Bạn đứng đó. Carol hỏi. Nhận ngủ đầu buồn ngủ. Carol. Tôi yêu bạn. Carol đứng thẳng lên. Du lịch nhìn chằm chằm vào cô với cường độ cao. Mắt buồn ngủ. Sau đó, Carol xong lấy bộ đồ ngủ của mình từ chiếc vali và kéo nắp xuống. Cô đến phần còn lại và đặt tay lên vai cô. Cô vắt vai cô cứng. Như thể cô đang đòi hỏi hơi nhiều một lời hứa từ cô. Hoặc có lẽ tìm kiếm của mình để xem những gì bà đã nói là có thật. Sau đó, cô đã hôn cô là trên môi như thể họ đã hôn một nghìn lần trước đây. Cô không biết anh yêu em bài hát mừng đó. Carol mất bộ đồ ngủ vào phòng tắm và đứng một lúc nhìn xuống lưu vực. Tôi sẽ ra ngoài. Carol nói. Nhưng tôi sẽ quay lại ngay. Khách du lịch đợi bởi bàn trong khi Carol đã biến mất. Trong khi thời gian trôi qua vô thời hạn. Hoặc có lẽ không phải ở tất cả cho đến khi cánh cửa mở ra và Carol đã ở lại. Cô nói một túi giấy trên bàn và Torres biết cô chỉ đi để có được một thùng chứa sữa. Như Carol hay bản thân cô đã làm. Rất thường vào ban đêm. Tôi có thể ngủ với bạn để yên hỏi. Đã làm bạn thấy giường. Đó là một đôi mà. Họ ngồi dậy trong bộ đồ ngủ của họ. Uống sữa và chia sẻ một cam mà Carol đã quá buồn ngủ để kết thúc mạo hiểm vào của hộp sữa trên sàn nhà và nhìn Carol đang ngủ đã lên bụng mẹ. Với một cánh tay vung lên khi cô luôn đi ngủ. Khách du lịch lôi ra ánh sáng. Sau đó, Carol vòng tay của mình dưới cổ của cô. Và tất cả các chiều dài cơ thể của họ xúc động. Lắp như thể một cái gì đó đã chuẩn bị trước đó. Hạnh phúc giống như một cây nho xanh. Lây lan qua người cô. Trải dài tua find mang hoa qua da thịt cô. Cô đã có một tầm nhìn của một bông hoa trắng lung linh nhạt như thể nhìn thấy trong bóng tối hoặc thông qua nước. Tại sao người ta nói về thiên đàng. Cô tự hỏi. Đi ngủ. Carol nói. Để nâng cao hy vọng cô ấy sẽ không được. Nhưng khi cô cảm thấy bàn tay của Carol. Di chuyển lên vai cô. Cô biết cô đã ngủ. Nó được thực hiện ngay bây giờ. Ngón tay của Carol thắt chặt vào mái tóc của mình. Carol hôn lên môi và niềm vui nhảy vào cô như một lần nữa. Như thể đó chỉ là sự tiếp nối của thời điểm này. Khi Carol đã trượt cánh tay dưới cổ của cô đêm qua. Tôi yêu bạn hay là muốn nói một lần nữa. Và sau đó các từ được đưa ra bởi các ngứa ran trong niềm vui đáng sợ lây lan trong sóng từ đôi môi của Carol qua cổ cô. Vai cô. Đó vội vã đột nhiên chiều dài của cơ thể của mình cánh tay cô ôm chặt Carol. Và cô đã có ý thức của Carol. Và không có gì khác. Trong tay của Carol mà trượt dọc xương sườn của cô. Tóc của Carol. Đó chải bộ ngực trần của cô. Và sau đó cơ thể cô quá dường như tan biến trong việc mở rộng vòng tròn nhảy xa hơn và sâu xa hơn mà suy nghĩ có thể làm theo. Trong khi một ngàn kỷ niệm và khoảnh khắc. Words. Các yêu đầu tiên. Lần thứ hai Carol đã gặp cô ấy tại cửa hàng. Các chuông và những kỷ niệm của khuôn mặt của Carol. Giọng nói của cô. Khoảnh khắc của sự giận dữ và tiếng cười lóe lên như đuôi của một sao chổi. Trên khắp não của cô. Và bây giờ. Đó là một khoảng cách màu xanh nhạt và không gian và mở rộng không gian mà trong đó cô đã bay đột nhiên giống như một mũi tên Long. Các mũi tên dường như vượt qua một không tưởng tại sao đã làm điều này một cách dễ dàng. Dường như vòng cung và về trong không gian và không hoàn toàn dừng lại. Sau đó, cô nhận ra rằng cô ấy vẫn bám lấy Carol. Rằng cô run lên dữ dội. Và mũi tên là chính mình. Cô nhìn thấy mái tóc xanh xao của Carol qua đôi mắt của cô. Và bây giờ đầu Carol là gần với cô ấy và cô ấy không phải hỏi nếu điều này là đúng. Không ai phải nói với cô ấy bởi vì điều này không thể có được đúng hơn. Hoặc hoàn hảo. Cô ôm chặt Carol chống lại cô và cảm thấy miệng của Carol vào miệng mỉm cười một mình. Để vật lộn vẫn nhìn vào khuôn mặt của cô Carol chỉ inches xa cô. Đôi mắt màu xám bình tĩnh như cô chưa bao giờ nhìn thấy chúng như là nếu họ giữ lại một số không gian. Cô mới vừa thoát khỏi. Và nó có vẻ lạ. Nhưng nó vẫn là khuôn mặt của Carol với tàn nhang. Lông mày tóc vàng uốn rằng cô biết miệng. Bây giờ là bình tĩnh khi mắt cô. Khi Torres đã thấy nó nhiều lần trước đây. Thiên thần của tôi. Carol nói. Xôi tại một khách du lịch không gian nhìn lên các góc của căn phòng. Đó là sáng hơn nhiều bây giờ. Tại các văn phòng với phía trước phồng lên. Và lá chắn hình các cuộc thăm dò ngăn kéo. Vào gương không khung với các cạnh vát. Tại rèm cửa có hoa văn màu xanh lá cây mà treo thẳng vào cửa sổ và hai lời khuyên tuyệt vời của các tòa nhà cho thấy ngay trên ngưỡng cửa. Cô sẽ nhớ từng chi tiết của căn phòng này cho bao giờ hết. Thị trấn gì đánh giá. Cô hỏi. Carol cười. Này. Đây là Waterloo. Cô với lấy một điếu thuốc. Mà không phải là khủng khiếp. Mỉm cười với hay được nâng lên trên Alba cô. Carol đặt một điếu thuốc. Giữa môi cô. Có một vài Waterloo ở mọi quốc gia. Để đọc cho biết.
đang được dịch, vui lòng đợi..
