The next morning Lee Hyun began to prepare and put the camcorder in hi dịch - The next morning Lee Hyun began to prepare and put the camcorder in hi Việt làm thế nào để nói

The next morning Lee Hyun began to

The next morning Lee Hyun began to prepare and put the camcorder in his bag.
“Jeju Island…the island of dreams. The best resort! I can’t believe that I’m going to Jeju Island.”
Ahn Hyundo had given him a phone call. They opened a new dojo in Jeju Island and he wanted him to go to see it. It was a good thing for Lee Hyun.
“I was worried about what I should be recording during vacation but to think that it would be Jeju Island.”
Jeju Island, even when compared to other people, it would not fall short.
It was a natural environment with the clear blue Halla Mountains with horses and the beach that he could record.
“This is such a success. Not everyone can go to Jeju Island. I better get my passport.”
Lee Hyun put his passport in his bag.
Ahn Hyundo said that he needed his passport to get on a plane at the airport. To he had the written documents and photos taken care of for him for the overseas dojo. Usually one would feel suspicious when they think about it but he did not have the slightest bit of suspicion.
The airfare, lodgings, and meals were all free!
“Oppa, take care.”
“Yes, I’ll be sure to bring back souvenirs.”
His sister went to see Lee Hyun off at the Incheon International Airport.
Stewardesses were busy running around and showing foreigners where their luggage was.
“Indeed…”
It was a whole new world for Lee Hyun.
He came thirty minutes ahead of the appointed time for Jong Bom Ah to arrive.
“So you’re here.”
“Yes sahyung, I came early.”
“Do you have your passport?”
“Passport?”
Lee Hyun was puzzled.
He didn’t understand since it wasn’t needed unless one was leaving Korea.
“You need a passport to go to Jeju Island?”
Jong Bom Ah quickly answered him.
“We need to ride a plane.”
Lee Hyun only roughly knew what it was like to go on a plane.
One would know what it was like if they see a drama or a movie.
“I see, so it’s different from public transportation like a bus and I can’t just ride it.”
“This is a plane.”
Lee Hyun and Jong Bom Ah did not have much luggage other than a small bag. Lee Hyun checked the tickets that he had and they said Cairo, Egypt.
“Sahyung!”
“What?”
“This plane is going to Cairo?”
Lee Hyun roughly had heard about Egypt once.
“Isn’t this plane going to Southeast Asia?”
“…”
The look on the faces of the other passengers was priceless.
‘How does he not know?’
‘Does he not even know where Egypt is?’
“As you know we are going to Jeju Island.”
“Exactly.”
“The plane directly to Jeju Island is expensive.”
“So you’re saying that… It’s like taking a bus and stopping in the middle.”
This sounded far too absurd to the other guests at the boarding gate.
To say that Jeju Island was a stop along the way to Egypt!
However, Jong Bom Ah looked very rough and had intimidating eyes so no one had the courage to tell the truth. So Lee Hyun took the flight to Cairo.
After the plane took off, a flight attendant began to walk around and pass out food and drinks. They simply passed by where Lee Hyun and Jong Bom Ah was. As soon as they got onto the plane they had fallen into deep sleep. The two of them crossed the sea past Central Asia and were on the plane heading to Cairo.
***
Cairo Airport.
Summer was hot in Korea, but it was incomparable to Egypt.
The hot air and scorching sun caused sweat to run down their foreheads.
There were not traces that this was a Korean airport since there were only Egyptians wearing turbans. He was not stupid enough to believe this was Jeju Island.
“Sahyung! I think this is the wrong place.”
There was deep suspicion in Lee Hyun’s eyes.
He had fallen asleep on the plane thinking that he would be in Jeju Island.
Then along with the other foreigners, they went to the immigration procedures.
Jong Bom Ah said.
“That was only part of the truth…it’s a tradition of the dojo to have its members go out to see the real world.”
“…”
“We deliberately planned this trip a long time ago.”
To think that he would be somewhere like this. From how it was explained, he could not be mad at Jong Bom Ah. There was more to learning the sword than just the physical part. Every cell in the body had to be alive in order to wield the sword.
Traveling overseas in order to properly learn the way of the sword! Even after leaving on the trip, despite the other troubles, there was nothing to regret.
Moreover, it was traveling abroad. He did not have any chances to see the world out of Korea.
Lee Hyun asked to confirm.
“This is…free right?”
“Of course it’s free.”
“Whew.”
Lee Hyun let out a sigh of relief.
Even if it was annoying and cumbersome, since it was free he could not be angry.
“Everything is free so just relax and enjoy. Kuehahahaha! It’s a journey and others are paying for you, enjoy!”
“Where do we go now?”
“For now, we get on a helicopter.”
A helicopter was waiting for them at the Cairo Airport.
They flew past the dry air and sand of the Sahara Desert in Egypt to see charming buildings of brick and stone.
***
North Africa.
Two four wheel drive jeeps were ready for Lee Hyun and Jong Bom Ah.
The jeep was opened on the roof and had a leather tent that could be opened and closed easily.
“Youngest.”
“Yes, Sahyung?”
“Do you know how to drive?”
“I have never driven before, but I have ridden a motorcycle a bit…”
He did not have a driver’s license. He had driven a motorcycle to deliver food for a chinese restaurant once.
“Do you have one?”
“It doesn’t matter since there are not traffic police, just don’t hit anything.”
Jong Bom Ah threw him the car keys.
“Go start it.”
Lee Hyun sat in the driver’s seat in the car. He put the keys into the ignition.
Kua aaaaaahhahahahahang!
The car’s engine started with a cry.An off road, four wheel drive vehicle for crossing the desert!
Even if it didn’t look like much, the jeep had tremendous power.
Behind the driver seat was filled with food, water, oil, a tent, and other materials as well as a book about Africa. There was also white medicine boxes piled up.
“Well, let’s get started!”
Jong Bom Ah started his engine and went out first into the desert.
The car’s wheels kicked up dust.
“I will!”
Lee Hyun slammed on the brakes.
The car did not move correctly!
“Was the accelerator on the left or the right?”
Lee Hyun released his foot and stepped on the right accelerator. The car bounced and went forwards.
It was a fantastic place for a novice driver.
There were no lanes and you could park anywhere you want.
They passed by many piles of sand, desert scorpions, and even an oasis.
The wind was mixed with the sand as the two cars moved forwards side by side.
Taaaaang!
Dodododo.
Groups were riding on horses and shooting guns.
Lee Hyun came riding along with Jong Bom Ah in a Jeep.
Lee Hyun asked on a transceiver.
“Sahyung, who are they?”
- They’re either bandits or the militia.
“Would they attack us?”
- It’s okay. The dojo has contacts in this place. They’re not going to carelessly attack a marked car.
Lee Hyun’s car had come with a red painted patterned flag.
The armed horsement did not attack as Jong Bom Ah said, but they did get closer. The two jeeps traveled along the desert and they saw travelers on camels. Lee Hyun took out the camcorder to record the ride in the car. Houses were built with mud and straw in the first town where he met skinny children. The children had black skin and they were playing with a ball, he could feel lack of vitality in their expressions! Lee Hyun and Jong Bom Ah went to see the doctor of the village to deliver books and the boxes of medicine.
“Good… sign here.”
“…”
The doctor thanked them when he received it.
An old lady walked by and gave them a necklace made out of wood and stone for helping.
Lee Hyun asked.
“When did this start?”
“Master came on a tour of Africa about 15 years ago.”
“How many people will these boxes cover?”
“About 600 people maybe?”
“That much?”
“In Korea, almost absolutely all drugs come in a bottle, but here there are children dying everywhere.”
In the small hospital tent there where children lined up.
All the children in line that received a vaccination shot thanked the doctors.
Children from the next town over would come for vaccinations and then return.
Then the second village and then the third.
In the village, the other villages received hospitality as they shared the medicine.
There were people on the lookout for intruders but not many outsiders come since for a v ery long time they had lived on the high cliff.
“Sahyung, the desert’s land is very hard.”
“Rocky terrain is very broken and its very much like the desert sand of the Sahara Desert. It’s not much compared to the width of the entire region.”
Jong Bom Ah knew about the world.
The sand of the Sahara desert was different from expected since it was a endless sea of sand. But the land was covered by sand. They would not sink very deep since there was gravel and stone underneath. There were a lot of large trees nearby and bushes as well as rocks the size of houses in the distance. A single visit to Africa could save thousands of lives!
Three days after they began, they went back into the desert and they were escorted by the armed militia. As the car passed over the hill, he looked to the horizon and then his body began to shake violently. At night the temperature suddenly dropped so he needed to very several thick layers of cloths. Lee Hyun put water to boil in a bot as he turned on the burner. Under the light of the Milky Way, he drank a cup of coffee in the desert!
“A few tablespoons of sugar.”
Lee Hyun turned on the radio receiver to listen in.
There was a talk show in an unknown language and soon music began to play. He had heard it a couple times in Korea and it was Jae Lynn’s song ‘A Dialogue of Eyes’ in English.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The next morning Lee Hyun began to prepare and put the camcorder in his bag.“Jeju Island…the island of dreams. The best resort! I can’t believe that I’m going to Jeju Island.”Ahn Hyundo had given him a phone call. They opened a new dojo in Jeju Island and he wanted him to go to see it. It was a good thing for Lee Hyun.“I was worried about what I should be recording during vacation but to think that it would be Jeju Island.”Jeju Island, even when compared to other people, it would not fall short.It was a natural environment with the clear blue Halla Mountains with horses and the beach that he could record.“This is such a success. Not everyone can go to Jeju Island. I better get my passport.”Lee Hyun put his passport in his bag.Ahn Hyundo said that he needed his passport to get on a plane at the airport. To he had the written documents and photos taken care of for him for the overseas dojo. Usually one would feel suspicious when they think about it but he did not have the slightest bit of suspicion.The airfare, lodgings, and meals were all free!“Oppa, take care.”“Yes, I’ll be sure to bring back souvenirs.”His sister went to see Lee Hyun off at the Incheon International Airport.Stewardesses were busy running around and showing foreigners where their luggage was.“Indeed…”It was a whole new world for Lee Hyun.He came thirty minutes ahead of the appointed time for Jong Bom Ah to arrive.“So you’re here.”“Yes sahyung, I came early.”“Do you have your passport?”“Passport?”Lee Hyun was puzzled.He didn’t understand since it wasn’t needed unless one was leaving Korea.“You need a passport to go to Jeju Island?”Jong Bom Ah quickly answered him.“We need to ride a plane.”Lee Hyun only roughly knew what it was like to go on a plane.One would know what it was like if they see a drama or a movie.“I see, so it’s different from public transportation like a bus and I can’t just ride it.”“This is a plane.”Lee Hyun and Jong Bom Ah did not have much luggage other than a small bag. Lee Hyun checked the tickets that he had and they said Cairo, Egypt.“Sahyung!”“What?”“This plane is going to Cairo?”Lee Hyun roughly had heard about Egypt once.“Isn’t this plane going to Southeast Asia?”“…”The look on the faces of the other passengers was priceless.‘How does he not know?’‘Does he not even know where Egypt is?’“As you know we are going to Jeju Island.”“Exactly.”“The plane directly to Jeju Island is expensive.”“So you’re saying that… It’s like taking a bus and stopping in the middle.”This sounded far too absurd to the other guests at the boarding gate.To say that Jeju Island was a stop along the way to Egypt!However, Jong Bom Ah looked very rough and had intimidating eyes so no one had the courage to tell the truth. So Lee Hyun took the flight to Cairo.Sau khi máy bay cất cánh, một tiếp viên hàng không bắt đầu đi bộ xung quanh và vượt qua trong thực phẩm và đồ uống. Họ chỉ đơn giản là thông qua bởi nơi Lee Hyun và Jong Bom Ah là. Ngay sau khi họ đã lên máy bay họ đã rơi vào giấc ngủ sâu. Hai người trong số họ vượt qua biển qua Central Asia và trên nhóm máy bay đến Cairo.***Sân bay Cairo.Mùa hè đã nóng tại Hàn Quốc, nhưng nó là không thể so sánh Ai Cập.Không khí nóng và scorching mặt trời gây ra mồ hôi để chạy xuống trán của họ.Không là dấu vết này là một sân bay Hàn Quốc kể từ khi đã có chỉ người Ai Cập mặc khăn. Ông đã không ngu ngốc, đủ để tin rằng điều này là đảo Jeju."Sahyung! Tôi nghĩ đây là chỗ sai."Đã có nghi ngờ sâu trong Lee Hyun mắt.Ông đã giảm ngủ trên máy bay suy nghĩ rằng ông sẽ ở đảo Jeju.Sau đó cùng với những người nước ngoài khác, họ đã đi đến các thủ tục xuất nhập cảnh.Jong Bom Ah nói."Đó là chỉ là một phần của sự thật... nó là một truyền thống trong võ đường có các thành viên đi ra ngoài để xem thế giới thực."“…”"Chúng tôi cố ý kế hoạch chuyến đi này một thời gian dài trước đây."Để nghĩ rằng ông sẽ là một nơi nào đó như thế này. Từ làm thế nào nó đã được giải thích, ông có thể không được điên tại Jong Bom Ah. Đã có nhiều hơn để học kiếm hơn chỉ là phần vật lý. Mỗi tế bào trong cơ thể có thể còn sống để vận dụng thanh kiếm.Đi du lịch ở nước ngoài để đúng cách tìm hiểu cách thanh kiếm! Ngay cả sau khi rời đi, bất chấp những khó khăn khác, có là không có gì phải hối tiếc.Moreover, it was traveling abroad. He did not have any chances to see the world out of Korea.Lee Hyun asked to confirm.“This is…free right?”“Of course it’s free.”“Whew.”Lee Hyun let out a sigh of relief.Even if it was annoying and cumbersome, since it was free he could not be angry.“Everything is free so just relax and enjoy. Kuehahahaha! It’s a journey and others are paying for you, enjoy!”“Where do we go now?”“For now, we get on a helicopter.”A helicopter was waiting for them at the Cairo Airport.They flew past the dry air and sand of the Sahara Desert in Egypt to see charming buildings of brick and stone.***North Africa.Two four wheel drive jeeps were ready for Lee Hyun and Jong Bom Ah.The jeep was opened on the roof and had a leather tent that could be opened and closed easily.“Youngest.”“Yes, Sahyung?”“Do you know how to drive?”“I have never driven before, but I have ridden a motorcycle a bit…”He did not have a driver’s license. He had driven a motorcycle to deliver food for a chinese restaurant once.“Do you have one?”“It doesn’t matter since there are not traffic police, just don’t hit anything.”Jong Bom Ah threw him the car keys.“Go start it.”Lee Hyun sat in the driver’s seat in the car. He put the keys into the ignition.Kua aaaaaahhahahahahang!The car’s engine started with a cry.An off road, four wheel drive vehicle for crossing the desert!Even if it didn’t look like much, the jeep had tremendous power.Behind the driver seat was filled with food, water, oil, a tent, and other materials as well as a book about Africa. There was also white medicine boxes piled up.“Well, let’s get started!”Jong Bom Ah started his engine and went out first into the desert.The car’s wheels kicked up dust.“I will!”Lee Hyun slammed on the brakes.The car did not move correctly!“Was the accelerator on the left or the right?”Lee Hyun released his foot and stepped on the right accelerator. The car bounced and went forwards.It was a fantastic place for a novice driver.There were no lanes and you could park anywhere you want.They passed by many piles of sand, desert scorpions, and even an oasis.The wind was mixed with the sand as the two cars moved forwards side by side.Taaaaang!Dodododo.Groups were riding on horses and shooting guns.Lee Hyun came riding along with Jong Bom Ah in a Jeep.Lee Hyun asked on a transceiver.“Sahyung, who are they?”- They’re either bandits or the militia.“Would they attack us?”- It’s okay. The dojo has contacts in this place. They’re not going to carelessly attack a marked car.Lee Hyun’s car had come with a red painted patterned flag.The armed horsement did not attack as Jong Bom Ah said, but they did get closer. The two jeeps traveled along the desert and they saw travelers on camels. Lee Hyun took out the camcorder to record the ride in the car. Houses were built with mud and straw in the first town where he met skinny children. The children had black skin and they were playing with a ball, he could feel lack of vitality in their expressions! Lee Hyun and Jong Bom Ah went to see the doctor of the village to deliver books and the boxes of medicine.“Good… sign here.”
“…”
The doctor thanked them when he received it.
An old lady walked by and gave them a necklace made out of wood and stone for helping.
Lee Hyun asked.
“When did this start?”
“Master came on a tour of Africa about 15 years ago.”
“How many people will these boxes cover?”
“About 600 people maybe?”
“That much?”
“In Korea, almost absolutely all drugs come in a bottle, but here there are children dying everywhere.”
In the small hospital tent there where children lined up.
All the children in line that received a vaccination shot thanked the doctors.
Children from the next town over would come for vaccinations and then return.
Then the second village and then the third.
In the village, the other villages received hospitality as they shared the medicine.
There were people on the lookout for intruders but not many outsiders come since for a v ery long time they had lived on the high cliff.
“Sahyung, the desert’s land is very hard.”
“Rocky terrain is very broken and its very much like the desert sand of the Sahara Desert. It’s not much compared to the width of the entire region.”
Jong Bom Ah knew about the world.
The sand of the Sahara desert was different from expected since it was a endless sea of sand. But the land was covered by sand. They would not sink very deep since there was gravel and stone underneath. There were a lot of large trees nearby and bushes as well as rocks the size of houses in the distance. A single visit to Africa could save thousands of lives!
Three days after they began, they went back into the desert and they were escorted by the armed militia. As the car passed over the hill, he looked to the horizon and then his body began to shake violently. At night the temperature suddenly dropped so he needed to very several thick layers of cloths. Lee Hyun put water to boil in a bot as he turned on the burner. Under the light of the Milky Way, he drank a cup of coffee in the desert!
“A few tablespoons of sugar.”
Lee Hyun turned on the radio receiver to listen in.
There was a talk show in an unknown language and soon music began to play. He had heard it a couple times in Korea and it was Jae Lynn’s song ‘A Dialogue of Eyes’ in English.

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sáng hôm sau, Lee Hyun bắt đầu chuẩn bị và đặt máy quay trong túi xách của mình.
"Jeju Đảo ... hòn đảo của những giấc mơ. Các khu nghỉ mát tốt nhất! Tôi không thể tin rằng tôi sẽ đến đảo Jeju. "
Ahn Hyundo đã cho anh ta một cuộc gọi điện thoại. Họ mở một võ đường mới ở Đảo Jeju và anh muốn anh đi để xem nó. Đó là một điều tốt cho Lee Hyun.
"Tôi đã rất lo lắng về những gì tôi cần phải được ghi trong kỳ nghỉ nhưng nghĩ rằng nó sẽ là đảo Jeju."
Đảo Jeju, ngay cả khi so sánh với những người khác, nó sẽ không rơi ngắn.
Đó là một môi trường tự nhiên với màu xanh rõ ràng Halla Mountains với ngựa và các bãi biển mà ông có thể ghi lại.
"Đây là một thành công. Không phải ai cũng có thể đi đến đảo Jeju. Tôi tốt hơn có được hộ chiếu của tôi. "
Lee Hyun đưa hộ chiếu của mình trong túi xách của mình.
Ahn Hyundo nói rằng ông cần hộ chiếu của mình để có được trên một chiếc máy bay tại sân bay. Để anh có tài liệu bằng văn bản và hình ảnh được chăm sóc cho anh ta cho các võ đường ở nước ngoài. Thông thường người ta sẽ cảm thấy nghi ngờ khi họ nghĩ về nó, nhưng ông không có chút nào nghi ngờ.
Các giá vé máy bay, chỗ ở, và các bữa ăn đều miễn phí!
"Oppa, chăm sóc."
"Vâng, tôi sẽ chắc chắn mang lại quà lưu niệm. "
Em gái của ông đã đi để xem Lee Hyun ra tại sân bay quốc tế Incheon.
tiếp viên đang bận rộn chạy quanh và thấy người nước ngoài nếu hành lý của họ.
"Thật vậy ..."
Đó là một thế giới hoàn toàn mới cho Lee Hyun.
Ông đến ba mươi phút trước thời gian chỉ định cho Jong Bom Ah đến.
"Vì vậy, bạn đang ở đây."
"Vâng sahyung, tôi đến sớm."
"Anh có hộ chiếu của bạn?"
"Passport?"
Lee Hyun cảm thấy bối rối.
Anh không hiểu vì nó không cần thiết trừ khi ai được rời khỏi Hàn Quốc.
"Bạn cần một hộ chiếu để đi đến đảo Jeju?"
Jong Bom Ah nhanh chóng trả lời.
"Chúng tôi cần phải đi xe một chiếc máy bay."
Lee Hyun chỉ khoảng biết nó như thế nào để đi trên một chiếc máy bay.
Một sẽ biết những gì nó giống như nếu họ thấy một bộ phim hoặc một bộ phim.
"Tôi nhìn thấy, vì vậy nó khác nhau từ giao thông vận tải công cộng như xe buýt và tôi không thể chỉ đi xe nó."
"Đây là một chiếc máy bay."
Lee Hyun và Jong Bom Ah không có nhiều hành lý, trừ một túi nhỏ. Lee Hyun đã kiểm tra các vé mà ông đã và họ nói rằng Cairo, Ai Cập.
"Sahyung!"
"Cái gì?"
"Máy bay này sẽ đến Cairo?"
Lee Hyun gần đã nghe nói về Ai Cập một lần.
"Không phải là chiếc máy bay này sẽ đến Đông Nam Châu Á "?
"..."
Việc xem xét trên gương mặt của những hành khách khác là vô giá.
"Làm thế nào ông không biết? '
'Anh ta thậm chí không biết là Ai Cập? "
"Như bạn đã biết chúng ta đang đi đến đảo Jeju."
" Chính xác. "
"Chiếc máy bay trực tiếp đến đảo Jeju là đắt."
"Vì vậy, bạn đang nói rằng ... Nó giống như tham gia một xe buýt và dừng lại ở giữa."
Điều này nghe có vẻ quá vô lý để những người khách khác tại cửa lên máy bay.
Để nói Đảo Jeju là một điểm dừng trên đường đến Ai Cập!
Tuy nhiên, Jong Bom Ah trông rất thô và có đôi mắt đáng sợ như vậy không có ai có đủ can đảm để nói sự thật. Vì vậy, Lee Hyun đã đáp chuyến bay đi Cairo.
Sau khi máy bay cất cánh, một tiếp viên hàng không bắt đầu đi bộ xung quanh và đi ra ngoài ăn uống. Họ chỉ đơn giản là đi ngang qua nơi Lee Hyun và Jong Bom Ah đã. Ngay sau khi họ đã lên máy bay họ đã rơi vào giấc ngủ sâu. Hai trong số họ vượt biển qua Trung Á và ở trên máy bay hướng tới Cairo.
***
Cairo Airport.
Mùa hè đã nóng ở Hàn Quốc, nhưng nó đã không thể so sánh với Ai Cập.
Không khí nóng và nắng gây ra mồ hôi chảy xuống của họ trán.
Có không dấu vết rằng đây là một sân bay Hàn Quốc kể từ khi chỉ có Ai Cập đeo khăn xếp. Ông đã không đủ ngu ngốc để tin rằng đây là đảo Jeju.
"Sahyung! Tôi nghĩ rằng điều này là không đúng chỗ. "
Có nghi ngờ sâu trong đôi mắt của Lee Hyun.
Ông đã ngủ trên máy bay nghĩ rằng anh sẽ ở Đảo Jeju.
Sau đó, cùng với những người nước ngoài khác, họ đã đi đến các thủ tục nhập cảnh.
Jong Bom Ah nói.
"Đó chỉ là một phần của sự thật ... đó là một truyền thống của các võ đường có các thành viên của nó đi ra ngoài để nhìn thế giới thực
sự." "..."
"Chúng tôi cố tình lên kế hoạch chuyến đi này một thời gian dài trước đây."
Nghĩ rằng ông sẽ là một nơi nào như thế này. Từ cách nó đã được giải thích, anh không thể giận Jong Bom Ah. Có hơn để học tập các thanh kiếm hơn chỉ là một phần cơ thể. Mỗi tế bào trong cơ thể đã được sống trong trật tự để vận dụng thanh kiếm.
Đi du lịch ở nước ngoài để tìm hiểu đúng cách của các thanh kiếm! Ngay cả sau khi rời trong chuyến đi, bất chấp những khó khăn khác, không có gì để hối tiếc.
Hơn nữa, nó đã được đi du lịch ở nước ngoài. Ông không có bất kỳ cơ hội để nhìn thế giới ngoài của Hàn Quốc.
Lee Hyun hỏi để xác nhận.
"Đây là ... miễn phí phải không?"
"Tất nhiên nó hoàn toàn miễn phí."
"Whew."
Lee Hyun thở dài nhẹ nhõm.
Ngay cả nếu nó đã gây phiền nhiễu và cồng kềnh, vì nó là miễn phí, ông không thể tức giận.
"Tất cả mọi thứ là miễn phí nên chỉ cần thư giãn và tận hưởng. Kuehahahaha! Đó là một cuộc hành trình và những người khác đang trả tiền cho bạn, thưởng thức! "
"Nơi nào chúng ta đi ngay bây giờ?"
"Còn bây giờ, chúng tôi nhận được trên một máy bay trực thăng."
Một chiếc trực thăng đang đợi họ tại sân bay Cairo.
Chúng bay qua không khí khô và cát của sa mạc Sahara ở Ai Cập để xem các toà nhà quyến rũ bằng gạch và đá.
***
Bắc Phi.
Hai bốn xe jeep ổ bánh đã sẵn sàng cho Lee Hyun và Jong Bom Ah.
Những chiếc xe jeep đã được mở trên mái nhà và có một cái lều bằng da mà có thể được mở ra và đóng lại một cách dễ dàng.
"nhỏ nhất."
"Vâng, Sahyung?"
"Bạn có biết làm thế nào để lái xe?"
"Tôi chưa bao giờ lái xe trước, nhưng tôi đã cưỡi một chiếc xe máy một chút ..."
Anh ấy không có giấy phép lái xe . Ông đã lái một chiếc xe máy để cung cấp thực phẩm cho một nhà hàng Trung Quốc một lần.
"Bạn có một?"
"Nó không quan trọng vì không có cảnh sát giao thông, chỉ cần không chạm bất cứ điều gì."
Jong Bom Ah ném cho anh chìa khóa xe .
"Tới bắt đầu nó."
Lee Hyun ngồi trong ghế của lái xe trong xe. Ông đặt các phím vào lửa.
Kua aaaaaahhahahahahang!
động cơ của chiếc xe bắt đầu với một cry.An khỏi đường, chiếc xe dẫn động bốn bánh băng qua sa mạc!
Thậm chí nếu nó không giống như nhiều, xe jeep có sức mạnh khủng khiếp.
Đằng sau ghế lái xe đã đầy thức ăn, nước, dầu, một chiếc lều, và các tài liệu khác cũng như một cuốn sách về châu Phi. Cũng có hộp thuốc màu trắng chất đống.
"Vâng, chúng ta hãy bắt đầu!"
Jong Bom Ah bắt đầu động cơ của mình và đi ra đầu tiên vào sa mạc.
bánh xe của chiếc xe đá bụi lên.
"Tôi sẽ!"
Lee Hyun đập vào phanh.
Chiếc xe không di chuyển một cách chính xác!
"Là gia tốc bên trái hay bên phải?"
Lee Hyun phát hành chân của mình và bước vào gia tốc phải. Chiếc xe bị trả về và đi về phía trước.
Đó là một nơi tuyệt vời cho một trình điều khiển mới làm quen.
Không có làn đường và bạn có thể đậu bất cứ nơi nào bạn muốn.
Họ đã thông qua bởi nhiều đống cát, bọ cạp sa mạc, và thậm chí là một ốc đảo.
Gió đã được trộn với cát như hai chiếc xe di chuyển về phía trước bên cạnh nhau.
Taaaaang!
Dodododo.
Nhóm đã cưỡi ngựa và bắn súng.
Lee Hyun đã đi cùng với Jong Bom Ah trong một chiếc xe Jeep.
Lee Hyun hỏi về một bộ thu phát.
"Sahyung, là ai họ? "
- Họ là một trong hai kẻ cướp hay dân quân tự vệ.
"Họ sẽ tấn công chúng ta"?
- Không sao đâu. Các võ đường có địa chỉ liên lạc ở nơi này. Họ sẽ không để bất cẩn tấn công một chiếc xe đánh dấu.
xe của Lee Hyun đã đến với một màu đỏ sơn hoa văn lá cờ.
Các horsement vũ trang không tấn công như Jong Bom Ah nói, nhưng họ đã có được gần gũi hơn. Hai chiếc xe jeep đi dọc theo sa mạc và họ nhìn thấy khách du lịch trên con lạc đà. Lee Hyun đã diễn ra các máy quay để ghi lại những chuyến đi trong xe. Nhà được xây bằng bùn và rơm ở thị trấn đầu tiên mà ông gặp con gầy. Các em có làn da đen và họ đã chơi với một quả bóng, anh có thể cảm thấy thiếu sức sống trong các biểu thức của họ! Lee Hyun và Jong Bom Ah đã đến gặp các bác sĩ của làng để cung cấp sách và các hộp thuốc.
"Good ... ký vào
đây." "..."
Bác sĩ cảm ơn họ khi ông nhận được nó.
Một bà già đi ngang qua và đưa cho họ một chiếc vòng cổ được làm từ gỗ và đá để giúp đỡ.
Lee Hyun hỏi.
"Khi đã khởi đầu này?"
"Thầy đã vào một tour du lịch của châu Phi khoảng 15 năm trước đây."
"Làm thế nào nhiều người những hộp sẽ bao gồm?"
"Khoảng 600 người có lẽ "?
"Đó nhiêu?"
"Ở Hàn Quốc, hầu như hoàn toàn tất cả các loại thuốc này đến trong một chai, nhưng ở đây có những trẻ em chết ở khắp mọi nơi."
Trong lều bệnh viện nhỏ có nơi trẻ em xếp hàng.
Tất cả các trẻ em trong dòng đó nhận được một chủng ngừa bắn được cảm ơn các bác sĩ.
Trẻ em từ thị trấn bên cạnh sẽ lại đi tiêm chủng và sau đó quay trở lại.
Sau đó, làng thứ hai và sau đó là thứ ba.
Trong làng, các làng khác cũng nhận được sự hiếu khách khi họ chia sẻ các thuốc.
Có những người trên Lookout cho những kẻ xâm nhập, nhưng không nhiều người bên ngoài đến từ các av ery thời gian dài họ đã sống trên vách núi cao.
"Sahyung, đất của sa mạc là rất khó khăn."
"địa hình Rocky là rất hỏng và nó rất nhiều như cát sa mạc của sa mạc Sahara. Nó không nhiều so với chiều rộng của toàn bộ khu vực. "
Jong Bom Ah biết về thế giới.
Các cát của sa mạc Sahara là khác nhau từ mong đợi vì nó là một biển vô tận của cát. Nhưng đất được bao phủ bởi cát. Họ sẽ không chìm rất sâu sắc kể từ khi có sỏi và đá bên dưới. Đã có rất nhiều cây lớn gần đó và bụi cây cũng như đá kích thước của ngôi nhà ở phía xa. Một lần duy nhất cho châu Phi có thể cứu hàng ngàn sinh mạng!
Ba ngày sau khi họ bắt đầu, họ đã trở thành sa mạc và họ đã được hộ tống bởi các lực lượng dân quân vũ trang. Khi chiếc xe đi ngang qua ngọn đồi, anh nhìn vào chân trời và sau đó cơ thể của mình bắt đầu rung chuyển dữ dội. Vào ban đêm nhiệt độ đột ngột giảm xuống do đó, ông cần đến rất nhiều lớp dày của vải. Lee Hyun đưa nước đun sôi trong một bot khi anh quay vào ổ ghi. Dưới ánh sáng của thiên hà Milky Way, ông đã uống một tách cà phê trong sa mạc!
"Một vài muỗng canh đường."
Lee Hyun bật máy thu radio để nghe trong.
Có một chương trình trò chuyện trong một ngôn ngữ không rõ và sớm âm nhạc bắt đầu chơi. Ông đã nghe nó một vài lần ở Hàn Quốc và nó là bài ​​hát Jae Lynn của 'A đối thoại của Eyes "trong tiếng Anh.

đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: