Mandrakes!

Mandrakes!" Harry lit up. "How wond

Mandrakes!" Harry lit up. "How wonderful, professor!"

For some reason, Professor Sprout stared at him, her mouth slightly ajar. "Wonderful, Mr. Potter? What?"

Mandrakes were Harry's favorite plants - if they even were plants, which was of course a very controversial issue. Fairies were generally of the opinion that mandrakes were plants, as evidenced by the leaves on their heads and the fact that their language seemed to be an archaic dialect of Fern. The mandrakes, of course, disagreed strongly with this, and pointed out that they had two legs and could walk around if they felt like it, so therefore they were clearly related to fairies and humans. In fact, one of Harry's mandrake friends had the theory that humans and fairies had all evolved from particularly restless mandrakes who were too unfocused and lazy to put their roots down properly in some nice deep soil at the end of a long day. Before long, said Harry's friend, these poor mandrakes lost their connection to the earth altogether and began to live their entire lives aboveground, which was so stressful that their leaves fell out, and they turned into humans or fairies. Harry found the theory fascinating, although he wasn't quite sure it was accurate. Mandrakes were terribly clever about predicting the future, of course, but he wasn't sure they knew as much about the past.

"You need to put your earmuffs on, Mr. Potter," said Professor Sprout quickly. "The cry of the mandrake can be fatal to anyone who hears it. These are not fully grown yet, but still... "

"Oh, I wasn't going to make them cry," said Harry quickly. "Why would anyone do that?"

Professor Sprout blinked slowly at him. "What-? Listen, everyone. We are going to re-pot the mandrakes. You need to yank them out of the pot they are in and put them in a larger pot. They always cry when you do that."

Harry frowned. "Well, that's not surprising, is it? They probably don't like the yanking part. They like pulling their roots out nice and slow when they are going somewhere. Mandrakes just hate being rushed. Maybe we could just ask them nicely to walk into a larger pot?" Harry turned to a nearby mandrake, whose greenish-purple leaves were poking up from the soil. *Hello! I'm Harry. I am so sorry to disturb you in your restful state, but you seem to be getting a little squished in there. There are some larger pots over here, if you would care to move to a bigger pot.*

Professor Sprout stared at Harry. "Why are you making that peculiar sound, Mr. Potter? You sound like a rustling leaf."

Harry smiled. "Oh, I'm just talking to the mandrakes."

"Talking to the mandrakes?" Professor Sprout just gaped at him.

*A bigger pot?* came a small leafy voice from deep inside the soil. *Sounds like an excellent idea; it's getting very crowded in here. Some of my brothers and sisters have rather sharp elbows, which makes it hard to get proper rest down here.*

*You are one to talk, Ththffth,* muttered another underground voice. *You can't sit still for more than a month without wriggling your toes and poking a fellow in the hip. If you keep squirming like that, you are going to Uproot For Good and become Human.*

A hush fell over the mandrakes for a long moment after this horrible prediction of doom. Then Ththffth whispered: *So, there are bigger pots nearby, you say? With good soil?*

*That's right.* Harry nodded, even though the mandrakes couldn't really see him, of course. *Professor Sprout has prepared some beautiful roomy pots for you so you don't have to be quite so crowded. Do you wish to see your new living quarters?*

A silence followed, and then there was a stir among the leaves, as if a faint wind had swept through the mandrakes, and a few small wrinkled faces peered cautiously out of the soil.

"The mandrakes!" wailed Professor Sprout. "Oh, no! Children, put your earmuffs on right away! Plug your ears!"

"But they are not crying, Professor." Ron was gazing at the small soil-smeared faces in fascination. "In fact, they are looking sort of cheerful." He swallowed. "We are not going to ... you know... cut them up, are we? My brothers said that they had taken Herbology before and... "

"Of course not!" Harry was shocked. "I know your brothers say some strange things to tease you sometimes, Ron, but that's the most bizarre idea I've ever heard. Cutting up mandrakes! No one would do something like that. What a horrible thing to say!"

"Erm." For some reason, Professor Sprout was flushing bright red now. Then she emitted a small squeal. "Oh, good heavens! What are those mandrakes doing?"

"Walking over to their new pots, of course." Harry smiled. "They are ever so pleased with their new homes."

The children stared in silent wonder as the mandrakes climbed slowly out of the soil, stretched a bit and continued at a leisurely pace towards their new homes, humming a little rustling leaf-song to themselves as they walked.

*Thank you so much, my friend.* Ththffth bowed a leaf politely at Harry as he walked by. Then he paused and glanced at Harry in consternation. *Oh, no! You seem to have lost your leaves, sir. By the Soil, you look like one of the humans! So sad... Would you care for a prophecy to cheer you up?*

Harry shrugged. He didn't really have much use for a prophecy, but he didn't want to be rude, and he knew that mandrakes were very proud of their prophetic powers. *Sure, that would be very nice.*

*Ahem.* The mandrake fluttered his leaves impressively and cleared his throat. *Ready? Here we go:

Hidden lies his wounded soul,

splintered through the darkest art.

No charm or spell can make it whole,

except the magic of your heart.*

*Oh.* Harry stood still for a moment, pondering the strange words of the Mandrake. Something about the verse - perhaps the part about "a wounded soul" - made him think of Tom, and of Shard. *Thank you. That was quite lovely.*

*Any time.* Ththffth rustled a bit, obviously pleased with the compliment. *You know, if you should ever feel the need to settle down a little, sir, there is a nice empty pot right next to mine...*

*I will keep that in mind,* smiled Harry.

...

Harry stayed after class for a bit, tending to Professor Sprout, who didn't seem to be feeling well.

"The mandrakes can talk," she muttered over and over. "And one of them stopped to greet you, Mr. Potter! And here I was, all these years, teaching the children that mandrakes were plants, to be used in potions!" A tear trickled slowly down her face. "Oh, Merlin help us!"

She looked so heartbroken that for a horrible moment Harry really began to wonder if there had been some truth to what Ron's brothers had said about cutting up mandrakes. He shuddered.

It took a bit of Cheering Magic to make Professor Sprout feel better, but by the time Harry left, she was petting the mandrakes' leaves tenderly and promising to look after them better in the future.

By the time Harry found his way back to the Slytherin dormitory, Basil had already decided to take the matters into his own hands (figuratively speaking, of course, since he didn't have any hands) and meet Harry's friends.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mandrakes!" Harry sáng lên. "Làm thế nào tuyệt vời, giáo sư!"Đối với một số lý do, giáo sư Sprout stared lúc anh ta, miệng hơi ajar. "Tuyệt vời, ông Potter? Những gì?"Mandrakes là thực vật yêu thích của Harry - họ thậm chí đã là nhà máy, mà tất nhiên là một vấn đề rất nhiều tranh cãi. Nàng tiên đã nói chung ý kiến rằng mandrakes là nhà máy, được minh chứng bằng lá trên đầu họ và thực tế rằng ngôn ngữ của họ dường như là một phương ngữ cổ dương xỉ. Mandrakes, tất nhiên, không đồng ý mạnh mẽ với điều này, và chỉ ra rằng họ đã có hai chân và có thể đi bộ xung quanh nếu họ cảm thấy như nó, vì thế họ được rõ ràng liên quan đến nàng tiên và con người. Trong thực tế, một người của Harry mandrake bạn có lý thuyết rằng con người và nàng tiên có tất cả đã tiến hóa từ mandrakes đặc biệt là bồn chồn đã quá không tập trung và lười biếng để đặt gốc rễ của họ xuống đúng trong một số đất sâu tốt đẹp vào cuối một ngày dài. Trước khi dài, cho biết Harry của bạn, những người nghèo mandrakes mất kết nối của họ để trái đất hoàn toàn và bắt đầu sống toàn bộ cuộc sống của họ aboveground, đó là như vậy căng thẳng rằng lá của họ rơi ra, và họ trở thành con người hay nàng tiên. Harry tìm thấy lý thuyết hấp dẫn, mặc dù ông đã không khá chắc chắn nó là chính xác. Mandrakes đã terribly thông minh về dự đoán tương lai, tất nhiên, nhưng ông đã không chắc chắn họ biết càng nhiều về quá khứ."Bạn cần phải đặt earmuffs của bạn trên, ông Potter," cho biết giáo sư Sprout một cách nhanh chóng. "Tiếng khóc của giống cây độc có thể gây tử vong cho bất cứ ai những người nghe nó. Đây không hoàn toàn phát triển được nêu ra, nhưng vẫn còn... ""Oh, tôi không phải là sẽ làm cho họ khóc," ông Harry một cách nhanh chóng. "Tại sao sẽ bất cứ ai làm điều đó?"Giáo sư Sprout blinked chậm lúc anh ta. "Những gì-? Nghe này, tất cả mọi người. Chúng tôi sẽ tái nồi các mandrakes. Bạn cần để yank chúng ra khỏi nồi họ đang có trong và đặt chúng trong một nồi lớn hơn. Họ luôn luôn khóc khi bạn làm điều đó."Harry cau mày. "Vâng, đó không phải là đáng ngạc nhiên, là nó? Họ có thể không giống như phần yanking. Họ thích rút nguồn gốc của họ ra khỏi tốt đẹp và chậm khi họ đang đi một nơi nào đó. Mandrakes chỉ ghét được vội vàng. Có lẽ chúng tôi có thể chỉ cần yêu cầu họ độc đáo để đi bộ vào một nồi lớn hơn?" Harry đã chuyển sang một mandrake lân cận, có lá màu xanh-màu tím poking từ đất. * Xin chào! Tôi là Harry. Tôi rất tiếc làm phiền bạn trong trạng thái yên tĩnh của bạn, nhưng bạn dường như nhận được một chút squished trong đó. Có là một số chậu lớn hơn ở đây, nếu bạn sẽ chăm sóc để di chuyển đến một pot.* lớn hơnGiáo sư Sprout stared lúc Harry. "Tại sao có bạn làm cho âm thanh kỳ dị, ông Potter? Bạn âm thanh như một lá rustling."Harry cười. "Ồ, tôi chỉ nói chuyện với các mandrakes.""Nói chuyện với các mandrakes?" Giáo sư Sprout chỉ gaped lúc anh ta.* Một nồi lớn hơn? * đến một giọng nói nhỏ lá từ sâu bên trong đất. * Âm thanh như một ý tưởng tuyệt vời; nó là nhận được rất đông đúc ở đây. Một số anh em và chị em của tôi đã khá sắc nét khuỷu tay, mà làm cho nó khó khăn để có được phù hợp còn lại xuống here.**You are one to talk, Ththffth,* muttered another underground voice. *You can't sit still for more than a month without wriggling your toes and poking a fellow in the hip. If you keep squirming like that, you are going to Uproot For Good and become Human.*A hush fell over the mandrakes for a long moment after this horrible prediction of doom. Then Ththffth whispered: *So, there are bigger pots nearby, you say? With good soil?**That's right.* Harry nodded, even though the mandrakes couldn't really see him, of course. *Professor Sprout has prepared some beautiful roomy pots for you so you don't have to be quite so crowded. Do you wish to see your new living quarters?*A silence followed, and then there was a stir among the leaves, as if a faint wind had swept through the mandrakes, and a few small wrinkled faces peered cautiously out of the soil."The mandrakes!" wailed Professor Sprout. "Oh, no! Children, put your earmuffs on right away! Plug your ears!""But they are not crying, Professor." Ron was gazing at the small soil-smeared faces in fascination. "In fact, they are looking sort of cheerful." He swallowed. "We are not going to ... you know... cut them up, are we? My brothers said that they had taken Herbology before and... ""Of course not!" Harry was shocked. "I know your brothers say some strange things to tease you sometimes, Ron, but that's the most bizarre idea I've ever heard. Cutting up mandrakes! No one would do something like that. What a horrible thing to say!""Erm." For some reason, Professor Sprout was flushing bright red now. Then she emitted a small squeal. "Oh, good heavens! What are those mandrakes doing?""Walking over to their new pots, of course." Harry smiled. "They are ever so pleased with their new homes."The children stared in silent wonder as the mandrakes climbed slowly out of the soil, stretched a bit and continued at a leisurely pace towards their new homes, humming a little rustling leaf-song to themselves as they walked.*Thank you so much, my friend.* Ththffth bowed a leaf politely at Harry as he walked by. Then he paused and glanced at Harry in consternation. *Oh, no! You seem to have lost your leaves, sir. By the Soil, you look like one of the humans! So sad... Would you care for a prophecy to cheer you up?*Harry shrugged. He didn't really have much use for a prophecy, but he didn't want to be rude, and he knew that mandrakes were very proud of their prophetic powers. *Sure, that would be very nice.**Ahem.* The mandrake fluttered his leaves impressively and cleared his throat. *Ready? Here we go:Hidden lies his wounded soul,splintered through the darkest art.No charm or spell can make it whole,except the magic of your heart.**Oh.* Harry stood still for a moment, pondering the strange words of the Mandrake. Something about the verse - perhaps the part about "a wounded soul" - made him think of Tom, and of Shard. *Thank you. That was quite lovely.**Any time.* Ththffth rustled a bit, obviously pleased with the compliment. *You know, if you should ever feel the need to settle down a little, sir, there is a nice empty pot right next to mine...**I will keep that in mind,* smiled Harry....Harry stayed after class for a bit, tending to Professor Sprout, who didn't seem to be feeling well."The mandrakes can talk," she muttered over and over. "And one of them stopped to greet you, Mr. Potter! And here I was, all these years, teaching the children that mandrakes were plants, to be used in potions!" A tear trickled slowly down her face. "Oh, Merlin help us!"She looked so heartbroken that for a horrible moment Harry really began to wonder if there had been some truth to what Ron's brothers had said about cutting up mandrakes. He shuddered.It took a bit of Cheering Magic to make Professor Sprout feel better, but by the time Harry left, she was petting the mandrakes' leaves tenderly and promising to look after them better in the future.By the time Harry found his way back to the Slytherin dormitory, Basil had already decided to take the matters into his own hands (figuratively speaking, of course, since he didn't have any hands) and meet Harry's friends.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Củ sâm! "Harry sáng lên." Thật là tuyệt vời, giáo sư! "Đối với một số lý do, Giáo sư Sprout nhìn anh chằm chằm, miệng hơi hé mở." Wonderful, ông Potter? Cái gì? "Củ sâm là thực vật yêu thích của Harry -. Nếu họ thậm chí là các nhà máy, mà là tất nhiên là một vấn đề gây nhiều tranh cãi Fairies nói chung ý kiến rằng củ sâm là thực vật, bằng chứng là những chiếc lá trên đầu họ và thực tế là ngôn ngữ của họ dường như là một phương ngữ cổ xưa của Fern. Những củ sâm, tất nhiên, không đồng ý mạnh mẽ với điều này, và chỉ ra rằng họ có hai chân và có thể đi bộ xung quanh nếu họ cảm thấy thích nó, vì thế họ đã rõ ràng liên quan đến nàng tiên và con người. Trong thực tế , một người bạn của giống cây độc Harry đã có giả thuyết cho rằng con người và các nàng tiên đã có tất cả đã tiến hóa từ củ sâm đặc biệt là bồn chồn người đã quá tập trung và lười biếng để đưa đâm rễ xuống đúng ở một số đất sâu đẹp vào cuối một ngày dài. Chẳng bao lâu, Harry nói của người bạn, những củ sâm nghèo bị mất kết nối của họ đến trái đất hoàn toàn và bắt đầu sống toàn bộ cuộc sống của họ trên mặt đất, mà là rất căng thẳng mà lá rụng, và họ biến thành con người hay nàng tiên. Harry tìm thấy lý thuyết hấp dẫn, mặc dù ông không khá chắc chắn rằng nó là chính xác. Củ sâm là khủng khiếp minh về dự đoán tương lai, tất nhiên, nhưng ông không chắc chắn họ biết nhiều về quá khứ. "Bạn cần phải đặt earmuffs của bạn trên, ông Potter," Giáo sư Sprout nói nhanh. "Tiếng khóc của các giống cây độc có thể gây tử vong cho bất cứ ai nghe nó. Đây không phải là hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẫn còn ..." "Oh, tôi sẽ không làm cho họ khóc," Harry nói nhanh. "Tại sao mọi người lại làm vậy?" Giáo sư Sprout chớp mắt từ từ lúc anh ta. "What-? Nghe này, tất cả mọi người. Chúng tôi sẽ để lại nồi củ sâm. Bạn cần phải xé chúng ra khỏi nồi họ đang ở và đặt chúng vào một nồi lớn hơn. Họ luôn luôn khóc khi bạn làm điều đó." Harry cau mày. "Vâng, đó là không đáng ngạc nhiên, là nó? Họ có lẽ không thích phần kéo mạnh. Họ thích kéo rễ ra tốt đẹp và làm chậm khi họ đang đi đâu đó. Củ sâm chỉ ghét bị vội vã. Có lẽ chúng ta có thể chỉ cần yêu cầu họ độc đáo để đi bộ vào một nồi lớn hơn? " Harry quay sang một giống cây độc gần đó, có màu xanh-tím lá là chĩa lên từ đất. * Xin chào! Tôi Harry. Tôi rất xin lỗi làm phiền bạn trong trạng thái yên tĩnh của bạn, nhưng bạn dường như nhận được một chút squished trong đó. Có một số chậu lớn hơn ở đây, nếu bạn sẽ chăm sóc để di chuyển đến một nồi lớn. * Giáo sư Sprout nhìn chằm chằm vào Harry. "Tại sao các bạn làm cho rằng âm thanh đặc biệt, ông Potter? Bạn âm thanh như một chiếc lá xào xạc." Harry mỉm cười. "Oh, tôi chỉ nói chuyện với các củ sâm." "Nói chuyện với các củ sâm?" Giáo sư Sprout chỉ há hốc mồm nhìn anh ta. * Một nồi lớn hơn? * Một giọng nói lá nhỏ từ sâu bên trong đất. * Âm thanh như một ý tưởng tuyệt vời; nó nhận được rất đông đúc ở đây. Một số anh chị em của tôi có khuỷu tay khá sắc nét, mà làm cho nó khó khăn để có được nghỉ ngơi hợp lý ở đây. * * Bạn là ai để nói chuyện, Ththffth, * lẩm bẩm một tiếng nói ngầm. * Bạn không thể ngồi yên trong hơn một tháng mà không quằn quại ngón chân của bạn và chọc một đồng nghiệp ở hông. Nếu bạn tiếp tục loay hoay như thế, bạn sẽ nhổ cho tốt và trở thành con người. * Một hush giảm so với củ sâm một lúc lâu sau khi dự đoán này khủng khiếp của doom. Sau đó Ththffth thì thầm: * Vì vậy, có những chậu lớn hơn gần đó, bạn nói không? Với đất tốt? * * Đúng vậy. * Harry gật đầu, mặc dù những củ sâm có thể không thực sự nhìn thấy anh ấy, tất nhiên. * Giáo sư Sprout đã chuẩn bị một số chậu rộng rãi đẹp cho bạn để bạn không phải là như vậy khá đông đúc. Bạn có muốn nhìn thấy khu nhà ở mới của bạn? * Một sự im lặng theo sau, và sau đó có một sự khuấy động trong lá, như thể một cơn gió mờ nhạt đã quét qua củ sâm, và một vài gương mặt nhăn nheo nhỏ chăm chú nhìn thận trọng ra khỏi đất. " Những củ sâm! " rền rĩ Giáo sư Sprout. "Oh, không! Trẻ em, đưa earmuffs của bạn về ngay! Cắm tai của bạn!" "Nhưng họ không khóc, Giáo sư." Ron nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đất bôi nhỏ trong niềm đam mê. "Trong thực tế, họ đang tìm kiếm loại vui vẻ." Anh nuốt nước bọt. "Chúng tôi sẽ không ... bạn biết ... cắt chúng, là chúng tôi? Anh em tôi nói rằng họ đã lấy Herbology trước và ..." "Tất nhiên là không!" Harry đã bị sốc. "Tôi biết anh em mình nói những điều kì lạ để trêu chọc bạn đôi khi, Ron, nhưng đó là ý tưởng kỳ lạ nhất mà tôi từng nghe. Cắt lên củ sâm! Không ai có thể làm điều gì đó như thế. Thật là một điều khủng khiếp để nói!" "Erm . " Đối với một số lý do, Giáo sư Sprout đã bừng sáng màu đỏ bây giờ. Sau đó, cô phát ra một tiếng hét nhỏ. "Oh, trời tốt! Được những củ sâm làm gì vậy?" "Đi bộ qua chậu mới của họ, tất nhiên." Harry mỉm cười. "Họ có bao giờ hài lòng với ngôi nhà mới của họ." Các em nhìn chằm chằm kinh ngạc im lặng như những củ sâm leo lên từ từ ra khỏi đất, kéo dài một chút và tiếp tục ở một tốc độ nhàn nhã về phía nhà mới của họ, ồn ào một chút xào xạc lá bài hát để mình là họ bước đi. * Cảm ơn bạn rất nhiều, bạn của tôi *. Ththffth cúi chào một lá một cách lịch sự với Harry khi anh đi ngang qua. Sau đó, ông dừng lại và liếc nhìn Harry trong kinh ngạc. *Ồ không! Bạn dường như đã mất lá của bạn, thưa ông. By Soil, bạn trông giống như một trong những con người! Vì vậy, buồn ... Bạn có chăm sóc cho một lời tiên tri để vui lên? * Harry nhún vai. Ông đã không thực sự có nhiều sử dụng cho một lời tiên tri, nhưng ông không muốn để được thô lỗ, và anh biết rằng củ sâm rất tự hào về sức mạnh tiên tri của họ. * Chắc chắn, điều đó sẽ rất tốt đẹp. * * Ahem. * Các giống cây độc rung rinh lá của mình một cách ấn tượng và hắng giọng. * Sẵn sàng chưa? Ở đây chúng tôi đi: Hidden nằm linh hồn bị thương của mình, bị phân tán thông qua nghệ thuật đen tối nhất. Không quyến rũ hay chính tả có thể làm cho nó cả, ngoại trừ sự kỳ diệu của trái tim của bạn *. * Oh * Harry đứng yên một lúc, suy nghĩ về những lời kỳ lạ của. Mandrake. Một cái gì đó về những câu thơ - có lẽ một phần về "một linh hồn bị thương" - khiến anh nghĩ của Tom, và của Shard. *Cam on. Đó là khá đáng yêu. * * Bất cứ lúc nào. * Ththffth rustled một chút, rõ ràng là hài lòng với những lời khen. * Bạn biết không, nếu bạn đã bao giờ nên cảm thấy sự cần thiết phải giải quyết xuống một chút, thưa ông, có một nồi trống đẹp ngay bên cạnh tôi ... * * Tôi sẽ giữ cho rằng trong tâm trí, * cười Harry. ... Harry ở lại sau khi lớp học cho một chút, chăm sóc, giáo sư Sprout, người dường như không được khỏe. "Những củ sâm có thể nói chuyện," cô thì thầm hơn và hơn. "Và một trong số họ dừng lại để chào đón bạn, ông Potter! Và ở đây tôi là, tất cả những năm này, dạy con rằng củ sâm là thực vật, được sử dụng trong các potions!" Một giọt nước mắt chảy từ từ xuống khuôn mặt của cô. "Oh, Merlin giúp chúng tôi!" Cô ấy trông rất đau lòng mà cho một thời điểm khủng khiếp Harry thực sự bắt đầu tự hỏi nếu có được một số sự thật với những gì anh em của Ron đã nói về việc cắt lên củ sâm. Anh rùng mình. Phải mất một chút phấn khởi đứng Magic để làm cho Giáo sư Sprout cảm thấy tốt hơn, nhưng do thời gian Harry rời đi, cô đã được vuốt ve lá của củ sâm dịu dàng và đầy hứa hẹn để chăm sóc họ tốt hơn trong tương lai. Bởi thời gian Harry tìm thấy con đường của mình trở về ký túc xá nhà Slytherin, Basil đã quyết định đưa vấn đề vào tay của riêng mình (nghĩa bóng nói, tất nhiên, kể từ khi ông đã không có bất kỳ tay) và gặp gỡ bạn bè của Harry.








































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: