FanFictionJust InCommunityForumMore Run Rabbit Run by Foreshadow-of-Du dịch - FanFictionJust InCommunityForumMore Run Rabbit Run by Foreshadow-of-Du Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More


Run Rabbit Run by Foreshadow-of-Dusk
Anime » Finder Series Rated: T, English, Hurt/Comfort & Angst, Words: 2k+, Favs: 63, Follows: 29, Published: Mar 24, 2013
19
Run!

Heart pounding faster than his fleeing feet Takaba run down one grey corridor after another.

Escape!

Gun shots fired from indeterminate directions. Whichever way he went it felt as though he was running to his enemy.

Quick!

Asami was here somewhere. He was fighting his way through, Takaba knew this yet…

Help me!

He wanted to just run away, leave all the noise behind and just curl up in silence. He'd had enough of death and hurt and violence; of threats and pain and fear. The photographer wanted to escape somewhere safe.

He'd been investigating a rumour of a suspected corrupt policeman who was a part of a gang. Unfortunately he was found out and captured. While not the brightest sparks of the underworld they knew enough that Takaba was worth something as Asami's supposed 'plaything'.

So instead of just killing him they'd tied him up and just left him in a corner. For 2 days he had had nothing to eat. He was fed water at intermediate times, just enough to sustain his life. From the corner of the warehouse he'd been unable to close his eyes to their…'business'.

Tears slid down his cheeks unnoticed as his eyes widened in horror at the sights he was witnessing. Kneecaps broken, fingers removed, questioning and blood. So much blood, too much blood. Surely no one could survive that? So red, like precious rubies tumbling, flowing, running freely. Running free? That's what he wanted to do wasn't it? Run free like the blood.

Takaba frowned. No if he was running free like the blood surely that would mean he was hurt and dying? He didn't want to die; he had to become a high-class photographer to show Asami he could!

"Oi Kurata! Can we play with the kid?"

Takaba looked up. Kid? He was no kid! He glared as the gangster slouched forward towards him.

"No, we need him alive to give back to Asami" answered whom Takaba now took to be 'Kurata'.

Kurata continued lazily "Although if Asami doesn't pay up soon we may have to send a finger or an ear to chivvy him along…"

Takaba's breath caught. A finger? Ear? They were going to mutilate him? For what, a little money?! Dammit, if only he wasn't so weak he would escape. But his vision was hazy at best. His stomach had long since stopped growling. There was only a dull ache accompanied by the occasional sharp spike of pain that indicated the acids there were beginning to dissolve him from the inside out. He was having trouble forming coherent thoughts and keeping his mind on track. He frequently found himself drifting off into a haze of tangled day-dreams.

The only time he could focus was when they threatened or taunted him. As much as he tried to hide it, they scared him. If they were trying to sell him back to Asami they obviously didn't know the Yakuza well. Surely they knew Asami would destroy them for something like this?

But perhaps they didn't care. And that was a far more chilling thought.

Just as he'd been about to drift off gun fire had started up in the distance. The gang that had previously been lounging around all jumped to their feet and ran towards the sound. Seconds later Takaba could hear more gun shots.

Now that everyone had left he could shuffle his body to the left and cut his bonds on the shard of glass he's seen poking from a small, low lying broken window. Hands free the photographer quickly untied his feet and removed his gag.

Adrenaline rushed through his system granting him false energy to make good his escape.

He ran.

The sound of his crazed heartbeat drowned out any noise his bare feet may have had upon the floor. Turning another corner he was confronted with a dead body. The dark blood was already congealing the dirty floor.

Fighting back a wave of nausea Takaba made to run past when he noticed the abandoned gun a few feet away. Barely pausing as he scooped it up on his way past he staggered onwards to where the noise was loudest because surely that would be where Asami was, and Asami would rescue him and let him run somewhere nice and quiet…

Stealing quietly towards a corrugated iron door he pulled it ajar and peeked through the gap.

What greeted him was a bloodbath.

Several bodies lay strewn about the room, although it looked as though none of them were Asami's men who had set themselves up in various parts of the room. Blood swas splattered across the floors and walls. The dead lay silently while the wounded moaned pitiously. The overstimulation of the noise, danger and stench of blood induced another surge of adrenaline that gave him the bravery to ease himself into the edge of the fight.

Takaba watched carefully. Yes, Asami was definitely winning! Just as a smile began to make its way onto his face he noticed Kurata sneaking into position behind Asami who was focused in front.

"No!"

The shout rose unbidden from his throat as he raised his stolen gun and fired.

Once.

Twice.

Kurata fell.

Takaba was left standing, frozen in horror at what he had done. He was unable to tear his eyes from the red liquid that oozed from the holes in the corpse's back, impossibly bright in the dingy lighting.

Hearing the shots behind him Asami had turned quickly only to see his quarry standing, legs braced apart, gun still raised. The yakuza's eyes quickly took in the thinner frame, skin stretched thin over hollowed cheeks, bruised with shadows from the bags under defiant eyes.

But he was alive.

More relief than he cared to admit filled Asami. Glancing round to his men who had now subdued the last two opponents and had tied them up he called over Kirishima. "Take Takaba to the car waiting outside and take him straight home" he commanded quickly. Kirishima nodded in reply before taking the gun out of the shocked boy's hands before leading him, almost like a child, from the building.

Suppressing a sigh, Asami turned to the bound men in front of him. They were going to give him answers about why they took his little photographer before dying a particularly messy death.

Even his own men shuddered at the dark smirk that graced his lips.

Kirishima glanced back frequently at the boy in the back seat. He was vaguely worried about him. Usually the brat was loud and obnoxious, now he sat curled up his seat staring sightlessly out of the window, breaths still frantic and short. At this rate the brat might go into shock which would be a nuisance, especially as he might get the blame…

Luckily the boss's apartment was just up ahead. Once he dumped the boy there it wouldn't be his business any longer.

Takaba staggered through the doorway of Asami's home, not even hearing the door shut behind as Kirishima quickly withdrew.

Kirishima was not as unfeeling as he appeared. He was genuinely worried for his boss's 'mistress'. The boy was coming apart at the seams. His breathing was still uneven and rapid and his skin was slick with a sheen of sweat. Feeling for a pulse he felt it rapid but weak, suggesting the boy was indeed going into shock.

Dialling quickly he called his boss

"Asami-sama…"

Blood.

Sticky, red, pretty. Pretty?

Deadly, free.. Free? Was he free now? Yes he was free!

Blood.

He'd killed! He had blood on hands. It coated them! It was everywhere, he was soaked, it dripped down his back and was coating his skin.

He looked up.

Blood!

It was splattered all over the walls. Dripping and messy and everywhere and his fault!

A low moan escaped as he curled his legs to his chest and rocked himself in the corner of the kitchen. He could still hear the cry as he'd shot Kurata, and the blood.

High-pitched keening tore demented and wild from this throat. His hands grasped at his hair in anguish and pulled it from his head.

He had killed someone!

A cry rent itself from deep inside before the keening started up again. He felt the shudders rack his thin frame.

What had he done?

Hearing the news Asami left the clear-up to Suoh before exiting quickly to a second car that was waiting. He quickly drove back to his flat and run up the stairs, too impatient to wait for the lift.

He knew it was psychological shock his Akihito was going into now, but it could still be dangerous, especially given the state he was in. Coming to a stop outside his own door he took a breath to steady himself before walking in.

A terrible sound that clawed at his soul met him. Nodding to Kirishima to indicate the man left he made his way quickly to the kitchen where Akihito was curled in upon himself.

Seeing the boy so far gone he knelt down and took Akihito's hands away from abusing his head.

"Akihito" Asami called gently. No response

"Akihito" A little louder this time, and a moan was the response he got.

"Akihito, you're safe now. It's ok now. I'm here now and you're safe…" Asami continued his litany of soft reassurances. Slowly drawing the young photographer into his arms and stroking his hair.

Once the shaking had subsided and Takaba's breathing had evened out along with his pulse Asami at last stood up. Back cracking several times from have been hunched over his little lover for so long he reached back down and picked the unresisting boy up.

He strode to the bathroom where he proceeded to bath them both in the hot water, for once not engaging in any perverted activities, before drying off and dressing Akihito in a pair of pyjama bottoms.

All the while Akihito had not uttered a single sound. His eyes were dull and stray tears occasionally streaked down his ashen cheeks.

Laying him carefully in bed Asami climbed in after and held Takaba close within the protection of his muscled arms. Softly kissing Akihito's face he continued whispering comforting nothings until at last Akihito spoke.

"I killed him."

Asami paused. "I know" he answered before resuming his light kisses.

"I killed someone, I took his life, how can you still-?" Takaba broke of
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionJust InCommunityForumMore Run Rabbit Run by Foreshadow-of-Dusk Anime » Finder Series Rated: T, English, Hurt/Comfort & Angst, Words: 2k+, Favs: 63, Follows: 29, Published: Mar 24, 2013 19Run!Heart pounding faster than his fleeing feet Takaba run down one grey corridor after another.Escape!Gun shots fired from indeterminate directions. Whichever way he went it felt as though he was running to his enemy.Quick!Asami was here somewhere. He was fighting his way through, Takaba knew this yet…Help me!He wanted to just run away, leave all the noise behind and just curl up in silence. He'd had enough of death and hurt and violence; of threats and pain and fear. The photographer wanted to escape somewhere safe.He'd been investigating a rumour of a suspected corrupt policeman who was a part of a gang. Unfortunately he was found out and captured. While not the brightest sparks of the underworld they knew enough that Takaba was worth something as Asami's supposed 'plaything'.So instead of just killing him they'd tied him up and just left him in a corner. For 2 days he had had nothing to eat. He was fed water at intermediate times, just enough to sustain his life. From the corner of the warehouse he'd been unable to close his eyes to their…'business'.Tears slid down his cheeks unnoticed as his eyes widened in horror at the sights he was witnessing. Kneecaps broken, fingers removed, questioning and blood. So much blood, too much blood. Surely no one could survive that? So red, like precious rubies tumbling, flowing, running freely. Running free? That's what he wanted to do wasn't it? Run free like the blood.Takaba frowned. No if he was running free like the blood surely that would mean he was hurt and dying? He didn't want to die; he had to become a high-class photographer to show Asami he could!"Oi Kurata! Can we play with the kid?"Takaba looked up. Kid? He was no kid! He glared as the gangster slouched forward towards him."No, we need him alive to give back to Asami" answered whom Takaba now took to be 'Kurata'.Kurata continued lazily "Although if Asami doesn't pay up soon we may have to send a finger or an ear to chivvy him along…"Takaba's breath caught. A finger? Ear? They were going to mutilate him? For what, a little money?! Dammit, if only he wasn't so weak he would escape. But his vision was hazy at best. His stomach had long since stopped growling. There was only a dull ache accompanied by the occasional sharp spike of pain that indicated the acids there were beginning to dissolve him from the inside out. He was having trouble forming coherent thoughts and keeping his mind on track. He frequently found himself drifting off into a haze of tangled day-dreams.
The only time he could focus was when they threatened or taunted him. As much as he tried to hide it, they scared him. If they were trying to sell him back to Asami they obviously didn't know the Yakuza well. Surely they knew Asami would destroy them for something like this?

But perhaps they didn't care. And that was a far more chilling thought.

Just as he'd been about to drift off gun fire had started up in the distance. The gang that had previously been lounging around all jumped to their feet and ran towards the sound. Seconds later Takaba could hear more gun shots.

Now that everyone had left he could shuffle his body to the left and cut his bonds on the shard of glass he's seen poking from a small, low lying broken window. Hands free the photographer quickly untied his feet and removed his gag.

Adrenaline rushed through his system granting him false energy to make good his escape.

He ran.

The sound of his crazed heartbeat drowned out any noise his bare feet may have had upon the floor. Turning another corner he was confronted with a dead body. The dark blood was already congealing the dirty floor.

Fighting back a wave of nausea Takaba made to run past when he noticed the abandoned gun a few feet away. Barely pausing as he scooped it up on his way past he staggered onwards to where the noise was loudest because surely that would be where Asami was, and Asami would rescue him and let him run somewhere nice and quiet…

Stealing quietly towards a corrugated iron door he pulled it ajar and peeked through the gap.

What greeted him was a bloodbath.

Several bodies lay strewn about the room, although it looked as though none of them were Asami's men who had set themselves up in various parts of the room. Blood swas splattered across the floors and walls. The dead lay silently while the wounded moaned pitiously. The overstimulation of the noise, danger and stench of blood induced another surge of adrenaline that gave him the bravery to ease himself into the edge of the fight.

Takaba watched carefully. Yes, Asami was definitely winning! Just as a smile began to make its way onto his face he noticed Kurata sneaking into position behind Asami who was focused in front.

"No!"

The shout rose unbidden from his throat as he raised his stolen gun and fired.

Once.

Twice.

Kurata fell.

Takaba was left standing, frozen in horror at what he had done. He was unable to tear his eyes from the red liquid that oozed from the holes in the corpse's back, impossibly bright in the dingy lighting.

Hearing the shots behind him Asami had turned quickly only to see his quarry standing, legs braced apart, gun still raised. The yakuza's eyes quickly took in the thinner frame, skin stretched thin over hollowed cheeks, bruised with shadows from the bags under defiant eyes.

But he was alive.

More relief than he cared to admit filled Asami. Glancing round to his men who had now subdued the last two opponents and had tied them up he called over Kirishima. "Take Takaba to the car waiting outside and take him straight home" he commanded quickly. Kirishima nodded in reply before taking the gun out of the shocked boy's hands before leading him, almost like a child, from the building.

Suppressing a sigh, Asami turned to the bound men in front of him. They were going to give him answers about why they took his little photographer before dying a particularly messy death.

Even his own men shuddered at the dark smirk that graced his lips.

Kirishima glanced back frequently at the boy in the back seat. He was vaguely worried about him. Usually the brat was loud and obnoxious, now he sat curled up his seat staring sightlessly out of the window, breaths still frantic and short. At this rate the brat might go into shock which would be a nuisance, especially as he might get the blame…

Luckily the boss's apartment was just up ahead. Once he dumped the boy there it wouldn't be his business any longer.

Takaba staggered through the doorway of Asami's home, not even hearing the door shut behind as Kirishima quickly withdrew.

Kirishima was not as unfeeling as he appeared. He was genuinely worried for his boss's 'mistress'. The boy was coming apart at the seams. His breathing was still uneven and rapid and his skin was slick with a sheen of sweat. Feeling for a pulse he felt it rapid but weak, suggesting the boy was indeed going into shock.

Dialling quickly he called his boss

"Asami-sama…"

Blood.

Sticky, red, pretty. Pretty?

Deadly, free.. Free? Was he free now? Yes he was free!

Blood.

He'd killed! He had blood on hands. It coated them! It was everywhere, he was soaked, it dripped down his back and was coating his skin.

He looked up.

Blood!

It was splattered all over the walls. Dripping and messy and everywhere and his fault!

A low moan escaped as he curled his legs to his chest and rocked himself in the corner of the kitchen. He could still hear the cry as he'd shot Kurata, and the blood.

High-pitched keening tore demented and wild from this throat. His hands grasped at his hair in anguish and pulled it from his head.

He had killed someone!

A cry rent itself from deep inside before the keening started up again. He felt the shudders rack his thin frame.

What had he done?

Hearing the news Asami left the clear-up to Suoh before exiting quickly to a second car that was waiting. He quickly drove back to his flat and run up the stairs, too impatient to wait for the lift.

He knew it was psychological shock his Akihito was going into now, but it could still be dangerous, especially given the state he was in. Coming to a stop outside his own door he took a breath to steady himself before walking in.

A terrible sound that clawed at his soul met him. Nodding to Kirishima to indicate the man left he made his way quickly to the kitchen where Akihito was curled in upon himself.

Seeing the boy so far gone he knelt down and took Akihito's hands away from abusing his head.

"Akihito" Asami called gently. No response

"Akihito" A little louder this time, and a moan was the response he got.

"Akihito, you're safe now. It's ok now. I'm here now and you're safe…" Asami continued his litany of soft reassurances. Slowly drawing the young photographer into his arms and stroking his hair.

Once the shaking had subsided and Takaba's breathing had evened out along with his pulse Asami at last stood up. Back cracking several times from have been hunched over his little lover for so long he reached back down and picked the unresisting boy up.

He strode to the bathroom where he proceeded to bath them both in the hot water, for once not engaging in any perverted activities, before drying off and dressing Akihito in a pair of pyjama bottoms.

All the while Akihito had not uttered a single sound. His eyes were dull and stray tears occasionally streaked down his ashen cheeks.

Laying him carefully in bed Asami climbed in after and held Takaba close within the protection of his muscled arms. Softly kissing Akihito's face he continued whispering comforting nothings until at last Akihito spoke.

"I killed him."

Asami paused. "I know" he answered before resuming his light kisses.

"I killed someone, I took his life, how can you still-?" Takaba broke of
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Rabbit Run Run by foreshadow-of-Dusk Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Hurt / Comfort & Angst, Words: 2k +, favs: 63, Như Sau: 29, Xuất bản: tháng ba 24, 2013 19 Chạy đi! Tim đập thình thịch nhanh hơn so với bàn chân của mình chạy trốn Takaba chạy xuống một hành lang màu xám nữa. Thoát! shots Gun bắn từ hướng không xác định. Dù cách thức ông đã đi nó cảm thấy như thể đang chạy để kẻ thù của mình. nhanh! Asami đã ở đây một nơi nào đó. Ông đã chiến đấu theo cách của mình thông qua, Takaba đã biết điều này chưa ... Help me! Anh muốn chỉ cần chạy đi, để lại tất cả các tiếng ồn phía sau và chỉ cần cuộn tròn lên trong im lặng. Ông ta đã có đủ cơ tử vong và tổn thương và bạo lực; các mối đe dọa và sự đau đớn và sợ hãi. Các nhiếp ảnh gia muốn thoát khỏi một nơi nào đó an toàn. Anh đã từng điều tra tin đồn về một viên cảnh sát tham nhũng bị nghi ngờ là người một phần của một băng đảng. Thật không may, ông đã phát hiện ra và bắt giữ. Trong khi không phải tia lửa sáng nhất của thế giới ngầm họ biết đủ mà Takaba là giá trị gì đó như Asami của vụ 'đồ chơi'. Vì vậy, thay vì chỉ giết chết anh họ đã trói anh ta lên và chỉ để lại cho anh trong một góc. 2 ngày anh đã không có gì để ăn. Ông được cho uống nước vào các thời điểm trung gian, chỉ đủ để duy trì cuộc sống của mình. Từ góc của kho anh không thể nhắm mắt để họ ... 'kinh doanh'. Nước mắt trượt dài trên má của mình không được chú ý như là đôi mắt anh mở to kinh hoàng tại các điểm tham quan, ông đã chứng kiến. Xương bánh chè bị phá vỡ, ngón tay lấy ra, đặt câu hỏi và máu. Vì vậy, nhiều máu, quá nhiều máu. Chắc chắn không ai có thể sống sót mà? Vì vậy, màu đỏ, giống như hồng ngọc quý nhào lộn, chảy, chạy một cách tự do. Chạy miễn phí? Đó là những gì anh muốn làm là đúng không? Chạy miễn phí như máu. Takaba cau mày. Không, nếu anh chạy miễn phí như máu chắc chắn rằng sẽ có nghĩa là anh ta bị thương và chết? Ông không muốn chết; ông đã trở thành một nhiếp ảnh gia cao cấp để hiển thị Asami ông có thể! "Oi Kurata! chúng tôi có thể chơi với những đứa trẻ?" Takaba nhìn lên. Kid? Ông không đứa trẻ! Anh trừng mắt như gangster slouched về phía trước về phía anh. "Không, chúng tôi cần anh còn sống để trả lại cho Asami" trả lời mà Takaba bây giờ đã được 'Kurata'. Kurata tiếp tục uể oải "Mặc dù nếu Asami không trả sớm, chúng tôi có thể có để gửi một ngón tay hoặc một tai chivvy anh cùng ... " hơi thở của Takaba bắt. Một ngón tay? Tai? Họ sẽ làm hư hỏng anh ta? Đối với những gì, một ít tiền ?! Chết tiệt, nếu chỉ có ông là không quá yếu, ông sẽ thoát khỏi. Nhưng tầm nhìn của ông đã mờ lúc tốt nhất. Dạ dày của ông từ lâu đã dừng lại gầm gừ. Chỉ có một đau âm ỉ kèm theo các gai nhọn xuyên của nỗi đau mà chỉ ra các axit có đã bắt đầu giải tán anh ta từ trong ra ngoài. Ông đã gặp khó khăn hình thành suy nghĩ mạch lạc và giữ tâm trí của mình trên đường đua. Ông thường xuyên thấy mình trôi đi vào một đám mây của rối ngày những giấc mơ. Lần duy nhất ông có thể tập trung là khi họ bị đe dọa hay chế giễu anh ta. Như nhiều như ông đã cố gắng để che giấu nó, họ sợ anh ta. Nếu họ đã cố gắng để bán anh trở lại Asami họ rõ ràng là đã không biết Yakuza tốt. Chắc chắn họ biết Asami sẽ tiêu diệt chúng cho một cái gì đó như thế này? Nhưng có lẽ họ không quan tâm. Và đó là một ý nghĩ xa lạnh hơn. Cũng như anh đã sắp trôi dạt ra súng đã bắt đầu lên trong khoảng cách. Các băng đảng mà trước đây được đi dạo quanh tất cả đều nhảy vào đôi chân của mình và chạy về phía âm thanh. Vài giây sau Takaba có thể nghe thấy súng nổ nhiều hơn. Bây giờ tất cả mọi người đã rời bỏ anh ta có thể xáo trộn cơ thể của mình sang bên trái và cắt trái phiếu của mình trên các mảnh vỡ của thủy tinh anh nhìn thấy chĩa ra từ một nhỏ, thấp nằm cửa sổ bị phá vỡ. Hands miễn phí các nhiếp ảnh một cách nhanh chóng tháo đôi chân của mình và loại bỏ gag của mình. Adrenaline vội vã thông qua hệ thống của ông anh cấp năng lượng giả để làm cho tốt anh đã bỏ trốn. Anh chạy. Những âm thanh của nhịp tim cuồng nhiệt của ông bị chết đuối ra bất kỳ tiếng ồn bàn chân trần của mình có thể đã có trên sàn . Biến một góc ông đã phải đối mặt với một xác chết. Máu đen tối đã được -khả năng đông tụ các sàn bẩn. Đánh lại một cảm giác buồn nôn Takaba làm để chạy quá khứ khi ông nhận thấy những khẩu súng từ bỏ một vài feet. Barely tạm dừng khi anh hất nó lên trên con đường của mình trong quá khứ, ông loạng choạng trở đi đến nơi tiếng ồn là to nhất vì chắc chắn đó sẽ là nơi Asami là, và Asami sẽ giải cứu anh ta và để cho anh ta chạy ở một nơi đẹp và yên tĩnh ... Trộm cắp lặng lẽ hướng tới một cánh cửa sắt sóng anh kéo nó khép hờ và lén nhìn qua khe hở. Những gì chào anh ta là một cuộc tắm máu. Một số cơ quan đang nằm rải rác trong căn phòng, mặc dù nó có vẻ như là mặc dù không ai trong số họ là những người đàn ông của Asami đã đặt mình lên ở các bộ phận khác nhau của căn phòng. Swas máu bắn tung toé trên sàn nhà và tường. Các giáo dân đã chết âm thầm trong khi những người bị thương rên rỉ pitiously. Các kích thích quá nhiều tiếng ồn, nguy hiểm và mùi hôi thối của máu gây ra một sự đột biến của adrenaline mà đã cho anh dũng cảm để giảm bớt chính mình vào các cạnh của cuộc chiến. Takaba dõi cẩn thận. Có, Asami đã chắc chắn chiến thắng! Cũng giống như một nụ cười bắt đầu thực hiện theo cách của mình vào khuôn mặt của mình, ông nhận thấy Kurata lẻn vào vị trí phía sau Asami người đã tập trung ở phía trước. "Không!" Những tiếng hét tăng không mời mà đến từ cổ họng của mình như ông đã nêu khẩu súng bị đánh cắp của mình và bắn. Một lần. Hai lần. Kurata giảm. Takaba còn đứng vững, bị đóng băng trong nỗi kinh hoàng vào những gì ông đã làm. Ông đã không thể rời mắt khỏi chất lỏng màu đỏ rỉ từ các lỗ ở phía sau của xác chết, thì không thể sáng trong ánh sáng xỉn màu. Nghe các bức ảnh phía sau Asami đã biến một cách nhanh chóng chỉ để xem đứng mỏ, chân gồng ngoài, khẩu súng vẫn nâng lên. Đôi mắt của yakuza nhanh chóng lấy trong khung mỏng hơn, da căng mỏng trên má lõm, thâm tím với Shadows từ túi dưới mắt thách thức. Nhưng ông còn sống. More nhẹ nhõm hơn anh quan tâm đến thừa nhận đầy Asami. Liếc nhìn quanh để người đàn ông của mình những người bây giờ đã khuất phục hai đối thủ cuối cùng và đã gắn chúng lên, anh gọi qua Kirishima. "Hãy Takaba để xe chờ bên ngoài và đưa anh ta về thẳng nhà" anh ra lệnh một cách nhanh chóng. Kirishima gật đầu trả lời trước khi lấy khẩu súng ra khỏi tay cậu bé bị sốc trước khi dẫn anh ta, gần giống như một đứa trẻ, từ các tòa nhà. Nén một tiếng thở dài, Asami quay sang những người đàn ông bị ràng buộc ở phía trước của anh ta. Họ đã sắp đặt cho nó câu trả lời về lý do tại sao họ mất nhiếp ảnh nhỏ của mình trước khi chết một cái chết đặc biệt lộn xộn. Ngay cả những người đàn ông của riêng mình rùng mình với nụ cười đen tối mà xăm trên môi anh. Kirishima liếc lại thường xuyên ở cậu bé ngồi ở ghế sau. Ông là mơ hồ lo lắng về anh ta. Thông thường các nhóc là to và đáng ghét, bây giờ anh ngồi cong lên chỗ ngồi của mình nhìn chằm chằm sightlessly ra ngoài cửa sổ, hơi thở vẫn điên cuồng và ngắn. Với tốc độ này, nhóc có thể đi vào cú sốc đó sẽ gây khó chịu, đặc biệt là khi anh ta có thể đổ lỗi ... May mắn căn hộ của ông chủ chỉ lên phía trước. Sau khi ông đổ chàng trai kia nó sẽ không được kinh doanh của mình nữa. Takaba, loạng choạng qua cửa ra vào của nhà Asami, thậm chí không nghe cánh cửa đóng lại sau lưng như Kirishima nhanh chóng rút lui. Kirishima đã không được như vô cảm khi anh xuất hiện. Ông đã thực sự lo lắng cho ông chủ của mình 'người tình'. Cậu bé đã đến ngoài tại vỉa. Hơi thở anh vẫn không đồng đều và nhanh chóng và da của ông là bóng mượt với một ánh mồ hôi. Cảm thấy một xung anh cảm thấy nó nhanh nhưng yếu, cho thấy các cậu bé đã thực sự đi vào sốc. quay số nhanh chóng, ông gọi là ông chủ của mình "Asami-sama ..." Blood. Chú ý, màu đỏ, đẹp. Khá? Deadly, miễn phí .. miễn phí? Có phải anh miễn phí bây giờ? Có ông được tự do! Blood. Anh đã bị giết! Ông đã có máu trên tay. Nó phủ họ! Đó là ở khắp mọi nơi, ông đã được ngâm, nó chảy xuống lưng và được phủ da của mình. Anh nhìn lên. Máu! Nó đã bắn tung toé trên tất cả các bức tường. Dripping và lộn xộn và ở khắp mọi nơi và lỗi của mình! Một tiếng rên thoát thấp như anh cong chân của mình vào ngực của mình và làm rung chuyển mình trong góc bếp. Ông vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu như hắn bắn Kurata, và máu. keening cao the thé xé điên loạn và hoang dã từ cổ họng này. Bàn tay anh nắm chặt mái tóc của mình trong nỗi đau đớn và kéo nó từ đầu. Ông đã giết một người nào đó! A được thuê khóc chính nó từ sâu bên trong trước khi keening bắt đầu lên một lần nữa. Anh cảm thấy rùng mình Rack khung mỏng của mình. ông không làm việc gì? Nghe tin Asami rời rõ ràng-up để Suoh trước khi thoát khỏi một cách nhanh chóng để một chiếc xe thứ hai được chờ đợi. Ông nhanh chóng lái xe quay về căn hộ của mình và chạy lên cầu thang, quá thiếu kiên nhẫn để chờ đợi cho các thang máy. Ông biết đó là cú sốc tâm lý Akihito của ông đã được đi vào lúc này, nhưng nó vẫn có thể gây nguy hiểm, đặc biệt là cho các nhà ông ở. Coming dừng lại bên ngoài cánh cửa của mình, ông hít một hơi để giữ thăng bằng trước khi bước vào. Một âm thanh khủng khiếp mà cào vào linh hồn của ông đã gặp anh ấy. Gật đầu để Kirishima để chỉ người đàn ông còn lại ông làm theo cách của mình một cách nhanh chóng đến nhà bếp, nơi Akihito đã được cuộn tròn trong khi bản thân mình. Nhìn thấy cậu bé cho đến nay đi anh quỳ xuống và nắm lấy tay ​​Akihito xa lạm đầu. "Akihito" Asami gọi là nhẹ nhàng. Không có phản ứng "Akihito" A hơi lớn hơn thời gian này, và một tiếng rên là phản ứng ông đã nhận. "Akihito, bạn đang an toàn bây giờ. Đó là ok ngay bây giờ. Tôi ở đây bây giờ và bạn đang an toàn ..." Asami tiếp tục kinh cầu nguyện của mình sự bảo đảm mềm. Từ từ vẽ các nhiếp ảnh gia trẻ tuổi vào vòng tay của mình và vuốt ve mái tóc của mình. Một khi lắc đã lắng xuống và hơi thở của Takaba đã evened ra cùng với nhịp tim của anh Asami cuối cùng đứng lên. Trở lại nứt nhiều lần từ đã được gập người trên người yêu nhỏ của mình quá lâu ông đạt trở lại xuống và bế đứa bé unresisting lên. Anh ta sải bước vào phòng tắm, nơi ông tiến hành tắm cho cả hai trong nước nóng, cho một lần không tham gia vào bất kỳ biến thái hoạt động, trước khi lau khô và mặc quần áo Akihito trong một cặp đáy pajama. Tất cả các trong khi Akihito đã không thốt ra một âm thanh duy nhất. Đôi mắt anh buồn tẻ và nước mắt đi lạc đôi khi vệt dài trên má tái mét của mình. Rải một cách cẩn trọng trong giường Asami leo vào sau và tổ chức Takaba gần trong việc bảo vệ đôi tay cơ bắp của mình. Softly hôn mặt Akihito của ông tiếp tục thì thầm nothings an ủi cho đến lúc cuối cùng Akihito nói. "Tôi đã giết ông ta." Asami dừng lại. "Tôi biết", ông trả lời trước khi nối lại nụ hôn ánh sáng của mình. "Tôi đã giết một người nào đó, tôi lấy cuộc sống của mình, làm thế nào bạn có thể still-?" Takaba đã phá vỡ của























































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: