I really don't want to keep making excuses so all I can say is; I'm te dịch - I really don't want to keep making excuses so all I can say is; I'm te Việt làm thế nào để nói

I really don't want to keep making

I really don't want to keep making excuses so all I can say is; I'm terribly sorry for the late update.

Thank you for all your insights on Kirishima and Toru pairing. I decided that I would keep things as it is at the moment.

Beta-ed by RiveReinStyx. I apologize for any other mistakes. I was seriously sleepy when I was doing my edits.

Disclaimer: Finder Series and its notable characters belong to Yamane Ayano sensei.

Warning: This is a Plot-What-Plot (PWP) chapter and I apologize if it's not to your liking.

The alarm went off on Asami's single diamond encrusted phone just before nine in the morning. Asami turned off the annoying bird chirping alarm quickly, not wanting to wake Akihito up. The boy was still sprawled by his side, dead to the world after three rounds of passionate lovemaking.

Pushing the covers away, Asami stood up, only to sit on the bed again. He pinched the bridge of his nose and closed his eyes as he waited for the dizziness to pass.

Beside him, his lover of two years stirred. For a moment, Asami thought Akihito had woken up but the photographer merely turned to his side and slept on.

For the next five minutes, Asami remained seated on the same spot yet the dizziness showed no signs of retreating. He gave up waiting, choosing to move into the bathroom for a shower instead. A wave of chill attacked him the moment he entered the shower cubicle.

It was unlikely that the temperature had dropped, Asami mused. August was arguably the hottest month in Tokyo, with temperature soaring up to 31 degrees on average. It had to be the excellent air conditioning he had in his room.

As he showered, he thought of the young photographer currently cocooned in the comforter on his bed. Asami smirked, pleased with the idea that Akihito was sleeping on his bed, well-spent.

Akihito hadn't completely gotten past of his bad experiences in Cambodia. The nightmares were less frequent of late but it didn't make them any less vicious. The contents of Akihito's dream had always been consistent, for Akihito reacted to the nightmares in the exact pattern. It began with Akihito whimpering like a child, begging Chey to stop the waterboarding torture. Then, he'd trashed his head side by side calling Asami's name, pleading him to come before finally screaming himself awake from the nightmare, bathed in his cold sweat.

Watching Akihito fighting his own battles only reminded Asami that he had really killed Chey far too easily. The yakuza couldn't go back to torture the dead Cambodian bastard but fate was on his side and bestowed him with three live sacrifices – and they were just primed for skinning. The men who ratted on him in favor of Chey paid dearly for their mistakes. By now, their bodies should have reached the seabed of the North Pacific Ocean

The trio cried, pleaded and promised the world to Asami but that did nothing to change their fates. The crime lord's wrath was unstoppable; his anger was tenfold upon learning that the men had mapped out a plan to kill Akihito should Toru fail his task. For them, death was inevitable.

There are more rats in the organization, Asami thought as he stood under the lukewarm water; he was sure of it. Whilst many of his men remained loyal; a few could be plotting to have him or Akihito harmed. He would have Kirishima and Toru do more digging into the employees' personal details later, Asami thought

Turning off the tap, Asami toweled dry his body and wondered about the chills he was having. He shrugged it off, knowing that he could not afford to take another day off. The hunting of Chey, as well as dealing with Akihito's nightmares had pulled him away from his legitimate business for days.

It is time to go back to Sion and look into matters.

Kirishima had worked efficiently, juggling heavy workloads between his underground activities and Sion but Asami knew his loyal secretary could no longer man the fort on his own.

As the crime lord got himself ready for work, he glanced at his sleeping lover. Akihito's steady breathing and unfurrow eyebrows indicated a peaceful sleep. Lips curved, Asami strode out of the master bedroom and found Toru sitting at his usual place with the morning edition newspapers.

Kirishima sat next to Toru, scanning the business news on his tablet. Both stood up immediately as Asami entered.

"Asami sama." They greeted simultaneously.

Asami nodded in response. "How are your injuries, Toru?"

"I am not a hundred percent fit but Kanzaki sensei has cleared me for duty, Asami sama," the lanky guard responded truthfully.

Kirishima stepped forward with Asami's coat. He helped his boss slip on the tailor made garment before retrieving Asami's work briefcase.

"What is Akihito's schedule for today?" he asked nonchalantly as he fixed his cufflinks.

Toru took out his note book, leafed to the middle. "Takeda san assigned him take some photos at a charity event at two. There's nothing after that, sir."

Asami noddded. "See that he stays out of trouble," he said and walked out of the penthouse without waiting for a response.

By the time Asami was seated comfortably at the back of the limousine, Kirishima immediately briefed him about his schedules for the day. It was jammed pack with meetings after meetings but they were nothing he couldn't handle.

"Boss, the external auditor called and noticed some untallied amounts in the documents we sent him."

Asami's eyes turned hard. "Which accounts was that?"

"NT Hopsital." Kirishima passed a few papers to the yakuza. "Ueda sensei alleged that the amount debited does not tally with the pharmaceutical supplies we received."

"Call Ueda and the NT director to my office." Asami's voice was icy cool. He scanned the report by Ueda, noticing the problem highlighted by the chief auditor almost immediately. For something like that to happen, it certainly looked like he had been away for too long. It was time to enforce some discipline in his subordinates.

Feeling nauseated from the reading, Asami placed the document aside and checked the time. Another wave of chill swept past him.

"Kirishima."

The secretary looked up from his tablet to the rear view mirror. "Yes, Asami sama?"

"Did you put the fan on full blast?"

Kirishima exchanged a disconcerted glance with Suoh before looking at his employer again. "No, sir. Are you feeling cold?"

"No," Asami lied, closing his eyes. This is going to be a long day.

Xx Business as Usual xX

The ambulance siren somewhere outside drew Akihito from his sleep. Stretching, he turned to his side. The right side of the bed where Asami slept remained empty but the smell of his faint cologne emanated from the pillow.

Even as the room cloaked in darkness, Akihito knew that the sun was probably at the peak position. He bolted onto a sitting position and grabbed his phone.

1.05 p.m.

"Shit!" Akihito flung the covers away, rushing to the bathroom to get ready.

He got out in less than five, not caring if he had showered properly. He remembered Asami washing him after the older man fucked him blind the night before so he shouldn't be that dirty. He donned his standard photographer attire: Jeans paired with white singlet and light khaki jacket. Finger combing his hair, he was about to leave the bedroom when he remembered that he had to wear formal for that particular event.

Groaning, Akihito went back to the wardrobe and grabbed the first long sleeve shirt he could get his hands on.

Who on earth demands a photographer to wear shirt, tie and dress pants? The photographer cursed as he tucked in his white shirt into his dress pants. The white shirt was a little large but Akihito did not pause to think if he should change.

Who cares if it's oversized anyway?

With some of Japan's most prominent celebrities attending the charity event, no one would be bothered to look at his oversized shirt. Hands reached into the closet again, he pulled out a black tie before walking out of the room.

"Toru!" Akihito rushed to him. "Are you completely recovered?" He asked, his hands clumsily fixing the tie.

"Yes, Takaba sama," came the monotonous reply. The guard took a step nearer to the photographer and pushed the struggling hands away.

"Allow me to assist you, Takaba sama."

"I'm not a kid," Akihito grumbled but didn't attempt to stop the lanky guard. With the rate he was going, it'd take him at least another ten minutes tying and another five fixing that damn thing into place.

"Why didn't you wake me up?"

Toru's gaze did not leave the tie. "I have orders to let you sleep," he replied, his fingers steady at the tie. He took a step back when the task was done.

"That bastard did that on purpose." Akihito turned to grab the camera bag. "Thank god I woke up on time or Takeda will fry my ass for showing up late." He checked the time again, cursed. "Shit; l have to leave now."

Toru followed the boy to the basement where Ando was waiting with the BMW. The photographer looked at the car, then at his guard. "Is there any Japanese car we can use? I can't ride an imported car to a charity event."

Akihito looked around the basement car park hopefully. "I don't want that sly Mitarai to take a look at the car and decide that I'm overpaid."

"Takaba sama, there's the Toyota Lexus," Toru replied, taking the camera bags from Akihito.

"Toyota it is," Akihito agreed instantly, not caring the model of the car. As long as it was a Japanese car, it should look less conspicuous.

Akihito was naïve to think that Japanese cars should look more economical. He slapped a hand on his forehead when Ando drove the sleek shiny silver metallic grey sedan from its parking spot. Apparently the Toyota Lexus did not look an inch less conspicuous than the BMW. In fact, they looked nearly identical. Akihito did not have time to argue so he merely slid into the back seat, cursing the innocent vehicle.

"Aren't there any other cars beside this?" he asked, eyeing the guards seated in front. "And what is the name of the car again?

"This is the
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi thực sự không muốn tiếp tục thực hiện bào chữa, do đó, tất cả tôi có thể nói là; Tôi rất tiếc cho hậu Cập Nhật.Cảm ơn bạn cho tất cả các hiểu biết của bạn về Kirishima và Toru ghép nối. Tôi quyết định rằng tôi sẽ giữ cho mọi thứ như nó là lúc này.Phiên bản beta-ed bởi RiveReinStyx. Tôi xin lỗi cho bất kỳ sai lầm khác. Tôi đã nghiêm túc buồn ngủ khi tôi đã làm sửa đổi của tôi.Tuyên bố từ chối: Finder Series và các nhân vật nổi tiếng thuộc Yamane Ayano sensei.Chú ý: Đây là một chương âm mưu những gì cốt truyện (PWP) và tôi xin lỗi nếu nó không phải là theo ý thích của bạn.Báo động đã đi ra trên của Asami đơn kim cương khảm điện thoại ngay trước khi chín vào buổi sáng. Asami đã tắt báo động chiêu chim khó chịu một cách nhanh chóng, không mong muốn dậy Akihito. Cậu bé vẫn chính của mình ở bên cạnh, chết để thế giới sau ba vòng đam mê lovemaking.Đẩy đi bìa, Asami đứng lên, chỉ để ngồi trên giường một lần nữa. Ông bị chèn ép cầu mũi của mình và nhắm mắt như ông chờ chóng mặt để vượt qua.Bên cạnh anh ta, người yêu của mình trong hai năm khuấy. Cho một thời điểm, Asami nghĩ Akihito đã đánh thức nhưng các nhiếp ảnh gia chỉ đơn thuần là quay sang bên mình và ngủ trên.Trong năm phút tiếp theo, Asami vẫn ngồi trên cùng một chỗ nhưng chóng mặt cho thấy không có dấu hiệu rút lui. Ông đã bỏ chờ đợi, cách chọn để di chuyển vào phòng tắm để tắm thay vào đó. Một làn sóng của lạnh tấn công anh ta thời điểm ông vào tủ vòi hoa sen.Đó là khó để nhiệt độ đã giảm xuống, Asami hỏi. Ngày cho là tháng nóng nhất ở Tokyo, với nhiệt độ tăng lên đến 31 độ trung bình. Nó phải là hòa tuyệt vời ông đã có trong phòng của mình.Như ông showered, ông nghĩ của các nhiếp ảnh gia trẻ hiện nay cocooned ở comforter trên giường của mình. Asami cười, hài lòng với ý tưởng rằng Akihito đã ngủ trên giường của mình, đã qua sử dụng tốt.Akihito đã không hoàn toàn nhận quá khứ của mình những kinh nghiệm xấu trong Campuchia. Những cơn ác mộng đã ít thường xuyên của cuối năm nhưng nó đã không làm cho họ bất kỳ ít hung ác. Nội dung của ước mơ của Akihito đã luôn luôn nhất quán, cho Akihito đã phản ứng với những cơn ác mộng trong khuôn mẫu chính xác. Nó bắt đầu với Akihito khóc như một đứa trẻ, xin ăn Chey để ngăn chặn tra tấn waterboarding. Sau đó, ông đã vào thùng rác đầu cạnh nhau gọi tên của Asami, cầu xin anh ta tới trước khi cuối cùng la hét mình tỉnh táo từ cơn ác mộng, tắm của ông mồ hôi lạnh.Xem Akihito chiến đấu trận đánh của mình chỉ nhắc nhở Asami rằng ông đã thực sự giết Chey quá dễ dàng. Yakuza các không thể quay trở lại để tra tấn các bastard chết Campuchia nhưng số phận bên mình và ban cho anh ta với ba hy sinh sống- và họ đã được chỉ primed cho skinning. Những người đàn ông người ratted về anh ta trong lợi của Chey trả giá đắt cho sai lầm của mình. Bởi bây giờ, cơ thể của họ nên đã đạt đến đáy biển Bắc Thái Bình DươngBộ ba khóc, kêu gọi và hứa sẽ thế giới Asami nhưng mà không làm gì để thay đổi số phận của họ. Cơn thịnh nộ của Chúa tội phạm là không thể ngăn cản; tức giận của ông là mười lần sau khi học tập những người đàn ông đã ánh xạ ra một kế hoạch để giết Akihito nên Toru không công việc của mình. Đối với họ, cái chết là không thể tránh khỏi.Có rất nhiều chuột trong tổ chức, Asami nghĩ như ông đứng dưới nước ấm; ông đã chắc chắn của nó. Trong khi nhiều người đàn ông của ông vẫn trung thành; một số có thể âm mưu để có anh ta hoặc Akihito hại. Ông sẽ có Kirishima và Toru làm thêm đào vào chi tiết cá nhân của nhân viên sau đó, suy nghĩ AsamiTắt vòi nước, Asami toweled khô cơ thể của mình và tự hỏi về ớn lạnh mà ông đã có. Ông shrugged nó đi, biết rằng ông có thể không đủ khả năng để có một ngày. Săn bắn các loài Chey, cũng như các giao dịch với những cơn ác mộng của Akihito đã kéo ông ra khỏi kinh doanh hợp pháp của mình trong ngày.Đó là thời gian để quay về Sion và nhìn vào vấn đề.Kirishima đã làm việc một cách hiệu quả, khối lượng công việc nặng giữa các hoạt động ngầm của ông và Sion tung hứng nhưng Asami biết thư ký trung thành của mình có thể không còn người đàn ông pháo đài ngày của riêng mình.Như Chúa tội phạm đã tự mình đã sẵn sàng cho công việc, ông glanced tại người yêu ngủ của mình. Akihito của ổn định hơi thở và unfurrow lông mày chỉ ra một giấc ngủ yên bình. Môi cong, Asami strode ra khỏi phòng ngủ master và tìm thấy Toru ngồi ở vị trí thông thường của mình với các tờ báo Ấn bản buổi sáng.Kirishima ngồi bên cạnh Toru, quét tin tức doanh nghiệp trên máy tính bảng của mình. Cả hai đứng dậy ngay lập tức như Asami đã nhập."Asami sama." Họ chào đón cùng một lúc.Asami gật đầu để đáp ứng. "Làm thế nào là chấn thương của bạn, Toru?""Tôi không phải là một trăm phần trăm phù hợp nhưng Kanzaki sensei đã xoá sổ tôi cho nhiệm vụ, Asami sama," bảo vệ lanky trả lời trung thực.Kirishima bước về phía trước với áo khoác của Asami. Ông đã giúp ông trượt ông chủ trên các thợ may thực hiện hàng may mặc trước khi lấy cặp tài liệu làm việc của Asami.Ông "Akihito của lịch trình cho ngày hôm nay là gì?" hỏi thản như ông cố định Ghim tay áo của mình.Toru đã diễn ra cuốn sách lưu ý, leafed giữa. "Takeda san chỉ định anh ta có một số hình ảnh tại một sự kiện tổ chức từ thiện tại hai. Không có gì sau đó, thưa ngài."Asami noddded. "See mà ông vẫn ra khỏi khó khăn," ông nói và bước ra khỏi căn hộ penthouse mà không cần chờ đợi một phản ứng.Bởi thời gian Asami đã ngồi thoải mái ở mặt sau limousine, Kirishima ngay lập tức giới thiệu tóm tắt anh ta về lịch trình của mình cho ngày. Nó kẹt gói với các cuộc họp sau khi cuộc họp nhưng họ đã không có gì anh không thể xử lý."Ông chủ, kiểm toán viên bên ngoài được gọi là và nhận thấy một số số tiền untallied trong các tài liệu chúng tôi gửi ông."Đôi mắt của Asami bẻ. "Chiếm là đó?""NT Hopsital." Kirishima thông qua một vài giấy tờ để các yakuza. "Ueda sensei cáo buộc rằng số tiền ghi nợ không kiểm đếm với các nguồn cung cấp dược phẩm, chúng tôi nhận được.""Gọi Ueda và NT giám đốc văn phòng của tôi." Giọng nói của Asami là mát băng giá. Ông quét báo cáo của Ueda, nhận thấy vấn đề được đánh dấu bởi các kiểm toán trưởng gần như ngay lập tức. Cho một cái gì đó như thế để xảy ra, nó chắc chắn trông giống như ông đã đi quá lâu. Nó đã là thời gian để thi hành một số kỷ luật ở cấp dưới của mình.Cảm giác nôn từ đọc, Asami đặt tài liệu sang một bên và kiểm tra thời gian. Một làn sóng của lạnh xuôi qua anh ta."Kirishima."Bộ trưởng nhìn lên từ máy tính bảng của mình để xem phía sau gương. "Vâng, Asami sama?""Đã làm bạn đặt các fan hâm mộ về vụ nổ đầy đủ?"Kirishima trao đổi trong nháy mắt disconcerted Nanano trước khi nhìn vào các chủ nhân của mình một lần nữa. "Không, thưa ngài. Bạn cảm thấy lạnh?""Không," Asami nói dối, đóng cửa đôi mắt của mình. Điều này có là một ngày dài.XX kinh doanh như bình thường xXTiếng còi xe cứu thương một nơi nào đó bên ngoài đã vẽ Akihito từ giấc ngủ của ông. Kéo dài, ông đã chuyển sang bên mình. Bên trong giường nơi Asami ngủ vẫn trống rỗng, nhưng mùi của ông cologne mờ nhạt hơ từ gối.Ngay cả khi phòng những trong bóng tối, Akihito biết rằng mặt trời có thể là tại vị trí. Ông bolted vào một vị trí ngồi và nắm lấy điện thoại của mình.1 05 chiều"Thật!" Akihito bao la bao gồm đi, đổ xô vào phòng tắm để sẵn sàng.Ông đã nhận ra trong ít hơn năm, không quan tâm nếu ông đã showered đúng cách. Ông nhớ Asami rửa anh ta sau khi người đàn ông lớn tuổi fucked ông mù đêm trước khi vì vậy ông không nên rằng bẩn. Ông mặc trang phục tiêu chuẩn nhiếp ảnh của mình: Jeans kết hợp với màu trắng singlet và áo kaki ánh sáng. Ngón tay xơ len tóc của mình, ông đã về để lại phòng ngủ khi ông nhớ lại rằng ông đã phải mặc chính thức cho rằng sự kiện cụ thể.Groaning, Akihito đi lại cho tủ quần áo và nắm lấy áo sơ mi dài tay đầu tiên ông có thể có được bàn tay của mình.Người trên trái đất nhu cầu một nhiếp ảnh gia để mặc áo sơ mi, cà vạt và ăn mặc quần? Các nhiếp ảnh gia nguyền rủa như ông giấu trong áo sơ mi màu trắng của mình vào quần áo của mình. Áo trắng là một chút lớn nhưng Akihito đã không tạm dừng để nghĩ rằng nếu ông nên thay đổi.Những người quan tâm nếu nó quá lứa dù sao?Với một số người nổi tiếng nổi tiếng nhất của Nhật bản tham dự sự kiện tổ chức từ thiện, không ai sẽ có bực để nhìn vào áo quá khổ của mình. Tay đạt vào tủ quần áo một lần nữa, ông kéo ra một tie màu đen trước khi đi bộ ra khỏi phòng."Toru!" Akihito đổ xô đến anh ta. "Bạn hoàn toàn phục hồi?" Ông hỏi tay vụng sửa chữa tie."Vâng, Takaba sama," đến trả lời đơn điệu. Bảo vệ đã diễn một bước đến gần các nhiếp ảnh gia và đẩy đang gặp khó khăn tay đi."Cho phép tôi để hỗ trợ bạn, Takaba sama.""I 'm not một đứa trẻ," Akihito grumbled nhưng không cố gắng để ngăn chặn bảo vệ lanky. Với mức ông đã đi, nó sẽ có anh ta ít nhất một mười phút ràng buộc và một năm sửa chữa mà chết tiệt điều vào vị trí."Tại sao không bạn thức dậy tôi?"Chiêm ngưỡng của Toru không để lại tie. "Tôi có đơn đặt hàng để bạn ngủ," ông trả lời, ngón tay của mình ổn định tại tie. Ông đã lấy một bước trở lại khi công việc được thực hiện."Tên khốn đã làm điều đó vào mục đích." Akihito đã chuyển sang lấy túi máy ảnh. "Cảm ơn Chúa tôi tỉnh dậy trên thời gian hoặc Takeda sẽ chiên ass của tôi để hiển thị muộn." Ông kiểm tra thời gian một lần nữa, bị nguyền rủa. "Shit; l phải đi bây giờ."Toru theo sau cậu bé đến tầng hầm, nơi ông đã chờ đợi với BMW. Các nhiếp ảnh gia đã xem xét xe, sau đó tại guard của mình. "Là có bất kỳ xe hơi Nhật bản, chúng tôi có thể sử dụng? Tôi không thể đi xe một chiếc xe nhập khẩu đến một sự kiện tổ chức từ thiện."Akihito nhìn xung quanh bãi đậu xe tầng hầm hy vọng. "Tôi không muốn rằng Mitarai sly xét xe và quyết định rằng tôi thừa.""Takaba sama, có là Toyota Lexus," Toru trả lời, lấy túi đựng máy ảnh từ Akihito."Toyota nó là," Akihito đã đồng ý ngay lập tức, không phải chăm sóc các mô hình của chiếc xe. Miễn là nó là một chiếc xe hơi Nhật bản, nó sẽ giống ít dễ thấy.Akihito là ngây thơ để nghĩ rằng xe hơi Nhật bản nên trông kinh tế hơn. Ông tát một bàn tay trên trán của mình khi ông đã lái xe kiểu dáng đẹp sáng bóng bạc kim loại màu xám sedan từ bãi đậu xe tại chỗ của nó. Rõ ràng Toyota Lexus đã không nhìn một inch ít dễ thấy hơn BMW. Trong thực tế, họ trông gần như giống hệt nhau. Akihito đã không có thời gian để tranh luận do đó, ông chỉ đơn thuần là trượt vào ghế sau, cursing xe vô tội."Không có bất kỳ chiếc xe khác bên cạnh điều này?" ông hỏi, nhắm đến các vệ sĩ ngồi ở phía trước. "Và tên của chiếc xe là gì nhỉ?"Đây là các
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi thực sự không muốn giữ làm bào chữa vì vậy tất cả tôi có thể nói là; Tôi buồn phiền cho cuối cập nhật. Cảm ơn bạn cho tất cả những hiểu biết của bạn về Kirishima và Toru ghép nối. Tôi quyết định rằng tôi sẽ giữ cho mọi thứ vì nó là vào lúc này. Beta-ed bởi RiveReinStyx. Tôi xin lỗi vì bất kỳ sai lầm khác. Tôi đã nghiêm túc buồn ngủ khi tôi đã làm sửa của tôi. Disclaimer: Finder Series và các nhân vật đáng chú ý của nó thuộc về Yamane Ayano sensei. Cảnh báo:. Đây là một Lô-gì-Lô (PWP) chương và tôi xin lỗi nếu nó không theo ý thích của bạn Các báo động đã đi tắt về đơn điện thoại kim cương nạm Asami ngay trước khi chín vào buổi sáng. Asami tắt báo động gây phiền nhiễu hót líu lo chim một cách nhanh chóng, không muốn đánh thức Akihito lên. Cậu bé vẫn đang nằm dài bên cạnh anh, chết đến thế giới sau ba vòng của cuộc ái ân nồng nàn. Đẩy mạnh chăn đi, Asami đứng lên, chỉ để ngồi trên giường một lần nữa. Anh véo mũi anh và nhắm mắt lại chờ đợi cho chóng mặt để vượt qua. Bên cạnh anh, người yêu của mình trong hai năm khuấy. Trong một khoảnh khắc, Asami nghĩ Akihito đã thức dậy nhưng các nhiếp ảnh gia chỉ đơn giản hướng về phía mình và ngủ trên. Đối với năm phút tiếp theo, Asami vẫn ngồi trên cùng một chỗ nào hết chóng mặt cho thấy không có dấu hiệu rút lui. Ông đã chờ đợi, lựa chọn để di chuyển vào phòng tắm để tắm để thay thế. Một làn sóng lạnh tấn công anh lúc anh bước vào căn buồng tắm vòi sen. Nó không chắc rằng nhiệt độ đã giảm xuống, Asami trầm ngâm. Tháng tám có thể nói là tháng nóng nhất ở Tokyo, với nhiệt độ tăng cao lên đến 31 độ trên trung bình. Nó phải được điều hòa không khí tuyệt vời, ông đã có trong phòng của mình. Khi anh đi tắm, ông nghĩ của nhiếp ảnh gia trẻ hiện cocooned trong comforter trên giường của mình. Asami nhếch mép cười, hài lòng với ý tưởng rằng Akihito đã ngủ trên giường của mình, cũng đã trải qua. Akihito đã không hoàn toàn nhận qua kinh nghiệm xấu của mình tại Campuchia. Những cơn ác mộng ít thường xuyên về muộn, nhưng nó không làm cho họ ít hơn bất kỳ luẩn quẩn. Các nội dung của giấc mơ Akihito đã luôn luôn nhất quán, cho Akihito đã phản ứng với những cơn ác mộng trong các mô hình chính xác. Nó bắt đầu với Akihito khóc thút thít như một đứa trẻ, xin ăn Chey để ngăn chặn sự tra tấn waterboarding. Sau đó, anh vào thùng rác phía đầu bên cạnh gọi tên Asami của, cầu xin anh ta đến cuối cùng trước khi la hét mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, tắm trong mồ hôi lạnh của mình. Xem Akihito chiến đấu trận đánh của riêng mình chỉ nhắc nhở Asami rằng ông đã thực sự giết Chey xa quá dễ dàng. Các yakuza không thể quay trở lại để tra tấn các con hoang chết Campuchia nhưng số phận đã đứng về phía ông và ban cho anh ta với ba hy sinh sống - và họ chỉ sơn lót cho skinning. Những người đàn ông ratted vào ông ủng hộ của Chey trả giá đắt cho sai lầm của mình. Bởi bây giờ, cơ thể của họ nên đã đạt đến đáy biển Bắc Thái Bình Dương Dương Bộ ba đã khóc, đã nhận và hứa thế giới để Asami nhưng mà không làm gì để thay đổi số phận của họ. Sự phẫn nộ của chúa tội phạm là không thể ngăn cản; sự tức giận của ông là mười lần sau khi biết rằng những người đàn ông đã vạch ra một kế hoạch để giết Akihito nên Toru thất bại nhiệm vụ của mình. Đối với họ, cái chết là không thể tránh khỏi. Có rất nhiều con chuột trong tổ chức, Asami nghĩ khi anh đứng dưới nước ấm; ông chắc chắn của nó. Trong khi nhiều người trong số những người đàn ông của mình vẫn trung thành; một vài có thể được âm mưu có anh hoặc Akihito bị hại. Ông sẽ có Kirishima và Toru làm thêm đào sâu vào các chi tiết cá nhân của các nhân viên sau đó, Asami nghĩ Tắt vòi nước, Asami toweled khô cơ thể của mình và tự hỏi về ớn lạnh ông gặp phải. Anh nhún vai, biết rằng ông không thể đủ khả năng để có một ngày off. Việc săn của Chey, cũng như đối phó với những cơn ác mộng Akihito đã kéo anh ta ra khỏi kinh doanh hợp pháp của mình trong nhiều ngày. Đó là thời gian để trở lại Sion và nhìn vào vấn đề. Kirishima đã làm việc một cách hiệu quả, tung hứng khối lượng công việc nặng nề giữa các hoạt động ngầm của mình và Sion nhưng Asami biết thư ký trung thành của mình không còn có thể người đàn ông pháo đài của riêng mình. Khi chúa tội phạm đã bị sẵn sàng cho công việc, anh liếc nhìn người yêu ngủ của mình. Thở đều đều Akihito và lông mày unfurrow chỉ ra một giấc ngủ yên bình. Môi cong, Asami sải bước ra khỏi phòng ngủ và thấy Toru ngồi ở vị trí bình thường của mình với báo chí ấn bản buổi sáng. Kirishima ngồi bên cạnh Toru, quét các tin tức kinh doanh trên máy tính bảng của mình. Cả hai đứng dậy ngay lập tức như Asami bước vào. "Asami sama." Họ chào cùng một lúc. Asami gật đầu đáp lại. "Làm thế nào là chấn thương của bạn, Toru?" "Tôi không phải là một trăm phần trăm phù hợp nhưng Kanzaki sensei đã xóa cho tôi nhiệm vụ, Asami sama," bảo vệ cao lêu nghêu trả lời trung thực. Kirishima bước về phía trước với chiếc áo khoác của Asami. Ông đã giúp trượt ông chủ của mình trên các thợ may làm hàng may mặc trước khi lấy chiếc cặp làm việc của Asami. "lịch Akihito cho ngày hôm nay là gì?" ông hỏi một cách thờ ơ như ông cố định khuy măng sét của mình. Toru lấy ra cuốn sách lưu ý của ông, lá để giữa. "Takeda san giao cho cậu đưa một số hình ảnh tại một sự kiện từ thiện tại hai. Không có gì sau đó, thưa ông là." Asami noddded. "Thấy rằng anh vẫn ra khỏi khó khăn," ông nói và bước ra khỏi căn hộ penthouse mà không chờ đợi một phản ứng. Bởi thời gian Asami đang ngồi thoải mái ở phía sau của chiếc limousine, Kirishima ngay lập tức đã thông báo với ông về lịch trình của mình cho ngày. Nó đã bị kẹt gói với các cuộc họp sau cuộc họp này nhưng chúng chẳng là gì anh không thể xử lý. "Boss, kiểm toán viên bên ngoài gọi và nhận thấy một số lượng untallied trong các tài liệu chúng tôi đã gửi cho anh." Đôi mắt của Asami quay khó. "Những tài khoản được điều đó?" "NT Hopsital." Kirishima đã thông qua một vài giấy tờ để các yakuza. "Ueda sensei bị cáo buộc là số tiền ghi nợ không ăn khớp với các nguồn cung cấp dược phẩm, chúng tôi nhận được." "Gọi Ueda và Giám đốc NT đến văn phòng của tôi." Giọng Asami là băng giá lạnh. Ông quét báo cáo của Ueda, nhận thấy các vấn đề nổi bật của Chánh thanh tra gần như ngay lập tức. Đối với một cái gì đó giống như điều đó xảy ra, chắc chắn nó trông giống như ông đã đi xa quá lâu. Đó là thời gian để thực thi một số kỷ luật trong cấp dưới của mình. Cảm thấy buồn nôn từ việc đọc, Asami đặt các tài liệu sang một bên và xem giờ. Một làn sóng lạnh quét qua anh ta. "Kirishima." Các thư ký nhìn lên từ máy tính bảng của mình để gương chiếu hậu. "Vâng, Asami sama?" "Anh đã đưa các fan hâm mộ trên blast đầy đủ?" Kirishima đã trao đổi một cái nhìn bối rối với Suoh trước khi nhìn vào chủ nhân của mình một lần nữa. "Không, thưa ngài. Bạn có cảm thấy lạnh không?" "Không," Asami nói dối, nhắm mắt lại. Điều này là có được một ngày dài. Xx kinh doanh như thông thường xx Các còi xe cứu thương ở đâu đó bên ngoài đã thu hút Akihito từ giấc ngủ của mình. Trải dài, anh quay sang bên cạnh. Phía bên phải của chiếc giường nơi Asami ngủ vẫn trống rỗng nhưng mùi nước hoa mờ nhạt của anh bắt nguồn từ gối. Ngay cả khi các phòng được che giấu trong bóng tối, Akihito biết rằng mặt trời có lẽ đang ở vị trí đỉnh cao. Ông bắt vít vào một vị trí ngồi của mình và nắm lấy điện thoại. 13:05 "Chết tiệt!" Akihito ném chăn đi, vội vã vào phòng tắm để chuẩn bị sẵn sàng. Ông đã nhận ra trong vòng chưa đầy năm, không quan tâm nếu anh đã tắm rửa đúng cách. Anh nhớ Asami rửa ông sau khi người đàn ông lớn tuổi được fucked ông mù vào đêm hôm trước nên ông ấy không thể là bẩn. Ông mặc áo chuẩn nhiếp ảnh trang phục của mình: Jeans kết hợp với singlet trắng và ánh sáng áo khoác kaki. Finger chải tóc, anh sắp rời khỏi phòng ngủ khi ông nhớ rằng ông đã phải mặc chính thức cho rằng sự kiện đặc biệt. rên rỉ, Akihito trở lại tủ quần áo và nắm lấy tay ​​áo dài đầu tiên anh có thể có được bàn tay của mình vào. Ai trên đất đòi hỏi một nhiếp ảnh gia phải mặc áo sơ mi, cà vạt và áo quần? Các nhiếp ảnh gia nguyền rủa khi anh giấu trong áo sơ mi trắng của mình lên quần áo. Những chiếc áo sơ mi trắng là một chút lớn nhưng Akihito đã không dừng lại để nghĩ rằng nếu anh ta nên thay đổi. Ai quan tâm nếu nó quá khổ không? Với một số người nổi tiếng nổi tiếng nhất của Nhật Bản tham dự sự kiện từ thiện, không có ai bị làm phiền để nhìn vào chiếc áo quá khổ của mình. Hands thò tay vào tủ quần áo một lần nữa, ông lấy ra một chiếc cà vạt màu đen trước khi bước ra khỏi phòng. "Toru!" Akihito nhào tới ông ta. "Bạn có hoàn toàn phục hồi?" Ông hỏi, tay anh vụng về sửa chữa các tie. "Vâng, Takaba sama," ông trả lời đơn điệu. Người bảo vệ mất một bước gần hơn để các nhiếp ảnh gia và đẩy tay ​​đấu tranh đi. "Cho phép tôi để hỗ trợ bạn, Takaba sama." "Tôi không phải là một đứa trẻ," Akihito càu nhàu nhưng đã không cố gắng ngăn chặn bảo vệ cao lêu nghêu. Với mức ông đã đi, nó muốn đưa anh ta ít nhất thêm mười phút buộc và năm khác sửa chữa rằng điều damn vào vị trí. "Tại sao anh không đánh thức tôi dậy?" Ánh mắt của Toru không để lại thế cân bằng. "Tôi có đơn đặt hàng để cho bạn ngủ," ông trả lời, những ngón tay của mình ổn định ở thế cân bằng. Anh bước một bước trở lại khi công việc đã được thực hiện. "Đó là tên khốn đã làm điều đó vào mục đích." Akihito quay sang lấy các túi máy ảnh. "Cảm ơn thần tôi thức dậy vào thời gian hoặc Takeda sẽ chiên ass của tôi cho thấy muộn." Anh kiểm tra thời gian một lần nữa, bị nguyền rủa. "Chết tiệt,. L phải đi ngay bây giờ" Toru sau cậu bé xuống tầng hầm nơi Ando đã được chờ đợi với BMW. Các nhiếp ảnh gia đã xem xét chiếc xe, sau đó ít cảnh giác. "Có xe hơi Nhật Bản, chúng tôi có thể sử dụng? Tôi không thể đi xe một chiếc xe nhập khẩu với một sự kiện từ thiện." Akihito nhìn quanh tầng hầm công viên xe hy vọng. "Tôi không muốn điều đó sly Mitarai để có một cái nhìn vào chiếc xe và quyết định rằng tôi là thừa." "Takaba sama, có Toyota Lexus," Toru trả lời, lấy túi xách máy ảnh từ Akihito. "Toyota nó là, "Akihito đã đồng ý ngay lập tức, không quan tâm các mô hình của chiếc xe. Miễn là nó là một chiếc xe Nhật Bản, nó trông ít bị chú ý. Akihito là ngây thơ khi nghĩ rằng xe hơi Nhật Bản nên xem xét kinh tế hơn. Ông tát tay lên trán khi Ando lái xe sáng bóng màu bạc kim loại kiểu dáng đẹp màu xám sedan từ chỗ đậu xe của nó. Rõ ràng Toyota Lexus đã không xem xét một inch ít bị chú ý hơn so với BMW. Trong thực tế, họ nhìn gần như giống hệt nhau. Akihito đã không có thời gian để tranh luận nên anh chỉ trượt vào ghế sau, nguyền rủa cái xe vô tội. "Không có bất kỳ chiếc xe nào khác bên cạnh này?" anh hỏi, nhìn những người lính ngồi ở phía trước. "Và tên của chiếc xe là gì nữa không? "Đây là

























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: