1 The morning of June 27th was clear and sunny, with the fresh warmth  dịch - 1 The morning of June 27th was clear and sunny, with the fresh warmth  Việt làm thế nào để nói

1 The morning of June 27th was clea

1 The morning of June 27th was clear and sunny, with the fresh warmth of a full-summer day; the flowers were blossoming profusely and the grass was richly green. The people of the village began to gather in the square, between the post office and the bank, around ten o’clock; in some towns there were so many people that the lottery took two days and had to be started on June 26th. But in this village, where there were only about three hundred people, the whole lottery took less than two hours, so it could begin at ten o’clock in the morning and still be through in time to allow the villagers to get home for noon dinner.
2 The children assembled first, of course. School was recently over for the summer, and the feeling of liberty sat uneasily on most of them; they tended to gather together quietly for a while before they broke into boisterous play. And their talk was still of the classroom and the teacher, of books and reprimands. Bobby Martin had already stuffed his pockets full of stones, and the other boys soon followed his example, selecting the smoothest and roundest stones; Bobby and Harry Jones and Dickie Delacroix––the villagers pronounced this name “Dellacroy”––eventually made a great pile of stones in one corner of the square and guarded it against the raids of the other boys. The girls stood aside, talking among themselves, looking over their shoulders at the boys. And the very small children rolled in the dust or clung to the hands of their older brothers or sisters.
3 Soon the men began to gather, surveying their own children, speaking of planting and rain, tractors and taxes. They stood together, away from the pile of stones in the corner, and their jokes were quiet and they smiled rather than laughed. The women, wearing faded housedresses and sweaters, came shortly after their men folk. They greeted one another and exchanged bits of gossip as they went to join their husbands. Soon the women, standing by their husbands, began to call to their children, and the children came reluctantly, having to be called four or five times. Bobby Martin ducked under his mother’s grasping hand and ran, laughing, back to the pile of stones. His father spoke up sharply, and Bobby came quickly and took his place between his father and his oldest brother.
4 The lottery was conducted––as were the square dances, the teen club, the Halloween program––by Mr. Summers who had time and energy to devote to civic activities. He was a round-faced, jovial man and he ran the coal business, and people were sorry for him. Because he had no children and his wife was a scold. When he arrived in the square, carrying the black wooden box, there was a murmur of conversation among the villagers, and he waved and called. “Little late today, folks.” The postmaster, Mr. Graves, followed him, carrying a three-legged stool, and the stool was put in the center of the square and Mr. Summers set the black box down on it. The villagers kept their distance, leaving a space between themselves and the stool. And when Mr. Summers said, “Some of you fellows want to give me a hand?” there was a hesitation before two men. Mr. Martin and his oldest son, Baxter came forward to hold the box steady on the stool while Mr. Summers stirred up the papers inside it.
5 The original paraphernalia for the lottery had been lost long ago, and the black box now resting on the stool had been put into use even before Old Man Warner, the oldest man in town, was born. Mr. Summers spoke frequently to the villagers about making a new box, but no one liked to upset even as much tradition as was represented by the black box. There was a story that the present box had been made with some pieces of the box that had preceded it, the one that had been constructed when the first people settled down to make a village here. Every year, after the lottery, Mr. Summers began talking again about a new box, but every year the subject was allowed to fade off without anything’s being done. The black box grew shabbier each year: by now it was no longer completely black but splintered badly along one side to show the original wood color, and in some places faded or stained.
6 Mr. Martin and his oldest son, Baxter, held the black box securely on the stool until Mr. Summers had stirred the papers thoroughly with his hand. Because so much of the ritual had been forgotten or discarded, Mr. Summers had been successful in having slips of paper substituted for the chips of wood that had been used for generations. Chips of wood, Mr. Summers had argued had been all very well when the village was tiny, but now that the population was more than three hundred and likely to keep on growing, it was necessary to use something that would fit more easily into he black box. The night before the lottery, Mr. Summers and Mr. Graves made up the slips of paper and put them in the box, and it was then taken to the safe of Mr. Summers’ coal company and locked up until Mr. Summers was ready to take it to the square next morning. The rest of the year, the box was put way, sometimes one place, sometimes another; it had spent one year in Mr. Graves’s barn and another year underfoot in the post office. And sometimes it was set on a shelf in the Martin grocery and left there.
7 There was a great deal of fussing to be done before Mr. Summers declared the lottery open. There were the lists to make up of heads of families, heads of households in each family, members of each household in each family. There was the proper swearing-in of Mr. Summers by the postmaster, as the official of the lottery; at one time, some people remembered, there had been a recital of some sort, performed by the official of the lottery, a perfunctory tuneless chant that had been rattled off duly each year; some people believed that the official of the lottery used to stand just so when he said or sang it, others believed that he was supposed to walk among the people, but years and years ago this part of the ritual had been allowed to lapse. There had been, also, a ritual salute, which the official of the lottery had had to use in addressing each person who came up to draw from the box, but this also had changed with time, until now it was felt necessary only for the official to speak to each person approaching. Mr. Summers was very good at all this; in his clean white shirt and blue jeans, with one hand resting carelessly on the black box. He seemed very proper and important as he talked interminably to Mr. Graves and the Martins.
8 Just as Mr. Summers finally left off talking and turned to the assembled villagers, Mrs. Hutchinson came hurriedly along the path to the square, her sweater thrown over her shoulders, and slid into place in the back of the crowd. “Clean forgot what day it was,” she said to Mrs. Delacroix, who stood next to her, and they both laughed softly. “Thought my old man was out back stacking wood,” Mrs. Hutchinson went on, “and then I looked out the window and the kids was gone, and then I remembered it was the twenty-seventh and came a-running.” She dried her hands on her apron, and Mrs. Delacroix said, “You’re in time, though. They’re still talking away up there.”
9 Mrs. Hutchinson craned her neck to see through the crowd and found her husband and children standing near the front. She tapped Mrs. Delacroix on the arm as a farewell and began to make her way through the crowd. The people separated good-humoredly to let her through: two or three people said. in voices just loud enough to be heard across the crowd, “Here comes your, Missus, Hutchinson,” and “Bill, she made it after all.” Mrs. Hutchinson reached her husband, and Mr. Summers, who had been waiting, said cheerfully. “Thought we were going to have to get on without you, Tessie,” Mrs. Hutchinson said, grinning, “Wouldn’t have me leave m’dishes in the sink, now, would you, Joe?” and soft laughter ran through the crowd as the people stirred back into position after Mrs. Hutchinson’s arrival.
10 “Well, now.” Mr. Summers said soberly, “guess we better get started, get this over with, so’s we can go back to work. Anybody ain’t here?”
11 “Dunbar.” several people said. “Dunbar. Dunbar.”
12 Mr. Summers consulted his list. “Clyde Dunbar.” he said. “That’s right. He’s broke his leg, hasn’t he? Who’s drawing for him?”
13 “Me. I guess,” a woman said. and Mr. Summers turned to look at her. “Wife draws for her husband.” Mr. Summers said. “Don’t you have a grown boy to do it for you, Janey?” Although Mr. Summers and everyone else in the village knew the answer perfectly well, it was the business of the official of the lottery to ask such questions formally. Mr. Summers waited with an expression of polite interest while Mrs. Dunbar answered.
14 “Horace’s not but sixteen vet.” Mrs. Dunbar said regretfully. “Guess I gotta fill in for the old man this year.”
15 “Right,” Sr. Summers said. He made a note on the list he was holding. Then he asked, “Watson boy drawing this year?”
16 A tall boy in the crowd raised his hand. “Here,” he said. “I’m drawing for my mother and me.” He blinked his eyes nervously and ducked his head as several voices in the crowd said things like, “Good fellow, lack,” and, “Glad to see your mother’s got a man to do it.”
17 “Well,” Mr. Summers said, “guess that’s everyone. Old Man Warner make it?”
18 “Here,” a voice said, and Mr. Summers nodded.
19 A sudden hush fell on the crowd as Mr. Summers cleared his throat and looked at the list. “All ready?” he called. “Now, I’ll read the names––heads of families first––and the men come up and take a paper out of the box. Keep the paper folded in your hand without looking at it until everyone has had a turn. Everything clear?”
20 The people had done it so many times that they only half listened to the directions: most of them were quiet, wetting their lips, not looking around. Then Mr. Summers raised one han
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1 buổi sáng của tháng sáu 27 là rõ ràng và đầy nắng, với ấm áp ngọt của một ngày mùa hè đầy đủ; những bông hoa đã nở profusely và cỏ đã đa dạng về màu xanh lá cây. Người dân của làng bắt đầu tụ tập tại quảng trường, giữa bưu điện và ngân hàng, khoảng 10: 00; ở một số thị trấn đã có rất nhiều người dân rằng xổ số mất hai ngày và phải được bắt đầu vào ngày 26 tháng 6. Nhưng trong ngôi làng này, nơi có chỉ khoảng ba trăm người dân, xổ số toàn bộ mất ít hơn hai giờ, do đó, nó có thể bắt đầu lúc 10: 00 vào buổi sáng và vẫn thông qua trong thời gian để cho phép người dân để có được nhà cho bữa ăn tối trưa. 2 trẻ em tập hợp đầu tiên, tất nhiên. Trường đã gần đây trên cho mùa hè, và cảm giác tự do ngồi uneasily trên đa số; họ có xu hướng tập trung lại lặng lẽ trong một thời gian trước khi họ đã phá vỡ vào chơi náo nhiệt. Và nói chuyện của họ vẫn còn của lớp học và giáo viên, sách và vạ. Bobby Martin đã có nhồi túi đầy đá, và các bé trai khác ngay sau đó ví dụ của mình, chọn đá mượt và roundest; Bobby và Harry Jones và Dickie Delacroix--dân làng phát âm tên này "Dellacroy"--cuối cùng thực hiện một đống lớn của đá trong một góc của hình vuông và bảo vệ nó chống lại cuộc xâm lăng của các chàng trai khác. Các cô gái đứng sang một bên, nói chuyện với nhau, nhìn qua vai của họ tại các chàng trai. Và trẻ em rất nhỏ cuộn trong bụi hoặc clung để tay của anh em nhiều tuổi hơn hoặc chị em của họ. 3 ngay những người đàn ông bắt đầu để thu thập, khảo sát con cái của họ, nói về trồng và mưa, máy kéo và các loại thuế. Họ đứng chung với nhau, ra khỏi đống đá ở góc, và cười của họ đã được yên tĩnh và họ cười hơn là cười. Phụ nữ, mặc phai mờ housedresses và áo len, đến ngay sau của dân gian người đàn ông. Họ chào đón nhau và trao đổi bit của gossip như họ đã đi để tham gia chồng của mình. Sớm phụ nữ, đứng bởi chồng của họ, bắt đầu gọi cho con cái của họ, và trẻ em đến miễn cưỡng, cần phải được gọi là bốn hoặc năm lần. Bobby Martin ducked dưới bàn tay nắm của mẹ mình và chạy, cười, quay lại đống đá. Cha đã nói lên mạnh, và Bobby đến một cách nhanh chóng và diễn ra của mình giữa cha ông và em trai lâu đời nhất. 4 xổ số đã được thực hiện--như đã các điệu múa square, câu lạc bộ thiếu niên, chương trình Halloween--mùa hè ông những người đã có thời gian và năng lượng để cống hiến cho hoạt động dân sự. Ông là một người đàn ông phải đối mặt với vòng, vui vẻ và ông chạy kinh doanh than, và người đã xin lỗi cho anh ta. Bởi vì ông không có con và vợ của ông là một scold. Khi ông đến tại quảng trường, chở gỗ hộp đen, có một murmur của cuộc trò chuyện giữa dân làng, và ông vẫy và gọi. "Little cuối hôm nay, folks." Bưu điện, ông Graves, theo sau ông, mang theo một chiếc ghế ba chân, và phân đã được đặt ở trung tâm của quảng trường và ông Summers đặt hộp đen trên nó. Dân làng giữ khoảng cách của họ, để lại một không gian giữa mình và phân. Và khi ông Summers đã nói, "một số bạn nghiên cứu sinh muốn giúp tôi một tay?" có là một chút do dự trước khi hai người đàn ông. Ông Martin và con trai lâu đời nhất, Baxter đã về phía trước để giữ hộp ổn định trên phân trong khi ông Summers khuấy lên các giấy tờ bên trong nó. 5 các vật liệu ban đầu cho xổ số đã bị mất lâu, và hộp đen bây giờ nghỉ ngơi trên phân đã là đưa vào sử dụng ngay cả trước khi ông già Warner, người đàn ông lớn tuổi nhất trong thị trấn, được sinh ra. Ông Summers đã nói chuyện thường xuyên với người dân về làm cho một hộp mới, nhưng không có ai thích để khó chịu ngay cả khi nhiều truyền thống như được đại diện bởi hộp đen. Đó là một câu chuyện mà hộp hiện nay đã được thực hiện với một số phần của hộp mà đã có trước đó, một trong đó đã được xây dựng khi những người đầu tiên định cư xuống để làm cho một ngôi làng ở đây. Mỗi năm, sau khi xổ số, ông Summers đã bắt đầu nói một lần nữa về một hộp mới, nhưng mỗi năm chủ đề đã được cho phép để phai ra mà không có của bất cứ điều gì được thực hiện. Hộp đen lớn shabbier mỗi năm: bây giờ nó đã không còn hoàn toàn màu đen nhưng gãy nặng dọc theo một bên để hiển thị màu gỗ ban đầu, và ở một số nơi phai mờ hoặc màu. 6 ông Martin và con trai lâu đời nhất của ông, Baxter, tổ chức hộp đen một cách an toàn vào phân cho đến khi ông Summers đã khuấy các giấy tờ kỹ lưỡng với bàn tay của mình. Bởi vì rất nhiều của các nghi lễ có quên hoặc bị loại bỏ, ông Summers đã thành công trong việc có phiếu giấy thay thế cho các chip của gỗ mà đã được sử dụng cho các thế hệ. Khoai tây chiên của gỗ, ông Summers đã lập luận đã được tất cả rất tốt khi làng nhỏ, nhưng bây giờ mà có dân số là nhiều hơn nữa hơn ba trăm và có khả năng để tiếp tục phát triển, nó là cần thiết để sử dụng một cái gì đó mà sẽ phù hợp với dễ dàng hơn vào hộp đen của ông. Vào đêm trước xổ số, ông Summers và ông Graves gôm phiếu giấy và đặt chúng trong hộp, và sau đó nó đã được đưa đến an toàn của ông Summers' công ty than và khóa lên cho đến khi ông Summers đã sẵn sàng để mang nó đến quảng trường sáng hôm sau. Phần còn lại của năm, hộp được đặt một cách, đôi khi một nơi, đôi khi một; nó đã dành một năm ở ông Graves barn và một năm ở dưới bàn chân trong bưu điện. Và đôi khi nó được đặt trên một kệ trong cửa hàng tạp hóa Martin và còn lại có. 7 đã có rất nhiều fussing phải được thực hiện trước khi ông Summers tuyên bố xổ số mở. Đã có danh sách để bù đắp của người đứng đầu của gia đình, người đứng đầu của hộ gia đình trong mỗi gia đình, các thành viên của mỗi hộ gia đình trong mỗi gia đình. Đã có swearing-in thích hợp của ông Summers bằng bưu điện, như chính thức của xổ số; tại một thời gian, một số người nhớ lại, đã có một lần trình diễn một số loại, thực hiện bởi quan chức của xổ số, một chant tuneless làm cho có lệ có được rattled ra hợp lệ mỗi năm; một số người tin rằng quan chức của xổ số kiến thiết được sử dụng để đứng chỉ do đó khi ông nói hoặc hát nó, những người khác tin rằng ông đã yêu cầu để đi bộ trong số người, nhưng nhiều năm và năm trước đây là một phần của các nghi lễ đã được cho phép để mất hiệu lực. Đã có, ngoài ra, một lời chào nghi lễ chính thức của xổ số đã có để sử dụng tại địa chỉ mỗi người đi tới chỗ vẽ từ hộp, nhưng điều này cũng đã thay đổi theo thời gian, cho đến bây giờ nó đã cảm thấy cần thiết chỉ để chính thức nói chuyện với mỗi người tiếp cận. Ông Summers là rất tốt ở tất cả điều này; trong áo sơ mi trắng sạch và quần jean màu xanh, với một tay nghỉ ngơi carelessly trên hộp đen của mình. Ông có vẻ rất thích hợp và quan trọng như ông nói chuyện interminably với ông Graves và các Martins. 8 Just như ông Summers cuối cùng rời khỏi nói và quay sang người dân lắp ráp, bà Hutchinson đã nhanh chóng dọc theo con đường đến quảng trường, áo len của cô ném trên vai của cô, và trượt vào vị trí ở mặt sau của đám đông. "Sạch sẽ quên ngày những gì nó là," cô ấy nói với bà Delacroix, người đã đứng bên cạnh cô ấy, và cả hai đều cười nhẹ nhàng. "Suy nghĩ ông già của tôi đã ra trở lại xếp gỗ," bà Hutchinson đã đi vào, "và sau đó tôi nhìn ra cửa sổ và các trẻ em đã được đi, và sau đó tôi nhớ nó đã là hai mươi-lần thứ bảy và đến một hoạt động." Nó khô bàn tay của cô trên sân đỗ của mình, và bà Delacroix nói, "bạn đang trong thời gian, mặc dù. Họ đang vẫn nói đi có." 9 bà Hutchinson vươn cổ của cô để xem thông qua đám đông và hàng chồng và trẻ em đứng gần phía trước của cô. Nó khai thác bà Delacroix trên cánh tay như là một chia tay và bắt đầu để thực hiện theo cách của mình thông qua đám đông. Những người tách good-humoredly để cho cô ấy: hai hoặc ba người nói. trong tiếng nói chỉ đủ lớn để được lắng nghe qua đám đông, "ở đây có của bạn, nhảy, Hutchinson," và "Bill, cô đã làm cho nó sau khi tất cả." Bà Hutchinson đạt chồng, và cho biết ông Summers, những người đã chờ đợi, vui vẻ. "Suy nghĩ chúng tôi sẽ có để có được mà không có bạn, Tessie," bà Hutchinson nói, grinning, "sẽ không có tôi rời khỏi m'dishes trong bồn rửa chén, bây giờ, bạn, Joe?" và mềm cười chạy qua đám đông như người khuấy trở lại vào các vị trí sau khi bà Hutchinson đến. 10 "Vâng, bây giờ." Ông Summers nói soberly, "đoán chúng tôi tốt hơn nhận được bắt đầu, có được điều này với, của như vậy chúng tôi có thể trở lại làm việc. Bất cứ ai không phải là ở đây?" 11 "Dunbar." một số người nói. "Dunbar. Dunbar." 12 ông mùa hè tham khảo ý kiến danh sách của mình. "Clyde Dunbar." ông nói. "Đó là đúng. Ông đã phá vỡ chân của mình, không ông? Ai là vẽ cho anh ta?" 13 "Me. Tôi đoán,"một người phụ nữ nói. và ông Summers quay sang nhìn vào mình. "Vợ rút ra cho chồng." Ông Summers nói. "Bạn không có một cậu bé lớn để làm điều đó cho bạn, Janey?" Mặc dù ông Summers và tất cả mọi người khác trong thị trấn biết câu trả lời hoàn toàn tốt, nó đã là kinh doanh của chính thức của xổ số để hỏi những câu hỏi chính thức. Ông Summers đợi với một biểu hiện của lịch sự quan tâm trong khi bà Dunbar trả lời. 14 "Horace là không nhưng mười sáu bác sĩ thú y." Bà Dunbar nói tiếc. "Đoán tôi phải điền vào cho ông già này năm." 15 "đúng," mùa hè SR nói. Ông đã thực hiện một lưu ý trong danh sách ông đã giữ. Sau đó ông hỏi, "Watson cậu bé vẽ năm nay?" 16 một cậu bé cao trong đám đông lên bàn tay của mình. "Ở đây," ông nói. "Tôi vẽ cho mẹ tôi và tôi." Ông blinked mắt nervously và ducked đầu như nhiều tiếng nói trong đám đông nói những thứ như, "Tốt đồng bào, thiếu," và, "Vui mừng thấy mẹ của bạn có một người đàn ông để làm điều đó." 17 "Vâng," ông Summers đã nói, "đoán đó là tất cả mọi người. Cũ người đàn ông Warner làm cho nó?" 18 "ở đây," một giọng nói nói, và ông Summers gật đầu. 19 một hush đột ngột giảm trên đám đông như ông Summers xóa cổ họng của mình và nhìn vào danh sách. "Tất cả sẵn sàng?" ông gọi là. "Bây giờ, tôi sẽ đọc tên--người đứng đầu của gia đình đầu tiên-- và những người đàn ông đi lên và có một giấy ra khỏi hộp. Giữ giấy gấp lại trong tay của bạn mà không cần nhìn vào nó cho đến khi tất cả mọi người đã có một lần lượt. Tất cả mọi thứ rõ ràng?" 20 người đã làm nó vì vậy nhiều lần mà họ chỉ có một nửa đã nghe các hướng dẫn: hầu hết trong số họ đã được yên tĩnh, làm ướt đôi môi của họ, không phải tìm kiếm xung quanh. Sau đó ông Summers nêu ra một han
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1 Sáng ngày 27 tháng 6 đã được rõ ràng và đầy nắng, với sự ấm áp trong lành của một ngày mùa hè; những bông hoa đã nở rộ và cỏ là đa dạng về màu xanh lá cây. Những người dân làng bắt đầu tụ tập tại quảng trường, giữa bưu điện và ngân hàng, khoảng 10:00; ở một số thị trấn có rất nhiều người mà xổ số mất hai ngày và phải được bắt đầu vào ngày 26 tháng 6. Nhưng trong làng này, nơi chỉ có khoảng ba trăm người, toàn bộ vé số mất ít hơn hai tiếng đồng hồ, do đó, nó có thể bắt đầu vào lúc mười giờ sáng và vẫn được thông qua trong thời gian cho phép dân làng để có được nhà cho buổi trưa bữa tối.
2 trẻ em lắp ráp đầu tiên, tất nhiên. Trường đã gần đây hơn cho mùa hè, và cảm giác tự do ngồi không thoải mái trên hầu hết trong số họ; họ có xu hướng tập hợp lại với nhau lặng lẽ trong một thời gian trước khi họ đột nhập vào chơi náo nhiệt. Và nói chuyện của họ vẫn còn trong lớp học và giáo viên, sách và những lời khiển trách. Bobby Martin đã nhét túi đầy đá, và các chàng trai khác ngay sau đó ví dụ của mình, lựa chọn và đá roundest mượt; Bobby và Harry Jones và Dickie Delacroix - dân làng phát âm tên này "Dellacroy" - cuối cùng đã thực hiện một đống đá lớn trong một góc của hình vuông và bảo vệ nó chống lại các cuộc tấn công của các chàng trai khác. Các cô gái đứng qua một bên, nói chuyện với nhau, nhìn qua vai của họ ở các bé trai. Và những đứa trẻ rất nhỏ cuộn trong bụi hoặc bám vào tay của những người anh chị em của họ.
3 Ngay sau đó những người đàn ông bắt đầu tụ tập, khảo sát con riêng của họ, nói về trồng và mưa, máy kéo và các loại thuế. Họ đứng bên nhau, đi từ các đống đá ở góc, và câu chuyện cười của họ vẫn rất yên tĩnh và họ mỉm cười chứ không phải là cười. Những người phụ nữ, mặc housedresses mờ nhạt và áo len, đến ngay sau khi người đàn ông dân gian của họ. Họ chào nhau và trao đổi các bit của tin đồn là họ đã đi đến tham gia các ông chồng. Ngay sau đó các phụ nữ, đứng bởi người chồng của họ, bắt đầu gọi cho con cái của họ, và các em đã miễn cưỡng, phải được gọi là bốn hoặc năm lần. Bobby Martin hụp dưới bàn tay nắm của mẹ mình và chạy, cười, trở lại với đống đá. Cha ông đã lên tiếng mạnh, và Bobby đã nhanh chóng và mất vị trí của mình giữa cha và anh trai của mình.
4 Các xổ số được thực hiện - như là những điệu múa vuông, các câu lạc bộ thiếu niên, những chương trình Halloween - do ông Summers người có thời gian và năng lượng để cống hiến cho hoạt động dân sự. Ông là một người đàn ông vui tính tròn phải đối mặt và anh ta chạy kinh doanh than, và mọi người tiếc cho anh. Bởi vì anh không có con và vợ của ông là một la mắng. Khi ông đến quảng trường, mang theo chiếc hộp gỗ màu đen, đã có một cuộc trò chuyện rì rầm của dân làng, và ông vẫy tay ​​và gọi. "Little cuối ngày hôm nay, em ạ". Các bưu điện, ông Graves, theo ông, mang theo một cái ghế ba chân, và các phân được đặt ở trung tâm của hình vuông và ông Summers đặt hộp đen xuống trên nó. Dân làng đã giữ khoảng cách của họ, để lại một khoảng trống giữa bản thân và phân. Và khi ông Summers nói, "Một số bạn nghiên cứu sinh muốn cho tôi một tay?" Đã có một chút do dự trước khi hai người đàn ông. Ông Martin và con trai cả của ông, Baxter đến phía trước để giữ hộp ổn định trên ghế đẩu trong khi ông Summers khuấy lên các giấy tờ bên trong nó.
5 Các đồ dùng ban đầu cho xổ số đã bị mất từ lâu, và các hộp đen đã an nghỉ trên phân đã được đưa vào sử dụng ngay cả trước khi Old Man Warner, người đàn ông lớn tuổi nhất trong thành phố, đã được sinh ra. Ông Summers nói thường xuyên cho người dân về việc một hộp mới, nhưng không ai thích làm khó chịu thậm chí là nhiều truyền thống như đã được đại diện bởi các hộp đen. Có một câu chuyện mà các hộp hiện nay đã được thực hiện với một số phần của hộp đó đã tiến hành trước đây, một trong đó đã được xây dựng khi những người đầu tiên định cư xuống để làm cho một ngôi làng ở đây. Hàng năm, sau khi xổ số, ông Summers bắt đầu nói chuyện một lần nữa về một hộp mới, nhưng hàng năm đối tượng được phép nhạt, mờ đi mà không bất cứ điều gì đang được thực hiện. Hộp đen lớn shabbier mỗi năm. Bởi bây giờ nó đã không còn hoàn toàn màu đen nhưng bị phân tán nặng dọc theo một bên để hiển thị các màu gỗ nguyên bản, và ở một số nơi đã bị mờ hoặc màu
6 Ông Martin và con trai cả của ông, Baxter, đã tổ chức hộp đen một cách an toàn trên ghế đẩu cho đến khi ông Summers đã khuấy động các giấy tờ kỹ lưỡng với bàn tay của mình. Bởi vì rất nhiều các nghi lễ đã bị lãng quên hoặc bị loại bỏ, ông Summers đã thành công trong việc có các mảnh giấy thay thế cho các chip của gỗ đã được sử dụng trong nhiều thế hệ. Chips gỗ, ông Summers đã tranh luận đã được tất cả rất tốt khi làng còn nhỏ xíu, nhưng bây giờ mà người dân đã được hơn ba trăm và có khả năng tiếp tục phát triển, nó là cần thiết để sử dụng một cái gì đó mà sẽ phù hợp với nhiều cách dễ dàng vào anh hộp đen. Đêm trước khi xổ số, ông Summers và ông Graves đã lên mảnh giấy nhỏ và đặt chúng trong hộp, và sau đó nó đã được đưa đến an toàn của công ty than Ông Summers 'và bị nhốt cho đến khi ông Summers đã sẵn sàng để mang nó đến quảng trường vào sáng hôm sau. Phần còn lại của năm, hộp đã được đặt cách, đôi khi một chỗ, đôi khi khác; nó đã trải qua một năm ở nhà kho của ông Graves và năm khác ở dưới bàn chân tại bưu điện. Và đôi khi nó được đặt trên kệ trong cửa hàng tạp hóa Martin và để lại đó.
7 Có rất nhiều nhặng xị phải được thực hiện trước khi ông Summers tuyên bố mở xổ số. Có danh sách để tạo nên các cột của gia đình, chủ hộ gia đình trong mỗi gia đình, các thành viên của mỗi hộ gia đình trong mỗi gia đình. Có là đúng nhậm chức của ông Summers bằng bưu điện, như chính thức của xổ số kiến thiết; tại một thời gian, một số người nhớ, đã có một buổi biểu diễn của một số loại, thực hiện qua chính thức của xổ số kiến thiết, một bản thánh ca không giai điệu làm cho có lệ đó đã bị rung tắt hợp lệ mỗi năm; một số người tin rằng các quan chức của xổ số được sử dụng để đứng chỉ như vậy khi ông nói hoặc hát nó, những người khác tin rằng ông đã được yêu cầu đi bộ trong nhân dân, nhưng năm và năm trước đây là một phần của nghi lễ này đã được phép mất hiệu lực. Đã từng có, cũng, chào lễ nghi, mà các quan chức của xổ số đã có để sử dụng trong việc giải quyết mỗi người đã đưa ra để vẽ từ hộp, nhưng điều này cũng đã thay đổi theo thời gian, cho đến bây giờ nó đã cảm thấy cần thiết chỉ cho chính thức để nói chuyện với mỗi người tiếp cận. Ông Summers cũng rất tốt với tất cả điều này; trong chiếc áo màu xanh và quần jean màu trắng sạch sẽ của mình, với một tay nghỉ ngơi ẩu trên hộp đen. Anh có vẻ rất thích hợp và quan trọng là ông đã nói chuyện triền ông Graves và Martins.
8 Cũng như ông Summers cuối cùng rời đi nói chuyện và quay sang các làng lắp ráp, bà Hutchinson đã vội vàng dọc theo con đường dẫn đến quảng trường, áo len cô ném qua vai, và trượt vào vị trí ở phía sau đám đông. "Clean quên ngày nào nó là," cô nói với bà Delacroix, người đang đứng cạnh cô, và cả hai đều cười dịu dàng. "Nghĩ rằng người đàn ông cũ của tôi đã được ra lại xếp gỗ," bà Hutchinson nói tiếp, "và sau đó tôi nhìn ra cửa sổ và những đứa trẻ đã ra đi, và sau đó tôi nhớ nó là ngày hai mươi bảy và đến một chạy." Cô lau tay vào tạp dề, và bà Delacroix nói, "Bạn đang ở trong thời gian, mặc dù. Chúng tôi vẫn đang nói chuyện đi lên đó.
"9 bà Hutchinson nghểnh cổ để nhìn xuyên qua đám đông và thấy chồng và các con đứng gần phía trước của cô. Cô vỗ bà Delacroix trên cánh tay như một lời chia tay và bắt đầu thực hiện theo cách của mình thông qua các đám đông. Những người tách tốt-humoredly để cô ấy thông qua: hai hoặc ba người nói. trong giọng nói vừa đủ để có thể nghe qua đám đông, "Ở đây có bạn, Missus, Hutchinson," và "Bill, cô đã thực hiện nó sau khi tất cả." Bà Hutchinson đạt chồng, và ông Summers, người đã chờ đợi, vui vẻ nói. "Tư tưởng của chúng ta sẽ có để có được vào mà không có bạn, Tessie," bà Hutchinson nói, cười toe toét, "Sẽ không có tôi rời m'dishes trong bồn rửa, bây giờ, phải không, Joe?" Và tiếng cười mềm chạy qua đám đông là người khuấy động trở về vị trí sau khi đến nhà bà Hutchinson.
10 "Vâng, bây giờ." Ông Summers nói nghiêm nghị, "đoán chúng ta tốt hơn bắt đầu, xong đi, vì vậy, chúng ta có thể trở lại làm việc. Bất kỳ ai không có ở đây? "11" Dunbar. "Nhiều người cho biết.
"Dunbar. Dunbar.
"12 Ông Summers tham khảo danh sách của mình. "Clyde Dunbar." Ông nói. "Đúng thế. Anh ấy bị gãy chân, không có anh? Ai vẽ cho anh ta?
"13" Me. Tôi đoán, "một người phụ nữ nói. và ông Summers quay lại nhìn cô. "Vợ rút ra cho chồng." Ông Summers nói. "Cậu không có một cậu bé đã trưởng thành để làm điều đó cho bạn, Janey?" Mặc dù ông Summers và mọi người khác trong làng biết câu trả lời hoàn toàn tốt, đó là việc kinh doanh của chính thức của xổ số để đặt câu hỏi như vậy chính thức. Ông Summers chờ đợi với một biểu hiện của sự quan tâm lịch sự trong khi bà Dunbar trả lời.
14 "Horace không nhưng mười sáu bác sĩ thú y." Bà Dunbar nói tiếc rẻ. "Đoán Tôi phải điền vào cho ông già năm nay."
15 "Phải," Sr. Summers nói. Ông đã thực hiện một lưu ý trong danh sách anh đang cầm. Sau đó, ông hỏi, "Watson cậu bé vẽ năm nay?"
16 Một cậu bé cao lớn trong đám đông giơ tay lên. "Ở đây," ông nói. "Tôi vẽ cho mẹ tôi và tôi." Ông chớp mắt lo lắng và cúi đầu của mình như là một vài tiếng nói trong đám đông nói những thứ như, "Good đồng, thiếu thốn," và, "Vui mừng khi thấy mẹ mình có một người đàn ông làm điều đó.
"17" Vâng, "ông Summers nói," đoán đó là tất cả mọi người. Old Man Warner làm cho nó?
"18" Ở đây, "một giọng nói, và ông Summers gật đầu.
19 A hush bất ngờ rơi vào đám đông như ông Summers hắng giọng và nhìn vào danh sách. "Tất cả đã sẵn sàng?" Anh ta gọi. "Bây giờ, tôi sẽ đọc tên - người đứng đầu của gia đình đầu tiên - và những người đàn ông đi lên và lấy một tờ giấy ra khỏi hộp. Giữ giấy gấp lại trong tay của bạn mà không cần nhìn vào nó cho đến khi tất cả mọi người đã có một lượt. ? Tất cả mọi thứ rõ ràng
"20 Các người đã làm nó rất nhiều lần rằng họ chỉ có một nửa nghe các hướng: hầu hết trong số họ đã yên tĩnh, làm ướt đôi môi của mình, không nhìn xung quanh. Sau đó, ông Summers nâng lên một han
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: