Once upon a time... there lived an unhappy young girl. Unhappy she was dịch - Once upon a time... there lived an unhappy young girl. Unhappy she was Việt làm thế nào để nói

Once upon a time... there lived an

Once upon a time... there lived an unhappy young girl. Unhappy she was, for her mother was dead, her father had married another woman, a widow with two daughters, and her stepmother didn't like her one little bit. All the nice things, kind thoughts and loving touches were for her own daughters. And not just the kind thoughts and love, but also dresses, shoes, shawls, delicious food, comfy beds, as well as every home comfort. All this was laid on for her daughters. But, for the poor unhappy girl, there was nothing at all. No dresses, only her stepsisters' hand-me-downs. No lovely dishes, nothing but scraps. No nice rests and comfort. For she had to work hard all day, and only when evening came was she allowed to sit for a while by the fire, near the cinders. That is how she got her nickname, for everybody called her Cinderella. Cinderella used to spend long hours all alone talking to the cat. The cat said,

"Miaow", which really meant, "Cheer up! You have something neither of your stepsisters have and that is beauty."

It was quite true. Cinderella, even dressed in rags with a dusty gray face from the cinders, was a lovely girl. While her stepsisters, no matter how splendid and elegant their clothes, were still clumsy, lumpy and ugly and always would be.

One day, beautiful new dresses arrived at the house. A ball was to be held at Court and the stepsisters were getting ready to go to it. Cinderella, didn't even dare ask, "What about me?" for she knew very well what the answer to that would be:

"You? My dear girl, you're staying at home to wash the dishes, scrub the floors and turn down the beds for your stepsisters. They will come home tired and very sleepy." Cinderella sighed at the cat.

"Oh dear, I'm so unhappy!" and the cat murmured "Miaow".

Suddenly something amazing happened. In the kitchen, where Cinderella was sitting all by herself, there was a burst of light and a fairy appeared.

"Don't be alarmed, Cinderella," said the fairy. "The wind blew me your sighs. I know you would love to go to the ball. And so you shall!"

"How can I, dressed in rags?" Cinderella replied. "The servants will turn me away!" The fairy smiled. With a flick of her magic wand... Cinderella found herself wearing the most beautiful dress, the loveliest ever seen in the realm.

"Now that we have settled the matter of the dress," said the fairy, "we'll need to get you a coach. A real lady would never go to a ball on foot!"

"Quick! Get me a pumpkin!" she ordered.

"Oh of course," said Cinderella, rushing away. Then the fairy turned to the cat.

"You, bring me seven mice!"

"Seven mice!" said the cat. "I didn't know fairies ate mice too!"

"They're not for eating, silly! Do as you are told!... and, remember they must be alive!"

Cinderella soon returned with a fine pumpkin and the cat with seven mice he had caught in the cellar.

"Good!" exclaimed the fairy. With a flick of her magic wand... wonder of wonders! The pumpkin turned into a sparkling coach and the mice became six white horses, while the seventh mouse turned into a coachman, in a smart uniform and carrying a whip. Cinderella could hardly believe her eyes.

"I shall present you at Court. You will soon see that the Prince, in whose honor the ball is being held, will be enchanted by your loveliness. But remember! You must leave the ball at midnight and come home. For that is when the spell ends. Your coach will turn back into a pumpkin, the horses will become mice again and the coachman will turn back into a mouse... and you will be dressed again in rags and wearing clogs instead of these dainty little slippers! Do you understand?" Cinderella smiled and said,

"Yes, I understand!"

When Cinderella entered the ballroom at the palace, a hush fell. Everyone stopped in mid-sentence to admire her elegance, her beauty and grace.

"Who can that be?" people asked each other. The two stepsisters also wondered who the newcomer was, for never in a month of Sundays, would they ever have guessed that the beautiful girl was really poor Cinderella who talked to the cat!

When the prince set eyes on Cinderella, he was struck by her beauty. Walking over to her, he bowed deeply and asked her to dance. And to the great disappointment of all the young ladies, he danced with Cinderella all evening.

"Who are you, fair maiden?" the Prince kept asking her. But Cinderella only replied:

"What does it matter who I am! You will never see me again anyway."

"Oh, but I shall, I'm quite certain!" he replied.

Cinderella had a wonderful time at the ball... But, all of a sudden, she heard the sound of a clock: the first stroke of midnight! She remembered what the fairy had said, and without a word of goodbye she slipped from the Prince's arms and ran down the steps. As she ran she lost one of her slippers, but not for a moment did she dream of stopping to pick it up! If the last stroke of midnight were to sound... oh... what a disaster that would be! Out she fled and vanished into the night.

The Prince, who was now madly in love with her, picked up her slipper and said to his ministers,

"Go and search everywhere for the girl whose foot this slipper fits. I will never be content until I find her!" So the ministers tried the slipper on the foot of all the girls... and on Cinderella's foot as well... Surprise! The slipper fitted perfectly.

"That awful untidy girl simply cannot have been at the ball," snapped the stepmother. "Tell the Prince he ought to marry one of my two daughters! Can't you see how ugly Cinderella is! Can't you see?"

Suddenly she broke off, for the fairy had appeared.

"That's enough!" she exclaimed, raising her magic wand. In a flash, Cinderella appeared in a splendid dress, shining with youth and beauty. Her stepmother and stepsisters gaped at her in amazement, and the ministers said,

"Come with us, fair maiden! The Prince awaits to present you with his engagement ring!" So Cinderella joyfully went with them, and lived happily ever after with her Prince. And as for the cat, he just said "Miaow"!
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Once upon a time... there lived an unhappy young girl. Unhappy she was, for her mother was dead, her father had married another woman, a widow with two daughters, and her stepmother didn't like her one little bit. All the nice things, kind thoughts and loving touches were for her own daughters. And not just the kind thoughts and love, but also dresses, shoes, shawls, delicious food, comfy beds, as well as every home comfort. All this was laid on for her daughters. But, for the poor unhappy girl, there was nothing at all. No dresses, only her stepsisters' hand-me-downs. No lovely dishes, nothing but scraps. No nice rests and comfort. For she had to work hard all day, and only when evening came was she allowed to sit for a while by the fire, near the cinders. That is how she got her nickname, for everybody called her Cinderella. Cinderella used to spend long hours all alone talking to the cat. The cat said,"Miaow", which really meant, "Cheer up! You have something neither of your stepsisters have and that is beauty."It was quite true. Cinderella, even dressed in rags with a dusty gray face from the cinders, was a lovely girl. While her stepsisters, no matter how splendid and elegant their clothes, were still clumsy, lumpy and ugly and always would be.One day, beautiful new dresses arrived at the house. A ball was to be held at Court and the stepsisters were getting ready to go to it. Cinderella, didn't even dare ask, "What about me?" for she knew very well what the answer to that would be:"You? My dear girl, you're staying at home to wash the dishes, scrub the floors and turn down the beds for your stepsisters. They will come home tired and very sleepy." Cinderella sighed at the cat."Oh dear, I'm so unhappy!" and the cat murmured "Miaow".Suddenly something amazing happened. In the kitchen, where Cinderella was sitting all by herself, there was a burst of light and a fairy appeared."Don't be alarmed, Cinderella," said the fairy. "The wind blew me your sighs. I know you would love to go to the ball. And so you shall!""How can I, dressed in rags?" Cinderella replied. "The servants will turn me away!" The fairy smiled. With a flick of her magic wand... Cinderella found herself wearing the most beautiful dress, the loveliest ever seen in the realm."Now that we have settled the matter of the dress," said the fairy, "we'll need to get you a coach. A real lady would never go to a ball on foot!""Quick! Get me a pumpkin!" she ordered."Oh of course," said Cinderella, rushing away. Then the fairy turned to the cat."You, bring me seven mice!""Seven mice!" said the cat. "I didn't know fairies ate mice too!""They're not for eating, silly! Do as you are told!... and, remember they must be alive!"Cinderella soon returned with a fine pumpkin and the cat with seven mice he had caught in the cellar."Good!" exclaimed the fairy. With a flick of her magic wand... wonder of wonders! The pumpkin turned into a sparkling coach and the mice became six white horses, while the seventh mouse turned into a coachman, in a smart uniform and carrying a whip. Cinderella could hardly believe her eyes."I shall present you at Court. You will soon see that the Prince, in whose honor the ball is being held, will be enchanted by your loveliness. But remember! You must leave the ball at midnight and come home. For that is when the spell ends. Your coach will turn back into a pumpkin, the horses will become mice again and the coachman will turn back into a mouse... and you will be dressed again in rags and wearing clogs instead of these dainty little slippers! Do you understand?" Cinderella smiled and said,"Yes, I understand!"When Cinderella entered the ballroom at the palace, a hush fell. Everyone stopped in mid-sentence to admire her elegance, her beauty and grace."Who can that be?" people asked each other. The two stepsisters also wondered who the newcomer was, for never in a month of Sundays, would they ever have guessed that the beautiful girl was really poor Cinderella who talked to the cat!When the prince set eyes on Cinderella, he was struck by her beauty. Walking over to her, he bowed deeply and asked her to dance. And to the great disappointment of all the young ladies, he danced with Cinderella all evening."Who are you, fair maiden?" the Prince kept asking her. But Cinderella only replied:"What does it matter who I am! You will never see me again anyway.""Oh, but I shall, I'm quite certain!" he replied.Cinderella had a wonderful time at the ball... But, all of a sudden, she heard the sound of a clock: the first stroke of midnight! She remembered what the fairy had said, and without a word of goodbye she slipped from the Prince's arms and ran down the steps. As she ran she lost one of her slippers, but not for a moment did she dream of stopping to pick it up! If the last stroke of midnight were to sound... oh... what a disaster that would be! Out she fled and vanished into the night.The Prince, who was now madly in love with her, picked up her slipper and said to his ministers,"Go and search everywhere for the girl whose foot this slipper fits. I will never be content until I find her!" So the ministers tried the slipper on the foot of all the girls... and on Cinderella's foot as well... Surprise! The slipper fitted perfectly."That awful untidy girl simply cannot have been at the ball," snapped the stepmother. "Tell the Prince he ought to marry one of my two daughters! Can't you see how ugly Cinderella is! Can't you see?"Suddenly she broke off, for the fairy had appeared."That's enough!" she exclaimed, raising her magic wand. In a flash, Cinderella appeared in a splendid dress, shining with youth and beauty. Her stepmother and stepsisters gaped at her in amazement, and the ministers said,
"Come with us, fair maiden! The Prince awaits to present you with his engagement ring!" So Cinderella joyfully went with them, and lived happily ever after with her Prince. And as for the cat, he just said "Miaow"!
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ngày xửa ngày xưa ... có một cô gái trẻ sống không hạnh phúc. Unhappy cô được, cho mẹ cô đã chết, cha cô đã kết hôn với một phụ nữ khác, một góa phụ có hai con gái, và mẹ kế của cô không thích cô ấy một chút. Tất cả những điều tốt đẹp, thiện niệm và xúc yêu thương đã dành cho con gái của chị. Và không phải chỉ là những suy nghĩ tử tế và tình yêu, mà còn mặc quần áo, giày dép, khăn choàng, thức ăn ngon, giường thoải mái, cũng như mọi tiện nghi nhà. Tất cả điều này được đặt vào cho con gái mình. Nhưng, đối với các cô gái bất hạnh nghèo, không có gì cả. Không mặc quần áo, chỉ có chị em mới của cô 'hand-me-downs. Không có món ăn đáng yêu, không có gì nhưng phế liệu. Đang gánh không tốt đẹp và thoải mái. Đối với cô đã phải làm việc vất vả cả ngày, và chỉ khi tối đến là cô được phép ngồi trong một thời gian bởi ngọn lửa, gần tro. Đó là làm thế nào cô có biệt danh của mình, cho mọi người gọi là Cô bé Lọ Lem của cô. Cô bé Lọ Lem được sử dụng để dành nhiều giờ tất cả một mình nói chuyện với con mèo. Mèo nói, "mèo kêu", mà thực sự có nghĩa là, "Cheer up! Bạn có cái gì không phải của chị em mới của bạn có và đó là vẻ đẹp." Đó là sự thật. Cô bé Lọ Lem, thậm chí mặc quần áo rách rưới với một khuôn mặt xám bụi từ tro, là một cô gái đáng yêu. Trong khi chị em mình, không có vấn đề như thế nào lộng lẫy và thanh lịch quần áo của họ, vẫn còn vụng về, sần, xấu xí và sẽ luôn luôn được. Một ngày, váy đẹp mới về đến nhà. Một quả bóng đã được tổ chức tại Tòa án và các chị em đã chuẩn bị sẵn sàng để đi đến đó. Cô bé Lọ Lem, thậm chí không dám hỏi "Cái gì về tôi?" cho cô biết rất rõ những gì các câu trả lời cho rằng sẽ là:?. "Bạn gái thân mến, bạn đang ở tại nhà để rửa chén, chà rửa sàn nhà và chuyển xuống giường cho chị em mới của bạn Họ sẽ đến nhà mệt mỏi và rất buồn ngủ. " Cô bé Lọ Lem thở dài nhìn con mèo. "Ôi trời ơi, tôi rất hạnh phúc!" và con mèo thì thầm "mèo kêu". Đột nhiên một cái gì đó tuyệt vời đã xảy ra. Trong nhà bếp, nơi bé Lọ Lem đang ngồi một mình, đã có một sự bùng nổ của ánh sáng và một nàng tiên xuất hiện. "Đừng hoảng hốt, Cinderella," nàng tiên nói. "Gió thổi tôi thở dài của bạn. Tôi biết bạn sẽ thích đi bóng. Và do đó, bạn có trách nhiệm!" "Làm thế nào tôi có thể, ăn mặc rách rưới?" Cô bé Lọ Lem trả lời. "Những người hầu sẽ biến tôi đi!" Các cổ tích mỉm cười. Với một flick của cây đũa thần của cô bé Lọ Lem ... thấy mình mặc trang phục đẹp nhất, đáng yêu nhất của từng thấy trong các lĩnh vực. "Bây giờ chúng ta đã giải quyết các vấn đề của các trang phục," cho biết các cổ tích ", chúng tôi sẽ cần phải giúp bạn có được một huấn luyện viên. Một người phụ nữ thực sự sẽ không bao giờ đi đến một quả bóng vào chân! "" Nhanh! Hãy cho tôi một bí ngô! " cô đã ra lệnh. "Oh tất nhiên," Cinderella nói, chạy ra xa. Sau đó, nàng tiên quay sang con mèo. "Bạn, mang cho tôi bảy con chuột!" "Bảy con chuột!" cho biết con mèo. "Tôi không biết nàng tiên ăn chuột quá!" "Họ không cho ăn uống, ngớ ngẩn! Làm như bạn đang nói! ... Và, nhớ họ phải sống!" Cô bé Lọ Lem sớm quay trở lại với một quả bí ngô tốt và mèo với bảy con chuột ông đã bị bắt trong hầm rượu. "Tốt!" kêu lên cổ tích. Với một flick của cây đũa thần ... tự hỏi những điều kỳ diệu! Các bí ngô biến thành một huấn luyện viên lấp lánh và những con chuột đã trở thành sáu con ngựa trắng, trong khi con chuột thứ bảy biến thành một người đánh xe ngựa, trong bộ đồng phục thông minh và mang theo một cây roi. Cô bé Lọ Lem không tin vào mắt mình. "Tôi sẽ giới thiệu bạn tại Tòa án. Bạn sẽ sớm thấy rằng thái tử, mà trong danh dự bóng được tổ chức, sẽ được mê hoặc bởi vẻ đẹp của bạn. Nhưng hãy nhớ! Bạn phải rời khỏi bóng lúc nửa đêm và trở về nhà. Vì đó là khi kết thúc thời gian. Huấn luyện viên của bạn sẽ quay trở lại vào một quả bí ngô, những con ngựa sẽ trở thành những con chuột lại còn người lái xe sẽ quay trở lại vào một con chuột ... và bạn sẽ được mặc quần áo lại rách rưới và đeo guốc thay vì của những dép nhỏ xinh xắn! Bạn có hiểu không? " Cô bé Lọ Lem mỉm cười và nói, "Vâng, tôi hiểu!" Khi bé Lọ Lem bước vào phòng khiêu vũ tại cung điện, một rơi hush. Mọi người dừng lại giữa chừng để chiêm ngưỡng sự thanh lịch của cô, vẻ đẹp và duyên dáng của cô. "Ai có thể có được?" người hỏi nhau. Hai chị em cũng tự hỏi ai là người mới được, để không bao giờ trong một tháng của các ngày chủ nhật, sẽ họ bao giờ có thể ngờ rằng cô gái xinh đẹp đã thực sự nghèo Cô bé Lọ Lem người đã nói chuyện với con mèo! Khi hoàng tử đặt mắt trên Cinderella, ông bị đâm bởi cô làm đẹp. Đi bộ về phía cô, anh cúi đầu thật sâu và hỏi cô nhảy. Và để những thất vọng lớn của tất cả các cô gái trẻ, anh ấy nhảy với tất cả các buổi tối Cô bé Lọ Lem. "Bạn là ai, con gái công bằng?" Hoàng tử cứ hỏi cô. Nhưng Lọ Lem chỉ trả lời: "Có vấn đề gì tôi là ai Bạn sẽ không bao giờ gặp lại tôi anyway!." "Oh, nhưng tôi thì tôi khá chắc chắn"! ông trả lời. Cô bé Lọ Lem đã có một thời gian tuyệt vời ở bóng ... Nhưng, tất cả của một đột ngột, cô nghe thấy những âm thanh của một chiếc đồng hồ: đột quỵ đầu tiên của nửa đêm! Cô nhớ lại những gì nàng tiên đã nói, và không một lời tạm biệt cô tuột khỏi vòng tay của Hoàng tử và chạy xuống cầu thang. Khi cô chạy, cô bị mất một trong dép đi trong nhà cô ấy, nhưng không phải cho một khoảnh khắc đã làm cô mơ ước dừng lại để nhặt nó lên! Nếu đột quỵ của nửa đêm cuối cùng là để âm thanh ... oh ... những gì một thảm họa sẽ được! Ra cô bỏ chạy và biến mất vào màn đêm. The Prince, người bây giờ điên cuồng trong tình yêu với cô ấy, nhặt dép của mình và nói với bộ trưởng của ông, "Hãy đi và tìm kiếm khắp mọi nơi cho người con gái mà chân dép này phù hợp. Tôi sẽ không bao giờ có nội dung cho đến khi tôi tìm thấy cô ấy! " Vì vậy, các Bộ trưởng đã cố gắng dép vào chân của tất cả các cô gái ... và trên chân của Cinderella cũng ... Bất ngờ! Dép lắp đặt hoàn hảo. "Đó là khủng khiếp cô gái không gọn gàng đơn giản là không thể có được ở quả bóng", chụp được những người mẹ kế. "Hãy nói với Hoàng tử lẽ ra phải kết hôn với một trong hai cô con gái của tôi! Anh không thấy như thế nào xấu xí Cô bé Lọ Lem là bạn không thấy sao?" Đột nhiên cô dừng lại, cho nàng tiên đã xuất hiện. "Vậy là đủ rồi!" cô kêu lên, giơ đũa phép thuật của mình. Trong chớp mắt, Cinderella đã xuất hiện trong một bộ váy lộng lẫy, tỏa sáng với giới trẻ và sắc đẹp. Mẹ kế và chị em cô há hốc mồm nhìn cô trong sự ngạc nhiên, và các Bộ trưởng cho biết, "Hãy đến với chúng tôi, thời con gái bằng! The Prince đang chờ đợi để giới thiệu bạn với chiếc nhẫn đính hôn của mình!" Vì vậy, Cô bé Lọ Lem hân hoan đi với họ, và sống hạnh phúc mãi mãi về sau với hoàng tử của cô. Và đối với những con mèo, ông chỉ nói: "mèo kêu"!





























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: