When Sinbad entered his cabin, he felt worn out. His fight with Maeve  dịch - When Sinbad entered his cabin, he felt worn out. His fight with Maeve  Việt làm thế nào để nói

When Sinbad entered his cabin, he f

When Sinbad entered his cabin, he felt worn out. His fight with Maeve had exhausted him. He laid his sword on his table and couldn't help but smile. God, she was so beautiful when she was angry! He wondered where they stood now and what their relationship would be like after tonight. But that was tomorrow's problem…He opened his window to let in some air. The heat was making him dizzy as he realized sleep was going to be hard to find…

Meanwhile, Maeve was pacing in her cabin like a caged tiger. Her whole body was on fire and the soft humid breeze coming from her window wasn't helping her to cool down. She would never be able to face Sinbad again. Why had she challenged him this way? The sorceress felt bad for all the mean things she had said to him, although she was more and more convinced he deserved whatever insults she had thrown at him. Torn between regret and pride, Maeve couldn't help but smile. After all, she had won, in a way. She was the first one to have knocked his sword out of his hands and the simple fact that he was well aware of it made Maeve's chin rise up proudly. Nevertheless, she felt the urge to work things out with her captain or else she would never find sleep…

Sinbad was removing his bandana when he heard a knock on his door. Somehow, he had a feeling of who it was. He opened his door to find Maeve. She lowered her gaze to her hands. When she found the courage to look at him in the eye, "Hey" was all she said. They stared at each other for a very long time. Maeve couldn't find any trace of anger in his eyes and it reassured her. Sinbad could see his own regret mirrored in the redhead's brown eyes.

"Can I come in?" Maeve asked, breaking the silence. Sinbad immediately moved aside, inviting her in.

Maeve stood to face him. She felt uneasy being here, in her captain's cabin. She was afraid things would get out of hands because since they were alone, nobody would be able to stop them.

"Hum…about what happened on deck-" she began, avoiding his gaze. She glanced nervously around her, looking for some sort of support in this unknown surrounding. She brushed a strand of hair behind her ear.

Sinbad looked at her, amused. He knew how hard it was for her to apologize, due to her feminine pride and stubbornness. He crossed his arms on his chest, waiting for her to go on, which she did "Look, I'm sorry…I don't know what came over me, I…I-"

"Hey" Sinbad cut her off, taking a step closer to her "I provoked you. You had every right to be mad." He smiled.

"Still, I feel bad for all the things I said…and I'm sorry I ruined your shirt." Maeve pointed to the cut on his sleeve.

"Well I'm sorry I hit you." Sinbad replied sincerely, looking her directly in the eyes. "I would never hurt you, you know that."

"Aye, I know that." was all she said. She looked at him, letting herself get lost in his sea-blue eyes. The intensity she saw in them startled her a little bit. That was her cue to leave. She had to get out before they both lost control. He was too close, way too close…

"I must admit you pack hell of a punch!" Sinbad said, rubbing his jaw where she had hit him.

She laughed and headed for the door, ready to leave, when she heard him say "For a woman!" Sinbad hadn't been able to resist teasing her. The words just came out of his mouth in an attempt to keep her from leaving. He cursed himself when Maeve slowly turned her head to glare at him. "What did you just say?" It was a rhetorical question for she had perfectly heard him. She just couldn't believe her ears.

"No wait…I'm sorry! I just couldn't help it!" Sinbad waved his hands up in the air as a sign of surrender. *Gosh, when will I ever learn to shut up?* he thought as he helplessly watched Maeve walk up to him in a threatening way. He knew he deserved whatever she was going to do to him.

Before he had the time to blink, he fell on the ground in a loud thump. She had pushed him down, making him trip with her leg. She stood proudly over him. "Doesn't this position ring a bell? You on your ass, looking at me from the ground?" she asked him mischievously.

"Aye, I'll never forget the day we first met." Sinbad answered in a serious tone. Wincing, he let his head fall back on the floor, closing his eyes. When he opened them, he had that intense look again. He was toying with her, she could tell.

"Really? Well, I'm trying to." she replied.

Before she could lose herself in his eyes again, Maeve turned back to leave, satisfied to have the last word with him, but Sinbad was faster than her. He brought his feet to the back of her knees and pulled, making her fall on top of him. He wrapped his legs around her waist to keep her still while he grabbed her hands so she wouldn't hit him. "Liar!" He said, bringing his head closer to hers.

Maeve took the opportunity and head-butted him. Sinbad grunted and freed her hands to rub his forehead, but before she could get up, he rolled her over to pin her to the ground under him. Trying to push him off of her, Maeve groaned "Why do you care if I lie or not?"

Finally, she managed to punch him in the jaw for the second time that night and rolled him over. They hit the table, hard.

Resting his hands on her hips since she was sitting on top of him, Sinbad sat up. Maeve was now sitting astride his lap, glaring at him, already pushing him down. Sinbad opened his mouth to speak but a voice outside his cabin stopped him dead in his track.

"Are you ok Sinbad?" Firouz's voice, tainted with curiosity, echoed behind the door.

"Yeah. I'm fine Firouz. I…I just tripped…that's all…" Sinbad replied, trying to sound casual since he was still holding Maeve, panting and grunting in his arms. He thanked Allah he had locked his door after Maeve had entered or else the couple would have had a hard time explaining why they were wrestling on the floor. And they probably would have suffered the endless teasing remarks of the crew for the rest of their life.

"Really? Because I heard an awful rambling-" Firouz asked again but the young captain cut him off.

"I'm alright Firouz!"

"Ok, have a good night." With that, the scientist walked away.

Sinbad started to relax a little bit at the sound of his retreating footsteps, but Maeve took the opportunity to tear herself away form his grasp. She ran for the door but Sinbad was faster than her "Oh no you don't!"

In a split of second he was between her and the door, blocking her only chance of escape. She glared at him. She didn't like where the situation was going. It was clear he wanted to play and Maeve knew it could become very dangerous because in this heat, she didn't know how much time she would be able to resist his lustful gaze. "Get out of my way." She demanded.

"No" was all he said. She was so beautiful. And so close…Somehow he felt that if he moved aside to let her leave, he would miss the most precious moment of his life. Curiosity taking the upper hand, he decided to see what would be her next move.

Maeve took a step back to put a little bit of space between them, afraid of their sudden closeness. Nevertheless, she was still trapped, inside Sinbad's cabin, and the look he was giving her was awaking feelings inside her that she had not experienced in a long time. Her heart was beating faster and faster by the minute. She felt herself losing control and it frustrated her to no end. She hated the way Sinbad could make her feel sometimes. He was so close…maybe she could listen to her heart just this once…No. Reason kicked in. She had to think of something and fast.

Attempting to shove him out of the way, Maeve lifted her leg to kick him in the rib but Sinbad caught her ankle in mid air. *Oh oh!* Maeve thought. *Now I'm in trouble.*
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Khi Sinbad nhập cabin của mình, ông cảm thấy kiệt. Cuộc chiến với Maeve đã kiệt sức anh ta. Ông đặt thanh kiếm của mình trên bàn của mình và không thể giúp đỡ, nhưng nụ cười. Thiên Chúa, cô ấy là rất đẹp khi cô tức giận! Ông tự hỏi nơi họ đã đứng bây giờ và những gì mối quan hệ của họ sẽ như sau khi đêm nay. Nhưng đó là vấn đề của ngày mai...Ông mở cửa sổ của mình để đặt một số không khí. Nhiệt đã làm cho anh ta chóng mặt khi ông nhận ra rằng giấc ngủ có được khó khăn để tìm...Trong khi đó, Maeve pacing trong cabin của cô như một con hổ lồng. Toàn bộ cơ thể của cô đốt cháy và ẩm gió mềm đến từ cửa sổ của cô đã không giúp cô để làm mát. Cô ấy không bao giờ sẽ có thể phải đối mặt với Sinbad một lần nữa. Tại sao cô đã thách thức anh ta bằng cách này? Nư phù thủy cảm thấy xấu cho tất cả những gì có nghĩa là cô ấy đã nói với anh ta, mặc dù cô đã nhiều hơn và nhiều hơn nữa có thể thuyết phục ông xứng đáng bất cứ điều gì xúc phạm cô đã ném vào anh ta. Xé giữa hối tiếc và niềm tự hào, Maeve không thể giúp đỡ, nhưng nụ cười. Sau khi tất cả, cô đã giành được, trong một cách. Cô là người đầu tiên để có loại thanh kiếm của mình ra khỏi bàn tay của mình và thực tế đơn giản rằng ông cũng nhận thức được nó làm cho của Maeve cằm tăng lên tự hào. Tuy nhiên, cô cảm thấy Đôn đốc để rèn những điều với chỉ huy con tàu hoặc người nào khác nó sẽ không bao giờ tìm thấy giấc ngủ...Sinbad loại bỏ bandana của mình khi ông nghe một knock trên cửa của mình. Bằng cách nào đó, ông đã có một cảm giác của người đó là. Ông đã mở cửa của mình để tìm Maeve. Cô hạ xuống cái nhìn của cô để bàn tay của cô. Khi cô tìm thấy sự can đảm để nhìn vào anh ta trong mắt, "Hey" là tất cả, cô nói. Họ stared vào nhau trong một thời gian rất dài. Maeve không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết của sự tức giận trong đôi mắt của mình và nó yên tâm của cô. Sinbad thấy mình rất tiếc được nhân đôi trong đôi mắt nâu của tóc đỏ."Có thể tôi đến?" Maeve hỏi, phá vỡ sự im lặng. Sinbad ngay lập tức chuyển sang một bên, mời cô bé trong.Maeve lại đối mặt với anh ta. Cô cảm thấy khó chịu ở đây, trong cabin của chỉ huy con tàu. Cô đã sợ điều nào nhận ra tay bởi vì kể từ khi họ được một mình, không ai sẽ có thể để ngăn chặn chúng."Hum... về những gì đã xảy ra trên boong-" nó bắt đầu, tránh chiêm ngưỡng của mình. Cô liếc nhìn nervously xung quanh cô, tìm kiếm một số loại hỗ trợ trong này xung quanh không rõ. Cô chải một sợi tóc phía sau tai của mình.Sinbad nhìn vào cô ấy, amused. Ông biết cách cứng nó đã cho cô ấy để xin lỗi, do niềm tự hào nữ tính và sự ương ngạnh của cô. Ông vượt qua cánh tay của mình trên ngực của mình, chờ đợi cho cô ấy để đi vào, mà cô ấy đã làm "xem xét, tôi xin lỗi...Tôi không biết những gì đến với tôi, tôi...Tôi-""Hey" Sinbad cắt cô ta, lấy một bước tiến gần hơn để cô "tôi khiêu khích bạn. Bạn có tất cả các quyền được điên." Ông cười."Tuy nhiên, tôi cảm thấy xấu cho tất cả những điều tôi đã nói... và tôi xin lỗi tôi hủy hoại áo sơ mi của bạn." Maeve chỉ để cắt giảm trên tay áo của mình."Vâng tôi là xin lỗi tao đánh mày." Sinbad trả lời Trân trọng, nhìn cô ấy trực tiếp vào mắt. "Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn, bạn biết điều đó.""Vâng, tôi biết mà." là tất cả, cô nói. Cô nhìn vào anh ta, cho phép mình bị lạc trong đôi mắt màu xanh biển. Cường độ cô thấy trong đó giật mình cô một chút. Đó cũng là cue của cô để lại. Cô đã phải nhận ra trước khi cả hai đều bị mất kiểm soát. Ông là quá gần, cách quá gần..."Tôi phải thừa nhận bạn đóng gói các địa ngục của một cú đấm!" Sinbad nói, cọ xát hàm của ông nơi cô ta đã đập anh ta.Cô cười và đứng đầu cho cửa, sẵn sàng để lại, khi cô nghe nói ông nói "cho một người phụ nữ!" Sinbad đã không được có thể chống cự trêu chọc cô ấy. Các từ chỉ đến ra khỏi miệng của mình trong một nỗ lực để giữ cho mình từ để lại. Nguyền rủa mình khi Maeve từ từ đầu để ánh sáng chói vào anh ta. "Bạn vừa nói gì?" Đó là một câu hỏi rhetorical cho cô hoàn toàn chưa nghe ông. Cô ấy chỉ không thể tin đôi tai của mình."Không có chờ đợi...Tôi xin lỗi! Tôi chỉ không thể giúp nó!" Sinbad vẫy tay của mình lên trong không khí như là một dấu hiệu của đầu hàng. * Gosh, khi sẽ tôi bao giờ tìm hiểu câm? * ông nghĩ như ông helplessly dõi Maeve đi bộ đến anh ta theo cách đe dọa. Ông biết ông xứng đáng bất cứ điều gì cô ta định làm với anh ta.Trước khi ông đã có thời gian để nhấp nháy, ông rơi trên mặt đất trong một thump lớn. Cô ấy đã đẩy ông xuống, khiến anh chuyến đi với chân của mình. Cô đứng tự hào hơn anh ta. "Không vị trí này vòng một bell? Bạn trên ass của bạn, nhìn vào tôi từ mặt đất?"cô yêu cầu anh ta mischievously."Vâng, tôi sẽ không bao giờ quên ngày chúng tôi lần đầu gặp nhau." Sinbad trả lời trong một giai điệu nghiêm trọng. Wincing, ông để cho mùa thu đầu của mình trở lại trên sàn nhà, đóng cửa đôi mắt của mình. Khi ông mở chúng, ông đã có mà nhìn mạnh mẽ một lần nữa. Ông đùa giỡn với cô ấy, cô có thể cho biết."Thực sự? Vâng, tôi đang cố gắng."cô trả lời.Trước khi cô có thể mất mình trong mắt một lần nữa, Maeve bật trở lại để lại, hài lòng để có từ cuối với anh ta, nhưng Sinbad là nhanh hơn so với cô ấy. Ông đã mang đôi chân của mình vào mặt sau của đầu gối của cô và kéo, khiến cô rơi trên đầu trang của anh ta. Ông bọc chân của mình xung quanh eo của mình để giữ cho mình vẫn còn trong khi ông nắm lấy bàn tay của cô vì vậy cô ta sẽ không đập anh ta. "Liar!" Ông đưa đầu gần gũi hơn để cô ấy.Maeve đã có cơ hội và đầu-khám anh ta. Sinbad càu và giải phóng tay để chà trán của mình, nhưng trước khi cô có thể nhận được lên, ông cán cô ấy để pin nó xuống mặt đất dưới anh ta. Cố gắng để đẩy anh ta ra khỏi cô ấy, Maeve groaned "Tại sao làm bạn quan tâm nếu tôi nói dối hay không?"Cuối cùng, cô quản lý để đấm hắn ở hàm cho thời gian thứ hai đêm đó và cuộn nó trên. Họ nhấn bàn, khó khăn.Nghỉ ngơi tay trên hông của mình kể từ khi cô đang ngồi trên đầu trang của anh ta, Sinbad ngồi lên. Maeve bây giờ ngồi astride vòng của mình, rõ ràng lúc anh ta, đã đẩy anh ta xuống. Sinbad mở miệng của mình để nói chuyện nhưng một giọng nói bên ngoài cabin của mình dừng lại anh ta chết trong theo dõi của mình."Are you ok Sinbad?" Giọng nói của Firouz, nhiễm độc với tò mò, lặp lại phía sau cửa."có. I 'm Firouz tốt. Tôi...Tôi chỉ cần vấp... đó là tất cả... " Sinbad trả lời, cố gắng để âm thanh không thường xuyên kể từ khi ông đã vẫn còn giữ Maeve, thở hổn hển và grunting trong cánh tay của mình. Ông cảm ơn Allah ông đã khóa cửa của mình sau khi Maeve đã vào hoặc người nào khác các cặp vợ chồng đã có thể có một thời gian khó giải thích tại sao họ đã đấu vật trên sàn nhà. Và họ có lẽ sẽ đã bị những nhận xét teasing vô tận của các phi hành đoàn cho phần còn lại của cuộc sống của họ."Thực sự? Bởi vì tôi nghe nói một khủng khiếp rambling-"Firouz hỏi một lần nữa nhưng đội trưởng trẻ chém hắn."I 'm alright Firouz!""Rồi, có một đêm tốt." Với điều đó, các nhà khoa học đi bộ đi.Sinbad bắt đầu thư giãn một chút âm thanh của bước chân của mình rút lui, nhưng Maeve đã có cơ hội để xé mình đi hình thức của mình nắm bắt. Cô chạy cho cửa nhưng Sinbad là nhanh hơn so với của mình "Oh không có bạn không!"Trong một tách thứ hai ông là giữa cô và cửa, chặn của cô có thể có duy nhất thoát. Cô glared vào anh ta. Cô ấy không thích nơi tình hình đã đi. Nó đã rõ ràng ông muốn chơi và Maeve biết nó có thể trở thành rất nguy hiểm bởi vì trong này nóng, cô ấy không biết bao nhiêu thời gian nó sẽ có thể để chống lại ông dâm dục ngắm. "Có được ra khỏi con đường của tôi." Cô đã yêu cầu."Không" là tất cả, ông nói. Cô ấy là rất đẹp. Và vì vậy đóng...Bằng cách nào đó, ông cảm thấy rằng nếu ông di chuyển sang một bên để cho cô ấy để lại, ông sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá nhất của cuộc sống của mình. Tò mò lấy bàn tay phía trên, ông đã quyết định xem những gì sẽ là di chuyển tiếp theo của cô.Maeve đã diễn một bước trở lại để đặt một ít không gian giữa chúng, sợ của gần gũi đột ngột. Tuy nhiên, cô đã được vẫn còn mắc kẹt, bên trong buồng lái của Sinbad, và những gì ông đã đem lại cho cô ấy khơi cảm xúc bên trong cô ấy rằng cô ấy đã không có kinh nghiệm trong một thời gian dài. Trái tim của cô đập nhanh hơn và nhanh hơn bởi phút. Cô cảm thấy mình mất kiểm soát và nó thất vọng của mình để kết thúc không. Bà ta ghét cách Sinbad có thể làm cho cô ấy cảm thấy đôi khi. Ông là quá gần... có thể cô ấy có thể lắng nghe trái tim của cô chỉ này một lần...Cười to Lý do đá trong. Cô đã phải suy nghĩ của một cái gì đó và nhanh chóng.Cố gắng để đẩy anh ta ra khỏi đường, Maeve nâng lên chân của mình để kick anh ta trong các xương sườn nhưng Sinbad bắt mắt cá chân của mình trong không khí giữa. * Oh oh! * Maeve nghĩ. * Bây giờ tôi đang ở trouble.*
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Khi Sinbad vào cabin của ông, ông cảm thấy kiệt sức. Cuộc chiến với Maeve đã kiệt sức ông. Ông đặt thanh kiếm của mình trên bàn của mình và không thể không mỉm cười. Chúa ơi, cô rất xinh đẹp khi cô tức giận! Anh tự hỏi nơi họ đứng ngay bây giờ và những gì mối quan hệ của họ sẽ như thế nào sau đêm nay. Nhưng đó là vấn đề của ngày mai ... Anh mở cửa sổ của mình để cho phép trong một số không khí. Cái nóng khiến ông choáng váng khi nhận ra giấc ngủ sẽ khó tìm ... Trong khi đó, Maeve đã đi đi lại lại trong cabin của cô giống như một con hổ lồng. Toàn thân cô đang cháy và những làn gió ẩm ướt mềm mại đến từ cửa sổ của mình đã không giúp cô ấy để làm mát xuống. Cô sẽ không bao giờ có thể đối mặt với Sinbad nữa. Tại sao bà đã thách thức anh ta theo cách này? Các phù thủy cảm thấy xấu cho tất cả những điều bình cô đã nói với anh, mặc dù cô đã được nhiều hơn và thuyết phục hơn bất cứ điều gì ông xứng đáng sỉ nhục cô đã ném vào anh ta. Bị giằng xé giữa sự hối tiếc và niềm tự hào, Maeve không thể không mỉm cười. Sau khi tất cả, cô đã giành chiến thắng, trong một cách. Cô là một trong những người đầu tiên đã bị loại thanh kiếm của mình ra khỏi bàn tay của mình và thực tế đơn giản rằng ông ý thức của nó làm cho cằm của Maeve tăng lên tự hào. Tuy nhiên, cô cảm thấy sự thôi thúc để làm những điều trên với đội trưởng của mình nếu không cô sẽ không bao giờ tìm thấy giấc ngủ ... Sinbad đã được gỡ bỏ bandana mình khi nghe tiếng gõ cửa. Bằng cách nào đó, ông đã có một cảm giác của nó là ai. Anh mở cửa của mình để tìm Maeve. Cô hạ thấp cái nhìn của cô với bàn tay của mình. Khi cô có đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh, "Hey" là tất cả, cô nói. Họ nhìn nhau trong một thời gian rất dài. Maeve không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của sự tức giận trong mắt anh và nó trấn an cô. Sinbad có thể thấy hối tiếc của mình phản chiếu trong đôi mắt nâu của cậu. "Tôi có thể vào được không?" Maeve hỏi, phá vỡ sự im lặng. Sinbad lập tức di chuyển sang một bên, mời cô ấy vào. Maeve đứng đối mặt với anh. Cô cảm thấy không thoải mái khi ở đây, trong cabin thuyền trưởng của mình. Cô ấy là điều sợ sẽ có được ra khỏi tay vì kể từ khi họ ở một mình, không ai có thể ngăn chặn chúng. "Hum ... về những gì đã xảy ra trên deck-" nàng bắt đầu, tránh ánh mắt của anh. Cô liếc nhìn lo lắng xung quanh cô, tìm kiếm một số loại hỗ trợ này chưa biết xung quanh. Cô gạt một lọn tóc ra sau tai. Sinbad nhìn cô, thích thú. Anh biết khó khăn như thế nào để cô ấy để xin lỗi, vì niềm tự hào của cô nữ tính và bướng bỉnh. Ông khoanh tay trên ngực của mình, chờ đợi cho cô đi về, mà cô đã "Hãy nhìn xem, tôi xin lỗi ... Tôi không biết những gì đã qua tôi, tôi ... I-" "Hey" Sinbad ngắt lời cô, lấy một bước gần hơn với cô ấy "Tôi khiêu khích bạn. Bạn có mọi quyền để được điên." Anh mỉm cười. "Tuy nhiên, tôi cảm thấy xấu cho tất cả những điều tôi nói ... và tôi xin lỗi tôi bị hủy hoại áo của bạn." Maeve chỉ vào vết cắt trên tay áo. "Vâng, tôi xin lỗi tôi đánh bạn." Sinbad trả lời chân thành, cô tìm trực tiếp trong mắt. "Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương bạn, bạn biết điều đó." "Aye, tôi biết điều đó." là tất cả, cô nói. Cô nhìn anh, để mình bị lạc trong đôi mắt của biển xanh của anh. Cường độ cô nhìn thấy ở họ giật mình một chút. Đó là cue cô để lại. Cô đã phải nhận ra trước khi cả hai đều bị mất kiểm soát. Anh đã quá gần, quá gần ... "Tôi phải thừa nhận bạn đóng gói địa ngục của một cú đấm!" Sinbad nói, xoa xoa cằm, nơi cô đã đánh ông ta. Cô cười và đi ra cửa, sẵn sàng để đi, khi cô nghe anh nói "Đối với một người phụ nữ!" Sinbad đã không thể cưỡng lại trêu chọc cô. Những lời chỉ phát ra từ miệng của ông trong một nỗ lực để giữ cô ta ra khỏi. Ông tự nguyền rủa mình khi Maeve từ từ quay đầu lại liếc nhìn anh ta. "Chú vừa nói gì?" Đó là một câu hỏi tu từ vì cô đã hoàn toàn nghe ông. Cô chỉ có thể không tin vào tai mình. "Không chờ ... Tôi xin lỗi! Tôi chỉ không thể giúp gì!" Sinbad vẫy tay ​​của mình lên trong không khí như một dấu hiệu của sự đầu hàng. * Gosh, khi tôi sẽ không bao giờ học cách im lặng? * Anh nghĩ khi anh bất lực nhìn Maeve đi lên với anh ta một cách đe dọa. Anh biết anh xứng đáng bất cứ điều gì cô ấy sẽ làm cho anh ta. Trước khi anh có thời gian để chớp mắt, ông ngã trên mặt đất trong một đập lớn. Cô đã đẩy anh ta xuống, làm cho anh ta vấp với chân của mình. Cô đứng tự hào về anh. "Không vị trí này rung chuông? Bạn vào ass của bạn, nhìn tôi từ mặt đất?" cô hỏi anh tinh nghịch. "Aye, tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau." Sinbad trả lời bằng một giọng nghiêm trọng. Nhăn nhó, ông để cho đầu rơi trở lại trên sàn nhà, nhắm mắt lại. Khi anh mở mắt ra, ông đã trông dữ dội nữa. Ông đã đùa giỡn với cô, cô có thể nói. "Thật không? Vâng, tôi đang cố gắng." cô trả lời. Trước khi cô có thể mất mình trong mắt anh một lần nữa, Maeve quay lưng bỏ đi, hài lòng để nói lời cuối cùng với anh ta, nhưng Sinbad đã nhanh hơn cô. Ông đưa chân vào mặt sau của đầu gối của cô và kéo, làm cho mùa thu của mình trên đầu trang của anh. Ông quấn chân mình quanh eo cô để giữ cô ấy vẫn còn trong khi anh nắm lấy tay ​​cô để cô không đánh anh. "Liar!" Ông cho biết, việc đưa đầu mình gần gũi hơn với cô. Maeve mất cơ hội và đầu dùng đầu húc vào anh ta. Sinbad lầm bầm và giải phóng đôi tay để xoa trán, nhưng trước khi cô có thể đứng dậy, anh lăn mình hơn để pin của mình xuống đất dưới quyền ông. Đang cố gắng để đẩy anh ta ra của cô, Maeve rên lên "Tại sao bạn quan tâm nếu tôi nói dối hay không?" Cuối cùng, cô đã đấm anh ta ở hàm lần thứ hai trong đêm đó và lăn anh ta. Họ đánh vào bàn, cứng. Nghỉ ngơi tay lên hông cô kể từ khi cô đang ngồi trên đầu trang của anh, Sinbad ngồi dậy. Maeve được bây giờ ngồi dạng chân trên đùi mình, lườm anh, đã đẩy anh xuống. Sinbad mở miệng nói nhưng một giọng nói bên ngoài cabin của ông dừng lại anh ta đã chết trong ca khúc của mình. "Bạn có ok Sinbad?" Giọng Firouz của, nhiễm độc với sự tò mò, vang vọng đằng sau cánh cửa. "Ừ. Tôi tốt Firouz. Tôi ... tôi chỉ vấp ... đó là tất cả ..." Sinbad trả lời, cố tỏ ra bình thường kể từ khi ông vẫn còn cầm Maeve, thở hổn hển và grunting trong mình cánh tay. Ông cảm ơn Allah ông đã bị khóa cửa sau khi Maeve đã vào hoặc khác các cặp vợ chồng sẽ có một thời gian khó khăn để giải thích lý do tại sao họ đang vật lộn trên sàn nhà. Và có lẽ họ đã phải chịu đựng những nhận xét ​​trêu chọc vô tận của các phi hành đoàn cho phần còn lại của cuộc sống của họ. "Thật sao? Bởi vì tôi nghe một rambling- khủng khiếp" Firouz hỏi lại nhưng đội trưởng trẻ tuổi đã bỏ anh. "Tôi ổn Firouz!" "Ok, có một đêm tốt." Cùng với đó, các nhà khoa học bước đi. Sinbad bắt đầu để thư giãn một chút khi nghe thấy tiếng bước chân rút lui của mình, nhưng Maeve mất cơ hội để xé mình đi mẫu nắm bắt của mình. Cô chạy ra cửa nhưng Sinbad đã nhanh hơn cô ấy "Ồ không bạn không!" Trong một tách thứ hai ông là giữa cô và cánh cửa, ngăn chặn cơ hội duy nhất của cô trốn thoát. Cô nhìn anh trừng trừng. Cô không thích nơi tình hình đang diễn ra. Rõ ràng là anh ấy muốn chơi và Maeve biết nó có thể trở nên rất nguy hiểm bởi vì trong nhiệt này, cô không biết bao nhiêu thời gian, cô có thể để chống lại ánh mắt đầy dục vọng của mình. "Hãy ra khỏi con đường của tôi." Cô hỏi. "Không" là tất cả, ông nói. Cô ấy thật xinh đẹp. Và gần gũi ... Bằng cách nào đó anh cảm thấy rằng nếu ông chuyển sang một bên để cô được thoát, anh sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá nhất của cuộc đời mình. Curiosity chụp trên tay, ông đã quyết định để xem những gì sẽ là động thái tiếp theo của cô. Maeve lùi lại một bước để đặt một chút không gian giữa chúng, sợ gần gũi đột ngột của họ. Tuy nhiên, cô vẫn còn bị mắc kẹt, bên trong cabin của Sinbad, và nhìn ông đã đem lại cho cô được thức tỉnh cảm xúc bên trong của cô mà cô đã không có kinh nghiệm trong một thời gian dài. Trái tim cô đập nhanh hơn và nhanh hơn bằng phút. Cô cảm thấy mình đang mất kiểm soát và nó thất vọng của mình để không có kết thúc. Cô ghét cách Sinbad có thể làm cho cô ấy cảm thấy đôi khi. Ông đã rất gần ... có lẽ cô ấy có thể lắng nghe trái tim mình chỉ lần này thôi ... Không. Lý do đá vào. Cô ấy đã phải nghĩ đến một cái gì đó và nhanh chóng. Cố gắng đẩy anh ra khỏi con đường, Maeve nhấc chân đá vào anh ta trong xương sườn nhưng Sinbad bắt mắt cá chân trong không trung. * Oh oh! * Maeve nghĩ. * Bây giờ tôi đang gặp rắc rối. *



























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: