The death throes that the Behemoth echoed soon ceased. The stone bridg dịch - The death throes that the Behemoth echoed soon ceased. The stone bridg Việt làm thế nào để nói

The death throes that the Behemoth

The death throes that the Behemoth echoed soon ceased. The stone bridge made a huge rattling noise as it crumbled. Hajime disappeared into the abyss along with the rubble. That sight, played for Kaori in slow motion and it filled her with despair.

In her head, last night’s event repeatedly played in her mind. In the room illuminated by the moonlight, she sat here chatting with Hajime while they drank the fake black tea. That was the first time they had talked so in depth with each other. Being driven by her nightmares, she paid a sudden visit to Hajime. Even if he was surprised, he had talked to her truthfully. After a bit, she noticed that talking to him had erased her uneasiness.

She returned to her room in a jubilant mood. When she arrived back at her room, she noticed how boldly she was dress and she writhe in shame. Kaori felt depressed because Hajime had not even reacted, in her eyes, to her looks. She felt she had no appeal. When Kaori saw Shizuku caught her making funny facial expression, she wanted to pretend it never happened.

On that night, the most important occurrence was the promise she made to “protect Hajime”. The promise that Hajime mentioned to relieve Kaori of her anxiety. Hajime disappeared into the abyss, as she stared at him. She kept recalling that memory over and over again.

Somewhere in the distance, a scream can be heard. When Kaori noticed that the voice belonged to her, she grimaced as she was quickly brought back to reality.

“Let me go! If I don’t go to Nagumo-kun! I promised! I will…I said I will protect him! Let me go!”

Shizuku and Kouki had to restrain her, because Kaori looked like she would just jump after him. Kaori displayed such extraordinary power that they wondered where she got such power and how could she display such an amount with her slender body. Unlucky for them, she used that power to break free from them.

If she kept struggling like this, she might damage her body. Nevertheless, they could absolutely couldn’t let her go. If they released her, she would jump off the cliff. She did not have her usual calmness, not even a shadow of it, now she had such a frantic expression. No, it might be heartbreaking to say.

“Kaori! You can’t! Kaori!”

Because Shizuku could understand Kaori’s feelings, she could not find the right words to say. All she could do was call out her name desperately.

“Kaori! Are you also trying to die? It’s too late for Nagumo! Calm Down! You’ll hurt yourself!”

Kouki tried to best to convey how worried he was of her. To the confused Kaori that was here and now, these were not the words to say to her.

“What do you mean “too late”? Nagumo-kun is not dead yet! If I don’t go, he is surely asking for assistance!”

Nagumo Hajime was not savable, at least this is what everyone else thought. He fell from the cliff into that dark abyss. The composure to accept that reality, the present Kaori did not have it. If anyone was to word it though, she would just deny it over and over again. Ryutaro and the other students did not what to do, so they stood there flustered.

At that moment, Meld approached them and struck Kaori in the back of her neck without saying anything. She jerked for a moment, then unconsciousness claimed her. Kouki held the now limp Kaori, and glared at Meld. When he was about to start complaining, Shizuku preemptively bowed her head and said.

“I’m Sorry. Thank you.”

“Don’t…Don’t thank me. I can’t let another person die. We will wholeheartedly leave this Dungeon. I’ll leave her to you.”

“You don’t even need to ask.”

She watched him leave, she headed for Kouki and got him to hand Kaori to her. Kouki still had a disappointed expression on his face from being interrupted.

“Since we couldn’t stop her, Meld had to. You understand, right? We don’t have any time. Before her cries can start to affect everyone’s spirit, we had to stop her before she broke down. Hey, you have to lead the way. So we can all get out of this. This is what Nagumo-kun would have said.”

At her words, Kouki nodded.

“You are right, let’s hurry.”

They saw one of their classmate die in front of their eyes. This event had caused a lot of damage to be engraved into the students’ spirit. Everyone was looked at where the bridge used to be in a stupefied expression . There was a girl that said “No more!” and sat down. Just like Hajime had exclaimed, the group needed a leader right now.

Kouki raised his voice towards his classmates

“Everyone! Right now, just think about surviving. We have to withdraw!”

The students moved sluggishly in response to his words. The magical circles that spawned the Traum Soldier was still active. Their numbers increased one by one. At their current mental status fighting would be reckless, also it was not necessary to fight. Kouki shouted at his classmates to urge them to escape. Meld and his knights also tried to encourage the students.

Eventually, everyone escaped by the stairs.

The stairs to the upper level was long. It climbed so high that they could see nothing else but the stairs in the darkness. They felt like they had ascended 30 or more levels at that point. Even if their bodies were enhanced by magic, they would start feeling the fatigue soon. Wounds from their earlier battle was still present. It didn’t help that the stairs were long and dimly light, making the students even more gloomy. At this moment, Meld considered having a small rest, but refrained when he saw a huge wall that had a magical formation drawn on it.

Students’ faces started to regain their vitality. Meld quickly approached the wall and started to investigate it. They did not forget to use the Fair Scope. From their investigation, the chance of it being a trap is very unlikely. The carved magical formula’s purpose was to move the wall in front of them. Meld started to chant to pour magic into the magical formula. Just like a hidden door used by Ninjas, the door rotated to open the way and showed the room behind it.

The revealed room was a room they had visited in the 20th floor.

“We returned?”

“We made it back!”

“We did it…we got back…”

One after another a sigh of relief escaped from the classmates. There were a few students that burst into tears and others who just fell on their ass. Even Kouki and his party that were leaning on the wall, wanted to sit down. They were still in a Dungeon though. Even if it was a low number level, they did not when a monster could appear. They had to escape the Dungeon before they could actually relax.

Meld had to suppress his longing to rest. He had to harden his heart as he shouted for the students to get up.

“You guys! Don’t sit! If you get exhausted here, you won’t be able to return! To avoid combat with any monsters we have to escape as quickly as possible. Hey, just endure it for a little more!”

For the students who wanted to rest more, they just stared in silent protest at him. The student reluctantly stood up while a bit dizzy. Kouki hide his fatigue and took point. On their way out, the knights concentrated on fighting as little amount of enemies as possible. They raced towards the entrance in one stretch.

Finally, they reached the 1st floor and saw the nostalgic entrance. They had not even stayed in the dungeon for a single day, many people felt it was such a long time since they had seen it.

This time the students really looked relieved after they exited the Dungeon. There were even students sprawled out in front of the gate square. All of them were pleased to have survived. Some of the students did not feel this way. Shizuku, who was still carrying the unconscious Karoi, Kouki, Ryutaro, Eri, Suzu, and the girl Hajime saved had a dark look.

Meld went to make a report at the reception area while minding the students with a side glance. There was a new dangerous trap on the 20th level. Since the bridge had collapsed, there was no way of knowing the purpose of the trap, but he still needed to report it. He couldn’t help but report Hajime’s death. Meld was having a hard time not showing his depression on his face. A sigh couldn’t help but escape from him.

* * *

When the group returned to Horald, they returned to their rooms without much spirit. There were a few students that discussed with each other, but most of the students had already fallen asleep on their bed.

And then there was Hiyama Daisuke. Outside of the inn and located at a corner in the town he sat there. He choose an inconspicuous place to sit with his hands hugging his knees. Buried between his knees was his face that was very still. If his fellow class saw him, it would look like he was depressed that one of his classmates had passed. However…

“Hi, Hihihi. I-It was his fault! For a small fry…h-he got carried away…i-it was divine punishment. I’m not wrong…it was for Shirasaki’s sake…that small fry…is not longer a concern…I’m not wrong…hihihi”

With his dark smile and dull eyes, he tried to justify himself.

The fireball that veered off course and hit Hajime was casted by Hiyama. The escape to the stairs and rescuing of Hajime, the sight of Hajime and Kaori’s night rendezvous, Hiyama heard a devil whisper to him. If I killed him now, no one will notice? At that moment he sold his soul to the devil.

To not be discovered, Hiyama timed his shot very carefully and lead his fireball to Hajime. In that chaotic barrage it would be very difficult to work out who casted what. He chose the fireball because his aptitude was wind. There would be no evidence or any suspicion. Hiyama told all of this to himself as gave off a dark laugh.

Someone at that moment called out to him.

“Heh, it really was you. The first murder from another world is a fellow classmate…you did quite well!”

“W-Who?”

Hiyama backed away in a panic. The one who hailed him was a classmate he knew.

“Y-You, what are you doing here?”

“Don’t worry about such a thing. Rather than that…Murder-sa
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cơn giãy chết các Behemoth lặp lại sớm chấm dứt. Cầu đá thực hiện một tiếng ồn rattling rất lớn vì nó sụp đổ. Hajime biến mất vào abyss cùng với các đống đổ nát. Tầm nhìn đó, chơi cho Kaori trong chuyển động chậm và nó đầy đủ của cô với tuyệt vọng.Trong đầu của mình, tối qua sự kiện liên tục chơi trong tâm trí của mình. Tại phòng chiếu sáng bởi ánh trăng, cô ngồi đây tán gẫu với Hajime trong khi họ uống trà giả. Đó là lần đầu tiên họ có nói chuyện như vậy sâu với nhau. Được dẫn dắt bởi những cơn ác mộng của cô, cô trả tiền một chuyến thăm đột ngột Hajime. Ngay cả khi ông đã ngạc nhiên, ông đã nói chuyện với cô ấy trung thực. Sau khi một chút, cô nhận thấy rằng nói chuyện với anh ta đã xóa của mình lo lắng.Nó quay trở về căn phòng của cô trong một tâm trạng hân hoan. Khi nó đi đến trở lại phòng của cô, cô nhận thấy như thế nào mạnh dạn cô là ăn và cô quằn trong sự xấu hổ. Kaori cảm thấy chán nản vì Hajime đã không thậm chí phản ứng, trong đôi mắt của cô, để cô ấy trông. Cô cảm thấy cô đã có không có kháng cáo. Khi Kaori thấy Shizuku bắt cô biểu hiện trên khuôn mặt hài hước làm, cô muốn giả vờ nó không bao giờ xảy ra.Đêm đó, sự kiện quan trọng nhất là lời hứa cô thực hiện để "bảo vệ Hajime". Lời hứa Hajime đã đề cập đến giảm Kaori lo âu của mình. Hajime biến mất vào abyss, khi cô stared lúc anh ta. Cô giữ nhớ lại bộ nhớ đó hơn và hơn nữa.Một nơi nào đó trong khoảng cách, một scream có thể nghe thấy. Khi Kaori nhận thấy rằng giọng nói thuộc về cô ấy, cô grimaced khi cô đã nhanh chóng trở lại với thực tế."Hãy để tôi đi! Nếu tôi không đi để Nagumo-kun! Tôi đã hứa! Tôi sẽ...Tôi đã nói tôi sẽ bảo vệ anh ta! Thả tao ra."Shizuku và Kouki đã phải kiềm chế của mình, bởi vì Kaori trông giống như cô ấy sẽ chỉ nhảy sau khi anh ta. Kaori Hiển thị sức mạnh phi thường như vậy rằng họ tự hỏi nơi cô có sức mạnh như vậy và như thế nào cô có thể hiển thị một số tiền với cơ thể mảnh mai của mình. Không may cho họ, cô sử dụng quyền lực đó để thoát khỏi chúng.Nếu cô ấy giữ đấu tranh như thế này, cô có thể gây tổn hại cơ thể của mình. Tuy nhiên, họ có thể hoàn toàn không thể để cô ấy đi. Nếu họ phát hành của cô, cô sẽ nhảy ra khỏi vách đá. Cô không có trầm tĩnh bình thường của mình, thậm chí không một bóng tối của nó, bây giờ cô đã có một biểu hiện điên cuồng. Không, nó có thể được heartbreaking để nói."Kaori! Bạn không thể! Kaori!"Bởi vì Shizuku có thể hiểu cảm xúc của Kaori, cô không thể tìm thấy các từ đúng để nói. Tất cả cô có thể làm là gọi ra tên của mình tuyệt vọng."Kaori! Bạn cũng muốn chết? Nó là quá muộn cho Nagumo! Bình tĩnh! Bạn sẽ làm tổn thương chính mình!"Kouki cố gắng tốt nhất để truyền đạt như thế nào lo lắng ông là của cô. Để nhầm lẫn Kaori đã ở đây và bây giờ, những đã không những từ để nói với cô ấy."Những gì làm bạn có nghĩa là"too late"? Nagumo-kun là không chết được! Nếu tôi không đi, ông chắc chắn yêu cầu để được trợ giúp!"Nagumo Hajime đã không savable, tối thiểu này là những gì mọi người khác nghĩ. Ông rơi từ vách đá vào abyss tối đó. Giư bình tỉnh để chấp nhận thực tế đó, Kaori hiện nay không có nó. Nếu bất cứ ai đã từ nó mặc dù, cô sẽ chỉ từ chối nó hơn và hơn nữa. Ryutaro và các sinh viên khác đã làm không có gì để làm, do đó, họ đứng đó flustered.Tại thời điểm đó, Meld tiếp cận họ và tấn công Kaori ở phía sau cổ của cô mà không nói bất cứ điều gì. Cô jerked cho một thời điểm, sau đó bất tỉnh tuyên bố cô. Kouki tổ chức bây giờ nhao Kaori, và glared tại Meld. Khi ông đã là về để bắt đầu phàn nàn, Shizuku preemptively cúi đầu và nói."Tôi xin lỗi. Cảm ơn bạn.""Không...Đừng cám ơn tôi. Tôi không thể cho một người chết. Chúng tôi sẽ để lại lòng Dungeon này. Tôi sẽ để lại nó cho bạn. ""Bạn không thậm chí cần yêu cầu."Cô theo dõi anh ta rời khỏi, cô đứng đầu cho Kouki và có ông để tay Kaori với cô ấy. Kouki vẫn còn có một thất vọng biểu hiện trên khuôn mặt của mình từ bị gián đoạn."Kể từ khi chúng tôi không thể ngăn cô ta lại, Meld đã phải. Bạn hiểu, phải không? Chúng tôi không có bất kỳ thời gian. Trước khi cô khóc có thể bắt đầu ảnh hưởng đến tinh thần của tất cả mọi người, chúng tôi đã phải ngăn cô ta lại trước khi cô phá vỡ. Hey, bạn phải dẫn đường. Vì vậy, chúng tôi có thể ra khỏi nhận được tất cả điều này. Đây là những gì đã có nói Nagumo-kun."Tại cách nói của bà, Kouki gật đầu."Bạn là đúng, chúng ta hãy vội vàng."Họ đã thấy một cái chết của bạn cùng lớp ở phía trước của đôi mắt của mình. Sự kiện này đã gây ra nhiều thiệt hại để được khắc vào tinh thần của học sinh. Tất cả mọi người nhìn vào nơi cầu được sử dụng để trong một biểu hiện stupefied. Có là một cô gái mà nói "Không có thêm!" và ngồi xuống. Cũng giống như Hajime đã kêu lên, nhóm cần một nhà lãnh đạo ngay bây giờ.Kouki lên tiếng nói của mình đối với bạn học của mình"Tất cả mọi người! Ngay bây giờ, chỉ cần suy nghĩ về còn sống sót. Chúng ta phải rút!"Các sinh viên chuyển sluggishly để đáp ứng với lời nói của ông. Các vòng tròn huyền diệu mà đẻ ra những người lính của là vẫn còn hoạt động. Số lượng của họ tăng lên từng người một. Tại tâm thần tình trạng hiện tại của họ chiến đấu sẽ là thiếu thận trọng, cũng đã không cần thiết để chiến đấu. Kouki hét lên lúc bạn học của mình để thúc giục họ để thoát khỏi. Meld và kị cũng đã cố gắng để khuyến khích các sinh viên.Cuối cùng, tất cả mọi người đã trốn thoát bằng cầu thang.Cầu thang để cấp trên là dài. Nó leo lên cao như vậy rằng họ có thể thấy không có gì khác, nhưng cầu thang trong bóng tối. Họ cảm thấy như họ đã lên cấp độ 30 hoặc nhiều hơn vào thời điểm đó. Ngay cả khi các cơ quan đã được tăng cường bởi magic, họ sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi sớm. Vết thương từ cuộc chiến của họ trước đó là vẫn còn hiện diện. Nó không giúp rằng cầu thang đã lâu dài và lờ mờ ánh sáng, làm cho các sinh viên ảm đạm hơn. Tại thời điểm này, Meld được coi là có một phần còn lại nhỏ, nhưng refrained khi nhìn thấy một bức tường lớn mà đã có một đội hình huyền diệu rút ra trên nó.Khuôn mặt học sinh bắt đầu lấy lại sức sống của họ. Meld nhanh chóng tiếp cận các bức tường và bắt đầu để điều tra nó. Họ đã quên để sử dụng phạm vi công bằng. Từ điều tra của họ, có thể có của nó là một cái bẫy là rất khó. Công thức ma thuật chạm khắc của mục đích là để di chuyển các bức tường ở phía trước của họ. Meld bắt đầu để chant đổ ma thuật vào công thức ma thuật. Giống như một cánh cửa ẩn được sử dụng bởi ninja, Cửa xoay để mở đường và cho thấy phòng đằng sau nó.Phòng tiết lộ là một căn phòng họ đã truy cập trong tầng 20."Chúng tôi trở lại?""Chúng tôi đã làm cho nó trở lại!""Chúng tôi đã làm nó... chúng tôi đã trở lại..."Một sigh cứu trợ thoát từ các bạn cùng lớp. Đã có một vài học sinh rằng burst vào nước mắt và những người khác những người chỉ rơi vào ass của họ. Ngay cả Kouki và đảng của ông dựa trên các bức tường, muốn ngồi. Mặc dù họ đã vẫn còn trong một Dungeon. Ngay cả khi nó đã là một số cấp thấp, họ đã không khi một con quái vật có thể xuất hiện. Họ đã thoát khỏi ngục tối trước khi họ có thể thực sự thư giãn.Meld đã phải ngăn chặn ông khao để phần còn lại. Ông đã phải cứng lại trái tim của mình như ông hét lên cho các sinh viên để có được."You guys! Không ngồi! Nếu bạn nhận được kiệt sức ở đây, bạn sẽ không thể trở lại! Để tránh chiến đấu với bất kỳ quái vật, chúng tôi đã thoát khỏi càng nhanh càng tốt. Hey, chỉ chịu đựng nó cho một chút hơn! "Cho các sinh viên muốn nghỉ ngơi nhiều hơn nữa, họ chỉ stared trong im lặng phản đối ông. Học sinh miễn cưỡng đứng dậy trong khi một chút chóng mặt. Kouki ẩn của mình mệt mỏi và mất điểm. Trên đường ra, các hiệp sĩ tập trung vào chiến đấu như các số tiền nhỏ của kẻ thù càng tốt. Họ thổi tới đối với lối vào trong một căng.Cuối cùng, họ đạt đến tầng 1 và thấy lối vào hoài cổ. Họ đã không ngay cả ở lại trong ngục tối cho một ngày, nhiều người cảm thấy nó đã là một thời gian dài kể từ khi họ đã thấy nó.Thời gian này các sinh viên thực sự nhìn nhẹ nhõm sau khi họ đã thoát các Dungeon. Đã có ngay cả học sinh chính ở phía trước của quảng trường cổng. Tất cả chúng rất vui mừng vì đã sống sót. Một số các sinh viên không cảm thấy theo cách này. Shizuku, những người đã vẫn còn mang Karoi vô thức, Kouki, Ryutaro, Eri, Suzu, và các cô gái Hajime lưu đã có một cái nhìn tối.Meld đã đi để thực hiện một báo cáo tại khu vực tiếp tân trong khi minding các sinh viên với một cái nhìn bên. Đã có một cái bẫy nguy hiểm mới trên mức 20. Kể từ khi cây cầu đã sụp đổ, có không có cách nào của biết mục đích của cái bẫy, nhưng ông vẫn còn cần thiết để báo cáo nó. Ông không thể giúp đỡ, nhưng báo cáo cái chết của Hajime. Meld đã có một thời gian khó không hiện trầm cảm của mình trên khuôn mặt của mình. Một sigh không thể giúp đỡ, nhưng thoát khỏi anh ta.* * *Khi nhóm quay trở lại Horald, họ quay trở lại phòng của mình mà không có nhiều tinh thần. Có một vài sinh viên thảo luận với nhau, nhưng hầu hết các sinh viên đã có giảm ngủ trên giường của họ.Và sau đó đã có Hiyama Daisuke. Bên ngoài quán trọ và nằm ở một góc trong thị trấn ông ngồi ở đó. Ông chọn địa điểm không dễ thấy ngồi với bàn tay của mình xung quanh đầu gối của mình. Chôn cất giữa đầu gối của ông là khuôn mặt của mình là rất vẫn còn. Nếu lớp học đồng bào của mình thấy anh ta, nó sẽ trông giống như ông đã trầm cảm rằng một số bạn học của ông đã thông qua. Tuy nhiên..."Chào, Hihihi. Tôi, nó là do lỗi của mình! Cho một nhỏ chiên... h-ông có mang đi... i, nó là Thiên Chúa trừng phạt. Tôi không sai... đó là vì lợi ích của Shirasaki... đó chiên nhỏ... là không còn là một mối quan tâm...Tôi không sai... hihihi "Với nụ cười tối và đôi mắt ngu si đần độn của mình, ông đã cố gắng để biện minh cho mình.Quả cầu lửa lao tắt khóa học và nhấn Hajime được đúc bởi Hiyama. Thoát cho cầu thang và giải cứu của Hajime, tầm nhìn của Hajime và Kaori của đêm hẹn, Hiyama nghe nói một con quỷ thì thầm với anh ta. Nếu tôi giết anh ta bây giờ, không ai sẽ thông báo? Tại thời điểm đó, ông đã bán linh hồn mình để devil.Không được phát hiện, Hiyama tính thời gian bắn của mình rất cẩn thận và dẫn quả cầu lửa của mình để Hajime. Trong đó đập hỗn loạn, nó sẽ là rất khó khăn để làm việc ra người đúc những gì. Ông chọn quả cầu lửa vì ông aptitude là gió. Sẽ có không có bằng chứng hay bất kỳ nghi ngờ. Hiyama nói với tất cả điều này cho chính mình như đã cho ra một cười tối.Một người nào đó vào thời điểm đó được gọi là với anh ta."Heh, nó thực sự là bạn. Các vụ giết người đầu tiên từ thế giới khác là một người bạn cùng lớp... bạn đã làm khá tốt! ""W-người?"Hiyama ủng hộ đi trong một hoảng loạn. Một trong những người ca ngợi ông là một bạn học ông biết."Y-bạn, mày làm gì ở đây?""Đừng lo lắng về một điều như vậy. Thay vì đó...Giết người-sa
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: