Title : Hidden IdentityChapter 1/?Pairing: AsamixAkihitoSummary :What  dịch - Title : Hidden IdentityChapter 1/?Pairing: AsamixAkihitoSummary :What  Việt làm thế nào để nói

Title : Hidden IdentityChapter 1/?P


Title : Hidden Identity
Chapter 1/?
Pairing: AsamixAkihito
Summary :What if Akihito is not just a mere photographer but has a prestige family background?
Disclaimer: All characters from viewfinder series doesnt belong to me, they belong to yamano sensei
Acknowledgements: randrews25 for helping me check and correct a few typos and grammatical errors

Akihito yawned as he awakened on a huge king sized bed. The hint of dawn seemed friendlier than usual with its gentle warmth caressing his skin. He gazed blankly around the master bedroom and let out a loud sigh, reaching out to wipe the cold sweat off his forehead, he breathed deeply in attempt to calm himself.

‘This really sucks… Just when I thought I’ve put everything behind me…’He let out a groan, recalling the nightmare that he just had. He’s been haunted more than often lately by these painful dreams that echoed his past. He didn’t want to remember them nor dwell in them but his subconscious mind was disobeying his will.


A slight movement on the soft mattress broke his trance. His eyes grazed the toned body of his lover who stirred gently and resume his slumber. He laid a hand carefully on the man’s face, wondering why the peaceful expression displayed at this very moment was never revealed outside bed. Akihito shook his head with a soft chuckle. It was impossible for this man to have a gentle face in public, not that he was grumpy or scowling all the time, at least in his presence the man was always cheeky and passionate.

This man was the Asami Ryuichi, the unstoppable drug lord who stood at the peak of Japan’s gokudo *Underground. A man of such rank had to constantly maintain the strict image of perfection to conceal his emotions, any signs of weakness could be fatal. If it wasn’t for the occasional display of annoyance and mischief, Akihito could’ve swore that Asami had one too many Botox injections.

Akihito unconsciously inched closer to caress the jet black hair of his sleeping companion. It was something that he would never dare do when the Asami was awake, messing up the well styled hair of a yakuza is perhaps the last thing one would ever do. Well, not that Asami would kill him but certain methods of punishment would definitely be installed, and he definitely didn’t want to be bed driven for days.

He loved the man. Ever since he surrendered willingly to him in that hotel when Fei Long abducted his two friends, he already acknowledged his feelings, but he would never allow himself to speak of it due to his pride. However, in a recent chain of embarrassing accidents, he had finally gave a verbal confession of love for Asami, something he would never get over with until this very day.

It all started with a simple stroll in the Shunjuku district. He was hunting for a new camera lens that day and was thrilled to get his favourite one for two thirds of the original price. As he was happily cherishing the moment of his new found fortune he caught sight of Asami on the opposite street with an beautiful youth attached to his arm. The young male was chuckling and hugging the older man while the latter returned a few smiles and hugs. Akihito’s jaw dropped.

Before any sense of logic could cross his mind, jealousy and rage had consumed him. He ran charged towards the duo and yanked the youth away from his lover instinctively. The other boy stared at him blankly, not knowing how to respond.

Akihito ignored his assumed rival. He gripped Asami’s tie firmly and pulled the man towards himself. "How dare you cheat on me? After I finally put aside my doubts to love you! You bastard!”


A smirk quickly replaced the yakuza’s stunned expression. Asami gave the photographer a sudden jerk and held him firmly in his arms. With an arm still encircling the younger man’s waist, Asami lifted Akihito’s head gently and planted a long passionate kiss on the pouting lips. The golden eyes shone gleefully at his lover. “I knew you would eventually come to terms with it… But I never dreamt it to happen in the middle of the crowded street.”


Akihito felt his heart stopped. He quickly pushed away from the man’s embrace and began to run. Unfortunately, he was caught before he made the first step. Unwilling to admit his defeat, he blushed and struggled with all his might.

Asami dragged his protesting lover back towards the other boy and rested a hand on his waist. "Hiroki, meet my lover, Takaba Akihito...”

“Ah… “ Hiroki replied rather knowingly with an amused tone, “So this is the feisty kitten you’ve been talking about, Ryuichi Oji-sama? You’ve got good taste!”


Akihito’s jaw dropped for the second time. “O… Oji-sama?!” He couldn’t believe he sold himself out so easily for something so trivial.

The sight of a flustered Akihito made Hiroki chuckled loudly. The photographer was just adorable. He dived in,snatched Akihito from Asami’s arms and hugged him tightly. “You’re just too cute!” He exclaimed, ruffling the soft hazel hair.

A soft cough from Asami reminded Hiroki of his manners. He immediately released Akihito and shook the latter’s hand. “Pardon me for being rude, my name is Hiroki Anderson, Ryuichi oji-san’s nephew. I’ve heard a lot about you, Takaba-san! I’ve been dying to meet you at least once!”

“Uh… Hi…” Akihito rubbed the back of his own head sheepishly, “Nice to meet you.”

“Hmm… You seemed a lot younger than I thought you’ll be… You’re… 22?”

“24…”

“Eh? That’s the same as me!” Hiroki gripped Akihito’s hands firmer, “Can I call you Aki-chan then?”

"Er… I don’t really mind I guess.” Akihito returned his smile, not minding Hiroki’s forthrightness. After all, his name suggested that he wasn’t local and he didn’t expect him to understand the complexity of Japanese social manners.


“You…” Hiroki inched closer towards him and observed him carefully. “Have I seen you before? You seemed… familiar… Have you ever been to England?”

Akihito’s body tensed at the name of the country. “No, of course not…” He forced himself to laugh as if the statement was obviously wrong.

“Hiroki…” Asami interrupted with an impatient growl. “Don’t you have a plane to catch? Don’t say I didn’t warm you but your dad said that he’ll lock you up for a month if you make him miss the plane.”

“Oh bugger!” Hiroki exclaimed, "I should be off then”” He quickly walked towards one of Asami’s limo, but just as he was about to enter, he turned back one last time and eyed the photographer suspiciously. “Aki-chan… You sure you haven’t been to England?”

“He said no, Hiroki. Now go!” Asami waved.

“…” Hiroki jumped into the car without further arguments. His eyes never left the photographer even as the driver sped off.

“Where’s he from?” Akihito asked finally with his eyes still fixed on the diminishing dot that was drifting further and further away.

“From Britain,” Asami replied blandly, pulling Akihito towards the second limo, “My sister married an Englishman and settled down with him in London. He drops by every now and then when his father comes for business trips.”

“Looks like he really likes his Ryuichi Oji-san.” Akihito commented once they were inside the limo.

“That’s because…” a smirk spread on the yakuza’s face, “I’m one of the few who could afford hospitality for the black hole of gourmet Japanese food. That kid can really eat when it comes to the food he loves.”

“Sounds like you like him a lot as well to pamper him that much.” Akihito giggled, earning himself a glare from his lover.

“Well I guess there isn’t much nice Japanese food over there.” He quickly added before looking out of the window. ‘England huh? Of course I’ve been there… I guess no one thought an average photographer like me would’ve anything to do with that place. I wonder how it’s changed since then?’

”You seemed interested.” Asami interrupted his thoughts.

“Huh?”

“Do you want to go to London?” Asami grinned, “I can take a week off to bring you there for a honeymoon trip.”

“No thanks… It’s the last place on earth I want to go right now.” And he meant it, he couldn’t deal with his past just yet.

*******************

‘Well that was 2 months ago...’Akihito shook his head with a sigh, unknowingly flinging droplets of sweat onto his lover’s bare chest. He was glad he didn’t have the habit of wearing his family crest or else Hiroki would’ve figured out his true identity easily. It’s all in the past now and he is unwilling to look back, all that matters is having a peaceful life in the present.

He carefully moved away from the bed and walked towards the living room. With his eyes fixed on the camera bag placed behind the large leather sofa. Picking up the bag, he slowly placed himself into the luxury seating and opened a secret compartment within the bag and recovered a platinum chain with a dangling pendant.

"The Ootori’s family crest” he whispered softly, eyes still trained on the round pendant. The pendant was peculiar, it bears and oriental dragon encircling a phoenix with large ruby shield embedded into its chest.

Akihito was once tempted to pawn this piece of junk. It’s platinum chain and pendant base alone was pricey enough, least to say about the fine craftsmanship and the amount of precious gems dearer to diamonds embedded into the phoenix and dragon, the cheapest starting price for auction would probably be about £20,000. Yet he couldn’t bring himself to do it, it was the only thing that proved the existence of his seemingly unreal memories.

‘Who would’ve thought? That I was once acquainted with that family? The family that boast control over the economy of Asia, Europe... and dare I say, the world…’he mocked himself silently, ’Well not that it matters anymore. It’s all in the past now. That family had abandoned me… and I had left them behind… I’m walking forward now and I won’t look back.’


Rustling sounds from the bedroom startled him.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tiêu đề: Ẩn danh tínhChương 1 /?Kết nối: AsamixAkihitoTóm tắt: nếu Akihito không phải là chỉ là một nhiếp ảnh gia chỉ nhưng có một nền tảng gia đình prestige?Disclaimer: Tất cả nhân vật từ kính ngắm loạt không thuộc về tôi, họ thuộc về yamano senseiLời cảm ơn: randrews25 giúp tôi kiểm tra và sửa chữa một vài lỗi chính tả và ngữ pháp lỗiAkihito yawned khi ông đánh thức vào một giường cỡ king lớn có kích thước. Những gợi ý của bình minh có vẻ thân thiện hơn bình thường với ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve làn da của mình. Ông nhìn blankly xung quanh thành phố Thạc sĩ phòng ngủ và để cho ra một sigh lớn, vươn ra để lau mồ hôi lạnh ra trán của mình, ông hít sâu sắc trong nỗ lực để bình tĩnh mình.' Điều này thực sự sucks... Chỉ khi tôi nghĩ rằng tôi đã đặt tất cả mọi thứ đằng sau tôi... ' ông để cho ra một than van, nhớ lại những cơn ác mộng mà ông chỉ có. Ông được ám ảnh hơn thường gần đây bởi những giấc mơ đau đớn lặp lại quá khứ của mình. Ông không muốn ghi nhớ chúng cũng không ngự trong chúng nhưng tâm trí tiềm thức của Anh disobeying ngài.Một chuyển động nhẹ trên nệm mềm đã phá vỡ trance của mình. Đôi mắt của mình grazed cơ thể săn chắc của người yêu của mình người khuấy nhẹ nhàng và tiếp tục ngu ngon của mình. Ông đã đặt một bàn tay một cách cẩn thận trên khuôn mặt của người đàn ông, tự hỏi tại sao các biểu hiện hòa bình được trưng bày tại thời điểm này rất không bao giờ tiết lộ bên ngoài giường. Akihito đã bắt đầu với một chuckle mềm. Nó là không thể cho người đàn ông này có một khuôn mặt nhẹ nhàng trong khu vực, không rằng ông đã được grumpy hoặc scowling tất cả thời gian, ít nhất là trong sự hiện diện của ông người đàn ông đã luôn luôn táo bạo và đam mê.Người đàn ông này là Asami Ryuichi, Chúa không thể ngăn cản ma túy người đứng ở đỉnh cao Nhật bản gokudo * Underground. Một người đàn ông đánh giá như vậy đã phải liên tục duy trì hình ảnh nghiêm ngặt của sự hoàn hảo để che giấu những cảm xúc của mình, bất kỳ dấu hiệu của sự yếu kém có thể gây tử vong. Nếu nó không cho hiển thị thường xuyên ít phiền toái và nghịch ngợm, Akihito có thể đã đã thề rằng Asami đã có một quá nhiều tiêm Botox.Akihito vô thức inched gần gũi hơn để vuốt ve mái tóc máy bay phản lực đen của đồng hành ngủ của mình. Nó là cái gì mà ông sẽ không bao giờ dám làm khi Asami được tỉnh táo, rối tung lên tóc cũng theo kiểu của một yakuza có lẽ là điều cuối cùng một bao giờ sẽ làm. Vâng, không rằng Asami sẽ giết anh ta nhưng phương pháp nhất định hình phạt sẽ chắc chắn được cài đặt, và ông chắc chắn không muốn là giường hướng trong ngày.Ông yêu người đàn ông. Kể từ khi ông đầu hàng sẵn sàng trong đó khách sạn khi Fei Long bắt cóc hai người bạn của mình, ông đã thừa nhận cảm xúc của mình, nhưng ông sẽ không bao giờ cho phép mình để nói về nó vì niềm tự hào của mình. Tuy nhiên, trong một chuỗi tại lúng túng tai nạn, ông đã cuối cùng đã cho một lời thú nhận bằng lời nói của tình yêu cho Asami, một cái gì đó ông sẽ không bao giờ có được với cho đến ngày nay.Tất cả bắt đầu với một đơn giản dạo ở huyện Shunjuku. Ông là săn bắn cho một ống kính máy ảnh mới ngày hôm đó và đã rất vui mừng để có được của mình một yêu thích cho hai phần ba của giá ban đầu. Vì ông hạnh phúc cherishing này mới tìm thấy tài sản của ông ông bắt gặp cảnh của Asami trên đường đối diện với một thanh niên đẹp gắn liền với cánh tay của mình. Nam trẻ chuckling và ôm người đàn ông lớn tuổi trong khi trở về sau một vài nụ cười và hugs. Akihito của hàm bị bỏ.Trước khi bất kỳ ý nghĩa của logic có thể vượt qua tâm trí của mình, ghen và cơn thịnh nộ đã tiêu thụ anh ta. Ông chạy tính phí đối với bộ đôi và yanked các thanh thiếu niên ra khỏi người yêu của mình theo bản năng. Cậu bé khác stared lúc anh ta blankly, không biết làm thế nào để trả lời.Akihito bỏ qua đối thủ của ông giả định. Ông gripped của Asami tie vững chắc và kéo người đàn ông đối với mình. "Làm thế nào dám bạn lừa tôi? Sau khi tôi cuối cùng đã đặt sang một bên nghi ngờ của tôi yêu thương bạn! Thằng khốn!"Nhếch mép nhanh chóng thay thế của yakuza choáng váng biểu hiện. Asami đã cho các nhiếp ảnh gia một jerk đột ngột và giữ ông vững chắc trong cánh tay của mình. Với một cánh tay vẫn bao quanh eo của người đàn ông trẻ, Asami nâng lên Akihito của đầu nhẹ nhàng và trồng một nụ hôn dài đam mê trên pouting đôi môi. Vàng mắt chiếu gleefully lúc người yêu của mình. "Tôi biết bạn cuối cùng sẽ đến với các điều khoản với nó... "Nhưng tôi không bao giờ mơ thấy nó xảy ra ở giữa đường phố đông đúc."Akihito cảm thấy trái tim của mình dừng lại. Ông nhanh chóng đẩy ra khỏi ôm hôn của người đàn ông và bắt đầu chạy. Thật không may, ông đã bị bắt trước khi ông thực hiện bước đầu tiên. Không muốn thừa nhận thất bại của mình, ông trang và vật lộn với tất cả các có thể của mình.Asami kéo người yêu kháng nghị của mình trở lại đối với cậu bé khác và nghỉ một bàn tay trên eo của mình. "Hiroki, đáp ứng người yêu của tôi, Takaba Akihito...""Ah... "Hiroki trả lời khá cố ý với một giai điệu amused," vì vậy đây là kitten feisty bạn đã nói về, Ryuichi Oji-sama? Bạn đã có hương vị tốt!"Akihito của hàm bị bỏ cho lần thứ hai. "O... Oji-sama?!" Ông không thể tin rằng ông đã bán mình dễ dàng như vậy cho một cái gì đó tầm thường như vậy.Tầm nhìn của một Akihito flustered làm Hiroki chuckled lớn tiếng. Nhiếp ảnh gia đã chỉ đáng yêu. Ông bổ nhào, snatched Akihito từ cánh tay của Asami và ôm anh ta chặt chẽ. "Bạn đang chỉ là quá cute!" Ông kêu lên, ruffling Tram tóc mềm.Một ho mềm từ Asami nhắc nhở Hiroki của cách cư xử của ông. Ông ngay lập tức phát hành Akihito và lắc tay này. "Xin lỗi vì thô lỗ, tên tôi là Hiroki Anderson, Ryuichi oji-san của cháu. Tôi đã nghe nói rất nhiều về bạn, Takaba-san! Tôi đã chết để đáp ứng bạn ít nhất một lần!""Uh... Hi... " Akihito cọ xát phía sau đầu của mình sheepishly, "Nice để đáp ứng bạn.""Hmm... Bạn có vẻ rất nhiều trẻ hơn tôi nghĩ rằng bạn sẽ là... Anh... 22?"“24…”“Eh? That’s the same as me!” Hiroki gripped Akihito’s hands firmer, “Can I call you Aki-chan then?”"Er… I don’t really mind I guess.” Akihito returned his smile, not minding Hiroki’s forthrightness. After all, his name suggested that he wasn’t local and he didn’t expect him to understand the complexity of Japanese social manners.“You…” Hiroki inched closer towards him and observed him carefully. “Have I seen you before? You seemed… familiar… Have you ever been to England?”Akihito’s body tensed at the name of the country. “No, of course not…” He forced himself to laugh as if the statement was obviously wrong.“Hiroki…” Asami interrupted with an impatient growl. “Don’t you have a plane to catch? Don’t say I didn’t warm you but your dad said that he’ll lock you up for a month if you make him miss the plane.”“Oh bugger!” Hiroki exclaimed, "I should be off then”” He quickly walked towards one of Asami’s limo, but just as he was about to enter, he turned back one last time and eyed the photographer suspiciously. “Aki-chan… You sure you haven’t been to England?”“He said no, Hiroki. Now go!” Asami waved.“…” Hiroki jumped into the car without further arguments. His eyes never left the photographer even as the driver sped off.“Where’s he from?” Akihito asked finally with his eyes still fixed on the diminishing dot that was drifting further and further away.“From Britain,” Asami replied blandly, pulling Akihito towards the second limo, “My sister married an Englishman and settled down with him in London. He drops by every now and then when his father comes for business trips.”“Looks like he really likes his Ryuichi Oji-san.” Akihito commented once they were inside the limo.“That’s because…” a smirk spread on the yakuza’s face, “I’m one of the few who could afford hospitality for the black hole of gourmet Japanese food. That kid can really eat when it comes to the food he loves.”“Sounds like you like him a lot as well to pamper him that much.” Akihito giggled, earning himself a glare from his lover.“Well I guess there isn’t much nice Japanese food over there.” He quickly added before looking out of the window. ‘England huh? Of course I’ve been there… I guess no one thought an average photographer like me would’ve anything to do with that place. I wonder how it’s changed since then?’”You seemed interested.” Asami interrupted his thoughts.“Huh?”“Do you want to go to London?” Asami grinned, “I can take a week off to bring you there for a honeymoon trip.”“No thanks… It’s the last place on earth I want to go right now.” And he meant it, he couldn’t deal with his past just yet.*******************‘Well that was 2 months ago...’Akihito shook his head with a sigh, unknowingly flinging droplets of sweat onto his lover’s bare chest. He was glad he didn’t have the habit of wearing his family crest or else Hiroki would’ve figured out his true identity easily. It’s all in the past now and he is unwilling to look back, all that matters is having a peaceful life in the present.He carefully moved away from the bed and walked towards the living room. With his eyes fixed on the camera bag placed behind the large leather sofa. Picking up the bag, he slowly placed himself into the luxury seating and opened a secret compartment within the bag and recovered a platinum chain with a dangling pendant."The Ootori’s family crest” he whispered softly, eyes still trained on the round pendant. The pendant was peculiar, it bears and oriental dragon encircling a phoenix with large ruby shield embedded into its chest.Akihito was once tempted to pawn this piece of junk. It’s platinum chain and pendant base alone was pricey enough, least to say about the fine craftsmanship and the amount of precious gems dearer to diamonds embedded into the phoenix and dragon, the cheapest starting price for auction would probably be about £20,000. Yet he couldn’t bring himself to do it, it was the only thing that proved the existence of his seemingly unreal memories.‘Who would’ve thought? That I was once acquainted with that family? The family that boast control over the economy of Asia, Europe... and dare I say, the world…’he mocked himself silently, ’Well not that it matters anymore. It’s all in the past now. That family had abandoned me… and I had left them behind… I’m walking forward now and I won’t look back.’Rustling sounds from the bedroom startled him.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Tiêu đề: Thành viên ẩn danh tính
Chương 1 /?
Pairing: AsamixAkihito
Summary: Nếu Akihito không chỉ là một nhiếp ảnh gia chỉ nhưng có một nền tảng gia đình uy tín?
Disclaimer: Tất cả nhân vật trong loạt kính ngắm doesnt thuộc về tôi, họ thuộc về Yamano sensei
cảm ơn: randrews25 cho giúp tôi kiểm tra và sửa chữa một vài lỗi chính tả và lỗi ngữ pháp Akihito ngáp như anh thức giấc trên giường đôi cỡ lớn. Các gợi ý của bình minh dường như thân thiện hơn bình thường với sự ấm áp nhẹ nhàng của nó vuốt ve làn da của mình. Anh nhìn ngây người xung quanh phòng ngủ và để cho ra một tiếng thở dài lớn, vươn ra để lau mồ hôi lạnh trên trán của mình, ông hít thở sâu trong nỗ lực để kiềm chế bản thân. "Điều này thực sự hút ... Chỉ khi tôi nghĩ tôi đã đặt tất cả mọi thứ sau lưng tôi ... "Anh buông một tiếng rên, nhớ lại những cơn ác mộng mà ông chỉ có. Anh ta bị ám ảnh hơn thường gần đây bởi những giấc mơ đau đớn vang vọng quá khứ của mình. Ông không muốn nhớ họ cũng không ở trong chúng, nhưng tâm trí tiềm thức của mình đã không tuân theo ý muốn của mình. Một chuyển động nhẹ trên tấm nệm mềm đã phá vỡ trance của mình. Đôi mắt anh lướt qua cơ thể săn chắc của người yêu của mình những người khuấy nhẹ nhàng và tiếp tục giấc ngủ của mình. Ông đã đặt một tay cẩn thận trên khuôn mặt của người đàn ông, tự hỏi tại sao các biểu hiện hòa bình hiển thị tại thời điểm này rất không bao giờ được tiết lộ bên ngoài giường. Akihito lắc đầu với một nụ cười nhẹ nhàng. Đó là không thể cho người đàn ông này để có một gương mặt hiền lành ở nơi công cộng, không phải là anh gắt gỏng hay cau có tất cả các thời gian, ít nhất là trong sự hiện diện của mình là người đàn ông luôn luôn táo bạo và đầy đam mê. Người đàn ông này là Asami Ryuichi, các trùm ma túy không thể ngăn cản người đứng ở đỉnh cao của gokudo của Nhật Bản * Underground. Một người đàn ông có cấp bậc như vậy đã phải liên tục duy trì hình ảnh nghiêm khắc của sự hoàn hảo để che giấu cảm xúc của mình, bất kỳ dấu hiệu của sự yếu kém có thể gây tử vong. Nếu nó không được cho màn hình hiển thị thường xuyên của không ít phiền toái và nghịch ngợm, Akihito có thể đã thề rằng Asami đã có một quá nhiều tiêm Botox. Akihito vô thức nhích gần hơn để vuốt ve mái tóc đen máy bay phản lực của bạn đồng ngủ của mình. Đó là một cái gì đó mà ông sẽ không bao giờ dám làm khi Asami đã tỉnh táo, rối tung lên tóc cũng mang phong cách của một yakuza có lẽ là điều cuối cùng ai sẽ làm gì. Vâng, không phải là Asami sẽ giết anh ta, nhưng một số phương pháp trừng phạt chắc chắn sẽ được cài đặt, và ông chắc chắn không muốn để được hướng giường trong nhiều ngày. Ông yêu người đàn ông. Kể từ khi ông đầu hàng sẵn sàng cho anh ta trong khách sạn đó khi Fei Long bắt cóc hai người bạn của mình, anh đã thừa nhận cảm xúc của mình, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép mình nói về nó vì niềm tự hào của mình. Tuy nhiên, trong một chuỗi các vụ tai nạn gần đây xấu hổ, anh cuối cùng cũng đã đưa ra một lời thú nhận của tình yêu bằng lời nói cho Asami, điều mà ông sẽ không bao giờ có được trên cùng cho đến ngày nay. Tất cả bắt đầu với một dạo đơn giản trong huyện Shunjuku. Ông đang săn lùng một ống kính máy ảnh mới ngày hôm đó và đã vui mừng để có được một yêu thích của mình trong hai phần ba giá gốc. Khi anh đang hạnh phúc trân quý những giây phút tìm thấy tài sản mới của mình, ông bắt gặp cái nhìn của Asami trên đường phố đối diện với một thanh niên đẹp gắn liền với cánh tay của mình. Các nam thanh niên đang cười khúc khích và ôm lấy người đàn ông lớn tuổi trong khi sau này ông quay một vài nụ cười và những cái ôm. Hàm Akihito đã giảm. Trước khi bất kỳ ý nghĩa của logic có thể vượt qua tâm trí, ghen và cơn thịnh nộ của ông đã tiêu thụ anh. Ông chạy tính hướng tới bộ đôi và kéo mạnh thanh niên đi từ người yêu của mình theo bản năng. Các cậu bé khác nhìn chằm chằm vào anh ta ngây người, không biết làm thế nào để đáp ứng. Akihito bỏ qua đối thủ giả định của mình. Ông nắm chặt tie Asami thật chặt và kéo người đàn ông đối với chính mình. "Sao cậu dám lừa dối em? Sau khi cuối cùng tôi đặt sang một bên những nghi ngờ của tôi để yêu em! Đồ khốn!" Một nụ cười nhanh chóng thay thế biểu hiện choáng váng của yakuza. Asami đã cho các nhiếp ảnh gia một giật đột ngột và giữ chặt ông ta trong vòng tay của mình. Với một cánh tay vẫn bao quanh eo chàng trai trẻ, Asami ngẩng đầu Akihito một cách nhẹ nhàng và đặt một nụ hôn say đắm dài trên đôi môi hờn dỗi. Đôi mắt vàng ánh lên vui sướng với người yêu của mình. "Tôi biết bạn cuối cùng sẽ đi đến thỏa thuận với nó ... Nhưng tôi chưa bao giờ mơ nó xảy ra ở giữa đường phố đông đúc. " Akihito cảm thấy trái tim mình dừng lại. Anh nhanh chóng bị đẩy ra xa khỏi vòng tay của người đàn ông và bắt đầu chạy. Thật không may, ông đã bị bắt trước khi thực hiện bước đầu tiên. Không muốn thừa nhận thất bại của mình, anh đỏ mặt và vật lộn với tất cả sức mạnh của mình. Asami kéo người yêu phản đối của mình trở lại về phía cậu bé khác và nghỉ ngơi một bàn tay trên eo của mình. "Hiroki, gặp người yêu của tôi, Takaba Akihito ..." "Ah ..." Hiroki trả lời thay cố với giọng thích thú, "Vì vậy, đây là một con mèo con nóng tính bạn đã được nói đến, Ryuichi Oji-sama? Bạn đã có hương vị tốt! " hàm Akihito giảm lần thứ hai. "O ... Oji-sama ?!" Anh không thể tin rằng ông đã bán mình ra để dễ dàng cho một cái gì đó rất tầm thường. Nhìn thấy một Akihito bối rối làm Hiroki cười lớn tiếng. Các nhiếp ảnh gia đã chỉ đáng yêu. Ông lặn trong, giật Akihito khỏi vòng tay của Asami và ôm anh thật chặt. "Bạn chỉ là quá dễ thương!" Anh kêu lên, làm rối các hazel mái tóc mềm mại. Một cơn ho mềm từ Asami nhắc nhở về cách cư xử của ông Hiroki. Ông ngay lập tức phát hành Akihito và lắc tay của sau này. "Xin lỗi vì đã thô lỗ, tôi tên là Hiroki Anderson, cháu trai của Ryuichi oji-san. Tôi đã nghe rất nhiều về bạn, Takaba-san! Tôi đã chết để gặp các bạn ít nhất một lần! " "Uh ... Hi ..." Akihito xoa phía sau đầu của mình ngượng ngùng, "Rất vui được gặp các bạn." "Hmm ... Bạn có vẻ trẻ hơn rất nhiều so với tôi nghĩ bạn sẽ được ... Cậu ... 22? " "24 ..." "Hả? Đó là cũng giống như tôi! "Hiroki nắm chặt tay Akihito vững chắc hơn," Tôi có thể gọi cho bạn Aki-chan rồi? " "Ơ ... Tôi không thực sự tâm tôi đoán." Akihito trở về nụ cười của anh, không để tâm sự thẳng thắn Hiroki của. Sau khi tất cả, Tên của ông gợi ý rằng ông không phải địa phương và ông không hy vọng anh hiểu được sự phức tạp của cách cư xử xã hội Nhật Bản. "Anh ..." Hiroki nhích gần hơn về phía anh ta và quan sát một cách cẩn trọng. "Tôi đã nhìn thấy bạn trước? Chị có vẻ ... quen thuộc ... Bạn đã từng đến nước Anh? " cơ thể Akihito căng vào tên của đất nước. "Không, tất nhiên là không ..." Anh buộc mình phải cười như thể tuyên bố rõ ràng là sai. "Hiroki ..." Asami ngắt lời với một tiếng gầm thiếu kiên nhẫn . "Cậu không có một chiếc máy bay để bắt? Đừng nói rằng tôi đã không ấm bạn nhưng cha của bạn nói rằng ông sẽ khóa bạn lập cho một tháng nếu bạn làm cho anh ấy nhỡ chuyến bay." "Oh bugger!" Hiroki kêu lên, "Tôi nên được tắt sau đó" "Anh nhanh chóng đi về phía một trong limo Asami, nhưng ngay khi anh ta bước vào, anh quay trở lại một lần cuối cùng và nhìn các nhiếp ảnh gia nghi ngờ. "Aki-chan ... Bạn chắc chắn bạn chưa từng đến nước Anh?" "Anh ấy nói không, Hiroki. Bây giờ đi! "Asami vẫy tay. "..." Hiroki đã nhảy vào xe mà không cần lập luận thêm. Đôi mắt của ông không bao giờ rời các nhiếp ảnh gia, ngay cả khi người lái xe phóng đi. ​​"anh ấy đến từ đâu?" Akihito hỏi cuối cùng với đôi mắt của ông vẫn cố định trên chấm giảm bớt được trôi xa hơn và xa hơn. "Từ nước Anh," Asami trả lời ôn tồn, kéo Akihito về phía limo thứ hai, "Em gái tôi kết hôn với một người Anh và nằm xuống với anh ở London. Ông giọt bởi tất cả bây giờ và sau đó khi cha của ông đến cho các chuyến đi kinh doanh. " "Có vẻ như cậu ấy rất thích mình Ryuichi Oji-san." Akihito nhận xét ​​một khi họ đã được bên trong chiếc limo. "Đó là bởi vì ..." một nụ cười lan rộng trên khuôn mặt của yakuza "Tôi là một trong số ít những người có thể đủ khả năng hiếu khách cho các lỗ đen của người sành ăn thực phẩm Nhật Bản. Thằng nhóc đó thực sự có thể ăn khi nói đến thực phẩm mà anh yêu. " "Nghe có vẻ như bạn thích anh ấy rất là tốt để nuông chiều bố lắm." Akihito cười khúc khích, thu mình một ánh sáng chói từ người yêu của mình. "Vâng, tôi đoán có isn ' t ăn nhiều đẹp Nhật Bản ở đó. "Anh nhanh chóng nói thêm trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ. 'Anh huh? Tất nhiên tôi đã ở đó ... Tôi đoán không ai nghĩ rằng một nhiếp ảnh gia trung bình như tôi sẽ đã bất cứ điều gì để làm với nơi đó. Tôi tự hỏi làm thế nào nó đã thay đổi kể từ đó? " "Chị có vẻ quan tâm." Asami gián đoạn suy nghĩ của mình. "Huh?" "Em có muốn đi đến London?" Asami cười toe toét, "Tôi có thể mất một tuần để mang lại cho bạn có một tuần trăng mật đi. " "Không, cảm ơn ... Đó là nơi cuối cùng trên trái đất Tôi muốn đi ngay bây giờ." Và ông có nghĩa là nó, anh không thể đối phó với quá khứ của mình chỉ được nêu ra. ************ ******* "Vâng đó là 2 tháng trước ... 'Akihito lắc đầu thở dài, vô tình ném những giọt mồ hôi trên khuôn ngực trần của người yêu. Ông mừng là anh không có thói quen đeo gia huy của mình hoặc người nào khác Hiroki sẽ đã tìm ra danh tính thực sự của mình một cách dễ dàng. Đó là tất cả trong quá khứ bây giờ và ông không muốn nhìn lại, tất cả những gì quan trọng là có một cuộc sống yên bình trong hiện tại. Ông cẩn thận di chuyển ra khỏi giường và đi về phía phòng khách. Với đôi mắt cố định trên túi máy ảnh được đặt phía sau ghế sofa da lớn. Nhặt túi, anh từ từ đặt mình vào chỗ ngồi sang trọng và mở ra một ngăn bí mật trong túi và phục hồi một chuỗi đĩa bạch kim với một mặt dây tòn ten. "gia huy của Ootori" anh thì thầm nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn hướng về phía mặt dây chuyền vòng. Các mặt dây là đặc biệt, nó mới sinh và con rồng phương Đông bao quanh một con phượng hoàng với lá chắn ruby lớn nhúng vào ngực của mình. Akihito đã từng bị cám dỗ để cầm đồ này mảnh rác. Đó là chuỗi bạch kim và cơ sở mặt dây một mình đã đủ đắt tiền, ít nhất là để nói về các nghề thủ công mỹ và số lượng của đá quý đắt để viên kim cương nhúng vào phượng và rồng, giá khởi điểm để bán đấu giá với giá rẻ nhất có lẽ là khoảng £ 20,000. Tuy nhiên, ông không thể mang lại cho mình để làm điều đó, nó là thứ duy nhất mà chứng tỏ sự tồn tại của ký ức của ông dường như không thật. "Ai mà nghĩ? Rằng tôi đã từng quen biết với gia đình mà gia đình? mà khoe khoan kiểm soát nền kinh tế của châu Á, châu Âu ... và tôi dám nói, thế giới ... 'ông chế giễu mình âm thầm, "Cũng không rằng vấn đề nữa. Đó là tất cả trong quá khứ bây giờ. Gia đình đó đã bỏ rơi tôi ... và tôi đã bỏ họ lại phía sau ... Tôi đi bộ về phía trước và tôi sẽ không nhìn lại. ' xào xạc âm thanh từ phòng ngủ giật mình.





























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: