Khi tôi tỉnh dậy, ánh sáng mà chào đón tôi là rất dễ chịu, nhưng tôi không thể thực sự nhận thấy bất cứ điều gì. Sau đó, mắt tôi bắt đầu tập trung và tôi nhận ra rằng tôi đã bị mắc kẹt trong một tế bào đang nắm giữ. Đằng sau các quán Bar đứng một chú thỏ nữ trong bộ đồng phục cảnh sát. Cô nhìn tôi và cười amused, như cho thấy khuôn mặt của tôi, tôi nhớ lại cách mà tôi đã ở đây."Vì vậy, mister funny fox... đã làm bạn ngủ ngon chứ?", cô hỏi với một grin một chút amused."Xin lỗi, I´m tôi wasn´t thể chống lại nó", tôi trả lời của mình, trong khi tôi sửa chữa lông trên đầu của tôi."Nhưng nếu bạn nào yêu cầu tôi, nếu tôi hối hận vì những gì tôi đã làm..." Tôi tạm dừng để suy nghĩ cho một thứ hai, và cô ấy đã hành động như thể cô ấy đã ghi chú trên phím của mình. "… Tôi nghĩ rằng tôi sẽ là khá táo bạo và nói "không"."Cô cười một lần nữa và chỉ bật ra khỏi tôi. Khi cô ấy bắt đầu thực hiện theo cách của mình ra khỏi phòng, tôi nhận thấy keychain, cô đã treo trên trang phục của cô. Tôi biết đây là cơ hội của tôi và tôi clapped bàn tay của tôi hai lần.Tắt ánh sáng và nó đã được pitch-dark sau đó. Kể từ khi tôi đã là một con cáo, tôi đã rất tốt đêm tầm nhìn và tôi đã sử dụng của mình mù để lấy keychain từ đồng phục của cô. Sau đó, nó đã biến mất trong túi của tôi.Nó là hiển nhiên, rằng cô sẽ bật đèn trở lại một lần nữa, dù sao, vì vậy tôi quyết định chỉ cần làm điều đó bản thân mình. Nhưng trước khi cô nhận thấy, ánh sáng đã trở lại, cô clapped bàn tay của cô và cô chuyển trở lại ánh sáng ra vô tình. Khi điều đó xảy ra tôi nghĩ cho một lần thứ hai, và sau đó tôi vuốt của mình súng thuốc an thần là tốt, mà đã được gắn vào phía bên kia của eo của mình.She had heard the rustle of the keys, but she didn´t know that I had stolen the tranquilizer as well, until she had switched the lights back on again."Stop that! Fox! You´re not able to… "She paused and stared at the gun I was holding."I´m not able to what, my dear?" I asked with a mischievous smile, while I rotated the pistol in my paws.Her sight went from the gun to my face and than back to the gun again."Clever, huh?", I asked, feeling quite clever."Give it back! That does not belong to…""But I want to leave this place! You cannot imprison me forever…""You'll be stuck here for much longer, if you don´t give me back that unloaded tranquilizer gun and my keychain!"I checked the gun for ammunition and realized that she was right."Even if you manage to unlock the cell, you won´t get any further than to the next room, because there ...are loaded weapons!"Disappointed, I slouched forward and gave her back all the stuff I´ve stolen from her."You´re probably just smarter than me," I whispered dejected. "I'm sorry for what I've done. And I promise, that it won´t happen again!"She meanwhile had reloaded her tranquilizer gun and tucked it back into the pocket of her uniform.A little smile crossed her face, and I could tell from her facial expression, that she had accepted my apology.She moved towards the door lock of my cell and searched for the right key. I smiled happily as she opened the door for me, and I liked her really much, for not being able to hide a smile as well.Without hesitation, I followed her through the hall into another office."I think, I would look pretty handsome in a police uniform... what do you think?", I asked her sophomoric.She simply ignored me and walked over to one of the desks, where she started searching for something in one of the drawers."I think you like me!", I told her, as she switched the drawer. "I can feel it! There is some sort of connection between…"She apparently had found, what she was searching for, and what that was looked really familiar to me. She was holding my mobile phone in her paws and unlocked it with a swipe over the screen."Hey!" I started protesting, but she ignored me again and just smiled a little.After about ten seconds she finished, whatever she was doing, and threw it to me carefully.She blinked at me with a little mischievous grin and then she pointed down the hallway, which branched off form the room, we were in."All the way down the hallway and to your left, you cannot miss it. See you rascal!"A bit surprised by her behavior, I gave her one more little smile, and then I made my way to the exit.Greeted by the sunlight, I left the police building and tried to orientate myself again. I decided to search for a place in the Shadow, before I started planning the rest of my day. Whatever I tried, I wasn´t getting that bunny out of my head. I liked her not only because of her cuteness, it was much more her cleverness, her mature behavior with that mix coolness in the right metering, and her heart for stupid immature foxes, who thought that pranking her was a good idea.
After a while, I remembered my smartphone, which I got back just a few minutes ago.
Without any doubt, this was my best idea of today, because I saw something wonderful on the screen.
Judy hat written down her name and her phone number into my phone, and as i recognized it, in this moment, I felt like the luckiest fox that ever lived.
đang được dịch, vui lòng đợi..