sattriya : the redefining of a traditionArshiya Sethi Here’s some good dịch - sattriya : the redefining of a traditionArshiya Sethi Here’s some good Việt làm thế nào để nói

sattriya : the redefining of a trad

sattriya : the redefining of a tradition
Arshiya Sethi



Here’s some good news from within the world of dance. While World Dance

Day is observed every year on 29th of April, as a generic day for dance

anywhere in the world, from India comes the only story of a day dedicated to a specific dance form. 15th November, 2000, marks Nritya Parva, literally the Festival of Dance, commemorating the day that Sattriya, the dance from the far eastern Indian state of Assam joined the pantheon of the classical dances of India, taking the count of the classical dances to eight.

Sattriya, a dance from the far eastern state of Assam in India, is located in a matrix of an intersecting system of belief, ritual and faith. Specifically, it emerges from a five hundred years old comprehensive theatre tradition nurtured in the Vaishnav Monasteries of Assam. Thus, it has been preserved and practiced by the consecrated monks, most of them celibate. The dance form of Sattriya, like many of the other Classical Dance forms of India, has been extracted from a larger body of theatrical practices that constitute the Ankiya Bhaona form. This is, an example of the ‘third generation Theater forms’ (Dr. Naren Kalita), which began to emerge in India from the 14th century onwards. These are distinguished as people’s forms and have a broad based appeal.

Sankardeva and the Sattras

Sattras are monasteries of the Vaishnavite (Followers of Vishnu) faith. The arrival of the Vaishnavite faith is attributed to Shrimanta Sankaradeva. Sankaradeva was the fifth generation of migrants from Bengal who had made Assam their home. Born in Bardowa in 1449, as per Guru Charita, he died at the age of 120 years (1568) in Koch Behar. His father, Kusumvara, a kayasth and a Sakta (believer of the Goddess), was a zamindar- a man with considerable power, influence and affluence.

Sankaradeva came at a time when Saktism, Saivism, Tantra and a pagan kind of Vaishnavism (‘Sankardeva and his Times’, Maheshwar Neog) was prevalent in Assam. The Kalika Purana written in Kamarupa, the ancient name of Assam, says the mode of worship was vamabhava or worship with blood and liquor. It is also equally true that in certain parts of the state, there lived staunch and deeply religious Brahmins who practiced Hinduism, interpolated with halfhearted principles of Vaishnavism.

Under such conditions, Sankaradeva after extensive travels around India, lasting over twelve years, offered a credo that introduced a more personal religion, in place of ritual and exploitation, which had come to rule. He looked for the system of socio cultural organization that would cut across class barriers. During his travels he was so converted to the pulsating Bhakti movement in the rest of India, especially the areas of east, north and central India, that he became a life-long advocate of it. In Assam he developed and propagated Eka-sarana-namadharma (a faith of allegiance to one God) which was part of the neo-Vaisnavite movement of India and is characterized by absence of the rituals practiced by the Brahmins and Saktas, and by the principle of equality, which annulled all caste barriers.

Mahapurush Sri Sankaradeva, as he is known in the State, composed hymns (borgeet), dance-dramas (ankianaat) and recitals, and with the help of his disciples, set up sattras (monasteries) with their kirtanghars or prayer halls and namghars (community prayer halls) for the propagation of the new faith, which soon gained large-scale acceptance amongst the common people. Thus, Assam developed its own form of Vaisnavism, which is today the predominant faith among the Hindus of the area, which was linked inextricably to the arts. So much so that borgeets, ankianaats, sattriya dances and many other Vaisnavite art forms and social norms are now considered to be integral parts of the Assamese culture.

What Sankaradeva did, can be compared, in modern parlance, to creating an audio-visual promotion of the basic tenets and spirit of the Vaisnavism he propounded. He employed a process of hybridization of the arts, both plastic and performance, to ensure an effective communication through song, dance, masks, puppets, dialogue, theatre and stagecraft. But as this process continued even after him, the dance form in question is referred to as Sattriya, belonging to the sattra, rather than Sankari, or belonging to Sankara.

The Vaishnav movement in Assam was a many level acculturating effort. It integrated the different ethnic people of Assam with each other. It also integrated the Assamese with the pan Indian social and cultural milieu. Both Sankaradeva and Madhavdeva referred to ‘Embracing India’ in their writings and speech. In fact Sankaradeva also created artificially a language called Brajavali, an amalgam of Hindi dialects and Assamese, very different from the Assamese of common speech, in which he and his disciples wrote the lyrics of the plays, operettas and songs.

The sattras played a significant role in the life of the people. When the monarch and royalty were close to the spiritual domain, then the people were more comfortable with the duality of their affiliation -- that of a temporal allegiance to the king and spiritual allegiance to the Guru. The popular saying ‘Rajar khajana, Gurur kar’, ‘Rent for the lands for the king, and holy tax to the Guru,’ indicates how conscious people were of their duty to both. The spiritual credo gave them dignity, a balanced view of life and a high moral code, in which tolerance to the other, and equality of all, was a highlight. Within the sattras the arrangement of the performance space and layout of the streets (hati) and houses (boha), with the central kirtanghar, was suggestive, at a habitat planning level, of democratic ideas. The settlements outside the sattras had the naamghar, in place of the kirtanghar, which acted as a community space, where grass roots democracy could operate.

It is important to recognize that after Sankaradeva’s death, the movement was no longer monolithic, and variations and multiple leaderships had emerged, with Madhavdeva and his protege Gopaldeva ( aka Gopal Atta) commanding greater numbers, than the other disciple of Sankaradeva vying for leadership, Damodardeva. The Moamoria Sattra was aligned to the Gopaldeva group and was distinguished by strong democratic traditions and a large congregation of people of Tibeto-Burmese origin. This combination of inclusivity, democratic values and the unity arising from the laity’s commitment to ‘dasya bhava’, the spirit of loyal servitude, made this sattra suspect in the eyes of the royalty.

The prolonged persecution of the sattra-ites and their revolt and retaliation, started in 1769 and continued till 1806, leaving several thousands dead, including three prelates, and the state so weakened that it fell victim to invading Burmese armies and a symmetrical British trade interests. When the British ousted the Burmese, in 1826 with the Treaty of Yandabu, the sattras continued to have a marginalized existence, but there was an important development already underway.

The British Period

The administrative systems introduced by the British resulted in an exact census of the sattras and their inhabitants. The Gazetteer of 1905 even refers to ‘the dances of the sattras’. Moreover a sense of being Assamese was being encouraged through the promotion of the Assamese language (Interestingly this was happening through the efforts of the missionaries who compiled the first Assamese dictionaries and gave an impetus to the language through the first regular Assamese publication ‘Arunoday’).

It was during the British period that another interesting tradition of Sattra arts took root. It was particularly popular in the two districts of Tezpur and Nagaon. Called ‘Hejeriya Bhaona’ (from Hazaar or thousand, referring to a thousand ‘paiks’ or 4000 men) or ‘Bara Kheliya Bhaona’ (referring to the ‘Khel’, the collective of ‘paiks’). It stood for a festival of many Bhaonas performed in a short time. This tradition was started towards the end of the Ahom rule and was financed by a feudatory chief. It was popular for almost 150 years, and records have it that during the anti-British struggle, it was used as a cover for political gatherings. In fact, in 1921, during the National Movement, the British authorities got so suspicious of it that they burnt the large tent in which it used to be traditionally performed, in an attempt to stall the performance. As it was performed outside the sattras, it bridged the gap between sattra and civilian life (‘Barechahariya Bhaona : A Drama Fair of Assam’ - Dr. Maheshwar Neog).

Once the seeds of the Assamese identity were sown, it has remained uppermost in all interactions of Assam with the Indian nation at large. Cultural identity has always featured prominently in the socio-economic and political scenario of the State in the post independence period. Thus we have had the unprecedented Assam Movement of the 1980s, which is largely deemed to be an endeavour to preserve the cultural identity of the State.

Sattras : The Living Culture

The most unique aspect of the arts that are nurtured at the sattras (literally meaning Holy areas) is that they are part of a living cultural tradition. The sattras, though born in the cusp of the 16th Century, are vibrant entities to date. They still command devotion from the more traditional Assamese and attract new followers into their fold, even those sattras the follow a more demanding commitment from their members as celibate monks.

Secondly the arts that they support are all interlinked and integrated, coalescing into a corporate theatre form called Ankiya Bhaona. The form gets its name from the nature of the productions, which are narrative, drawing from myths and legends of Hinduism, saturated with emotions, expressed through song, dance and dialogue, and presented in one sitting (as one ank or continuous act). Out of this seamles
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
sattriya: định nghĩa lại một truyền thốngDuyên Sethi Đây là một số tin tức tốt từ trong thế giới của dance. Trong khi thế giới khiêu vũNgày được quan sát thấy hàng năm vào ngày 29 tháng tư, như là một ngày chung cho khiêu vũbất cứ nơi nào trên thế giới, từ Ấn Độ đến những câu chuyện duy nhất của một ngày dành riêng cho một hình thức cụ thể khiêu vũ. 15 tháng 11, năm 2000, nhãn hiệu Nritya Parva, nghĩa là các lễ hội của khiêu vũ, kỷ niệm ngày rằng Sattriya, những điệu nhảy từ bang Viễn Đông Ấn Độ Assam tham gia pantheon của các điệu múa cổ điển Ấn Độ, việc đếm các điệu múa cổ điển đến tám.Sattriya, một điệu nhảy từ viễn đông bang Assam ở Ấn Độ, nằm trong một ma trận của một hệ thống giao nhau của niềm tin, nghi lễ và Đức tin. Cụ thể, nó nổi lên từ một truyền thống toàn diện nhà hát năm trăm năm tuổi, nuôi dưỡng trong tu viện Assam, Vaishnav. Do đó, nó đã được bảo quản và thực hiện bởi các nhà sư consecrated, đa số celibate. Hình thức khiêu vũ Sattriya, như nhiều người trong số các hình thức khiêu vũ cổ điển khác ở Ấn Độ, đã được trích ra từ một cơ thể lớn hơn của thực tiễn sân khấu mà tạo thành các hình thức Ankiya Bhaona. Đây là một ví dụ về 'thứ ba thế hệ nhà hát dạng' (tiến sĩ Giang Kalita), mà bắt đầu xuất hiện tại Ấn Độ từ thế kỷ 14 trở đi. Đây là phân biệt như là hình thức của người dân và có một kháng cáo rộng dựa.Sankardeva và Sattras cácSattras là các tu viện của Đức tin Brāhma (những người theo của Vishnu). Sự xuất hiện của Đức tin Brāhma là do Shrimanta Sankaradeva. Sankaradeva là thế hệ thứ năm của người nhập cư từ Bengal, người đã thực hiện Assam nhà của họ. Ông sinh ra tại Bardowa năm 1449, theo Guru Charita, qua đời ở tuổi 120 năm qua (1568) tại Koch Bihar. Cha ông, Kusumvara, một kayasth và một Sakta (người tin tưởng của nữ thần), là một zamindar-một người đàn ông với quyền lực đáng kể, ảnh hưởng và affluence.Sankaradeva đến tại một thời điểm khi Saktism, Saivism, Tantra và một loại ngoại giáo của Vaishnavism ('Sankardeva ' và thời gian của mình, Maheshwar Neog) được phổ biến ở Assam. Kalika Purana viết bằng Kamarupa, các tên cổ của Assam, nói các chế độ của tôn thờ là vamabhava hoặc thờ cúng với máu và rượu. Nó cũng là bình đẳng với sự thật rằng trong một số phần của nhà nước, có sống trung thành và tôn giáo sâu sắc Brahmins những người thực hành Ấn Độ giáo, interpolated với các nguyên tắc halfhearted của Vaishnavism.Trong các điều kiện, Sankaradeva sau khi mở rộng đi xung quanh thành phố ở Ấn Độ, kéo dài hơn 12 năm, cung cấp một credo giới thiệu một tôn giáo cá nhân nhiều hơn, thay cho nghi lễ và khai thác, mà đã đến để cai trị. Ông đã tìm kiếm hệ thống xã hội tổ chức văn hóa sẽ cắt giảm trên lớp rào cản. Trong chuyến đi của ông ông được như vậy chuyển thành phong trào Bhakti pulsating trong phần còn lại của Ấn Độ, đặc biệt là các khu vực đông, Bắc và miền trung Ấn Độ, mà ông trở thành một người ủng hộ suốt đời của nó. Ở Assam ông phát triển và tuyên truyền Eka-sarana-namadharma (một Đức tin của lòng trung thành một Thiên Chúa) mà là một phần của phong trào neo-Vaisnavite của Ấn Độ và được đặc trưng bởi sự vắng mặt của các nghi lễ của Brahmins và Saktas, và bởi các nguyên tắc bình đẳng, SLORC huỷ bỏ và tất cả các rào cản đẳng cấp.Mahapurush Sri Sankaradeva, như ông được tìm thấy trong nhà nước, bao gồm bài thánh ca (borgeet), bộ phim truyền hình khiêu vũ (ankianaat) và recitals, và với sự giúp đỡ của đệ tử của mình, thiết lập sattras (Tu viện) với kirtanghars của họ hoặc hội trường cầu nguyện và namghars (cộng đồng cầu nguyện halls) cho tuyên truyền của Đức tin mới, mà nhanh chóng được chấp nhận quy mô lớn giữa người dân thường. Vì vậy, Assam phát triển riêng của mình hình thức Vaisnavism, ngày nay là Đức tin chủ yếu trong số người Hindu của khu vực đã được liên kết mật thiết với nhau để nghệ thuật. Vì vậy, nhiều như vậy mà borgeets, ankianaats, sattriya điệu múa và nhiều các hình thức nghệ thuật Vaisnavite và chỉ tiêu xã hội bây giờ được coi là để là các bộ phận không thể tách rời của văn hóa Assam.Sankaradeva đã làm, có thể được so sánh, trong parlance hiện đại, để tạo ra một khuyến mãi nghe nhìn của những giáo lý cơ bản và tinh thần của Vaisnavism ông đề ra. Ông đã sử dụng một quá trình lai ghép của nghệ thuật, nhựa và hiệu suất, để đảm bảo một giao tiếp hiệu quả thông qua các bài hát, khiêu vũ, mặt nạ, con rối, đối thoại, nhà hát và stagecraft. Nhưng như là quá trình này tiếp tục ngay cả sau khi anh ta, các hình thức khiêu vũ trong câu hỏi được gọi là Sattriya, thuộc các sattra, chứ không phải là Sankari, hoặc thuộc Sankara.Phong trào Vaishnav ở Assam là một mức độ nhiều acculturating nỗ lực. Nó tích hợp những người dân tộc khác nhau của Assam với nhau. Nó cũng tích hợp các tiếng Assam với pan Ấn Độ xã hội và văn hóa bồng bột. Sankaradeva và Madhavdeva gọi 'Gồm Ấn Độ' trong tác phẩm và bài phát biểu của họ. Trong thực tế Sankaradeva cũng tạo ra giả tạo một ngôn ngữ được gọi là Brajavali, một hỗn hợp của tiếng Hin-ddi phương ngữ và tiếng Assam, rất khác nhau từ tiếng Assam ngôn luận phổ biến, trong đó ông và môn đồ của ông đã viết lời bài hát của vở kịch, operettas và bài hát.Các sattras đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống của người dân. Khi vua và hoàng gia đã gần gũi với tên miền tinh thần, sau đó người dân thoải mái hơn với duality của liên kết của họ--một phục vụ thời gian cho nhà vua và tinh thần phục vụ để Guru. Phổ biến nói 'Rajar khajana, Gurur kar', 'cho thuê cho các vùng đất cho nhà vua, và Thánh thuế cho các Guru,' cho thấy như thế nào ý thức người dân là nhiệm vụ của họ cho cả hai. Credo tinh thần cho họ nhân phẩm, một cái nhìn cân bằng của cuộc sống và một mã đạo đức cao, trong đó có khả năng chịu các khác, và sự bình đẳng của tất cả, là một nổi bật. Trong sattras các sự sắp xếp của hiệu suất không gian và bố trí của các đường phố (hati) và nhà ở (Susana), với kirtanghar Trung tâm, là gợi, lúc một môi trường sống kế hoạch cấp, các ý tưởng dân chủ. Các khu định cư ở bên ngoài các sattras có naamghar, ở vị trí của kirtanghar, đã hành động như là một không gian cộng đồng, nơi rễ cỏ dân chủ có thể hoạt động.It is important to recognize that after Sankaradeva’s death, the movement was no longer monolithic, and variations and multiple leaderships had emerged, with Madhavdeva and his protege Gopaldeva ( aka Gopal Atta) commanding greater numbers, than the other disciple of Sankaradeva vying for leadership, Damodardeva. The Moamoria Sattra was aligned to the Gopaldeva group and was distinguished by strong democratic traditions and a large congregation of people of Tibeto-Burmese origin. This combination of inclusivity, democratic values and the unity arising from the laity’s commitment to ‘dasya bhava’, the spirit of loyal servitude, made this sattra suspect in the eyes of the royalty.The prolonged persecution of the sattra-ites and their revolt and retaliation, started in 1769 and continued till 1806, leaving several thousands dead, including three prelates, and the state so weakened that it fell victim to invading Burmese armies and a symmetrical British trade interests. When the British ousted the Burmese, in 1826 with the Treaty of Yandabu, the sattras continued to have a marginalized existence, but there was an important development already underway.The British PeriodThe administrative systems introduced by the British resulted in an exact census of the sattras and their inhabitants. The Gazetteer of 1905 even refers to ‘the dances of the sattras’. Moreover a sense of being Assamese was being encouraged through the promotion of the Assamese language (Interestingly this was happening through the efforts of the missionaries who compiled the first Assamese dictionaries and gave an impetus to the language through the first regular Assamese publication ‘Arunoday’).It was during the British period that another interesting tradition of Sattra arts took root. It was particularly popular in the two districts of Tezpur and Nagaon. Called ‘Hejeriya Bhaona’ (from Hazaar or thousand, referring to a thousand ‘paiks’ or 4000 men) or ‘Bara Kheliya Bhaona’ (referring to the ‘Khel’, the collective of ‘paiks’). It stood for a festival of many Bhaonas performed in a short time. This tradition was started towards the end of the Ahom rule and was financed by a feudatory chief. It was popular for almost 150 years, and records have it that during the anti-British struggle, it was used as a cover for political gatherings. In fact, in 1921, during the National Movement, the British authorities got so suspicious of it that they burnt the large tent in which it used to be traditionally performed, in an attempt to stall the performance. As it was performed outside the sattras, it bridged the gap between sattra and civilian life (‘Barechahariya Bhaona : A Drama Fair of Assam’ - Dr. Maheshwar Neog).Once the seeds of the Assamese identity were sown, it has remained uppermost in all interactions of Assam with the Indian nation at large. Cultural identity has always featured prominently in the socio-economic and political scenario of the State in the post independence period. Thus we have had the unprecedented Assam Movement of the 1980s, which is largely deemed to be an endeavour to preserve the cultural identity of the State.Sattras : The Living CultureThe most unique aspect of the arts that are nurtured at the sattras (literally meaning Holy areas) is that they are part of a living cultural tradition. The sattras, though born in the cusp of the 16th Century, are vibrant entities to date. They still command devotion from the more traditional Assamese and attract new followers into their fold, even those sattras the follow a more demanding commitment from their members as celibate monks.Secondly the arts that they support are all interlinked and integrated, coalescing into a corporate theatre form called Ankiya Bhaona. The form gets its name from the nature of the productions, which are narrative, drawing from myths and legends of Hinduism, saturated with emotions, expressed through song, dance and dialogue, and presented in one sitting (as one ank or continuous act). Out of this seamles
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
sattriya: Định nghĩa lại sự của một truyền thống
Arshiya Sethi Dưới đây là một số tin tức tốt từ bên trong thế giới của điệu nhảy. Trong khi Dance World Day được quan sát hàng năm vào ngày 29 tháng tư, là một ngày chung cho điệu nhảy bất cứ nơi nào trên thế giới, từ Ấn Độ đến những câu chuyện chỉ có một ngày dành riêng cho một hình thức múa cụ thể. 15 tháng 11 năm 2000, đánh dấu Nritya Parva, nghĩa đen Festival of Dance, kỷ niệm ngày mà Sattriya, điệu nhảy của nhà nước Ấn Độ xa phía đông của Assam tham gia trong đền thờ các điệu múa cổ điển Ấn Độ, lấy số của các điệu múa cổ điển đến tám . Sattriya, một điệu nhảy từ các tiểu bang xa phía đông của bang Assam ở Ấn Độ, nằm ​​trong một ma trận của một hệ thống giao nhau của các tín ngưỡng, nghi lễ và niềm tin. Cụ thể, nó nổi lên từ một năm trăm tuổi truyền thống rạp toàn diện nuôi dưỡng trong các tu viện Vaishnav Assam. Do đó, nó đã được bảo tồn và thực hành bởi các tu sĩ tận hiến, hầu hết trong số họ sống độc thân. Các hình thức múa của Sattriya, giống như rất nhiều các hình thức múa cổ điển khác của Ấn Độ, đã được chiết xuất từ một cơ thể lớn hơn của thực tiễn sân khấu tạo thành các hình thức Ankiya Bhaona. Đây là một ví dụ về "Nhà hát hình thế hệ thứ ba" (Tiến sĩ Naren Kalita), mà bắt đầu xuất hiện ở Ấn Độ từ thế kỷ 14 trở đi. Đây là những phân biệt như hình thức của người dân và có sức hút trên diện rộng. Sankardeva và Sattras Sattras là tu viện của Vaishnavite (Người theo dõi của Vishnu) đức tin. Sự xuất hiện của đức tin Vaishnavite là do Shrimanta Sankaradeva. Sankaradeva là thế hệ thứ năm của người di cư từ Bengal người đã thực hiện Assam nhà của họ. Sinh ra trong Bardowa trong 1449, theo Guru Charita, ông qua đời ở tuổi 120 năm (1568) trong Koch Behar. Cha của ông, Kusumvara, một kayasth và một Sakta (tín đồ của Nữ thần), là một zamindar- một người đàn ông với sức mạnh đáng kể, ảnh hưởng và sung túc. Sankaradeva đến vào một thời điểm khi Saktism, Saivism, Tantra và một loại ngoại giáo của Vaishnavism (' Sankardeva và Times của mình ', Maheshwar Neog) là phổ biến ở Assam. Các Kalika Purana viết bằng Kamarupa, tên cổ xưa của Assam, cho biết phương thức thờ phượng là vamabhava hoặc thờ phượng với máu và rượu. Nó cũng không kém phần sự thật rằng trong một số bộ phận của nhà nước, có sống trung thành và sâu sắc tôn giáo Bà la môn, người thực hành Ấn Độ giáo, nội suy với nguyên tắc nửa vời của Vaishnavism. Trong điều kiện như vậy, sau khi Sankaradeva chuyến du lịch rộng khắp Ấn Độ, kéo dài hơn mười hai năm, cung cấp một cương lĩnh mà giới thiệu một tôn giáo cá nhân hơn, ở vị trí của nghi lễ và khai thác, mà đã đến để cai trị. Anh tìm một hệ thống các tổ chức văn hóa xã hội đó sẽ cắt ngang qua rào cản lớp. Trong cuộc hành trình của mình, ông đã để chuyển đổi sang các phong trào Bhakti dao động trong phần còn lại của Ấn Độ, đặc biệt là khu vực phía đông, phía bắc và trung Ấn Độ, ông trở thành một người ủng hộ lâu dài của nó. Trong Assam ông đã phát triển và nhân giống Eka-Sarana-namadharma (một đức tin của lòng trung thành với Thiên Chúa duy nhất) mà là một phần của phong trào tân Vaisnavite của Ấn Độ và được đặc trưng bởi sự vắng mặt của các nghi lễ được thực hành bởi các Bà la môn và Saktas, và theo nguyên tắc bình đẳng, trong đó bãi bỏ tất cả các rào cản giai cấp. Mahapurush Sri Sankaradeva, khi ông được biết đến trong nước, thánh ca sáng tác (borgeet), dance-phim truyền hình (ankianaat) và trình diễn nhạc, và với sự giúp đỡ của các đệ tử của mình, thiết lập sattras (tu viện) với kirtanghars của họ hoặc đại sảnh cầu nguyện và namghars (phòng cầu nguyện cộng đồng) cho công tác tuyên truyền của đức tin mới, trong đó sớm được chấp nhận quy mô lớn giữa những người dân thường. Như vậy, Assam phát triển hình thức riêng của mình Vaisnavism, mà ngày nay là đức tin nổi bật trong số những người theo đạo Hindu của khu vực, trong đó có liên quan chặt chẽ với nghệ thuật. Vì vậy, nhiều như vậy mà borgeets, ankianaats, múa sattriya và nhiều loại hình nghệ thuật khác Vaisnavite và chuẩn mực xã hội hiện nay được coi là bộ phận không tách rời của văn hóa Assam. Sankaradeva gì đã làm, có thể được so sánh, theo cách nói hiện đại, để tạo ra một chương trình khuyến mãi nghe nhìn những nguyên lý cơ bản và tinh thần của ông Vaisnavism văn tiến bộ. Ông đã sử dụng một quá trình lai tạo của nghệ thuật, cả nhựa và hiệu suất, để đảm bảo một giao tiếp hiệu quả thông qua bài hát, khiêu vũ, mặt nạ, con rối, đối thoại, nhà hát và stagecraft. Nhưng khi quá trình này tiếp tục ngay cả sau khi anh ta, các hình thức múa trong câu hỏi được gọi là Sattriya, thuộc sattra, chứ không phải là Sankari, hoặc thuộc về Sankara. Các phong trào Vaishnav ở Assam là một mức độ nhiều acculturating nỗ lực. Nó tích hợp các dân tộc khác nhau của Assam với nhau. Nó cũng tích hợp các Assam với môi trường xã hội và văn hóa Ấn Độ pan. Cả hai Sankaradeva và Madhavdeva gọi 'Embracing Ấn Độ' trong các tác phẩm và bài ​​phát biểu của họ. Trong thực tế Sankaradeva cũng tạo ra một cách giả tạo một ngôn ngữ được gọi Brajavali, một hỗn hợp của các phương ngữ Tiếng Hin-ddi và Assam, rất khác nhau từ Assam của lời nói chung, trong đó ông và các đệ tử của ông đã viết lời bài hát trong những vở kịch, operetta và các bài hát. Các sattras chơi một ý nghĩa vai trò trong đời sống của người dân. Khi quốc vương và hoàng gia đã tiến gần đến miền tâm linh, sau đó người dân đã thoải mái hơn với tính hai mặt của liên kết của họ - đó là một sự trung thành thái dương cho vua và lòng trung tinh thần cho các Guru. Các câu nói nổi tiếng "Rajar khajana, Gurur kar ',' Thuê cho các khu vực đất nhà vua, và thuế thánh cho Đức Guru, 'chỉ cách mọi người ý thức được nhiệm vụ của mình để cả hai. Các cương lĩnh tinh thần cho họ tự trọng, một cái nhìn cân bằng của cuộc sống và một mã đạo đức cao, trong đó bao dung đến khác, và bình đẳng của tất cả, là một điểm nhấn. Trong sattras việc bố trí các không gian biểu diễn và cách bố trí của các đường phố (hati) và nhà ở (boha), với kirtanghar trung ương, đã gợi ý, ở một mức độ quy hoạch môi trường sống, các tư tưởng dân chủ. Các khu định cư ngoài sattras có naamghar, ở vị trí của kirtanghar, mà hành động như một không gian cộng đồng, nơi dân chủ cơ sở có thể hoạt động. Điều quan trọng là nhận ra rằng sau khi chết Sankaradeva của, phong trào này đã không còn nguyên khối, và các biến thể và nhiều Ban lãnh đạo đã nổi lên, với Madhavdeva và bảo trợ của ông Gopaldeva (aka Gopal Atta) chỉ huy số lượng lớn hơn, so với các đệ tử khác của Sankaradeva ganh đua cho lãnh đạo, Damodardeva. Các Moamoria Sattra được sắp xếp ngay nhóm Gopaldeva và được phân biệt bởi truyền thống dân chủ mạnh mẽ và một hội lớn của người gốc Tây Tạng-Miến Điện. Sự kết hợp của inclusivity, giá trị dân chủ và sự thống nhất phát sinh từ sự cam kết của giáo dân 'dasya bhava', tinh thần nô lệ trung thành, đã nghi ngờ sattra này trong con mắt của hoàng gia. Cuộc đàn áp kéo dài của sattra-ITES và cuộc nổi dậy của họ và Để trả đũa, bắt đầu vào năm 1769 và tiếp tục cho đến năm 1806, để lại nhiều ngàn người chết, trong đó có ba giám mục, và nhà nước quá yếu mà nó đã là nạn nhân để xâm nhập quân đội Miến Điện và một đối xứng lợi ích thương mại của Anh. Khi người Anh lật đổ Miến Điện, trong năm 1826 với Hiệp ước Yandabu, các sattras tiếp tục có một cuộc sống bên lề xã hội, nhưng đã có một bước phát triển quan trọng đã được tiến hành. Thời kỳ Anh Các hệ thống hành chính được giới thiệu bởi người Anh dẫn đến một cuộc điều tra chính xác của sattras và người dân của họ. Các Gazetteer năm 1905 thậm chí còn đề cập đến 'những điệu nhảy của sattras'. Hơn nữa một cảm thức về sự Assam đã được khuyến khích thông qua việc thúc đẩy các ngôn ngữ Tiếng Assam (Thật thú vị này đã xảy ra thông qua những nỗ lực của các nhà truyền giáo người biên soạn các loại từ điển Tiếng Assam đầu tiên, và một động lực cho các ngôn ngữ thông qua các ấn phẩm Assam thường xuyên đầu tiên 'Arunoday') . Đó là trong suốt thời gian của Anh mà một truyền thống thú vị của nghệ thuật Sattra mất gốc. Đó là đặc biệt phổ biến ở hai huyện Tezpur và Nagaon. Được gọi là 'Hejeriya Bhaona' (từ Hazaar hoặc ngàn, đề cập đến một ngàn 'paiks' hoặc 4.000 nam giới) hoặc 'Bara Kheliya Bhaona' (đề cập đến 'Khel', tập thể 'paiks'). Nó đứng cho một lễ hội của nhiều Bhaonas thực hiện trong một thời gian ngắn. Truyền thống này đã được bắt đầu vào cuối những quy tắc Ahom và được tài trợ bởi một trưởng phong kiến. Nó đã được phổ biến trong gần 150 năm, và các hồ sơ có nó mà trong cuộc đấu tranh chống Anh, nó được sử dụng như một vỏ bọc cho các cuộc tụ họp chính trị. Trong thực tế, trong năm 1921, trong phong trào quốc gia, chính quyền Anh đã quá đáng ngờ của nó mà họ đốt lều lớn, trong đó nó được sử dụng theo truyền thống được thực hiện, trong một nỗ lực để trì hoãn việc thực hiện. Như nó đã được thực hiện ngoài sattras, nó tạo ra cầu nối giữa sattra và đời sống dân sự ('Barechahariya Bhaona: A Fair Drama Assam' - TS Maheshwar Neog). Một khi những hạt giống của các sắc Assam đã được gieo, nó vẫn trên hết trong tất cả các tương tác của Assam với các quốc gia Ấn Độ rộng lớn. Bản sắc văn hóa luôn luôn nổi bật trong các kịch bản chính trị kinh tế xã hội và của Nhà nước trong thời kỳ hậu độc lập. Như vậy chúng ta đã có Assam Phong trào chưa từng có của những năm 1980, trong đó phần lớn là coi như là một nỗ lực để giữ gìn bản sắc văn hóa của Nhà nước. Sattras: Văn hóa Living Các khía cạnh độc đáo nhất của nghệ thuật đó được nuôi dưỡng tại các sattras (theo nghĩa đen có nghĩa là khu vực Thánh) là họ là một phần của một truyền thống văn hóa sống. Các sattras, mặc dù sinh ra ở đỉnh của thế kỷ 16, là những thực thể sống động cho đến nay. Họ vẫn chỉ huy lòng sùng kính từ Assam và thu hút người theo mới truyền thống hơn vào lần của họ, ngay cả những người sattras việc theo một cam kết đòi hỏi nhiều hơn từ các thành viên của họ như là các tu sĩ sống độc thân. Thứ hai là nghệ thuật mà họ hỗ trợ được tất cả các liên kết với nhau và tích hợp, coalescing thành một sân khấu của công ty mẫu gọi Ankiya Bhaona. Các hình thức được tên của nó từ bản chất của sản phẩm, đó là những tường thuật, vẽ từ những huyền thoại và truyền thuyết của Ấn Độ giáo, bão hòa với những cảm xúc, được thể hiện qua các bài hát, khiêu vũ và đối thoại, và được trình bày trong một ngồi (như một ank hoặc hành động liên tục). Out of seamles này











































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: