As I blearily woke up and opened my eyes, a new window choose that tim dịch - As I blearily woke up and opened my eyes, a new window choose that tim Việt làm thế nào để nói

As I blearily woke up and opened my

As I blearily woke up and opened my eyes, a new window choose that time to flash into existence.

Update 0.1a







Update Log

The subskills sprinting, jogging and walking have been combined into the Movement skill
Cooking subskills have been removed as they have been deemed worthless
Blunt Weapons skill has been removed
Subskill Blunt Weapons: Clubs is now the skill Clubs
Physical Exercise skill has been removed
The skills Dodge and Footwork have been removed as AGI will now take effect in that aspect
The skill Memorization has been removed as INT will now take effect in that aspect
The skill Listen has been removed as WIS will now take effect in that aspect
Carpentry subskills have been removed
Carpentry skill is now known as the subskill Crafting: Woodworking
Gardening subskills have been removed


Half asleep, my eyes scanned down the list, I noted that it was removing skills that I had occasionally wondered about. What was the point of having a main skill Blunt Weapons? The other kinds of blunt weapons I could think of was the staff and the pole, perhaps a shield. But those sounded like they could belong as a main skill. The cooking subskills were definitely laughable. Boiling? That's a skill?
I thought a little at who might be behind this message, but was unable to draw a conclusion. One of my theories was that the gaming ability had the potential to update itself, just like a real game being updated.

Closing the update window, I was at a loss when I looked around at the unfamiliar bedroom, then I remembered how I was living here for a month. Fully awake, I got up and stood on the flush carpet, toes sinking in the deep softness of the carpet threads. Stretching with a big yawn, I changed into proper clothes before heading out to the lounge. My aunt wasn't up yet, but looking at the time, I thought that she would be waking up soon.

I went to the kitchen and decided on french toast. Setting a shallow baking pan to the side, I hunted through the cupboards to make sure that she had eggs, milk bread and golden syrup. You can't have it without the golden syrup! Taking out 4 eggs, I quickly broke them with a clean movement and the eggs slid into the pan. Using a fork, I whisked the eggs until it was a identically coloured mess before adding the milk and mixing it in as well. Putting the pan to the side, I hunted around the kitchen until I found a frying pan. Putting the frying pan on the stove, I turned on the element and dropped a spoon of butter into the pan. As it melted, I took the bread from the cupboard and set it next to the eggy pan and fetched a plate for the cooked breakfast.

I took my time making french toast and the aroma filled the air, as if by magic, the second I had finished using the last of the mixture my aunt appeared at the kitchen door wrapped in her dressing gown. Surprised to see me cooking she smiled "That smells delicious". I moved the heavy plate to the table and fetched another two plates to eat with and the golden syrup. Sitting at the table with Alice as we ate the french toast, it was incredibly tasty. Light and flavoursome, the breakfast exceeded anything I could possibly have created before I gained the cooking skill.
That skill really did improve my cooking, I noticed that I spent less time preparing the meal, and yet received better results.

Satisfied with breakfast, I cleared the table off and washed the dishes. She didn't seem to own a dishwasher, not that I minded as there was barely anything to clean up. I walked back to the room and sat on the couch, Alice made herself a cup of tea and sat in a chair, sipping her drink. Eventually she offered to show me around the city today, I gratefully accepted her offer, looking forwards to hanging out with her.

I returned to my room to grab a jacket and grab my shoes, before returning to sit down while I waited for Alice to get ready. Soon, we exited the apartment, Alice took care to lock the door as we left, making a comment on security in the city. Using the lift to get downstairs was slower than walking, but Alice declined and wryly said "I'd rather take the lift than walk the stairs all day". After making it down to the foyer, we exited the building and was soon walking alongside the pavement.

For the most part, things were not as heretic as I feared. There was no jostling and pushing on the sidewalk, you simply stepped out of the way of the incoming traffic. But occasionally someone wasn't looking or even accidentally bumped into me. At those times, I barely noticed it. I could feel it, but my balance wasn't jostled at all and I could keep moving as if they were a feather brushing a boulder. They more often perplexed by who they bumped into, and when they saw me.. No. They couldn't have hit me, I was just a gangly teen.
As I walked, everyone in the city seemed to be in a hurry. They didn't pause for more than a few heartbeats and a confused expression after bumping into me. Eventually, I grew used to the strange ritual of the city goers.

We attended the museum first, it was free to the public so we just walked right in. As I passed the donations jar I respectfully placed a $5 note inside as Alice nodded with approval. While I wouldn't receive any money while I was living here, I also didn't plan to buy anything. We wondered the museum, looking at the different displays. I paused at one display of a ancient egg the size of my head. Looking at it I wondered if it was possible to eventually gain a skill or magic to hatch these kinds of eggs. Could I even gain non-normal skills? It didn't appear to be possible yet, but I was still new at this and the possibility always remained.

We spent most of the morning walking from display to display, when Alice idly checked her watch. With a expression of dismay she groaned. "Oh!.. I supposed to be somewhere at this time!". She bit her lip and looked at me as she thought, reaching a decision, she reached inside her purse, and grabbed a key. As she handed it to me she quickly rushed "I need to attend a meeting, here's a spare key to the house. You remember the way back right?" Smiling a little at her behaviour, I told her "Yep. I remember every turn. Mallard Street right?". Reassured, my aunt quickly said "I'll be back around 7" then rushed out of the museum. With a afternoon to kill I spent the rest of the hour looking at the displays.

Eventually bored, I left the building and walked outside. As I watched the rushing traffic, I finally picked a direction and started walking. I'm not sure why I picked that direction really, it was just a feeling. Walking for a bit, I looked at the shops I passed. A few of them were clothes stores and even a few electronics stores. I visited the latter and looked at their games sections. I was surprised how low the prices were. This racing game for $20, I would have to pay $35 at our town shop. I placed it back down reluctantly, I didn't feel the need to buy anything yet. Walking out of the shop I looked around at the surrounding buildings. Looking down the street, I spotted a familiar building around a corner. It was that low black building where I had seen that strange man.

Curious as to if the man was still there, I walked around the corner until I could see the place I last saw him. When I looked, not only was he still there, it looked like he hadn't moved from his spot at all. Unsure of how to approach him, I stood there like a idiot in the middle of the traffic as I looked at him. People occasionally bumped into me. But as I said previously, it felt like feathers brushing against a rock. While I watched him, I took in his tattered and dirty clothing, the same baseball cap set before him with the occasional passerby dropping in a coin. I felt a tingle on the back of my neck just as the man turned his head and looked directly at me, meeting my eyes. His eyes were as startling as before, the blue intensity looking straight through me.

Startled, I met his glance. After eyeing me for a second, the man beckoned me over with a hand. Nervously I approached him and stood roughly two meters away. I could smell him from here, a stale odour of sweat and mould. In a rough voice, he said to me "Hi, I'm Jordan" I frowned and my eyebrows furrowed. Talok's narrowed a little, wondering why I reacted so. I responded to his lie with one of my own "I'm James". Talok smiled, "That's a nice name. James, how would you like to help me? I'm a little hungry at the moment, do you think you can hook me up with some food?"

Warily I watched him, cautious for any move he might make. I couldn't see the harm in it, so I agreed. Hesitantly I spoke "Sure.. I could get you a few sandwiches?" He grinned. His teeth were white and showed no signs of the 'rough life' he had surely been living. He gestured at his hat. "Take the coins in it and buy me something nice". I hesitated. This seemed a little off. Nervously I licked my lips. "Why can't you buy it yourself if you have the money?" I asked of him. "Ack well. You can smell me right?" he grimaced. "None of the stores will let me in" I slowly nodded. "Alright.."

Carefully stooping over, I watched him for any sudden movements as he removed a few coins from his cap and offered them to me. His hands were coarse and dry, looking as though he fought with them each day. Stepping forwards, I took the money from his rough palm and quickly stepped back. I stammered out "A-Alright then.. W-Well.. I'll be back in 5 minutes" Talok grinned "Can't wait"

My back felt vulnerable as I turned away from him, and yet, I could only steel myself. Unwilling to give him the satisfaction of showing my discomfort. I moved to a nearby cafe and purchased a couple of sandwiches. Holding the bag, I walked back to Talok. His eyes spotted me the instant I was in view. Feeling as if I should just run, I approached and placed the bag down.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Khi tôi blearily tỉnh dậy và mở mắt của tôi, một cửa sổ mới chọn thời gian đó để flash vào sự tồn tại.Cập Nhật 0.1ACập Nhật đăng nhập Subskills sprinting, chạy bộ và đi bộ đã được kết hợp vào kỹ năng di chuyển Nấu ăn subskills đã được gỡ bỏ khi họ có được coi là vô giá trị Thẳng thừng kỹ năng vũ khí đã được gỡ bỏ Subskill vũ khí cùn: Câu lạc bộ là bây giờ các câu lạc bộ kỹ năng Vật lý tập thể dục kỹ năng đã được gỡ bỏ Các kỹ năng né tránh và Footwork đã được gỡ bỏ như AGI bây giờ sẽ có hiệu lực trong khía cạnh đó Kỹ năng ghi nhớ đã được gỡ bỏ như INT bây giờ sẽ có hiệu lực trong khía cạnh đó Kỹ năng nghe này đã bị loại bỏ như WIS bây giờ sẽ có hiệu lực trong khía cạnh đó Nghề mộc subskills đã được gỡ bỏ Kỹ năng nghề mộc bây giờ được biết đến như subskill Crafting: chế biến gỗ Làm vườn subskills đã được gỡ bỏMột nửa ngủ, mắt tôi quét xuống danh sách, tôi lưu ý rằng nó loại bỏ những kỹ năng mà tôi có đôi khi tự hỏi về. Điểm của việc có một kỹ năng chính vũ khí cùn là gì? Các loại khác của vũ khí cùn tôi có thể nghĩ đến là các nhân viên và cực, có lẽ là một lá chắn. Nhưng những người có vẻ như họ có thể thuộc về như là một kỹ năng chính. Subskills nấu ăn đã được chắc chắn nực cười. Sôi? Đó là một kỹ năng?Tôi nghĩ rằng rất ít người có thể đằng sau tin nhắn này, nhưng không thể rút ra một kết luận. Một trong lý thuyết của tôi là khả năng chơi game có tiềm năng để cập nhật chính nó, giống như một trò chơi thực sự được Cập Nhật.Đóng cửa sổ Cập Nhật, tôi đã ở một mất mát khi tôi nhìn xung quanh phòng ngủ không quen thuộc, sau đó tôi nhớ như thế nào tôi đã sống ở đây cho một tháng. Hoàn toàn tỉnh táo, tôi đứng dậy và đứng trên thảm tuôn ra, ngón chân đánh chìm trong êm ái sâu của chủ đề của thảm. Kéo dài với một ngáp lớn, tôi đã thay đổi vào quần áo thích hợp trước khi đi ra đến sảnh. Dì của tôi đã không lên được nêu ra, nhưng nhìn vào thời gian, tôi nghĩ rằng cô sẽ thức dậy sớm.Tôi đã đi đến nhà bếp và quyết định trên bánh mì nướng Pháp. Thiết lập một nông chảo nướng bánh sang một bên, tôi săn bắn qua tủ để đảm bảo rằng cô đã có trứng, bánh mì sữa và xi-rô vàng. Bạn không thể có nó mà không xi-rô vàng! Tôi lấy ra 4 trứng, một cách nhanh chóng chia tay chúng với một phong trào sạch và trứng trượt vào chảo. Tôi sử dụng một ngã ba, gạt bỏ những quả trứng cho đến khi nó là một mess hệt màu trước khi thêm sữa và trộn nó là tốt. Đặt chảo sang một bên, tôi săn bắn xung quanh nhà bếp cho đến khi tôi tìm thấy một frying pan. Đặt chảo vào lò, tôi bật các yếu tố và giảm xuống một muỗng của bơ vào chảo. Khi nó tan chảy, tôi lấy bánh mì từ tủ và đặt nó bên cạnh eggy chảo và lấy một tấm cho bữa ăn sáng nấu chín.Tôi mất thời gian của tôi làm cho bánh mì nướng Pháp và hương thơm đầy không khí, như thể do phép thuật, thứ hai tôi đã hoàn thành bằng cách sử dụng cuối cùng của hỗn hợp dì của tôi xuất hiện ở cửa nhà bếp bọc trong áo choàng mặc quần áo của cô. Ngạc nhiên khi thấy tôi nấu ăn cô cười "Mà mùi ngon". Tôi chuyển tấm thép dày đến bảng và lấy một hai mảng để ăn với và xi-rô vàng. Ngồi tại bàn với Alice như chúng tôi ăn bánh mì nướng Pháp, đó là cực kỳ ngon. Ánh sáng và flavoursome, các bữa ăn sáng vượt quá bất cứ điều gì tôi có thể có thể đã tạo ra trước khi tôi đã đạt được các kỹ năng nấu ăn.Kỹ năng thực sự đã làm cải thiện nấu ăn của tôi, tôi nhận thấy rằng tôi đã dành ít thời gian chuẩn bị bữa ăn, và chưa nhận được kết quả tốt hơn.Hài lòng với bữa ăn sáng, tôi xóa bảng ra và rửa sạch các món ăn. Cô không có vẻ để sở hữu một máy rửa chén, không phải là tôi cởi là có là hầu như không bất cứ điều gì để làm sạch. Tôi đi lại cho phòng và ngồi trên chiếc ghế dài, Alice làm cho mình một tách trà và ngồi trên ghế, nhấm nháp đồ uống của mình. Cuối cùng, nó cung cấp cho tôi xung quanh thành phố hôm nay, tôi gratefully chấp nhận đề nghị của cô, nhìn về phía trước để treo ra với cô ấy.Tôi quay trở lại phòng của tôi để lấy một chiếc áo khoác và lấy giày của tôi, trước khi quay trở lại ngồi trong khi tôi chờ cho Alice để chuẩn bị sẵn sàng. Ngay sau đó, chúng tôi rời nhà, Alice đã chăm sóc để khóa cửa khi chúng tôi rời, làm cho một bình luận về an ninh trong thành phố. Bằng cách sử dụng Thang máy để có được ở tầng dưới là chậm hơn so với đi bộ, nhưng Alice đã từ chối và wryly nói "Tôi sẽ thay vì có Thang máy đến đi cầu thang tất cả các ngày". Sau khi thực hiện nó xuống giải lao, chúng tôi đã thoát xây dựng và đã nhanh chóng đi bộ dọc theo vỉa hè.Hầu hết các phần, những điều đã không dị giáo như tôi sợ. Có là không có jostling và đẩy trên vỉa hè, bạn chỉ đơn giản là bước trên con đường của lưu lượng truy cập đến. Nhưng đôi khi một ai đó không phải là tìm kiếm hoặc thậm chí vô tình bumped vào tôi. Vào những thời điểm, tôi chỉ nhận thấy nó. Tôi có thể cảm thấy nó, nhưng sự cân bằng của tôi đã không được jostled ở tất cả và tôi có thể tiếp tục di chuyển như thể họ là một lông đánh răng một boulder. Họ thường xuyên hơn perplexed bởi những người họ bumped vào, và khi họ nhìn thấy tôi... Không. Họ không thể có nhấn tôi, tôi đã là chỉ là một thiếu niên gangly.Như tôi đi, tất cả mọi người ở thành phố dường như là trong vội vàng. Họ không tạm dừng cho hơn một vài heartbeats và một biểu hiện nhầm lẫn sau khi va chạm vào tôi. Cuối cùng, tôi đã tăng trưởng được sử dụng để các nghi lễ kỳ lạ của khán giả thành phố.Chúng tôi đã tham dự các bảo tàng đầu tiên, nó đã được miễn phí cho công chúng do đó, chúng tôi chỉ cần đi bộ ngay trong. Như tôi đã thông qua sự đóng góp bình tôi trân trọng đặt một $5 lưu ý bên trong như Alice gật đầu với sự chấp thuận. Trong khi tôi sẽ không nhận được bất kỳ tiền bạc trong khi tôi đã sống ở đây, tôi cũng không dự định mua bất cứ điều gì. Chúng tôi tự hỏi bảo tàng, xem xét các màn hình khác nhau. Tôi dừng lại một hiển thị của một quả trứng cổ đại kích thước của đầu của tôi. Nhìn vào nó tôi tự hỏi nếu nó đã có thể cuối cùng đạt được một kỹ năng hoặc ma thuật nở các loại trứng. Tôi có thể thậm chí đạt được kỹ năng không phải là bình thường? Nó đã không xuất hiện để được có thể được nêu ra, nhưng tôi đã được vẫn còn mới này và khả năng vẫn luôn luôn.Chúng tôi đã dành hầu hết buổi sáng đi bộ từ màn hình để hiển thị, khi Alice nguyên nhân kiểm tra xem của mình. Với một biểu hiện của mất tinh thần, cô groaned. "Oh!... Tôi coi là một nơi nào đó vào thời gian này! ". Cô cắn môi của cô và nhìn tôi như cô nghĩ, đạt một quyết định, cô đạt đến bên trong ví của mình, và nắm lấy một phím. Như cô đã trao nó cho tôi cô ấy một cách nhanh chóng đổ xô "tôi cần phải tham dự một cuộc họp, đây của một khóa dự phòng đến nhà. Bạn nhớ cách trở lại đúng?" Mỉm cười một chút hành vi của mình, tôi đã nói với cô ấy "Yep. Tôi nhớ mỗi lần lượt. Sân bay Mallard Street đúng? ". Yên tâm, dì của tôi một cách nhanh chóng nói "Tôi sẽ trở lại khoảng 7" sau đó vội vàng ra khỏi bảo tàng. Với một buổi chiều để giết tôi dành phần còn lại của giờ nhìn các hiển thị.Cuối cùng chán, tôi rời tòa nhà và đi bộ bên ngoài. Như tôi dõi giao thông Rush, tôi cuối cùng đã chọn một hướng và bắt đầu đi bộ. Tôi không chắc lý do tại sao tôi chọn hướng đó thực sự, nó đã là chỉ là một cảm giác. Đi bộ cho một chút, tôi xem xét các cửa hàng tôi đã thông qua. Một vài trong số đó đã là mua sắm quần áo và thậm chí một vài cửa hàng điện tử. Tôi viếng thăm thứ hai và nhìn tại phần trò chơi của họ. Tôi đã ngạc nhiên như thế nào thấp giá đã. Trò chơi đua xe này cho $20, tôi sẽ phải trả tiền $35 tại thị xã cửa hàng của chúng tôi. Tôi đặt nó trở lại xuống một cách miễn cưỡng, tôi không cảm thấy sự cần thiết phải mua bất cứ điều gì được nêu ra. Đi bộ ra khỏi các cửa hàng tôi nhìn xung quanh tại các tòa nhà xung quanh. Nhìn xuống đường phố, tôi phát hiện một tòa nhà quen thuộc xung quanh một góc. Đó là tòa nhà màu đen đó thấp mà tôi đã thấy rằng người đàn ông lạ.Tò mò như đến khi người đàn ông đã vẫn còn đó, tôi đi quanh góc cho đến khi tôi có thể nhìn thấy nơi tôi cuối thấy anh ta. Khi tôi nhìn, không chỉ là ông vẫn còn đó, nó trông giống như ông đã không di chuyển từ vị trí của mình ở tất cả. Không chắc chắn làm thế nào để tiếp cận anh ta, tôi đứng đó như một idiot ở giữa giao thông khi tôi nhìn vào anh ta. Người thỉnh thoảng bumped vào tôi. Nhưng như tôi đã nói trước đó, nó cảm thấy như lông đánh răng với một hòn đá. Trong khi tôi đã xem anh ta, tôi đã ở của mình rách và bẩn quần áo, mũ bóng chày cùng thiết lập trước khi anh ta với đi ngang qua thỉnh thoảng thả một đồng xu. Tôi cảm thấy một tingle ở mặt sau của cổ của tôi cũng giống như người đàn ông quay đầu và nhìn trực tiếp tại tôi, gặp mắt của tôi. Đôi mắt của ông đã startling như trước, cường độ màu xanh tìm kiếm thẳng thông qua tôi.Giật mình, tôi đã gặp trong nháy mắt của ông. Sau đợt nhắm đến tôi cho một thứ hai, người đàn ông beckoned tôi qua với một bàn tay. Nervously, tôi tiếp cận anh ta và đứng khoảng hai mét. Tôi có thể ngửi thấy anh ta từ đây, một mùi cu của mồ hôi và khuôn mẫu. Trong một giọng nói thô, ông nói với tôi "Xin chào, tôi là Jordan" Tôi cau mày và lông mày của tôi nhăn. Talok của thu hẹp một chút, tự hỏi tại sao tôi đã phản ứng như vậy. Tôi đáp lời nói dối của mình với một trong những của riêng của tôi "I 'm James". Talok cười, "đó là một tên tốt đẹp. James, làm thế nào bạn sẽ thích để giúp tôi? Tôi là một chút đói tại thời điểm này, bạn có nghĩ rằng bạn có thể giới thiệu tôi với một số thực phẩm?"Warily tôi đã xem anh ta, thận trọng cho bất kỳ chuyển động ông có thể làm cho. Tôi không thể nhìn thấy các thiệt hại trong nó, do đó, tôi đã đồng ý. Hesitantly tôi nói "chắc chắn... Tôi có thể giúp bạn một số bánh mì?" Ông grinned. Răng của mình đã được trắng và cho thấy không có dấu hiệu của cuộc sống thô' ' ông đã chắc chắn sống. Ông gestured tại mũ của mình. "Có những đồng xu trong nó và mua cho tôi một cái gì đó tốt đẹp". Tôi do dự. Điều này dường như một chút. Nervously tôi licked đôi môi của tôi. "Tại sao không thể bạn mua nó cho mình nếu bạn có tiền?" Tôi yêu cầu của anh ta. "Ack tốt. Bạn có thể ngửi thấy tôi phải không?"ông grimaced. "Không ai trong số các cửa hàng sẽ cho phép tôi" tôi từ từ gật đầu. "Được rồi..."Cẩn thận stooping qua, tôi đã xem anh ta cho bất kỳ phong trào đột ngột khi ông gỡ bỏ một vài xu từ cap của mình và cung cấp cho họ với tôi. Bàn tay của ông đã là thô và khô, nhìn như thể ông chiến đấu với chúng mỗi ngày. Bước chuyển tiếp, tôi lấy tiền từ palm thô của mình và nhanh chóng bước trở lại. Tôi stammered "A-được rồi sau đó... W-Well... Tôi sẽ trở lại trong 5 phút"Talok grinned" không thể chờ đợi"Trở lại của tôi cảm thấy dễ bị tổn thương khi tôi chuyển ra khỏi anh ta, và được nêu ra, tôi có thể chỉ thép bản thân mình. Không để cho anh ta sự hài lòng của đang hiện khó chịu của tôi. Tôi chuyển đến một quán cà phê gần đó và mua một số bánh mì. Giữ túi, tôi đi lại cho Talok. Đôi mắt của mình nhìn thấy tôi ngay lập tức tôi đã trong xem. Tôi cảm thấy như nếu tôi chỉ nên chạy, tiếp cận và đặt túi xuống.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Như tôi blearily tỉnh dậy và mở mắt, một cửa sổ mới chọn thời điểm đó để flash vào sự tồn tại. Cập nhật 0.1a Update Log Những kỹ năng chạy nước rút, chạy bộ và đi bộ đã được kết hợp vào các phong trào kỹ năng kỹ năng cụ nấu ăn đã được loại bỏ khi họ đã được coi là vô giá trị Blunt Weapon kỹ năng đã được gỡ bỏ Subskill Blunt Weapon: Câu lạc bộ doanh nghiệp là kỹ năng Câu lạc bộ kỹ năng vật lý Tập thể dục đã được gỡ bỏ Các kỹ năng Dodge và Footwork đã được gỡ bỏ như AGI bây giờ sẽ có hiệu lực trong đó khía cạnh học ghi nhớ kỹ năng đã được gỡ bỏ như INT sẽ bây giờ có hiệu lực trong đó khía cạnh Các kỹ năng Nghe đã bị xóa vì WIS bây giờ sẽ có hiệu lực trong đó khía cạnh Mộc kỹ năng cụ thể đã được loại bỏ Mộc skill bây giờ được gọi là Crafting subskill: chế biến gỗ vườn kỹ năng cụ thể đã được loại bỏ nửa ngủ, mắt tôi quét xuống danh sách , tôi lưu ý rằng nó đã được gỡ bỏ kỹ năng mà tôi đã thỉnh thoảng tự hỏi về. Điểm của việc có một kỹ năng chính Blunt Vũ khí là gì? Các loại khác của vũ khí cùn tôi có thể nghĩ ra được các nhân viên và các cực, có lẽ là một lá chắn. Nhưng những người có vẻ như họ có thể thuộc về một kỹ năng chính. Những kỹ năng cụ nấu ăn là chắc chắn chuyện buồn cười. Đun sôi? Đó là một kỹ năng? Tôi nghĩ một chút vào những người đứng đằng sau thông báo này, nhưng đã không thể rút ra một kết luận. Một trong những lý thuyết của tôi là khả năng chơi game có tiềm năng để cập nhật chính nó, giống như một trò chơi thực sự đang được cập nhật. Đóng cửa sổ cập nhật, tôi đang ở một mất mát khi tôi nhìn quanh phòng ngủ quen thuộc, sau đó tôi nhớ tôi đã sống đây trong một tháng. Hoàn toàn tỉnh táo, tôi đứng dậy và đứng trên thảm tuôn ra, ngón chân chìm trong sự mềm mại sâu sắc về chủ đề thảm. Trải dài với một cái ngáp lớn, tôi đã thay đổi vào quần áo thích hợp trước khi đi ra phòng khách. Dì của tôi đã không lên được nêu ra, nhưng nhìn vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ thức dậy sớm. Tôi đi vào nhà bếp và quyết định về french toast. Thiết lập một chảo nướng cạn sang một bên, tôi săn lùng thông qua các tủ để đảm bảo rằng cô đã có trứng, bánh mì sữa và xi-rô vàng. Bạn không thể có nó mà không có xi-rô vàng! Đi ra 4 quả trứng, tôi nhanh chóng phá vỡ chúng với một phong trào sạch và trứng trượt vào chảo. Sử dụng một ngã ba, tôi gạt những quả trứng cho đến khi nó là một mớ hỗn độn màu hệt trước khi thêm sữa và trộn nó trong là tốt. Đưa các pan sang một bên, tôi bị săn bắn xung quanh nhà bếp cho đến khi tôi tìm thấy một cái chảo. Đặt chảo lên bếp, tôi bật các yếu tố và giảm một thìa bơ vào chảo. Vì nó tan chảy, tôi cầm lấy bánh khỏi tủ và đặt nó bên cạnh chảo eggy và lấy một tấm cho các bữa ăn sáng nấu chín. Tôi mất thời gian của tôi làm cho french toast và hương thơm đầy không khí, như ảo thuật, tôi thứ hai đã hoàn thành bằng cách sử dụng cuối cùng của hỗn hợp dì của tôi xuất hiện ở cửa nhà bếp được bọc trong chiếc áo choàng của cô. Ngạc nhiên khi thấy tôi nấu ăn, cô mỉm cười "Đó là mùi thơm ngon". Tôi di chuyển các tấm nặng để bàn và lấy hai tấm khác để ăn với và xi-rô vàng. Ngồi tại bàn với Alice như chúng tôi ăn bánh mì nướng kiểu Pháp, nó là vô cùng ngon. Ánh sáng và flavoursome, các bữa ăn sáng vượt quá bất cứ điều gì tôi có thể có thể đã được tạo ra trước khi tôi đã đạt được những kỹ năng nấu ăn. kỹ năng đó thực sự đã cải thiện nấu ăn của tôi, tôi nhận thấy rằng tôi đã dành ít thời gian chuẩn bị bữa ăn, và chưa nhận được kết quả tốt hơn. Hài lòng với bữa ăn sáng, tôi xóa bàn ra và rửa chén. Cô dường như không sở hữu một máy rửa chén, không phải là tôi phiền như có bất cứ điều gì chỉ để làm sạch. Tôi bước trở lại phòng và ngồi trên chiếc ghế dài, Alice thực hiện cho mình một tách trà và ngồi trên ghế, nhâm nhi uống của cô. Cuối cùng cô đã cung cấp cho tôi thấy xung quanh thành phố hôm nay, tôi biết ơn chấp nhận lời đề nghị của mình, nhìn về phía trước để đi chơi với cô ấy. Tôi trở về phòng mình để lấy một chiếc áo khoác và lấy đôi giày của tôi, trước khi trở lại ngồi xuống trong khi tôi chờ đợi cho đến Alice chuẩn bị. Ngay sau đó, chúng tôi đã thoát căn hộ, Alice đã chăm sóc để khóa cửa khi chúng tôi rời, đưa ra bình luận về an ninh trong thành phố. Sử dụng thang máy để có được ở tầng dưới là chậm hơn so với đi bộ, nhưng Alice chối và nhăn nhó nói: "Tôi thà đi thang máy hơn so với đi bộ cầu thang cả ngày". Sau khi thực hiện nó xuống tiền sảnh, chúng tôi đã thoát xây dựng và sớm đi bộ dọc theo vỉa hè. Đối với hầu hết các phần, sự việc không như kẻ dị giáo như tôi lo sợ. Không có xô đẩy và đẩy trên vỉa hè, bạn chỉ đơn giản là bước ra khỏi con đường của giao thông đến. Nhưng đôi khi một người nào đó đã không tìm kiếm hoặc thậm chí vô tình va vào tôi. Những lúc đó, tôi chợt nhận ra nó. Tôi có thể cảm thấy nó, nhưng sự cân bằng của tôi đã không chen lấn ở tất cả và tôi có thể tiếp tục di chuyển như thể họ là một chiếc lông chải một tảng đá. Họ thường xuyên hơn lúng túng bởi những người mà họ tình cờ gặp lại, và khi họ thấy tôi .. số họ đã không thể đánh tôi, tôi chỉ là một thiếu niên gangly. Khi tôi đi, tất cả mọi người trong thành phố dường như là trong một vội vàng. Họ không dừng lại cho nhiều hơn một vài nhịp tim và một biểu hiện bối rối sau khi chạm vào tôi. Cuối cùng, tôi đã quen với những nghi lễ kỳ lạ của các khán giả thành phố. Chúng tôi đã tham dự các bảo tàng đầu tiên, nó được miễn phí cho công chúng vì vậy chúng tôi chỉ đi ngay. Như tôi đã thông qua việc đóng góp bình Tôi kính cẩn đặt một ghi chú 5 $ trong khi Alice gật đầu với phê duyệt. Trong khi tôi sẽ không nhận được bất kỳ tiền bạc trong khi tôi đang sống ở đây, tôi cũng không có kế hoạch để mua bất cứ điều gì. Chúng tôi tự hỏi các bảo tàng, nhìn vào màn hình khác nhau. Tôi dừng lại ở một màn hình hiển thị của một quả trứng cổ kích thước đầu của tôi. Nhìn vào nó, tôi tự hỏi nếu nó có thể để cuối cùng đạt được một kỹ năng hay phép thuật để nở các loại trứng. Tôi thậm chí có thể đạt được các kỹ năng không bình thường? Nó dường như không thể nào, nhưng tôi vẫn còn là mới lúc này và khả năng luôn luôn vẫn còn. Chúng tôi dành phần của buổi sáng đi bộ từ màn hình để hiển thị, khi Alice yên kiểm tra đồng hồ của mình. Với một biểu hiện của mất tinh thần cô rên rỉ. "Oh! .. Tôi cho là một nơi nào đó vào lúc này!". Cô cắn môi và nhìn tôi như cô nghĩ, đạt đến một quyết định, nàng đến bên trong ví của cô, và nắm lấy một chìa khóa. Khi cô đưa nó cho tôi, cô nhanh chóng đổ xô "Tôi cần phải tham dự một cuộc họp, đây là một chìa khóa dự phòng đến nhà. Bạn nhớ đường trở về phải không?" Mỉm cười một chút về hành vi của mình, tôi nói với cô ấy "Đúng. Tôi nhớ mỗi lần lượt. Mallard đường phải không?". Yên tâm, dì của tôi nhanh chóng nói "Tôi sẽ trở lại khoảng 7", sau đó vội vã ra khỏi bảo tàng. Với một buổi chiều để giết tôi dành phần còn lại của giờ nhìn vào màn hình. Cuối cùng buồn chán, tôi rời khỏi tòa nhà và bước ra ngoài. Khi tôi quan sát giao thông đổ xô, cuối cùng tôi đã chọn một hướng đi và bắt đầu đi bộ. Tôi không chắc chắn lý do tại sao tôi chọn hướng mà thực sự, nó chỉ là một cảm giác. Đi bộ một chút, tôi nhìn vào cửa hàng tôi đã thông qua. Một vài trong số đó là quần áo cửa hàng và thậm chí một vài cửa hàng điện tử. Tôi đã đến thăm sau và nhìn phần trò chơi của họ. Tôi ngạc nhiên là giá thấp như thế nào. Điều này trò chơi đua xe với giá 20 $, tôi sẽ phải trả $ 35 tại cửa hàng thị trấn của chúng tôi. Tôi đặt nó trở lại xuống miễn cưỡng, tôi không cảm thấy cần phải mua bất cứ điều gì chưa. Bước ra khỏi cửa hàng tôi nhìn quanh các tòa nhà xung quanh. Nhìn xuống đường, tôi phát hiện một tòa nhà quen thuộc xung quanh một góc. Nó là tòa nhà màu đen thấp, nơi tôi đã thấy rằng người đàn ông lạ. Tò mò nếu người đàn ông vẫn còn đó, tôi đi quanh góc cho đến khi tôi có thể nhìn thấy nơi tôi đã thấy ông ta. Khi tôi nhìn, không chỉ là ông vẫn còn đó, nó trông giống như ông đã không di chuyển từ vị trí của mình ở tất cả. Không chắc chắn về làm thế nào để tiếp cận anh ấy, tôi đứng đó như một thằng ngốc ở giữa của giao thông như tôi nhìn anh. Người dân thường va vào tôi. Nhưng như tôi đã nói trước đây, nó cảm thấy như lông chải vào một tảng đá. Trong khi tôi nhìn anh ấy, tôi lấy quần áo rách nát và bẩn thỉu của mình, chiếc mũ bóng chày cùng thiết lập trước khi anh ta với những người qua đường thỉnh thoảng thả một đồng xu. Tôi cảm thấy một nức trên gáy tôi chỉ là người đàn ông quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi. Đôi mắt anh như giật mình như trước, cường độ màu xanh nhìn thẳng qua tôi. Giật mình, tôi đã gặp cái nhìn của anh. Sau khi chú ý đến tôi trong một giây, người đàn ông ra hiệu cho tôi với một tay. Tôi lo lắng đến gần anh và đứng khoảng hai mét. Tôi có thể cảm nhận anh từ đây, một mùi cũ của mồ hôi và nấm mốc. Trong một giọng nói thô, ông nói với tôi: "Hi, tôi là Jordan" Tôi cau mày và lông mày của tôi nhíu lại. Talok nheo lại một chút, tự hỏi tại sao tôi phản ứng như vậy. Tôi đáp lại lời nói dối của mình với một trong những của riêng tôi "Tôi James". Talok mỉm cười, "Đó là một cái tên đẹp. James, cách bạn muốn giúp tôi? Tôi là một chút đói vào lúc này, bạn có nghĩ rằng bạn có thể móc câu với một số thực phẩm?" cảnh giác tôi nhìn anh, thận trọng đối với bất kỳ di chuyển anh ta có thể làm. Tôi không thể nhìn thấy những thiệt hại trong nó, vì vậy tôi đã đồng ý. Ngập ngừng tôi nói "Chắc chắn .. Tôi có thể giúp bạn có được một vài bánh mì?" Anh cười toe toét. Răng anh trắng và cho thấy không có dấu hiệu của 'cuộc sống thô' ông đã chắc chắn được sống. Ông ra hiệu ở mũ của mình. "Lấy tiền xu trong đó và mua cho tôi một cái gì đó tốt đẹp". Tôi do dự. Điều này dường như giảm đi một ít. Lo lắng Tôi liếm môi tôi. "Tại sao anh không thể mua nó cho mình nếu bạn có tiền?" Tôi hỏi anh ta. "Ack tốt. Bạn có thể ngửi thấy tôi đúng không?" cậu nhăn mặt. "Không ai trong số các cửa hàng sẽ cho tôi vào" Tôi chậm rãi gật đầu. "Được rồi .." Cẩn thận khom lưng, tôi xem anh ấy cho bất kỳ chuyển động bất ngờ khi ông bỏ một vài đồng xu từ mũ của mình và cung cấp chúng cho tôi. Tay anh thô và khô, trông như thể ông đã chiến đấu với họ mỗi ngày. Bước về phía trước, tôi đã lấy tiền từ lòng bàn tay thô ráp của mình và nhanh chóng lùi lại. Tôi lắp bắp "A-Được rồi .. W-Vâng .. Tôi sẽ trở lại trong 5 phút" Talok cười toe toét "Không thể chờ đợi" lại tôi cảm thấy dễ bị tổn thương như tôi quay lưng lại với ông, vậy mà, tôi chỉ có thể bằng thép bản thân mình. Không muốn để cho anh ta sự hài lòng thể hiện sự khó chịu của tôi. Tôi chuyển đến một quán cà phê gần đó và mua một vài món sandwich. Cầm túi, tôi đi trở lại Talok. Mắt anh phát hiện ra tôi ngay lập tức tôi đã nhìn thấy. Cảm thấy như thể tôi chỉ cần chạy, tôi đã tiếp cận và đặt túi xuống.























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: