5. Sociocultural consequences of artefact research inethnopharmacology dịch - 5. Sociocultural consequences of artefact research inethnopharmacology Việt làm thế nào để nói

5. Sociocultural consequences of ar

5. Sociocultural consequences of artefact research inethnopharmacology
Since the use of medicinal plants is a widely accepted therapeutic strategy for millions of people uncritical scientific reports in the field of ethnopharmacology and pharmacognosy may easily have an impact on society. Often, the marketing departments of agencies selling botanical therapeutics make use of uncritical positive claims published in scientific journals but ignore negative claims. The problem was recently addressed byGómez Castellanos et al. (2008) with the case of red lapacho (Tabebuia impetignosa, syn. Tabebuia avellanedaeLor. ex Griseb.), which is also sold as “miracolous botanical therapeutic” to treat cancer. Much of the excessive optimism is based on preliminary laboratory data showing that some of its constituents (lapachol and derivatives) exert cytotoxic and antimetastatic effects. However,Müller et al. (1999)reported that the in vitrocytotoxic effects observed with these potentially interesting compounds are due to damage to the cell membranes rather than interaction with defined targets. Regardless of this important finding, sophisticated studies on the signal transduction of the cytotoxic and pro-apoptotic effects of lapachone and derivatives were carried outin vitro by Choi and colleagues in Korea, leading to many scientific publications, which will not be cited here. In case that our in vitro studies on the molecular mechanisms of action of natural products cannot be correlated with therapeutic (i.e. physiological) effects because these compounds are simply not potent enoughin vivoor physiologically ineffective, or we cannot define new cellular mechanisms (interaction of this compound with a particular protein target), we probably have to talk aboutin vitro “artefact research”. Importantly, at cytotoxic concentrations of any natural product (be it relevant or irrelevant) there will nonetheless be an array of secondary cellular effects that can be describedin vitro, probably leading to numerous incoherent publications. The sociocultural consequence of such research is that potentially money has been wasted.
6. Popper’s critical rationalism is setting standards The essential elements of scientific method are curiosity (hypotheses), operations (experiments), repeatable observations (empirical data), establishment of models (theories), and reproduction or falsification of models by the scientific community. The obvious weak point in ethnopharmacology is the latter. We may know when a hypothesis or theory is wrong when it can be proved wrong.Popper and Miller (1983)showed that evidence supposed to partly support a theory can in fact only be neutral to, or countersupports the theory. But do we like to falsify our theories? Most probably this Popperian approach is not very popular among scientists who are under pressure to publish. On the contrary, we are the sellers of our ideas and data. In an ‘inflation-driven’ scientific environment the currency (scientific publications) is devaluated as the amount of currency increases, which motivates us to publish as many claims as possible. AsMurray (2001)put it, the plethora ofad hoc(not universal) hypotheses indicates that biologists are reluctant inductivists in that the search for generalization does not have a high priority. Biologists test their hypotheses (theories) by verification. Theoretical physicists, in contrast, are deductive unifiers and test their explanatory theories by falsification. In inductive reasoning, one makes a series of observations and infers a new claim based on them. This process mirrors what is going on in the life sciences (including ethnopharmacology). We test extracts and compounds in biological assays (in vitro, high content cellular assays, ex vivo, in vivo) and infer new therapeutic applications from reproducible data. Alternatively, we intend to verify or even validate the ethnomedical use of plants in traditional societies. Too often we forget that only a well-performed randomized placebo-controlled doubleblind clinical trial is able to refute a theory that extract or compound X cures disease Y. In drug discovery this is of course the very last step in the process (Fig. 1). Interestingly, Graz et al. (2007)have proposed a cost-effective protocol for clinical studies in ethnopharmacology, which may be a good starting point to verify or refute anecdotal evidence. Nonetheless, ethnopharmacologists may be tempted to accept the anecdotal evidence reported by traditional healers as true and take it as scientific evidence for the efficacy of a certain medicinal plant. A short excursion into the Renaissance herbal books of the 16th Century, which were largely based on Dioscoridesde Materia Medica, should be enough to teach us that anecdotal evidence is bad evidence because the often unrelated numerous claims about the medicinal effects of herbal medicines, and in particular animal and inorganic medicines, have to a certain extent already been refuted by modern molecular medicine. Interestingly, the herbal drugs listed in the modern Pharmacopoeias are recognized as exerting beneficial effects, largely based on traditional evidence reinterpreted by modern pharmacological data, but only partly based on sound clinical evidence. Thus, traditional medicine based on non-toxic herbal drugs has the clear benefit of a kind of cultural validation over time, independently of the question whether this process is based on rational decisions. On the other hand, the rational drug development process passes through several stages at which hypotheses can be refuted (Fig. 1). If an agent is active against a protein it needs to be active against that protein within the cell; it needs to be active in the primary cells and tissues; it needs to be active in an animal model, etc. In academia, we are often far away from trying to falsify our conclusions by bringing the experiment to the next stage of complexity. The result is the fabrication of unscientific hypotheses and theories.
Is it correct to talk about an antimalarial activity of an extract when the readout is derived from anin vitro model? Is a compound an anticancer agent only because it kills cancer cellsin vitro? If compound X shows anticancer effects in differentin vitromodels but is completely inactivein vivobecause it is not bioavailable or metabolized we have the possibility of improving its chemical properties such that it becomes a therapeutic candidate. If an extract (e.g. medicinal plant extract) shows anti-inflammatory effectsin vitro but is ineffectivein vivo(inflammation is anin vivophenomenon) there is probably not much we can do about it. Unfortunately, some researchers in ethnopharmacology still believe in the “good herbal medicine” that has to be effective somehow (e.g.Wayland, 2004)– thus, they search until they find something and subsequently claim that what they have found is a proof of the effectiveness of that particular plant. To set standards we have to realize that we need to collaborate with each other to obtain a critical amount of sound data on the chemistry and pharmacology of a plant which allows us to judge whether this plant may be useful for (1) the isolation of new bioactive chemical entities, (2) the development of botanical drugs, (3) the development of dietary supplements or food additives, or (4) the development of cosmeceuticals. Potential academic and industrial collaborations should include expert laboratories from different fields, including natural product chemistry,in vitro bioassays (screening, target identification), biopharmacy (pharmacokinetics), animal experiments (verification, knockout models,in vivoefficacy), and clinical studies. Too often, ethnopharmacology laboratories do not collaborate with trained pharmacologists but engage themselves in the development ofin vitroassays and animal studies. This may lead to poor methodology and uncritical assessment. On the other hand, professional collaborations allow us to ensure that the same or similar data can be generated in independent setups, which is the essence of science. Alternatively, datasets need to be refuted. Popper’s critical rationalism teaches us the difference between metaphysics and science and that we can only do science when being generally critical with datasets, i.e. datasets need to have a falsifiability status. Have we recently tried to refute our hypotheses experimentally? We have to agree withPsarros (1997) that while there is no deny that in the natural sciences many questions are settled empirically, the reduction of the scientific enterprise to lsificationism is a shortcoming because it does not answer the question about the conditions for successful action. We also have to agree withLakatos (1978)that in practice scientists often do not abandon their theories only because some new experimental data refute them. Thus, falsifiability is contextual. According to Lakatos, the typical unit of science is not an isolated hypothesis, but a research program, consisting in theories and heuristics. The fact that the inexact science of ethnopharmacology does not generally have predictive theories does not constitute proof that it cannot have them. On the contrary, we should attempt to formulate predictive theories based on critical rationalism. We also should adopt Lakatos’ definition of science as a research program with clear objectives rather than individual PhD theses or projects. The incentive to do science should be scientific insights and promotion of knowledge – our contribution to mankind. I admit that this is to put lipstick on the pig and that these high ideals simply do not match reality. We are all under the pressure to publish our research data and the number of annual publications directly impacts our funding situation. We can only hope that there will be a way out of this. In a recent Nature Medicine edito
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
5. văn hóa xã hội hậu quả của artefact nghiên cứu inethnopharmacology Kể từ khi sử dụng cây là một chiến lược điều trị được chấp nhận rộng rãi cho hàng triệu người uncritical báo cáo khoa học trong lĩnh vực ethnopharmacology và pharmacognosy có thể dễ dàng có tác động về xã hội. Thông thường, các bộ phận tiếp thị của các cơ quan bán trị liệu thực vật làm cho việc sử dụng uncritical tuyên bố tích cực được xuất bản trong tạp chí khoa học nhưng bỏ qua tuyên bố tiêu cực. Vấn đề là địa chỉ mới byGómez Castellanos et al. (2008) với trường hợp của màu đỏ lapacho (Tabebuia impetignosa, đồng nghĩa Tabebuia avellanedaeLor. cũ Griseb.), mà cũng được bán như là "thực vật miracolous điều trị" để điều trị ung thư. Nhiều lạc quan quá nhiều dựa trên dữ liệu sơ bộ phòng thí nghiệm đang hiển thị một số các thành phần (lapachol và dẫn xuất) phát huy hiệu ứng độc tế bào và antimetastatic. Tuy nhiên, Müller et al. (1999) báo cáo rằng tại vitrocytotoxic hiệu ứng quan sát với những khả năng có thể thú vị hợp chất là do thiệt hại đến màng tế bào chứ không phải là các tương tác với các mục tiêu được xác định. Bất kể việc tìm kiếm quan trọng này, các nghiên cứu tinh vi về dẫn truyền tín hiệu của các hiệu ứng độc tế bào và pro-chết rụng của lapachone và dẫn xuất đã được tiến hành outin ống nghiệm bởi Choi và các đồng nghiệp tại Hàn Quốc, dẫn đến nhiều ấn phẩm khoa học, mà sẽ không được trích dẫn ở đây. Trong trường hợp mà chúng tôi nghiên cứu trong ống nghiệm về các cơ chế phân tử của các hành động của sản phẩm tự nhiên không thể được tương quan với tác dụng điều trị (tức là sinh lý) bởi vì các hợp chất này là chỉ đơn giản là không mạnh enoughin vivoor sinh lý không hiệu quả, hoặc chúng tôi không thể xác định cơ chế di động mới (tương tác của hợp chất này với một mục tiêu cụ thể protein), chúng tôi có lẽ phải nói aboutin ống nghiệm "artefact nghiên cứu". Quan trọng, ở các nồng độ độc tế bào của bất kỳ sản phẩm tự nhiên (được nó có liên quan hoặc không thích hợp) Tuy nhiên có sẽ là một mảng thứ cấp di động hiệu ứng có thể là describedin ống nghiệm, có thể dẫn đến nhiều ấn phẩm không liên lạc. Các hậu quả văn hóa xã hội của nghiên cứu như vậy là rằng có khả năng có được lãng phí tiền bạc. 6. Popper của chủ nghĩa duy lý quan trọng là thiết lập tiêu chuẩn cần thiết yếu tố của phương pháp khoa học là tò mò (giả thuyết), hoạt động (thử nghiệm), quan sát lặp lại (dữ liệu thực nghiệm), thành lập mô hình (lý thuyết), và tái tạo hoặc falsification của mô hình của cộng đồng khoa học. Điểm yếu rõ ràng trong ethnopharmacology là sau này. Chúng tôi có thể biết khi một giả thuyết hay lý thuyết là sai khi nó có thể được chứng minh sai. Popper và Miller (1983) cho thấy bằng chứng rằng vụ phải một phần hỗ trợ một lý thuyết có thể trong thực tế chỉ được trung lập để, hoặc countersupports lý thuyết. Nhưng chúng tôi vẫn muốn làm sai lệch các lý thuyết của chúng tôi? Có lẽ phương pháp tiếp cận Popperian này không phải là rất phổ biến trong số các nhà khoa học người đang chịu áp lực để xuất bản. Ngược lại, chúng tôi là những người bán hàng của chúng tôi những ý tưởng và dữ liệu. Trong một môi trường khoa học 'thúc đẩy lạm phát' các loại tiền tệ (Ấn phẩm khoa học) là devaluated như số nước thu tăng, được thúc đẩy chúng tôi để xuất bản yêu cầu càng nhiều càng tốt. AsMurray (2001) đặt nó, rất nhiều ofad hoc(not universal) giả thuyết cho thấy rằng nhà sinh học là miễn cưỡng inductivists trong đó việc tìm kiếm tổng quát không có một ưu tiên cao. Sinh học kiểm tra giả thuyết của họ (lý thuyết) bằng cách xác minh. Các nhà vật lý lý thuyết, ngược lại, là suy unifiers và kiểm tra lý thuyết giải thích của họ bởi falsification. Trong lập luận quy nạp, một trong những làm cho một loạt các quan sát và infers một yêu cầu bồi thường mới dựa trên chúng. Quá trình này phản ánh những gì đang xảy ra trong cuộc sống khoa học (bao gồm cả ethnopharmacology). Chúng tôi kiểm tra chất chiết xuất từ và các hợp chất trong sinh học thí (trong ống nghiệm, cao thử nghiệm di động nội dung, ví dụ vivo, tại vivo) và suy ra ứng dụng điều trị mới từ thể sanh sản nhiều dữ liệu. Ngoài ra, chúng tôi muốn xác minh hoặc thậm chí xác nhận việc sử dụng sử thực vật trong xã hội truyền thống. Quá thường xuyên, chúng ta quên rằng chỉ một tốt thực hiện ngẫu nhiên kiểm soát giả dược doubleblind thử nghiệm lâm sàng có thể bác bỏ một lý thuyết rằng chiết xuất hoặc X hợp chất chữa bệnh Y. Trong phát hiện ma túy điều này tất nhiên là bước cuối cùng trong tiến trình (hình 1). Điều thú vị, Graz et al. (2007) đã đề xuất một giao thức hiệu quả chi phí cho các nghiên cứu lâm sàng tại ethnopharmacology, mà có thể là một điểm khởi đầu tốt để xác minh hay bác bỏ bằng chứng giai thoại. Tuy nhiên, ethnopharmacologists có thể bị cám dỗ để chấp nhận các bằng chứng giai thoại báo cáo của thầy lang truyền thống như là đúng sự thật và mang nó như khoa học bằng chứng cho hiệu quả của một nhà máy dược liệu nhất định. Một chuyến tham quan ngắn vào các Renaissance thảo dược cuốn sách, thế kỷ 16, đã được phần lớn dựa trên Dioscoridesde Materia Medica, nên là đủ để dạy chúng ta rằng bằng chứng giai thoại là xấu bằng chứng, vì thường không liên quan nhiều khiếu nại về các tác động y học của thuốc thảo dược và các loại thuốc đặc biệt động vật và vô cơ, đến một mức độ nhất định đã bác bỏ bởi y học phân tử hiện đại. Điều thú vị, các loại thuốc thảo dược được liệt kê trong các Pharmacopoeias hiện đại được công nhận là exerting tác động có lợi, phần lớn dựa trên bằng chứng truyền thống reinterpreted bởi dữ liệu dược hiện đại, nhưng chỉ một phần dựa trên bằng chứng lâm sàng âm thanh. Vì vậy, dựa trên không độc hại thảo dược y học cổ truyền có lợi ích rõ ràng của một loại xác nhận văn hóa theo thời gian, độc lập với các câu hỏi cho dù quá trình này dựa trên quyết định hợp lý. Mặt khác, quá trình phát triển hợp lý ma túy đi qua nhiều giai đoạn mà giả thuyết có thể được bác bỏ (hình 1). Nếu một đại lý hoạt động chống lại một protein nó cần phải được hoạt động chống lại đó protein trong tế bào; nó cần phải được hoạt động trong các tiểu học tế bào và các mô; nó cần phải được hoạt động trong một mô hình động vật, vv. Tại học viện, chúng tôi là thường xuyên xa từ cố gắng để làm sai lệch kết luận của chúng tôi bằng cách đưa các thử nghiệm để giai đoạn tiếp theo của phức tạp. Kết quả là chế tạo không khoa học giả thuyết và lý thuyết.Is it correct to talk about an antimalarial activity of an extract when the readout is derived from anin vitro model? Is a compound an anticancer agent only because it kills cancer cellsin vitro? If compound X shows anticancer effects in differentin vitromodels but is completely inactivein vivobecause it is not bioavailable or metabolized we have the possibility of improving its chemical properties such that it becomes a therapeutic candidate. If an extract (e.g. medicinal plant extract) shows anti-inflammatory effectsin vitro but is ineffectivein vivo(inflammation is anin vivophenomenon) there is probably not much we can do about it. Unfortunately, some researchers in ethnopharmacology still believe in the “good herbal medicine” that has to be effective somehow (e.g.Wayland, 2004)– thus, they search until they find something and subsequently claim that what they have found is a proof of the effectiveness of that particular plant. To set standards we have to realize that we need to collaborate with each other to obtain a critical amount of sound data on the chemistry and pharmacology of a plant which allows us to judge whether this plant may be useful for (1) the isolation of new bioactive chemical entities, (2) the development of botanical drugs, (3) the development of dietary supplements or food additives, or (4) the development of cosmeceuticals. Potential academic and industrial collaborations should include expert laboratories from different fields, including natural product chemistry,in vitro bioassays (screening, target identification), biopharmacy (pharmacokinetics), animal experiments (verification, knockout models,in vivoefficacy), and clinical studies. Too often, ethnopharmacology laboratories do not collaborate with trained pharmacologists but engage themselves in the development ofin vitroassays and animal studies. This may lead to poor methodology and uncritical assessment. On the other hand, professional collaborations allow us to ensure that the same or similar data can be generated in independent setups, which is the essence of science. Alternatively, datasets need to be refuted. Popper’s critical rationalism teaches us the difference between metaphysics and science and that we can only do science when being generally critical with datasets, i.e. datasets need to have a falsifiability status. Have we recently tried to refute our hypotheses experimentally? We have to agree withPsarros (1997) that while there is no deny that in the natural sciences many questions are settled empirically, the reduction of the scientific enterprise to lsificationism is a shortcoming because it does not answer the question about the conditions for successful action. We also have to agree withLakatos (1978)that in practice scientists often do not abandon their theories only because some new experimental data refute them. Thus, falsifiability is contextual. According to Lakatos, the typical unit of science is not an isolated hypothesis, but a research program, consisting in theories and heuristics. The fact that the inexact science of ethnopharmacology does not generally have predictive theories does not constitute proof that it cannot have them. On the contrary, we should attempt to formulate predictive theories based on critical rationalism. We also should adopt Lakatos’ definition of science as a research program with clear objectives rather than individual PhD theses or projects. The incentive to do science should be scientific insights and promotion of knowledge – our contribution to mankind. I admit that this is to put lipstick on the pig and that these high ideals simply do not match reality. We are all under the pressure to publish our research data and the number of annual publications directly impacts our funding situation. We can only hope that there will be a way out of this. In a recent Nature Medicine edito
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
5. hậu quả văn hóa xã hội của vật phẩm nghiên cứu inethnopharmacology
Kể từ khi việc sử dụng các cây thuốc là một chiến lược điều trị chấp nhận rộng rãi cho hàng triệu người dân báo cáo khoa học không phê phán trong lĩnh vực ethnopharmacology và Pharmacognosy có thể dễ dàng có tác động đến xã hội. Thông thường, các bộ phận tiếp thị của các cơ quan bán thuốc chữa bệnh thực vật sử dụng các tuyên bố tích cực không phê phán công bố trên các tạp chí khoa học, nhưng bỏ qua tuyên bố tiêu cực. Vấn đề thời gian gần đây đã được giải quyết byGómez Castellanos et al. (2008) với các trường hợp lapacho đỏ (Tabebuia impetignosa, syn. Tabebuia avellanedaeLor. Ex Griseb.), Cũng được bán như là "miracolous thực vật trị liệu" để điều trị ung thư. Phần lớn sự lạc quan quá mức dựa trên dữ liệu xét nghiệm sơ bộ cho thấy rằng một số thành phần của nó (lapachol và các dẫn xuất) phát huy tác dụng gây độc tế bào và antimetastatic. Tuy nhiên, Müller et al. (1999) báo cáo rằng trong tác vitrocytotoxic quan sát với các hợp chất có thể hấp dẫn là do thiệt hại cho các màng tế bào chứ không phải tương tác với mục tiêu xác định. Bất kể kết quả quan trọng này, các nghiên cứu phức tạp về việc dẫn truyền tín hiệu của độc tế bào và các hiệu ứng pro-apoptosis của lapachone và các dẫn xuất đã được thực outin vitro bởi Choi và các đồng nghiệp tại Hàn Quốc, dẫn đến nhiều ấn phẩm khoa học, trong đó sẽ không được trích dẫn ở đây. Trong trường hợp đó nghiên cứu in vitro của chúng tôi ở trên các cơ chế phân tử của hành động của các sản phẩm tự nhiên không có thể tương quan với tác dụng điều trị (tức là sinh lý) bởi vì các hợp chất này chỉ đơn giản là không mạnh enoughin vivoor sinh lý không hiệu quả, hoặc chúng tôi không thể xác định cơ chế tế bào mới (tương tác của hợp chất này với một mục tiêu protein đặc biệt), có lẽ chúng ta phải nói chuyện aboutin vitro "nghiên cứu cổ vật". Quan trọng hơn, ở nồng độ gây độc tế bào của bất kỳ sản phẩm tự nhiên (có thể là có liên quan hoặc không liên quan) sẽ vẫn là một mảng của các hiệu ứng của tế bào thứ cấp có thể được describedin vitro, có thể dẫn đến nhiều ấn phẩm không mạch lạc. Hậu quả văn hóa xã hội của nghiên cứu như vậy có khả năng tiền đã bị lãng phí.
6. Chủ nghĩa duy lý quan trọng của Popper là thiết lập các tiêu chuẩn Các yếu tố thiết yếu của phương pháp khoa học là sự tò mò (giả thuyết), hoạt động (thử nghiệm), quan sát lặp (dữ liệu thực nghiệm), thành lập các mô hình (lý thuyết), và tái sản xuất làm sai lệch các mô hình cộng đồng khoa học. Các điểm yếu rõ ràng trong ethnopharmacology là sau này. Chúng tôi có thể biết khi nào một giả thuyết hay lý thuyết là sai khi nó có thể được chứng minh wrong.Popper và Miller (1983) đã cho thấy bằng chứng giả để hỗ trợ một phần là lý thuyết có thể trong thực tế chỉ là trung lập, hoặc countersupports lý thuyết. Nhưng chúng ta muốn làm sai lệch các lý thuyết của chúng tôi? Hầu hết có thể tiếp cận Popperian này không phải là rất phổ biến giữa các nhà khoa học đang chịu áp lực để xuất bản. Ngược lại, chúng tôi là những người bán các ý tưởng và dữ liệu của chúng tôi. Trong một môi trường khoa học 'lạm phát-driven "đồng tiền (các ấn phẩm khoa học) đang mất giá như số lượng tăng tiền tệ, trong đó thúc đẩy chúng ta xuất bản như nhiều tuyên bố càng tốt. AsMurray (2001) đã nói, rất nhiều ofad hoc (không phổ quát) giả thuyết cho rằng các nhà sinh học đang inductivists miễn cưỡng trong đó việc tìm kiếm tổng quát không có một ưu tiên cao. Các nhà sinh học thử nghiệm giả thuyết của mình (lý thuyết) bằng việc xác nhận. Vật lý lý thuyết, ngược lại, là unifiers suy và kiểm tra lý thuyết giải thích của họ bằng cách giả mạo. Trong lập luận quy nạp, ai làm cho một loạt các quan sát và suy luận một tuyên bố mới dựa trên chúng. Quá trình này phản ánh những gì đang xảy ra trong khoa học đời sống (bao gồm cả ethnopharmacology). Chúng tôi thử nghiệm chiết xuất và các hợp chất trong xét nghiệm sinh học (trong ống nghiệm, xét nghiệm tế bào nội dung cao, ex vivo, in vivo) và suy ra các ứng dụng điều trị mới từ dữ liệu tái sản xuất. Ngoài ra, chúng tôi dự định để xác minh hoặc thậm chí xác nhận việc sử dụng ethnomedical các nhà máy trong các xã hội truyền thống. Chúng ta thường quên rằng chỉ có một thử nghiệm doubleblind nổi thực hiện ngẫu nhiên kiểm soát giả dược lâm sàng có thể bác bỏ một lý thuyết rằng chiết xuất hợp chất X Y. chữa bệnh Trong phát hiện ma túy này của khóa học là bước cuối cùng trong quá trình (Fig. 1 ). Thật thú vị, Graz et al. (2007) đã đề xuất một giao thức hiệu quả chi phí cho các nghiên cứu lâm sàng ở ethnopharmacology, đó có thể là một điểm khởi đầu tốt để xác minh hoặc bác bỏ bằng chứng. Tuy nhiên, ethnopharmacologists có thể bị cám dỗ để chấp nhận các bằng chứng báo cáo của các thầy lang là đúng và mang nó như là bằng chứng khoa học về hiệu quả của một cây thuốc nhất định. Một chuyến tham quan ngắn vào Renaissance sách thảo dược của thế kỷ 16, trong đó phần lớn được dựa trên Dioscoridesde Materia Medica, nên đủ để dạy chúng ta rằng bằng chứng là bằng chứng xấu vì nhiều những tuyên bố thường không liên quan về những tác động chữa bệnh của các loại thuốc thảo dược và trong thuốc thú và vô cơ đặc biệt, có đến một mức độ nào đó đã bị bác bỏ bởi y học phân tử hiện đại. Thật thú vị, các loại thuốc thảo dược được liệt kê trong dược điển hiện đại được công nhận là gây tác động có lợi, chủ yếu dựa trên các bằng chứng giải thích lại truyền thống của dữ liệu dược lý hiện đại, nhưng chỉ một phần dựa trên các bằng chứng lâm sàng âm thanh. Vì vậy, y học cổ truyền dựa trên các loại thuốc thảo dược không độc hại có lợi ích rõ ràng của một loại xác nhận văn hóa theo thời gian, độc lập với các câu hỏi cho dù quá trình này được dựa trên các quyết định hợp lý. Mặt khác, quá trình phát triển thuốc hợp lý đi qua nhiều giai đoạn mà tại đó các giả thuyết có thể bị bác bỏ (Hình. 1). Nếu một đại lý đang hoạt động chống lại một loại protein cần thiết để chủ động chống lại điều đó protein trong tế bào; nó cần phải được hoạt động trong tế bào sơ cấp và mô; nó cần phải được hoạt động trong một mô hình động vật, vv Trong các học viện, chúng ta thường là xa cố gắng để làm sai lệch kết luận của chúng tôi bằng cách đưa các thí nghiệm cho giai đoạn tiếp theo của sự phức tạp. Kết quả là chế tạo các giả thuyết không khoa học và lý thuyết.
Là nó đúng để nói về một hoạt động chống sốt rét của một trích khi đọc ra có nguồn gốc từ Anin vitro mô hình? Là một hợp chất chống ung thư một đại lý chỉ vì nó giết chết ung thư cellsin vitro? Nếu hợp chất X cho thấy tác dụng chống ung thư ở vitromodels differentin nhưng là hoàn toàn inactivein vivobecause nó không phải là sinh học hoặc chuyển hóa chúng ta có khả năng cải thiện tính chất hóa học của nó như vậy mà nó trở thành một ứng cử viên điều trị. Nếu một chiết xuất (ví dụ như chiết xuất từ cây thuốc) cho thấy kháng viêm effectsin vitro nhưng là ineffectivein vivo (viêm là Anin vivophenomenon) có lẽ không nhiều, chúng tôi có thể làm gì về nó. Thật không may, một số nhà nghiên cứu trong ethnopharmacology vẫn tin vào các "thuốc thảo dược tốt" mà có được hiệu quả bằng cách nào đó (egWayland, 2004) - do đó, họ tìm kiếm cho đến khi họ tìm thấy một cái gì đó và sau đó tuyên bố rằng một bằng chứng về hiệu quả của những gì họ đã tìm thấy là mà thực vật cụ thể. Để thiết lập các tiêu chuẩn chúng ta phải nhận ra rằng chúng ta cần phải hợp tác với nhau để có được một số tiền quan trọng của dữ liệu âm thanh vào hóa học và dược lý của một nhà máy đó cho phép chúng ta đánh giá liệu thực vật này có thể hữu ích cho (1) phân lập mới thực thể hóa hoạt tính sinh học, (2) phát triển các loại thuốc thực vật, (3) sự phát triển của thực phẩm bổ sung, phụ gia thực phẩm, hoặc (4) sự phát triển của Cosmeceuticals. Hợp tác học thuật và công nghiệp tiềm năng nên bao gồm các phòng thí nghiệm chuyên gia từ nhiều lĩnh vực khác nhau, bao gồm cả hóa sản phẩm tự nhiên, trong ống nghiệm sinh trắc nghiệm (sàng lọc, xác định mục tiêu), biopharmacy (dược), động vật thí nghiệm (xác minh, mô hình loại trực tiếp, trong vivoefficacy), và các nghiên cứu lâm sàng. Thông thường, các phòng thí nghiệm ethnopharmacology không hợp tác với các nhà dược học được đào tạo nhưng dấn thân trong việc phát triển ofin vitroassays và nghiên cứu động vật. Điều này có thể dẫn đến phương pháp đánh giá nghèo và không đắn đo. Mặt khác, hợp tác chuyên nghiệp cho phép chúng tôi để đảm bảo rằng dữ liệu giống nhau hoặc tương tự có thể được tạo ra trong các thiết lập độc lập, đó là bản chất của khoa học. Ngoài ra, bộ dữ liệu cần phải được bác bỏ. Chủ nghĩa duy lý quan trọng của Popper dạy chúng ta sự khác biệt giữa siêu hình học và khoa học, mà chúng ta chỉ có thể làm khoa học khi được nói chung rất quan trọng với các bộ dữ liệu, dữ liệu có nghĩa là cần phải có một trạng thái falsifiability. Có gần đây chúng tôi đã cố gắng để bác bỏ giả thuyết của chúng tôi thực nghiệm? Chúng tôi phải đồng ý withPsarros (1997) mà trong khi không có phủ nhận rằng trong các ngành khoa học tự nhiên nhiều câu hỏi được giải quyết theo kinh nghiệm, mức giảm của doanh nghiệp khoa học để lsificationism là một thiếu sót vì nó không trả lời các câu hỏi về các điều kiện cho hành động thành công. Chúng tôi cũng phải đồng ý withLakatos (1978) rằng trong thực tế các nhà khoa học thường không từ bỏ lý thuyết của họ chỉ vì một số dữ liệu thực nghiệm mới bác bỏ chúng. Như vậy, falsifiability là theo ngữ cảnh. Theo Lakatos, các đơn vị tiêu biểu của khoa học không phải là một giả thuyết bị cô lập, nhưng một chương trình nghiên cứu, bao gồm trong các lý thuyết và công nghệ tự động. Thực tế là không chính xác khoa học của ethnopharmacology nói chung không có lý thuyết tiên đoán không phải là bằng chứng cho thấy nó không thể có họ. Ngược lại, chúng ta nên cố gắng để xây dựng lý thuyết tiên đoán dựa trên chủ nghĩa duy lý quan trọng. Chúng ta cũng nên áp dụng định nghĩa của khoa học Lakatos 'như là một chương trình nghiên cứu với mục tiêu rõ ràng hơn là luận án tiến sĩ cá nhân, dự án. Sự khích lệ để làm khoa học nên có những hiểu biết khoa học và phát huy kiến thức - đóng góp cho nhân loại. Tôi thừa nhận rằng điều này là đặt cây son trên lợn và rằng những lý tưởng cao cả chỉ đơn giản là không phù hợp thực tế. Chúng tôi là tất cả dưới áp lực để công bố số liệu nghiên cứu của chúng tôi và số lượng các ấn phẩm thường niên trực tiếp tác động tình hình tài trợ của chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể hy vọng rằng sẽ có một cách ra khỏi đây. Trong một edito Nature Medicine gần đây
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: