Michael Mann's 1992 colonial epic

Michael Mann's 1992 colonial epic "

Michael Mann's 1992 colonial epic "The Last of the Mohicans" will be celebrating its 20th anniversary this year, if you can believe it. The film -- an adaptation of James Fenimore Cooper's novel -- has remained a highly regarded effort in the director's filmography, which mostly consists of modern urban yarns concerned with the law and order imposed by man.

But it's the law and order of nature -- as it gives way to the impositions of occupiers -- that largely governs the tone and atmosphere of his fourth feature. The film is unique in Mann's canon for its period trappings, but of a piece with his penchant for deep emotional currents that announce themselves only in the nuance of performance.

Indeed, it is still the film's sweeping romance, its epic sadness, its viscous sense of honor that resonates emotionally to this day.

Mann has tinkered over the years with his preferred version of the film. The first cut he assembled for Fox in 1992 was around the three-hour mark and necessitated considerable trimming for commercial purposes. The DVD release was touted as an "expanded director's cut" but featured only minor additions throughout the film. Finally the Blu-ray release in the fall of 2010 was stamped as "definitive," the director's final say. Again the nuance of the assemblage was tweaked.

In honor of the film's 20th anniversary, the American Cinemateque premiered the DCP of that cut at the Egyptian Theatre in Hollywood Friday night. Mann was on hand for a Q&A session following the screening and he reflected on how his evolution as a filmmaker informed the nips and tucks along the way.

"I understand story better [now]," he told the LA Times' Geoff Boucher, who moderated the session. "When I was doing the original in 1992, I wanted to jam or insert the audience into the narrative so that things would just happen and you kind of tried to find out where I am in context, kind of inductively. And that wasn't really serving the story. There's a hopefully much clearer path in this version. The story is presented in a more deductive way."

Given the way he talks about it, one might think the alterations have been drastic over the years, but really they've been more about the minutiae and essence of things than anything else. Naturally a filmmaker like Mann, obsessive with the details of his productions (going so far as to craft dense backstory for his characters, catnip for actors), would want to peel back such subtle narrative layers.

Mann first saw the most famous previous version of the story, George B. Seitz's 1936 production, when he was three or four years old. It had a lasting impression on him, he said, because of two fragmented ideas that had bounced around inside his head ever since.

"[There was] something to do with this corollary tragedy, that was very sad, of a suicide, which of course I was recalling Alice and Cora," he said. "And there was something about the anomaly of Indians who didn't look like how I recalled Indians looking for movies, because of course they were Northeastern woodlands Indians -- they were Iroquois -- in conjunction not with cowboys but with red coats. So something just stuck."

Trying to figure out what production he wanted to mount in 1991, which was five years removed from his last theatrical feature (he had been working in television consistently at this time), he suddenly remembered these remnants of the story. He went to Fox brass and set about carving a new film out of the novel.

The production was a physically grueling one. "Everybody was in the best shape of their lives," Mann joked. Hiking 45 minutes up the mountains of North Carolina Appalachia, the cast and crew all pitched in to transport equipment and reach the breathtaking locations that are key to the film's identity. Additionally, a fully functioning, three-sided recreation of Fort William Henry was a gigantic undertaking. The whole production, Mann said, was a "massive operation."

Nevertheless, he quipped that he probably had a more difficult time adapting what is notorious for being a poor piece of literature.

"It's not a very good book," he said. "James Fenimore Cooper had vast real estate holdings in 1825 when he wrote the book. So the novel is almost a justification for a massive land grab…that the Euro-Americans will be a better steward of the riches that God bestowed upon American Indians. And that, of course, was not the perspective of American Indians. So the revision of history was one of the things I didn't care for in the novel.

"What really saved us was [Louise-Antoine,] Comte de Bougainville -- who later goes to Hawaii and discovers Bougainvillea, which we have all over Los Angeles -- he wrote a diary of every single day of that whole campaign. And the diary reads -- it's ironic, it's funny, it's sarcastic, it's fantastic. But it literally told us what happened every single day of August 1757."

Such scholarly asides are typical in a discussion with Michael Mann. A simple question yields a bounty of information, as if unlocking the door to a closet packed with ideas waiting to tumble out. He's meticulous, and it's not an affectation. (Mann is, to this day, the only person I've ever interviewed who pulled out his own recorder to document the session.)

On one hand he'll discuss the arrangement of Dougie MacLean's modern folksong "The Gael" for the score and implementing a "shameless imitation" of Arvo Pärt's "Perpetuum Mobile" (a piece of music, he educates, that never resolves back into its time), while on the other hand offering that his Cora Munro was listening to Handel's "Messiah" in her upwardly mobile neighborhood of Portman Square back home in London two years before she made the journey to the new world in 1755 (an entirely manifested level of insight into the character).

That attention to detail also tends to stretch to the physicality of a given production. Mann concocted a regimen to transform actor Will Smith into heavyweight fighter Mohammed Ali for the 2001 film "Ali" that has become the stuff of legend. The blockbuster star hit the weights and the ring but also ran in boots through snow, all in all clocking in six hours of training per day, five days a week.

Daniel Day-Lewis, meanwhile, is an actor famous for his commitment to a role. His preparation and method are a trademark, making him a star more than worthy of the two Oscars for Best Actor he's acquired over his career. It's a director-actor match made in heaven.

"Daniel is athletic as a long-distance runner," Mann recalled of his leading man. "He'll get up in the morning and do 10, 15, 16 miles. But he had no upper body development, and so he took six, seven months to put on all that weight. And the ambition for Daniel and myself was to have him acquire all the skill sets that Daniel Boone would have had.

"Daniel Boone could leave a populated area and spend two years in the wilderness, eat three meals a day and live. These were all techniques learned from the American Indians. So the idea was, which I firmly believe, if an actor can actually do the things of the person he's portraying, he truly becomes that person. You do it, you own it…As a director, that's what you want. I'm interested in actors and actresses who are for real, who are adventurous, who are very ambitious, who see it as an adventure and are ready to kind of commit, not out of discipline or coercion but out of, 'Why would you want to do it any other way?' Who wouldn't want to do it if you could?"

That incessant curiosity and longing for experience is what drives Mann as a person, and it's what fuels the textual authenticity of his work as a filmmaker. Complexity is what satisfies him, and one need look no further than the shading of the villain at the center of "The Last of the Mohicans" for evidence of that.

"Magua is a wonderfully complex character," Mann said of the Mohawk-adopted Huron antagonist, amid discussion of the film's emotional finale. "He happens to be the only one who probably analyzes the politics. The American Indians are in an existential crisis…Magua's analysis, which he presents to General Montcalm and then again to the tribunal, is astute. He's not foretelling Indian gaming but he could be foretelling Indian gaming.

"It's the duality of him as both the antagonist and also as a person we understand because of his own personal tragedy. And also his perspective is more current. So the moment when he softens when Alice is on the ledge, and how and why she arrived at that particular moment and the loss that everybody shares at the end looking into the frontier, the mountain range -- the frontier is this moving zone of what's coming next -- that's some of what's resonating. That's what was important to me directing this film. And Wes Studi, by the way, was just marvelous. That moment, it's all right there in his face."

Indeed, three names in the opening credits sequence drew applause from the audience Friday night. The first, of course, was Michael Mann. The other two were cinematographer Dante Spinotti and actor Wes Studi, whose performance as Mogwa is easily one of the best Mann has ever directed.

Somehow "The Last of the Mohicans" was all but ignored by the Academy, despite a September release and a favorable reaction. It was only nominated for one Oscar, Best Sound, which it won.

BAFTA was more welcoming, handing Spinotti an award for his lensing and makeup artist Peter Robb-King another for the indigenous detail, as well as nominations for Best Costume Design, Best Original Film Score (which wouldn't have flown with the Academy given the sampling), Best Production Design, Best Sound and Best Actor (Day-Lewis, who won the London film critics prize for British Actor of the Year and was three years removed from a Best Actor Oscar for "My Left Foot"). Meanwhile, the American Society of Cinematographers saw fit to nominate Spinotti's work, as did the American Cinema Editors for cutters Dov Hoenig and Arthur Schmidt.

Along w
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Michael Mann 1992 thuộc địa Anh hùng ca "The cuối cùng của the Mohicans" sẽ kỷ niệm lễ kỷ niệm 20 năm nay, nếu bạn có thể tin tưởng rằng nó. Bộ phim--một thích ứng của cuốn tiểu thuyết của James Fenimore Cooper - vẫn là một nỗ lực đánh giá cao trong sự nghiệp điện ảnh của đạo diễn, chủ yếu bao gồm hiện đại đô thị sợi có liên quan với luật pháp và trật tự áp đặt bởi người đàn ông.Nhưng nó là luật pháp và trật tự của thiên nhiên... vì nó mang lại cho cách để impositions chiếm đóng--rằng phần lớn việc giai điệu và bầu không khí của tính năng thứ tư của mình. Bộ phim là duy nhất trong Mann's canon cho bẫy giai đoạn của nó, nhưng một mảnh với penchant của mình cho tình cảm sâu dòng thông báo mình chỉ trong các nuance của hiệu suất.Thật vậy, nó là vẫn còn bộ phim của quét lãng mạn, nỗi buồn sử thi của nó, ý nghĩa của nó nhớt của danh dự mà vang tình cảm đến ngày nay.Mann đã tinkered trong những năm qua với phiên bản ưa thích của ông của bộ phim. Việc cắt giảm đầu tiên ông lắp ráp cho Fox vào năm 1992 là khoảng ba giờ mark và cần phải có trang trí đáng kể cho mục đích thương mại. Phát hành DVD được chào hàng như là một "mở rộng giám đốc cắt" nhưng đặc trưng chỉ nhỏ bổ sung trong suốt bộ phim. Cuối cùng phát hành đĩa Blu-ray vào mùa thu 2010 được đóng dấu như là "dứt khoát", cuối cùng của giám đốc nói. Một lần nữa các nuance của tổ hợp được tinh chỉnh.Trong danh dự của lễ kỷ niệm 20 của bộ phim, các Cinemateque người Mỹ chiếu DCP đó cắt tại nhà hát Ai Cập, Hollywood đêm thứ sáu. Mann đã trên tay cho một Q & A phiên sau việc kiểm tra và ông phản ánh về cách ông tiến hóa như là một nhà làm phim thông báo các nips và tucks trên đường đi."Tôi hiểu câu chuyện tốt hơn [bây giờ]," ông nói với LA Times' Geoff Boucher, người kiểm duyệt phiên. "Khi tôi đã được làm bản gốc vào năm 1992, tôi muốn giơ hoặc chèn các đối tượng vào câu chuyện vì thế những điều sẽ chỉ xảy ra và bạn loại đã cố gắng để tìm ra nơi tôi là trong bối cảnh, loại ăngten. Và đó không phải là thực sự phục vụ những câu chuyện. Đó là một đường dẫn rõ ràng hơn hy vọng nhiều trong phiên bản này. Câu chuyện được trình bày theo cách suy diễn hơn."Đưa ra cách ông nói về nó, người ta có thể nghĩ các thay đổi đã được mạnh mẽ trong những năm qua, nhưng thực sự họ đã nhiều về sở và tinh túy của những điều hơn bất cứ điều gì khác. Tự nhiên một nhà làm phim như Mann, ám ảnh với các chi tiết của sản phẩm của mình (đi cho đến nay như thủ công cốt truyện dày đặc cho nhân vật của mình, catnip cho diễn viên), muốn lột trở lại các lớp tường thuật tinh tế.Mann lần đầu tiên thấy các phiên bản trước đó nổi tiếng nhất của câu chuyện, George B. Seitz sản xuất năm 1936, khi ba hoặc bốn tuổi. Nó có một ấn tượng lâu dài về anh ta, ông nói, bởi vì hai ý tưởng phân mảnh có trả xung quanh thành phố bên trong của mình đầu từ bao giờ."Đó là một cái gì đó để làm với hệ luỵ thảm kịch này, mà là rất buồn, một tự sát, mà tất nhiên tôi đã nhắc lại Alice và Cora," ông nói. "Và có là một cái gì đó về sự bất thường của người Ấn Độ không giống như thế nào tôi nhớ lại Ấn Độ tìm kiếm phim, vì các khóa học họ là đông bắc rừng Ấn Độ - họ đã Iroquois--kết hợp không với chàng cao bồi, nhưng với áo khoác màu đỏ. Vì vậy một cái gì đó chỉ mắc kẹt."Cố gắng tìm ra sản xuất những gì ông muốn gắn kết vào năm 1991, mà đã là năm năm khỏi cuối cùng tính năng về sân khấu (ông đã làm việc trong truyền hình luôn tại thời điểm này), ông đột nhiên nhớ đến những dấu tích còn lại của câu chuyện. Ông đã đi đến Fox đồng và thiết lập về khắc một bộ phim mới ra khỏi tiểu thuyết.Việc sản xuất là một cơ thể mệt mỏi. "Tất cả mọi người là trong hình dạng tốt nhất của cuộc sống của họ," Mann nói đùa. Đi bộ đường dài 45 phút lên những ngọn núi của Bắc Carolina Appalachia, các diễn viên và phi hành đoàn tất cả pitched trong để vận chuyển thiết bị và tiếp cận với các địa điểm ngoạn mục mà là chìa khóa để nhận dạng của bộ phim. Ngoài ra, một giải trí đầy đủ chức năng, ba mặt của pháo đài William Henry là một cam kết khổng lồ. Việc sản xuất toàn bộ, Mann nói, là một "chiến dịch lớn."Tuy nhiên, ông quipped rằng ông có lẽ đã có một thời gian khó khăn hơn để thích nghi nổi tiếng vì một mảnh nghèo của văn học là gì."Nó không phải là một cuốn sách tốt," ông nói. "James Fenimore Cooper có cổ phiếu lớn bất động sản năm 1825 khi ông đã viết cuốn sách. Vì vậy, tiểu thuyết là gần như là một biện minh cho một lớn lấy đất... mà Euro-Mỹ sẽ là người quản lý tốt hơn giàu mà Thiên Chúa ban cho người bản thổ Mỹ. Và đó, tất nhiên, là không quan điểm của người bản thổ Mỹ. Vì vậy, xem lịch sử là một trong những điều tôi đã không chăm sóc cho trong tiểu thuyết."Những gì thực sự đã cứu chúng ta là [Louise-Antoine,] Comte de Bougainville--những người sau đó đi đến Hawaii và phát hiện ra Bougainvillea, mà chúng tôi có tất cả trên Los Angeles - ông đã viết một cuốn nhật ký của mỗi ngày duy nhất của toàn bộ chiến dịch đó. Và Nhật ký đọc--đó là mỉa mai, it's funny, nó là mỉa mai, nó là tuyệt vời. "Nhưng nó theo nghĩa đen nói với chúng tôi những gì đã xảy ra mỗi ngày của tháng 8 1757."Asides học thuật như vậy là điển hình trong một cuộc thảo luận với Michael Mann. Một câu hỏi đơn giản sản lượng một hào phóng của thông tin, như thể mở khóa cửa để một buồng riêng đóng gói với những ý tưởng đang chờ tumble ra. Ông là tỉ mỉ, và nó không phải là một affectation. (Mann là, đến ngày nay, là người duy nhất tôi từng đã phỏng vấn những người kéo ra mình ghi vào tài liệu phiên)Một mặt, ông sẽ thảo luận về sự sắp xếp của Dougie MacLean hiện đại folksong "The Gael" cho các điểm và thực hiện một "shameless giả" của Arvo Pärt "Perpetuum di động" (một bản nhạc, ông giáo dục, không bao giờ giải quyết trở lại vào thời gian của mình), trong khi mặt khác cung cấp của mình Cora Munro đã nghe để của Handel "Messiah" trong khu phố của mình hiện điện thoại di động của Portman Square ở London hai năm trước khi nó thực hiện chuyến đi đến các thế giới mới trong 1755 () một mức độ hoàn toàn thể hiện của cái nhìn sâu sắc vào các ký tự).Rằng sự chú ý đến từng chi tiết cũng có xu hướng để căng ra đến physicality của một sản xuất nhất định. Mann pha chế một chế độ để biến diễn viên Will Smith thành dụng cụ máy bay chiến đấu Mohammed Ali cho bộ phim năm 2001 "Ali" mà đã trở thành công cụ của truyền thuyết. Ngôi sao của bộ phim bom tấn đạt trọng lượng và chiếc nhẫn nhưng cũng chạy trong khởi động thông qua tuyết, tất cả trong tất cả chấm công trong sáu giờ đào tạo mỗi ngày, năm ngày một tuần.Daniel Day-Lewis, trong khi đó, là một diễn viên nổi tiếng nhất của ông cam kết một vai trò. Chuẩn bị và phương pháp của ông là một thương hiệu, làm cho anh ta một ngôi sao nhiều hơn xứng đáng của hai giải Oscar cho nam diễn viên tốt nhất, ông là mua lại trong sự nghiệp của mình. Nó là một trận đấu giám đốc-diễn viên thực hiện trong thiên đàng."Daniel là thể thao là một á hậu đường dài," Mann nhớ lại của hàng đầu của hắn. "Ông sẽ thức dậy vào buổi sáng và làm 10, 15, 16 dặm. Nhưng ông đã có sự phát triển trên cơ thể, và vì vậy ông đã sáu, bảy tháng để đặt trên tất cả trọng lượng. Và tham vọng cho Daniel và bản thân mình để có anh ta có được tất cả các bộ kỹ năng Daniel Boone sẽ có."Daniel Boone có thể để lại một khu vực dân cư và dành hai năm ở vùng hoang dã, ăn ba bữa một ngày và sống. Đây là tất cả kỹ thuật học được từ những người bản thổ Mỹ. Do đó, ý tưởng là, mà tôi vững tin rằng, nếu một diễn viên thực sự có thể làm những điều người ông vẽ chân dung, ông thực sự trở thành người đó. Bạn làm điều đó, bạn sở hữu nó... Như là một giám đốc, đó là những gì bạn muốn. Tôi quan tâm đến các diễn viên và nữ diễn viên người là thật, người đang mạo hiểm, người là rất tham vọng, những người xem nó như là một cuộc phiêu lưu và đã sẵn sàng cho loại cam kết, không ra khỏi kỷ luật hoặc ép buộc, nhưng ra khỏi, 'Tại sao bạn sẽ muốn làm cho nó bất kỳ cách nào khác?' Ai không muốn để làm điều đó nếu bạn có thể?"Đó tò mò không ngừng và Khao cho kinh nghiệm là những gì ổ đĩa Mann là một người, và đó là những gì nhiên liệu tính xác thực văn bản của công việc của mình như là một nhà làm phim. Phức tạp là gì đáp ứng anh ta, và một cần nhìn không xa hơn so với bóng nhân vật phản diện tại Trung tâm của "The cuối cùng của the Mohicans" cho bằng chứng về điều đó."Magua là một nhân vật tuyệt vời phức tạp," Mann nói về nhân vật đối kháng Mohawk thông qua Huron, giữa thảo luận về bộ phim tình cảm finale. "Ông sẽ xảy ra là người duy nhất có thể phân tích chính trị. Những người bản thổ Mỹ đang ở trong một cuộc khủng hoảng hiện sinh... Phân tích của Magua, mà ông cho tướng Montcalm và sau đó một lần nữa để tòa án, là tinh nhuệ. Ông không phải foretelling Ấn độ chơi game nhưng ông có thể foretelling Ấn độ chơi game."Nó là nhị nguyên của ông như là cả hai nhân vật đối kháng và cũng là một người chúng tôi hiểu vì mình bi kịch cá nhân. Và cũng quan điểm của mình là hơn hiện tại. Vì vậy thời điểm này khi ông làm mềm khi Alice trên mọi khó khăn, và như thế nào và tại sao nó đi đến lúc đó thời điểm cụ thể và mất tất cả mọi người chia sẻ cuối nhìn vào biên giới, dãy núi - biên giới là vùng này di chuyển của những gì đang đến tiếp theo - đó là một số của những gì vang. Đó là những gì quan trọng với tôi chỉ đạo bộ phim này. Và Wes Studi, bằng cách này, đã chỉ tuyệt vời. Thời điểm đó, nó có tất cả các quyền trong khuôn mặt của mình."Thật vậy, ba tên trong các khoản tín dụng mở trình tự đã thu hút vỗ tay từ khán giả đêm thứ sáu. Việc đầu tiên, tất nhiên, là Michael Mann. Hai chiếc khác đã là quay phim Dante Spinotti và diễn viên Wes Studi, hiệu suất có như Mogwa là một trong những tốt nhất Mann đã đạo diễn bao giờ.Bằng cách nào đó "The cuối cùng của the Mohicans" tất cả, nhưng bị bỏ qua bởi học viện này, mặc dù một bản phát hành tháng chín và phản ứng thuận lợi. Nó chỉ được đề cử Oscar một, âm thanh tốt nhất, nó giành chiến thắng.BAFTA was more welcoming, handing Spinotti an award for his lensing and makeup artist Peter Robb-King another for the indigenous detail, as well as nominations for Best Costume Design, Best Original Film Score (which wouldn't have flown with the Academy given the sampling), Best Production Design, Best Sound and Best Actor (Day-Lewis, who won the London film critics prize for British Actor of the Year and was three years removed from a Best Actor Oscar for "My Left Foot"). Meanwhile, the American Society of Cinematographers saw fit to nominate Spinotti's work, as did the American Cinema Editors for cutters Dov Hoenig and Arthur Schmidt.Along w
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1992 hoành tráng thuộc địa Michael Mann của "The Last của Mohicans" sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trong năm nay, nếu bạn có thể tin điều đó. Bộ phim - một sự thích nghi của cuốn tiểu thuyết James Fenimore Cooper - vẫn là một nỗ lực được đánh giá cao trong sự nghiệp diễn xuất của đạo diễn, mà chủ yếu là các loại sợi có đô thị hiện đại có liên quan của pháp luật và trật tự áp đặt bởi người đàn ông. Nhưng đó là luật pháp và trật tự của thiên nhiên - - vì nó sẽ mở đường cho sự áp đặt của khách thuê - mà chủ yếu điều chỉnh các giai điệu và không khí của tính năng thứ tư của ông. Bộ phim là duy nhất trong canon Mann cho bẫy kỳ của nó, nhưng một mảnh với thiên hướng của mình cho dòng cảm xúc sâu sắc rằng bố mình chỉ trong sắc thái của hiệu suất. Thật vậy, nó vẫn là lãng mạn sâu rộng của bộ phim, buồn bã sử thi của nó, cảm giác nhớt của nó danh dự gây tiếng vang về mặt cảm xúc cho đến ngày nay. Mann đã tinkered trong những năm qua với phiên bản ưa thích của ông về bộ phim. Việc cắt giảm đầu tiên ông được lắp ráp cho Fox trong năm 1992 là vào khoảng ba giờ và đòi cắt tỉa đáng kể cho mục đích thương mại. Việc phát hành DVD đã được chào hàng như là một "đạo diễn cắt mở rộng của" nhưng đặc trưng chỉ có bổ sung nhỏ trong suốt bộ phim. Cuối cùng việc phát hành Blu-ray vào mùa thu năm 2010 đã được đóng dấu "dứt khoát," tiếng nói cuối cùng của đạo diễn. Một lần nữa các sắc thái của các tập hợp được tinh chỉnh. Trong danh dự của lễ kỷ niệm 20 năm của bộ phim, các Cinemateque Mỹ chiếu DCP đó cắt tại Nhà hát Ai Cập ở Hollywood tối thứ Sáu. Mann đã có mặt cho một Q & A phiên sau khi sàng lọc và ông phản ánh về quá trình tiến hóa của mình như là một nhà làm phim đã thông báo với NIPS và tucks trên đường đi. ​​"Tôi hiểu câu chuyện tốt hơn [bây giờ]," ông nói với LA Times 'Geoff Boucher, người điều hành phiên họp. "Khi tôi đang làm việc ban đầu vào năm 1992, tôi muốn để mứt hoặc chèn khán giả vào câu chuyện để mọi thứ sẽ chỉ xảy ra và bạn loại đã cố gắng để tìm ra nơi mà tôi đang ở trong bối cảnh, loại quy nạp. Và đó không phải là thực sự phục vụ cho câu chuyện. Có một con đường hy vọng rõ ràng hơn nhiều trong phiên bản này. Câu chuyện được trình bày theo cách suy diễn nhiều hơn. "Với cách ông nói về nó, người ta có thể nghĩ rằng những thay đổi đã quyết liệt trong những năm qua, nhưng thực sự họ ' đã được nhiều hơn về những chi tiết vụn vặt và bản chất của sự vật hơn bất cứ điều gì khác. Đương nhiên một người làm phim như Mann, ám ảnh với các chi tiết của sản phẩm của mình (đi xa như vậy để thủ cốt dày đặc cho nhân vật của mình, catnip cho diễn viên), muốn bóc lại như vậy lớp tường thuật tinh tế. Mann đầu tiên nhìn thấy các phiên bản trước đó nổi tiếng nhất của những câu chuyện, năm 1936 sản xuất George B. Seitz, khi ông được ba hoặc bốn tuổi. Nó đã có một ấn tượng lâu dài về anh ta, anh ta nói, vì hai ý tưởng phân mảnh đã được lên trong đầu anh từ bao giờ. "[Đã có] một cái gì đó để làm với bi kịch Hệ quả này, đó là rất buồn, của một vụ tự tử, trong đó Tất nhiên tôi đã nhớ lại Alice và Cora, "ông nói. "Và có điều gì đó về sự bất thường của người Ấn Độ đã không giống như làm thế nào tôi nhớ lại người Ấn Độ tìm kiếm phim, bởi vì tất nhiên họ là Đông Bắc Ấn Độ rừng - họ Iroquois - kết hợp không phải với chàng cao bồi nhưng với áo khoác màu đỏ vậy. một cái gì đó chỉ là khó khăn. "Cố gắng tìm ra sản xuất những gì anh muốn gắn kết vào năm 1991, trong đó đã được năm loại bỏ từ tính năng sân khấu cuối cùng của ông (ông đã làm việc trong truyền hình liên tục vào thời điểm này), anh chợt nhớ những dấu tích còn lại của câu chuyện. Ông đến Fox đồng và thiết lập khoảng khắc một bộ phim mới ra của cuốn tiểu thuyết. Việc sản xuất là một thể chất mệt mỏi. "Mọi người đều là trong hình dạng tốt nhất của cuộc sống của họ", Mann nói đùa. Đi bộ 45 phút lên miền núi Bắc Carolina Appalachia, các diễn viên và đoàn làm tất cả dốc trong để vận chuyển thiết bị và đến đúng vị trí ngoạn mục đó là chìa khóa để nhận dạng của bộ phim. Ngoài ra, một chức năng đầy đủ, vui chơi giải trí ba chiều của Fort William Henry là một công trình khổng lồ. Toàn bộ sản xuất, Mann nói, là một "hoạt động lớn." Tuy nhiên, ông đã châm biếm rằng ông có thể đã có một thời gian khó khăn hơn thích nghi những gì là nổi tiếng vì một mảnh nghèo của văn học. "Nó không phải là một cuốn sách rất tốt," ông nói. "James Fenimore Cooper đã lớn nắm giữ bất động sản vào năm 1825 khi ông viết cuốn sách. Vì vậy, cuốn tiểu thuyết gần như là một biện minh cho một lấy đất lớn ... rằng Euro-Mỹ sẽ là một người quản lý tốt hơn về sự phong phú mà Thiên Chúa ban cho người Mỹ da đỏ. Và, tất nhiên, không phải là quan điểm của người Mỹ da đỏ Vì vậy, việc sửa đổi lịch sử là một trong những điều tôi đã không chăm sóc trong tiểu thuyết.. "Điều gì thực sự đã cứu chúng tôi đã được [Louise-Antoine,] Comte de Bougainville - - người sau này đi đến Hawaii và phát hiện ra Bougainvillea, mà chúng tôi có tất cả hơn Los Angeles - ông đã viết một cuốn nhật ký của tất cả các ngày trong đó toàn bộ chiến dịch. Và cuốn nhật ký đọc - đó là mỉa mai, đó thật buồn cười, đó là châm biếm, nó tuyệt vời. Nhưng nó theo nghĩa đen nói với chúng tôi những gì đã xảy ra từng ngày của tháng Tám 1757 "asides học thuật như vậy là điển hình trong một cuộc thảo luận với Michael Mann. Một câu hỏi đơn giản mang lại một món tiền thưởng của các thông tin, như thể mở cửa cho một tủ quần áo được đóng gói với những ý tưởng chờ đợi để tumble ra ngoài. Anh ấy là tỉ mỉ, và nó không phải là một sự giả tạo. (Mann là, cho đến ngày nay, người duy nhất mà tôi từng phỏng vấn những người đã rút ra ghi riêng của mình để tài liệu kỳ họp.) Một mặt, ông sẽ thảo luận về sự sắp xếp của Dougie dân ca hiện đại MacLean của "The Gael" cho các điểm số và thực hiện một "giả biết xấu hổ" của "Perpetuum Mobile" Arvo Pärt (một tác phẩm âm nhạc, ông giáo dục, mà không bao giờ giải quyết trở lại vào thời gian của mình), trong khi trên tay chào khác mà mình Cora Munro đã nghe Handel "Messiah" trong khu phố đi lên điện thoại di động của cô Portman Quảng trường trở về nhà ở London hai năm trước cô đã thực hiện cuộc hành trình đến thế giới mới vào năm 1755 (một cấp độ hoàn toàn được biểu hiện của cái nhìn sâu sắc vào nhân vật). Đó là sự chú ý đến từng chi tiết cũng có xu hướng kéo dài đến diện mạo của một sản xuất nhất định. Mann pha chế một chế độ chuyển đổi diễn viên Will Smith vào máy bay chiến đấu hạng nặng Mohammed Ali cho bộ phim năm 2001 "Ali" mà đã trở thành một huyền thoại. Ngôi sao phim bom tấn đạt trọng lượng và vòng nhưng cũng chạy trong khởi động qua tuyết, tất cả trong tất cả clocking trong sáu giờ đào tạo mỗi ngày, năm ngày một tuần. Daniel Day-Lewis, trong khi đó, là một diễn viên nổi tiếng với cam kết của mình để một vai trò. Chuẩn bị và phương pháp của ông là một nhãn hiệu hàng hoá, làm cho anh ta một ngôi sao hơn xứng đáng với hai giải Oscar cho Nam diễn viên xuất sắc nhất anh có được trong sự nghiệp của mình. Đó là một trận đấu đạo diễn kiêm diễn viên đã ở trên trời. "Daniel là thể thao như là một Á hậu đường dài", Mann nhớ lại những người đàn ông hàng đầu của mình. "Cậu ấy sẽ thức dậy vào buổi sáng và làm 10, 15, 16 dặm. Nhưng ông không có phát triển trên cơ thể, và do đó, ông đã sáu, bảy tháng để đưa vào tất cả những cân. Và tham vọng cho Daniel và bản thân mình là có anh có được tất cả các kỹ năng lặn chính là Daniel Boone đã có thể có. "Daniel Boone có thể để lại một khu vực đông dân cư và dành hai năm trong đồng vắng, ăn ba bữa một ngày và sinh sống. Đây là tất cả các kỹ thuật học được từ những người da đỏ Mỹ. Vì vậy, ý tưởng là, mà tôi tin chắc rằng, nếu một diễn viên thực sự có thể làm những việc của người anh miêu tả, ông thực sự trở thành người đó. Bạn làm điều đó, bạn sở hữu nó ... Là một đạo diễn, đó là những gì bạn muốn. Tôi quan tâm đến diễn viên và nữ diễn viên là thật, những người thích mạo hiểm, những người rất tham vọng, những người nhìn thấy nó như là một cuộc phiêu lưu và sẵn sàng để loại cam kết, không ra khỏi kỷ luật hoặc cưỡng chế mà ra, "Tại sao bạn muốn làm điều đó bất kỳ cách nào khác? ' Ai lại không muốn làm điều đó nếu bạn có thể? "Đó là sự tò mò không ngừng và khao khát kinh nghiệm là những gì ổ đĩa Mann là một con người, và đó là những gì nhiên liệu xác thực văn bản của công việc của mình như là một nhà làm phim. Sự phức tạp là những gì thỏa mãn mình, một cần lựa chọn nào tốt hơn so với bóng của các nhân vật phản diện tại trung tâm của "The Last của Mohicans" cho bằng chứng về điều đó. "Magua là một nhân vật tuyệt vời phức tạp", Mann nói của nhân vật phản diện Huron Mohawk-thông qua, trong bối cảnh cuộc thảo luận về bộ phim của finale cảm xúc. "Ông sẽ xảy ra là người duy nhất có thể phân tích chính trị. Người Mỹ đang ở trong một cuộc khủng hoảng hiện sinh ... phân tích Magua, mà ông trình bày cho Tổng Montcalm và sau đó một lần nữa để các tòa án, là sắc sảo. Anh ấy không báo trước chơi game Ấn Độ, nhưng ông có thể được báo trước về game của Ấn Độ. "Đó là tính hai mặt của ông là cả hai nhân vật phản diện và cũng là một người mà chúng ta hiểu vì bi kịch cá nhân của riêng mình. Và cũng quan điểm của ông thì nhiều hiện nay. Vì vậy, thời điểm này khi ông làm mềm khi Alice là ở các lối ra, và làm thế nào và tại sao cô đến thời điểm đó cụ và sự mất mát mà tất cả mọi cổ phiếu vào cuối nhìn vào các biên giới, các dãy núi - biên giới là khu vực chuyển động này của những gì diễn ra tiếp theo - đó là một số những gì cộng hưởng. Đó là những gì là quan trọng với tôi chỉ đạo bộ phim này. Và Wes Studi, bằng cách này, chỉ là kỳ diệu. Khoảnh khắc đó, nó là tất cả phải có trong khuôn mặt của mình. "Thật vậy, ba tên trong việc mở tín dụng tự vẽ vỗ tay từ khán giả đêm thứ sáu. Việc đầu tiên, tất nhiên, là Michael Mann. Hai người còn lại là nhà quay phim Dante Spinotti và diễn viên Wes Studi, có hiệu suất như Mogwa dễ dàng là một trong những tốt nhất Mann đã từng đạo diễn. Bằng cách nào đó "The Last của Mohicans" được tất cả, nhưng bị bỏ qua bởi các Học viện, mặc dù phát hành tháng Chín và một thuận lợi phản ứng. Nó chỉ được đề cử một giải Oscar, Best Sound, mà nó đã thắng. BAFTA đã được chào đón nhiều hơn, đưa cho Spinotti một giải thưởng cho thấu kính và gương trang điểm nghệ sĩ của ông Peter Robb-King khác để xem chi tiết bản địa, cũng như đề cử cho Thiết kế trang phục xuất sắc nhất, hay nhất Điểm phim gốc (lẽ ra không thể bay với Học viện cho việc lấy mẫu), Thiết kế sản xuất xuất sắc nhất, Best Sound và Nam diễn viên xuất sắc nhất (Day-Lewis, người đã giành được giải thưởng phê bình phim London cho Nam diễn viên người Anh của năm và đã được ba năm được cắt bỏ từ một diễn viên xuất sắc nhất Oscar cho "My Left Foot"). Trong khi đó, Hiệp hội các nhà quay phim người Mỹ thấy phù hợp để đề cử các công việc của Spinotti, cũng như các biên tập viên Điện ảnh Mỹ cho máy cắt Dov Hoenig và Arthur Schmidt. Cùng w



















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: