The bullfighter's ideal, what he hopes will always come out of the tor dịch - The bullfighter's ideal, what he hopes will always come out of the tor Việt làm thế nào để nói

The bullfighter's ideal, what he ho

The bullfighter's ideal, what he hopes will always come out of the toril and into the ring is a bull that will charge perfectly straight and will turn by himself at the end of each charge and charge again perfectly straight; a bull that charges as straight as though he were on rails. He hopes for him always, but such a bull will come, perhaps, only once in thirty or forty. The bullfighters call them round-trip bulls, go-and-come bulls, or cariles, or mounted-on-rails bulls, and those bullfighters who have never learned to dominate difficult bulls nor how to correct their faults, simply defend themselves against the regular run of animals and wait for one of these straight charging bulls to attempt any brilliant work. These bullfighters are the ones who have never learned to fight bulls, who have skipped their apprenticeship by being promoted to matadors because of some great afternoon in Madrid, or a series in the provinces, with bulls that charged to suit them. They have art, personalities, when the personalities are not scared out of them, but no m'etier and, since courage comes with confidence, they are often frightened simply because they do not know their trade properly. They are not naturally cowardly or they would never have become bullfighters, but they are made cowardly by having to face difficult bulls without the knowledge, experience or training to handle them, and since out of ten bulls that they fight there may not be a one that will be the ideal animal that they only know how to work with, most of the times you will see them their work will be dull, defensive, ignorant, cowardly and unsatisfactory. If you see them with the animal that they want you will think that they are wonderful, exquisite, brave, artistic and sometimes almost unbelievable in the quietness and closeness with which they will work to the bull. But if you see them day in and day out unable to give a competent performance with any bull that offers any difficulties whatsoever you will wish for the old days of competently trained fighters and to hell with phenomenons and artists.
The whole trouble with the modern technique of bullfighting is that it has been made too perfect. It is done so close to the bull, so slowly and so completely without defense or movement on the part of the matador that it can only be accomplished with an almost made-to-order bull. Therefore to be done regularly and consistently it can only be accomplished in two ways. First it can be done by great geniuses such as Joselito and Belmonte who can dominate the bulls by science, defend themselves by their own superior reflexes, and apply their technique whenever possible, or it can only be done by waiting for a perfect bull or by having the bulls made to order. The modern bullfighters, with the exception of perhaps three, either wait for their bulls or do their best, by refusing difficult breeds, to have the bulls made to order.
I remember a corrida of Villar bulls in Pamplona in 1923. They were ideal bulls, as brave as any I have ever seen, fast, vicious, but always attacking; never going on the defensive. They were big but not so large as to be ponderous, and they were well horned. Villar bred splendid bulls but the bullfighters did not care for them. They had just a little too much of every good quality. The breeding stock was sold to another man who set out to reduce these qualities enough to make the bulls acceptable to the bullfighters. In 1927 I saw his first product. The bulls looked like Villars but were smaller, had less horn and were still quite brave. A year later they were still smaller, the horns further decreased and they were not so brave. Last year they were a little smaller, the horns about the same and they were not brave at all. The original splendid strain of fighting bulls by breeding for defects, or rather weaknesses, to make them into a popular breed with bullfighters, to try and rival the made-to-order Salamanca bulls, had been wiped out and ruined.
After you go to bullfights for a certain length of time, when you see what they can be, if finally they come to mean something to you, then sooner or later you are forced to take a definite position about them. Either you stand for the real bulls, the complete bullfight and hope that good bullfighters will develop who will know how to fight, as for instance Marcial Lalanda does, or that a great bullfighter will appear who can afford to break the rules as Belmonte did, or you accept the condition the fiesta is in now, you know the bullfighters, you see their point of view; there are, in life, always good and valid excuses for every failure; and you put yourself in the bullfighters' place, put up with their disasters on the bulls they fail with, and wait for the bull that they want. Once you do that you become as guilty as any of those that live off and destroy bullfighting and you are more guilty because you are paying to help destroy it. All right, but what are you to do? Should you stay away? You can but you cut your nose to spite your face that way. As long as you get any pleasure from the fiesta you have a right to go. You can protest, you can talk, you can convince others of what fools they are, but those are all fairly useless things to do, although protests are necessary and useful at the time in the ring. But there is one thing you can do and that is know what is good and what is bad, to appreciate the new but let nothing confuse your standards. You can continue to attend bullfights even when they are bad; but never applaud what is not good. You should, as a spectator, show your appreciation of the good and valuable work that is essential but not brilliant. You should appreciate the proper working and correct killing of a bull that it is impossible to be brilliant with. A bullfighter will not be better than his audience very long. If they prefer tricks to sincerity they soon get the tricks. If a really good bullfighter is to come and to remain honest, sincere, without tricks and mystifications there must be a nucleus of spectators that he can play for when he comes. If this sounds too much like a Christian Endeavor programme may I add that I believe firmly in the throwing of cushions of all weights, pieces of bread, oranges, vegetables, small dead animals of all sorts, including fish, and, if necessary, bottles provided they are not thrown at the bullfighters' heads, and the occasional setting fire to a bull ring if a properly decorous protest has had no effect.
One of the principal evils of bullfighting in Spain is not the venality of the critics, who can make, at least temporarily, a bullfighter by their criticisms in the Madrid daily papers; but the fact that because these critics live principally on the money they receive from matadors, their viewpoint is entirely that of the matador. In Madrid they cannot distort so favorably an account of a man's work in the ring as they do when they send dispatches to Madrid from the Provinces or edit their provincial correspondent's account, because the public who read the account of the Madrid fight have, an important nucleus of them, also seen it. But in all their influence, all their interpretations, all their criticism of the bulls and bullfighters, they are influenced by the viewpoint of the matador; the matador who has sent them by his sword handler the envelope that contains a hundred or two hundred peseta note, or more, and his card. Those envelopes are carried by the sword handler to the critics of each and every paper in Madrid and the amount varies with the importance of the paper and of the critic. The most honest and the best critics receive them and they are not expected to twist the matadors' disasters into triumphs nor distort their accounts in his favor. It is simply a compliment that the matador pays them. This is the land of honor, you must remember. But because most of their living comes from the matadors they have the matadors' standpoint and his interests at heart. It is an easy standpoint to see too and a just enough one since it is the matador who risks his life, not the spectator. But if the spectator did not impose the rules, keep up the standards, prevent abuses and pay for the fights there would be no professional bullfighting in a short time and no matadors.
The bull is the part of the fiesta that controls its health or its sickness. If the public, in the person of the individual paying spectator, demands good bulls, bulls that are big enough to make the fight serious, bulls that are from four to five years old so that they are mature and strong enough to stand up through the three stages of the fight; not necessarily huge bulls, fat bulls, or bulls with giant horns, but simply sound, mature animals; then the breeders will have to keep them on the pastures the proper time before they sell them, and the bullfighters will have to take them as they come and learn to fight them. There may be bad fights during the time that certain incomplete fighters are being eliminated through their failures with these animals, but the fiesta will be healthier in the end. The bull is the main element of the fiesta and it is the bulls that the highest-paid bullfighters are constantly trying to sabotage by having them bred down in size and horn and fought as young as possible. It is only the bullfighters at the top who can impose their conditions. The unsuccessful bullfighters and the apprentices have to take the big bulls that the stars refuse. It is this that accounts for the constantly increasing number of deaths among matadors. It is the moderately talented, the beginners and the failures as artists who are most often killed. They are killed because they attempt, and the public demands that they attempt, to fight the bulls, using the technique that the leaders of bullfighting use. But they are forced to try this technique, if they are to attempt to make a living, on the bulls that the leaders refuse, or that are never offered to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lý tưởng của người đấu bò, những gì ông hy vọng sẽ luôn luôn đi ra khỏi toril và vào vòng là một bull sẽ tính phí hoàn toàn thẳng và sẽ lần lượt của mình vào cuối mỗi phí và phí lại hoàn toàn thẳng; một con bò mà chi phí như thẳng như thể ông đã trên bản đồ. Ông hy vọng sẽ cho anh ta luôn luôn, nhưng một bull sẽ đến, có lẽ, chỉ một lần trong ba mươi hay bốn mươi. Các bullfighters gọi cho họ trọn vòng bò, đi đi bò, hoặc cariles, hoặc gắn kết on rails bò và bullfighters những người đã không bao giờ học được để thống trị bò khó khăn cũng không phải làm thế nào để sửa lỗi của họ, chỉ đơn giản là bảo vệ mình chống lại hoạt động thường xuyên của động vật và chờ đợi cho một trong những thẳng tính phí bò để cố gắng bất cứ công việc rực rỡ. Các bullfighters là những người đã không bao giờ học được để chiến đấu bò, người đã bỏ qua học nghề của họ bởi được đẩy mạnh để matadors vì một số buổi chiều tuyệt vời ở Madrid, hoặc một loạt các tỉnh, với con bò đực trả cho phù hợp với họ. Họ có nghệ thuật, cá tính, khi các nhân vật không được sợ hãi ra khỏi chúng, nhưng không có m'etier, và vì lòng dũng cảm đi kèm với sự tự tin, họ có thường sợ hãi, chỉ đơn giản là bởi vì họ không biết thương mại của họ đúng cách. Chúng không phải là tự nhiên hèn nhát hoặc họ sẽ không bao giờ đã trở thành bullfighters, nhưng chúng được làm hèn nhát bằng cách đối mặt với khó khăn bò mà không có kiến thức, kinh nghiệm hoặc đào tạo để xử lý, và kể từ khi ra khỏi mười bò rằng họ chiến đấu có có thể không có một một trong đó sẽ là các động vật lý tưởng họ chỉ biết làm thế nào để làm việc với , hầu hết các lần bạn sẽ nhìn thấy công việc của họ sẽ ngu si đần độn, Phòng thủ, dốt nát, hèn nhát và không đạt yêu cầu. Nếu bạn nhìn thấy chúng với các động vật mà họ muốn bạn sẽ nghĩ rằng họ là tuyệt vời, tinh tế, dũng cảm, nghệ thuật và đôi khi gần như không thể tin được trong sự tĩnh lặng và gần gũi với mà họ sẽ làm việc để các bull. Nhưng nếu bạn nhìn thấy chúng ngày trong và ngày ra không thể cung cấp cho một hiệu suất có thẩm quyền với bất kỳ bull cung cấp bất kỳ sự cố nào bạn sẽ muốn cho ngày tuổi của máy bay tiêm kích được đào tạo thành thạo và địa ngục với phenomenons và nghệ sĩ.The whole trouble with the modern technique of bullfighting is that it has been made too perfect. It is done so close to the bull, so slowly and so completely without defense or movement on the part of the matador that it can only be accomplished with an almost made-to-order bull. Therefore to be done regularly and consistently it can only be accomplished in two ways. First it can be done by great geniuses such as Joselito and Belmonte who can dominate the bulls by science, defend themselves by their own superior reflexes, and apply their technique whenever possible, or it can only be done by waiting for a perfect bull or by having the bulls made to order. The modern bullfighters, with the exception of perhaps three, either wait for their bulls or do their best, by refusing difficult breeds, to have the bulls made to order.I remember a corrida of Villar bulls in Pamplona in 1923. They were ideal bulls, as brave as any I have ever seen, fast, vicious, but always attacking; never going on the defensive. They were big but not so large as to be ponderous, and they were well horned. Villar bred splendid bulls but the bullfighters did not care for them. They had just a little too much of every good quality. The breeding stock was sold to another man who set out to reduce these qualities enough to make the bulls acceptable to the bullfighters. In 1927 I saw his first product. The bulls looked like Villars but were smaller, had less horn and were still quite brave. A year later they were still smaller, the horns further decreased and they were not so brave. Last year they were a little smaller, the horns about the same and they were not brave at all. The original splendid strain of fighting bulls by breeding for defects, or rather weaknesses, to make them into a popular breed with bullfighters, to try and rival the made-to-order Salamanca bulls, had been wiped out and ruined.After you go to bullfights for a certain length of time, when you see what they can be, if finally they come to mean something to you, then sooner or later you are forced to take a definite position about them. Either you stand for the real bulls, the complete bullfight and hope that good bullfighters will develop who will know how to fight, as for instance Marcial Lalanda does, or that a great bullfighter will appear who can afford to break the rules as Belmonte did, or you accept the condition the fiesta is in now, you know the bullfighters, you see their point of view; there are, in life, always good and valid excuses for every failure; and you put yourself in the bullfighters' place, put up with their disasters on the bulls they fail with, and wait for the bull that they want. Once you do that you become as guilty as any of those that live off and destroy bullfighting and you are more guilty because you are paying to help destroy it. All right, but what are you to do? Should you stay away? You can but you cut your nose to spite your face that way. As long as you get any pleasure from the fiesta you have a right to go. You can protest, you can talk, you can convince others of what fools they are, but those are all fairly useless things to do, although protests are necessary and useful at the time in the ring. But there is one thing you can do and that is know what is good and what is bad, to appreciate the new but let nothing confuse your standards. You can continue to attend bullfights even when they are bad; but never applaud what is not good. You should, as a spectator, show your appreciation of the good and valuable work that is essential but not brilliant. You should appreciate the proper working and correct killing of a bull that it is impossible to be brilliant with. A bullfighter will not be better than his audience very long. If they prefer tricks to sincerity they soon get the tricks. If a really good bullfighter is to come and to remain honest, sincere, without tricks and mystifications there must be a nucleus of spectators that he can play for when he comes. If this sounds too much like a Christian Endeavor programme may I add that I believe firmly in the throwing of cushions of all weights, pieces of bread, oranges, vegetables, small dead animals of all sorts, including fish, and, if necessary, bottles provided they are not thrown at the bullfighters' heads, and the occasional setting fire to a bull ring if a properly decorous protest has had no effect.
One of the principal evils of bullfighting in Spain is not the venality of the critics, who can make, at least temporarily, a bullfighter by their criticisms in the Madrid daily papers; but the fact that because these critics live principally on the money they receive from matadors, their viewpoint is entirely that of the matador. In Madrid they cannot distort so favorably an account of a man's work in the ring as they do when they send dispatches to Madrid from the Provinces or edit their provincial correspondent's account, because the public who read the account of the Madrid fight have, an important nucleus of them, also seen it. But in all their influence, all their interpretations, all their criticism of the bulls and bullfighters, they are influenced by the viewpoint of the matador; the matador who has sent them by his sword handler the envelope that contains a hundred or two hundred peseta note, or more, and his card. Those envelopes are carried by the sword handler to the critics of each and every paper in Madrid and the amount varies with the importance of the paper and of the critic. The most honest and the best critics receive them and they are not expected to twist the matadors' disasters into triumphs nor distort their accounts in his favor. It is simply a compliment that the matador pays them. This is the land of honor, you must remember. But because most of their living comes from the matadors they have the matadors' standpoint and his interests at heart. It is an easy standpoint to see too and a just enough one since it is the matador who risks his life, not the spectator. But if the spectator did not impose the rules, keep up the standards, prevent abuses and pay for the fights there would be no professional bullfighting in a short time and no matadors.
The bull is the part of the fiesta that controls its health or its sickness. If the public, in the person of the individual paying spectator, demands good bulls, bulls that are big enough to make the fight serious, bulls that are from four to five years old so that they are mature and strong enough to stand up through the three stages of the fight; not necessarily huge bulls, fat bulls, or bulls with giant horns, but simply sound, mature animals; then the breeders will have to keep them on the pastures the proper time before they sell them, and the bullfighters will have to take them as they come and learn to fight them. There may be bad fights during the time that certain incomplete fighters are being eliminated through their failures with these animals, but the fiesta will be healthier in the end. The bull is the main element of the fiesta and it is the bulls that the highest-paid bullfighters are constantly trying to sabotage by having them bred down in size and horn and fought as young as possible. It is only the bullfighters at the top who can impose their conditions. The unsuccessful bullfighters and the apprentices have to take the big bulls that the stars refuse. It is this that accounts for the constantly increasing number of deaths among matadors. It is the moderately talented, the beginners and the failures as artists who are most often killed. They are killed because they attempt, and the public demands that they attempt, to fight the bulls, using the technique that the leaders of bullfighting use. But they are forced to try this technique, if they are to attempt to make a living, on the bulls that the leaders refuse, or that are never offered to
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Của lý tưởng dũng sĩ đấu bò, một con bò mà sẽ tính thẳng hoàn hảo và sẽ bật của mình vào cuối mỗi phí và tính phí lại rất thẳng những gì ông hy vọng sẽ luôn luôn đi ra của Toril và vào vòng là; một con bò mà chi phí như thẳng như thể anh ta đang trên đường ray. Ông hy vọng cho anh luôn, nhưng một con bò như vậy sẽ đến, có lẽ, chỉ có một lần trong ba mươi hay bốn mươi. Các bullfighters gọi chúng con bò đực chuyến đi vòng quanh, đi-và-đến con bò đực, hoặc cariles, hoặc bò đực gắn-on-ray, và những bullfighters người chưa bao giờ học được thống trị con bò đực khó khăn cũng không làm thế nào để sửa lỗi của mình, chỉ đơn giản là bảo vệ mình chống lại chạy thường xuyên của các loài động vật và chờ đợi cho một trong những con bò đực thẳng sạc để cố gắng bất kỳ công rực rỡ. Những bullfighters là những người chưa bao giờ học được cách chiến đấu bò, người đã bỏ qua học nghề của mình bằng cách thăng matadors vì một số tuyệt chiêu trong Madrid, hoặc một loạt các tỉnh, với bò đực mà tính cho phù hợp với họ. Họ có nghệ thuật, cá tính, khi các nhân vật không phải là sợ hãi ra khỏi chúng, nhưng không có m'etier và, vì lòng dũng cảm đi kèm với sự tự tin, họ thường sợ hãi đơn giản chỉ vì họ không biết thương mại của họ đúng. Họ không phải là tự nhiên hèn nhát hoặc họ sẽ không bao giờ trở thành bullfighters, nhưng chúng được làm hèn nhát khi phải đối mặt với bò đực khó khăn mà không có kiến thức, kinh nghiệm hoặc được đào tạo để xử lý chúng, và từ trên mười con bò mà họ chiến đấu có thể không có một đó sẽ là động vật lý tưởng mà họ chỉ biết làm thế nào để làm việc với hầu hết các lần bạn sẽ thấy họ làm việc của họ sẽ là ngu si đần độn, phòng thủ, dốt nát, hèn nhát và không đạt yêu cầu. Nếu bạn nhìn thấy chúng với con vật mà họ muốn bạn sẽ nghĩ rằng họ là tuyệt vời, tinh tế, dũng cảm, nghệ thuật và đôi khi gần như không thể tin được trong sự tĩnh lặng và gần gũi với họ sẽ làm việc với các con bò. Nhưng nếu bạn nhìn thấy chúng ngày này qua ngày khác không thể cung cấp cho một hiệu suất có thẩm quyền với bất kỳ con bò mà cung cấp bất kỳ khó khăn gì bạn sẽ mong cho những ngày cũ của máy bay chiến đấu được huấn luyện thành thạo và đến địa ngục với hiện tượng và các nghệ sĩ.
Những rắc rối cả với các kỹ thuật hiện đại các trận đấu bò tót là nó đã được thực hiện quá hoàn hảo. Nó được thực hiện như vậy gần với con bò, nên từ từ và như vậy hoàn toàn không có quốc phòng, chuyển động trên một phần của Matador rằng nó chỉ có thể được thực hiện với một con bò gần như đã làm theo đơn đặt hàng. Do đó phải được thực hiện thường xuyên và nhất quán nó chỉ có thể được thực hiện theo hai cách. Đầu tiên nó có thể được thực hiện bởi những thiên tài vĩ đại như Joselito và Belmonte người có thể thống trị các con bò đực của khoa học, bảo vệ mình bằng phản xạ vượt trội của mình, và áp dụng các kỹ thuật của họ bất cứ khi nào có thể, hoặc nó chỉ có thể được thực hiện bằng cách chờ đợi cho một con bò hoàn hảo hay bởi có những con bò đã đặt hàng. Các bullfighters hiện đại, với ngoại lệ của có lẽ ba, hoặc là đợi cho bò của họ hoặc làm hết sức mình, bằng cách từ chối giống khó khăn, có những con bò đã đặt hàng.
Tôi nhớ một corrida bò đực Villar ở Pamplona trong năm 1923. Họ là những con bò đực lý tưởng , dũng cảm như bất kỳ mà tôi đã từng nhìn thấy, nhanh chóng, xấu xa, nhưng luôn luôn tấn công; không bao giờ đi vào phòng ngự. Họ đã lớn nhưng không quá lớn đến mức không thể chậm chạp, và họ đã có sừng tốt. Villar nuôi bò đực lộng lẫy nhưng bullfighters đã không chăm sóc cho họ. Họ đã chỉ là một chút quá nhiều của mỗi chất lượng tốt. Các con giống đã được bán cho một người đàn ông đặt ra để giảm bớt những phẩm chất đủ để làm cho các con bò đực chấp nhận để các bullfighters. Năm 1927 tôi thấy sản phẩm đầu tiên của mình. Những con bò nhìn như Villars nhưng nhỏ hơn, ít có sừng và vẫn còn khá dũng cảm. Một năm sau họ vẫn còn nhỏ, sừng giảm hơn nữa và họ không phải là rất dũng cảm. Năm ngoái họ nhỏ hơn một chút, những cái sừng như nhau và họ đã không dũng cảm cả. Sự căng thẳng lộng lẫy ban đầu của chiến đấu bò đực bởi chăn nuôi cho các khuyết tật, hay đúng hơn là những điểm yếu, để làm cho họ thành một giống chó phổ biến với bullfighters, cố gắng cạnh tranh với thực hiện theo đơn đặt hàng Salamanca bò đực, đã bị tiêu diệt và bị hủy hoại.
Sau khi bạn đi đến trận đấu bò cho một thời gian nhất định, khi bạn nhìn thấy những gì họ có thể được, nếu cuối cùng họ lại có nghĩa là một cái gì đó cho bạn, sau đó sớm hay muộn bạn buộc phải có một vị trí nhất định về họ. Hoặc bạn đứng cho bò thật, làm đấu hoàn thành và hy vọng rằng bullfighters tốt sẽ phát triển, những người sẽ biết làm thế nào để chiến đấu, như ví dụ Marcial Lalanda không, hoặc là một dũng sĩ đấu bò lớn sẽ xuất hiện những người có thể đủ khả năng để phá vỡ các quy tắc như Belmonte đã làm, hoặc bạn chấp nhận các điều kiện fiesta là trong bây giờ, bạn biết bullfighters, bạn nhìn thấy điểm của mình; có, trong cuộc sống, luôn luôn bào chữa tốt và có giá trị cho mọi thất bại; và bạn đặt mình vào vị trí của bullfighters, đưa lên với thảm họa của họ trên các con bò đực họ không có, và chờ đợi cho những con bò mà họ muốn. Một khi bạn làm điều đó bạn trở thành có tội như bất kỳ của những người sống ra và phá hủy trận đấu bò tót và bạn có tội nhiều hơn bởi vì bạn đang trả tiền để giúp tiêu diệt nó. Tất cả các quyền, nhưng bạn phải làm gì? Bạn nên tránh xa? Bạn có thể nhưng bạn cắt mũi của bạn để chọc khuôn mặt của bạn theo cách đó. Miễn là bạn nhận được bất kỳ niềm vui từ các fiesta bạn có quyền đi. Bạn có thể phản đối, bạn có thể nói chuyện, bạn có thể thuyết phục người khác về những gì lừa họ, nhưng đó là tất cả những điều vô ích để làm, mặc dù các cuộc biểu tình là cần thiết và hữu ích tại các thời gian trong vòng. Nhưng có một điều bạn có thể làm và đó là biết những gì là tốt và những gì là xấu, đánh giá cao mới nhưng để cho không có gì nhầm lẫn giữa tiêu chuẩn của bạn. Bạn có thể tiếp tục tham dự trận đấu bò ngay cả khi họ là xấu; nhưng không bao giờ hoan nghênh những gì là không tốt. Bạn nên, như một khán giả, thể hiện sự đánh giá cao của bạn trong những công việc tốt và có giá trị là điều cần thiết nhưng không rực rỡ. Bạn nên đánh giá cao các hoạt động đúng đắn và giết hại chính xác của một con bò mà nó là không thể được rực rỡ với. Một dũng sĩ đấu bò sẽ không thể tốt hơn so với các đối tượng rất dài. Nếu họ thích thủ đoạn để có được sự chân thành họ sớm các thủ đoạn. Nếu một dũng sĩ đấu bò thực sự tốt là đến và ở lại trung thực, chân thành, không có thủ thuật và mystifications phải có một hạt nhân của khán giả rằng anh có thể chơi cho khi Ngài đến. Nếu điều này nghe quá nhiều như một chương trình Endeavor Christian có thể tôi thêm rằng tôi tin tưởng vững chắc trong việc lột đệm của tất cả các trọng, miếng bánh mì, cam, rau, xác động vật nhỏ của tất cả các loại, bao gồm cá, và, nếu cần thiết, chai miễn là chúng không được ném vào đầu những bullfighters, và các thiết lập lửa thường xuyên để một chiếc nhẫn bò nếu một cuộc biểu tình đúng cách đứng đắn đã không có tác dụng.
Một trong những điều xấu xa nhất của trận đấu bò tót ở Tây Ban Nha không phải là bán rẻ tài năng của các nhà phê bình, những người có thể làm cho , ít nhất là tạm thời, một dũng sĩ đấu bò bởi những lời chỉ trích của họ trong các giấy tờ hàng ngày Madrid; nhưng thực tế là vì những người chỉ trích sống chủ yếu vào số tiền mà họ nhận được từ matadors, quan điểm của họ là hoàn toàn của các Matador. Tại Madrid họ không thể bóp méo một cách thuận lợi một tài khoản của công việc của một người đàn ông trong chiếc nhẫn như họ làm khi họ gửi công văn đến Madrid từ các tỉnh hoặc chỉnh sửa tài khoản phóng tỉnh của họ, bởi vì công chúng người đọc các tài khoản của các chiến Madrid có, một điều quan trọng hạt nhân của họ, cũng nhìn thấy nó. Nhưng trong tất cả các ảnh hưởng của họ, tất cả các diễn giải của họ, tất cả những lời chỉ trích của họ về những con bò đực và bullfighters, chúng bị ảnh hưởng bởi quan điểm của Matador; các Matador đã gửi chúng bằng cách xử lý thanh kiếm của mình trong phong bì có chứa một lưu ý trăm hay hai trăm PESETA, hoặc nhiều hơn, và thẻ của mình. Những phong bì được thực hiện bởi bộ xử lý thanh kiếm để các nhà phê bình của mỗi và mọi giấy ở Madrid và số tiền khác nhau với tầm quan trọng của bài báo và các nhà phê bình. Các trung thực nhất và các nhà phê bình tốt nhất nhận họ và họ có thể sẽ không phải xoắn thảm họa của matadors thành tựu cũng không làm sai lệch các tài khoản của họ có lợi cho mình. Nó chỉ đơn giản là một lời khen rằng Matador trả cho họ. Đây là vùng đất của danh dự, bạn phải nhớ. Nhưng bởi vì hầu hết các sinh hoạt của họ đến từ các matadors họ có quan điểm của matadors và lợi ích của mình tại trung tâm. Đó là một quan điểm dễ thấy quá và một vừa đủ vì nó là Matador người có nguy cơ cuộc sống của mình, không phải là khán giả. Nhưng nếu khán giả đã không áp đặt các quy tắc, theo kịp các tiêu chuẩn, tránh lạm dụng và trả tiền cho các chiến đấu sẽ không có đấu bò chuyên nghiệp trong một thời gian ngắn và không có matadors.
Con bò là một phần của fiesta kiểm soát sức khỏe của mình hay của nó bệnh tật. Nếu công chúng, trong con người của các cá nhân chi trả khán giả, đòi hỏi con bò tốt, bò đủ lớn để làm cho cuộc chiến nghiêm trọng, bò đực được từ bốn đến năm tuổi để họ trưởng thành và đủ mạnh mẽ để đứng lên qua ba giai đoạn của cuộc chiến; không nhất thiết phải bò đực khổng lồ, bò béo, hoặc bò đực có sừng khổng lồ, nhưng chỉ đơn giản là âm thanh, động vật trưởng thành; sau đó các nhà lai tạo sẽ phải giữ chúng trên đồng cỏ thời gian thích hợp trước khi họ bán cho họ, và bullfighters sẽ phải đưa họ khi họ đến và tìm hiểu để chống lại chúng. Có thể có chiến đấu xấu trong thời gian đó máy bay chiến đấu không hoàn chỉnh nhất định đang được loại bỏ thông qua thất bại của họ với các loài động vật, nhưng các fiesta sẽ khỏe mạnh cuối cùng. Con bò là yếu tố chính của fiesta và nó là con bò đực rằng bullfighters trả lương cao nhất không ngừng cố gắng để phá hoại bằng cách cho họ nhân giống xuống về kích thước và sừng và chiến đấu như trẻ càng tốt. Nó chỉ là bullfighters đứng đầu là người có thể áp đặt các điều kiện của họ. Các bullfighters không thành công và người học nghề phải có những con bò đực lớn mà các ngôi sao từ chối. Chính điều này đã chiếm số lượng không ngừng gia tăng các ca tử vong matadors. Đó là tài năng vừa phải, những người mới bắt đầu và những thất bại như các nghệ sĩ thường được giết. Họ bị giết bởi vì họ cố gắng, và các nhu cầu công cộng mà họ cố gắng, để chống lại những con bò đực, sử dụng kỹ thuật mà các nhà lãnh đạo sử dụng đấu bò. Nhưng họ buộc phải thử kỹ thuật này, nếu họ cố gắng để làm cho một cuộc sống, về những con bò mà các nhà lãnh đạo từ chối, hoặc không bao giờ được cung cấp cho
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: