Title: ResolutionAuthor: IkakoPairing: Asami/TakabaWarning: Mentioned  dịch - Title: ResolutionAuthor: IkakoPairing: Asami/TakabaWarning: Mentioned  Việt làm thế nào để nói

Title: ResolutionAuthor: IkakoPairi

Title: Resolution
Author: Ikako
Pairing: Asami/Takaba
Warning: Mentioned sex
Notes: We finally finished it! Yay! Happy New Year! Even if it is a bit late ^_^
Disclaimer: No. We don't own them.

Attemps at Normality Series:
Part 1: Heart
Part 2: By Ikako: Confession
Part 3: Meet the Parents
Part 4: By Ikako: Heartbeat
Part 5: Love
Part 6: By Ikako: Happiness?
Part 7: Comprehension
Part 8: By Ikako: Subtle Things
Part 9: Questions
Part 10: By Ikako: Resolution
Epilogue: Epilogue



“Ah, there’s my driver! Now if you’ll excuse me, I have one last business meeting that I need to prepare for,” Ryou explained courteously. Asami gave him a sidelong glance.

“I figure you can use the time to talk seriously. It was nice to see you again Takaba-san, take care,” he continued, turning his attention to Akihito’s grandfather and bowed to the elder.

The remaining two lapsed into silence. In Jiro’s mind, he knew this was the perfect opportunity to corner him but at the same time, after learning about the dangers of Asami Ryuichi, it didn’t seem like such a good idea to confront him alone.

Should’ve called for back up… Jiro thought to himself.

“Do you have time now?” Asami asked, his tone revealing little of what he was thinking or feeling at the moment.

Jiro was flustered by the sudden inquiry. “Well, I can spare some time in my schedule,” Jiro bluffed, trying to make himself sound more busy than he really was.

Asami looked up at his blond guard. The man reacted quickly, hopping into the driver’s seat to start the engine. Asami jerked his chin at his limo. His usual gracious demeanor had disappeared.

Oh god let me live through this… Jiro’s inner thoughts panicked, his face flickered with a hint of panic but recovered soon after. The elder Takaba climbed into the back gingerly.

Asami watched Jiro with amusement.

Is this what Akihito is going to be like fifty years from now?

Jiro was by no means the stereotypical geriatric. The older man still carried a powerful charisma, similar to the aura of a feisty and wild prey that Akihito had so well inherited. Jiro’s sense of fashion was casual but not outdated, which was more than what Asami could say for the younger Takaba’s taste in clothes (which consisted mostly of ratty jeans and printed T-shirts, with the occasional vintage wear that threw back to the 70s).

Once on their way, Asami flipped open his cell, his blackberry in his other hand, flipping through page after page of electronic documents.

Jiro felt… mocked in a way. Asami seemed to be completely ignoring him and making it point to show how busy he actually was now that they had entered his world.

How pretentious!

Jiro allowed his eyes to wander around the cabin of the limousine until his eyes caught sight of a row of buttons, presumably for the automatic windows. Jiro tested one out, which ended up scrolling his side of the window all the way down. A blast of hot summer air attacked the cabin, shocking its passengers.

The window began scrolling upward immediately. Jiro turned to see Asami controlling the windows from his side. His cell was momentarily off his ear.

“I wouldn’t recommend that Takaba-san. We’ll be entering the highway,” Asami explained, his stoic expression recovered. Another clicked echoed in the cabin, signaling the child-proof window locks were firmly in place.

Jiro flushed in embarrassment. “Yes sir,” he replied sheepishly. Jiro turned away from the yakuza and sat through the rest of the trip in silence. The painful ride lasted for about half an hour, a miracle in Tokyo’s congested traffic. The limo pulled up to Club Sion, where Asami’s other guards rushed over to open the car door.

Jiro got out, albeit a bit awkwardly and followed Asami into the building. The club was silent and empty, as expected as its customers did not arrive until later. The staff was quietly setting up for that evening’s patrons. The employees bowed as their boss & guest walked past through the lounge.

Jiro trailed from behind, down a long corridor, a left corner, and then a right turn and into an elevator. Six floors up, they got off, past a secretary who acknowledged them both and through a pair of large mahogany double doors. They had arrived in Asami’s office.

“Have a seat, Takaba-san. My secretary will bring some tea in shortly. I need to make one more call. I apologize in advance for the wait,” Asami explained, not sounding the least bit apologetic.

Jiro sat down on the leather seats, and took in the scene. The man was truly a workaholic. The cell seemed permanently attached to his ear, the blackberry was an extra limb. Files were stacked like mountains on his desk. Asami was constantly talking to someone about something.

Why is my grandson enamored by such a man?

Jiro took the opportunity to watch this dangerous creature. He knew his grandson was wild and had a taste for trouble. Akihito wasn’t that different from when Jiro was young. The elder Takaba had a knack for making life difficult for himself years ago. In his teenage years he was treated like a gaijin because he spent much of his early childhood in South America. He had trouble adjusting to the foreign culture that was supposedly his birthplace and became a hateful youth, picking fights with schoolmates when he could. In his time, that alone was enough to make him a delinquent.

Asami truly represented power; a man of status, wealth and connections. The tone of his voice was cold and merciless when faced with a business partner (or was it a lackey?) but the man knew when to turn on the charm when need be. The secretary snapped Jiro out of his observations.

Asami snapped the cell off and joined his guest. “I hope you enjoy this brew. I believe you particularly enoy this brand. Cabrales Gourmet? I heard it’s a secret indulgence of yours,” Asami said, making small talk as he took his coffee black. Jiro stopped midway into stirring his fifth spoon of sugar into the black brew. Akihito didn’t know of it and Hitomi has made him cut coffee out of his diet for years (although he did sneak a cup or two occasionally behind her back).

“How do you know?” Jiro’s eyebrows furrowed in suspicion.

Asami smirked. “I am very resourceful.”

Asami: 1; Jiro: 0 … the elder Takaba’s inner voice chimed.

“Let’s get straight to the point Asami-san,” said Jiro.

“Yes, let’s. I had to move a lot of appointments for this,” Asami agreed, doing little to make Jiro feel less uncomfortable.

Jiro took a deep breath. He might as well ask, as he seemed to have pushed the man’s patience already and he’s lived out most of his life anyways.

“Do you love my grandson?”

Asami’s lips pursed. His coffee cup hovered in front of his lips. Slowly, they curved upward. “What do you think?”

“You do not answer me with a question.”

There was a short pause. Outside, a siren passed by, screaming past the building. It slowly faded into the distance.

*****************************************

There was no mistaking that ringtone; Ryouichi knew it was his mother calling him on his mobile before he fished it out of his trousers’ pocket.

Sighing, he answered the call. The view outside the airport windows was pitched black and illuminated only by the lights on the runway.

“Do you know what if feels like to hear second-hand that a mother’s son had come back home but didn’t bother to give her a call, much less a message that he was going to be back?” was the greeting Ryouichi received when the line connected.

“Okaasan …” he trailed, feeling a twinge of guilt but annoyed at the same time.

“Would it kill you to let me know what you are up to? You and Ryuuichi are so alike sometimes, unfortunately,” Aya lectured through the phone. Her son could hear her rustling some sort of paper from the other end.

“I was only going to be in and out of Japan for a few days, strictly for work purposes. I didn’t even tell Ryuuichi that I was going to be in the city. He looked me up on his own. I didn’t even pay Fujita-ojiisan a visit,” Ryouichi pleaded his case while referring to an old familiy friend to justify his in-town trip as he scanned at the monitor above quickly. The PA announcement echoed in the background, informing passengers of the latest flights to leave its gates.

“What is all that noise? Where are you?” Aya inquired.

“I’m at the airport. I’m taking the red-eye out back to Washington in less than an hour. My schedule was very heavy this time,” Ryouichi explained as he lugged his briefcase with him towards his gate, while trying to tuck away his plane ticket carefully without dropping his phone. It was surely a multi-tasking feat.

“You’re leaving already?” his mother asked. Ryouichi could see the expression on his mother’s face just by the tone.

“Okaa-san, I promise, I’ll visit you the next time I’m back in town. I’ll even bring Sara with me.” Ryouichi pulled out his bargaining plea.

“How is she?” her tone softened a little. Sara was a second generation Japanese-American that Ryouichi had an on-and-off romantic relationship. However, it was enough to leave Aya feeling satisfied that at least one of her sons had a more stable relationship and she often had a soft spot for her son’s girlfriend.

Ryouichi sighed, but this time out of relief. He had found his gate.

“She’s good. Still as bitchy as ever but I guess that’s what makes me love her … do you remember our conversation from the dinner party awhile ago, the one where Takaba-san and his family joined us?” he inquired, switching gears.

“Yes, what about it?” Aya asked.

“I think I might be right this time about this one… I honestly believe he’s seriously, even if he’s just a kid.” Aya paused to think about her son’s words.

“Perhaps,” she finally replied. Ryouichi chuckled. The ground attendants were beginning to board passengers on the plane.

“Listen, they’re starting to board so I ha
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tiêu đề: độ phân giảiTác giả: IkakoKết nối: Asami/TakabaCảnh báo: Đề cập đến tình dụcGhi chú: Chúng tôi cuối cùng đã hoàn thành nó! Yay! Chúc mừng Năm mới! Ngay cả khi nó là một chút muộn ^_^Tuyên bố từ chối: số Chúng tôi không của riêng họ. Attemps lúc bình thường Series:Phần 1: trái tim Phần 2: Bởi Ikako: xưng tội Phần 3: Meet the ParentsPhần 4: Bởi Ikako: nhịp timPhần 5: tình yêuPhần 6: Bởi Ikako: hạnh phúc?Phần 7: hiểuPhần 8: Bởi Ikako: những điều tinh tếPhần 9: câu hỏiPhần 10: Bởi Ikako: độ phân giảiPhần kết: phần kết"Ah, không có trình điều khiển của tôi! Bây giờ nếu bạn sẽ tha cho tôi, tôi có một cuộc họp kinh doanh cuối cùng tôi cần để chuẩn bị cho"Ryō giải thích lịch sự. Asami đã cho anh ta một nháy mắt cởi. "Tôi nghĩ bạn có thể sử dụng thời gian để nói chuyện nghiêm túc. Nó là tốt đẹp để xem bạn một lần nữa Takaba-san, chăm sóc,"ông tiếp tục, chuyển sự chú ý của mình để Akihito của ông nội và cúi với người cao tuổi. Còn lại hai rơi vào im lặng. Trong tâm trí của Jiro, ông biết điều này là cơ hội hoàn hảo để góc anh ta nhưng cùng một lúc, sau khi biết về sự nguy hiểm của Asami Ryuichi, nó không có vẻ như một ý tưởng tốt để đối đầu với anh ta một mình. Nên đã kêu gọi trở lại... Jiro cho mình. "Bạn có có bây giờ?" Asami hỏi, giai điệu của ông tiết lộ rất ít về những gì ông đã suy nghĩ hoặc cảm thấy lúc này. Jiro flustered bởi yêu cầu thông tin bất ngờ. "Vâng, tôi có thể cho một số thời gian trong lịch trình của tôi," Jiro bluffed, cố gắng để làm cho mình âm thanh bận rộn hơn ông thực sự là. Asami nhìn lên lúc ông bảo vệ tóc vàng. Người đàn ông đã phản ứng một cách nhanh chóng, nhảy vào chỗ ngồi của lái xe để bắt đầu động cơ. Asami jerked cằm của ông tại limo của mình. Duyên dáng phong thái bình thường của ông đã biến mất. Ôi Thiên Chúa Hãy để tôi sống qua điều này... Jiro của hoảng sợ suy nghĩ nội tâm, khuôn mặt của mình flickered với một chút hoảng sợ nhưng đã hổi phục ngay sau đó. Elder Takaba leo lên phía sau gingerly. Asami đã xem Jiro với vui chơi giải trí. Đây có phải là những gì Akihito sẽ giống như năm mươi năm kể từ bây giờ?Jiro là do không có nghĩa là khuôn mẫu lão khoa. Người đàn ông lớn tuổi vẫn còn mang một uy tín mạnh mẽ, tương tự như aura của một con mồi feisty và hoang dã Akihito đã rất tốt thừa kế. Jiro của ý thức về thời trang là không thường xuyên nhưng không lỗi thời, mà là nhiều hơn những gì Asami có thể nói cho Takaba trẻ hương vị ở quần áo (trong đó bao gồm chủ yếu là ratty quần jean và in áo thun, với mặc vintage thỉnh thoảng ném trở lại những năm 70). Một khi trên đường, Asami lộn mở di động của mình, blackberry của mình trong tay của ông khác, flipping thông qua các trang sau khi trang của tài liệu điện tử. Jiro cảm thấy... mocked trong một cách. Asami dường như để được hoàn toàn bỏ qua anh ta và làm cho nó chỉ để hiển thị như thế nào bận rộn ông thực sự là bây giờ mà họ đã bước vào thế giới của mình. Làm thế nào kheo khoang! Jiro cho phép đôi mắt của mình để đi lang thang xung quanh thành phố cabin limousine cho đến khi đánh bắt mắt của mình tầm nhìn của một hàng nút, có lẽ cho các cửa sổ tự động. Jiro thử nghiệm một số ra ngoài, mà kết thúc lên di chuyển của mình bên cửa sổ tất cả các con đường xuống. Một vụ nổ không khí nóng mùa hè đã tấn công các cabin, gây sốc hành khách của nó. Cửa sổ bắt đầu di chuyển lên trên ngay lập tức. Jiro bật để xem Asami kiểm soát các cửa sổ từ bên mình. Buồng giam của ông đã trong giây lát tắt tai của mình. "Tôi không muốn giới thiệu rằng Takaba-san. Chúng tôi sẽ đi vào đường cao tốc,"Asami giải thích, biểu hiện của mình stoic phục hồi. Khác nhấp lặp trong buồng lái, tín hiệu các ổ khóa cửa sổ bằng chứng trẻ em đã vững chắc ở vị trí. Jiro flushed trong bối rối. "Có sir," ông trả lời sheepishly. Jiro bật ra khỏi các yakuza và ngồi thông qua phần còn lại của chuyến đi trong im lặng. Những đau đớn đi kéo dài trong khoảng nửa giờ, một phép lạ ở Tokyo của tắc nghẽn giao thông. Xe limo kéo lên đến câu lạc bộ Sion, nơi của Asami khác bảo vệ đổ xô qua để mở cửa xe hơi. Jiro đã nhận ra, mặc dù một Asami awkwardly chút và sau đó vào tòa nhà. Câu lạc bộ là im lặng và trống rỗng, như mong đợi như khách hàng của mình đã không đến nơi cho đến sau này. Các nhân viên lặng lẽ thiết lập cho khách quen của tối hôm đó. Các nhân viên cúi như ông chủ của họ & đánh đi qua thông qua sảnh tiếp khách. Jiro từ phía sau, kéo xuống một hành lang dài, một góc bên trái và sau đó rẽ phải và vào Thang máy. Sáu tầng lên, họ đã nhận ra, qua một thư ký người công nhận cả hai và một cặp đôi cửa gỗ gụ lớn. Họ đã đến trong văn phòng của Asami. "Có một chỗ ngồi, Takaba-san. Thư ký của tôi sẽ mang lại một số trà trong một thời gian ngắn. Tôi cần phải thực hiện một cuộc gọi thêm. Tôi xin lỗi trước cho sự chờ đợi,"giải thích Asami, không sounding apologetic chút ít nhất. Jiro ngồi trên ghế da, và lấy trong cảnh. Người đàn ông thực sự là một workaholic. Các tế bào dường như vĩnh viễn gắn liền với tai của mình, blackberry là một chi phụ. Tập tin được xếp chồng lên nhau như núi trên bàn làm việc của mình. Asami liên tục nói chuyện với ai đó về một cái gì đó. Tại sao là cháu nội của tôi say mê bởi một người đàn ông? Jiro đã có cơ hội để xem sinh vật nguy hiểm này. Ông biết cháu trai của ông là hoang dã và có một hương vị cho rắc rối. Akihito không phải là khác nhau từ khi Jiro còn trẻ. Takaba người đã có một knack cho việc thực hiện cuộc sống khó khăn cho chính mình năm trước đây. Trong những năm thiếu niên của ông ông được đối xử như một gaijin bởi vì ông đã dành phần lớn thời thơ ấu sớm ở Nam Mỹ. Ông đã có vấn đề thích nghi với nền văn hóa nước ngoài đã là cho là nơi sinh của ông và trở thành một thanh niên hận thù, chọn chiến đấu với bạn học khi ông có thể. Trong thời gian của mình, mà một mình là đủ để làm cho anh ta một quá hạn. Asami thực sự đại diện cho quyền lực; một người đàn ông của tình trạng, sự giàu có và kết nối. Những giai điệu của giọng nói của ông là lạnh lùng và tàn nhẫn khi đối mặt với một đối tác kinh doanh (hoặc là nó một lackey?), nhưng người đàn ông biết khi nào để bật sự quyến rũ khi cần. Bộ trưởng gãy Jiro ra khỏi các quan sát của mình.Asami bị gãy các tế bào ra và tham gia của ông đánh. "Tôi hy vọng bạn thưởng thức bia này. Tôi tin rằng bạn đặc biệt là enoy thương hiệu này. Cabrales Gourmet? Tôi nghe nó là một niềm đam mê bí mật của bạn,"Asami nói, thực hiện cuộc nói chuyện nhỏ khi cà phê của mình màu đen. Jiro ngừng midway vào khuấy của ông muỗng thứ năm đường vào bia đen. Akihito đã không biết của nó và Hitomi đã làm cho anh ta cắt cà phê ra khỏi chế độ ăn uống của mình cho năm (mặc dù ông đã lẻn một tách hoặc hai đôi khi lưng của cô). "Làm thế nào để bạn biết?" Jiro của lông mày nhăn trong nghi ngờ. Asami cười. "Tôi rất tháo vát."Asami: 1; Jiro: 0... tiếng nói nội tâm elder Takaba chimed. "Let's get thẳng đến điểm Asami-san," nói Jiro. "Vâng, chúng ta hãy. Tôi phải di chuyển rất nhiều cuộc hẹn này,"Asami đồng ý, làm rất ít để làm cho Jiro cảm thấy ít khó chịu.Jiro lấy một hơi thở sâu. Ông cũng có thể hỏi, như ông dường như đã đẩy sự kiên nhẫn của người đàn ông đã và ông đã sống trong hầu hết cuộc sống của mình anyway. "Bạn có thích cháu nội của tôi?" Đôi môi của Asami pursed. Ông tách cà phê bay lượn ở phía trước của đôi môi của mình. Từ từ, họ cong lên trên. "Bạn nghĩ gì?""Bạn không trả lời tôi với một câu hỏi."Đã có một tạm dừng ngắn. Bên ngoài, một nhân ngư được thông qua bởi, la hét qua tòa nhà. Nó từ từ nhạt dần vào khoảng cách. *****************************************Có là không có tưởng lầm nhạc chuông đó; Ryouichi biết nó đã là mẹ gọi anh ta trên điện thoại di động của mình trước khi ông đánh bắt nó ra khỏi túi quần của mình. Sighing, ông trả lời cuộc gọi. Chế độ xem bên ngoài các cửa sổ xe được pitched đen và chiếu sáng bởi đèn trên đường băng."Bạn có biết những gì nếu cảm thấy muốn nghe lại rằng con trai của một người mẹ đã đi trở về nhà nhưng không bận tâm để cung cấp cho mình một cuộc gọi, ít hơn nhiều một thông điệp rằng ông sẽ trở lại?" những lời chào Ryouichi nhận được khi dòng kết nối. "Okaasan..." ông kéo, cảm giác một twinge của tội lỗi nhưng khó chịu cùng một lúc. "Nào nó giết bạn cho tôi biết những gì bạn đang lên đến? Bạn và Ryuuichi là như nhau như vậy đôi khi, tiếc là,"Aya giảng dạy thông qua điện thoại. Con có thể nghe thấy cô rustling một số loại giấy từ đầu kia. "Tôi đã chỉ có trong và ngoài Nhật bản cho một vài ngày, nghiêm chỉnh cho các mục đích công việc. Tôi thậm chí không nói với Ryuuichi rằng tôi đã có trong thành phố. Ông nhìn tôi lên ngày của riêng mình. Tôi thậm chí không trả Fujita-ojiisan một chuyến thăm,"Ryouichi đã nhận trường hợp của ông trong khi đề cập đến một người bạn familiy cũ để biện minh cho chuyến đi của ông ở thị trấn như ông quét tại màn hình trên một cách nhanh chóng. Thông báo PA lặp lại trong nền, thông báo cho hành khách trong những chuyến bay mới nhất để cửa của nó. "Tất cả các tiếng ồn đó là gì? Đang ở đâu?" Aya hỏi. "Tôi đang ở sân bay. Tôi sẽ đưa mắt đỏ phía sau để Washington trong chưa đầy một giờ. Lịch trình của tôi đã rất nặng thời gian này,"Ryouichi giải thích như ông lugged cặp tài liệu của mình với anh ta hướng tới cổng của mình, trong khi cố gắng để tuck đi vé máy bay của mình một cách cẩn thận mà không thả điện thoại của mình. Nó chắc chắn là một đa tác vụ thành công. "Bạn đang để lại đã?" mẹ yêu cầu. Ryouichi có thể nhìn thấy những biểu hiện trên khuôn mặt của mẹ mình chỉ bởi những giai điệu. "Okaa-san, tôi hứa, tôi sẽ ghé thăm bạn tiếp theo thời gian tôi trở lại trong thành phố. Tôi sẽ thậm chí mang lại cho Sara với tôi." Ryouichi rút lui của ông plea mặc cả. "Làm thế nào là cô ấy?" giai điệu của mình làm mềm một chút. Sara là một thế hệ thứ hai người Mỹ gốc Nhật bản Ryouichi đã có một ngày và ra khỏi lãng mạn mối quan hệ. Tuy nhiên, nó là đủ để để lại Aya cảm giác hài lòng rằng ít nhất một con trai của cô đã có một mối quan hệ ổn định hơn và nó thường có một phần mềm tại chỗ cho bạn gái của con trai bà. Ryouichi thở dài, nhưng thời gian này ra của cứu trợ. Ông đã tìm thấy cửa khẩu của mình."Cô ấy là tốt. Vẫn còn là người làm hư chuyện như bao giờ hết, nhưng tôi đoán đó là những gì làm cho tôi tình yêu của mình... bạn có nhớ chuyện của chúng tôi từ bên bữa ăn tối một lúc trước, một trong những nơi Takaba-san và gia đình ông gia nhập chúng tôi? "Hốt Tất Liệt hỏi, chuyển đổi bánh răng. "Có, những gì về nó?" Aya yêu cầu. "Tôi nghĩ rằng tôi có thể đúng thời gian này về việc này... Tôi thành thật tin rằng ông là nghiêm túc, ngay cả khi ông là chỉ là một đứa trẻ." Aya tạm dừng để suy nghĩ về con trai của cô từ. "Có lẽ," cô cuối cùng đã trả lời. Ryouichi chuckled. Tiếp viên mặt đất đã bắt đầu hội đồng hành khách trên máy bay. "Nghe, họ đang bắt đầu lên máy như vậy tôi Hà
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: