We may see, finding and correcting reading errors as part of the gener dịch - We may see, finding and correcting reading errors as part of the gener Việt làm thế nào để nói

We may see, finding and correcting

We may see, finding and correcting reading errors as part of the general process of refining one’s perceptions of the text. In essence, there is little difference between discovering that a word means something other than what we had thought and finding that our attitudes on an issue are slightly different from those we should have expected. In both cases, linguistic control is improved. The child who discovers that the word dog refers not to any four legged animal, but only to those with certain characteristics, and the adult who, reading All Quiet on the Western Front, refines his understanding of the emotions of war, are both going through the same intellectual process, though at different levels of sophistication. The one sharpens his understanding of dog; the other refines his understanding of war. If students can be encouraged to think of the reading of literature as an opportunity to refine and clarify their ideas, rather than as a test of their ability to read accurately and recall details, they may come to accept errors as a natural part of the process and become less inhibited and defensive about them.
AUTHORIAL INTENT The question of authorial intent often gives rise to discussion of error in literature classes. Presumably, much of the labor in reading literature is in trying to determine what the writer hopes to say, what effect she hopes to create in the reader. Those are, of course, perfectly legitimate question. But should they dominate? I’ve suggested that the class deal first with student responses, trying to determine whether they derive from the text itself, associations it calls to mind, or from something else. The students, in discussing these issues, will be making statements about themselves: “I think…,” “I feel…,” “I believe…” “When the students begin to say, “The writer thinks…”or “The writer feels…”, they commit themselves to a different kind of discussion. They are no longer concerned simply with expressing themselves, but have assumed the task of marshaling evidence for their inferences. Both expressing the self and analyzing the writer’s intent are important; neither should dominate, and neither should be neglected.
Consider “As Best She Could.” It is quite possible to explain the reaction of the student who thinks the social worker is justified in her skeptical and suspicious treatment of the widow. Is it equally possible to ascribe that attitude to the author? Can we say that Jones, too feels that the social worker is doing her best, constrained by the regulations of the agency for which she works, and is therefore blameless? The poem offers little support for that contention. The social worker is described as “curt”-she “cut through your explanations, your patches of self –respect”-she refuses to believe the widow, interpreting fear as greed and fraud-she “denied you, sent you off.” There is little there to suggest that Jones, or to speak more accurately, the persona Jones adopts in this poem, approves of the behavior he has depicted. The evidence indicates that he sympathizes strongly with the widow.
It is important that students who sympathize with the social worker have enough perspective not to confuse their response to the poem with interpretation of the writer’s intention. That is not to say they should repress their response; they should simply not assume the writer share it. Nor, if their response reveals a radical difference between their attitude and that of the writer, should they necessarily revise their opinions to conform to the writer’s. they should be encouraged to reconsider their attitude, but they need not feel obligated to submit to the writer’s presumed authority.
The move from response to interpretation involves, then a shift in focus. In the beginning we are less concerned with the writer’s intents than with the actual effect of the work. That is to say, the reader is first simply responding, without trying to impose a direction on that response. Whether it is visceral, emotional, or intellectual, it is as far as possible not manipulated, not “produce” to satisfy some self-imposed (or teacher-imposed) task, as it would be if the reader came to the text thinking, “I must devise some proposition about this work that I can then demonstrate” or “I must generate some proposition about this work that I can then demonstrate” or “I must generate some feeling about this work, to show that I am a sensitive person.” At this stage, the reader is receptive rather than aggressive. If any task or question governs this first encounter with the text, it is, “what does this poem do to me-what does it make me feel or think or wonder?” Identifying the effect of the work leads naturally to the question, “What is the source of that effect?” As we have seen, the source lies partially in the text and partially in the reader’s experience. Distinguishing between the two demands both introspection and analysis, resulting in the act of interpretation, which can be defined for now as drawing inferences about the meaning and significance of a work or about it is intended effect.
Having abandoned the basic tenet of the New Critics-that there is an absolute and perfect reading of a work-we are left with a view of reading in which inferences about authorial intent are only one piece in a larger mosaic. We can’t be satisfied, then, with submission to the work, suppressing or forgetting ourselves so that we are assimilated into the world of the text; such a way of reading shows too little regard for the reader. Nor can we accept the submission of the text to self, for which the governing principle is “it’s my opinion and I’ am entitled to it.” Such a view betrays indifference to the literary work. Teachers have too often found themselves in an unfortunate conflict in which they help the former position and their students the latter. But the matter is not a simple either/or question as Slatoff, discussing the critical literature on the topic of “belief”, suggests:
This discussion of “belief” has been valuable in many ways, but almost all of it focuses only on major conflicts or discrepancies between beliefs and implies that such conflicts are special cases or deviations from a norm of nearly complete harmony between author and reader. I would argue that such conflicts are merely extreme forms of a condition that obtains to one degree or another in all our literary experiences and that a complete correspondence of attitudes is not norm but another extreme, one which may, in fact, interfere with a judicious or even adequate response as much as a violent opposition of values… Our usual experience, it seems to me, involves a curiously complex set of adjustments and mal-adjustments between our own views and way of feeling and those which inform the work, a set of adjustments such more like those in a successful marriage than in, say, a dream or brainwashing. As in any relation that is not completely harmonious, we will sometimes defer to the author, sometimes accept things for the sake of the argument, sometimes entertain notions indulgently and give the benefit of the doubt, sometimes suspend judgment temporarily, sometimes mutter or grumble or give a tolerant smile, sometimes view with distaste, suspicion, alarm, or dismay, sometimes revise an impression eagerly, sometimes begrudgingly, sometimes rise fiercely up in arms, sometimes wonder anxiously where the author stands, and so on. The critical discussion of the matter so fat seems to envision only two sorts of marriages-blissful and miserable.12
As Slatoff suggest, the interpreting process is neither one of submission nor one of tyranny; rather, it is an attempt to see clearly, giving both the author and the self their due. Interpretation, although it is an effort to say something about the meaning of the text, must keep the reader clearly in mind. There is always an “I” in the picture, speculating about the meaning of the words and the significance of their arrangement.
The questions of author’s intent is not negligible, the, nor is it the most important question; rather, it is an issue that enables us to identify more clearly where we stand. Attention to the author’s intent allows us to consider also the adjustments Slatoff spoke of that arise between reader and writer. As we see ourselves sometimes agreeing, sometimes tolerating, sometimes rising fiercely up in arms, we have the opportunity to watch aspects of our belief and thought manifest themselves. We have, in a sense, the opportunity to view ourselves as object-not only to participate, but to observe, reflecting on our own minds and discovering how we feel about what we find there. The literary work represents another consciousness, which, by its contrast with our own, enables us to refine ourselves, confirming, clarifying, modifying, or refuting perceptions, attitudes, and ideas.


0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chúng ta có thể thấy, tìm và sửa chữa lỗi đọc như là một phần của quá trình tổng hợp lọc của một nhận thức của các văn bản. Về bản chất, là các khác biệt nhỏ giữa phát hiện ra rằng một từ có nghĩa là một cái gì đó khác hơn so với những gì chúng tôi đã nghĩ và tìm ra rằng Thái độ của chúng tôi về vấn đề một là hơi khác nhau từ những người chúng ta nên có thể mong đợi. Trong cả hai trường hợp, điều khiển ngôn ngữ được cải thiện. Những con người phát hiện ra rằng con chó từ nói không để bất kỳ động vật bốn chân, nhưng chỉ cho những người có một số đặc tính, và người lớn người, đọc yên tĩnh tất cả mặt trận phía tây, hành công sự hiểu biết của mình về những cảm xúc của chiến tranh, là cả hai đi qua quá trình sở hữu trí tuệ, mặc dù ở các cấp độ khác nhau của tinh tế. Một trong những là sắc sự hiểu biết của con chó; khác hành công sự hiểu biết của ông về chiến tranh. Nếu sinh viên có thể được khuyến khích để suy nghĩ của việc đọc sách của văn học như là một cơ hội để tinh chỉnh và làm rõ ý tưởng của họ, chứ không phải là như một thử nghiệm khả năng của mình để đọc một cách chính xác và gọi lại thông tin chi tiết, họ có thể đến để chấp nhận lỗi như là một phần tự nhiên của quá trình và trở nên ít inhibited và phòng thủ về họ. AUTHORIAL ý định câu hỏi authorial ý định thường đưa đến cuộc thảo luận của các lỗi trong các lớp học văn học. Có lẽ, phần lớn lao động đọc văn học là trong cố gắng để xác định những gì các nhà văn Hy vọng để nói, những gì có hiệu lực cô hy vọng sẽ tạo ra trong người đọc. Đó là, tất nhiên, hoàn toàn hợp pháp câu hỏi. Nhưng nên họ thống trị? Tôi đã đề xuất rằng các lớp học đầu tiên đối phó với phản ứng sinh viên, cố gắng để xác định cho dù họ lấy được từ văn bản chính nó, nó gọi đến tâm trí, các Hiệp hội hoặc từ một cái gì đó khác. Các sinh viên, trong thảo luận về những vấn đề này, sẽ làm cho các báo cáo về bản thân mình: "Tôi nghĩ rằng...," "tôi cảm thấy...," "tôi tin rằng..." "Khi các sinh viên bắt đầu nói,"các nhà văn nghĩ..."hoặc"nhà văn cảm thấy...", họ cam kết chính mình đến một loại khác nhau của cuộc thảo luận. Họ không còn được quan tâm chỉ đơn giản là thể hiện chính mình, nhưng đã giả định nhiệm vụ của marshaling bằng chứng cho suy luận của họ. Cả hai thể hiện bản thân và phân tích của nhà văn ý định rất quan trọng; không nên thống trị, và không nên được bỏ qua.Xem xét "Là tốt nhất cô có thể." Nó là khá tốt để giải thích phản ứng của học sinh người nghĩ rằng nhân viên xã hội là hợp lý trong cô điều trị hoài nghi và đáng ngờ của góa phụ. Nó là như nhau có thể ascribe Thái độ đó để tác giả? Chúng tôi có thể nói rằng Jones, quá cảm thấy rằng nhân viên xã hội làm cô ấy tốt nhất, hạn chế bởi các quy định của cơ quan mà nó hoạt động, và do đó là ngưởi? Những bài thơ cung cấp các hỗ trợ ít nhất ganh đua đó. Nhân viên xã hội được miêu tả là "curt"-cô "cắt thông qua các giải thích của bạn, bản vá lỗi của bạn tự-tôn trọng" - cô từ chối để tin rằng góa phụ, giải thích sợ hãi như là tham lam và gian lận - cô "từ chối bạn, gửi cho bạn." Có là có ít để đề nghị đó Jones, hoặc nói chính xác hơn, persona Jones thông qua trong bài thơ này, chấp thuận của hành vi của ông đã mô tả. Bằng chứng cho thấy rằng ông sympathizes mạnh mẽ với các quả phụ.Nó là quan trọng rằng sinh viên thông cảm với nhân viên xã hội có đủ quan điểm không để gây nhầm lẫn của phản ứng để bài thơ với giải thích về ý định của nhà văn. Đó là không phải để nói họ nên repress phản ứng của họ; họ nên chỉ đơn giản là không phải cho các nhà văn chia sẻ nó. Cũng, nếu phản ứng của họ cho thấy một sự khác biệt căn bản giữa Thái độ của họ và của các nhà văn, nên họ nhất thiết phải sửa đổi ý kiến của mình để phù hợp với các nhà văn. họ cần được khuyến khích để xem xét lại thái độ của họ, nhưng họ không cần cảm thấy nghĩa vụ phải gửi cho các nhà văn giả authority.Việc di chuyển từ các phản ứng để giải thích liên quan đến, sau đó một sự thay đổi trong tập trung. Ban đầu chúng tôi rất ít quan tâm đến các nhà văn intents hơn với hiệu quả thực tế của công việc. Đó là để nói, người đọc lần đầu tiên chỉ đơn giản là đáp ứng, mà không cần cố gắng để áp đặt một hướng trên phản ứng đó. Cho dù đó là nội tạng, cảm xúc hoặc trí tuệ, nó là xa như có thể không chế tác, không "sản xuất" để đáp ứng một số nhiệm vụ tự áp đặt (hoặc áp dụng giáo viên), vì nó sẽ là nếu người đọc đến đoạn suy nghĩ, "tôi phải đưa ra một số đề xuất về công tác này mà tôi sau đó có thể chứng minh" hoặc "Tôi phải tạo ra một số đề xuất về công tác này mà tôi sau đó có thể chứng minh" hoặc "tôi phải tạo một số cảm giác về công việc nàyđể thấy rằng tôi là một người nhạy cảm. " Ở giai đoạn này, người đọc là tiếp nhận chứ không phải là tích cực. Nếu bất kỳ nhiệm vụ hoặc có thắc mắc chi phối này gặp đầu tiên với các văn bản, nó là, "điều gì làm bài thơ này làm cho tôi-những gì hiện nó làm cho tôi cảm thấy hoặc Hãy suy nghĩ hoặc thắc mắc?" Xác định hiệu quả của công việc dẫn tự nhiên đến câu hỏi, "Nguồn có hiệu lực là gì?" Như chúng ta đã thấy, là nguồn gốc một phần nằm trong văn bản và một phần trong kinh nghiệm của người đọc. Phân biệt giữa hai yêu cầu cả hai mẫn và phân tích, dẫn đến việc giải thích, mà có thể được định nghĩa cho bây giờ là vẽ suy luận về ý nghĩa và tầm quan trọng của một công việc hoặc về nó là dự định có hiệu lực.Có bỏ rơi nguyên lý cơ bản của các nhà phê bình mới-là có một đọc tuyệt đối và hoàn hảo của một công việc-chúng tôi đang trái với một cái nhìn của đọc trong đó suy luận về authorial mục đích là chỉ có một đoạn trong một bức tranh lớn hơn. Chúng tôi không thể hài lòng, sau đó, với trình đến công việc, trấn áp hoặc quên bản thân để cho chúng tôi được đồng hóa vào thế giới của văn bản; như vậy một cách đọc cho thấy quá ít liên quan cho người đọc. Cũng không phải chúng tôi có thể chấp nhận nộp văn bản cho bản thân, mà nguyên tắc quản lý là "nó là ý kiến của tôi và tôi ' quyền nó." Một cái nhìn như vậy phản bội thờ ơ với tác phẩm văn học. Giáo viên có quá thường xuyên tìm thấy chính mình trong một cuộc xung đột không may mà họ giúp vị trí cũ và học sinh của mình sau này. Nhưng vấn đề không phải là một đơn giản hoặc / hoặc câu hỏi như Slatoff, thảo luận về văn học quan trọng về chủ đề của "niềm tin", cho thấy:Cuộc thảo luận này của niềm tin"" đã có giá trị trong nhiều cách, nhưng hầu như tất cả của nó tập trung chỉ vào cuộc xung đột lớn hoặc sự sai biệt giữa niềm tin và ngụ ý rằng cuộc xung đột như vậy là trường hợp đặc biệt hoặc độ lệch từ định mức một gần như hoàn toàn hài hòa giữa tác giả và độc giả. Tôi sẽ tranh luận rằng cuộc xung đột như vậy là cực kỳ chỉ đơn thuần là hình thức của một điều kiện mà có được đến một mức độ hay cách khác trong tất cả các kinh nghiệm văn học của chúng tôi và rằng một sự tương ứng đầy đủ của Thái độ không phải là tiêu chuẩn nhưng một cực, một trong những có thể, trong thực tế, can thiệp với một phản ứng khôn ngoan hoặc thậm chí đầy đủ nhiều như là một sự phản đối bạo lực của các giá trị... Chúng tôi kinh nghiệm bình thường, dường như với tôi, liên quan đến một tập phức tạp tò mò của điều chỉnh và mal-điều chỉnh giữa quan điểm riêng của chúng tôi và cách của cảm giác và những người mà thông báo cho công việc, một bộ điều chỉnh như vậy giống như những người trong một cuộc hôn nhân thành công hơn trong, nói, một giấc mơ hoặc tẩy não. Như trong bất kỳ mối quan hệ đó không phải là hoàn toàn hài hòa, chúng tôi sẽ đôi khi hoãn đến tác giả đôi khi chấp nhận việc này vì lợi ích của các đối số, đôi khi giải trí khái niệm indulgently cho lợi ích của sự nghi ngờ, đôi khi đình chỉ bản án tạm thời, đôi khi mutter hoặc grumble hoặc cung cấp cho một nụ cười khoan dung, đôi khi xem với không ưa, nghi ngờ, báo động, hoặc mất tinh thần, và đôi khi sửa đổi một ấn tượng hăm hở, đôi khi begrudgingly, đôi khi tăng quyết liệt lên ở cánh tay, đôi khi tự hỏi lo âu nơi tác giả là viết tắt, và như vậy. Các cuộc thảo luận quan trọng của vấn đề chất béo như vậy dường như hình dung các loại chỉ có hai cuộc hôn nhân hạnh phúc và miserable.12Như Slatoff đề nghị, trình phiên dịch là không một trong nộp hồ sơ, cũng không một trong chuyên chế; thay vào đó, nó là một nỗ lực để nhìn thấy rõ ràng, cho cả hai tác giả và tự do của họ. Giải thích, mặc dù nó là một nỗ lực để nói điều gì đó về ý nghĩa của văn bản, phải giữ cho người đọc rõ ràng trong tâm trí. Có luôn luôn là một "tôi" trong hình, dự đoán về ý nghĩa của các từ và ý nghĩa của sự sắp xếp của họ.Các câu hỏi về ý định của tác giả không phải là không đáng kể, các, cũng không phải là câu hỏi quan trọng nhất; thay vào đó, nó là một vấn đề mà cho phép chúng tôi xác định rõ ràng hơn nơi chúng tôi đứng. Quan tâm đến ý định của tác giả cho phép chúng tôi để xem xét cũng điều chỉnh Slatoff nói rằng phát sinh giữa độc giả và nhà văn. Như chúng ta thấy mình đôi khi đồng ý, đôi khi chịu được, đôi khi tăng quyết liệt lên ở cánh tay, chúng tôi có cơ hội để xem các khía cạnh của niềm tin của chúng tôi và suy nghĩ biểu hiện bản thân. Chúng tôi có, trong một cảm giác, cơ hội để xem bản thân như là đối tượng không phải chỉ để tham gia, nhưng để quan sát, phản ánh vào tâm trí của riêng của chúng tôi và khám phá làm thế nào chúng tôi cảm thấy về những gì chúng tôi tìm thấy ở đó. Tác phẩm văn học đại diện cho một ý thức, trong đó, của nó ngược lại với riêng của chúng tôi cho phép chúng tôi để tinh chỉnh bản thân, xác nhận, làm rõ, sửa đổi, hoặc bác nhận thức, Thái độ, và ý tưởng.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chúng ta có thể thấy, việc tìm kiếm và sửa các lỗi đọc như là một phần của quá trình tổng hợp các tinh chỉnh nhận thức của các văn bản của một người. Về bản chất, có rất ít sự khác biệt giữa khám phá ra rằng một từ có nghĩa là một cái gì đó khác hơn so với những gì chúng ta đã suy nghĩ và thấy rằng thái độ của chúng tôi về một vấn đề hơi khác với những người chúng ta nên mong đợi. Trong cả hai trường hợp, kiểm soát ngôn ngữ được cải thiện. Những đứa trẻ phát hiện ra rằng những con chó từ không đề cập đến bất kỳ bốn động vật chân, nhưng chỉ với những người có đặc điểm nhất định, và người lớn, những người, đọc Phía Tây không có gì lạ, trau chuốt sự hiểu biết của ông về những cảm xúc của chiến tranh, đều đi qua quá trình trí tuệ cùng, mặc dù ở mức độ khác nhau của sự tinh tế. Một sắc hiểu biết của ông về con chó; sự khác lọc thức của ông về chiến tranh. Nếu sinh viên có thể được khuyến khích nghĩ đến việc đọc văn học như một cơ hội để tinh chỉnh và làm rõ ý tưởng của họ, chứ không phải là một bài kiểm tra khả năng của mình để đọc chính xác và nhớ lại chi tiết, họ có thể đến để chấp nhận lỗi là một phần tự nhiên của quá trình và trở nên ít bị ức chế và phòng thủ về họ.
authorial Ý ĐỊNH Các câu hỏi về ý định của tác giả thường đưa đến cuộc thảo luận về lỗi trong các lớp học văn học. Có lẽ, phần lớn lao động trong việc đọc văn học là trong cố gắng để xác định những gì các nhà văn hy vọng sẽ nói, những gì tác dụng, cô hy vọng sẽ tạo ra trong đầu đọc. Đó là, tất nhiên, câu hỏi hoàn toàn hợp pháp. Nhưng họ nên chiếm ưu thế? Tôi đã đề nghị rằng lớp thỏa thuận đầu tiên với câu trả lời của học sinh, cố gắng để xác định xem họ lấy được từ chính các văn bản, hiệp hội nó gợi nhớ, hoặc từ một cái gì đó khác. Các sinh viên, trong thảo luận về những vấn đề này, sẽ lập báo cáo về bản thân: "Tôi nghĩ rằng ...", "Tôi cảm thấy ...", "Tôi tin rằng ..." "Khi các sinh viên bắt đầu nói," Các nhà văn cho rằng ... "hay" Các nhà văn cảm thấy ... ", họ dấn thân vào một loại khác nhau của cuộc thảo luận. Họ không còn quan tâm chỉ đơn giản là thể hiện với bản thân, nhưng tôi giả định các nhiệm vụ của marshaling bằng chứng cho suy luận của họ. Cả hai thể hiện sự tự và phân tích ý định của người viết là quan trọng; không nên chiếm ưu thế, và cũng không nên bỏ qua.
Hãy xem xét "Là tốt nhất của cô." Nó hoàn toàn có thể giải thích sự phản ứng của sinh viên cho rằng các nhân viên xã hội là hợp lý trong điều trị hoài nghi và nghi ngờ cô của bà góa. Là nó đều có thể gán cho rằng thái độ của tác giả? Chúng ta có thể nói rằng Jones, quá cảm thấy rằng các nhân viên xã hội là làm tốt nhất của mình, hạn chế bởi các quy định của cơ quan mà cô làm việc, và do đó là tội sao? Bài thơ cung cấp rất ít hỗ trợ cho luận điểm rằng. Các nhân viên xã hội được mô tả là "cộc lốc" -Cô "cắt giảm thông qua giải thích của bạn, các bản vá lỗi của bạn tự -respect" -Cô không tin người góa phụ, giải thích nỗi sợ hãi như tham lam và gian lận-cô "bị từ chối bạn, gửi cho bạn đi." Có rất ít có gợi ý rằng Jones, hay nói chính xác hơn, các persona Jones thông qua trong bài thơ này, chấp thuận các hành vi, ông đã miêu tả. Bằng chứng cho thấy rằng ông có thiện cảm mạnh mẽ với các góa phụ.
Điều quan trọng là các học sinh người đồng cảm với các nhân viên xã hội có đủ quan điểm không để nhầm lẫn giữa phản ứng của họ với bài thơ với cách giải thích về ý định của người viết. Đó không phải là để nói rằng họ nên áp phản ứng của họ; họ nên chỉ đơn giản là không giả nhà văn chia sẻ nó. Cũng không phải, nếu phản ứng của họ cho thấy một sự khác biệt căn bản giữa thái độ và họ của người viết, nên họ nhất thiết phải sửa đổi ý kiến của mình để phù hợp với các nhà văn. họ cần được khuyến khích để xem xét lại thái độ của họ, nhưng họ không cần phải cảm thấy bắt buộc phải tùng quyền giả định của người viết.
Việc chuyển từ phản ứng để giải thích liên quan, sau đó một sự thay đổi trong tập trung. Thoạt đầu chúng ta ít quan tâm với ý đồ của nhà văn hơn với các hiệu ứng thực tế của công việc. Đó là để nói, người đọc là lần đầu tiên chỉ đơn giản là đáp ứng, mà không cố gắng để áp đặt một hướng về phản ứng đó. Cho dù đó là bản năng, tình cảm, hoặc trí tuệ, đó là càng xa càng tốt không phải thao tác, không phải "sản xuất" để đáp ứng một số tự áp đặt (hoặc áp đặt giáo viên) nhiệm vụ, vì nó sẽ là nếu người đọc đến những suy nghĩ văn bản, "Tôi phải đưa ra một số đề xuất về công việc này mà tôi sau đó có thể chứng minh" hoặc "Tôi phải tạo ra một số đề xuất về công việc này mà tôi sau đó có thể chứng minh" hoặc "Tôi phải tạo ra một cảm giác về công việc này, để thấy rằng tôi là một người nhạy cảm . "Ở giai đoạn này, người đọc dễ tiếp thu hơn là tích cực. Nếu bất kỳ công việc hoặc câu hỏi điều chỉnh việc gặp gỡ đầu tiên này với các văn bản, nó là, "những gì bài thơ này làm cho tôi-những gì nó làm cho tôi cảm thấy hoặc nghĩ hay thắc mắc?" Xác định hiệu quả của công việc một cách tự nhiên dẫn đến câu hỏi " nguồn mà tác dụng "? Như chúng ta đã thấy là gì, nguồn nằm một phần trong văn bản và một phần trong kinh nghiệm của người đọc. Phân biệt giữa hai yêu cầu cả hai nội quan và phân tích, kết quả trong hành động giải thích, có thể được xác định cho các doanh nghiệp như suy luận bản vẽ về ý nghĩa và tầm quan trọng của một tác phẩm hay về nó được dự định có hiệu lực.
Sau khi bị bỏ rơi các nguyên lý cơ bản của các nhà phê bình mới -đó có một đọc tuyệt đối và hoàn hảo của một công việc chúng tôi là trái với quan điểm của đọc trong mà suy luận về ý định của tác giả chỉ là một phần trong một bức tranh khảm lớn hơn. Chúng tôi không thể hài lòng, sau đó, với trình công việc, đàn áp hay quên mình để chúng ta được đồng hóa vào thế giới của văn bản; như một cách để đọc cho thấy quá ít quan tâm đến người đọc. Chúng ta cũng không thể chấp nhận việc nộp các văn bản để tự, mà các nguyên tắc quản là "đó là ý kiến của tôi và tôi đang hưởng nó." Quan điểm như vậy phản bội thờ ơ với những tác phẩm văn học. Giáo viên đã quá thường xuyên tìm thấy chính mình trong một cuộc xung đột đáng tiếc, trong đó họ giúp vị trí cũ và học sinh của mình sau này. Nhưng vấn đề là không phải là một đơn giản hoặc là / hoặc câu hỏi như Slatoff, thảo luận về văn học quan trọng về chủ đề của "niềm tin", gợi ý:
Thảo luận này của "niềm tin" đã có giá trị trong nhiều cách khác nhau, nhưng hầu như tất cả của nó chỉ tập trung vào chính xung đột hay sự khác biệt giữa niềm tin và ngụ ý rằng các cuộc xung đột như vậy là trường hợp đặc biệt hoặc sai lệch so với chỉ tiêu hài hòa gần như hoàn chỉnh giữa tác giả và người đọc. Tôi cho rằng những xung đột này là hình thức đơn thuần là cùng cực của một điều kiện để có được một mức độ nào đó trong tất cả các kinh nghiệm văn học của chúng tôi và rằng một sự tương ứng hoàn toàn thái độ không chuẩn nhưng cực khác, một trong đó có thể, trên thực tế, can thiệp một cách đúng đắn hoặc thậm chí đủ đáp ứng nhiều như một sự phản đối dữ dội của các giá trị ... kinh nghiệm thông thường của chúng tôi, có vẻ như với tôi, liên quan đến một bộ tò mò phức tạp của điều chỉnh và mal-điều chỉnh giữa các quan điểm riêng của chúng tôi và cách cảm nhận và những người mà thông báo cho công việc, một bộ điều chỉnh như vậy giống như những người trong một cuộc hôn nhân thành công hơn trong hơn, nói rằng, một giấc mơ hay tẩy não. Như trong bất kỳ mối quan hệ đó không phải là hoàn toàn hài hòa, đôi khi chúng tôi làm theo tác giả, đôi khi chấp nhận những điều vì lợi ích của các đối số, đôi khi ủ khái niệm bốc và cung cấp cho các lợi ích của sự nghi ngờ, đôi khi đình chỉ án tạm thời, đôi khi lầm bầm hay càu nhàu hay cung cấp cho một nụ cười khoan dung, đôi khi xem với sự chán ghét, nghi ngờ, báo thức, hoặc mất tinh thần, đôi khi rà soát lại một ấn tượng hăm hở, đôi khi begrudgingly, đôi khi tăng dữ dội lên trong vòng tay, đôi khi tự hỏi lo lắng nơi các tác giả đứng, và như vậy. Các cuộc thảo luận quan trọng của các vấn đề như vậy chất béo dường như hình dung chỉ có hai loại hôn nhân-hạnh phúc và miserable.12
Như Slatoff đề nghị, quá trình diễn giải không phải là một trong những trình cũng không phải một trong các chế độ độc tài; đúng hơn, nó là một nỗ lực để nhìn thấy rõ ràng, cho cả tác giả và các tự do của họ. Giải thích, mặc dù nó là một nỗ lực để nói điều gì đó về ý nghĩa của văn bản, phải giữ cho người đọc rõ ràng trong tâm trí. Luôn luôn có một cái "tôi" trong hình, suy đoán về ý nghĩa của các từ và ý nghĩa của sự sắp xếp của họ.
Các câu hỏi về ý định của tác giả không phải là không đáng kể, các, cũng không phải là những câu hỏi quan trọng nhất; đúng hơn, nó là một vấn đề mà cho phép chúng ta xác định rõ ràng hơn, nơi chúng ta đang đứng. Chú ý đến ý định của tác giả cho phép chúng ta xem xét cũng điều chỉnh Slatoff nói về phát sinh giữa người đọc và người viết. Như chúng ta thấy đôi khi mình đồng ý, đôi khi dung túng, đôi khi tăng dữ dội lên trong vòng tay, chúng tôi có cơ hội để xem các khía cạnh của niềm tin của chúng tôi và nghĩ rằng tự biểu hiện. Chúng tôi đã, trong một nghĩa nào đó, cơ hội để xem mình là đối tượng không chỉ để tham gia, nhưng để quan sát, phản ánh trong tâm trí của chúng ta và phát hiện ra cách chúng ta cảm nhận về những gì chúng tôi tìm thấy ở đó. Các tác phẩm văn học thể hiện một ý thức, trong đó, ngược lại với riêng của chúng tôi, giúp chúng tôi hoàn thiện bản thân, khẳng định, làm rõ, sửa đổi, hoặc bác bỏ những nhận thức, thái độ và ý tưởng.


đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: