có nghĩa là cung cấp cuộc sống của tôi, cung cấp câu trả lời đó là có thật, và các tiêu chí cần thiết để quyết định. Nói cách khác, kín đáo vào cuộc sống của người khác, với sự tôn trọng cao nhất, với khả năng hiểu được con người của mình, cung cấp cho nhu cầu của họ và mong muốn các câu trả lời mà tôi có thể tìm thấy, trong ánh sáng của kinh nghiệm của riêng tôi và centuries- trí tuệ dài của Giáo Hội.
Từ quan điểm này, cơ quan mà tôi đã thực hiện cho đến nay luôn luôn là, trong các biện pháp khác nhau, một vấn đề chia sẻ trách nhiệm. Ngài sai các tông đồ của ông trước Ngài. Để cho họ hiểu Ngài là ai, Ngài đã sai họ để nói chuyện về Ngài. Cách hiệu quả nhất để giúp đỡ nhân dân giao phó cho chúng ta được Thiên Chúa sống mối quan hệ của họ với chính quyền một cách đúng đắn, là t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: